Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 184: Hạ Thiên có phải con tôi hay không? (8)
Editor: lãnh lãnh Beta: thanh huyền Bé đem Tiêu Tề đuổi đi Mexico quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu Tiêu Tề tiếp tục ở lại thành phố S, thật không biết lại xảy ra chuyện gì , bây giờ vừa lúc, Tiêu Tề đi rồi, đến nỗi mẹ bé có phải Chồn Đen hay không. Bé không quan tâm, là Chồn Đen thì thế nào, cũng là mẹ ruột của bé . Hạ Thiên đẩy cửa tiến vào, Hạ Thần Hi nhìn qua, mở tay ôm ấp, Hạ bảo bối bò lên trên giường bệnh, nhào tới trong ngực mẹ, một loại tình cảm tràn ngập ở trong lòng Hạ Thần Hi . Cô cả đời này, giống như mất đi so với lấy được nhiều. Cho nên, luôn luôn tiếc nuối, luôn luôn rất quý trọng những gì mình nắm giữ trong tay. "Mẹ lo lắng cho con chết đi được." Hạ Thần Hi hôn một cái hai má Hạ bảo bối , lại xoa xoa, thật là thoải mái, làn da đứa nhỏ thật tốt, lại mịn lại mềm, "Không có việc gì là được, không có việc gì là được." Hạ bảo bối cười híp mắt, bé có cha mẹ mạnh mẽ như thế , sao có thể có chuyện gì được. Đường Bạch Dạ ở một bên nhìn mẹ con bọn họ thân mật như vậy , có cảm giác như bị vứt bỏ . "Hạ Thần Hi, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tôi muốn cùng Hạ Thiên làm giám định ADN." Cô đã quên chuyện ở bến tàu, anh cũng không hỏi được cái gì, không quan hệ, chuyện của Hạ bảo bối , anh một bước cũng không nhường. Hạ Thần Hi tính tình cổ quái, đầu óc xoay chuyển đặc biệt mau, cô nói, "Tôi không phản đối, tôi giáo dục bảo bối từ nhỏ, chuyện của mình muốn chính mình quyết định, đây là chuyện giữa anh cùng bảo bối, chỉ cần bảo bối đồng ý, tùy tiện hai người." Hạ bảo bối trong lòng oán thầm, mẹ a, người quá giả dối . Đã đem cha đá cho bé. Bé không nên cùng cha giao tiếp . Đường Bạch Dạ giống như cũng không ngờ Hạ Thần Hi sảng khoái như vậy, ngẩn người, chờ Hạ Thiên cự tuyệt , Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng biết mẹ con người này rốt cuộc rất ăn ý, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi... Đột nhiên, anh lộ ra vẻ mặt rất ủy khuất . Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi nhìn nhau, Đường Bạch Dạ lộ ra vẻ mặt ủy khuất , trừ phi thiên hạ đại loạn. Tuyệt đối có lừa gạt. Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối vô cùng cảnh giác nhìn anh. Đường Bạch Dạ nói, "Thần Hi, Hạ bảo bối, tôi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến bến tàu cứu người, bị Trương Phi Hổ đánh thương, lại bị người ẩu đả, tôi cả đời này, chưa từng bị ma-cà-bông nhục nhã." "Các người cho là nếu không phải tôi đây cam tâm tình nguyện có thể có người đánh tôi sao?" "Trương Phi Hổ nghĩ nhục nhã tôi, chậm rãi dằn vặt tôi, cho nên bắn trúng vai tôi, không bắn trúng trái tim, nếu là anh ta bắn trúng, đạn bắn trúng trái tim của tôi, tôi liền chết." "Bảo bối, chú là vì cháu mà chết.” "Thần Hi, tôi là vì cứu đứa nhỏ, mới có thể đánh không đánh trả, thiếu chút nữa không có mạng, chẳng lẽ, tôi ngay cả quyền muốn biết sự thật cũng không có sao?" "Các người tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy ." "Huống chi, tôi đem mẹ con các người an toàn trở về, các người tại sao có thể nhẫn tâm đối xử với ân nhân cứu mạng hai người như vậy ." Đường Bạch Dạ nói xong ủy khuất đến cực điểm, bi thương khổ sở, chỉ thiếu chút nữa rơi lệ đi, vẻ mặt kia muốn nhiều thê thảm thì có nhiều thê thảm, muốn nhiều ủy khuất sẽ có nhiều ủy khuất, như là muốn toàn thế giới xin lỗi anh. Hạ Thần Hi vẻ mặt quấn quýt, Đường tổng, anh đột nhiên đi đường bi tình tuyến (ý là nhắc tới tình cảm), thực sự là làm người khác không quen a . Hạ bảo bối thầm nghĩ, cha, cha thật không biết xấu hổ, loại phương pháp cũng có thể dùng, khinh bỉ người, khinh bỉ người, thật sâu khinh bỉ người. "Thần Hi..." Đường Bạch Dạ một tiếng Thần Hi làm cho trời đất luân chuyển, làm cho nhu tình muôn vàn, Hạ Thần Hi nổi da gà , run lên, dự đoán có thể rớt xuống đầy đất một trận da gà.
