Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 29: Hạ tiểu thư bị Tưởng Tuệ tính kế
Hai người nhìn nhau cười, sau đó trò chuyện bát quái.
Một lúc sau, năm món mặn một món canh được bưng lên, sắc hương vị đều đủ.
Tiết Giai Vân chảy nước miếng, "Tớ lập chí muốn giảm béo."
Hạ bảo bối nói, "Giảm béo gì gì đó đều là phù vân (mây bay), thứ Hai lại bắt đầu giảm."
Tiết Giai Vân gật đầu, gió cuốn mây tan, ăn đầy bụng chống.
"Em thế nào có tay nghề tốt như vậy?” Tiết Giai Vân nói, "Trù nghệ của chị mười năm như một, một điểm tiến bộ cũng không có."
"Rất đơn giản, nhìn sách dạy nấu ăn là biết ."
"Vì sao chị xem không biết?”
Hạ bảo bối nghiêng đầu cười, "Có lẽ, cấu tạo đầu óc chúng ta không giống nhau?”
Tiết Giai Vân bị thương, bảo bối chị biết em là thiên tài, không cần nhắc nhở như thế.
Hạ Thần Hi cười ha ha.
Tiết Giai Vân thành khách quen Hạ gia, tan tầm thỉnh thoảng cũng sẽ tới ăn chực, có đôi khi quá muộn trực tiếp nương nhờ Hạ gia, cô một mình ở thành phố S dốc sức làm việc, ở cũng không xa, Hạ Thần Hi rất hoan nghênh cô về nhà chơi.
WPL có một khách Nhật Bản đến thành phố S, Tưởng Tuệ phụ trách chiêu đãi.
Linh Mộc tiên sinh thích mỹ nữ, trong sơ yếu lý lịch của Hạ Thần Hi viết cô tinh thông tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức cùng tiếng Nhật, tiếng Trung đẳng là sở trường đặc biệt, Tưởng Tuệ đưa cô cùng Tiết Giai Vân đi xã giao.
Ghế lô đính là một nhà hàng người Nhật Bản mở quán ăn, Hạ Thần Hi ghét nhất người Nhật Bản mở quán ăn, ăn cơm bất tiện.
Lễ nghi quá rườm rà.
Cô bị an bài ở bên người Linh Mộc tiên sinh bên, váy so sánh ngắn, như thế vừa ngồi xuống, đùi lộ ra, mặc dù mặc quần tất, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Hạ tiểu thư, tôi mời cô uống một chén.”Không biết Linh Mộc đã lần thứ mấy mời rượu.
Hạ Thần Hi chống cự không nổi nhiệt tình của ông ta, lại uống một chén.
"Tửu lượng giỏi, không ngờ WPL có thể có kỹ sư xinh đẹp như vậy, tửu lượng lại tốt, tôi thích, tôi thích.” Linh Mộc tiên sinh cười ha ha.
Ông ta rất thấp, hơn bốn mươi tuổi, hói đầu, người Địa Trung Hải, vóc người bậc trung, chính là hình tượng một nhà giàu mới nổi.
"Linh Mộc tiên sinh khen trật rồi." Hạ Thần Hi tận lực không quá cứng ngắc tươi cười.
Tiết Giai Vân có chút lo lắng, ngu ngốc cũng nhìn ra được ý tứ Tưởng Tuệ.
Nếu WPL có thể bắt được hạng mục này, công trạng Tưởng Tuệ năm nay nâng cao một bước, trong công việc sẽ có danh khí, cho nên sờ đầu, đưa Thần Hi theo, chính là vì hợp tác lần này.
Toàn bộ buổi tối, Linh Mộc tiên sinh ý không ở trong lời nói, cô cũng đã nhìn ra.
Tưởng Tuệ cười nói, "Hạ tiểu thư là chi hoa phòng thiết kế chúng tôi, rất tài giỏi.”
"Là, đẹp phi thường, đẹp phi thường."
Trong lòng Hạ Thần Hi cười lạnh, Tưởng Tuệ, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, cô không phản kích, không phải là cô dễ bắt nạt.
Linh Mộc tiên sinh cho tới bây giờ không động thủ động cước ( ý là động chân tay), chỉ là uống rượu, cô nhịn.
Đang khi nói chuyện, Linh Mộc tiên sinh lại mời Hạ Thần Hi rượu, Tiết Giai Vân nhìn nghĩ chặn rượu, ánh mắt Tưởng Tuệ lạnh lẽo, cô cắn răng, dùng tiếng Trung nói, "Tưởng tổng giam, cô đừng quá đáng."
