Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 174: Trình độ sát thủ đệ nhất (3)
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, "Tôi cảm giác, tôi có thể." Đường Bạch Dạ, "..." Người có thể nổ súng hai tay, trên đời ít lại càng ít, em gái ngươi, sống chết trước mắt, đừng dựa vào cảm giác. Hạ Thần Hi đã đứng lên, Đường Bạch Dạ cũng đứng lên, hai người đưa lưng về phía nhau, chăm chú ở cùng một chỗ, Hạ Thần Hi hai tay nổ súng, Đường Bạch Dạ một tay, bắn súng không phải là cường hạng của Đường Bạch Dạ. Anh cường hạng là đánh nhau kịch liệt. Nhưng mà, súng ở trên tay Hạ Thần Hi, giống như có sinh mạng. Cô hai tay nổ súng.. Một viên đạn một cái mạng, không có một viên lãng phí. Bang bang phanh... Bến tàu tất cả đều là tiếng súng, hai người tốc độ di động rất nhanh, phối hợp hết sức ăn ý, sẽ không ở trong tầm nhìn của người bán tỉa, không được mấy phút, giết chết hai mươi mấy người. Chiến đấu như là khủng bố . Đột nhiên, Hạ Thần Hi nheo mắt lại, đột nhiên nhìn qua Đường Bạch Dạ, hai người đồng thời đánh về phía một thùng đựng hàng phía sau, nơi bọn họ vừa trải qua, một loạt đạn, thậm chí có người dùng súng máy bắn bọn họ. Đạn dày đặc. Sau thùng đựng hàng Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đổi đạn dược, Hạ Thần Hi tính toán khoảng cách cô cùng Hạ bảo bối, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thùng đựng hàng, khoảng thời gian không được một thước, cô trầm giọng nói, "Đường Bạch Dạ, yểm hộ tôi." Đường Bạch Dạ gật đầu, xông tới, hướng phương hướng súng máy xạ kích, may mắn cũng chỉ có một súng ống như vậy, Hạ Thần Hi leo lên thùng đựng hàng, một trăm phần trăm xuất hiện ở trong tầm nhìn người bắn tỉa. Người bắn tỉa nhắm vào, Hạ Thần Hi cười lạnh, thẳng đối mặt với hắn ta, "Đến đây đi, nhìn xem đạn của anh nhanh, hay đao của tôi nhanh.” Cô vung tay lên, vọt tới hướng người bắn tỉa một cây đao, đạn người bắn tỉa chưa có bắn ra, đao đã ở giữa mi tâm. Hai tên người bắn tỉa là tương đối , sau khi Hạ Thần Hi giải quyết một, thân thể lộn qua thùng dựng hàng, thoát khỏi đạn đối diện bắn tới, toàn bộ thùng đựng hàng nát tan. Cô còn chưa có đứng lên, nằm ở mặt khác của một thùng đựng hàng, đao từ trong tay bay ra, đồng dạng túng mi tâm người bắn tỉa. Cô sở dĩ mạo hiểm giải quyết người bắn tỉa là sợ bọn họ hướng Hạ bảo bối nổ súng. Hạ bảo bối bị trói , mục tiêu quá lớn, nếu là bọn họ nổ súng, bảo bối hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có thể giải quyết người uy hiếp bảo bối, cô mới có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu. Mặt đất, Desert Eagle của Đường Bạch Dạ cũng giải quyết được mấy người, Hạ Thần Hi theo phế tích lên xuống, hướng Hạ bảo bối mà đi, Đường Bạch Dạ đối phó người mặc đồ đen, Trương Phi Hổ giận dữ , "Giết đứa nhỏ." "Dạ!" Một người theo chỗ tối đi ra, hướng Hạ bảo bối nổ súng. Kim loại dưới ánh mặt trời phản xạ tạo ra một đường đạo hàn, lưng Hạ Thần Hi mát lạnh, hướng Hạ bảo bối chạy như bay mà đến, cô theo thùng đựng hàng chạy tới, người kia, theo mặt đất xạ kích, Hạ Thần Hi chỉ có thể cướp tốc độ. Cuồn cuộn, chỉ có thể một đường chạy băng băng, cùng tử thần cướp bảo bối của cô. Tim Đường Bạch Dạ cũng treo lên, hi vọng Hạ Thần Hi có thể cứu hạ Hạ bảo bối, thực sự quá mạo hiểm. "Bảo bối..." "Mẹ..." Mắt thấy sẽ đụng tới gần Hạ bảo bối, người mặc đồ đen đã bóp cò, Hạ Thần Hi căng thẳng, kinh hoàng mấy bước, tung mình nhảy lên, có chừng năm sáu thước cao, dưới chân tiếp sức, sau đó lại nhảy lên, hướng về phía bảo bối của cô. Tiếng súng vang, Hạ Thần Hi lấy thân thể ôm lấy Hạ bảo bối, một tiếng kêu đau đớn, giống như đồng thời, không có thời gian cắt dây, cô ôm bảo bối trên mặt đất lăn một vòng, bởi vì xung lượng, cả người Hạ Thần Hi đánh lên phế tích. Đụng phải đầu óc của cô có chút nứt ra. Hạ bảo bối theo trong ngực cô lăn xa ba bốn mét, Hạ Thần Hi bưng đầu, chỉ cảm thấy chóng mặt. Tất cả cảnh tượng trước mắt đều lắc lư, cô bò dậy không nổi, chỉ cảm thấy khó chịu. Cách đó không xa, tiếng súng không ngừng. Hạ Thần Hi nhãn mạo kim tinh. (ý là chóng mặt không nhìn rõ sự vật) ..
