Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
|
|
Chương 45: Ám Dạ Duật đến
Mạc Tử Yên!
Cái tên này sớm đã in sâu vào tâm trí của cô, bởi vì cô đã từng nghe cái tên này rất nhiều lần, tên bạn gái của người mình yêu, chỉ sợ trên đời này bất kì cô gái nào muốn quên cũng không được.
Cô và Trác Lân gặp nhau tại Pháp, hai người học chung một trường trung học, khi đó hắn là nam thần giáo thảo, cô lại là hoa hậu giảng đường, bọn họ chính là một đôi tuyệt phối, tình cảm giữa họ rất tốt, họ là một cặp đôi hoàn mỹ đến nỗi khiến người khác hâm mộ không thôi.
Sau đó Trác gia bên kia gọi Trác Lân về nước, bởi vì hắn là con trai trưởng cho nên Trác gia muốn hắn trở về để tiếp quản Trác thị, khi đó học kì cuối cùng kết thúc, Vân Tịnh Giai theo hắn về thành phố S, ra mắt người nhà Trác gia. Biết rõ gia thế phía sau cô, bà Trác nói chuyện vô cùng khách sáo, thú thật, cô cũng không phải thật sự thích mẹ chồng này, vừa nhìn liền biết bà ta là loại phụ nữ ham hư vinh, nhưng vì Trác Lân, Vân Tịnh Giai liền biến thứ không thích thành miễn cưỡng thích.
Về nước một năm nhưng thời gian chủ yếu cô đều ở S thị, cô không muốn nói tin tức này cho Vân gia biết nhưng thế lực Vân gia vốn dĩ không chỉ có ở Hồng Kông, Trữ Diên biết tin liền nhiều lần muốn cô trở về, tỏ vẻ rất nhớ thương cô nhưng Vân Tịnh Giai biết, mục đích thật sự của bà là muốn cô trở về để thuyết phục Vân lão gia có thể về nhà chính, nhưng vì luyến tiếc Trác Lân, cho nên cô tiếp tục viện lý do để không trở về Vân gia, bởi vì cô biết một khi biết cô trở về, Trữ Diên nhất định sẽ không cho cô đi nữa, huống hồ cô cũng biết rõ ông nội nhất định sẽ không vì lời khuyên của cô mà trở về.
Vốn dĩ lần này quyết định về nước cùng hắn, cô đã nghĩ sẽ ở lại đây học tập, không cần phải ra nước ngoài nữa nhưng Trữ Diên lại không đồng ý, vì muốn sống ở S thị với Trác Lân mà cô đã mất một năm học tập, Trữ Diên thấy thế vội khuyên cô về Pháp tiếp tục học tập, đợi khi nào hoàn thành khóa học thì sẽ để cô trở về nước luôn, dù sao sự nghiệp chính là quan trọng. Vì vậy cô đã lựa chọn sự nghiệp tương lai của bản thân thay vì tình cảm cá nhân, bởi vì Vân Tịnh Giai biết, muốn Vân lão gia thật sự yêu thương cô thay vì bóng hình giống Olivia thì cô cần phải chứng tỏ năng lực của mình, mà đầu tiên chính là phải cố gắng hoàn thành việc học ở bên Pháp, trở thành một người ưu tú, như vậy ông mới có thể nhìn cô bằng ánh mắt khác, cha cô mới có cơ hội thừa kế Vân gia, thay vì đứa con trai của Olivia Annatoria!
Sự nghiệp đối với cô tuy quan trọng nhưng tình yêu dành cho Trác Lân cũng không kém, trước khi ra đi cô đã cùng hắn nói chuyện rõ ràng, cô mong hắn có thể chờ cô, chờ đợi ngày cô trở về, tuy hai người xa mặt nhưng sẽ không cách lòng, mấy năm kết giao ở Pháp, cô có thể tin tưởng Trác Lân nhất định sẽ đợi cô, nhưng là... Vân Tịnh Giai cô nghĩ nhiều rồi. Cô có sự nghiệp của riêng mình nhưng Trác Lân hắn cũng phải lo cho sự nghiệp tương lai của bản thân, cô vì sự nghiệp của mình mà nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm giữa hai người, xa mặt nhưng không cách lòng... chỉ sợ nói được mà không làm được, trên đời có bao nhiêu cặp đôi yêu nhau nhưng lại xa cách nhau mà vẫn có thể tiếp tục đến với nhau?
Đời người rất dài, mà Trác Lân lại không muốn chờ đợi một người, ở tuổi bọn họ khi đó vốn dĩ không thể hứa hẹn cho tương lai của đối phương, mặc dù hắn vẫn còn rất yêu cô nhưng hắn thậm chí còn không thể cho cô một câu trả lời chính xác là liệu hắn có thể chờ đợi cô được hay không, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, hai người bọn họ đã chia tay. Trác Lân là vì thất vọng, còn Vân Tịnh Giai lại là hy vọng, hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành khóa học để có thể trở về, cùng hắn bắt đầu lại từ đầu, khi đó cô sẽ có được sự tín nhiệm của Vân lão gia cùng tình yêu của hắn.
Ba năm thời gian, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đó chỉ là một đoạn đường của cả một đời người, đó cũng là khoảng thời gian của hai trái tim xa cách nhau, liệu ai có thể tự tin khẳng định rằng: Cho dù thời gian trôi qua bao lâu, hai người không hề liên lạc với nhau mà vẫn còn đặt đối phương vào lòng? Câu trả lời là rất ít, thế nhưng Vân Tịnh Giai lại một mực tin tưởng Trác Lân, tin tưởng tình yêu của hắn dành cho cô có thể vượt qua thời gian, tin tưởng sự chung thủy của hắn có thể vượt qua được cám dỗ bên ngoài.
Lần này về nước, cô không trực tiếp về Vân gia mà đến S thị tìm Trác Lân, vốn dĩ đang ôm tâm trạng vui mừng gặp lại người mình yêu nhưng đập vào mắt cô là hắn đang cùng một cô gái đi dạo phố, Vân Tịnh Giai chưa bao giờ quên được hình bóng của hắn, tự tin của cô nháy mắt liền sụp đổ, nhưng khi thấy thái độ lạnh lùng của hắn dành cho cô gái đó, tâm trạng cô ổn định vài phần.
Cô đã cho người điều tra, cô gái đó gọi Mạc Tử Yên, là học muội của Trác Lân, cô ấy mến Trác Lân khi mới bắt đầu học cao trung, một năm sau đó hai người chính thức kết giao, tuy nói là kết giao nhưng thực chất mọi chuyện đều do Mạc Tử Yên chủ động, người thông minh đều nhìn ra được chỉ có Mạc Tử Yên yêu đơn phương hắn, nếu không phải cô ấy chen chân vào cuộc sống của Trác Lân, nếu không phải cô ấy mặt dày theo đuổi hắn thì Trác Lân cũng sẽ không đồng ý trở thành bạn trai của cô. Chính xác mà nói, chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ chỉ có Mạc Tử Yên là đơn phương tình nguyện, vốn dĩ Trác Lân không hề thích cô ấy nhưng vì muốn quên đi cô nên mới đồng ý kết giao, ngày đó Trác Lân đã cùng cô giải thích rõ ràng, khi biết được điều này Vân Tịnh Giai vô cùng vui vẻ, quả nhiên vị trí bên cạnh hắn chỉ để dành cho cô.
Mạc Tử Yên, thích một người là không sai nhưng thích một người không thích mình là sai lầm nghiêm trọng, cô ấy chẳng qua chỉ vật thế thân cho vị trí "bạn gái của Trác Lân" khi không có cô bên cạnh, hiện tại cô trở về, vị trí đó Mạc Tử Yên phải trả lại cho cô, mặc dù điều này đối với cô ấy có phần bất công nhưng chuyện tình cảm, vốn chính là ích kỷ như thế!
Hiện tại nhìn thấy Mạc Tử Yên ở đây, ngoại trừ việc cô ấy theo Trác Lân đến đây thì cô thật sự không nghĩ đến nguyên nhân nào khác, đối với việc Mạc Tử Yên vì Trác Lân mà cắt cổ tay tự tử cô cũng đã được nghe kể nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô?
Vân Tịnh Giai cô không phải thánh mẫu, sẽ không vì Mạc Tử Yên từ bỏ mạng sống mà nhường lại Trác Lân cho cô ấy, huống hồ Trác Lân vốn dĩ đâu có yêu cô ấy, Mạc Tử Yên hà tất gì phải hành động ngu ngốc như vậy?! Đã không yêu thì cho dù có làm gì thì người đó cũng sẽ không quan tâm đến mình.
Đây là lần đầu tiên Vân Tịnh Giai cùng Mạc Tử Yên gặp mặt trực tiếp, bất quá cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Mạc Tử Yên dựa vào điều gì mà đến tận Vân gia để tìm Trác Lân, trong khi vốn dĩ ngay từ đã biết rõ Trác Lân không có tình cảm với cô ấy?!
Hơn nữa cô ấy còn xuất hiện tại đây với thân phận không tầm thường, Vân lão gia nói Mạc Tử Yên không phải người ngoài mà là cháu ngoại của ông, phản ứng của những người khác lại kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà Vân Tịnh Giai cô lại không biết?!
Trác Lân bên này đối với sự xuất hiện của Mạc Tử Yên vừa kinh ngạc lại vừa phức tạp, trong lòng ẩn chút vui mừng đang cố giấu đi. Hắn không biết vì sao gặp lại Mạc Tử Yên bản thân lại có tâm trạng như thế, ngày hôm đó thái độ cô đối với hắn rất rõ ràng, là thái độ hờ hững vô tâm đối với một người xa lạ, đối với việc này Trác Lân cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lão gia, ông đang nói gì vậy?” Cô gái không rõ lai lịch này từ đâu xuất hiện mà Vân lão gia lại nói là cháu ngoại ông, Vân gia chỉ có con trai không có con gái, làm sao có thể có cháu ngoại, chẳng lẽ bởi vì gương mặt giống Olivia mà ông nhận cô ta làm cháu gái ư?!
“Không phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao? Mạc Tử Yên là cháu ngoại của ta, là tiểu thư của Vân gia ta!”
Lời Vân lão gia như đinh đóng cột, vô cùng cứng rắn, mọi người nghe vậy nhất thời liền thay đổi sắc mặt.
“Họ Mạc? Lẽ nào cô ấy là con gái của Vân Hinh Như?” Vưu Tú Ngọc là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói bà có phần bất ngờ nhưng nhiều hơn lại là vui mừng, bởi vì bà biết ngày tận của Trữ Diên sắp đến rồi. Thái độ của Vân lão gia lúc nãy không phải là minh chứng tốt nhất sao? Tuy Mạc Tử Yên mang họ Mạc nhưng lại là tiểu thư Vân gia, điều này không phải là muốn nói Mạc Tử Yên mới thật sự là công chúa của Vân gia sao? Dù sao trước kia lão gia yêu thương Vân Hinh Như như vậy, cho dù thật sự từ cô nhưng thân phận của cô vẫn không thay đổi, cô là Đại tiểu thư của Vân gia, con gái của cô chính là tiểu công chúa của Vân gia!
“Con gái Vân Hinh Như? Lão gia ông đang đùa sao? Ông đã từ bỏ đứa con gái này rồi thì làm sao có thể chấp nhận con gái của cô ta?!” Xác nhận được thân phận của Mạc Tử Yên, Trữ Diên bắt đầu tức tối.
Năm đó Vân lão gia đã tuyên bố với mọi người sẽ từ bỏ cô con gái mà ông yêu thương nhất là Vân Hinh Như, điều đó khiến Trữ Diên bà bớt đi phần nào lo lắng, dù sao Vân Hinh Như cũng chảy trong người dòng máu của Olivia, tuy gương mặt hai người không giống nhau nhưng dù thế nào thì điều đó đối với bà cũng là bất lợi. Bởi vậy khi Vân Hinh Như rời đi, Vân Mặc cũng không quan tâm đến mọi chuyện Vân gia mà cũng rời khỏi nhà chính, ra sống bên ngoài, nháy mắt hai đứa con của Olivia đều không có ở Vân gia, mà Vân lão gia suốt ngày nhốt mình ở Vân Trạch, như vậy Vân gia không phải chính là thiên hạ của Trữ Diên bà sao?!
Không nghĩ đến Vân Hinh Như năm đó rời đi, hiện tại con gái cô ta lại quay trở về, cùng cháu gái bà tranh giành vị trí công chúa Vân gia, đây đúng là oan nghiệt, bà phòng Vân Hinh Như, đối phó Vân Mặc nhưng không ngờ người trở về Vân gia lại là Mạc Tử Yên!
“Con bé dù gì cũng mang một nửa dòng máu của Vân gia ta, ta chấp nhận con bé cũng phải hỏi qua sự cho phép của bà sao?!” Đối với sự vô lý của Trữ Diên, Vân lão gia lạnh mặt hẳn đi.
“Cái gì mà nửa dòng máu Vân gia ta? Cô ta là con gái của Mạc Vũ Hiên, chảy trong người dòng máu Mạc gia, huống hồ Vân Hinh Như sớm đã không còn là người Vân gia, con gái của cô ta, có tư cách gì trở thành người Vân gia?!”
“Trữ Diên, bà ăn nói cho cẩn thận vào!” Vân Hinh Như dù sao cũng là con gái của ông cùng Olivia, đó là con gái mà ông yêu thương nhất, tiểu thư duy nhất của Vân gia, cho dù ông đã từ cô nhưng trong lòng ông, Vân Hinh Như chính là hiện thân của Olivia, huống hồ có Mạc Tử Yên ở đây, ông làm sao có thể để cô nghe những lời nói xấu của người khác về mẹ cô?!
“Lão gia, chỉ sợ bởi vì nó có gương mặt giống Olivia, chảy trong người dòng máu Annatoria cho nên ông mới chấp nhận nó đúng không?!”
“Trữ Diên!”
“Diên phu nhân!”
