Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 169: Đường Bạch Dạ chịu chết như ước hẹn
Tràn đầy, tất cả đều là lo lắng. Vì sao bọn họ muốn bắt Hạ bảo bối, vì sao bọn họ biết, quan hệ Hạ bảo bối cùng Đường Bạch Dạ? Hạ Thần Hi trăm mối ngờ không giải được. Trước Lamborghini, Đường Bạch Dạ ôm lấy Hạ Thần Hi, trầm giọng hứa hẹn, "Hạ Thần Hi, tôi bảo đảm, bé sẽ bình an vô sự." Trương Phi Hổ, mày chết chắc rồi. Mặc kệ Hạ Thiên có phải là con trai anh hay không, anh đã đem Hạ gia nhét vào cánh của mình, lúc này dám động người của anh, không thể nghi ngờ là muốn chết. Hạ Thiên bị nhốt ở một thùng hàng ở bến tàu, có hai người ở ngoài coi chừng bé, bé bị trói, trong thùng đựng hàng không có người nào, Trương Phi Hổ đang phái người bố trí bến tàu, đây là bến tàu Phi Hổ môn, chỉ có người của bọn họ. Người bắn tỉa, sát thủ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tổng cộng có hơn năm mươi người, mỗi người đạn dược sung túc, anh cũng không tin, Đường Bạch Dạ có thể còn sống trở về, anh muốn cha con bọn họ, một người sẽ không đi được. Trương Phi Hổ cúp điện thoại, thuộc hạ hồi báo, Đường Bạch Dạ vừa rời khỏi cao ốc, lập tức hướng bến tàu đến, trên đường không có người Đường môn cũng không có viện binh. Trương Phi Hổ cười, xem ra, anh ta làm đúng như vậy. Hạ bảo bối bị trói ở thùng đựng hàng, buộc rất chặt, bé lắc lắc đôi tay của mình, đưa ra phía sau, lấy điện thoại vừa giấu ra truy tìm, mở được cái nút, màn ảnh nhỏ tích tích có một giọng nói truyền ra. "Tiểu chủ nhân, có cái gì phân phó." Tiếng Liễu An truyền đến, Hạ bảo bối giảm thấp thanh âm xuống, khẽ nói, "Bến tàu số ba truy vị trí của tôi, qua đây giải cứu, tôi bị bắt." "Dạ!" Bên kia vội vội vàng vàng một trận bận rộn, Hạ bảo bối nói, "Giết không tha!" "Dạ!" Có người muốn tiến vào, Hạ bảo bối đem truy tung tắt cho vào trong túi quần jean. Trương Phi Hổ một phát không có bắn trúng bé, mà bắn vào bình rượu bên cạnh, một tiếng kêu đau đớn kia là mảnh thủy tinh bình rượu đâm vào cánh tay Hạ bảo bối, ai để bé chảy giọt máu nào. Bé tuyệt không buông tha ai. Đây là nguyên tắc vương bài lính đánh thuê! Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi mở cửa xe đến bến tàu số ba, ở bến tàu nhìn thấy xe đua Đường Bạch Dạ từ xa, theo hồng ngoại trong gương nhìn thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, cấp tốc báo cáo Trương Phi Hổ. Đường Bạch Dạ phía sau, cũng không có người theo, chỉ là anh và Hạ Thần Hi, Trương Phi Hổ vừa nghe, cũng yên lòng. "Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng." Theo một tiếng mệnh lệnh, sát thủ, hạ thủ cùng người bắn tỉa, toàn bộ ở vị trí của mình đợi mệnh, người bắn tỉa có hai tên, một nam một bắc hai phương hướng, bảo vệ góc chết. Xe đua Đường Bạch Dạ ở bến tàu vẽ ra thanh âm chói tai, khóe môi Trương Phi Hổ xẹt qua một nụ cười lạnh, Đường Bạch Dạ, hôm nay sẽ là ngày chết của anh. "Cô ở trong xe." Đường Bạch Dạ nói, xuống xe, Hạ Thần Hi sao lại nghe anh , cũng theo xuống xe, "Tôi sẽ không ở tại chỗ này, tôi muốn tận mắt thấy thấy con tôi bình an vô sự, bằng không, tôi sẽ không an tâm." Đường Bạch Dạ bất đắc dĩ, chỉ có thể cho cô theo cùng đi đến vị trí Trương Phi Hổ chỉ định. Bến tàu có tám chiếc xe chống đạn, có hơn mười người sát thủ yểm hộ, họng súng hướng Đường Bạch Dạ. Hạ Thần Hi một lòng chỉ nghĩ nhìn thấy Hạ bảo bối, sợ bọn họ giết Hạ bảo bối, vội hỏi, "Con của tôi đâu?" Trương Phi Hổ chậm rãi đi ra, bên cạnh anh ta có một người ngoại quốc mang kính râm, dáng vẻ vô cùng lãnh lệ, vóc dáng 1m9, thoạt nhìn làm cho người ta rất sợ hãi.
