Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 90: Anh nghi oan cho Yến Thanh Ti rồi
Nhạc Thính Phong sững sờ mất một lúc, do thằng nhóc này chụp......... cậu ta?
Nhạc Thính Phong lúc đầu cũng nghĩ trong chuyện này còn có uẩn khúc, vốn dĩ anh muốn đạp Từ Minh Minh ra khỏi xe, nhưng lại đổi ý, anh hỏi cậu: "Những tấm ảnh đó là do cậu chụp?"
Lần đầu tiên thấy mấy tấm hình ấy, anh còn tưởng là do lũ chó săn chụp.
Nhưng nếu như là Yến Thanh Ti tự mình làm chuyện này, vậy chắc chắn có điều gì đó không thích hợp.
Cánh tay của tiểu Từ bị Giang Lai bẻ sắp gãy tới nơi, cậu không muốn nói, nhưng cậu biết Giang Lai, biết Nhạc Thính Phong đang muốn giở trò với Yến Thanh Ti, mà cậu lại trung thành với chị Thanh Ti của mình.
Nhưng Giang Lai ra tay quá độc ác, nếu cậu không nói, Giang Lai sẽ bẻ gãy cánh tay của cậu mất, cậu lại đánh không lại hắn, đành phải nói ra.
Nói xong Tiểu Từ thật sự cảm thấy rất hối hận, sao cậu lại có thể phản bội lại chị Thanh Ti như vậy chứ?
Nhạc Thính Phong hỏi, Tiểu Từ không đáp, Giang Lai dùng lực, Từ Minh Minh lập tức kêu thảm một tiếng, cậu nghe thấy cả tiếng khớp xương của mình bị bẻ gãy.
"Nói, có phải do mày chụp không?"
Tử Từ đổ mồ hôi đầy đầu: "Phải... Là tôi chụp... Nếu như không phải là tôi chụp thì những tấm ảnh đó sao có thể không có tấm nào chụp chính diện chị Thanh Ti được chứ?"
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, che đi sự tàn độc trong ánh mắt: "Sau khi chụp xong thì sao?"
Tiểu Từ không khỏi run lên: "Sau đó, tất nhiên là tôi đưa chị Thanh Ti bỏ chạy rồi, chẳng lẽ còn ở lại nữa chắc? Chị Thanh Ti sớm đã lên kế hoạch đâu vào ra đấy cả, chúng tôi cũng đâu có ngốc, những tấm ảnh do tôi chụp đều lợi dụng góc chụp, chị Thanh Ti và người đàn ông đó, căn bản không hề hôn nhau, chị Thanh Ti của tôi đâu phải hạng phụ nữ tùy tiện như vậy chứ."
Tiểu Từ cũng là đàn ông, cậu có thể đoán ra được Nhạc Thính Phong đang muốn biết điều gì, dại khái cũng chỉ là muốn biết xem liệu Yến Thanh Ti có gì với Lạc Cẩm Xuyên hay không mà thôi.
Đàn ông mà, chẳng phải đều để tâm tới chuyện này sao.
Liếc nhìn dáng vẻ của Nhạc tổng đây, có vẻ như còn rất quan tâm nữa là đằng khác.
Nhạc Thính Phong....
Trong đầu anh bỗng hiện lên câu nói cuối cùng của Yến Thanh Ti! Trong lòng bỗng dưng có cảm giác nhoi nhói khó chịu.
Yêu! Hừ.........
Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, anh cố áp chế cảm giác lạ thường này, nói: "Cút."
Tiểu Từ nghe xong lập tức lộn nhào bò ra khỏi xe, chạy như bay vào hành lang.
Giang Lai nhìn sắc mặt của Nhạc Thính Phong có vẻ khác thường, nhỏ tiếng hỏi: "Nhạc tổng....."
Nhạc Thính Phong nhắm mắt, không nói gì, Giang lai cũng không dám lộn xộn.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong nói: "Đi thôi, đi gặp Hạ Lan."