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Olivia Annatoria là cấm kỵ của Vân gia, điều này tất cả mọi người đều biết, cho nên ở trước mặt Vân lão gia mọi người đều thức thời không ai dám nhắc đến. Hiện tại Trữ Diên giận quá mất khôn, mọi người đều vội vàng muốn ngăn cản lời nói của bà, trong lòng Vân lão gia chỉ có một mình Olivia, những người khác đều là vật trang trí, chỉ cần một câu nói xúc phạm đến Olivia thì người đó có thể bị đuổi ra khỏi Vân gia, Trữ Diên sống một cuộc sống nữ chủ nhân thì sớm đã quên mất rằng bà không thật sự là nữ chủ nhân của Vân gia, bà bất quá cũng chỉ là thế thân của Olivia, nếu không phải Olivia mất, bà cũng không có được ngày hôm nay.
Thấy sắc mặt Vân lão gia lộ vẻ khó chịu, Vân Tịnh Giai thầm kêu không ổn, vội vàng nói đỡ thay Trữ Diên: “Ông nội, bà nội sai rồi, bà nội là bởi vì kích động cho nên mới nói ra những lời như vậy, ông đại nhân đại lượng, bỏ qua cho bà đi...” Trong lòng cô rất sợ Vân lão gia sẽ giận chó đánh mèo, vốn dĩ cô định cho ông kinh hỉ nhưng không ngờ Trữ Diên lại vì Mạc Tử Yên mà chọc giận ông, suy cho cùng tất cả mọi chuyện cũng bắt đầu từ cô gái này!
“Kích động?” Vân lão gia cười lạnh.
“Lão gia, tôi sai lầm rồi, là tôi lỡ lời, thật sự tôi không có ý xúc phạm đến chị Olivia đâu...” Lúc này Trữ Diên cũng ý thức được bản thân lỡ lời, liền vội vàng xin tha thứ.
Vân lão gia trầm mặc: “Đủ rồi, chuyện này để sau hả nói.” Trước mặt người ngoài là Trác Lân ông cũng không muốn truy cứu nhiều, nhiêu đó đã đủ mất mặt rồi!
“Yên Nhi, qua đây ngồi với ông.”
Vân lão gia ra hiệu, Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông ngồi xuống, từ đầu chí cuối cô đều im lặng không nói một lời nào, cho dù là lời chào hỏi của Vân Tịnh Giai, hay là lời mắng mỏ của Trữ Diên, cô đều im lặng như búp bê, xem như không thấy, không nghe, ánh mắt một mảnh trong suốt không hờn không giận, khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì.
“Cháu là Yên Nhi sao? Lớn quá rồi nhỉ? Ta là bà nội nhỏ của cháu - Vưu Tú Ngọc.” Thấy Mạc Tử Yên từ lúc bước vào đều im lặng, Vưu Tú Ngọc còn nghĩ rằng cô bị dọa sợ, không khỏi thân thiện làm quen.
Đúng như lời Trữ Diên, cô gái này có gương mặt khá giống Olivia, đặc biệt là khi cô chiếc váy công chúa này, nhìn chẳng khác nào Olivia thời còn trẻ, quả nhiên người mang dòng máu Annatoria trên người khác hẳn với người không mang dòng máu Annatoria, đồ giả dù giống cách mấy cũng chỉ là đồ giả, mà đồ thật cho dù ngụy trang thế nào cũng là đồ thật!
Mạc Tử Yên nhướng mày, không rõ Vưu Tú Ngọc muốn làm gì, thấy bà đã mở miệng chào hỏi trước, trước mặt bao nhiêu người cô cũng không muốn làm bà mất mặt nên cũng lễ phép mở miệng: “Ngọc phu nhân, xin chào.”
Cô không gọi là bà nội mà gọi là Ngọc phu nhân, điều này khiến ý cười trên mặt của Vưu Tú Ngọc càng thêm sâu, bà không có ý định mở miệng trách cứ.
“Đây là Trữ Diên - bà nội lớn của con, lúc nãy là bà ấy lỡ lời, con đừng trách bà ấy.” Vưu Tú Ngọc cũng không quen giới thiệu Trữ Diên với cô.
“Diên phu nhân.” Mạc Tử Yên gật đầu, xem như là chào hỏi.
Trữ Diên nhíu mày: “Gọi bà nội.”
Phòng khách rơi vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Mạc Tử Yên, đối với thái độ ra lệnh của Trữ Diện tựa hồ rất muôn biết cô sẽ trả lời thế nào.
Mạc Tử Yên trầm ngâm một lúc mới nói: “Gọi phu nhân được rồi ạ, như vậy sẽ lễ phép hơn.”
Trữ Diên sa sầm mặt.
“Ha ha, đều là người nhà cả, không cần khách sáo.” Vưu Tú Ngọc vội cứu vãn tình thế.
“Yên Nhi, ta là mợ của con.” Thân là trưởng bối, cho dù bất mãn với thân phận của Mạc Tử Yên nhưng Trầm Ngọc Hương cũng không quên giới thiệu bản thân.
“Tử Yên, chào em, chị là Vân Tịnh Giai, chị họ của em...” Dứt lời liền ôm lấy cánh tay của Trác Lân, bộ dạng thân mật giới thiệu: “Đây là Trác Lân - vị hôn phu của chị, hai người hẳn là không cần làm quen đâu nhỉ?”
Mạc Tử Yên lạnh nhạt liếc mắt, thu hết nụ cười thánh thiện của Vân Tịnh Giai cùng ánh mắt phức tạp của Trác Lân, gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Vân Tịnh Giai.
Phòng khách lần nữa khôi phục yên tĩnh, không ai nói thêm câu nào khiến không khí có phần nghiêm trọng, mà Trữ Diên bên này lại vô cùng hả hê, nghĩ rằng Mạc Tử Yên vì chưa quên được Trác Lân nên mới im lặng không nói, kì thực là đang đau lòng. Số phận đúng là thích trêu ngườ, tuy bà thua trong tay Olivia nhưng cháu gái của Olivia lại thua trong tay cháu gái bà, hơn nữa còn là thua với một cách thản hại, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Trữ Diên cũng cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng tốt.
“Tử Yên, em là đang giận sao? Nếu như vậy chị thật xin lỗi, chị cũng đã nghe Lân nói qua, anh ấy vì muốn quên chị nên mới quen em, cũng không nghĩ rằng sẽ khiến em tổn thương như vậy.” Vân Tịnh Giai cười khổ, tựa hồ tất cả mọi đều là cô gây ra, vẻ mặt hối lỗi hướng Mạc Tử Yên nói lời xin lỗi.
Thấy thế Trác Lân nhanh chóng ngăn cản: “Tịnh Giai, đừng như vậy.” Hắn không biết bản thân rốt cuộc đang làm gì, hắn đúng là có lỗi với Mạc Tử Yên khi xem cô là vật thay thế cho Vân Tịnh Giai, nhưng hắn cũng không muốn Tịnh Giai vì hắn mà hạ mình xin lỗi với Mạc Tử Yên, dù sao đây cũng là lỗi của hắn, Tịnh Giai vốn dĩ không có làm sai.
Nhìn một màn này, nếu là trước kia Mạc Tử Yên sớm đã đi lên dạy cho Vân Tịnh Giai một bài học, đây mà là xin lỗi sao, lời nói xin lỗi mà sao nghe vào tai cứ như là châm chọc vậy?
Đúng như lời Vân Tịnh Giai nói, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ chị ta, vậy mà Trác Lân hành động như thể người thật sự có lỗi là cô, hắn yêu chị ta nhiều như vậy, vì muốn bảo vệ chị ta mà đổ mọi tội lỗi lên đầu cô sao? Rõ ràng chị ta là người rời bỏ hắn, mà hắn lại xem cô là vật thay thế, trút hết tức giận xuống cô, Mạc Tử Yên cô xứng đáng bị người khác đối xử như thế sao?!
Vân Tịnh Giai là kim cương, còn Mạc Tử Yên cô chẳng qua chỉ là một hạt cát trong mắt hắn thôi có đúng không?!
May mắn, may mắn còn có người xem cô là kim cương quý giá mà không phải là hạt cát vô giá trị. May mắn trong mắt người đó cô là độc nhất vô nhị chứ không phải là vật thay thế cho một ai khác!
“Chị không cần phải xin lỗi, tình cảm là chuyện rất khó nói, đâu thể nói là ai đúng ai sai, huống hồ cũng Trác Lân của chị mà em gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, lẽ ra em phải cảm ơn vị hôn phu của chị mới đúng!”
Đối diện với gương mặt sửng sốt của Vân Tịnh Giai là nụ cười rạng rỡ của Mạc Tử Yên, Vân Tịnh Giai nhìn thấy rõ ràng, trong mắt cô không có oán hận cũng không có sự đố kỵ, đó là một mảng trong suốt, rạng rỡ như hoa đào của mùa xuân, tuy không nói rõ nhưng cô biết được, khi nhắc đến vị “chân mệnh thiên tử” đó, gương mặt Mạc Tử Yên đã lộ vẻ thẹn thùng, bộ dạng ngọt ngào chìm đắm trong tình yêu.
Lúc này một người hầu bước vào, nhìn thấy phòng khách yên tĩnh, mà trên gương mặt mọi người đều sửng sốt thì có phần không hiểu, bất quá chuyện này cũng không liên quan đến cô.
“Lão gia, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Ám Dạ Duật nói là muốn gặp ngài.”
|
Chương 46: Hai người đàn ông
“Ám Dạ Duật? Anh ấy đến rồi!” Dứt lời Mạc Tử Yên liền nhanh chóng đứng dậy, một mạch chạy thẳng ra ngoài, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ là có chuyện gì.
Vẻ mặt Vân lão gia lạnh đi vài phần, tựa hồ đối với phản ứng của Mạc Tử Yên có phần không vui, ông đúng là xem thường thằng nhóc Ám Dạ gia này rồi, so với Mạc Vũ Hiên năm đó lén lút tìm đến phòng con gái ông thì thằng nhóc Ám Dạ Duật này lại dùng cách thẳng thắn nhất, trực tiếp nhất, đến Vân gia để tìm gặp cháu gái ông, rốt cuộc là nên khen anh có can đảm hay nên mắng anh ngu ngốc, tự giác đến để nạp mạng đây?!
Trác Lân nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mạc Tử Yên thì ánh mắt hắn không khỏi tối đi vài phần, tận sâu trong đáy lòng có một cảm giác khó chịu, tựa như đồ vật của mình lại thuộc sở hữu của người khác, tức tối có, khó chịu có, đó là một cảm giác phi thường xa lạ đối với Trác Lân.
Có phải hắn điên rồi không? Trước kia không có Vân Tịnh Giai bên cạnh, hắn không ngừng nghĩ đến cô, hiện tại cô đã trở về, hắn làm sao... làm sao có thể nghĩ đến Mạc Tử Yên?!
Bỏ lại phía sau một đám người với tâm tư phức tạp, từ xa Mạc Tử Yên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đợi khi cánh cổng cao lớn mở ra, cô liền không chút do dự nhào vào vòng tay ấm áp của người đối diện, hương trà xanh thoang thoảng bên mũi, mùi vị quen thuộc đến mức chân thực.
Có trời mới biết, tối qua cô đã mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần, trong giấc mơ cô cũng được anh ôm như vậy, ấm áp, chân thành mà cô chưa bao giờ quên được, chỉ mới xa anh có một ngày mà cô đã sắp chịu không nổi muốn bay về tìm anh, lúc này Mạc Tử Yên mới thật sự hiểu rõ, người đàn ông này quan trọng với cô như thế nào.
Đối với một người con gái, người đàn ông quan trọng nhất chính là cha của họ, người đàn ông vừa mạnh mẽ, vừa bao dung, là người mà mẹ họ yêu bằng cả sinh mạng, vừa là thần tượng lại vừa là người tình trong mộng. Mạc Tử Yên cũng giống như bao người con gái khác, trong lòng cô cha cô rất quan trọng nhưng từ ngày gặp anh, dù là trước kia hay hiện tại, hình bóng của cha cô sớm đã bị thay thế thành một người khác, cô hâm mộ mẹ mình, lại thần tượng cha mình, từ nhỏ đến lớn Mạc Tử Yên chính là bị Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như sủng đến hư hỏng, sủng đến kiêu ngạo.
Đối với cô Trác Lân là mối tình đầu, tựa như đóa hoa e ấp vừa mới chớm nở, tựa như cơn gió thoáng qua, lại tựa như cơn mưa rào giữa mùa hạ, nhanh đến cũng nhanh đi, tình đầu vốn dĩ không bao giờ có kết quả, Mạc Tử Yên biết rõ điều đó nhưng cô lại không thể điều khiển trái tim mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì hắn là thanh xuân của cô, cho nên chỉ một lần thôi, hãy để cô ngang bướng một lần.
Tình cảm cô dành cho anh không giống với Trác Lân, cô yêu Trác Lân là lúc mười mấy tuổi, đó là tuổi thanh xuân vô lo vô nghĩ, đối với khái niệm tình yêu hoàn toàn sai lầm, chân thành, tin tưởng, bao dung - đó là những từ chỉ dùng cho hai người thật sự yêu nhau, giống như khi Vân Tịnh Giai tự tin đứng trước mặt cô, giới thiệu về Trác Lân, Mạc Tử Yên có thể nhận ra, cô ấy tin tưởng Trác Lân, cho dù xa cách ba năm, tình cảm của họ cũng không để cho người thứ ba là cô chen chân vào.
Cô có hận Trác Lân không? Câu trả lời là có!
Cô có chán ghét Vân Tịnh Giai không? Câu trả lời là có!
Một người khiến cô yêu đến tổn thương, một người lại là nguyên nhân khiến cô bị tổn thương, Mạc Tử Yên tin tưởng, trên đời này cho dù là bất kì cô gái nào bị đối xử như vậy cũng sẽ không bao giờ có thể dễ dàng tha thứ.