|
Chương 185: Máu mủ tình thâm (1)
Editor: lãnh lãnh Beta: thanh huyền Hạ Thần Hi đương nhiên cũng nhìn ra được, Đường Bạch Dạ là dùng khổ nhục kế. Khổ nhục kế này là quá rõ ràng. Mặc dù như vậy, anh ta nói là sự thực a. Anh ta lấy mạng mình cứu Hạ bảo bối. Đường Bạch Dạ là ai, giết chóc quả quyết, người qua đường chết ở trước mắt, mắt cũng chớp, người khác tùy tiện bắt cóc một đứa nhỏ nói là con của anh ta, bắt anh một mình đi chịu chết, dự đoán anh ta nói ra mấy từ. Người kia tùy tiện, giết chết con tôi đi. Anh không thể mặc kệ loại chuyện này, đơn giản là vì Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ thực sự một mình đi, không có bảo thêm người, thật là lấy mạng mình đi đổi bảo bối của cô, anh bị đánh thương, lại bị vây đánh. Bị đánh thê thảm như vậy , nhưng anh cũng không đánh trả. Đơn giản là bảo bối ở trong tay bọn họ. Bây giờ, bọn họ đều bình an , Hạ Thần Hi nghĩ, chính mình qua cầu rút ván, thực sự quá không phải. Là có điểm tàn nhẫn. Chẳng cần biết anh diễn kịch, cô cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn. "Được rồi, làm liền làm đi." Hạ bảo bối nói, xem như là đồng ý. Hạ Thần Hi trợn tròn mắt, cháu trai bảo bối, cháu làm phản . Ánh mắt Đường Bạch Dạ sáng ngời, "Cháu đồng ý?" "Phải ." "Kia đi thôi." Đường Bạch Dạ thay đổi biểu tình trên mặt , nào có cái gì ủy khuất, nào có cái gì bi thương, lại khôi phục mặt lạnh bức người Đường đại thiếu bình thường . Đường đại thiếu làm việc, thích tốc chiến tốc thắng. Hạ Thần Hi, "..." Hạ bảo bối, "..." Mẹ con bọn họ囧 , Đường Bạch Dạ anh thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, tốt xấu trong chớp mắt a. "Đường Bạch Dạ , mặc kệ kết quả thế nào, bé đều là con tôi." "Lời vô ích." Đường Bạch Dạ khinh bỉ Hạ Thần Hi, "Không có cô có thể có con sao? Không phải con trai của cô chẳng lẽ bé theo đá chui ra.” Hai người hiển nhiên ông nói gà bà nói vịt. Như vậy đầy đủ biểu cảm. Đường tiên sinh là tên cướp. Tên cướp logic không cần giải thích. Hạ bảo bối cười, theo Đường Bạch Dạ cùng đi làm giám định ADN. Hạ Thiên đáp ứng làm một lần giám định ADN là bởi vì, Hạ Thần Hi thực sự quên, bé có phải con của Đường Bạch Dạ hay không, chỉ bằng kia một đoạn VCR (video truyền hình đó) cùng tướng mạo của bé, đích xác tám chín mười đúng rồi. Nhưng mà, làm một lần giám định, thứ nhất, xác định sự thực, ai cũng an tâm. Thứ hai, Hạ Thần Hi có chuyện gì cũng có thể toàn bộ giao cho mất trí nhớ, Đường Bạch Dạ muốn hỏi cái gì, Hạ Thần Hi có thể nói, tôi mất trí nhớ, không nhớ. Logic Hạ bảo bối cũng rất mạnh, bé cảm giác mình rất tri kỷ, đều vì bọn họ suy nghĩ. Đều cho bọn họ có một đường lui. Giám định ADN làm tốt, bình thường một tuần mới có thể lấy kết quả, dù cho Đường Bạch Dạ thật cường hãn, tạo áp lực cho bệnh viện nhanh nhất cũng phải ba ngày. Hạ Thần Hi không co chuyện gì, không cần ở bệnh viện quan sát, cùng ngày sẽ làm thủ tục xuất viện, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối làm xong giám định ADN trở về, ngồi ở một bên nhìn Hạ Thần Hi thu dọn đồ đạc. Như có điều suy nghĩ. Hạ Thần Hi rốt cuộc là thật quên rồi sao? Mặc kệ thật giả, không thể nào cãi lại. Tiết Giai Vân gọi điện thoại hỏi cô thế nào không đi làm, Hạ Thần Hi tìm một cái lấy cớ nói không thoải mái, Đường Bạch Dạ cho cô lý do giả, mọi người cũng không có sinh nghi, Lâm Nhiên không có đem chuyện này nói cho Tiết Giai Vân. Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi sau khi trở về, Đường Bạch Dạ trở lại phòng bệnh chính mình , xem báo mới biết Hạ bảo bối cùng Bản Kiệt Minh kia có một trận chiến, mặc dù là cái bóng mơ hồ, nhưng anh biết là Hạ bảo bối. Khóe môi Đường Bạch Dạ co rút . Hạ Thần Hi đã là một điều bí ẩn, Hạ bảo bối càng bí ẩn. Hai mẹ con này, trên người có quá nhiều chuyện bí ẩn, xem ra thân phận họ không đơn giản, thế nào nhìn đều giống như là vương tử hắc đạo cải trang vi hành. .
|
Chương 186: Máu mủ tình thâm (2)
Editor: lãnh lãnh Beta: thanh huyền Anh nhất định phải tra rõ quan hệ trong này . Hạ bảo bối vẫn ở bệnh viện không về nhà, trở lại chuyện thứ nhất chính là mở máy vi tính, cục giao thông đem bé và Bản Kiệt Minh ghi lại toàn bộ cắt bỏ, cách một buổi tối, cục công an bên kia từng có sao lưu. Hạ bảo bối làm sao sẽ cắt bỏ đi . Làm tốt việc này, bé lấy di động Trương Phi Hổ ra, tra trò chuyện của anh ta ghi lại . Trương Phi Hổ chết, bé chỉ có thể ghi lại cuộc nói chuyện của anh ta . Lại nói tiếp cũng là tà môn. Hôm qua một trận chiến ở bến tàu, sau khi người vương bài lính đánh thuê đến, không bao lâu còi báo động cũng vang lên, Liễu An cùng Lý Hổ chờ người dẫn bé cùng Hạ Thần Hi đi trước, lưu lại Đường Dạ Bạch xử lý, Trương Phi Hổ đương nhiên bị mang đến đồn cảnh sát. Tà môn chính là, anh ta vừa tới đồn cảnh sát, vừa mới vào phòng khẩu cung, người liền chết . Nguyên nhân cái chết là trúng độc mà chết. Mười phần ly kỳ. Hạ bảo bối kết luận, Trương Phi Hổ nhất định là bị người diệt khẩu. Cũng may, bé có di động của Trương Phi Hổ . Trên điện thoại di động có dãy số, Hạ bảo bối dựa theo trình tự tra, có mấy sô là người của Trương Phi Hổ gọi, chưa đủ căn cứ, khả nghi là một dãy số gọi hai lần, là cùng một số, là tình nghi nhất. Một là trước khi bé bị cóc gọi, một là sau khi bé bị bắt cóc gọi. Hạ bảo bối lạnh lùng cười, bắt đầu tra dãy số này. Cái dãy số tra rất mất công, bởi vì là mua quán ven đường, Hạ bảo bối không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, bấm dãy số này, bé dùng di động khác, đối phương nhận. "Anh là ai?" Hạ bảo bối dùng biến giọng nói, "Tôi tìm Trương tiên sinh." "Xin lỗi,cậu gọi lộn số." "Không đúng, anh xác định đây không phải là số của Trương tiên sinh sao? Tôi gọi hai lần đúng rồi , đều là dãy số này ." "Cậu gọi lộn số." "Không đúng, không đúng..." Đối phương cúp điện thoại, Hạ bảo bối một bên cùng anh ta nói lời vô ích đồng thời một bên tra tín hiệu, chờ đủ thời gian, tín hiệu đã