Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 144: Câu lạc bộ tư nhân hàng đầu
Editor: boconganh1503 Hạ bảo bối có chút kén ăn, mặc dù kêu rất nhiều món, nhưng ăn được ít món, Đường Bạch Dạ nhìn bé có món cũng không chạm vào, nói bé kén ăn giống anh cũng không sai biệt lắm, nói thí dụ như, cà rốt. Nhưng Hạ Thần Hi rất thích ăn cà rốt và củ cải trắng. Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối đều không thích ăn bắp cải, nhưng Hạ Thần Hi rất thích ăn bắp cải. "Hạ Thiên, không cho phép kén ăn, ăn cái này đi ." Hạ Thần Hi đem cà rốt cùng củ cải trắng bỏ vào trong chén bé. "Mẹ, Đường tiên sinh cũng không ăn." Hạ bảo bối cấp tốc kéo đệm lưng. Hạ Thần Hi nói, "Người ta cao 1m87, kén ăn cũng sẽ không thấp, con có sao?" Hạ bảo bối khóc không ra nước mắt, mẹ, tại sao có thể yêu cầu đứa nhỏ bảy tuổi có dáng người cao 1m87 đây? Đường Bạch Dạ hiểu nổi khổ ăn củ cải trắng, thế là nói, "Anh từ nhỏ đến lớn cũng không ăn củ cải trắng, vẫn cao 1m87 , bảo bối không ăn cũng không sao." "Anh đang cổ vũ con tôi kén ăn sao?" Hạ Thần Hi cười híp mắt hỏi, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác muốn đập chết người. Đường Bạch Dạ nhìn Hạ bảo bối liếc mắt một cái, con tự cầu nhiều phúc đi. Hạ bảo bối đem củ cải chọn tới chọn lui, "Mẹ, mẹ cho bảo bối một chút ham muốn cá nhân đi." "Kén ăn không phải ham muốn cá nhân, ăn." Hạ bảo bối khóc không ra nước mắt, thống khổ ăn củ cải. Đương nhiên, thống khổ chỉ là như vậy trong nháy mắt . Bé còn là rất dũng cảm đem thức ăn mình không thích ăn . "Tôi trước đây có một vị huấn luyện viên, đặc biệt biến thái, chuyên môn hỏi thăm học viên không thích nhất ăn cái gì, có một người nói không thích ăn thịt rắn, kết quả bị ông ta buộc ăn thịt rắn sống." Hạ Thần Hi nói. Hạ bảo bối thật sâu cảm thấy, quả nhiên trên đời chỉ có mẹ tốt, không để cho bé ăn thịt rắn sống. Đường Bạch Dạ đột nhiên nhíu mày hỏi, "Cái gì huấn luyện viên?" Hạ Thần Hi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Đã quên!" Chỉ là đột nhiên có một cái ý niệm thoáng qua trong đầu, cụ thể là cái gì, cô quên mất, nhưng cô biết, có thực. Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, huấn luyện viên? Học viên? Hạ Thần Hi nếu là nói đến huấn luyện viên, chắc là học huấn luyện quân sự trong trường, nhưng huấn luyện viên trong trường lại dám để cho học viên ăn thịt rắn sống sao? Nghi hoặc chợt lóe lên, lại chìm đến đáy lòng. Anh đã quen những lời nói làm kinh người của Hạ Thần Hi. Ăn xong lẩu, thời gian còn sớm, Đường tổng nghĩ hoạt động một chút, ăn quá no ngủ không ngon, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy ăn no , không ý kiến, thế là, Đường Bạch Dạ mang mẹ con bọn họ đi đến một câu lạc bộ tư nhân. Cái gọi là câu lạc bộ chính là một nơi cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt, nói đơn giản hơn hơn, nơi này dành cho những kẻ có tiền tụ tập . Ở đây phân biệt rõ ràng, trong mắt không được phép dính nữa hạt cát. Câu lạc bộ tư nhân ở Thành phố S phát triển rất nhanh, hoàn cảnh gia đình, trình độ học vấn, địa vị xã hội tất cả đều là những tiêu chuẩn để bước vào câu lạc bộ, các câu lạc bộ khác nhau, tiêu chuẩn đều không giống nhau. Đường Bạch Dạ là thành viên của hai câu lạc bộ tư nhân, lâu đời nhất, đứng đầu trong các câu lạc bộ. Trong đó một cái đến để giải trí, một cái chủ yếu đến để nói chuyện kinh doanh. Anh mang Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối đi câu lạc bộ ở gần bờ sông, bề ngoài nhìn rất bình thường, nội bộ lại là cầu nhỏ nước chảy, phong cách tinh tế. Hạ bảo bối thổi một tiếng huýt gió, "Đường tiên sinh, có tiền thật tốt, địa phương tốt a." Đường Bạch Dạ cười, "Nếu con thích, mỗi ngày chú sẽ mang con tới uống trà." "Đi a." Câu lạc bộ cái gì cũng có, cái gì cần có đều có.