Thế nhưng tại sao khi đứng trước mặt hai người họ, nhìn hai người họ bộ dạng thân mật mà vẻ mặt cô vẫn không đổi sắc, lòng cô lại tĩnh như đáy hồ, một chút cũng không gợn sóng? Rõ ràng trước đó cô đã rất tức giận?!
Hận - nói dễ hơn là làm, Trác Lân có lỗi, Vân Tịnh Giai có lỗi, mà cô cũng có lỗi, nếu không nhờ hai người bọn họ Mạc Tử Yên cô làm sao có thể nhận ra ai mới thật sự là người quan trọng, người đối xử tốt với cô?
Hai mươi tuổi, là độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương, bởi vì ở tuổi này con người sẽ không có sự bồng bột, cũng không có sự thiếu suy nghĩ thời tuổi trẻ, đây là độ tuổi trưởng thành để bản thân có thể suy nghĩ thấu đáo cho tương lai, toàn tâm toàn ý yêu một người, cho dù là lựa chọn sai lầm, bản thân cũng sẽ không hối hận!
“Nhớ anh đến vậy sao?” Giọng nói trầm thấp bên tai kéo cô thoát khỏi suy nghĩ của bản thân mà trở về hiện tại, cô ngẩng đầu, đập vào mắt vẫn là gương mặt tuấn tú quen thuộc.
“Duật, em rất nhớ anh!” Lời nói này không phải có chút sến súa đấy chứ, hai người bọn họ mới chỉ có một ngày không gặp thôi, chứ đâu phải một tháng hai một năm không gặp. Có lẽ đối với người khác đó chỉ là thời gian một ngày, 24 tiếng hay 1440 phút hay gì đó tương tự, nhưng đối với một người đã từng trải qua một kiếp như Mạc Tử Yên, cả đời này của cô là dùng để ở bên cạnh anh, yêu thương anh, bù đắp cho anh, cho dù chỉ xa anh một giây, một phút cô cũng cảm thấy vô cùng vô cùng không vui.
“Anh cũng rất nhớ em...” Ám Dạ Duật đưa tay xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, khi biết tin Vân lão gia đưa cô về Hồng Kong, anh liền lập tức cho người đặt vé máy bay, bay đến Hồng Kông, mọi việc S thị đều giao lại cho Tôn Lãnh Diệt, ngay cả trước khi đi cũng không nói lời nói cho Ám Dạ gia bên kia biết, một lòng lo lắng cho cô nhưng hiện tại thấy cô bình an khỏe mạnh như vậy, lo lắng của anh đúng là dư thừa rồi.
“Anh... sao anh lại đến đây?” Bay từ S thị đến Hồng Kông gặp cô, không phải chỉ nói một câu nhớ cô đơn giản như vậy chứ?!
“Bác trai lo lắng bảo anh đến đây tìm em.”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, đứng ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?!” Giọng nói tức giận từ phía sau truyền lại khiến Mạc Tử Yên sửng sốt, không khỏi quay người nhìn lại, chỉ thấy Vân lão gia dẫn đầu đoàn người đang đứng đó, ánh mắt nhìn cô không giấu sự tức giận.
Trong lòng cô lúc này vô có chút phức tạp, một phần là vì câu nói của chuyện của anh, một phần là vì thái độ của Vân lão gia. Mạc Tử Yên vốn nghĩ rằng chuyện Vân lão gia đưa cô về Vân gia hẳn đã được sự đồng ý của Mạc gia bên kia, cho nên cô mới có thể yên tâm ở lại đây, không ngờ sự thật vốn dĩ không phải như vậy, nếu Mạc gia cho phép ông đưa cô về đây thì Mạc Vũ Hiên đâu cần bảo Ám Dạ Duật đến đây xem tình hình của cô? Huống hồ cô vẫn chưa nói với ông mối quan hệ giữa cô và anh nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của ông, cô bắt đầu hoài nghi ngay từ đầu liệu ông có phải đã biết hết tất cả mọi chuyện, đưa cô về đây mặc sự phản đối của Mạc gia bên kia?!
Nếu đúng là như vậy, cô thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với ông, vốn dĩ lúc đầu cô còn áy náy vì đã giấu ông chuyện giữa cô và anh bởi vì cô sợ hãi khi ông biết được sẽ ra tay ngăn cản, giống như việc ông đã làm với cha mẹ cô năm đó, lần này đưa về cô về Vân gia, chỉ sợ là ông đã biết được chuyện cô cùng anh sắp tổ chức hôn lễ, ý đồ muốn chia cắt hai người!
Mạc Tử Yên thần sắc phức tạp, lòng đã gợn sóng, lúc này một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn, vết chai trên bàn tay của anh khiến tim cô tê dại, Mạc Tử Yên ngẩng đầu nhận được ánh mắt yên tâm từ anh, nhất thời tâm trạng bất an cũng buông xuống vài phần.
Vân lão gia thấy vậy liền tức giận đi vào bên trong, trong lòng thầm mắng con gái ông thật khéo sinh, người ta nói con gái giống cha con trai giống mẹ quả thật không sai, nhớ năm đó trước mặt ông Vân Hinh Như còn không dám cùng Mạc Vũ Yên đứng cùng một chỗ, vậy mà hiện tại Mạc Tử Yên cô lại dám ở trước mặt ông cùng người của Vân gia ôm ôm ấp ấp với người đàn ông đó, lá gan này của cô chỉ sợ là di truyền từ Mạc Vũ Hiên đi?
Mọi người ngồi xuống hết, Trữ Diên lúc này mới cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện, lúc này ở bên ngoài bà không thể nhìn rõ được gương mặt anh, hiện tại mới phát hiện so với Trác Lân anh đúng là không hề thua kém, nhìn phong thái mỗi hành động đều vô cùng phong độ, nếu so về khí thế thì Trác Lân hoàn toàn bị áp đảo, bà vốn nghĩ Trác Lân đã rất ưu tú rồi, không nghĩ đến người đàn ông này lại còn xuất sắc hơn.
Từ khi Ám Dạ Duật xuất hiện, Vân Tịnh Gia cũng đã phát hiện thái độ của Trác Lân có chút kì lạ, tâm trạng buồn bực, ánh mắt tức tối, tuy không bộc lộ rõ ràng nhưng cô ở ngay bên cạnh sao có thể không nhận thấy, hai người họ xa cách ba năm nhưng thời gian ở bên Pháp, Vân Tịnh Giai cũng xem như đã hiểu rõ hết con người Trác Lân, vốn nghĩ rằng chỉ có Mạc Tử Yên đơn phương hắn, mà hắn vì muốn quên cô nên mới chấp nhận Mạc Tử Yên nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ là do cô tự mình đa tình rồi.
Phụ nữ vốn rất nhạy cảm, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, trực giác của Vân Tịnh Giai cho biết, rõ ràng mối quan hệ giữa Mạc Tử Yên và Trác Lân không đơn giản chỉ là “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”. Có lẽ ngay cả bản thân Trác Lân cũng không phát hiện được bản thân hắn quan tâm Mạc Tử Yên thế nào, nếu không khi nhìn thấy cô ấy bên cạnh người đàn ông khác hắn lại tức giận?
Vân Tịnh Giai lúc này chỉ có thể cười khổ, xem ra cô đã quá tự tin rồi, thời gian ba năm, cảnh vật còn thay đổi huống hồ là thứ dễ đổi thay như lòng người? Bất quá cô không phải loại người dễ dàng buông bỏ, nếu hiện tại hắn không phát hiện thì tốt nhất cả đời này đừng phát hiện, tình yêu là thứ ích kỷ, không phải sao? Vân Tịnh Giai tin tưởng bất kì cô gái nào ở trong trường hợp này cũng sẽ quyết định như vậy!
Trong phòng khách không ai mở miệng nói chuyện, không gian yên tĩnh như tờ, tâm tư mọi người không ngừng biến đổi, mỗi người một vẻ, quả thật là phong phú vô cùng.
Hai người đàn ông nhìn nhau, Trác Lân rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng trước.
“Duật tổng, lại gặp mặt rồi.”
“Trác tổng, đúng là trùng hợp.”
Hai người khách khí nói xong một câu sau đó không ai chủ động nói tiếp khiến căn phòng lần thứ hai rơi vào yên tĩnh.
Vân lão gia đánh giá hai người đàn ông trước mặt, một người là bạn trai của cháu gái ông, một người lại là vị hôn phu của cháu ngoại ông, Vân Tịnh Giai từ nhỏ đã xuất sắc hơn người, cho nên ông rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của cô, mà Mạc Tử Yên tuy ông không ở bên cô từ nhỏ nhưng dựa trên thông tin thu thập thì tựa hồ so với Vân Tịnh Giai cô cũng không chút thua kém, huống hồ người cô chọn so với Mạc Vũ Hiên năm đó còn nổi bật hơn vài phần, nhất thời Vân lão gia cũng không biết phải làm thế nào.
“Hừ, Yên Nhi con không giới thiệu với ông sao?”
Mạc Tử Yên thần sắc lạnh nhạt: “Ông không phải đã sớm biết sao?” Nhìn bộ dạng của ông, cô không khỏi nghĩ đến tối qua cô muốn gọi điện về nhà nhưng điện thoại của cô sớm đã không có trong người, cô muốn mượn điện thoại của Elena thì ông lại ngăn cản, hiện tại mới hiểu rõ điện thoại của cô chỉ sợ sớm đã bị ông vứt ở nơi nào rồi, ông đã biết mọi chuyện vậy mà còn giả vờ vô tội, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tức giận.
“Khụ khụ.” Vân lão gia có chút xấu hổ ho khan, trừng mắt nhìn cháu gái lại nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, phong phạm quả nhiên không thể đánh đồng với Mạc Vũ Hiên năm đó.
“Cậu là Ám Dạ Duật - vị hôn phu của Yên Nhi nhà chúng tôi?” Vân lão gia không gọi là bạn trai mà gọi là vị hôn phu, cách gọi này cũng không sai, bởi vì ông biết hai người tuy chưa đính hôn nhưng hôn lễ lại sắp được tổ chức.
“Vân lão gia ngài tốt, lần đầu ra mắt, không chuẩn bị được lễ vật, mong ông đừng trách.” Lần này đi có phần vội vã, lại lo lắng cho cô cho nên Ám Dạ Duật sớm quên mất bản thân sẽ ra mắt gia đình bên ngoại của bà xã.
“Hừ, ta và cậu không quen, đừng tỏ vẻ thân thiết như vậy.” Mạc Vũ Hiên năm đó mang lễ vật đến còn không lấy lòng được ông, Ám Dạ Duật anh đi tay không mà muốn ông chấp nhận hôn sự giữa hai người? Nằm mơ sao?!
“Ông là ông ngoại của Tiểu Yên cũng là ông ngoại của cháu, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, thân thiết vẫn là nên cần.” Ám Dạ Duật từ đầu chí cuối vẫn duy trì thái độ ôn hòa.
Hừ, đúng là mặt dày, Vân lão gia trong lòng thầm mắng.
“Nghe nói cậu cùng Yên Nhi nhà chúng tôi có hôn ước từ nhỏ?”
Còn chưa đợi anh mở miệng, Vân lão gia đã nói tiếp.
“Yên Nhi là người Vân gia, không phải Mạc gia, cho nên không có hôn ước gì ở đây hết!”
“Ông ngoại!” Mạc Tử Yên khó xử, thái độ của ông rất rõ ràng, ông nói cô là người Vân chứ không phải Mạc gia, điều đó cho thấy bao nhiêu năm qua ông cũng không chấp nhận Mạc Vũ Hiên cha cô, vậy hiện tại ông sẽ chấp nhận anh sao?
“Im lặng, trưởng bối đang nói chuyện, con không được xen vào.” Vân lão gia cho cô một ánh mắt cảnh cáo, Mạc Tử Yên cắn môi, nhận thấy ánh mắt của anh liền im lặng không nói nữa.
“Vân lão gia ngài nói sai rồi, Tiểu Yên cô ấy mang họ Mạc, Mạc gia và Ám Dạ gia trước giờ vốn là thế giao, hôn sự của bọn cháu từ nhỏ đã được định, đâu thể chỉ vì một lời nói của ngài liền hủy bỏ?” Giọng nói anh trầm thấp mà nhẹ nhàng, tựa như tiếng đàn violin vang vọng vào lòng mỗi người ở đây, nhất thời khiến Vân lão gia á khẩu không nói.
Lúc này Trác Lân mới thật sự biết rõ về thân phận của Mạc Tử Yên, hóa ra cô không phải xuất thân từ một gia tộc nhỏ đã suy tàn, cô là Đại tiểu thư của Mạc gia - một trong những đại gia tộc lớn ở thành phố S, cha là Mạc thị tổng giám đốc, tung hoành cả hắc bạch lưỡng đạo, nắm trong tay đầu mối kinh tế lớn, mẹ là tiểu thư Vân gia, thế lực thuộc hắc đạo ở Hồng Kông, hơn nữa cô cùng Ám Dạ Duật cũng đã có hôn ước từ nhỏ, thân phận như vậy nếu cô nói ra thì chẳng phải sẽ không bị người khác xem thường sao?
Người khác thế nào hắn không biết nhưng hắn là bạn trai của cô, quen cô mấy năm, không nghĩ đến cô lại đem sự thật này giấu hắn.
Trác Lân lúc này vô cùng tức giận!
|
Chương 47: Đố kỵ chi tâm
“Hôn ước bằng miệng làm sao có thể xem là sự thật? Đó bất quá chỉ là lời nói đùa để mọi người vui vẻ mà thôi.” Vân lão gia cười lạnh, đừng nghĩ ông suốt ngày chỉ ở Vân gia, không đến S thị thì mọi chuyện ông đều không biết, nếu không phải vì cảm thấy có lỗi, Vân Hinh Như nào có thể để con gái bảo bối của mình hứa hôn với một người đàn ông mà ngay cả gặp mặt cũng chưa từng?