|
Chương 175: Trình độ sát thủ đệ nhất (4)
Đột nhiên, một người mặc áo đen mai phục lao tới, một cước đá vào bụng Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi vừa mới ngã xuống, đầu vẫn vô cùng đau đớn, lúc này vô cùng chóng mặt, tinh thần không tập trung.. Cô chỉ cảm thấy bụng dưới tê rần, người té trên mặt đất. Người mặc đồ đen vô cùng phẫn nộ, người phụ nữ này chiến đấu, cấp tốc như vậy, mạnh như vậy, ở trong thời gian ngắn hạ được nhiều người của bọn họ như vậy. Trời sinh con người luôn có một cảm giác sợ hãi. Lúc này thấy cô lộ ra yếu đuối, lập tức như kích thích, đối với Hạ Thần Hi đấm đá, giống như muốn đem có đánh chết. Thân thể Hạ Thần Hi co lại, hai tay che chở đầu. Xa xa Đường Bạch Dạ đang vây ở một góc chết, nhìn thấy tình trạng này. Chẳng sợ Hạ Thần Hi lại nhanh nhẹn, lại bưu hãn, cô cũng là phụ nữ. Lực đạo như vậy đánh vào trên người cô, nên nhiều đau. Đột nhiên, tiếng súng vang lên. Người đang đấm đá Hạ Thần Hi ngực xuất hiện một cái lỗ to, sau đó lại ba ba ba ba tiếng súng từ bốn phía bắn tới, như là cho hả giận, đến khi súng không còn đạn. Người mặc đồ đen áy náy ngã xuống đất. Hạ Thần Hi hơi mở mắt ra, chỉ thấy bảo bối cầm súng, họng súng bốc khói. Đứa nhỏ, một mảnh xơ xác tiêu điều, phẫn nộ. Đây không phải là ánh mắt một đứa nhỏ. Lúc Hạ Thần Hi ôm Hạ bảo bối lăn xuống, súng ống rơi ở một bên, vừa lúc ở bên chân Hạ bảo bối, cứu bọn họ một mạng. "Mẹ..." Hạ bảo bối chạy tới, "Mẹ bị đạn bắn trúng sao?” Hạ Thần Hi vừa dùng thân thể cản trở đạn, không biết là không phải là bị đánh trúng. Tay bé sờ thấy một mảnh ẩm ướt, mắt lập tức phiếm hồng, Hạ Thần Hi kiểm tra Hạ bảo bối trên dưới, thấy cổ bé có vết thương, nheo mắt lại, sơ sờ, xác định không có nguy hiểm. Cô nói, "Đừng khóc." Câu mệnh lệnh! Hạ bảo bối cảm thấy Hạ Thần Hi trước mắt có chút bất đồng, thanh âm so với bình thường nghiêm khắc rất nhiều, nhưng vậy thì thế nào, mặc kệ thế nào, này là mẹ bé. "Là đạn lạc xượt qua cánh tay, không có việc gì." Hạ Thần Hi nói, cô không kịp cùng Hạ bảo bối nói thêm cái gì, theo trong túi áo lấy đạn dược ra, thêm đạn, khẩu súng giao cho Hạ bảo bối. "Mẹ muốn đi giúp cha, con theo phía sau mẹ, thấy người hướng trên đầu bắn.” "Biết." Hạ bảo bối nghiêm túc gật đầu, Hạ Thần Hi lấy một khẩu súng khác ra, hướng Đường Bạch Dạ mà đi. Sau đó, lại là một mảnh kích đấu. Không có Hạ bảo bối làm con tim, Trương Phi Hổ không phải là đối thủ của Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ. Hạ Thần Hi tung người ra, thuật bắn súng như thần, chỉ cần cô bóp cò, tuyệt đối là một cái mạng, một hơi cũng sẽ không cho người thở. Một viên đạn xuyên qua đầu một người mặc đồ đen, bắn vào mi tâm người thứ hai. Đường Bạch Dạ giống như ủng hộ, thế nào có người đem súng bình thường bắn ra uy lực lớn như vậy. Tình