Nhạc Thính Phong tự cảnh tỉnh bản thân mình, tuy Yến Thanh Ti thật sự không có gì với Lạc Cẩm Xuyên, nhưng chuyện cô cố tình quyến rũ Lạc Cẩm Xuyên cũng không phải là giả, cô vừa quyến rũ anh, vừa muốn mồi chài cả Lạc Cẩm Xuyên, điểm này thì sai rồi.
Tuy đã nghi oan cho Yến Thanh Ti, nhưng đây cũng là do cô tự chuốc lấy.
Hôm nay dạy bảo cô một trận, rồi lại thờ ơ với cô, vài ngày tới lại dỗ dành cô là được, cô muốn nổi tiếng, muốn quay phim, anh đầu tư cho cô hai bộ phim chẳng phải là được rồi sao.
Đàn bà mà, ai chẳng vậy!
Không thể chiều được, càng chiều, càng được đà lấn tới.
Nếu giờ lên đó, tất cả những gì anh làm hôm nay sẽ thành công cốc cả, người phụ nữ như Yến Thanh Ti, lúc nào cũng thích lên mặt với anh.
Nhạc Thính Phong tự nhủ, anh không làm gì sai cả, mọi thứ anh làm đều đúng!
Nhạc Thính Phong bỗng nói: "Có phải gần đây Lạc Cẩm Xuyên sống nhàn nhã quá rồi không?"
Tay hơn run lên, cậu biết lời này là có ý gì, gật đầu: "Hình........ Hình như là vậy........."
Nhạc Thính Phong cười lạnh, ánh mắt hiện lên một tia giết chóc!
----------
Yến Thanh Ti: Con đường bị coi thường……. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi……. Hừ..... Hừ, hừ........
|
Chương 91: Nhạc Thính Phong, cmn sớm muộn gì tôi cũng sẽ đì chết anh!
Tiểu Từ đứng trước cửa, ấn chuông cửa một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa, cậu thấy hơi sốt ruột, tính rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát, lúc này cửa mới mở ra.
Ngay sau đó, Tiểu Từ thấy Yến Thanh Ti mặt mũi trắng bệch như ma đang đứng trước cửa, có vẻ như cô vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn có nước đọng lại, thoạt nhìn có vẻ suy yếu cực độ, cả cơ thể đều lảo đảo, run rẩy.
Tiểu Từ mau chóng đỡ lấy tay Yến Thanh Ti, dìu cô vào phòng: "Chị, chị sao thế? Có phải lại bị đau dạ dày rồi không."
Yến Thanh Ti không đáp lại cậu: "Có thuốc lá không? Cho chị một điếu."
"Loại của nam có được không?"
"Được......."
Tiểu Từ luống cuống tay chân móc ra một điếu thuốc, cẩn thận đưa cho Yến Thanh Ti, sau đó lại lấy bật lửa ra châm thuốc giúp cô.
Hồi ở nước ngoài, mỗi khi đau dạ dày tới nỗi không thể chịu nổi, Yến Thanh Ti đều sẽ hút thuốc, không phải cô nghiện thuốc, đây chỉ là thói quen thôi.
Tiểu Từ thấy bộ dạng của Yến Thanh Ti, sợ hãi nói: "Chị Thanh Ti, sắc mặt của chị kém lắm, chị thấy thế nào rồi?"
Yến Thanh Ti nhả ra một hơi thuốc, nói: "Đi mua cho chị ít thuốc dạ dày đi."
Hiện tại, dạ dày của cô quả thật rất đau, mùi thuốc lá của nam giới rất hợp, nhưng vẫn không thể làm dịu được cơn đau của cô lúc này.
Tiểu Từ không đồng ý: "Không được, chị, mỗi lần chị bị đau dạ dày là đau tới ghê người, để em đưa chị tới bệnh viện kiểm tra, em có người họ hàng đang làm việc ở bệnh viện, em sẽ nhờ anh ấy giúp, không để chị phải xin số xếp hàng chờ đâu, tới viện để anh ấy khám cho chị đi."