Thấy Vân lão gia muốn phũ sạch quan hệ giữa hai nhà, Ám Dạ Duật cũng không tức giận, anh luôn giữ bình tĩnh, đối với trưởng bố vẫn là thái độ ôn hòa.
“Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, huống hồ đây lại chuyện chung thân đại sự, sao có thể đem ra chỉ để nói đùa cho vui được, Vân lão gia thấy có đúng không?”
Ám Dạ Duật mới bao nhiêu tuổi mà miệng lưỡi lại sắc bén thế này, nhìn bề ngoài là thư sinh nho nhã Vân lão gia còn nghĩ anh chỉ là một tiểu bạch kiểm, đối phó với loại người này vô cùng dễ dàng, không nghĩ đến hóa ra bên trong lại là một con hồ ly đã thành tinh, quả thật... không thể khinh thường!
So với Mạc Vũ Hiên năm đó, anh hiện tại chỉ có hơn chứ không kém, ít nhất khi đối diện với ông, Mạc Vũ Hiên cũng không dám dùng lời lẽ ngông cuồng như vậy mà đáp trả ông, quả nhiên đám người bạch đạo này, đâu đâu cũng là miệng lưỡi trơn tru, nếu không con gái cùng cháu gái ông sao có thể bị dụ dỗ?
“Vả lại, nếu là lời nói đùa để mọi người vui vẻ thì tại sao không để điều này trở thành sự thật? Như vậy không phải là khiến hai nhà đều vui sao?” Sự việc năm đó chỉ có Mạc gia bên kia đề xuất, Ám Dạ gia bên này cũng không từ chối, mà hai năm trước cuộc xem mắt giữa hai người không thành, tất nhiên là hôn sự liền xem như bỏ qua. Bất quá hiện tại hai người họ đã đến với nhau, cho dù hôm nay ở trước mặt mọi người Mạc Vũ Hiện nói đó chỉ là lời nói đùa thì Ám Dạ Duật anh cũng sẽ biến việc này thành sự thật, thứ anh muốn làm, không phải ai cũng có thể ngăn cản.
Vui? Sợ là chỉ có mình anh vui thôi!
Vân lão gia cho anh ánh mắt tán thưởng, ít khi ông tán thưởng người nào đó, năng lực nói chuyện của anh xem ra cũng không tồi, đồng thời cũng pha lẫn chút tức giận, chẳng phải nói quân nhân ít nói, tính tình bộc trực thẳng thắng sao? Thằng nhóc này xuất thân từ quân nhân thế gia nhưng miệng mồm lại như thế này, lời nào của ông nói ra cũng bị phản bác lại, xem ra có tiếp tục nói thì ông cũng ở thế hạ phong.
Ông tung hoành hắc đạo mấy chục năm, trước giờ chưa từng chịu thiệt với bất kì người nào, ngay cả Mạc Vũ Hiên năm đó cũng không đấu lại ông, không nghĩ đến con rể của hắn lại có thể dồn ông vào thế hạ phong như vậy, đúng là vật đổi sao dời, thời thế đổi thay, thấy ông già cả nên bất kì ai cũng có thể khi dễ được mà!
“Cậu! Cùng ta đến thư phòng.” Chuyện đàn ông để đàn ông giải quyết, thằng nhóc Ám Dạ gia này không biết nhường là gì, nếu còn ở trước mặt mọi người cùng hắn tranh luận, người mất mặt nhất không phải chính là ông sao?
“Ông ngoại...” Mạc Tử Yên có chút lo lắng, dựa vào tính tình của Vân lão gia, cô sợ ông sẽ gây khó dễ với anh, đến lúc đó hai người không thể đến được với nhau thì bảo cô phải làm sao đây?
Vân lão gia thấy cháu gái lại đi lo cho thằng nhóc này hơn ông thì không vui hừ lạnh: “Ta cũng không phải là muốn ăn thịt hắn, cháu lo lắng cái gì?” Quả nhiên con gái lớn là không giữ được, hiện tại cháu ngoại lớn cũng không thể giữ, người làm cha, làm ông như ông thật sự là thất bại!
Ám Dạ Duật cho cô một ánh mắt, ánh mắt trầm tĩnh như nước của anh nhất thời khiến cô bình tĩnh lại, lòng cũng thoáng yên tâm hẳn đi, tuy nói Vân lão gia một mực phản đối giữa cô và anh nhưng dù sao ông cũng là ông ngoại cô, có lẽ ông thật sự sẽ không làm điều gì quá đáng với anh.
Phòng khách bởi vì hai người đàn ông rời đi mà có phần yên tĩnh hẳn, một căn phòng lớn như vậy, ngoại trừ Trác Lân là đàn ông thì còn lại đều là phụ nữ, mọi người đều nói phụ nữ rất dễ nói chuyện với nhau, cho dù không thân cũng có thể nói đến quên trời quên đất, bởi vậy mới có câu “Ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ”, bất quá đối với người phụ nữ mà bản thân không ưa thì thật sự khó mà mở miệng.
Ở nơi này Trữ Diên là người lớn tuổi nhất, đồng thời bà cũng là người có địa vị cao nhất, kế đến là Vưu Tú Ngọc, bất quá hai người là tình địch của nhau, nếu Vưu Tú Ngọc không chủ động mở miệng tìm bà nói trước thì Trữ Diên cũng rất kiêu ngạo làm lơ. Trầm Ngọc Hương thân là con dâu của Trữ Diên, thấy mẹ chồng không nói, bà làm sao dám lên tiếng trước? Phụ nữ lớn tuổi không nói, hiện tại nói đến người trẻ tuổi, Mạc Tử Yên cùng Vân Tịnh Giai không kém đối phương bao nhiêu, có thể xem như bạn bè mà trò chuyện, thế nhưng bạn trai của Vân Tịnh Giai lại là bạn trai cũ của Mạc Tử Yên, quan hệ giữa hai người chẳng khác nào Trữ Diên cùng Vưu Tú Ngọc, tình địch gặp mặt chỉ hận đỏ mắt, làm sao có tâm tình ngồi xuống cùng nhau trò chuyện, vì vậy mà phòng khách lúc này nồng nặc mùi thuốc súng, khiến Elena vừa đưa Vân lão gia lên thư phòng bước xuống không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trữ Diên bên này vẻ mặt căm hận, hôm nay là ngày Vân Tịnh Giai về nước còn mang theo bạn trai đến để giới thiệu với mọi người, nói là bạn trai nhưng thật chất chính là vị hôn phu, dựa vào tính tình của Vân Tịnh Giai, nếu không phải người cô quyết định sẽ bên nhau một đời thì cô cũng sẽ không ra mắt mọi người, vốn dĩ hôm nay là ngày của Vân Tịnh Giai, vậy mà giữa đường lại xuất hiện một trình giảo kim Mạc Tử Yên, cướp mất sự chú ý của Vân Tịnh Giai cháu gái bà, mà Vân lão gia lại chỉ quan tâm đến hôn sự của Mạc Tử Yên cùng Ám Dạ Duật, còn chuyện của cô cùng Trác Lân ông lại xem như không thấy, người làm bà như Trữ Diên đây còn vô cùng tức giận, huống hồ là Vân Tịnh Giai cùng Trác Lân?
Người bà oán hận nhất cuộc đời này không ai khác chính là Olivia Annatoria, người phụ nữ nhẹ nhàng thanh cao đó vốn dĩ chính là khắc tinh của bà, cả đời này bà thua trong tay Olivia, đến khi bà ta chết đi Trữ Diễn vẫn không thể nào thắng được. Hiện tại cháu gái bà ta xuất hiện, mà Vân Tịnh Giai lại bước vào vết xe đổ của bà, chỉ cần là người liên quan đến Olivia thì mọi sự chú ý của Vân lão gia đều bị dời đi, Trữ Diên thật sự không cam tâm!
Ánh mắt Trữ Diên chứa vô vàng oán hận rõ ràng đến mức Mạc Tử Yên đối diện cũng cảm nhận được, cô biết rõ oán hận của bà là từ đâu mà có bất quá chuyện tình cảm vốn khó nói, bà không có được tình yêu của ông ngoại cô thì cũng đâu thể đổ mọi lỗi lầm lên đầu người khác được?
“Nếu không có việc gì nữa thì... Elena, cô bồi tôi ra ngoài dạo được không?” So với việc ngồi trong này hứng chịu ánh mắt oán hận của Trữ Diên thì Mạc Tử Yên thà ra ngoài đi dạo xung quanh, mặc dù hiện tại cô không có hứng thú này.
Elena gật đầu, Vân lão gia cho cô nhiệm vụ chăm sóc Mạc Tử Yên, cho nên nếu yêu cầu của Mạc Tử Yên không quá đáng thì cô nhất định sẽ nghe theo.
“Đứng lại!” Giọng nói vang vọng khắp phòng khách không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
Mạc Tử Yên dừng bước, thần sắc lạnh nhạt: “Không biết Diên phu nhân có việc gì?” Lúc nãy có Vân lão gia tại đây bà cũng không khách khí gây khó dễ với cô, hiện tại ông đi mất, ở đây bà là người lớn nhất, bà làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
“Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Có biết lễ phép là thế nào không?”
“Xin hỏi phu nhân, Tử Yên tựa hồ không có làm gì bất kính với phu nhân cả?” Cô đã khách khí lắm rồi, so với bà Trác thì Mạc Tử Yên thật sự đã nhường nhịn ba phần rồi, vậy mà bà vẫn muốn gây khó dễ cho cô, xem cô là con cừu non dễ bắt nạt sao?
“Không làm gì bất kính, dựa vào giọng điệu của cô cũng là không tôn trọng trưởng bối rồi! Nếu cô là cháu gái của ta thì chỉ sợ ta đã thay cha mẹ cô cho cô một bạt tay rồi.”
Nói rõ ra, không phải là không thừa nhận cháu gái là cô sao?
Mạc Tử Yên nhướng mày: “Vậy thì thật đáng tiếc, một bạt tay này phu nhân vẫn nên giữ lại cho cháu gái của mình đi.” Cho dù bà thừa nhận bà là bà ngoại của cô thì bà cũng không có tư cách đánh cô, Mạc Tử Yên cô do mẹ sinh mà thành, cha dưỡng dục nên người, thân thể của cô là do Mạc Vũ Hiên và Vân Hinh Như cho, người có thể đánh cô cũng chỉ có hai người họ, Trữ Diên bà dựa vào đâu mà có tư cách đánh cô, dựa vào đâu mà muốn thay cha mẹ cô dạy dỗ cô?
Lần đầu tiên Trác Lân nhìn thấy bộ mặt khác của Mạc Tử Yên, trước giờ ở bên cạnh hắn cô vẫn là luôn là một cô gái yếu ớt, cho dù Bùi Vân nhiều lần chọc tức cô cô cũng chỉ im lặng, không biết là lời cùng cô ta tranh cãi hay là im lặng cam chịu, bất quá điều đó cũng khiến hắn hết sức buồn bực.
Trác Lân hắn không cần một cô gái như cô bên cạnh, mỏng manh yếu đuối, tính tình đại tiểu thư, ngay cả đối phương làm khó dễ cô cũng nhẫn nhịn mà bỏ qua, dễ dàng bị người khác bắt nạt, lại dễ dàng khiến người khác khinh thường, người như vậy, làm sao có tư cách trở thành phu nhân Trác thị?
Hiện tại thấy Mạc Tử Yên như vậy, Trác Lân ý thức được hóa ra cô không phải lúc nào cũng dịu dàng mềm mại, lúc nào cũng cam chịu nhẫn nhịn, cô còn biết dùng lời nói để đả kích người khác.
“Cô...” Trữ Diên bị cô chọc giận, giọng nói lại tăng thêm vài phần oán hận: “Đúng vậy, cô không phải cháu gái ta, cô không phải người Vân gia, cô... bất quá cũng chỉ là một người ngoài. Nơi này là Vân gia, bất kì người nào thuộc Vân gia đều có địa vị cao hơn cô, cho nên ở trước mặt ta, ăn nói cho cẩn thận chút đi!”
“Trữ Diên phu nhân!” Lời Trữ Diên thật sự quá phận, cho dù Mạc Tử Yên không phải người Vân gia thì cô ấy cũng là con gái của Vân Hinh Như - cô con gái mà Vân lão gia yêu thương nhất, những lời của bà không chỉ khinh thường người khác mà còn đánh vào lòng tự trọng của đối phương, cho dù là kẻ thù cũng không cần nói những lời khó nghe như vậy, huống hồ xét về thân phận thì Mạc Tử Yên cũng là cháu gái của bà, nếu để Vân lão gia nghe được những lời này, Trữ Diên chỉ sợ sẽ hối hận khi nói ra những lời này.
“Elena, cô bất quá chỉ là một con chó của Olivia thôi, đừng nghĩ mang họ Annatoria thì rất giỏi, ở trước mặt phu nhân là ta, cô cũng chỉ là một người hầu!” Trữ Diên vốn đang bị Mạc Tử Yên chọc tức, hiện tại lại xuất hiện thêm một Elena đứng về phía cô ta, tức giận che mờ lý trí, Trữ Diên không biết rằng bản thân càng nói càng sai.
Vưu Tú Ngọc thầm kêu không ổn, nói ai không nói, Trữ Diên lại nói đến Olivia, Olivia là cấm kỵ của Vân gia, người hầu không hiểu chuyện, nghe vào tai liền bàn tán xôn xao, đến lúc truyền đến tai của Vân lão gia, chỉ sợ tất cả mọi người đều bị Trữ Diên này liên lụy.
“Chị Diên bỏ qua đi, nếu còn tiếp tục tranh cãi chỉ sợ sẽ kinh động lão gia, đến lúc đó mọi người đều không vui vẻ.” Biết Trữ Diên đang tức giận, giọng nói Vưu Tú Ngọc hết sức mềm mỏng, chỉ mong bà có thể bỏ qua chuyện này, không tiếp tục nói nữa.