|
Chương 145: Bát quái chi tâm mọi người đều có
Đường Bạch Dạ người này mắt cao hơn đầu, cuồng ngạo không kiềm chế được, lại mang theo vài phần khí phách của thành phố S, anh tham gia câu lạc bộ tư nhân, cũng không phải như người bình thường có thể tham dự , chẳng hạn như Đường Thành Nam cũng không có tư cách trở thành hội viên của câu lạc bộ. Có thể nghĩ, có sự phân biệt rất rõ ràng. Buổi tối, câu lạc bộ có rất nhiều người. Lui tới, ăn cơm nói chuyện phiếm, xem phim tiêu khiển, chơi bóng bảo vệ sức khỏe, người nào cũng có. Hạ bảo bối nghe Đường tiên sinh nói xong các hạng mục, bé muốn chơi bowling. Bowling thất rất lịch sự tao nhã, xa hoa đến cực điểm, hướng ra sông, cửa sổ sát đất cao khoản mười mét, rèm của treo thanh lịch, trên tường treo một bức thủy mạc, rất tinh xảo. Bên cạnh Cửa sổ sát đất là những ghế sô pha màu đỏ làm thủ công từ Châu Âu, trải thảm Ấn Độ, bên cạnh ghế cao có bình sứ, khu vui chơi có một sự kết hài hòa của phong cách Trung Quốc và nước ngoài . Khu giải trí này, đối diện sân chơi bowling. Sân chơi Bowling có bảy tám người, phòng chờ cũng có vài người phụ nữ, hiển nhiên cùng Đường Bạch Dạ đều biết, phất tay chào hỏi, tươi cười khiêm tốn, khí chất xuất chúng. "Đường đại thiếu gia, đã lâu không gặp, càng lúc càng mê người ." Một người phụ nữ mặt áo khoát màu vàng đứng dậy đi tới, mở rộng vòng tay. Đường Bạch Dạ cười, ôm cô, lại thân sĩ thối lui, "Tam tiểu thư về nước lúc nào, thế nào không có nghe tư lệnh đề cập qua." Vân Oánh Oánh mỉm cười nói, "Em hôm nay mới về nước, đang cùng mấy chị em hộp mặt trong câu lạc bộ." Đường Bạch Dạ gật gật đầu, dắt tay Hạ Thần Hi giới thiệu, tam tiểu thư rất thân mật cùng Hạ Thần Hi nắm tay, xem như là đơn giản thấy qua, đối với Hạ Thiên cũng không nhiều hiếu kỳ, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ đặc biệt đáng yêu, trông giống Đường Bạch Dạ. Trong lòng thầm nghĩ có phải con riêng của Đường Bạch Dạ hay không. Nhưng mà, chuyện này cũng không thể nhiều lời, cô tất nhiên là sẽ không nói. Hạ Thần Hi ngồi ở khu nhà chờ, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối chơi bowling. Hạ Thần Hi nghĩ, kỳ thực Đường Bạch Dạ là hạng người gì, đối phương là hạng người gì. Cô gái đó nhẹ nhàng lịch sự như vậy, Đường tiên sinh cũng rất lễ phép lịch sự. Người phụ nữ kia tò mò nhìn cô, cách nhau không xa, chưa đủ hai mét, một người tò mò hỏi, "Hạ tiểu thư, đó là con trai của Đường đại thiếu gia sao ?" Hạ Thần Hi, "Không phải." "Tôi cảm thấy rất giống!" Cô gái kia rất đáng yêu, tuổi cùng Đường Bạch Dạ không sai biệt lắm, "Không ngờ Đường đại thiếu gia tay chân rất lưu loát , có con trai lớn như vậy, các phóng viên vậy mà không lấy được tin tức." "Thanh thanh, trở lại nhượng ngươi lão tử một lần nữa nhận người, loại tin tức này không được nói ra." Mấy người cười, Vân tam