điều tra ra, Hạ bảo bối kinh ngạc nhíu mày, đột nhiên lạnh lùng cười... "Cha a, cha rốt cuộc có nhiều người oán a." Hạ Thần Hi trở về, ngủ một giấc, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, lo lắng hỏi, "Bảo bối, mấy ngày nay, con không đi học, vậy ở nhà đi, miễn cho lại có người xấu đến tìm con." Hạ Thần Hi thật sâu cảm giác, bảo bối lợi hại hơn nữa, cũng là một đứa nhỏ, người khác cầm súng ống, bảo bối làm sao bây giờ, chỉ có thể bị thương. "Mẹ, không cần lo lắng, bảo bối không có việc gì." Hạ bảo bối nói, thoạt nhìn rất tự tin, "Những chuyện tương tự, sẽ không phát sinh lại , dự đoán bọn họ cũng không có lá gan này ." Hạ Thần Hi nhíu mày, Hạ bảo bối ôm lấy cánh tay của cô, "Mẹ, nghe con." "Được rồi, những chuyện tương tự mà xảy ra, con nhất định sẽ chết." Hạ bảo bối cười mỉm, bộ dáng mười phần mê người, "Mẹ, chuyện đã qua, mẹ còn là không nhớ ra được sao?" "Không có!" Hạ Thần Hi quyết đoán nói, "Thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này." "Con là hiếu kỳ, cho nên hỏi một câu." Hạ bảo bối nói, "Nghĩ không ra liền nghĩ không ra đi, quá khứ gì gì đó, cũng làm cho nó biến mất đi." "..." Hạ Thần Hi nghi ngờ nhìn con trai, bé hình như có chuyện gì gạt cô. "Đường tiên sinh ở vienj nhiều ngày, con có thể đi thăm không?” "Đương nhiên!" Hạ Thần Hi nói, "Dù sao anh ta vì con ra sống vào chết, bị thương là vì con a." Đường Bạch Dạ tình nguyện một mình bến tàu, người nào cũng không mang, cũng không báo cảnh sát, cứ như vậy một mình đi, đem mạng của anh ta đến trao đổi mạng của Hạ bảo bối, đáy lòng Hạ Thần Hi đã nhận định, anh ta là cha của Hạ bảo bối . Cô không hề bài xích bọn họ thân thiết, cũng không ngăn trở bọn họ thân thiết nữa. Tình cảm cha con là ngăn không được . Hạ bảo bối vỗ tay một cái, "Ngày mai nấu canh đầu cá ."
|
Chương 187: Máu mủ tình thâm (3)
Editor: lãnh lãnh Beta: thanh huyền "Bảo bối, con thật tri kỷ, biết mẹ muốn uống canh đầu cá ." Hạ Thần Hi ở trên mặt bé chụt một cái, mười phần cảm thấy mỹ mãn. Hạ bảo bối hai má hồng hồng , thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, "Mẹ, con tính toán nấu canh đầu cá cho cha uống a." Hạ Thần Hi giận, chỉ vào Hạ Thiên bảo bối, "Oa, mẹ biết con làm phản , mẹ bị con vứt bỏ ." Hạ Thiên một trăm lẻ tám lần trấn an Hạ Thần Hi, nắm tay, kiên định nói, "Mẹ, con yêu nhất chính là mẹ, con không cưới vợ cũng sẽ không không muốn mẹ , ngoan nga." "Hạ Thiên, mười tám năm sau, con tốt nhất còn có thể nhớ kỹ những lời này." Hạ Thần Hi hừ một tiếng. Hạ bảo bối le lưỡi, đáng yêu gãi gãi đầu, "Kia vợ của con, trái ôm phải ấp thật tốt." Hạ Thần Hi châm chọc, "Con quả nhiên là giống Đường Bạch Dạ." Hạ bảo bối cười ha ha, nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuẩn bị ngày mai làm canh đầu cá thơm ngào ngạt mang cho Đường Bạch Dạ uống. Nhà cũ Đường gia, Đường lão giận dữ. Trương Phi Hổ vậy mà thất thủ . Quá đáng hận. Này thật ngu ngốc. Ông vốn định lợi dụng