Trầm Ngọc Hương bên cạnh cũng là người thông minh, dù biết mẹ chồng sẽ không nghe lời bà nhưng cũng mở miệng khuyên can: “Đúng đó mẹ, thôi thì bỏ qua đi, dù sao với loại người như vậy, chỉ cần hiểu trong lòng là được rồi.”
Loại người như vậy?!
Tâm tình Trữ Diên nhất thời khôi phục, Trầm Ngọc Hương nói không sai, loại người như Mạc Tử Yên đây, tranh cãi cùng cô ta chính là làm bẩn chính mình.
Mạ Tử Yên nhếch môi cười lạnh, kéo tay Elena đi thẳng một mạch ra ngoài, những lời của Ngọc Hương cứ vang vọng trong đầu cô, loại người như vậy... bà ta thì có tư cách gì mà bình phẩm xem cô là loại người gì?
“Elena, chị là người nhà Annatoria?!” Lúc này Mạc Tử Yên mới nhớ đến, theo như lời nói của Trữ Diên thì Elena mang họ Annatoria, như vậy cô ấy cùng cô... không phải là họ hàng sao?
Elena gật đầu, nếu Mạc Tử Yên đã hỏi cô cũng không giấu làm gì, dù sao tất cả mọi người ở Vân gia đều biết.
Hóa ra Elena là con gái nuôi của cô em họ của Olivia, khi Olivia theo Vân lão gia về nước đã đem trách nhiệm nặng nề là gánh vác cả gia tộc lên người cô em họ nhỏ của mình - Florence Annatoria. Florence một mình gánh vác cả một gia tộc quả thật có chút khó khăn, chưa đủ kinh nghiệm, lại phải đối mặt với bọn lang sói xung quanh nhưng vẫn có thể giữ được gia tộc vững vàng như ngày hôm nay đúng là đáng khâm phục. Elena được nhận nuôi khi Florence đã ngoài bốn mươi, cả cuộc đời bà đều mang theo trách nhiệm nặng nề cho nên bà cũng không muốn lập gia đình, tuổi đã lớn không có con bên cạnh để an ủi, đồng thời Elena cũng bị cha mẹ bỏ rơi, một người cần con, một người lại cần mẹ, hai người đồng cảnh ngộ ở bên cạnh an ủi lẫn nhau, hiện tại cũng đã hơn mười lăm năm, Florence đã yên nghỉ dưới đất mẹ, mà Elena thì thực hiện nguyện vọng của bà, đến Vân gia tìm Olivia, chăm sóc cho bà ấy.
Elena đến thì đã quá muộn, so với Florence, Olivia đã ra đi hơn mười năm nay, cho nên cô không thể thực hiện nguyện vọng của bà, là chăm sóc cho chị họ kính yêu đến cuối đời nhưng bù lại cô sẽ chăm sóc cho con trai con gái của bà ấy, nhưng Vân Hinh Như đã lấy chồng từ lâu, mà Vân Mặc thì không ở Vân gia, nhìn thấy Vân lão gia tuổi già sức yếu lại không có con trai con gái bên cạnh, Elena thấy cũng xót xa nên đã ở lại chăm sóc ông, mà ông lại xem cô như con gái thứ hai mà đối đãi, tình cảm giữa hai người cũng xem như sâu đậm.
Dựa vào thân phận thì Mạc Tử Yên phải gọi Elena một tiếng dì, tuy đã đã ba mươi nhưng Elena vẫn trẻ trung như thường, một tiếng dì này gọi cũng thật ngượng miệng, nên cô quyết định vẫn nên gọi là chị thì sẽ tốt hơn.
Ám Dạ Duật cùng Vân lão gia ở trong thư phòng đã hơn hai tiếng đồng hồ, mặc dù ông đã hạ lệnh không ai được phép vào nhưng Mạc Tử Yên rốt cuộc cũng chịu không được nữa nên đã mở cửa đi vào, vừa bước chân vào đã nghe thấy giọng nói oán giận của Vân lão gia.
“Thằng nhóc này, không biết kính già yêu trẻ là gì à? Thắng một người già như ta đây, cậu không cảm thấy xấu hổ à?”
Nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi đánh cờ, không khí giữa hai người tuy không thể nói là hòa thuận nhưng cũng không quá gay gắt, mặc dù giọng nói của Vân lão gia lộ vẻ oán giận nhưng Mạc Tử Yên có thể nghe ra trong đó pha chút đùa giỡn, lúc này cô mới yên tâm thở ra.
“Ông ngoại, Duật...” Mạc Tử Yên đi đến bên cạnh Ám Dạ Duật ngồi xuống, nhìn xuống bàn cờ, trắng đen lẫn lộn, cô xem một chút cũng không hiểu.
Hạ xuống một quân cờ trắng, anh vòng tay ôm lấy eo cô, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa với Vân lão gia đối diện, hành động tựa như tuyên bố quyền sở hữu này của anh khiến ông nheo mắt nhưng cũng không mở miệng, chỉ thầm mắng anh không biết xấu hổ, trước mặt trưởng bối không biết ý tứ gì cả.
Mạc Tử Yên phát hiện ông tuy có chút không hài lòng nhưng cũng không phản đối, điều này khiến cô cảm thấy kinh ngạc, không biết trong hai giờ đồng hồ này, anh cùng ông đã nói gì mà có thể khiến ông thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy?
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Mạc Tử Yên ngây ngốc bên cạnh Ám Dạ Duật nhìn anh đánh cờ, mỗi lần anh hạ xuống một quân cờ thì giọng nói đầy oán giận của Vân lão gia lại vang lên, tình tiết cứ lập đi lập lại như vậy, cô xem sớm đã chán.
“Ta cảnh cáo cậu, nếu muốn lấy được vợ thì bàn này cậu hãy thua đi.” Vân lão gia đánh cờ cùng anh nãy giờ ông liền biết được người đàn ông trước mặt là đối thủ không hề đơn giản, một lần hạ cờ là khiến ông vô cùng bối rối.
Ám Dạ Duật chỉ cười không nói, anh tiếp tục hạ xuống quân cờ trong tay, bất quá so với vị trí ban đầu lệch sang trái một ô, điều này khiến Vân lão gia kinh hỉ, lập tức cũng hạ xuống quân cờ đen, ngay sau đó liênd vui vẻ hô lên: “Ha ha, rốt cuộc ta cũng đã thắng!”
Mạc Tử Yên cảm thấy buồn cười, không nghĩ đến ông ngoại cô lại trẻ con như vậy, thắng một ván cờ mà anh nhường đã vui như vậy rồi, nếu thật sự hạ được đối thủ là anh, chỉ sợ ông sẽ tổ chức ăn mừng đi?
“Anh đâu cần làm như vậy.”
“Thua một chút cũng không sao.”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Elena đẩy cửa bước vào, nói là đến giờ ăn tối, mọi người đều đang đợi ba người xuống, nói là đợi ba người nhưng thật chất người bọn họ đợi chỉ có Vân lão gia, ba người trong phòng hiểu rõ điều này nhưng cũng không nói.
Elena đỡ Vân lão gia xuống lầu trước, sau khi thu thập xong bàn cờ, cô cùng anh mới bước xuống, lúc này mọi người đã tập trung đông đủ ở phòng khách, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là cô cùng anh thì ánh mắt mọi người lập tức liền rời đi, duy chỉ có một ánh mắt luôn chăm chú dõi theo từng cử động nhỏ nhặt của cô.
Con người hóa ra lại dễ dàng thay đổi như vậy, dịu dàng trước kia dành cho hắn hiện tại lại thuộc về người đàn ồn khác, rốt cuộc là hắn nên vui hay hay nên buồn đây?
“Lân... anh có nghe em nói gì không?” Vân Tịnh Giai phát hiện người bên cạnh mất hồn liền buồn bực liên tiếng.
Trác Lân giật mình: “Em nói gì?”
Hành động này khiến tâm trạng của Vân Tịnh Giai tối đi vài phần, tuy nhiên đối với người mình yêu cô vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng.
“Em nói là anh nên gọi điện cho bác trai, bác gái bên kia để mọi người yên tâm.”
Thấy Vân Tịnh Giai biết quan tâm đến người khác như vậy, trong lòng hắn như có dòng nước ấm chảy qua.
“Ừ, anh biết rồi.” Dứt lời liền xin phép mọi người đi ra ngoài, gọi điện về cho Trác gia bên kia, thật ra sáng đến hắn đã gọi về nhưng cũng không nói rõ tình hình Vân gia bên này nên bà Trác bên kia khá lo lắng, suốt buổi chiều cứ không ngừng gọi đến cho hắn nhưng vì phải bồi Trữ Diên trò chuyện nên không tiện nghe máy, Vân Tịnh Giai bên cạnh cũng biết điều này nên mới nhắc nhở hắn, đối với cô Trác Lân vừa cảm thấy yêu thương lại vừa cảm thấy có lỗi, mà có lỗi về điều gì ngay cả bản thân hắn cũng không rõ.
Sau khi Trác Lân đi rồi, cô cũng khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, tay sớm đã nắm chặt thành một quả đấm, vốn dĩ từ trước đến nay ánh mắt ấy luôn hướng về phía cô, trong ánh mắt ấy chỉ có duy nhất hình bóng của cô, tại sao hiện tại lại trở nên như vậy?
Ba năm thời gian thật sự khiến con người thay đổi như thế sao?
Vân Tịnh Giai đã từng rất tự tin, tự tin vào diện mạo của bản thân, tự tin vào năng lực của bản thân, tự tin vào gia thế của bản thân, đồng thời cũng tự tin vào tình cảm của Trác Lân dành cho bản thân, nhưng từ khi gặp Mạc Tử Yên, tự tin mà bản thân cô vất vả xây dựng lên lại vô cùng dễ dàng mà sụp đổ.
Diện mạo mà cô vô cùng để ý so với Mạc Tử Yên lại không là gì cả, thân phận mà cô coi trọng so với công chúa thật như Mạc Tử Yên lại càng không đáng nói tới, thậm chí tình yêu của cô...
Chỉ vì sự xuất hiện của Mạc Tử Yên mà tất cả mọi thứ đều thay đổi!
Lúc này Vân Tịnh Giai lâm vào hoảng hốt, cô... là đang đố kỵ sao? Đố kỵ với Mạc Tử Yên?!
|
Chương 48: Vân Uyển
Từ nhỏ cô luôn là người thu hút sự chú ý của người khác, gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, tài năng có thừa, cho dù là trong sự nghiệp hay chuyện tình cảm mọi thứ đều rất thuận lợi, cuộc đời cô là một đường thẳng, không hề có chướng ngại vật ngăn cản. Thế nhưng hiện tại, một cô gái không rõ lai lịch từ đâu xuất hiện, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về cô, cô vốn chính là công chúa của Vân gia nhưng hiện tại vị trí đó lại thuộc về cô gái khác, ông ngoại của cô lại dùng tình thương đã từng dành cho cô đi yêu thương cô gái đó, ngay cả vị hôn phu của cô, người đàn ông mà cô yêu cũng dõi theo từng cử chỉ hành động của cô ấy.
Có một số người phấn đấu cả đời cũng không thể có được cuộc sống giàu sang phú quý, thế nhưng có một số người ngay từ khi sinh ra đã nhận được sự ưu ái của trời, Vân Tịnh Giai chính là thiên chi kiêu nữ, bởi vì cô có tất cả những thứ mà cô muốn, so với những người khác cô may mắn hơn rất nhiều, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, được cái này sẽ mất cái kia, ông trời luôn rất công bằng, hiện tại Vân Tịnh Giai đã tin, không phải cô sẽ không mất đi một thứ gì đó mà là thời điểm đó vẫn chưa tới.
Cô là một cô gái, một thiếu nữ bình thường, chìm đắm trong tình yêu sẽ mất đi lý trí của bản thân, cô yêu hắn như vậy, ba năm thời gian cũng không quên được hắn, mặc dù không liên lạc nhưng cô vẫn thầm lặng ngắm hình hắn, nỗi nhớ được tích tụ từng ngày, đến khi gặp được hắn mới phát hiện, bản thân không còn quan trọng nữa, thử hỏi cô làm sao có thể không đố kỵ, ghen tỵ với Mạc Tử Yên - người đã từng yêu hắn và hiện tại lại nhận được tình yêu của hắn?!
Mạc Tử Yên từng yêu hắn, chỉ là khi đó Trác Lân vẫn chưa quên được cô, cho nên mới không chấp nhận tình cảm của cô ấy, điều này Vân Tịnh Giai biết, cũng biết rõ Mạc Tử Yên vì hắn là làm ra hành động dại dột, ngu ngốc, chỉ đơn giản là muốn níu kéo một chút tình cảm từ hắn, một cô gái vì tình yêu mà trở nên hèn mọn, đánh mất lòng tự trọng của bản thân, nhận lấy ánh mắt khinh thường từ người khác nhưng vẫn không từ bỏ, đó... rốt cuộc là yêu nhiều đến thế nào mới có thể nhẫn nhịn như vậy?!
Mạc Tử Yên hi sinh vì Trác Lân nhiều thế nào, cô không biết, đồng thời cũng không cần biết, cô ấy yêu Trác Lân, thế còn cô thì sao, chẵng lẽ cô không yêu sao?
Vân Tịnh Giai cảm thấy so với Mạc Tử Yên, tình yêu cô dành cho hắn không hề ít hơn bao nhiêu, nhiều thế nào sợ là chỉ có bản thân mới có thể trả lời.
Nếu một ngày nào đó Trác Lân nhận ra người chiếm giữ trái tim hắn không phải là cô mà là một người khác, người con gái đã từng bị hắn làm tổn thương thì liệu hắn có hối hận với quyết định hiện tại của mình, là lựa chọn cô thay vì Mạc Tử Yên?!