tiểu thư nói, "Hạ tiểu thư bỏ qua cho, chúng tôi sẽ không nói lung tung, chỉ là bát quái chi tâm, mọi người đều có thôi." Hạ Thần Hi cười, thân mật nói, "Hiểu, tôi cũng rất bát quái." Mấy người nhìn nhau cười, Vân tam tiểu thư nói, "Hạ tiểu thư không để ý có thể qua đây nói chuyện phiếm, dù sao bọn họ cũng đang bận, một mình cô ngồi cũng không trò chuyện." Hạ Thần Hi cũng rất hào phóng, đứng dậy đi sang ngồi. Này kỷ danh tiểu thư, Vân tiểu thư là tôn nữ được sủng ái của Vân gia, một người là tướng quân chi nữ, một người là con gái của ông trùm giải trí, một người là trưởng tôn nữ của quý tộc Tần gia ở thành phố S, mỗi người đều có thân phận hiển hách. Các cô cũng không tính là vô cùng xinh đẹp, trang điểm không lộng lẫy, cũng không đơn giản. Nhưng nhìn vào liền biết là những người thuộc về tầng lớp thượng lưu, ôn nhã, thân mật, lễ phép, không giả tạo, ăn nói duyên dáng. Trong lòng Hạ Thần Hi đem các cô cùng Tưởng Tuệ làm một phép so sánh, quả thực là khác nhau một trời một vực. Đây mới là phong cách chân chân chính chính của xã hội thượng lưu.
|
Chương 146: Hạ tiểu thư là một đóa hoa trên bàn mạt chược
Biết được Hạ Thần Hi là một kỹ sư nổi tiếng, Tần tiểu thư rất ngạc nhiên, cũng rất sùng bái, mấy người đối Hạ Thần Hi cũng đầy ngưỡng mộ, nói chuyện cũng rất thỏa mái. Đường Bạch Dạ theo dạy Hạ bảo bối chơi bowling, một bên chú ý động tĩnh của Hạ Thần Hi, thấy cô có thể hòa nhập với mọi người, cũng liền yên lòng, "Mẹ con thực sự là một đóa hoa trên bàn mạt chược." "Có ý gì?" Hạ bảo bối đối với mạt chược không hiểu biết rõ. Đường Bạch Dạ nói, " Mạt chược ở Thành phố S, có nhiều hoa dại , và ai cũng có thể đến đây." Ngụ ý, Hạ bảo bối con có thể đặt chân đến đây, cùng ai cũng có thể trò chuyện. Hạ bảo bối nhìn về phía khu nhà nghĩ, mỉm cười nói, "Dù cho phụ nữ trên đời này đều là đóa hoa trên bàn mạt chược, nhưng con thà rằng nói mẹ con là người yêu, cũng sẽ không cho mẹ làm một bông hoa hoang dã đó." Đường Bạch Dạ nhíu mày, pha chút ý tứ nhíu mày. Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Đường tiên sinh, xem ra muốn đuổi theo mẹ, chú phải tiêu tốn một ít sức lực a." "Chú chờ mẹ con theo đuổi chú." Đường Bạch Dạ một tay cầm gậy, đánh ra một quả cầu đẹp. Hạ bảo bối vỗ tay, cũng theo phía sau Đường Bạch Dạ, đánh ra một quả cầu đẹp. "Sớm một chút về nhà, tắm rửa ngủ đi, Đường tiên sinh." Ngủ sớm sớm nằm mơ. Hạ bảo bối đêm nay uống nước trái cây hơi nhiều, đánh hai mươi phút sẽ phải chạy đi toilet, Đường Bạch Dạ trở lại bồi Hạ Thần Hi cùng bọn họ nói chuyện phiếm, Hạ bảo bối một mình đi toilet. Mới vừa vào toilet, có hai tên vệ sĩ mặt quần tây màu đen đứng ở cửa, Hạ bảo bối nhíu mày, hai người thấy bé chỉ là một đứa trẻ, cũng không ngăn cản bé, Hạ bảo bối thuận lợi tiến vào toilet. Bé biết Lục Trăn cùng Long Tứ hai năm, chân chính