|
Chương 170: Đường tiên sinh lâm nguy không sợ hãi
"Trương Phi Hổ, chúng ta đã tới, thả đứa nhỏ." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, dọc theo đường đi, tính tình anh đã đè nặng, tận lực làm cho mình đừng quá mức xúc động, mặc kệ muốn làm gì, phải bận tâm đến Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi. Tất cả lấy Hạ bảo bối là việc chính. Trương Phi Hổ đột nhiên vỗ tay một cái, đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ bảo bối non nớt lại khí phách, không cho phép bị người đụng chạm, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy Hạ bảo bối bị chói. Chói vào một cây thiết giá cao. "Bảo bối..." "Mẹ, đừng tới đây." Hạ bảo bối cuống quít quát, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay Hạ Thần Hi, không cho phép cô qua, đột nhiên, Trương Phi Hổ đánh một thủ thế, Hạ bảo bối bị người theo trên mặt đất kéo lên thiết giá cáo treo ngược lên. "Bảo bối." Tim Hạ Thần Hi nứt ra, ánh mắt không dám dời khỏi đứa nhỏ bị treo, rất sợ nháy mắt, đứa nhỏ theo chỗ cao rơi xuống, cứ như vậy ngã chết, trong lòng cô rất sợ hãi, nhịn không được nắm chặt nắm tay. "Đường Bạch Dạ, anh không phải nói nó không phải con trai anh sao?” Trương Phi Hổ cười đến vô cùng hung ác, "Xem ra dùng cớ này cũng không tệ, nó thực sự kiềm chế anh.” Trương Phi Hổ cười ha ha, làm càn bừa bãi. "Đường Bạch Dạ, không ngờ anh cũng có hôm nay là đi?" Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm lãnh, "Trương Phi Hổ, ân oán chúng ta, không cần lấy trẻ nhỏ uy hiếp, thả hai người bọn họ, tôi tùy anh xử lý.” "Mày làm sao từng buông tha huynh đệ của tao!" Trương Phi Hổ cả giận nói, chỉ vào Đường Bạch Dạ, "Mày vì đạt được thế lực hắc đạo thành phố S, liên hiệp cảnh sát quốc tế, giết vô số huynh đệ của tao, hủy đi Phi Hổ môn, để tao không nơi nương tựa lưu bạt khắp nơi.” "Tao đã thề, một ngày nào đó muốn mày trả giá thật nhiều.” "Hiện tại, cơ hội của tao đã tới." Trương Phi Hổ nói, "Đường Bạch Dạ, thời thế thay đổi, bây giờ mày có tư cách gì cũng tao nói điều kiện?” "Tôi đem phi hổ môn trả lại cho anh." Đường Bạch Dạ nói xong vô cùng bình tĩnh, tận lực trì hoãn thời gian, "Thế lực Đường môn có thể rời khỏi thành phố S, chỉ cần anh buông tha đứa nhỏ, tôi toàn bộ đáp ứng anh." Trương Phi Hổ giống như bị điều kiện này thuyết phục, cười lạnh nhìn Hạ Thần Hi một cái, "Xem ra, bọn họ đối với mày rất quan trọng, mày nguyện ý buông tha Đường môn, vậy tao còn muốn mạng của mày?” Hạ Thần Hi nghe được trong lòng một lộp bộp, một cỗ phẫn nộ dâng lên. Trương Phi Hổ thực sự là khinh người quá đáng. "Có thể!" Đường Bạch Dạ nói xong vô cũng thẳng thắn, giống như không do dự, một phen đẩy Hạ Thần Hi ra, cách anh mấy thước, Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Chỉ cần buông tha bọn họ, anh có thể lấy mạng của tôi." Trương Phi Hổ giơ tay súng lên, lên đạn, chỉ vào Đường Bạch Dạ, chợt nả một phát súng, đạn lực đánh vào quá lớn, đánh cho Đường Bạch