Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 2625: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 123
Cha mẹ hai nhà đang nói chuyện, vương phi để Sophia dẫn Hạ Thiên đi dạo một vòng, ngụ ý là mở đường cho bọn họ, Sophia đương nhiên mừng rỡ dẫn theo Hạ Thiên đi dạo, rất rụt rè dắt Hạ Thiên chạy. Hạ Thần Hi cười đến ý vị thâm trường, trong lòng không ngừng rít gào, con trai lần này cầu hôn biểu hiện quá kém!! Hạ Thiên vẻ mặt uể oải, Sophia hỏi, "Làm sao vậy, không thoải mái sao?" "Vô cùng không thoải mái." Hạ Thiên trả lời như đinh đóng cột. Sophia cuống quít hỏi, "Làm sao vậy?" Hạ Thiên tâm tình phức tạp vuốt ve tóc của cô, làm tóc quăn, lại nhuộm màu sắc, tóc sờ không có thuận trượt như trước đây, anh thích bộ dáng Sophia tóc đen hơn, ôn nhu, mỗi ngày dậy, sợi tóc phất qua anh mặt, mang ra khỏi một làn hương thơm, đó là một loại hưởng thụ. Với anh mà nói, rất hương diễm. "Hôm nay anh biểu hiện quá kém." Sophia cũng nghĩ tới, mỉm cười, "Anh rất giật mình đi?" Rõ ràng là kinh diễm, cô cho Hạ Thiên mặt mũi, không vạch trần anh. Ánh mắt của ca ca người nhìn đỏ mặt đâu. "Vì sao đột nhiên thay đổi hình tượng?" "Em cảm thấy như vậy rất đẹp mắt, như là trưởng thành, anh không vui sao?" Sophia thấp thỏm hỏi, nếu là ca ca không thích, cô liền kéo trở về, cô đối với điểm này cũng không có cố chấp, dù sao cái kiểu tóc gì đều không sao cả. Tóc thẳng cũng tốt xử. "Không, rất đẹp." Hạ Thiên nói, "Nếu không đẹp, anh sao có thể nhìn đến ngốc." Sophia được anh khen có chút ngượng ngùng. "Rachel nói, em phải lập gia đình, đổi cái kiểu tóc, thoạt nhìn thành thục một chút, quốc gia chúng em phụ nữ kết hôn tương đối sớm, phụ nữ quốc gia của anh kết hôn muộn, em xem báo chí nói phụ nữ Thượng Hải số kết hôn tính bình quân là 28 tuổi, em muốn thành thục một chút, em vốn đã nhỏ, nước xuýt mì sợi liền có vẻ nhỏ hơn." Sophia nói, "Kỳ thực, em sợ mẹ anh cùng ba ba không thích." Cô cũng có phiền não chính mình, cũng có mình muốn đòi người tốt, nếu không, hà tất làm việc này đâu? Cô xưa nay ghét phiền phức. "Đứa ngốc, bọn họ rất thích em." Sophia mang theo Hạ Thiên ở trong hoàng cung dạo qua một vòng, hoàng cung nước A mấy năm này thi công qua, vô cùng hoa lệ, nơi nơi đều là phong cảnh, tuyệt đối là một nơi vô cùng xinh đẹp, cô còn mang theo Hạ Thiên đi chỗ bình thường cô làm việc. Hạ Thiên cười, "Đi đến phòng em trong cung nhìn một cái?" Công chúa có một cung điện đơn độc, Sophia nghĩ nghĩ, kéo anh đi gian phòng của cô, cha mẹ nói chuyện gì, bọn họ đều không để ý, dù sao hôn sự nhất định là thành. Điện công chúa tựa như một tòa lâu đài nhỏ, hai tầng lầu nhỏ, phòng ngủ của Sophia có hơn một trăm bình, bố trí rất lịch sự tao nhã, bởi vì gian phòng quá lớn, thoạt nhìn có chút trống, phòng khách cũng rất lớn, đều thuần phong cách Karo, mang theo một chút phong cách kiểu Âu, trên vách tường treo rất nhiều bức tranh, Hạ Thiên nhìn vừa nhìn tên kí, cũng không tính đặc biệt có danh tính, đương nhiên cho dù có danh tính, anh dự đoán cũng không biết, bức tranh màu sắc sặc sỡ, làm gian phòng trông cũng hoạt bát một ít. Đây chính là nơi bảo bối của anh sinh sống tám năm, có một chút bóng dáng mơ hồ của đảo đặc công, tựa như vườn hoa trong cung điện có rất nhiều loại hoa sơn trà, có người chăm sóc, nhìn rất tươi mát. Sophia mỉm cười nói, "Em cố ý cho người trồng, loại này hai năm mới sống được, đất ở đây cũng không thích hợp trồng hoa sơn trà, về sau nuôi trồng thành công, có thể trồng một mảnh, mẹ em cũng rất thích." Lầu một có một ban công nhỏ, trực tiếp nhìn thấy hoa sơn trà bên ngoài.