gia nhập vào vương bài lính đánh thuê một năm. Hạ bảo bối chưa bao giờ chính thức tham gia huấn luyện, bé chỉ có khả năng vượt trọi về máy tính. Nhưng mà, tính cảnh giác của bé rất tốt. Trực tiếp cho rằng, nhất định trong phòng rửa tay có nhân vật cấp cao rất quan trọng, bằng không, không cần vệ sĩ đứng canh trước cửa. Cha bé phong tao như thế, gây thù hằn nhiều như vậy cũng không khoa trương đến mức ra cửa mang theo vệ sĩ. Bé vừa vào toilet, trước mặt liền đụng trúng một người, không cẩn thận đụng phải một chút, Hạ bảo bối thoáng cái đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã, người đàn ông cấp tốc khom lưng, ôm lấy Hạ bảo bối, trong lòng có thứ gì đó rơi xuống. Đó là một cái ví tiền, thoạt nhìn kiểu dáng đã lâu lâu đời, một chiếc ví màu nâu, vừa nhìn chính là hàng vỉa hè. Hạ bảo bối cúi đầu nói xin lỗi, nhặt ví da trên mặt đất lên. Nhưng mà, bé giật mình. Vì trong ví da có một một tấm hình bé nhìn rất quen mắt. Hạ bảo bối đầu óc linh hoạt, phản ứng cũng rất linh mẫn, bé không chút hoang mang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông, "Xin lỗi, thỉnh tiên sinh tha thứ cháu lỗ mãng." Đó là một người đàn ông toàn thân tràn ngập cường ngạnh và khí phách. Anh tuấn, lạnh lùng, mang theo màu đen của bóng tối mạnh mẽ. Đường Bạch Dạ tuy khí phách lạnh lùng, nhưng lại có vẻ quyến rủ, mị hoặc bức người. Người đàn ông này trên người không có chút hơi thở mềm mại. Nhìn ra được, người đàn ông này rất tuyệt tình, lãnh khốc. Tiêu Tề tiếp nhận ví da, Hạ bảo bối phấn nộn đáng yêu, thoạt nhìn thông minh lanh lợi, Tiêu Tề cũng không nghĩ tới cùng đứa nhỏ tính toán, gật đầu ra khỏi toilet. Hạ bảo bối giải quyết hảo nỗi buồn xong, chạy ra toilet, Tiêu Tề cùng hai tên vệ sĩ còn ở đại sảnh, có một nhóm người đang chờ anh, vâng vâng dạ dạ, đoàn người hạo hạo đãng đãng ra... Hạ bảo bối vẫn theo ra tới ngoài cửa lớn. Sắc mặt không giống một đứa trẻ, lãnh lùng bức người. Anh ta chính là Tiêu Tề, Hỏa Vân Tiêu Tề. Tập đoàn Hỏa vân người lãnh đạo là Tiêu Tề. Anh ta đến thành phố S là vì giết bé.
|
Chương 147: Hạ bảo bối vô tình gặp Tiêu Tề
Không ngờ ở câu lạc bộ lại đụng trúng Tiêu Tề, xem ra, Tiêu Tề cũng không biết bé là Hạ Thiên, cũng không biết Hạ Thiên chỉ là một đứa nhỏ, bé tạm thời là an toàn . Nhưng mà, kia ảnh chụp... Vậy mà cùng mẹ bé bảy tám năm trước có phần giống nhau, phóng phật tuổi nhỏ lúc nàng. Trong hình một cô gái mặt trang phục quân đội, tóc bó , cầm trong tay một khẩu súng Browning, nụ cười tỏa sáng, khí thế bức người, nhìn ra được tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, hăng hái khí tức đập vào mặt. So với Hạ Thần Hi bây giờ, quyết đoán hơn, hờ hững hơn. Đối Hạ Thiên mà nói, đó là xa lạ . Mặt thì quen thuộc, người thì xa lạ. Kia là mẹ bé sao? Có lẽ bé đa tâm, chỉ là một phụ nữ có tướng mạo giống