Tình cảm vốn dĩ là thứ mỏng manh mơ hồ, không dễ nắm bắt, đồng thời cũng không dễ mà có thể nhận ra, người mà bạn luôn cảm thấy là yêu người đó nhưng thật chất trong lòng bạn, đó chỉ là người bạn luôn ‘nghĩ’ đến và ‘nghĩ rằng’ đó là người bạn yêu, hóa ra người bạn yêu lại không phải là người bạn ‘thật sự’ yêu, Vân Tịnh Giai bất quá chỉ là người mà Trác Lân ‘nghĩ’ là vẫn còn yêu, nhưng người mà hắn ‘thật sự’ yêu lại là một người con gái khác.
Liệu ai có thể hiểu được, thứ vốn dĩ thuộc về mình, thứ là của mình, thuộc sở hữu của mình lại dễ dàng rơi vào tay người khác như vậy? Tâm trạng đó, rốt cuộc là như thế nào?
Mạc Tử Yên và Vân Tịnh Giai, rốt cuộc ai mới là người đáng thương?
“Bà nội, con vào nhà vệ sinh một chút.” Vân Tịnh Giai hít một hơi thật sâu, bỏ qua tâm trạng rối như tơ vò của bản thân, hiện tại cô chỉ muốn vào nhà vệ sinh để rửa mặt, hi vọng nước có thể cuốn trôi tâm tình hiện tại của cô, dù chỉ một chút nhưng điều đó cũng khiến cô trở nên thoải mái.
“Được rồi.” Thấy sắc mặt cô không tốt, Trữ Diên cũng không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Vân lão gia nên rất nhanh liền đồng ý.
Nhận được sự cho phép của Trữ Diên, Vân Tịnh Giai liền đi thẳng đến cầu thang, dưới này cũng có nhà vệ sinh nhưng đó là nhà vệ sinh của người hầu, cho nên muốn đi vệ sinh phải lên lầu hai, mà mục đích của Vân Tịnh Giai chính là phòng của bản thân, bởi vì chỉ khi ở trong phòng của mình cô mới có thể yên tâm mà không suy nghĩ lung tung.
“Tịnh Giai tiểu thư...” Lúc này một người hầu từ trên tầng hai đi xuống, trên tay cầm bao lớn bao nhỏ, có vẻ như là quần áo cũ, bộ dạng của cô tựa hồ là muốn đem bao đồ ra ngoài vứt đi, lúc đi ngang qua người Vân Tịnh Giai cũng không quên cúi đầu chào.
Vân Tịnh Giai là công chúa của Vân gia, nhận được sự sủng ái vô vàng từ Vân lão gia, ngay cả Trữ Diên cũng tự nhận không bằng, cho nên bất kì người hầu nào ở Vân gia đều nhất định sẽ biết đến cô, mặc dù cô ở nước ngoài ba năm nay nhưng dưới sự dạy dỗ của Trữ Diên - nữ chủ nhân của Vân gia, mọi người đều nhớ rất rõ các vị thiếu gia, tiểu thư, đặc biệt là vị mà được xưng là “Công chúa của Vân gia” đây.
Bước chân Vân Tịnh Giai nhanh dần, giày cao gót chạm vào nền gạch tạo ra thanh âm “cộc cộc” vô cùng thanh thúy, vốn dĩ tâm trạng cô không tốt, đối với sự cản trở từ người đối diện lại càng khiến cô thêm bực bội, cô vung tay, ý đồ muốn người hầu tránh đường, không ngờ lại đụng trúng bao đồ lớn, phối hợp với cánh tay vung ra là đôi chân bước nhanh khiến đôi giày cao gót vì vậy mà ngã sang một bên, Vân Tịnh Giai mất thăng bằng, người hầu thấy thế không chút do dự buông bỏ bao đồ trong tay, vội chụp lấy Vân Tịnh Giai sắp té xuống cầu thang, hai người nghiêng ngã, người hầu một tay vươn về phía trước muốn tìm lấy một điểm tựa.
Mạc Tử Yên cùng Ám Dạ Duật từ trên tầng hai đi xuống cũng đã được nửa đoạn cầu thang, chiếc váy trên người khiến việc đi lại của cô khá là bất tiện, lại mang cùng giày cao gót, nếu đi quá nhanh sợ là xảy ra chuyện cho nên mỗi bước chân của Mạc Tử Yên vô cùng chậm chạp, mà Ám Dạ Duật bên cạnh bộ dạng thân sĩ như một quý ông, lại chu đáo như hộ vệ, cẩn thận đỡ tay cô bước xuống từng bậc cầu thang.
Cầu thang vốn lớn, có thể chứa đến bốn, năm người cùng một lúc, Mạc Tử Yên vừa mới đi đến chỗ Vân Tịnh Giai hai người lại bị một cánh tay chụp lấy góc váy, chưa kịp hồi phục tinh thần thì thân thể cũng vì vậy mà mất thăng bằng, khi cô nghĩ rằng bản thân sẽ té xuống thì một cánh tay nhanh chóng ôm lấy eo cô kéo lại, xoẹt một tiếng chiếc váy liền bị rách một mảnh, theo sau đó là tiếng hét của một người đàn ông.
“Tịnh Giai!!!”
Trác Lân từ bên ngoài bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy đến bên cạnh cầu thang, nhưng khoảng cách giữa cửa lớn và cầu thang cũng không gần, khi hắn đến thì đã muộn, Vân Tịnh Giai đã ngã xuống cầu thang, kéo theo người hầu té xuống, đầu đập mạnh vào nền gạch tạo nên thanh âm vang dội, máu không chảy thì đã hôn mê bất tỉnh, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Tịnh Giai, Tịnh Giai...” Trác Lân vội vàng ôm lấy cô mà lay, phát hiện cô đã hôn mê bất tỉnh thì không khỏi hoảng hốt, hiện tại tâm trí hắn vốn dĩ không còn để ý bất kì thứ gì nữa, chỉ hy vọng vô không có việc gì, một lòng muốn cô có thể tỉnh lại.
“Giai Giai...” Trầm Ngọc Hương là người phản ứng đầu tiên, nhìn thấy con gái bị thương, người làm mẹ như bà tất nhiên không tránh khỏi đau lòng, vội vàng đi đến bên cạnh Trác Lân, ý đồ muốn xem xét tình hình hiện tại của cô.
“Giai Giai... sao lại như vậy?!” Trữ Diên cũng đã đi đến, phía sau là Vân lão gia được Elena đỡ đến, Vưu Tú Ngọc bộ dạng khó hiểu theo sau, đồng thời bên cạnh bà cũng có hai người đàn ông cùng một người phụ nữ trưởng thành mà xa lạ, hai người đàn ông là con trai của Vân lão gia, còn người phụ nữ là vợ của một trong hai người, con dâu của Vưu Tú Ngọc, có vẻ như trưởng bối Vân gia đều tập trung ở nơi này.
“Đây... đây là thế nào?” Vân lão gia bất ngờ, dù sao Vân Tịnh Giai cũng là cháu gái của ông, ông nhìn cô từ nhỏ đến lớn, nói không có tình cảm chính là nói dối, thấy cô nằm ngất xỉu nơi đó ông cũng không đành lòng.
“Lão gia, phu nhân...” Người hầu lúc này cũng đã ngồi dậy, tuy hai người cùng nhau ngã xuống nhưng so với Vân Tịnh Giai nằm hôn mê bất tỉnh thì người hầu lại có vẻ gì là bị thương nặng, ngoại trừ xây xác ngoài da thì vẫn có thể đi đứng bình thường.
“Cô... đây rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao Giai Giai lại bị té cầu thang?!” Trữ Diên cũng phát hiện ra người hầu này nằm bên cạnh Vân Tịnh Giai, hẳn là cùng cô té xuống, Vân Tịnh Giai trước giờ đi đứng cẩn thận, nhỏ nhẹ cẩn trọng, làm sao có thể dễ dàng bị té cầu thang?
“Phu nhân, tôi cũng không biết, lúc nãy cùng tiểu thư ngã xuống tôi cũng đã...” Người hầu lắc đầu, tỏ vẻ không biết chuyện gì xảy ra, chuyện này cô cũng là nạn nhân, huống hồ Vân Tịnh Giai là lá ngọc cành vàng, cô làm sao có thể khiến Vân Tịnh Giai bị thương, dù đó chỉ là một chút?
“Rốt cuộc là thế nào?!” Nghe người hầu nói Vân lão gia bắt đầu không có kiên nhẫn.
“Là cô gái đó... tôi đã vươn tay nắm góc váy cô ấy nhưng không ngờ cô ấy lại tránh đi, nếu không Tịnh Giai tiểu thư cũng sẽ không...” Cô làm việc ở đây cũng đã một thời gian dài, đối với người lớn trẻ nhỏ ở Vân gia cũng xem như hiểu biết, cô gái này lai lịch không rõ, huống hồ Trữ Diên phu nhân cũng không có vẻ gì là thích cô ta, so với Vân Tịnh Giai thì Mạc Tử Yên bất quá cũng chỉ là người ngoài, với lại lời cô nói là sự thật, mọi chuyện cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, cô cũng đâu muốn làm hại Tịnh Giai tiểu thư bị thương?!
Theo hướng ngón tay của người hầu, tất cả ánh mắt dồn về phía hai người đang đứng trên cầu thang, Mạc Tử Yên được Ám Dạ Duật ôm vào lòng, váy của cô bị rách một mảnh, để lộ ra một đoạn chân dài trắng noãn, gương mặt cô nép vào ngực anh khiến người khác không thấy rõ nhưng hành động như vậy lọt vào mắt những người ở đây, nói dễ nghe là khó chịu, nói khó nghe chính là chướng tai gai mắt.
Trữ Diên nhất thời hiểu rõ: “Là cô khiến cháu gái ta té cầu thang?!” Quả nhiên mọi chuyện đều do Mạc Tử Yên mà ra, bởi vì sự xuất hiện của cô mà Vân Tịnh Giai bị thương, loại người như cô ta, vừa mới bước chân vào Vân gia đã khiến gia đình không yên, làm sao có tư cách là người của Vân gia?!
“Mẹ, cô ta khiến Giai Giai của chúng ta bị thương, chúng ta không thể bỏ qua được.” Trầm Ngọc Hương lúc này cũng tức giận, không cần biết lời nói của người hầu là đúng hay sai, nhìn đến Mạc Tử Yên đứng đó thì trong lòng bà sớm đã khẳng định rằng cô chính là nguyên nhân khiến con gái bà bị thương, hiện tại chỉ muốn thay Vân Tịnh Giai đòi lại công bằng.
“Lão gia...”
“Cha...”
Chuyện của phụ nữ, đàn ông vốn không nên xen vào, hai người đàn ông đứng đó không nói, tựa hồ đang đợi quyết định của Vân lão gia, ở Vân gia ông là người lớn nhất, đồng thời quyền hành cũng nằm trong tay ông, tuy Trữ Diên được gọi là “nữ chủ nhân” của Vân gia nhưng thật chất, ở trước mặt Vân lão gia, bà không hề có tiếng nói.
Vân lão gia nhíu mày, nhìn Vân Tịnh Giai lại nhìn lại Mạc Tử Yên, cả hai đều là cháu gái của ông, đều là những người mà ông yêu thương, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, ông cũng không thể vì lời nói của người ngoài mà trách tội một trong hai cô cháu gái của ông.
“Elena, đưa cô ấy tìm quản gia lấy lương tháng này rồi kêu người đưa khỏi Vân gia.”
“Lão gia chuyện này thật sự không phải lỗi của tôi, là... là do cô ấy, nếu cô ấy chịu kéo tôi lại thì tôi cũng đã không té...” Người hầu bị người kéo xuống cũng không ngừng kêu, hành động như vậy lại càng khiến mọi người tin tưởng Mạc Tử Yên mới là kẻ có lỗi.
Mạc Tử Yên lúc này cũng ý thức được bản thân bị đổ oan nhưng cô lại không mở miệng nói, chỉ im lặng nhìn Vân lão gia tựa hồ đợi ông quyết định.
Cô cùng ông tiếp xúc không nhiều, so về tình thương thì có lẽ ông sẽ yêu thương Vân Tịnh Giai hơn cô, điều này Mạc Tử Yên biết rõ, cho nên nếu ông thật sự muốn thay Vân Tịnh Giai đòi lại công bằng cô cũng không có ý kiến.
“Mạc Tử Yên, cô có cần tàn nhẫn vậy không? Cô ấy là chị cô cơ mà?!”
Người mở miệng không phải Vân lão gia mà là Trác Lân, lời nói của hắn nhất thời khiến Mạc Tử Yên rơi vào khoảng mù mịt.
“Chẳng phải cô nói không yêu thì sẽ không hận sao? Bây giờ là gì đây? Cô là đang ghen tỵ với Tịnh Giai cho nên mới khiến cô ấy bị thương có đúng không?”
Trác Lân lạnh lùng mở miệng, trước mặt bao nhiêu người hắn lại nói ra những lời không khách khí như vậy, khiến cô chẳng khác nào là nữ phụ tâm địa ác độc bởi vì muốn giành lại hắn mà không từ thủ đoạn hãm hại Vân Tịnh Giai.
Mạc Tử Yên nắm chặt quả đấm, cố nén tức giận trong lòng, trong mắt hắn cô là loại người như vậy sao, vì hắn mà bất chấp thủ đoạn? Mạc Tử Yên cô là người có gia giáo cẩn thận, cho dù cô yêu đến mức mù quáng thì cũng không làm ra loại chuyện vô sỉ như vậy, hắn chán ghét cô, không yêu cô, nhưng hà tắc gì lại nói những lời làm tổn thương đến danh dự của người khác như vậy, có phải làm tổn thương cô, khiến cô khổ sở hắn mới cảm thấy vui?
“Trác Lân, anh đừng vô sỉ như vậy có được không? Đừng nghĩ rằng bản thân anh là nhất, không có anh thì tôi sẽ không sống nổi, đúng là tôi từng yêu anh, nhưng tôi hèn hạ đến mức đẩy Vân Tịnh Giai xuống cầu thang chỉ vì một người đàn ông như anh sao? Tôi nói cho anh biết, anh không xứng!”