|
Chương 2627: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 125
Anh chỉ nhìn khúc dạo đầu một hai trang, Sophia đã tới rồi. Đột nhiên nhìn thấy những hình này, dường như đã có mấy đời, Hạ Thiên chính mình cũng không biết, nguyên đến lúc đã qua được nhanh như vậy, chỉ chớp mắt, bọn họ đều lớn như vậy. Hình lúc nhỏ nhìn trông rất sống động, Hạ Thiên có chút hoảng hốt, không dám tin thời gian qua được mau như thế, chỉ chớp mắt liền qua nhiều năm như vậy, anh và oa oa đều phải kết hôn. "Ca ca, mau đưa em." Sophia vừa mới nắm một góc album ảnh Hạ Thiên liền kéo cô ngồi ở trên đùi anh, mỉm cười nói, "Chúng ta cùng nhau nhìn một cái, em trước đây lưu rất nhiều ảnh chụp của anh." Bất quá nhìn tập tranh càng có ý nghĩa một ít, Sophia bị anh ôm vào trong ngực, trái lại trấn định lại, Hạ Thiên cười hỏi, "Đều là lúc nào vẽ?" "Lúc đặc biệt nhớ anh." Sophia nói, cô nhớ ca ca như vậy, bao nhiêu mơ tới cô về tới đặc công đảo nhỏ, về tới đoạn ngày vô ưu vô lự kia. Tỉnh lại sẽ khóc đến trời sáng. Hạ Thiên trìu mến xoa tóc của cô, tập tranh cũng không nhìn, hôn môi của cô, Sophia ôm anh ôn nhu đáp lại, vì để tránh cho không khống chế được, Hạ Thiên không dám quá phận, dù sao cách ngày kết hôn cũng không còn lại mấy ngày. Nếu thật phạm sai lầm, vậy hỏng bét. Anh cũng không ngại, nhưng không nghĩ Sophia vi phạm tín ngưỡng chính mình, cũng không muốn người nhà của cô cảm giác mình quá mức thổi phồng cùng càn rỡ, toàn gia bọn họ đều là đạo Thiên Chúa, Hạ Thiên cảm giác mình làm chuyện ngu xuẩn quá nhiều, tuyệt đối sẽ không làm nhiều hơn nữa, anh ôm Sophia, an phận thưởng thức tranh vẽ. Tình yêu với cô, dường như lại sâu sắc chia ra. Mỗi lần anh đều cảm thấy, rốt cuộc anh yêu Sophia, nhưng luôn có một chút thời gian làm anh cảm thấy, còn chưa đủ, giống như là vực sâu vô hạn, vĩnh viễn cũng không có thời gian ngừng lại. Anh vốn tưởng rằng, trong phân cảm tình, anh so với Sophia dùng tình thâm, Sophia trên người mặc quần áo quá nhiều, cô lại quá bình tĩnh, chưa bao giờ luống cuống, ngược lại là anh làm chuyện ngu xuẩn nhiều hơn, với anh ngoan ngoãn phục tùng, anh có đôi khi thậm chí sợ, Sophia với anh khôn ngoan thuận theo như vậy, có phải chỉ là theo thói quen hay không, có lẽ, cô còn không hiểu cái gì là tình yêu, không hiểu cái gì tương tư. Anh cảm giác được Sophia thích, lại không cảm giác được... Nam nữ yêu, càng như là thân nhân tín nhiệm, ôm, thời gian rất lâu, cũng làm cho anh lo được lo mất, vô cùng lo nghĩ, sợ hãi anh chỉ là đối tượng Sophia chớm yêu, cũng không phải là dạy cô lĩnh hội tình yêu với người kia, tương lai cô gặp được người kia, có phải hay không sẽ biết, cô với anh kỳ thực cũng không phải là tình yêu, anh chưa bao giờ cùng Sophia nói qua lo nghĩ trong lòng anh, anh cảm thấy rất mất mặt, anh lớn như vậy, hô