Dạ rút lui vài bước, bưng vai, chân sau quỳ trên mặt đất. Ngực Hạ Thần Hi giống như bị người đánh một phát. "Đường Bạch Dạ..." Cô vừa muốn ua, liền bị Đường Bạch Dạ ngăn cản. Máu tươi từ kẽ tay Đường Bạch Dạ, không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cánh tay anh, ánh mắt anh lại an tĩnh như vậy, vẫn như cũ có vẻ yêu lý yêu khí, một điểm dấu hiệu nhếch nhác cũng không có. Giống như, anh vẫn là một vương tử yêu nghiệt. Trong đầu Hạ Thần Hi ầm một tiếng tiếng vang, giống như trong đầu có thứ gì đó nổ tung, cô bưng đầu, hơi lui một bước, trong đầu như có kim đâm. Bả vai Đường Bạch Dạ không ngừng chảy ra máu tươi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
|
Chương 171: Thần Hi bảo vệ Đường Bạch Dạ
Cằm Trương Phi Hổ vừa nhấc, "Đường Bạch Dạ, mày không cho tao một đường lui, tao cũng sẽ không cho mày một đường lui." Anh tôi nói xong, lại hướng Đường Bạch Dạ nổ súng. Đột nhiên, Hạ Thần Hi bổ nhào tới, như tia chớp đánh về phía Đường Bạch Dạ, hai người trên mặt đất lăn một vòng, đạn đánh hụt, đầu Hạ Thần Hi đau d nứt ra, lại biết, cô không thể nhìn Đường Bạch Dạ tử. "Không cần giết, van anh." Hạ Thần Hi ngăn ở trước mặt Đường Bạch Dạ, thanh âm khủng hoảng, "Trương tiên sinh, tôi không biết giữa các người có ân oán gì, không cần lấy mạng để giải quyết mọi chuyện, cầu anh, đừng giết người.” Bọn họ tôiy không tấc sắt, đối phương có đạn dược, súng ống, cô cùng Đường Bạch Dạ chỉ có thể khoanh tôiy chịu chết. Đường Bạch Dạ kinh ngạc nhìn Hạ Thần Hi, cô như bao che cho con trước mặt anh. Trên vai đau đớn đã không có tri giác, anh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ cùng cảm động. Cô biết cô đang làm cái gì, cô biết trong tay đối phương là cái gì không? Cô biết, nếu là Trương Phi Hổ bóp cò, cô sẽ chết? Cô tại sao muốn chặn ở trước mặt anh? Đường Bạch Dạ mười tuổi, một mình ở Mỹ, Trung Đông bôn ba, bị huấn luyện thành một tay đánh nhau kịch liệt, lính đánh thuê, anh thấy qua vô số sinh tử, từng có vô số lần vật lộn, cho tới bây giờ đều là lẻ loi một mình. Một mình anh đêm khuya mai phục tại trời băng đất tuyết, bị rắn cắn cũng phải nhịn. Anh chặn đạn bắn trúng, cơ hồ tàn phế, anh cũng muốn tập tễnh rời đi, chính mình lấy đạn, bôi thuốc. Anh bị người đánh giống như cho rằng một giây sau sẽ chết, anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, chiến đấu đến một hơi cuối cùng. Không ngừng bôn ba, nguy cơ trùng trùng, vô số ám sát, vô số máu tươi. Anh cũng từng, khát vọng lúc anh mệt mỏi rã rời, có một bờ vai để dựa vào, anh cũng từng khát vọng, lúc chính mình đau xót, có thể giúp mình thổi. Khi anh ở rừng rậm Nam Mỹ bị rắn độc cắn bị thương, thiếu chút nữa chết, vậy mà nghĩ đến, nếu là anh thực sự chết ở trong rừng rậm. Sợ rằng cũng không có ai rơi một giọt nước mắt. Bởi vì, trên đời không ai quan tâm anh. Anh đối với thế giới này có cũng được mà không có cũng không sao. Anh bị cô lập, lúc bị ám sát, người khác chỉ biết rời