đứa nhỏ, chế phục Đường Bạch Dạ, nếu là có thể giết bọn họ, xong hết mọi chuyện tốt nhất, ai biết vậy mà ra sự việc này , ông thậm chí không biết bến tàu xảy ra chuyện gì. Ông chọn Phi Hổ đứng sau, Trương Phi Hổ vẫn tùy thời mà động thủ, thế lực của anh ta không nhỏ, thủ hạ trung thành và người tận tâm cũng nhiều, nửa năm này, anh ta một bên mưu đồ lần nữa khôi phục thế lực Phi Hổ môn , một bên mưu đồ giết Đường Bạch Dạ . Vì thế, anh lung lạc rất nhiều sát thủ, chính là chờ Đường Bạch Dạ có nhược điểm, giết Đường Bạch Dạ . Những sát thủ đó đều là thân thủ tốt, mỗi người thân thủ bất phàm, Trương Phi Hổ có người bắn tỉa, có tay đột kích, lại có sát thủ, vì sao có đứa nhỏ uy hiếp Đường Bạch Dạ , nhiều người như vậy vây quanh Đường Bạch Dạ , lại vẫn để anh ta đem đứa nhỏ mang về. Anh ta chỉ là bị đạn bắn, không có chút nào đáng ngại. Quả thực quá tức giận . Ông sợ Trương Phi Hổ để lộ bí mật, cho nên phái người giết anh ta, Đường lão ở thành phố S nhiều năm, đồn cảnh sát tự có người của ông, thả anh ta và Tưởng gia, quan hệ Triệu gia cũng không cạn, diệt một người rất đơn giản. Xem ra, ông phải một lần nữa nghĩ biện pháp. Nghĩ một vô vạn biện pháp, diệt trừ Đường Bạch Dạ cùng con trai của anh ta. Đường phu nhân nói, "Lão gia, chúng ta có nên đi xem cậu cả." "Không chết được, nhìn cái gì vậy." Đường lão lên tiếng nói, không quan tâm, nếu là Đường Bạch Dạ chết , dự đoán ông sẽ đi gặp. Đường phu nhân xưa nay yên tĩnh, không gây sự, thấy Đường lão nói như thế, cũng không dám nói cái gì. "Thành Nam đâu?" "Cậu hai đi đánh gôn ." Đường phu nhân nói. Đường lão tức giận, "Này không làm cái gì, chỉ biết ăn uống vui đùa, đem nó gọi trở về, Đường Bạch Dạ trong lúc bị thương , nó tạm thời giữ chức tổng giám đốc ." Đường phu nhân tìm quản gia đi kêu Đường Thành Nam trở về, Đường lão nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi bệnh viện một chuyến." Đường phu nhân vừa nghe, vội vội vàng vàng cho người đi chuẩn bị. Đường lão trong lòng không vui, con trai, Đường Bạch Dạ thành dụng cụ, vậy mà chính mình mở thế lực hắc đạo , thành lập Đường môn, đây cũng là nguyên nhân Đường lão vẫn rất kiêng dè Đường Bạch Dạ, không dám động Đường Bạch Dạ , chỉ có thể mượn đao giết người. Đường Thành Nam là điển hình cậu hai nhà giàu, nhị thế tổ ( ăn chơi chát táng), bị chiều hư. Bản lĩnh trái lại có, chỉ là quá tản mạn, cả ngày sống phóng túng, hợp tác không để bụng, chỉ nghĩ ngồi ủng Đường thị ăn một đời. Đường Nhất Phong xem như là Đường lão tương đối hài lòng , người rất chính kiến, nói không nhiều, làm việc cũng chịu khó, là tổng giám đốc tài vụ Đường thị, ông đối với Đường Nhất Phong kỳ vọng cao. Nhưng mà, ông lại muốn chiếu cố Đường Thành Nam, bởi vì ông yêu quý đứa con thứ hai. Ở trên người Đường Thành Nam, ông nhìn thấy chính mình lúc trẻ tuổi . Ông nghĩ những thứ của mình, sẽ cho Thành Nam. Chỉ mong anh ta không thua kém. ....thanhuyen.diendanlequidon.....