phong hoán vũ, quyền lực nắm trong tay, không có gì có thể làm khó anh, lại vì tình yêu trở nên bó tay bó chân, điều này làm cho anh cảm thấy rất thất bại, rất xấu hổ, cho dù là như vậy, anh cũng không tính toán muốn rời xa Sophia. Chẳng sợ oa oa với anh chỉ là cảm kích, cảm ơn, thực sự như cô nói, là ca ca của cô, anh cũng không quan tâm, bọn họ vẫn sống như vậy, cũng là chuyện rất đẹp. Nhưng mà, nhìn thấy phần tập tranh này, tâm trống rỗng của Hạ Thiên từ trước tới nay, trong nháy mắt được lấp đầy. Nguyên lai, oa oa yêu anh. Tình yêu của cô toàn bộ đều thể hiện trên tranh vẽ, cô hiểu được tình yêu, hiểu được nhớ thương. Cô với anh thuận theo, chưa bao giờ là cảm kích. Cô đối với tín nhiệm của anh, cũng chưa bao giờ là thân tình. Anh vẫn cảm thấy tình yêu của anh có một phân khuyết điểm, bọn họ quen biết quá sớm, chia ly quá lâu, lâu đến lại một lần nữa gặp lại, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, bọn họ nếu như ở chung khi còn nhỏ, làm anh cảm thấy rất không chân thực.
|
Chương 2628: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 126
Anh vẫn cảm thấy tình yêu của anh có một phân khuyết điểm, bọn họ quen biết quá sớm, chia ly quá lâu, lâu đến lại một lần nữa gặp lại, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, bọn họ nếu như ở chung khi còn nhỏ, làm anh cảm thấy rất không chân thực. Bây giờ, anh lại không có loại cảm giác này. Giống như mẹ anh nói, tình yêu có trăm ngàn loại bộ dáng. Có người tình yêu rất kịch liệt, giống như yên hoa xán lạn, có người tình yêu như ôn tuyền, trôi theo dòng nước êm đềm, cũng không người sẽ phủ nhận, đây cũng không phải là tình yêu, mỗi người tính cách không giống, cho nên tình yêu của bọn họ cũng không giống nhau. Anh nắm tay cô, đột nhiên nghĩ đến lúc kết hôn, nên tặng cô cái gì lễ vật. "Lại vẽ một bức tranh." Hạ Thiên nhìn mặt nghiêng của cô, "Vẽ bộ dáng chúng ta lớn lên, vẽ bộ dáng chúng ta kết hôn." "Được." Việc hôn nhân nói rất thuận lợi, Đường gia một nhà ba người ở lại ăn cơm chiều, Sophia bởi vì cục đầu tư có chuyện, lúc xế chiều đi một chuyến đến cục đầu tư, bên kia tài chính không khéo ra một vài vấn đề, Sophia mở hội nghị một giờ, Rachel thấy cô xoa hoa tâm, cuống quít hỏi, "Công chúa, mệt lắm không?" "Không phải, mắt có chút đau." Sophia nói. Rachel đem thuốc nhỏ mắt cho cô, cảm giác mới đỡ hơn một chút, chuyện bên này vừa kết thúc, Sophia liền vội vã trở về hoàng cung, cách cũng không phải rất xa, nhưng mà, ai cũng không ngờ, sẽ xảy ra ngoài ý muốn. Sophia ngồi trên xe, cảm giác mắt có chút đau, một đường đều là nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tới hoàng cung, Rachel kêu cô, vương phi cùng Hạ Thần Hi đã trò chuyện với nhau thật vui, Sophia ở trên xe cũng nghe được tiếng cười. "Công chúa, về đến nhà." Sophia mở mắt