xa, không có người theo tới gần như vậy, thậm chí chặn ở trước mặt anh. Từng địa ngục, rành rành trước mắt. Tại đây trong cái địa ngục, anh vĩnh viễn là một người. Không ngờ, có một ngày, sẽ có người chặn ở trước mặt anh, lại là một người phụ nữ. Là Hạ Thần Hi. "Tôi không giết phụ nữ, cô tránh ra!" Trương Phi Hổ trầm giọng nói, đạn lại một lần nữa lên, đối với Hạ Thần Hi, lạnh lùng nói, "Nếu như cô không tránh ra, thì hai người cùng nhau chết.” Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, Đường Bạch Dạ chợt kéo qua cô, che chở phía sau. "Đường Bạch Dạ!" "Cô câm miệng!" Đường Bạch Dạ quát chói tai, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, con ngươi ẩn sâu tình cảm, chấn động, thật sâu đè xuống, "Tôi Đường Bạch Dạ chưa bao giờ cần phụ nữ tới bảo vệ.” Hạ Thần Hi gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hơi cắn môi, giống như chịu đựng một chuyện gì đau nhức. "Hạ Thần Hi, tôi tiếp quản Đường môn liền biết, có một ngày tôi sẽ chết dưới họng súng, tôi là cô sói (ý là cô độc), không ai quan tâm, chẳng sợ tắm máu chiến đấu hăng hái, tôi cũng một mình một người." "Cô cùng tôi, không có bất cứ quan hệ nào, không cần tiến vào thế giới của tôi.” "Nhớ kỹ, tôi và cô, không có bất cứ quan hệ nào." Vai Đường Bạch Dạ không ngừng chảy ra máu tươi, Hạ Thần Hi giống như có thể cảm giác được tính mạng của anh đang trôi qua, nhưng tiếng nói của anh lại hữu lực như vậy, giống như muốn xuyên thấu cái gì, Hạ Thần Hi lập tức cảm thấy khó chịu.
|
Chương 172: Trình độ sát thủ đệ nhất(1)
Trương Phi Hổ đột nhiên cười ha ha, "Không ngờ môn chủ Đường môn lại si tình như vậy, chỉ tiếc, mày hôm nay phải chết là không thể nghi ngờ, phụ nữ của mày, tao không giết, con của mày, có lẽ tôi cũng không giết." "Tao sẽ đem phụ nữ của mày bán sang Trung Đông, hay Việt Nam, để người ta làm hại, tao sẽ đem con trai của mày bán sang Afghanistôin, để nó vĩnh viễn sống trong nô dịch cùng ẩu đả, không có biện pháp thoát khỏi.” Đường Bạch Dạ nắm tay bỗng nhiên nắm chặt, Hạ Thần Hi cũng có thể cảm giác được quả đấm của anh giống như muốn bóp nát. Ánh mắt nghiêm nghị, giống như muốn giết người. Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, "Người tới, đánh cho tao, tao sẽ không để mày thoải mái, tao muốn mày chậm rãi chết.” Họng súng của anh lập tức chỉ vào Hạ Thần Hi, "Cô tốt nhất không phản kháng, nếu là phản kháng, đạn không có mắt." Sáu gã khác đi lên, cầm ống tuýp, hùng hổ, Hạ Thần Hi khẩn trương cầm lấy tay Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ chợt đẩy cô ra, một giây sau, một ống tuýp vô tình đánh vào trên bụng của anh. Người nọ đánh vô cùng ngoan, Đường Bạch Dạ đột nhiên xoay người, lại một ống tuýp theo lưng anh xuống, trong nháy mắt Đường Bạch Dạ đánh nằm bò trên mặt đất. "Không muốn..." Hạ Thần Hi bưng môi, đau lòng đến cực điểm. Sáu ống tuýp như mưa điểm nện ở trên người Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ lui thân thể, bảo