|
Chương 188: Máu mủ tình thâm (4)
Editor: lãnh lãnh Beta: thanh huyền Bệnh viện, phòng bệnh vip. Tưởng Tuệ mua canh gà, lại chuẩn bị bữa ăn sáng Đường Bạch Dạ thích ăn, mang đến bệnh viện nhìn anh, Đường Bạch Dạ nhìn canh gà, lập tức cảm thấy ngán, có chút chán ngấy, anh xưa nay không thích canh gà. Thoạt nhìn đầy mỡ ngấy . "Đây là gà chạy bộ , đã không có mỡ." Tưởng Tuệ nói, mười phần hiền lành nói, "Rất ngon , đối vết thương của anh cũng tốt." "Nếu là không thích canh gà, có đồ ăn sáng anh thích ăn , anh ăn một chút đi." "Bệnh viện cái gì cũng không dễ ăn." Đường Bạch Dạ nhíu mày, ý bảo cô để ở một bên, Tưởng Tuệ chưa từ bỏ ý định, nghĩ khuyên anh ăn thêm một chút, Đường Bạch Dạ trầm giận, "Anh không đói." Tưởng Tuệ cứng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, có chút ủy khuất. Đường Bạch Dạ tâm tình mười phần không vui. Anh ít khi nằm viện, ít ốm đau, chỉ một lần vết thương đạn bắn, lẻ loi ở bệnh viện, chỉ sợ Tưởng Tuệ tới chiếu cố anh, đương nhiên, anh không trông chờ người Đường gia đến nhìn anh, anh là hi vọng hai mẹ con Hạ Thần Hi đến xem anh. Kết quả, sáng sớm không nhìn thấy người. Hạ Thần Hi vậy mà đi làm. Đường Bạch Dạ khó chịu cả sáng sớm, đem hai mẹ con vong ân phụ nghĩa Hạ tiểu thư mắng cho một trận. Lại có một Tưởng Tuệ đến phiền anh, Đường tiên sinh trong lòng không vui. May mắn, Tưởng Tuệ thức thời, không có nói chuyện về Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên , bằng không, Đường Bạch Dạ nhất định bạo phát. Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh thượng truyền đến hai tiếng đập vang. Hạ bảo bối cầm một bình thủy cùng một hộp thức ăn tiến vào, bé mặc bộ màu rám nắng, quần đùi, phối hợp rất tùy ý,khuôn mặt trắng nõn tràn đầy niềm vui , tâm tình Đường Bạch Dạ xấu, trở thành hư không. "Đường tiên sinh..." Hạ bảo bối mỉm cười, lại rất lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, "Tưởng tiểu thư khỏe." Bởi vì Triệu Phong hãm hại Hạ Thần Hi, bé đối với Tưởng Tuệ không có cảm tình gì, nhưng mà, dù cho không có cảm tình gì, bé cũng muốn lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, ở trước mặt của cha , thân sĩ phong độ là muốn bảo trì . Bé biểu cảm đáng yêu a. "Cháu tới làm cái gì?" Tưởng Tuệ không vui hỏi, nhìn thấy Hạ Thiên, như nhìn vi khuẩn mười phần chán ghét, nếu không phải Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ cũng sẽ không bị thương, Tưởng Tuệ đối với Hạ Thiên cũng không có cảm tình gì. Cho nên nói, định luật III Newton nói thật hay, lực là tương hỗ. Thiện cảm hoại cảm cũng là tương hỗ .(* tra google) Người không thích một người, người kia tất nhiên cũng sẽ không thích người. Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Hạ bảo bối nói, "Tôi tới đưa canh cá cho Đường tiên sinh." "Không cần, anh ấy không uống canh cá, cháu lấy đi, về nhà đi." Tưởng Tuệ không khách khí chút nào nói, càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này chói mắt, nụ cười của bé cùng Đường Bạch Dạ giống như vậy , thực sự là ghét cực kỳ. "Ai nói tôi không uống canh cá?" Đường Bạch Dạ âm sắc cực lạnh, trầm giọng nói, "Tưởng Tuệ, đây là phòng bệnh của tôi, tôi làm quyết định gì còn chưa tới phiên cô tới nhúng tay." "Đường..." Tưởng Tuệ ủy khuất, cắn môi, liền muốn khóc. Hạ Thiên đem canh cá lấy ra, mở hộp đựng thức ăn lấy ra, cười mỉm nói với Đường Bạch Dạ, "Cháu nấu canh cá rất tốt, cháu còn làm món chua cay Liên Ngẫu chú thích, cà ri thịt bò, rượu đỏ thịt gà." Tất cả đều là món Đường Bạch Dạ thích ăn , Hạ bảo bối đem những thứ Đường tiên sinh yêu thích cũng là mười phần rõ ràng, Đường Dạ Bạch biết vậy nên uất ức. Chẳng sợ anh cảm thấy canh cá thật không phải là cho người uống, mùi tanh quá nặng, lúc này cũng cảm thấy, Hạ bảo bối làm , cái gì đều là mỹ vị . Tưởng Tuệ chợt hỏi, "Làm sao cháu biết Đường thích ăn cái gì?"
|