ra, sắc mặt hơi đổi, bất động thanh sắc nắm chặt tay. Rachel xuống xe, mở cửa xe, Sophia ngồi ở trong xe không nhúc nhích. Vương phi nói với Hạ Thần Hi, "Thật không có ý tứ, cục đầu tư bên kia có chút việc, hôm nay còn làm cho con gái phải đi họp, thực sự là xin lỗi các người." Cô là thật tâm cảm thấy có lỗi, hôm nay là ngày bọn họ tới cầu hôn, Sophia còn phải đi họp, thế nào đều không thể nào nói nổi, may mắn người Đường gia đều rộng lượng, nếu là người khác thì nhất định sẽ mất hứng. "Không có việc gì không có việc gì, tôi có thể hiểu được." Quân thượng cùng Đường tổng cười mà không nói, kỳ thực, loại chuyện này thật có thể hiểu, con trai cô cũng không ý kiến. "Sao không xuống xe." Hạ Thiên đi tới, Rachel cũng thật bất ngờ, "Công chúa?" Sophia chậm rãi xuống xe, vương phi đã kêu cô qua, Sophia phân biệt thanh âm, hơi nhắm mắt lại, vì sao đột nhiên sẽ nhìn không thấy đây? Cô lúc này giả bộ bất tỉnh có thể giấu giếm được hay không. Cô luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp nói cho Hạ Thiên, nhưng vẫn luôn kéo dài. Vẫn kéo cho tới hôm nay. Không thích hợp nhất một thời cơ. "Oa oa, thế nào đứng bất động?" Hạ Thiên hỏi. Sophia theo thanh âm vốn định nắm lấy cánh tay của anh, không muốn Hạ Thiên cách cô có chút xa, chân Sophia lảo đảo một cái, Hạ Thiên cuống quít qua ôm cô, sắc mặt hơi đổi, "Oa oa, làm sao vậy?" Gia trưởng bên kia đang ở nói chuyện cũng vội vã qua đây, cho rằng trái tim của cô bệnh phát. Sophia tâm thần ổn định, thật dài thở ra một hơi, mặc kệ cô lại giấu giếm thế nào, lúc này trong viện của cô, thế nào đều không thể gạt được, chuyện tới trước mắt, cô trái lại trấn định. "Ca ca, kỳ thực có chuyện em nói dối, đôi mắt của em không phải cận thị, là mắt yếu... Thật nhiều năm. Hiện tại, em nhìn không thấy..."
|
Chương 2629: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 127
Sophia đột nhiên mù, mọi người trở tay không kịp, chính cô ngược lại là người bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu được có một ngày sẽ mù, Hạ Thần Hi nghi hoặc chính là, sau khi con trai cô cho Sophia làm tốt kiểm tra, vậy mà không thấy hình bóng, gọi điện thoại cũng không tiếp. Cô hỏi qua vương phi, Sophia có chút mắt yếu, chỉ là, thị lực vẫn cũng không có vấn đề gì, này cũng là lần đầu tiên mù, vương phi nguyên bản đối với cửa hôn sự này theo không hài lòng đến rất hài lòng, bây giờ lại rất áy náy, con gái cô trái tim có vấn đề, y thuật thúc thủ vô sách, bây giờ mắt lại xảy ra vấn đề, cô cảm giác mình rất thẹn với Đường gia. Đường gia nuôi được con trai ưu tú như vậy, cô tuy cảm giác con gái mình cũng rất ưu tú, nhưng dù sao loại không trọn vẹn này không cách nào lờ đi. Hạ Thần Hi trái lại an ủi cô, không nên gấp gáp, nói không chừng thị lực của Sophia chỉ là một lúc bị kích thích, rất nhanh