vệ mình, như một con kiến nhỏ bị người cắn nuốt, ba ba ba... Chỉ nghe được từng tiếng tiếng kêu rên. Đó là thanh âm ống tuýp cùng bắp thịt đụng chạm nặng nề. Hạ Thần Hi viền mắt phiếm hồng, không có biện pháp khắc chế nước mắt mình. Hạ bảo bối bị kéo lên cao, liều mạng giãy giụa, đau lòng nhìn Đường Bạch Dạ bị người làm hại như vậy, đánh đau, nếu như không phải bé bị bắt, cha bé cũng sẽ không bị người nhục nhã, ẩu đả như thế. Hạ bảo bối giống như muốn cắn nát lợi. "Cha..." Đầu Hạ Thần Hi càng lúc càng đau, giống như vẫn có thứ gì đó ở trong lòng của cô. Đường Bạch Dạ lui thân thể, máu loãng tràn ra, Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy, cổ họng của mình giống như có cái gì đó chặn lại. Trước mắt hiện ra ảo giác, cát vàng cuồn cuộn, từng có người, bị người ẩu đả như vậy, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát như vậy, cứ như vậy ở trước mặt cô chết đi, Hạ Thần Hi đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai. "A..." Lợi hại lại thét chói tai, vang tận mây xanh, lập tức nhấc lên một cỗ sóng biển. Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, phụ nữ chính là phụ nữ, thấy cảnh máu me lập tức không chịu được. Anh hét lớn, "Đánh cho tao, đánh chết cho tao!” Hạ Thần Hi đột nhiên đứng lên, thân thể thẳng, ánh sáng con người đen kịt biến màu, như một viên bảo thạch, nắm tay nắm chặt, rũ tóc xuống gió biển thổi , nhẹ nhàng vung lên. Chợt, ngẩng đầu lên. Sát khí văng khắp nơi. Đó là một đôi ánh mắt đen sẫm thuộc về Tu La. Xơ xác tiêu điều, lãnh khốc, càng mang theo sắc bén bức người. Hạ Thần Hi chợt nhảy lên, dưới chân đảo qua, đá văng một người mặc đồ đen ra xa hai mét, trực tiếp đá vào nội tạng, có chừng trọng lượng tới hai trăm cân. Mọi người đều ngơ ngẩn, Hạ Thần Hi đảo qua ống tuýp rơi trên mặt đất, ống tuýp đánh ở trên lưng người mặc áo đen, trong không khí giống như có tiếng vật gì đó gãy. Xương sống lưng nát. Một chiêu toi mạng. Người sau lưng xương sống liên tiếp là vết thương trí mạng, nếu là gãy, người cũng không còn mạng. Còn lại bốn người còn chưa kịp né tránh, ống tuýp Hạ Thần Hi đã đến, đón đầu đụng với một người áo đen, đầu toàn bộ vỡ vụn, óc bắn ra bốn phía.
|
Chương 173: Trình độ sát thủ đệ nhất (2)
Loại thủ pháp này tàn bạo, xuất ra từ trên người một người phụ nữ, vô cùng hiếm thấy. Tốc độ Hạ Thần Hi thật nhanh, cũng không thể lấy giây đến tính toán, mới một cái nháy mắt, lại là một người bị cô cắt ngang xương sống lưng bỏ mạng. Chiêu số lợi hại. Hơn nữa có một đặc điểm, đều là một chiêu toi mạng. Trương Phi Hổ trong nháy mắt kịp phản ứng, "Nổ súng, giết bọn họ." Trên mặt đất bị đánh được không thể động đậy Đường Bạch Dạ hướng bên cạnh lăn một vòng, tìm được vật che đậy, Hạ Thần Hi kéo một người áo đen đến trước người, ngăn trở đạn, hơn mười người nổ súng, đem người kia bắn thành tổ ong vò vẽ. Hạ Thần Hi rút súng lục bên lưng hắn ra, trên mặt đất lăn một vòng, đến một chiếc xe bên cạnh, cô không