"Xã giao bình thường mà thôi, cô suy nghĩ nhiều.”Tưởng Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười.
Mấy người nói tiếng Nhật, cho nên ở đây không có phiên dịch, Linh Mộc tiên sinh nghe không hiểu các cô nói cái gì, thấy các cô tươi cười, cho rằng nói đùa cái gì.
"Linh Mộc tiên sinh, chuyện hợp tác dự án ..." Tưởng Tuệ thoáng nhắc tới.
"Các phương diện WPL đích thực là rất tốt, điều kiện hợp tác cũng rất tốt, nhất định sẽ mang đến nhiều lợi nhuận.”
Linh Mộc tiên sinh giả vờ trầm ngâm, lại liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái.
"Này muốn xem biểu hiện của Hạ tiểu thư thế nào."
|
Chương 30: Đường đại thiếu tuyệt đối không phạm lỗi
Hạ Thần Hi uống có chút mơ hồ, chợt vừa nghe lời này, tinh thần được lên cao, cảm giác chính là mắt buồn ngủ mông lung đột nhiên bị người tát một cái.
Em gái ông.
Cô xem thường nhất là loại đàn ông lấy phụ nữ ra bàn chuyện hợp tác.
Ánh mắt thiển cận, nông cạn.
Ngụ ý của ông ta, chỉ cần là người thông minh là có thể nghe ra, chỉ cần Hạ Thần Hi bồi ông ta một đêm, hợp tác không thành vấn đề.
Đây là chuyện rất bình thường.
Tưởng Tuệ vui vẻ, hướng Hạ Thần Hi nháy mắt ra hiệu, hiển nhiên làm chủ đồng ý.
Trong lòng Hạ Thần Hi giận, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Tưởng Tuệ, cô cũng thật để mắt tôi.
"Tôi đi toilet." Hạ Thần Hi vẫn như cũ vẫn duy trì tươi cười, tuyệt không nổi giận.
Tưởng Tuệ cho rằng cô đồng ý, rụt rè khác người cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiết Giai Vân nghĩ, cô nương, cô vội vàng đi xả nước tiểu độn đi.
Hạ Thần Hi tửu lượng không tệ, nhưng nếu uống một chén lại một chén cũng không chống cự không nổi, thật có chút mơ hồ .
Cô vào toilet, cô rửa tay, vào toilet làm ói ra.
Rượu vừa uống xong được nhổ ra.
Ruột như lửa đốt, vô cùng khó chịu.
Cô lấy từ trong túi ra một chai nước uống hết, người thoải mái hơn.
Cô nhất định phải tỉnh rượu, nếu không chết như thế nào cũng không biết, nhất định sẽ bị Tưởng Tuệ bán.
Hạ Thần Hi đứng lại một lúc, lúc này mới thong thả ra khỏi toilet.
Mới vừa đi ra một đoạn đường, chân lảo đảo một cái đứng không vững ngã ra, được một vòng ôm ấm áp tiếp được.
"Cô say!" Đường Bạch Dạ ở trong hành lang nhìn thấy Hạ Thần Hi lung lay lắc lắc, không ngờ ngã thật .
Hạ Thần Hi say, một thân phong tình, sáng quắc bức người.
"Cút!" Tâm tình Hạ Thần Hi không tốt, đang nghĩ kế thoát thân, mặc kệ anh ta.
"Cho tới bây giờ chỉ có tôi kêu người ta cút, không ai dám kêu tôi cút." Đường Bạch Dạ một tay chế trụ hông của cô hướng trên tường, vây cô ở giữa lồng ngực cùng tường, “Tôi không cút, cô làm khó được tôi sao?”
"Tố cáo anh vô lễ.” Hạ Thần Hi tức giận nói, dùng sức giãy, không ngờ anh ta lại càng ôm càng chặt.
Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, Hạ Thần Hi giãy giụa không biết đụng tới chỗ nào của anh ta, hô hấp chợt trầm xuống, Đường Bạch Dạ cúi đầu, chợt hôn lên môi hồng hào của cô.
Mùi hương trên người anh vây quanh cô.
Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác ái muội đến không thể thoát ra được.
Nụ hôn của anh, triền miên lại kịch liệt, như người của anh, luôn làm người say mê.
Hạ Thần Hi nghĩ, cô say.
Không khí lực, anh muốn hôn thì hôn đi.