thế nghịch chuyển, bóng dáng Đường Bạch Dạ như quỷ mỵ xông tới, nhanh như tia chớp giải quyết mấy người xung quanh, giải trừ góc chết. Hạ Thần Hi, nói đến thuật bắn súng, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất. Đường Bạch Dạ, anh đánh nhau kịch liệt, trên thế giới không là thứ năm cũng trước thứ bảy. Hai người kinh khủng như vậy phối hợp, đối phó một nhóm sát thủ dư dả. Trương Phi Hổ thấy tình thế không tốt, chỉ người cản trở, lên một chiếc xe chống đạn, người lái xe bên cạnh muốn chạy trốn. Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, nhẹ buông tay, súng lục bị vứt lên, cô từ hông rút ra hai thanh đao, bay về phía xe chống đạn đào tẩu. Dao nhỏ xen vào phía sau hai bánh xe, bánh xe toàn bộ hỏng. ...
|
Chương 176: Trình độ sát thủ đệ nhất (5)
Tay lái không khống chế được, đánh lên thùng đựng hàng. Phanh một tiếng vang thật lớn, lại cũng không thể động đậy. Hạ Thần Hi vươn tay, hai cây súng lục vững vàng rơi vào trong tay của cô, ngón tay vừa chuyển, đột nhiên xoay người, ở phía sau Hạ bảo bối bóp cò. Bắn trúng sát thủ từ phía sau nhô ra muốn giết bọn họ. Theo đao đến súng, động tác vô cùng lưu loát, vui sướng, không có một tia tạm dừng. Hành văn liền mạch lưu loát. Hình ảnh này quả thực là quá đẹp. Hạ bảo bối thầm nghĩ, mẹ, mẹ thực sự quá mạnh. Hai tên sát thủ thấy tình thế không tốt, cấp tốc hướng bến tàu trốn, Đường Bạch Dạ tung mình lên, ở lan can, thân thể nhảy về phía trước, hai chân kẹp lấy đầu một người, xoay người, xương sọ gãy. Một người khác thét chói tai, không có chương pháp gì nổ súng, hiển nhiên không thể nào gặp may mắn, không đạn. Đường Bạch Dạ chạm đất, từng bước một đến gần, lúc này sống dở chết dở, chẳng sợ vết súng đạn, tay trái Đường Bạch Dạ cầm lấy ống tuýp, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng nện xuống. Chỉnh ống tuýp theo đầu người đàn ông nện xuống. Hình ảnh kia...vô cùng kinh khủng. Hạ bảo bối lặng yên nghiêng đầu qua một bên, cha, mẹ, hai người bạo lực giống nhau. Mà động tác lại có mỹ cảm như vậy. Bạo lực mỹ học a. Trương Phi Hổ phái người tới, toàn bộ bị Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đối phó. Chỉ còn lại Trương Phi Hổ cùng sát thủ bên trong xe. Quần áo Đường Bạch Dạ bị máu nhiễm ướt, có máu của anh, cũng có máu của địch, vừa mới bắt đầu Trương Phi Hổ cho một phát, may mắn bắn trúng vai, không phải là chỗ mềm, cho nên anh mới có thể chống lại lâu như vậy. Hạ Thần Hi có chút bội phục anh, trúng đạn, vẫn có sức chiến đầu mạnh như vậy, cô vừa một lòng đi cứu Hạ bảo bối, không rảnh bận tâm Đường Bạch Dạ, khi trở về, bên này người bị chết không sai biệt lắm. Đường Bạch Dạ dưới tình huống trúng đạn, xử nhiều người như vậy, không thể không nói, anh thật rất mạnh. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thần Hi nói với Hạ bảo bối, "Con đứng yên đừng nhúc nhích." Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ mỗi người một bên hướng chiếc xe tới gần, đột nhiên cửa xe mở ra, Hạ Thần Hi lui về sau một bước, sát thủ từ trong xe đi ra, Trương Phi Hổ cũng đi ra. Tình huống nghịch chuyển thật mau. "Trương Phi Hổ, anh thật là đáng chết." Hạ Thần Hi nói, may mắn bảo bối của cô không chuyện gì, bằng không, cô sẽ cho anh ta chết chắc. Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, "Đường Bạch Dạ, không ngờ phụ nữ của anh không đơn giản như thế, chẳng trách muốn theo cũng đi, tính tôi khinh địch, chết cũng xứng đáng, không có giết đứa bé kia, thực sự là tính sai." Đường Bạch Dạ bay lên một cước, hung hăng đá bụng dưới của anh ta, hai tay qua, một quyền đem Trương Phi Hổ nện ở trên xe. "Lão tử người, nghĩ động liền động, lão tử đã chết rồi sao?" Khí phách, bừa bãi , cho dù là có chút nhếch nhác, máu tươi đầy người, Đường Bạch Dạ vẫn là cuồng ngạo . Không ai bì nổi, bóp chết người chính là giẫm chết một con kiến. "Đường Bạch Dạ..." Hạ Thần Hi vừa định để Đường Bạch Dạ hỏi anh ta một câu, đột nhiên cảm giác được một đạo lục quét về phái cổ tay cô, súng lục bị đánh rơi, tên sát thủ kia đi lên, bóp lấy yết hầu Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi lui về sau một bước, người đàn ông nắm tay tới, Hạ Thần Hi hai tay giao nhau phía trước, ngăn trở quả đấm, đột nhiên quét tới, người nọ tránh thoát. Thân thể Hạ Thần Hi liền ngã xuống, mềm dẻo không thể tưởng, đánh một cước, thay đổi qua, thay đổi qua, gió lốc đảo qua lồng ngực của anh ta, đem anh ta xa vài mét Hạ bảo bối trong nháy mắt giơ súng lên, đối với người mặc đồ đen, lại không có động thủ. Đường Bạch Dạ đánh Trương Phi Hổ, Trương Phi Hổ cười ha ha, "Richard, giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta..."
|
Chương 177: Hạ Thiên có phải con tôi hay không? (1)
Đường Bạch Dạ giận, một cái tát đến, trực tiếp đem Trương Phi Hổ đánh nằm bò trên mặt đất, anh một cước giẫm nát đầu Trương Phi Hổ, kiêu ngạo khí phách quát chói tai, "Câm miệng, ầm ĩ chết !" Hạ bảo bối, "..." Cha, cha mạnh! Hạ Thần Hi cùng Richard so chiêu, chiêu số không có gì đa dạng hóa, tất cả đều là muốn mạng đối phương, một chiêu toi mạng. Thân thủ Richard không kém, dáng người cao lớn, trời sinh chiếm cứ một ít ưu thế, Hạ Thần Hi linh hoạt, tinh xảo, hơn nữa, vô cùng xảo quyệt, nhưng cô cùng anh ta thuần túy cứng đối cứng, nắm tay chống lại nắm tay. Đường Bạch Dạ nhíu mày, Hạ Thần Hi đấu pháp, thực sự là đấu pháp không muốn sống. Thân thể Hạ Thần Hi vẫn có chút không thoải mái, lực chú ý khó tránh khỏi có chút không tập trung, lúc phân tâm bị Richard giơ lên, đang muốn hung hăng té xuống, Hạ Thần Hi đột nhiên cầm lấy cổ tay anh ta, trong nháy mắt thân thể đứng chổng ngược