nhau, nhất định không phải mẹ của bé. "Bảo bối, sao con lại ở ngoài này?" Đường Bạch Dạ đi ra, vỗ vào đầu của bé, Hạ bảo bối đang trầm tư cũng phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ, nếu như bé hỏi Đường Bạch Dạ về Tiêu Tề. Cha bé có thể hay không cằm đều rớt. Dù sao bé cũng chỉ là một phấn nộn đứa nhỏ, hỏi về Tiêu Tề, thật sự là quá kinh sợ. "Không có việc gì, con nghĩ rằng thấy người quen, không ngờ nhận lầm người." Hạ bảo bối nói qua loa, Đường Bạch Dạ dắt lấy tay bé, "Đi thôi, tiếp tục chơi." Cha con hai người tiếp tục chơi bowling, Hạ bảo bối có chút không yên lòng. Hạ Thần Hi cũng hăng hái, bồi Đường Bạch Dạ chơi bóng, Hạ bảo bối đến khu nghỉ mát uống trà. Hạ Thần Hi chơi bowling, kỹ thuật vô cùng tốt, phàm là môn thể thao nào cần lực tập trung nhiều, thì Hạ Thần Hi học vô cùng nhanh, cô cùng Đường Bạch Dạ chơi khó phân được thắng bại, gần như ngang nhau. Vân tam tiểu thư cùng Tần tiểu thư bọn họ tìm Hạ bảo bối nói chuyện phiếm, Hạ bảo bối ở một bên rụt rè, nói không nhiều, thỉnh thoảng đáp một câu. "Cô học bowling lúc nào ?" Đường Bạch Dạ hỏi. Hạ Thần Hi nói, " Trong lúc học Đại học." "Tôi nhớ cô học cùng lúc hai học vị, chương trình học lại nhiều, cô lại còn chăm lo đứa nhỏ, thời gian đâu chơi?" Đường Bạch Dạ tò mò hỏi, người phụ nữ này không giống người bình thường sao? Hạ Thần Hi đánh một trái cầu đẹp, tươi cười nói, "Đầu tiên, tôi muốn sửa đúng một chút, tôi không phải chỉ học hai học vị, trừ thiết kế cùng kết cấu xây dựng, tôi còn cầm ứng dụng vật lý cùng ứng dụng toán học, sinh hóa học vị không bắt được, bất quá học phần ta tu phân nửa." Đường Bạch Dạ khóe môi co quắp, danh hiệu quả nhiên không người phụ nữ thiên tài không phải chỉ nói đùa, "Cô thực sự là đọc sách tên cướp a." "Quá khen quá khen." Hạ Thần Hi cười. "Vì sao cô lại chọn ngành học khó như vậy?" Đường Bạch Dạ nói, "Những người khác đi du học bình thường học nghệ thuật, nhân văn tương đối nhiều, học xây dựng rất ít, huống chi là ứng dụng toán học cùng vật lý, em muốn làm nhà khoa học sao?" Hạ Thần Hi nói, "Tôi cũng không biết, có lẽ là bởi vì hứng thú đi." "Tôi cảm giác mình trải qua đặc thù huấn luyện, có hứng thú, hơn nữa có cơ sở." Hạ Thần Hi nói, "Tôi hẳn chưa nói với anh, tôi không có học qua trung học, thời gian đại học chiêu sinh có bốn vị giáo khảo phỏng vấn, kết quả nhận được bốn phiếu thông qua, đặc thù trúng tuyển." Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Tôi đánh đố, cô nhất định không nói qua luyến ái." "Làm sao anh biết?" Đường Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi như nhìn người ngoài hành tinh, "Lời vô ích, nếu bạn gái học ở đại học Princeton lấy nhiều học vị như vậy, lại học vật lý và toán học , người đàn ông nào cũng thấy áp lực, ai dám theo đuổi cô, dù cho có yêu thích cô cũng không dám theo đuổi ."