Yến Thanh Ti nhìn Tiểu Từ, sau khi cô bị Nhạc Thính Phong hành hạ, một chút ấm áp như thế này khiến cô không thể cưỡng lại được.
Cô nói: "Vậy được."
Tiểu Từ: "Vậy, giờ mình đi nhé?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ."
Sau khi Yến Thanh Ti vào nhà vệ sinh thay đồ rồi ra ngoài.
Tiểu Từ thấy vết tích lộ ra trên cổ cô, cậu cúi đầu không dám nhìn nữa.
Cậu cảm thấy tức giận, sao tên Nhạc Thính Phong kia lại không ra dáng đàn ông như vậy chứ, chắc chị Thanh Ti chịu phải tội rồi.
Trên đường tới viện, Yến Thanh Ti nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Từ biết cô đang rất đau, đau tới không ngủ được, chỉ là hình như từ trước tới giờ dù cô có đau tới mấy cũng sẽ không kêu gào lên và cũng chẳng nói ra.
Tiểu Từ nghĩ một hồi, nói: "Chị Thanh Ti, em.... lúc ở dưới lầu em gặp vị Nhạc Tổng kia rồi."
Yến Thanh Ti: "Ừm........."
"Anh ta...... anh ta........ Em xin lỗi, em nói hết cho anh ta vụ mình thông đồng với nhau chụp ảnh Lạc Cẩm Xuyên mất rồi."
Yến Thanh Ti cười lạnh, vậy Nhạc Thính Phong hiện tại đã biết là cô bị oan rồi nhỉ, không, anh ta sẽ không nghĩ rằng cô oan ức gì đâu, loại đàn ông như anh ta sẽ luôn nghĩ bản thân mình là đúng, ai bảo cô đi quyến rũ Lạc Cẩm Xuyên, là cô đáng đời, cô tự làm tự chịu.
Yến Thanh Ti chầm chậm đáp: "Là chị ngốc thôi, chị vốn tưởng là đàn ông thì chị đều có thể chơi đùa trong lòng bàn tay, nhưng lại quên mất rằng tên đàn ông đó trước giờ đều không phải là người mà chị có thể dây vào được."
Nhạc Thính Phong không phải là kẻ mà cô có thể chọc vào, nhưng cục tức này, cô nuốt không trôi.
Yến Thanh Ti cắn răng, sẽ không có chuyện kết thúc như vậy đâu, chắc chắn cô sẽ khiến Nhạc Thính Phong yêu cô, yêu cô đến chết, yêu tới nỗi không thể không có cô.......
Yến Thanh Ti cười lạnh, cô tin mình có thể làm được.
Nhạc Thính Phong, con mẹ nó sớm muộn gì tôi cũng sẽ đì chết anh.
Chúng ta cứ chờ đấy mà xem.
.......
Tới viện, Tiểu Từ chạy đi tìm người họ hàng của mình, cậu nhanh chóng lấy số chen ngang cho Yến Thanh Ti.
Sau khi bác sĩ khám xong liền nói với Yến Thanh Ti: "Bệnh dạ dày của cô không thể xem nhẹ được đâu, nếu cứ để chuyển biến xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bục dạ dày, nhớ ăn uống đúng giờ, đừng ăn những món cay nóng, cũng đừng có uống rượu."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
|
Chương 92: Yến Thanh Ti, cô đúng là đồ Vô liêm sỉ
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ lắc đầu, trông là biết người này căn bản không nghe lời anh nói vào tai rồi.
Bác sĩ truyền nước cho Yến Thanh Ti, sau đó viết đơn thuốc, bảo y tá tiêm thuốc cho cô, Tiểu Từ cầm bình nước truyền, đỡ Yến Thanh Ti ra ngoài hành lang ngồi.
Nước truyền chảy chậm, sau khi truyền hết nước trong bình thì cũng đã hơn một tiếng sau, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày của cô đỡ hơn nhiều.