là có thể được rồi. Sắc trời cũng đã tối, Đường tổng cùng Hạ Thần Hi cũng trở về nhà. Dọc theo đường đi, Hạ Thần Hi đều trầm mặt, cuộc sống nhiều năm, Đường tổng coi như là nhìn ra vợ thực sự sinh khí, đối cửa hôn sự này, xem ra là đánh tâm nhãn không đồng ý. "Thần Hi a..." "Được rồi, em biết anh muốn nói cái gì, chẳng lẽ anh thật tình cảm thấy cửa hôn sự này anh có thể vừa lòng đẹp ý?" Hạ Thần Hi nhíu mày lại, "Em không phủ nhận, Sophia là một cô gái rất tốt, chỉ là... Em nuôi một đứa con trai tốt như vậy, ở trong mắt em không có khuyết điểm, ở trước mắt em không ai có thể xứng đôi, Sophia có thể cùng nó bao lâu em còn không biết, bây giờ lại mù, anh muốn trong lòng em thoải mái thế nào được." Cô cũng cảm thấy Sophia rất đáng thương, tuổi còn nhỏ, vốn là còn nhiều thời gian, ông trời lại cho cô không công bằng như vậy, vậy mà làm cho cô có nhiều chỗ thiếu hụt như vậy, có phải chính là bởi vì cô quá hoàn mỹ hay không, cho nên ông trời mới để cho cô như vậy, có phải con trai cô cũng quá hoàn mỹ hay không, cho nên ông trời muốn vợ anh có chỗ thiếu hụt. Trên đời có người mẹ nào nguyện ý cho con trai của mình cười một người có bệnh tim lại mù? Cô không cầu con của cô có thể lấy một người có bao nhiêu lợi hại, cô gái đẹp bao nhiêu, cô chỉ hi vọng bạn đời của con trai có thể làm bạn với anh thật lâu dài, nhưng Sophia hiển nhiên không thể làm được. Không những không thể làm được, còn là trói buộc của Hạ Thiên. Nếu là một ngày kia thân phận con trai bị cho ra ánh sáng, Sophia liền là cái đinh trong mắt người khác, bia ngắm, đến lúc đó, cô chính là nhược điểm của Hạ Thiên, uy hiếp, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết, nhưng loại khả năng này tính quá lớn, cô không thể không kinh hãi. Đường tổng hiển nhiên cũng nghĩ đến. Vợ chồng bọn họ đều là người rất rộng rãi, vốn sẽ không quá quản chuyện của con trai, chính anh nghĩ kỹ, nghĩ muốn cái gì, anh tự mình biết, bọn họ thân là trưởng bối, không thể thay thế anh chọn. Nhưng anh cũng thật tình không hi vọng, Sophia là con dâu của anh. " Gọi điện thoại cho Hạ Thiên, xem nó ở đâu." Hạ Thần Hi nói, trong lòng cô cũng rất loạn, nhưng mà, không biết nên nói với Hạ Thiên như thế nào, con trai, không muốn kết hôn, trên đời cô nương tốt có nhiều, không nhất định cố nài Sophia, lời như thế cô lại nói không nên lời. Đường tổng đã đánh mấy lần điện thoại cho Hạ Thiên, cũng không người nghe, loại tình huống này rất ít thấy, di động của Hạ Thiên là tam tạp* di động, hai mươi bốn tiếng đồng hồ không tắt máy, chưa bao giờ rời khỏi người, không có khả năng không ai nghe. "Quên đi, để nó yên lặng một chút đi, dự đoán trong lòng nó cũng không chịu nổi." Đường tổng nói. Anh lần đầu tiên nghi hoặc, lần này nghe lời của con tới cửa cầu thân, rốt cuộc là chính xác, còn là sai lầm?