Cô gằng giọng, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng, lời nói của cô đánh thẳng vào lòng hắn, khiến Trác Lân ngơ ngác, tay không khỏi đưa tay lên ngực, nghe những lời này, trái tim hắn tại sao lại đột nhiên trở nên khó chịu như vậy?!
“Cô còn ngụy biện? Nếu không phải cô thì Giai Giai làm sao bị té ngã?” Trữ Diên nhếch môi, bộ dạng của Mạc Tử Yên khiến bà nghĩ đến chính mình năm đó, vì một người đàn ông, vì muốn níu giữ một chút tình yêu mà không từ thủ đoạn ra tay hãm hại người phụ nữ ông yêu.
“Đủ rồi, hiện tại là lúc để tranh cãi sao? Giai Giai ngất xỉu còn không mau đưa đến bệnh viện, mọi người quây quanh con bé làm gì?” Rốt cuộc thì Vân lão gia cũng đã lên tiếng, lời ông nói khiến mọi người bừng tỉnh, tuy nói Vân Tịnh Giai chỉ là ngất xỉu, không có vẻ gì là nghiêm trọng nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của cô, tốt hơn hết vẫn là nên đưa cô đến bệnh viện.
Vợ chồng Trầm Ngọc Hương đưa Vân Tịnh Giai ra xe, Trác Lân cũng đi theo phía sau, trước khi ra khỏi cửa hắn cũng không quên quay đầu nhìn lại Mạc Tử Yên, ánh mắt của cô giờ phút này vẫn luôn bao trùm lấy thân thể hắn.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, Vân lão gia không nói, những người khác cũng không có ý định mở miệng, mà Trữ Diên, nhìn thấy ông không hề có ý trách cứ Mạc Tử Yên khiến bà lấy làm bất mãn.
“Lão gia, người hầu cũng đã nói rõ ràng, ông dù muốn thiên vị cũng đâu cần phải biểu hiện rõ như vậy?” Vân Tịnh Giai té bị thương, mà Mạc Tử Yên lại là nguyên nhân, Vân lão gia dù không muốn thay Vân Tịnh Giai đòi lại công bằng thì cũng đâu cần ở trước mặt bao nhiêu người Vân gia lại cố ý thiên vị Mạc Tử Yên, ngay cả trách cứ cũng không, nếu để người hầu thấy được cảnh này thì bảo sau này Vân Tịnh Giai làm gì còn có chỗ đứng ở Vân gia?!
“Có thiên vị hay không xem camera là biết.” Vân gia là một gia tộc lớn, đồng thời cũng có thế lực rất lớn ở Hồng Kông, khắp Vân gia đều được trang bị camera, cho dù là nhà kho hay hành lang, những chuyện vừa nãy mọi người không có chứng kiến không có nghĩa là camera không có quay lại.
“Elena.”
“Lão gia?”
“Cô đưa con bé cùng Ám Dạ thiếu về phòng nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện còn lại cứ để ta giải quyết.”
Một khi Vân lão gia đã mở miệng thì cho dù người đó là ai cũng không thể thay đổi chủ ý của ông, Trữ Diên có bất mãn cũng không thể làm được gì, nếu bà còn muốn ở trong Vân gia có một cuộc sống vô lo vô nghĩ thì bà cần làm nhiều hơn là nói, lời nói của người hầu chưa chắc đáng tin, nếu không tận mắt chứng kiến thì nói thế nào cũng vô dụng, đợi khi xem camera xong đến lúc đó kết luận Mạc Tử Yên có tội cũng không muộn.
~~~
“Uyển tiểu thư, mừng cô trở về.”
Vân Uyển đi vào trong, phát hiện phòng khách không có một ai thì không khỏi lấy làm lạ, ngày hôm qua cô nhận được tin tức từ mẹ là hôm nay Vân Tịnh Giai sẽ về, bởi vì hai người giao tình không sâu, huống hồ đối với người chị họ này cô chẳng có thiện cảm nhưng dù sao ở trong mắt tất cả mọi người Vân gia thì cô ta chính là “công chúa”, biết rõ đắc tội với cô ta thì kết cục của cô cũng chẳng tốt nên Vân Uyển cũng không ngốc đến nỗi đi gây sự với Vân Tịnh Giai.
Hôm nay ở trường cũng không có nhiều việc nhưng vì không muốn về sớm để gặp mặt Vân Tịnh Giai nên cô quyết định ở lại hoàn thành công tác của ngày mai, dù sao cô cũng đang rảnh, hiện tại đã hơn 7 giờ tốt, giờ này hẳn tất cả mọi người Vân gia đang cùng Vân Tịnh Giai trò chuyện ở phòng khách, lúc đó cô trở về, trước mặt mọi người Trữ Diên cũng không tiện gây khó dễ cho cô, cô sớm đã nghĩ ra được lý do, không ngờ về đến nhà phòng khách đã trống trơn, không có một ai, mà người hầu sớm đã trở về phòng.
“Ám Dạ thiếu, đây là đồ của Vân Mặc thiếu gia, còn chưa dùng lần nào, anh có thể mặc nó.”
Giọng nói phụ nữ truyền đến, cô có thể nhận ra đó là giọng của Elena - trợ thủ đắc lực của Vân lão gia, nếu Elena ở đây thì Vân lão gia hẳn cũng đã trở về Vân gia, chuyện này Vân Uyển sớm đã dự đoán được, dù sao Vân Tịnh Giai cũng là cháu gái mà Vân lão gia yêu thương nhất, cô ta trở về Vân lão gia làm sao có thể không rời Vân Trạch, trở về nhà chính Vân gia?
“Cảm ơn.” Giọng nói trầm thấp, trong khoảng không gian vắng lặng lại càng trở nên rõ ràng, Vân Uyển bị giọng nói thu hút, cô không khỏi ngẩng đầu tìm kiếm thanh âm, chỉ thấy người đàn ông điển trai đứng đó, áo sơ mi trắng phối với quần tây càng khiến anh trở nên tuấn tú.
Elena đưa cho anh một bộ quần áo, Vân Uyển biết đó là quần áo của Vân Mặc nhưng Vân Mặc rất ít khi về Vân gia cho nên những bộ quần áo đó đều không được đụng đến, người đàn ông nhận lấy với gương mặt ôn hòa nhưng thần sắc lại thập phần lạnh nhạt, tuy anh cười nhưng Vân Uyển cảm thấy ý cười đó lại không tới nơi đáy mắt.
Người đàn ông như vậy cô là lần đầu tiên gặp được, trong trẻo lạnh lùng, tựa như gió, khó mà nắm bắt, anh tựa như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích mà cô vẫn hay được kể khiến cô nhất thời ngẩn ngơ đứng đó, trái tim bất giác đập loạn nhịp cả lên.
|
Chương 49: Hôn lễ
Từ nhỏ cô đã sống ở S thị, số lần cô đến Vân gia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tuy nói Vân gia là nhà ngoại của cô nhưng hiểu biết của Mạc Tử Yên về Vân gia thật sự không nhiều, thậm chí có thể nói là xa lạ.
So với Vân Trạch, nhà chính Vân gia quả thật chẳng khác nào cung điện hoàng gia, hành lang khúc khủy, cầu thang lòng vòng, vườn tược rộng lớn, ngay cả phòng ngủ dành cho khách nhân cũng có thể so sánh với khách sạn sáu sao, tiện nghi đầy đủ, đồ dùng không thiếu, sang trọng quý phái nhưng... lại không cho người khác cảm giác ấm áp.
Hiện tại rốt cuộc thì Mạc Tử Yên cũng hiểu vì sao Vân Hinh Như và Vân Mặc lại rời khỏi Vân gia, Vân Hinh Như không nói, dù sao bà cũng đã gả cho người, không sống ở Vân gia thật sự bình thường nhưng còn Vân Mặc. Hắn là con dòng chính Vân gia, mẹ hắn là phu nhân Olivia của nhà Annatoria, dòng máu trực thuộc quý tộc Pháp, đồng thời cũng là người thừa kế của Vân lão gia, cả Vân gia này từ khi hắn sinh ra đã thuộc về hắn nhưng hắn lại lựa chọn rời đi, tại sao vậy?
Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã đi lấy lòng Vân lão gia để sớm có thể giành quyền thừa kế, dù sao Vân gia rất có thế lực ở Hồng Kông, ngay cả Chính phủ cũng kiêng kỵ vài phần, những người bên ngoài biết rõ sự tình của Vân đều mắng hắn không có tiền đồ, nhưng chỉ có Vân Mặc mới hiểu được cảm giác của chính hắn.
Đối với cảm xúc của Vân Mặc, lúc này Mạc Tử Yên cũng hiểu được ít nhiều, Vân gia tuy lớn nhưng đâu đâu cũng là vũng nước đục, Trữ Diên vốn dĩ không phải là nữ nhân an phận, Vân Mặc từ trước đến nay đều chính là cái gai trong mắt bà, một ngày hắn còn ở Vân gia, bà sẽ không buông tha. Nhà là nơi để nghỉ ngơi, để vui vẻ, nhưng nếu ở nơi này không vui vẻ thì hà tất gì phải ép buộc mình? Cô không biết vì sao năm đó Vân Hinh Như nhất định đoạn tuyệt với Vân lão gia mà theo Mạc Vũ Hiên đến S thị, Vân Mặc cũng quyết định rời khỏi Vân gia nhưng cô tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người, ngay cả Vân lão gia còn chuyển đến Vân Trạch thì hỏi tại sao các con của ông lại rời đi? Nếu đổi lại là cô chỉ sợ cô cũng sẽ lựa chọn giống cậu nhỏ của mình.
Cả cuộc đời này của Mạc Tử Yên, cô chỉ mong bản thân có cuộc sống yên ổn, cô muốn gia đình mình hạnh phúc, cha mẹ sống lâu trăm tuổi, cô không muốn dính vào tranh giành đấu đá với bất kì ai, bởi vì đã mất mát quá nhiều cho nên mới không muốn mất thêm gì nữa.
Mạc Tử Yên thay một chiếc váy hoa nhẹ nhàng, chỉnh chu xong cô liền đi về đến phòng bên cạnh, đó là phòng của Ám Dạ Duật, đây là do Vân lão gia sắp xếp, Vân gia vốn rất rộng lớn, chia làm năm sáu tầng, vốn dĩ phòng cô phải được xếp với các tiểu thư của Vân gia nhưng vì quan hệ giữa cô và Vân Tịnh Giai không tốt, một phần là do Trác Lân, phần còn lại là do ấn tượng đầu tiên của cô đối với người của Vân gia không hề tốt, nên Vân lão gia đã quyết định để cô ở cùng tầng với ông.
Cô không biết những tầng khác thế nào nhưng tầng này đặc biệt yên tĩnh, có lẽ là vì chỗ nghỉ ngơi của Vân lão gia cho nên người khác mới không dám làm phiền, tuy nói Trữ Diện đang nắm trong tay Vân gia nhưng Vân lão gia mới thật sự là chủ nhân của nơi này, trước mặt ông, Trữ Diên ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc Elena đưa cô về phòng, cô vốn là muốn mượn điện thoại của cô ấy để gọi về Mạc gia, khi biết được Vân lão gia chưa được sự đồng ý của Vân Hinh Như mà đưa cô đến đây, Mạc Tử Yên lại thấy lo lắng, cô mới muốn mượn điện thoại của Elena để gọi về cho Vân Hinh Như yên tâm nhưng vì mệnh lệnh của Vân lão gia, Elena không thể đưa điện thoại mình cho cô, bất quá cô ấy nói cô có thể đến tìm anh, dù sao Ám Dạ Duật cũng là đường đường chính chính bước chân vào Vân gia, Vân lão gia không có lý do gì mà lại tịch thu điện thoại của anh.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên một cách thanh thúy, ở giữa hành lang yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Mạc Tử Yên đành lén lút mở cửa ra, may mắn là cửa không khóa, phòng tắm truyền đến tiếng nước khiến cô nhất thời hiểu rõ vì sao anh lại không đáp lại tiếng gõ cửa của cô, chủ nhân không thấy nên Mạc Tử Yên rất tự nhiên đi vào bên trong, căn phòng này so với phòng cô không khác là bao nhiêu nhưng cách trang trí có chút không tương đồng, nhìn quanh căn phòng một lần, ánh mắt cô rơi vào chiếc điện thoại nằm trên hộc bàn, hai mắt Mạc Tử Yên sáng lên, vừa định cầm lên thì cánh cửa phòng tắm bật mở.
Mạc Tử Yên chột dạ quay người, thấy anh đang bận cô cũng chẳng muốn làm phiền, cô chỉ cần mượn điện thoại của anh liền lập tức rời đi, một lát sau cô sẽ mang qua trả, nhưng là không nghĩ đến anh lại...
“Duật, em xin lỗi vì đã vào phòng anh mà chưa được sự cho phép của anh, em chỉ là muốn...” Nhìn hình ảnh trước mắt cô không khỏi ngây ra, lời nói không tự chủ được dừng lại, sau đó liền bối rối dời mắt sang chỗ khác.
Trời ạ! Cô biết đây là phòng anh, chuyện anh ăn mặc thế nào cô vốn không có quyền can thiệp, tuy nói cô là vợ sắp cưới của anh nhưng trong cuộc sống hôn nhân mỗi người đều cần phải tôn trọng đối phương, bất quá... anh có thể mặc áo vào có được không? Đứng trước một cô gái, anh lại chỉ mặc quần tây, để lộ ra nửa thân trần phía trên, mái tóc lại còn ướt sủng, bộ dạng như vậy... anh có biết bản thân rất quyến rũ không?!
Mạc Tử Yên tự nhận bản thân kìm chế tốt nhưng đứng trước người đàn ông này, dù là người bình tĩnh thế nào cũng nhịn không được mà hóa thành sắc nữ, bổ nhào vào anh!