có tạm dừng thở dốc, trong nháy mắt nằm bò trên mặt đất, nằm bò trên mặt đất bắn ba phát, cách cô bốn bước sau xe có một người mặc áo đen nhân trên chân trúng đạn, nhao nhao té trên mặt đất. Hạ Thần Hi đối đầu với bọn họ, lại bắn ba phát, toàn bọ trúng đầu. Đường Bạch Dạ lấy Desert Eagle (tên loại súng) tùy thân mang theo ra, bắt đầu đánh trả, trong lúc nhất thời, bến tàu tất cả đều là tiếng súng không ngừng, Trương Phi Hổ dưới sự bảo vệ, trốn ở nơi bí mật. Giận dữ hỏi, "Người phụ nữ này là ai?” Anh tưởng là người bình thường, cho nên mới để cô đi cùng Đường Bạch Dạ. Ai biết, người phụ nữ biến hóa nhanh chóng, thành sát thủ Tu La. Đường Bạch Dạ cũng là ngạc nhiên, nhưng mà, lúc này, không được phép suy nghĩ nhiều, cứu bảo bối quan trọng. Phía sau người anh có tên bảo tiêu cao to trầm mặc không trả lời. Trương Phi Hổ đối người bắn tỉa nói, "Giết cô ta." "Hạ Thần Hi, cẩn thận." Đường Bạch Dạ còn chưa có cảnh cáo Hạ Thần Hi, cô đã nhận thấy được nguy hiểm, nơi cao ba tầng lầu, một người bán tỉa hướng phía cô, chính là tầm nhìn trăm phần trăm, Hạ Thần Hi khom lưng, cúi đầu hướng một góc chết xông tới. Lúc này, đạn như mưa hướng cô quét tới. "Mẹ..." Trái tim Hạ bảo bối nhảy lên. Hạ Thần Hi đánh về phía, đang có sát thủ, cô là đón đạn chạy tới, vừa tiện tay theo trên mặt đất nhặt sắt vụn lên đánh ra một tấn chợt xoay tròn, hướng bốn gã bắn xuyên qua. Bọn họ không kịp né tránh, sắt vụn tua nhỏ cổ động mạch, toàn bộ tử vong. Hạ Thần Hi cởi xuống súng ống của một người, đạn dược, ném cho Đường Bạch Dạ, sau đó Đường Bạch Dạ, bổ sung đạn dược, Hạ Thần Hi theo trên người bọn họ rút ra toàn bộ vũ khí, cho dù là một thanh đao nhỏ. Tiếng súng, lại một lần nữa vang lên. Hạ Thần Hi lượm đạn dược xong, ánh mắt Đường Bạch Dạ nặng nề liếc nhìn cô một cái, ánh mắt Hạ Thần Hi thẳng tắp chống lại Đường Bạch Dạ, tiếng súng ở đỉnh đầu bọn họ vang lên, Đường Bạch Dạ lủi qua đây. Hạ Thần Hi nói, "Anh bắn tỉa ở hai góc, đây là góc chết duy nhất." "Đông nam có tám người, bắc có mười chín người, bên người Trương Phi Hổ có mười người, những người khác rải rác, tôi ước tính ra, có hơn bốn mươi người." "Chân chính có thực lực , không được hai mươi người, những người khác đều là đầu đường cuồn cuộn, chưa đủ gây cho sợ hãi." Thanh âm của cô có trật tự, vô cùng rõ ràng, bình ổn. Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, cô ở mưa bom bão đạn, rốt cuộc là lúc nào quan sát hoàn cảnh chung quanh, anh thậm chí cũng không kịp ngẩng đầu, bởi vì đạn quá dày đặc, hơi chút không chú ý cũng sẽ bị đánh cho tan tành. "Sau lưng của tôi giao cho anh.”Hạ Thần Hi trầm giọng nói, hai tay giơ súng. Đường Bạch Dạ nặng nề gật đầu, "Tôi yểm trợ cho cô.” Hạ Thần Hi gật đầu, hoàn toàn tín nhiệm, có lẽ, cô chưa bao giờ tín nhiệm qua một người, chỉ có Đường Bạch Dạ, đem nguy hiểm sau lưng của mình, toàn bộ giao cho anh. "Cô có thể bắn súng hai tay?” Hạ Thần Hi nghiêng đầu, "Tôi cảm giác, tôi có thể."
|