|
Chương 148: Bảo bối cảm thấy cẩu huyết
Hạ Thần Hi cười híp mắt nói, "Đây cũng không phải là vấn đề của tôi." "Rõ ràng là vấn đề của cô." Hạ Thần Hi mặc, "Người đàn ông vì yêu mới theo đuổi người phụ nữ , nhưng nếu vì tự ti mà bỏ lỡ, chỉ là do người đàn ông đó không có bản lĩnh." "Người đàn ông chân chính, sẽ không bao giờ ghét bỏ người phụ nữ của mình quá ưu tú" Đường Bạch Dạ nhíu mày, trêu tức nói, "Cho nên tôi không chê cô." Ngụ ý, lão tử chính là người đàn ông chân chính. Hạ Thần Hi, "..." Đường Bạch Dạ cười nói, "Cô chỉ lo đi học, Hạ bảo bối ai chiếu cố?" Hạ Thần Hi gãi gãi đầu, lại nói tiếp pha chút ngượng ngùng, "Bảo bối tôi ném cho nhà hàng xóm chiếu cố, vừa lúc cô ấy cũng có một đứa con gái bằng tuổi bảo bối, cô ấy cũng nhiệt tình, mấy năm này đều là cô ấy chăm lo cho bảo bối ." "Cô thật không biết xấu hổ." "Đó cũng là không còn cách nào, tôi không dám thuê bảo mẫu, nếu là thừa dịp tôi đi học không ở nhà, đem bảo bối của tôi lừa bán làm sao bây giờ." Hạ Thần Hi nói. Bảo mẫu không thể tin, đương nhiên là giao cho hàng xóm yên tâm nhất. Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy, Hạ bảo bối vậy mà rất yêu mẹ thật sự là một kỳ tích a. Vân tiểu thư cùng Tần tiểu thư bọn họ mười giờ liền đi, khu nghỉ chỉ mát chỉ còn Hạ bảo bối, Hạ bảo bối trong lòng chứa không ít nghi vấn, có chút không yên lòng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, camera khá xa. Bé lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lục Trăn. "Sao lại nhớ đến anh, bảo bối." Lục Trăn thanh âm rất êm tai, mang theo một ít tà khí, đặc biệt mê người. Hạ bảo bối cười hỏi, "Lục Trăn, anh đang ở đâu?" "Anh ở Iran." "Anh đi Iran làm cái gì?" Hạ bảo bối ngạc nhiên hỏi. "Xưởng linh kiện vũ khí hạng nặng ở Iran xảy ra vấn đề, vừa lúc anh ở gần đó nên qua xử lý." Lục Trăn oán giận nói, "Anh thực sự ghét việc chạy ngoài này, bên này không có gái đẹp, không có chuyện gì tốt, không thú vị chút nào." Hạ bảo bối bật cười, Lục Trăn hỏi, "Bảo bối có chuyện gì?" "Tôi hỏi anh, tình nhân Tiêu Tề là chồn đen, anh có ảnh chụp không?" Hạ bảo bối hỏi. "Cậu khôi hài quá, chồn đen thuộc cấp bậc sát thủ, người thấy qua lại càng ít, dự đoán người thấy được cũng đi diêm vương báo danh, sao có thể có ảnh chụp." Lục Trăn cười nói, "Lại nói, kỹ thuật trang điểm quá cao siêu, một ngày biến ra nhiều bộ mặt, căn bản không ai thấy qua khuôn mặt thật." "Tổng sẽ có người thấy qua ." Hạ bảo bối khẳng định nói. Lục Trăn nghĩ nghĩ, "Tiêu Tề khẳng định thấy qua." "Cút!" Lục Trăn cười ha ha, "Sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với tình nhân của Tiêu Tề?" Hạ bảo bối nhìn cha mẹ ở phía xa đang trò chuyện vui vẻ, "Bởi vì tôi có một loại dự cảm không tốt, người này sẽ uy hiếp cuộc sống của gia đình tôi ." "Cái gì dự cảm không tốt?" Lục Trăn càng ngạc nhiên, "Anh nghe có gian tình gì trong đây, nào nói đi, bảo bối, anh giúp cậu phân tích." "Nhiều chuyện." Hạ bảo bối cười mắng, "Hy vọng chỉ là tôi đa tâm , ít điểm cẩu huyết." "Chờ anh mấy ngày nữa hết bận, về New York sẽ giúp cậu hỏi thăm một chút." Lục Trăn nói, "Long Tứ kia làm việc qua loa, cậu càng hỏi không ra cái gì, cậu lên mạng tự mình tìm thử có hay không ảnh chụp." "Tám năm trước, chồn đen ám sát bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ, bị liệt là vào danh sách đứng đầu phát lệnh truy nã. FBI cùng bộ quốc phòng đã huy động tất cả lực lượng đuổi bắt chồn đen, chuyện này liệt vào cơ mật, cậu có thể đến hồ sơ cơ mật của bọn họ nhìn thử có ảnh chụp của chồn đen hay không."
|