Trong một tiếng đồng hồ này, tâm trí cô chỉ hiện lên gương mặt của Nhạc Thính Phong.
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy.
Dù cho Nhạc Thính Phong là người mà cô không thể chọc vào, cô cũng sẽ xông lên, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất thì sao phải sợ chứ.
Điều mà Yến Thanh Ti biết rõ nhất chính là cô sẽ cô đơn cả đời này.
Tiểu Từ thấy nước trong bình truyền sắp hết, vội nói: "Sắp truyền xong rồi, để em đi gọi y tá tới rút......"
Cậu còn chưa nói xong, đã thấy Yến Thanh Ti tự rút đầu kim đang được cắm cố định trên mu bàn tay của cô ra, tự... nhổ ra nên vết kim đâm trên mu bàn tay cô vẫn có chút máu chảy ra ngoài.
Tiểu Từ hét lên: "CHỊ!"
Yến Thanh Ti đứng dậy: "Đi thôi."
Tiểu Từ nuốt nước bọt: "Vâng....... vâng........"
Tiểu Từ nhanh chóng rút ra hai chiếc khăn giấy đưa cho Yến Thanh Ti: "Chị, lau vết máu đi kìa."
Yến Thanh Ti ấn bừa lên vết truyền, tờ giấy lập tức ướt sũng, Tiểu Từ nhìn thôi cũng thấy đau, nhưng trên mặt Yến Thanh Ti lại chẳng có biểu hiện gì cả.
Yến Thanh Ti ném giấy vào thùng rác, lấy khẩu trang ra đeo, chưa đi được mấy bước....
"Yến Thanh Ti........"
Yến Thanh Ti nghe thấy có tiếng người gọi phía sau, cô quay lại thì thấy người phía sau đang cười.
"Trùng hợp quá, không ngờ ở đây mà cũng có thể gặp được anh rể..... Ờ, tôi nhớ ra rồi, anh tới thăm Tiết Tranh hả, vị tiểu tình nhân kia của anh thế nào rồi, mặt vẫn ổn chứ."
Xem ra, Lạc Cẩm Xuyên có vẻ vẫn ổn, không ốm đau gì, tuần trước Tiết Tranh bị Yến Minh Châu đánh cho nhập viện, dù gì Lạc Cẩm Xuyên cũng phải tới thăm là đúng rồi?
Lạc Cẩm Xuyên bước chậm tới trước mặt Yến Thanh Ti: "Tấm ảnh lần đó là do cô cố tình bảo người khác chụp, sau đó đưa cho Minh Châu muốn để cô ta hiểu lầm người trong bức ảnh là Tiết Tranh đúng không? Đây đều là kế sách tỉ mỉ của cô cả, phải không Yến Thanh Ti?
Lạc Cẩm Xuyên rất bình tĩnh, Yến Thanh Ti đánh giá anh ta một hồi, mấy ngày này, Tiết Tranh nhập viện, Yến Minh Châu chắc cũng phải làm ầm lên với anh ta mới đúng, thật không ngờ, có vẻ như anh ta lại chẳng sao cả, quả nhiên là anh ta chẳng có tình cảm gì với Yến Minh Châu hết.
Người đàn ông này, cũng chẳng ra gì.
Có điều, cũng đáng đời Yến Minh Châu thôi, ai bảo cô ta có mắt như mù chứ.
Yến Thanh Ti cũng không định giấu giếm, nhận luôn: "Phải, là tôi, là tôi chụp đấy, thì sao nào, có phải tôi chụp anh rể đẹp trai tới mê người rồi không?"
Lạc Cẩm Xuyên nghe xong cũng không tức giận, ngược lại càng thấy húng thú hơn, "Cô không sợ tôi nói với nhà họ Yến rằng cô đã trở về rồi sao?"