|
Chương 2630: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 128
Hạ Thần Hi vừa mới trở lại khách sạn, Hạ Thanh liền điện thoại tới, hưng trí bừng bừng hỏi cô chuyện cầu thân thế nào, có phải thành hay không, lúc nào kết hôn, đều đã định ngày sao? Hạ Thần Hi đem chuyện Sophia nói một lần, Hạ Thanh đã lâu không nói chuyện. "Sao có thể đột nhiên mù đây?" "Vương phi nói, Sophia bị mắt yếu, bệnh thật nhiều năm, lần này mù cũng thật bất ngờ." Hạ Thần Hi nói. Hạ Thanh nói, "Chị, chị có phải không vui hay không." "Em cảm thấy chị có thể vui được?" Hạ Thần Hi hỏi lại, thậm chí có một loại dở khóc dở cười, nhịn không được hỏi Hạ Thanh, "Nếu như Tiểu Mặc tương lai cưới con dâu như vậy, em cảm thấy em sẽ hài lòng?" "..." Hạ Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô cảm thấy nếu như An Tiêu Dao có bệnh tim lại sắp chết, mắt còn mù, cô không có vấn đề, cũng sẽ không có bất luận cái gì ý nghĩ, thế nhưng, nếu như con trai thích người như vậy, xác thực cô không quá có thể tiếp thu, vốn Sophia bệnh tim mọi người đều biết, tiểu tuyết đã nói, mấy năm này đều rất ổn định, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì, Hạ Thanh đã cảm thấy y học biến chuyển từng ngày, nói không chừng tương lai có thể có biện pháp, bây giờ lại bị mù, nghe chị cô nói, cũng là một nghi nan tạp chứng, này khó tránh khỏi làm người ta uể oải. "Chị, đứa nhỏ lớn, chúng ta không quản được, bọn họ muốn làm gì, cũng có chủ ý của bọn họ." "Em nhưng xong rồi đi, em quản qua đứa nhỏ sao." Hạ Thần Hi nhịn không được châm chọc, Hạ Thanh le lưỡi, sờ sờ bụng, bụng cô còn giấu một đứa, đứa nhỏ với cô mà nói chính là phiền phức, có An Tiêu Dao quản là được, cô quản cái gì a. "Vậy cũng không có biện pháp, ai nói Hạ Thiên thích đây, chị nếu như nói với Hạ Thiên muốn nó buông tha, chị cảm thấy lấy tính cách của nó có khả năng sao?" Hạ Thanh nói, "Hiện tại chính yếu chính là trị liệu tốt mắt cùng bệnh của cô ấy." Hạ Thần Hi nói, "Xanh, em nghĩ lầm rồi, chị cũng không phải là ghét bỏ Sophia mắt mù lại có bệnh tim, chị không muốn cô ấy gả cho bảo bối là bởi vì, chị rất bất an, chị sợ tương lai bởi vì cô ấy, bảo bối xảy ra chuyện gì, đến trước chị sẽ không quá cam tâm tình nguyện, ánh mắt của cô ấy mù là mồi dẫn hỏa, chị cũng đáng thương cô ấy, cũng muốn cô ấy qua được tốt, nhưng chị không muốn cô gả cho con trai của chị." Hạ Thanh ồ một tiếng, gãi gãi đầu, có chút hoang mang nói, "Thế nhưng, Hạ Thiên rất yêu cô ấy." "Đúng vậy, rốt cuộc chị là chọn muốn con trai một đời sầu não không vui đâu, còn là muốn nó hài lòng mấy năm lại ruột gan đứt từng khúc nửa cuộc đời sau? Mặc kệ người chọn thế nào, đều rất phá hoại!" Hạ Thần Hi rất khổ não. Hạ Thanh cuống quít kéo cái đề tài này, không tiếp tục bàn lại luận. Chị gái hỏa khí không nhỏ đâu. Hạ Thần Hi đi đập của Hạ Thiên, Đường tổng rõ ràng nghe thấy bên trong có tiếng di động, hai người cạy mở cửa đi vào, một mùi rượu nồng nặc, Hạ Thiên chán nản ngồi ở trên hàng vỉa hè, dựa vào sàng, thoạt nhìn rất nhếch nhác, anh uống không ít, bên cạnh có một vỏ chai rượu, chai rượu trong tay cũng đã hết sạch, Hạ Thần Hi tức giận lấy chai rượu trong tay anh. "Hạ Thiên, con thật là tiền đồ a." Hạ Thần Hi vô cùng không vui, "Trốn ở chỗ này uống rượu làm cái gì, con bây giờ nên làm là đi bệnh viện ở cùng cô ấy chứ không phải là ở đây làm ma men." Mặc dù cô không hài lòng Sophia làm con dâu, nhưng đối với Sophia, cô là thích, cũng không có một chút phiến diện, bây giờ Sophia mù, con trai chạy được vô tung vô ảnh, nhìn thế nào đều là con trai lòng lang dạ sói.
|