lên, đột nhiên lộn, thủ đoạn liền dùng lực. Hạ Thần Hi 1m6, không được 50 kg, đột nhiên đánh ngã một người đàn ông 1m9, 90 kg, Richard muốn đứng dậy, khuỷu tay Hạ Thần Hi hướng lưng anh ta hung hăng đập. Xương sống lưng vỡ vụn, Richard chết . Đường Bạch Dạ trừng mắt nhìn, miệng Hạ bảo bối cũng thành hình chữ O. Mẹ, mẹ thật mạnh. Đường Bạch Dạ đang suy nghĩ, lão tử muốn đuổi theo người phụ nữ này, rốt cuộc bị cô đánh bao nhiêu lần? Đột nhiên, sáu chiếc xe Ferrari chống đạn cấp tốc ở bến tàu dừng lại, ánh mắt Trương Phi Hổ vui vẻ, cho là có cứu binh, ánh mắt Đường Bạch Dạ trầm xuống, lấy bọn họ tình hình, nếu là lại đến cứu binh, sợ rằng khó đối phó. Sáu chiếc xe Ferrari chống đạn xe dừng lại, hai mươi người huấn luyện nghiêm chỉnh xuống xe. Đường Bạch Dạ vừa nhìn liền biết không tốt. Này cùng sát thủ của Trương Phi Hổ cũng không là một cấp bậc, nhìn ánh mắt cùng động tác liền biết, đây tuyệt đối là trải qua huấn luyện hệ thống hóa, tuyệt đối là từng binh sĩ tác chiến huấn luyện. Nếu là đánh đơn độc, anh không có vấn đề. Hạ Thần Hi cũng không có vấn đề. Nhưng mà, quần công (ý là hơn 1 người) chỉ có bó tay chịu trói. Dù sao có Hạ bảo bối. Liễu An cùng Lý Hổ vội vã qua đây, thấy Đường Bạch Dạ nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, cấp tốc đi hướng Hạ Thiên. "Tiểu chủ nhân, cậu không sao chứ? Là anh muốn bắt cậu sao? Tôi sẽ giết anh.” Lý Hổ chỉ vào Đường Bạch Dạ nói, còn kém không ôm bảo bối khóc lóc, đặc biệt thấy trên cổ bé có vết thương, đau lòng không thôi. Hạ bảo bối ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh ta cúi đầu. Lý Hổ ngoan ngoãn cúi đầu, Hạ bảo bối lộ ra một nụ cười ngọt ngào, chợt một cái tát theo sau đầu chụp đến, "Anh muốn giết ai?” "Người bắt cậu.” Lý Hổ rất vô tội, anh là bao nhiêu trung thành và tận tâm. Hạ bảo bối giận, lại chụp một chưởng, "Chờ các người đến, mọi chuyện đã được giải quyết.” Liễu An cùng Lý Hổ rất ủy khuất, Đường Bạch Dạ nhíu mày, tiểu chủ nhân? Đây cũng là vừa ra? Lý Hổ rất vô tội, "Đường sá xa xôi, lại không có ám hiệu, Ferrari mau nữa cũng muốn một chút thời gian a, chúng ta đã rất nhanh, không tới nửa giờ liền tới rồi." "Chúng ta đã đối phó ." Hạ bảo bối tức giận nói. Đường Bạch Dạ nhíu mày, chỉ còn lại có Trương Phi Hổ một người sống, Liễu An đi tới, hướng Đường Bạch Dạ gật gật đầu, anh biết Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ không biết anh, anh đem Trương Phi Hổ bắt được đến, vứt trên mặt đất. Như ném rác rưởi. Hạ bảo bối cười như một thân sĩ, "Trương tiên sinh, còn nhớ tôi đưa cho anh một lời khuyên không?" Trương Phi Hổ nhìn khuôn mặt đứa nhỏ, lập tức toàn thân phát lạnh, anh đương nhiên nhớ, Hạ bảo bối nói, chuẩn bị nhiều quna tài một chút. Bé nói đúng, đích xác muốn chuẩn bị nhiều quan tài. "Tại sao muốn bắt tôi?"