Vừa hôn kết thúc, Đường Bạch Dạ kìm lòng không được ở trên môi cô cắn một cái, hơi đau đớn Hạ Thần Hi trừng anh.
Trừng mắt, đôi mắt cô phóng ra vô số phong tình.
"Cô thực sự là yêu tinh." Yêu tinh chuyên môn làm người ta mê hoặc.
Anh mới là yêu tinh, cả nhà anh đều là yêu tinh.
"Cầm thú." May mắn anh không cắn đến chảy máu, nếu không làm sao gặp người khác.
"Cô tố cáo tôi tội vô lễ, tôi thế nào gánh tội khi không phạm tội.”
"Tôi muốn nói tố cáo anh cường, gian, anh thật đúng là đem tôi cường a."
Đường Bạch Dạ cười yêu nghiệt, quần ma loạn vũ (ed không hiểu), ma sát gương mặt của cô, "Tiếp theo nhớ tố cáo tôi cường, gian, miễn cho tôi có cớ cường cô.”
Anh cường!
Tôi cúng bái anh!
Hạ Thần Hi tức giận.
Đường đại thiếu tuyệt đối không phạm lỗi.
"Buông tay, vợ tương lai của anh cùng Linh Mộc tiên sinh vẫn chờ tôi, ông ta tửu lượng thật tốt, tôi một hồi chuẩn bị quá chén." Hạ Thần Hi đẩy Đường Bạch Dạ ra, hướng ghế lô các cô đi đến.
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, Linh Mộc tiên sinh? Quá chén?
Đầu sắc lang này chủ ý đánh Hạ Thần Hi?
Cô là ngu ngốc sao? Lại vẫn trở lại.
Đường Bạch Dạ phẫn nộ nắm chặt nắm tay.
|
Chương 31: Tưởng Tuệ bắt nạt Hạ Thần Hi
Lúc Hạ Thần Hi trở về, sắc mặt Tưởng Tuệ vô cùng khó coi, ánh mắt rơi vào trên môi của cô, chăm chú cắn răng.
"Linh Mộc tiên sinh nói muốn uống rượu, Hạ tiểu thư, cô bồi ông ấy uống.” Tưởng Tuệ nói.
Tiết Giai Vân trợn tròn mắt, Tưởng công chúa, cô thực sự là quá càn rỡ.
Cô cho rằng Hạ Thần Hi sẽ tức giận, ai biết Hạ Thần Hi mỉm cười, cười tươi như hoa, dùng tiếng Trung nói với Tưởng Tuệ, "Tưởng Tuệ, cô phải làm tú bà là quyền tự do của cô, tôi sẽ không.... ....”
"Cô..."
Đúng vào lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra, Đường Bạch Dạ nghênh ngang tiến vào.
"Linh Mộc tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Đường tiên sinh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp..."
"Đường, anh thế nào qua đây ?" Sắc mặt Tưởng Tuệ khó coi, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Thần Hi một cái.
Hạ Thần Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn mắt, thờ ơ.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ lành lạnh đảo qua Tưởng Tuệ, thấy trong lòng Tưởng Tuệ rùng mình một cái.
"Âu tổng, Trần tổng muốn cùng Linh Mộc tiên sinh nói chuyện làm ăn, không biết Linh Mộc tiên sinh có hứng thú hay không??."
...
Linh Mộc bị Đường Bạch Dạ mang đi.
Hạ Thần Hi thở phào một cái, xem ra cô thắng, Đường Bạch Dạ quả nhiên giúp cô.
Linh Mộc đi, các cô tản đi.
Tiết Giai Vân vỗ ngực, "Nguy hiểm thật, may mắn Đường đại thiếu đem Linh Mộc tiên sinh mang đi, nếu không hôm nay thế nào thu thập tàn cục."
"Tưởng Tuệ thực sự là quá ác độc, Thần Hi, cậu cũng thật mạnh mẽ, dám nói chuyện như vậy với cô ta.”
"Chỉ là Đường đại thiếu làm sao biết Linh Mộc tiên sinh ở đây?"
...
Hạ Thần Hi cũng không có nhận nói, Tiết Giai Vân nghĩ đưa cô về nhà, Hạ Thần Hi khéo léo từ chối, vô cùng bất tiện, mặc dù cách đường hầm không xa, luôn luôn cách một đoạn
Trên taxi, cô đã buồn ngủ.
Rượu bắt đầu có tác dụng, dễ dàng nhìn thấy nhất là trên mặt, Hạ Thần Hi đã say.