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp từ bên tai truyền đến khiến cô giật mình, đầu óc còn chưa kịp thanh tỉnh đã nghĩ gì nói đó.
“Em muốn bổ nhào vào anh.”
Mạc Tử Yên giật mình, trừng lớn mắt, không thể tin được bản thân lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nụ cười trên mặt Ám Dạ Duật cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Tốt! Thật trực tiếp!
“Duật, thật ra thì em...” Ha má cô lúc này đã đỏ như quả cà chua.
“Em... em chỉ mượn điện thoại của anh để gọi về Mạc gia bên kia... anh đừng hiểu lầm.”
“Anh sẽ không hiểu lầm.”
Cô ngẩng đầu với vẻ mặt vui mừng, trong lòng thầm nghĩ anh quả thật là người đàn ông lí tưởng, không hề bận tâm đến lời nói thiếu suy nghĩ của cô, chỉ là chưa vui mừng được bao lâu thì lời nói tiếp theo của anh đã khiến biểu cảm trên mặt cô xuất hiện vết nứt.
“Bởi vì em thật sự muốn bổ nhào vào anh.” Anh còn chưa khen cô thành thật đâu.
“Anh... em...” Cô lắp bắp không nói nên lời, còn chưa kịp nói anh đã nhét điện thoại vào trong tay cô, còn anh đi vào phòng tắm, hoàn thành nốt công việc của bản thân, nếu không ai kia lại muốn bổ nhào vào anh thì nguy.
Mạc Tử Yên rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh mà gọi điện về Mạc gia, không ngoài dự đoán người nhận điện thoại chính là Vân Hinh Như. Hai mẹ con cùng nhau trò chuyện, cô đem sự việc xảy ra ở Vân gia hai ngày nay kể hết cho bà nghe, Vân Hinh Như không nói, bà chỉ im lặng lắng nghe con gái nói chuyện, chỉ có Mạc Vũ Hiên mới thấy được sắc mặt của bà ngày càng âm trầm.
Một người gọi điện thoại, một người lại ngồi bên cạnh đọc sách, một người nói chuyện, người còn lại im lặng lắng nghe, khung cảnh thập phần hài hòa, bầu trời bên ngoài đã tối đen nhưng bên trong phòng vẫn sáng như ban ngày, hình ảnh nhẹ nhàng êm đềm, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy hâm mộ.
“Duật, cảm ơn anh.” Dứt lời, cô có chút ngại ngùng trả lại điện thoại cho anh.
“Ừ?” Ánh mắt anh vẫn tiếp tục dõi theo từng nét chữ trên quyển sách, nếu không phải lúc nãy cô vẫn luôn dõi theo cử chỉ của anh thì cô thật sự nghĩ rằng bản thân đã nhìn lầm, thật ra từ đầu chí cuối anh vốn không hề nhìn cô.
Mạc Tử Yên nhạy cảm phát hiện: “Duật... anh giận sao?” Đừng nói cô đa nghi, năm giác quan của phụ nữ luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là giác quan thứ sáu, khi đối với người mà họ quan tâm họ sẽ nhanh chóng phát hiện điểm bất thường của người đó, huống hồ cô sống bên cạnh anh bao nhiêu năm, không biết nhiều cũng biết ít, mặc dù anh không bao giờ bộc lộ tâm trạng của mình trước những người khác, nhưng cô vẫn biết một khi anh anh giận anh sẽ có biểu hiện như thế.
Ám Dạ Duật nhướng mày, ánh mắt anh rơi vào người cô, hai đôi mắt chạm nhau, ngay lập tức Mạc Tử Yên liền thấy được sự nóng nảy sau ánh mắt đó, chứng tỏ chủ nhân đôi mắt đang tức giận, chỉ là ngay cả bản thân cô cũng không rõ vì sao lại chọc giận anh rồi?
“Duật, em biết sai rồi... anh đừng giận em có được không?” Mạc Tử Yên bắt đầu làm vẻ mặt đáng thương, đây là tuyệt chiêu của cô, mỗi lần cô chọc giận Mạc Vũ Hiên cô đều dùng dáng vẻ này cầu xin ông tha thứ, trước vẻ mặt đáng yêu của cô Mạc Vũ Hiên nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, cho nên hiện tại cô rất tự tin anh liền sẽ tha thứ cho cô.
“Em sai? Em sai thế nào?”
Mạc Tử Yên chớp chớp mắt, cô cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì nhưng nhìn anh tức giận cô lại không tự chủ được mà nhận sai, dù sao cô cũng rất sợ anh sẽ tức giận.
Cuộc sống hôn nhân trước kia của họ cô chỉ nhìn thấy anh tức giận một lần duy nhất, mà nguyên nhân lại bắt nguồn từ một cuộc gọi không rõ lai lịch, một cô gái gọi đến tự xưng là bạn gái của anh, hai người họ vốn là một đôi, bởi vì sự xuất hiện của cô mà gây trở ngại, cô ta muốn cô buông tha cho anh, để hai người có thể đến với nhau.
Khi đó tình cảm cho anh không phải là tình yêu nam nữ nhưng cô lại nảy sinh sự dựa dẫm với anh, khi nghe được cuộc điện thoại, cô tất nhiên là tức giận, dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của anh, là người vợ hợp pháp, gia đình hai bên đều chấp nhận, cho dù anh có người phụ nữ khác bên nhau thì cũng đâu cần để cô ta gọi đến thị uy với cô, lời lẽ của cô ta vô cùng quá đáng, khiến Mạc Tử Yên bình tĩnh đến mấy cũng nhịn không được mà tức giận.
Tối hôm đó, anh trở về, hai người liền cãi nhau một trận, cô truy vấn, anh phủ nhận, cô không tin, anh lại bất lực, khi đó cô cũng không biết vì sao bản thân lại tức giận như vậy, có một người chồng như anh thật sự sẽ lo được mất, dù sao dựa vào dáng vẻ điển trai của anh có người phụ nữ nào lại có thể buông tha, đặc biệt là khi người vợ trên danh nghĩa như cô không thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình, anh có người phụ nữ khác cũng không phải là không thể, chỉ là đây là lần đầu tiên Mạc Tử Yên thật sự nhận thấy bản thân sợ hãi, ngay cả khi phát hiện Trác Lân cùng người yêu cũ quay lại cô cũng không có cảm giác như vậy. Bởi vì lời nói quá đáng của cô, Ám Dạ Duật rốt cuộc không nhường nhịn cô nữa, anh nói anh không có, anh đã mất kiên nhẫn với cô, sau đó anh quay lưng bỏ đi, câu chuyện kết thúc như thế.
Ba ngày, hai người bọn họ không ai nói chuyện với nhau đến tận ba ngày, đó cũng là lần đầu tiên cô cùng anh chính thức giận nhau, không ai nói ai một câu nào, chỉ là đối với cô anh vẫn quan tâm săn sóc, Mạc Tử Yên vẫn còn nhớ như in cảm giác ngày hôm đó, khi mà cô quyết tâm rời đi anh, đẩy anh vào địa ngục đen tối, ánh mắt ấy... cô không rõ đó là gì nhưng cô không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt đó xuất hiện trên người anh lần nữa, cảm giác như...
Kiếp này cô cũng không muốn chọc anh tức giận nữa, bởi vì tức giận khiến bản thân không thể kiểm soát hành động của mình mà làm ra những việc ngu ngốc.
“Duật.. em biết lỗi rồi, anh đừng giận...” Mạc Tử Yên gục đầu vào vai anh, bộ dạng như cún con, thập phần đáng thương.
Nhìn dáng vẻ của cô rõ ràng cô không hề biết bản thân đã làm gì sai, anh bất đắc dĩ thở dài, chuyện này cô vốn dĩ không có làm sai, mọi thứ... đều là do anh.
Trác Lân, anh đừng vô sỉ như vậy có được không? Đừng nghĩ rằng bản thân anh là nhất, không có anh thì tôi sẽ không sống nổi, đúng là tôi từng yêu anh, nhưng tôi hèn hạ đến mức đẩy Vân Tịnh Giai xuống cầu thang chỉ vì một người đàn ông như anh sao?
Đúng là tôi từng yêu anh...
Câu nói này không hiểu sao cứ quanh quẫn trong đầu anh, khó mà thoát li được, điều này khiến anh lấy làm khó chịu, bởi vì so với hắn ta, anh lại là người đến sau.
~~~
Buổi sáng, Mạc Tử Yên không xuống ăn sáng, bởi vì cô không muốn tiếp xúc cùng những người ở Vân gia, cô biết điều này có thể sẽ chọc giận Vân lão gia nhưng cô không thể vì ông mà lại ủy khuất mình trước người khác, một lần là quá đủ rồi, đặt biệt là khi những người đó còn muốn cố tình gây khó dễ cho cô.
Elena mang bữa sáng lên phòng, kèm theo đó là hai vé máy bay về thành phố S, nghe nói là tối qua Vân Hinh Như gọi điện đến, cùng Vân lão gia hàn huyên cả đêm, không biết là hai người đã nói gì chỉ biết sau khi kết thúc cuộc gọi Vân lão gia đã ngồi trong phòng thẫn thờ một lúc lâu, ông thay đổi suy nghĩ, gọi cho Elena đặt hai vé máy bay cho cô cùng anh, đối với điều này Mạc Tử Yên lấy làm bất ngờ.
Dùng bữa sáng xong, cô đến phòng của Vân lão gia để gặp ông nhưng Elena truyền lời lại là ông sẽ không gặp cô, chỉ bảo cô lên đường thuận lợi, sau này nhớ thường xuyên về Vân gia thăm ông. Cô không biết Vân Hinh Như đã nói gì với ông nhưng thật chất cô không hề trách móc hay hờn giận ông, ông là ông ngoại cô, những thứ ông làm đều là muốn tốt cho cô, cho dù điều đó có ngăn cản hạnh phúc của cô, cô cũng không muốn nghĩ xấu về ông, trong lòng cô hình tượng của ông không hề kém xa Mạc Vũ Hiên.
“Chào chị.”
Phòng khách lúc này chỉ có Trữ Diên cùng Vưu Tú Ngọc ngồi đó, Trữ Diên đối với cô làm như không thấy, tuy tối qua bà đã xem camera, biết được cô không phải hung thủ đẩy Vân Tịnh Giai xuống cầu thang nhưng bà đối với cô một chút thiện cảm cũng không có, cho nên liền nhắm mắt làm lơ. Vưu Tú Ngọc nhìn cô mỉm cười, xem như là chào hỏi, mặc dù không rõ nguyên nhân bà thân thiện với bản thân nhưng Mạc Tử Yên cũng không muốn làm mất mặt bà nên gật đầu lại, dù sao bà cũng là trưởng bối, Mạc Tử Yên cô cũng không muốn gắn tội thiếu gia giáo.
Lúc này cô gái bên cạnh Vưu Tú Ngọc lại cùng cô chủ động nói chuyện khiến thập phần kinh ngạc, cô sớm đã chú ý đến người này, tuổi của cô ấy so với Ám Dạ Nghiên không chênh lệch mấy, vẻ ngoài khả ái đáng yêu, dễ dàng chọc người thân cận, đặc biệt là bộ dạng nhu thuận ngoan, càng khiến trưởng bối yêu thích, còn chưa đợi cô kịp lên tiếng, cô ấy đã chủ động giới thiệu: “Em là Vân Uyển, là cháu của bà nội Tú Ngọc.”
Chị? Em?
Cô nể mặt gật đầu chào Vưu Tú Ngọc không có nghĩa là cô chấp nhận bà ấy là bà nội của cô, không có nghĩa là cô thích bà ấy, càng không có nghĩa là cô chấp nhận cháu gái bà ấy là em gái cô! Đối với cô, ở Vân gia này, ngoại trừ Vân Mặc ra thì những người khác đều không phải là người thân của cô, dù sao giữa cô và bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt, chị chị em em hết thảy chỉ là nói suông mà thôi.
“Yên Nhi tiểu thư, mọi thứ đều đã sắp xếp xong, xe cũng đã chuẩn bị, cô mau lên đường đi thôi.”
“Elena, nhờ chị chuyển lời đến với ông là em rất mong ông có thể đến tham dự hôn lễ của bọn em.” Ông đã một lần không được nhìn thấy con gái mặc váy cưới vào ngày trọng đại, cô cũng không muốn ông bỏ lỡ một lần nữa, cô muốn thay mẹ mình hoàn thành tâm nguyện của ông, cô muốn để ông có thể thấy được hình ảnh cô mặc váy cưới bước vào lễ đường.
“Hôn lễ?” Vân Uyển kinh ngạc, ánh mắt rơi vào người Ám Dạ Duật bên cạnh, tất cả mọi thứ trong mắt cô dường như sụp đổ hẳn đi, mối tình đầu của cô vừa mới chớm nở đã bị người khác dập nát, nhất thời Vân Uyển có chút thất thần.
Ngồi trên máy bay, Mạc Tử Yên mệt mỏi nhắm mắt, tựa vào người Ám Dạ Duật ở bên cạnh, chuyến đi này như một giấc mơ, trải qua sự việc lần này khiến cô cảm thấy con đường phía trước còn rất dài, đặc biệt là chuyện tình cảm giữa cô và anh, hai người họ rất khó có thể ở bên nhau, bởi vì sóng gió bất kì lúc nào cũng có thể ập đến nhưng... Mạc Tử Yên cô không muốn buông tay.
Bàn tay này, cả đời này cô nắm chắc rồi!
Nửa tháng sau.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, khắp S thị đều che phủ một màu nắng, trời trong xanh mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi thở ấm áp của ánh mặt trời, không khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại rất thoải mái, mang theo một hơi thở nhẹ nhàng, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa.
Đại lộ số 1 của S thị, ngay tại trung tâm thành phố, người người không ngừng qua lại, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, hoa hồng trải khắp đường, tại khách sạn Tôn thị lớn nhất, xa hoa nhất thành phố S, lúc này một mảnh náo nhiệt.
|