|
Chương 178: Hạ Thiên có phải con tôi hay không? (2)
Đường Bạch Dạ so với Hạ bảo bối tò mò hơn, "Vì sao nói bé là con tôi?" Liễu An cùng Lý Hổ miệng mở to nhét vừa một quả trứng, con trai? Tiểu chủ nhân là con trai của Đường Bạch Dạ, này chính là chuyện cười thế giới? Vương bài lính đánh thuê cùng Đường môn mấy năm này đánh cho ngươi chết ta sống không ít, nếu như tuôn ra tiểu chủ nhân là con trai đường chủ Đường môn, này quá đặc sắc . Thật sự là quá hỉ cảm . Trương Phi Hổ cũng là tính tình ngạnh (ngang ngược), Đường Bạch Dạ hiển nhiên không tính nhẫn nại, súng lục hướng chân của anh ta, "Nói!" Trương Phi Hổ thét chói tai, đạn rơi vào xương cốt, đau đến sắc mặt trắng bệch. Anh cũng là xương cứng, không nói chính là không nói. Đường Bạch Dạ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lại nã một phát súng, đối với vết thương, Liễu An cảm thấy này có chút biến thái. Cùng hai quả đạn đồng thời đánh vào xương cốt, Trương Phi Hổ muốn chết tâm cũng có . "Có người gọi điện thoại cho tôi, nói bé là con trai của anh, muốn tôi giết bé....”Trương Phi Hổ cuối chống không lại Đường Bạch Dạ lãnh khốc, khóc gào công đạo, không có biện pháp, anh không muốn chết. Đường Bạch Dạ nhíu mày, một cước giẫm nát vết thương của anh ta, máu tươi róc rách, "Ai!" "Không biết!" Trương Phi Hổ hô to. Đường Bạch Dạ lãnh khốc cười, ở vết thương của anh xử dùng sức nghiền một cái, "Ai!" "Không biết!" Trương Phi Hổ hô to, đau đến hôn mê, Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh, thoải mái, tôi tự nhiên tra ra là ai làm , không cần bạo lực như thế." Hạ bảo bối ưu nhã cười, cầm lấy di động Trương Phi Hổ. Ngày này, một dãy số, gọi hai lần. Bé chỉ cần dãy số sẽ tra ra rõ ràng. Không khó. Ánh mắt Đường Bạch Dạ hung tàn, rốt cuộc là ai nói Hạ bảo bối là con của anh, Trương Phi Hổ mới có thể mạo hiểm tới bắt bé, rốt cuộc là ai. Hạ bảo bối nhìn vết thương Đường Bạch Dạ, tươi cười ưu nhã nhắc nhở, "Đường tiên sinh, ngài có phải nên đi bệnh viện một chuyến hay không?" Đạn bắn trúng cùng người bình thường không có việc gì, anh cảm giác dây thần kinh đau biến mất sao? Lý Hổ vừa nghe Hạ bảo bối xưng hô, trong lòng thở phào một cái, may mắn, bọn họ không phải cha con. May mắn a. Đường Bạch Dạ chợt đi tới trước mặt Hạ Thần Hi, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng hỏi, "Bé có phải con tôi hay không?” Mắt Hạ Thần Hi giống như không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, cả người mơ mơ màng màng , tiếng Đường Bạch Dạ lại to hơn, "Hạ Thần Hi, Hạ Thiên có phải con tôi hay không?" Hạ bảo bối vừa định nhắc nhở Đường Bạch Dạ ôn nhu, đột nhiên, thân thể Hạ Thần Hi mềm nhũn, ngã ở trong lòng Đường Bạch Dạ. Hạ bảo bối thầm nghĩ, mẹ, mẹ bắt đầu khi nào cũng giả vờ yếu ớt ? Trốn tránh vấn đề không phải như vậy. Trải qua chuyện vừa rồi, mẹ giả bộ hơi quá. Nhưng mà, rất nhanh bé phát hiện, Hạ Thần Hi không phải giả trang , cô thật không có tri giác. Đường Bạch Dạ trúng đạn, mất máu quá nhiều, so với Hạ Thần Hi nghiêm trọng hơn, nhưng mà, anh tỉnh hơn so với Hạ Thần Hi, sự kiến bến tàu có hắc đạo ẩu đả, đồn cảnh sát sớm đã có người xử lý. Đường Bạch Dạ cũng làm ghi chép, bọn họ nào dám phiền Đường Bạch Dạ, hướng là đi qua liền đi. Rất đơn giản. Hai bên cũng không phải là dễ chọc, bây giờ Trương Phi Hổ thất thế, bọn họ càng không muốn đắc tội Đường Bạch Dạ, cho nên, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa. Đường thị đè xuống tin tức này, cho nên, trong tin tức chỉ là hình ảnh đơn giản hắc đạo giao hỏa, chỉ có thể nói thương tàn so sánh nghiêm trọng, không có dính dấp đến công ty Đường thị, lúc Đường Bạch Dạ tỉnh, Tưởng Tuệ ở trong phòng bệnh của anh.
|