Xe rất nhanh đến của nhà trọ cảnh biển, Hạ Thần Hi xuống xe, đi bộ lảo đảo.
Vừa mới đi vài bước, chợt bị người dùng lực nắm vai kéo trở về, cô vừa mới ngửi thấy được mùi nước hoa Estee Lauder trên người Tưởng Tuệ, trên mặt truyền đến nóng bừng đau.
"Tiện nhân!" Tưởng Tuệ mắng, cô đánh cho nặng, Hạ Thần Hi vốn đi bộ, bị cô ta đánh như vậy, thiếu chút nữa té ngã.
Người còn đứng không vững, Tưởng Tuệ lại hung hăng đánh cô một bạt tai.
Hai má cấp tốc sưng lên
"Hạ Thần Hi, cô thiếu đàn ông sao? Tại sao lại muốn quyến rũ Đường?”
"Tôi cảnh cáo cô, cách xa Đường một chút, bằng không, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!"
Tưởng Tuệ giận, vẻ mặt đố kị, kiêu ngạo.
Hạ Thần Hi bưng khuôn mặt bị đánh, em gái ngươi, lực tay của người phụ nữ này thật không nhẹ, khóe miệng của cô, đoán chừng sẽ chảy máu.
"Tưởng Tuệ, cô phát điên cái gì?"
"Tiện nhân, cô còn có mặt mũi hỏi, tôi nhìn thấy cô ở trong hành lang quyến rũ Đường, cô thực sự là không biết liêm sỉ, buồn nôn đến cực điểm."
Tưởng Tuệ giận, cô cùng Đường Bạch Dạ gặp gỡ nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện, Đường Bạch Dạ đãi cô vô cùng ôn nhu, lại chưa từng có hôn cô.
Đường Bạch Dạ chưa từng có hôn qua bất luận kẻ nào.
Cô cho rằng, Đường Bạch Dạ yêu Lâm Tình, người mà không ai thay thế được.
Lâm Tình chết, cô không cùng người chết tính toán.
Không nghĩ tới hôm nay cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ hôn Hạ Thần Hi.
Cô đố kỵ phát cuồng.
Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, hai má sưng đỏ, nhếch nhác, nhưng mà, trên người lại lộ ra một cỗ khí thế khó có thể nói được.
"Tưởng Tuệ, cô coi Đường Bạch Dạ là bảo bối, tôi chỉ coi anh ta như cỏ, anh ta chủ động dán lên tôi cũng không muốn, đừng nghĩ rằng người nười cũng như cô coi anh ta là bảo bối.”
"Cô không quản được đàn ông của mình, đó là cô không có bản lĩnh, đứng đến oán trách người khác.”
|
Chương 32: Bảo bối, xin con ôn nhu một chút
"Đường Bạch Dạ nhiều phụ nữ như thuyền qua sông, cô sao không làm cho toàn bộ thân bại danh liệt, cô ở trước mặt tôi nói cái gì, mất mặt xấu hổ."
Tưởng Tuệ cứng lại, sắc mặt thanh hồng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên lại muốn đánh Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi tránh, chế trụ cổ tay của cô, dùng sức vung.
Tưởng Tuệ thiếu chút nữa té ngã, oán giận nhìn Hạ Thần Hi.
"Cô..."
Hạ Thần Hi châm chọc, "Cùng với người khác ở đây tốn thời gian, không bằng dùng phần tâm tư đó lên người đàn ông của cô, để cho anh ta khói chạy khắp nơi vụng trộm.”
"Hơn nữa anh ngay trước mặt cô ăn vụng, Tưởng Tuệ, Đường Bạch Dạ căn bản không coi cô là gì.”
"Tôi cũng không có gì với anh ta, cô nếu là muốn tìm phiền toái, không có ý gì, cô thực sự tìm lộn người, cô đi tìm Lâm Tình, đây mới là người nên tìm phiền phức."
"Cô nếu là không tìm được cô ấy, tôi khuyên cô nên nhảy xuống mười tám tầng đại ngục tìm cô ấy tính sổ.”
Hạ Thần Hi quan tâm người, cô khuyên thật tình, chỉ cầu ngươi cười, không cầu hồi báo.
Cô không quan tâm người, ngươi chết ở trước mặt cô, cô cũng sẽ không chớp mắt.
Huống chi, Tưởng Tuệ đánh cô, nhục nhã cô.
Tưởng Tuệ bị cô nói vậy, lại miễn cưỡng chống đỡ, lạnh lùng đặt xuống nói, "Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ có yêu tôi hay không, không tới phiên cô quản."
"Tôi cảnh cáo cô, cô cách anh ấy xa một chút, bằng không, tôi sẽ khiến cô không thể sống ở thành phố S.”
Hạ Thần Hi nghe được cười nhạo, "Trước khi uy hiếp người, cô lấy cái gì động tay động chân.”
Tưởng Tuệ tức giận đến muốn thổ huyết, vội vã lên xe.
Hạ Thần Hi có chút tỉnh, đột nhiên, một chùm tia sáng quét tới, cô cơ hồ mắt mở không ra, xe Tưởng Tuệ cứ như vậy thẳng tắp tiến qua đây.
Cô căng thẳng, vội vội vàng vàng lui về phía sau.
Vốn giày cao gót, vội vội vàng vàng lui như thế, lập tức té ngã.
Đồ trong túi rơi đầy đất.
Khi tiếng phanh chói tai vang lên, xe của Tưởng Tuệ dừng ở trước mặt Hạ Thần Hi, sai một tấc liền nghiền lên chân Hạ Thần Hi.
Sắc mặt Hạ Thần Hi trắng bệch.
Ánh mắt Tưởng Tuệ hung ác nham hiểm, cười lạnh nhìn Hạ Thần Hi nhếch nhác, cô thật là có một cỗ xúc động muốn đâm chết Hạ Thần Hi.
Nhưng mà, cô cuối nhịn xuống.
Ngày tháng còn dài, nếu Hạ Thần Hi còn dám cùng Đường Bạch Dạ có cái gì dính dáng, cô chắc chắn sẽ làm cho cô ta chết không có chỗ chôn.
Porche hồng phấn gào thét mà đi, Hạ Thần Hi kinh hồn chưa định.
"Đúng là điên!"
Tưởng Tuệ thực sự là người điên, vậy mà nghĩ ở lái xe đụng cô.
Người ngu ngốc chính là người ngu ngốc.
Chỉ là cô hôm nay cũng là người ngu ngốc, nhất thời làm cái gì?
Cô nhặt đồ lên, vừa mới đứng lên nhìn thấy Hạ bảo bối đứng ở ven đường.
Trong ánh mắt của bé, hiện lên ánh sáng ma quỷ.
Lệ khí, hung bạo.
Trong nháy mắt đó, Hạ Thần Hi như nhìn thấy ma quỷ đứng phía sau Hạ bảo bối của cô, kiêu ngạo giương cánh.
"A, bảo bối, thật không có ý, để con thấy một một màn mẹ nhếch nhác như thế.” Hạ Thần Hi nỗ lực cười trừ, động tới vết thương ở khóe môi.
Trên mặt Hạ bảo bối lại vô cùng bình thường ưu nhã thân sĩ tươi cười.
Thô bạo muốn cắn nuốt tất cả.
Lạnh lùng bức người, sát khí văng khắp nơi.
Hạ bảo bối lạnh lùng nói, tiếp nhận túi xách của Hạ Thần Hi, "Mẹ, chúng ta về nhà đi."
"Mặt của mẹ, cũng là cô ta đánh sao?"
Hạ Thần Hi cũng không muốn nói, nhưng mà, cô không lừa Hạ bảo bối, "Đúng vậy!"
Hạ bảo bối đột nhiên cười, ưu nhã cao quý, lại làm cho Hạ Thần Hi sởn tóc gáy, "Mẹ, chúng ta ăn cái gì đó, ăn sẽ không mệt.”
"... Bảo bối, con ôn nhu một chút." Lòng Hạ Thần Hi còn sợ hãi nói.
Hạ bảo bối cười xán lạn, "Mẹ yên tâm, con vẫn rất ôn nhu."
|
Chương 33: Hạ bảo bối là cao thủ hacker
Trở lại nhà trọ, Hạ bảo bối dùng khăn mặt bọc đá, chườm trên mặt Hạ Thần Hi.
Lại đến phòng bếp nấu trà giải rượu, bưng cho Hạ Thần Hi.
Sau đó đến phòng tắm mở nước, chuẩn bị quần cáo cho Hạ Thần Hi tắm rửa.
Khuôn mặt bớt chút sưng đỏ, Hạ bảo bối thúc cô đi tắm, Hạ Thần Hi tiến vào phòng tắm, Hạ bảo bối tiến vào thư phòng.
Hạ bảo bối mở máy tính.
"Thương tổn mẹ tôi, giết không tha!"
Trong thế giới của Hạ bảo bối, Hạ Thần Hi chính là nữ vương.
Ai dám thương tổn nữ vương của bé, gặp thần giết thật, gặp phật giết phật.
Sau khi mở ra máy tính, mười ngón tay Hạ bảo bối ở trong máy vi rất nhanh nhập một chuỗi ký tự, đó là một phần mềm tìm kiếm thông tin.
Sau khi bé nhập hai chữ Tưởng Tuệ.
Tư liệu toàn bộ cuộc đời Tưởng Tuệ hiện lên, ngay cả những thông tin không được sạch sẽ, đã được xóa bỏ cũng hiện lên không sót chút nào.
Hạ bảo bối xem lướt qua tư liệu của cô ta, đột nhiên khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị.
...
Sau khi Hạ Thần Hi tắm xong, trên mặt đã tiêu giảm, tóc nhỏ nước, cô dựa vào cửa thư phòng, một bên chà lau tóc, một bên hỏi, "Bảo bối, con đang làm cái gì?"
"Chơi game." Hạ bảo bối quay đầu lại, ngọt ngào cười.
Trên màn hình máy tính, đích thực là một tài khoản chính bé khai phá, rèn luyện chỉ số thông minh, tiềm năng khai phá trò chơi.
"Không làm chuyện xấu?"
"Me, tại sao mẹ có thể nghi oan cho bảo bối đáng yêu vậy?” Hạ bảo bối ủy khuất bĩu môi, môi phấn nộn như muốn treo một cái bánh bao.
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười.
"Không có việc gì con đừng đi khiêu chiến hệ thống bảo an của người khác, miễn cho có một ngày có người tìm tới cửa, mẹ con sẽ chịu không nổi.”
Hạ bảo bối tiếp tục bĩu môi, "Mẹ, người ta sẽ không vu oan người không có tội, con gần đây đang tìm hệ thống FBI khiêu chiến."
Hạ Thần Hi, nghiến răng nghiến lợi, "Này có khác nhau sao?"
Hạ bảo bối chững chạc đàng hoàng, thập phần ưu nhã biện giải, "Đương nhiên là có khác nhau, người ta giết người phóng hỏa, mẹ không thể nói con cường - gian thôi, phạm tội cũng là có trình tự cùng chiều sâu có được không?"
Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của cô run run, có con trai thiên tài, chính là một điểm không tốt.
Quá thông minh.
Có con trai thiên tài hacker, người bình thường thật không nói nổi.
Nhưng mà, Hạ Thần Hi cũng là một người mẹ cực phẩm, vô cùng sủng nịch con trai, chẳng sợ con trai giết người phóng hỏa, cô cũng sẽ hùng khí nói, kia là đáng đời các người, con tôi là vì dân trừ hại.
Đúng vậy, Hạ bảo bối là một nhi đồng, một danh hacker, tuyệt đối là một trong ba hacker trên thế giới.
Lúc bé năm tuổi liền phát hiện sở trường đặc biệt, chuyên môn tìm tư liệu tự mình nghiên cứu.
Hạ bảo bối đã gặp qua là không quên được, năng lực tự học vô cùng lớn.
Một năm sau, năng lực hacker hoàn mỹ giống như không có đối thủ..
Bé chuyên môn chọn công ty có hệ thống bảo an vô cùng tốt, đi khiêu chiến người bảo toàn hệ thống.
Hạ Thần Hi bận đi làm kiếm tiền nuôi bé, cũng không để ý buổi tối con trai làm gì.
Thẳng đến có một ngày, CIA một đội thám tử bí mật kiểm tra nhà bên cạnh bọn họ, sau khi bắt đi một danh máy tính chuyên nghiệp, Hạ bảo bối thẳng thắn.
"Mẹ, con không cẩn thận vào cơ sở dữ liệu của CIA." Hạ bảo bối cắn ngón tay, vô cùng ủy khuất thẳng thắn hành vi phạm tội.
Vẻ mặt Hạ Thần Hi mờ mịt, chuyện này đối với cô mà nói giống như là Hạ bảo bối đang nói, mẹ, con nghĩ con muốn lấy vợ.
"Vì sao?" Hạ Thần Hi hỏi.
Hạ bảo bối cắn ngón tay, biểu tình vô cùng thành khẩn nói, "Bảo bối nghĩ thử một lần ai hơn ai."
Máu Hạ Thần Hi nghẹn ở trong yết hầu thiếu chút nữa phun ra.
|