Yến Thanh Ti chìa tay làm động tác mời: "Tùy anh thôi, anh cứ bảo với họ người trên tấm hình là tôi, để họ biết thằng con rể tương lai nhà họ vừa ngủ bên cạnh con gái họ, vừa quyến rũ cô em vợ, nếu anh không thấy mất mặt, tôi cũng không ngăn cản anh đâu."
Lạc Cẩm Xuyên tuy không thích Yến Minh Châu, nhưng người như hắn, mặt mũi rất quan trọng.
Nếu không phải nắm được điểm yếu này, Yến Thanh Ti chắc cũng không dám to gan trước mặt Lạc Cẩm Xuyên như vậy.
Lạc Cẩm Xuyên thấy dáng vẻ lưu manh của Yến Thanh Ti, bỗng nhớ lại hình bóng cô ba năm trước, khi hắn tiễn cô ra sân bay.
Lạc Cẩm Xuyên cười, khóe mắt mang theo một tia ác độc: "Cô vẫn vô liêm sỉ y hệt như ba năm trước.”
|
Chương 93: Khiến anh không thể quên được tôi
Yến Thanh Ti trợn mắt: "Tất nhiên là khác rồi, so với ba năm trước...... Giờ tôi đẹp hơn, mê người hơn, nếu không vậy thì sao có thể khiến anh rể không thể quên được tôi như vậy chứ."
Điểm này Lạc Cẩm Xuyên thừa nhận: "Nói cũng phải."
Thật sự là...... Không thể quên được.
Nhớ nhung cô tới nỗi, rõ ràng biết cô cố ý dở trò, nhưng vẫn thay cô che giấu tin cô đã trở về.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Tiết Tranh mà Lạc Cẩm Xuyên cũng bị hành hạ mãi không thôi, đầu cũng sắp nổ tung rồi, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ nói chuyện của Yến Thanh Ti ra.
Một trong những nguyên nhân trong đó đúng như Yến Thanh Ti nói, hắn cần thể diện, nhưng nguyên do khác chính là hắn vẫn muốn xem xem cô còn có thể chơi tới bước đường nào nữa.
Lạc Cẩm Xuyên nói: “Nếu cô đã đóng nữ thứ trong "Tiêu Phòng Điện" thì diễn cho tử tế, ít nhất cũng đừng để phụ lòng Tiết Tranh đang nằm đó.”
Nói cho cùng, Lạc Cẩm Xuyên vẫn cảm thấy lần vu oan hãm hại này của Yến Thanh Ti cũng hơi bất công với Tiết Tranh.
Yến Thanh Ti coi thường cười khẩy: "Xì, nói như thể là anh thưởng cho tôi vậy, vai diễn đó vốn dĩ là của tôi, tôi lấy lại những gì thuộc về tôi, dựa vào cái gì phải cảm ơn anh? Tiết Tranh nằm đó thì có tính là gì, làm như anh và cô ta trong sạch lắm vậy, anh chưa từng chơi đùa với cô ta chắc."
Lạc Cẩm Xuyên trừng mắt: "Cô........."
Yến Thanh Ti nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây, à, phải rồi...... Tôi khuyên anh rể một câu, tốt nhất đừng có lôi đâu ra thêm một Lí Tranh, hay Vương Tranh gì tới nữa, thứ gì của tôi, chính là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp, nếu không tôi sẽ cắn chết người đó."
Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt, một Yến Thanh Ti hoang dã như vậy, thật khiến người ta điên cuồng muốn chiếm hữu cô, hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Nếu không phải vì đang đứng ở nơi đông người, hắn thật muốn cưỡng đoạt cô ngay tại đây.
Lạc Cẩm Xuyên nhìn bóng lưng Yến Thanh Ti, chậm nói: "Ồ, quên chưa nói với cô, tôi tới đây không phải là để thăm Tiết Tranh, mà là thăm chị cô........ Cô ấy, cắt gân tay."
Tiết Tranh bị đánh tới thảm hại, Lạc Cẩm Xuyên thật sự cảm thấy chán ghét Yến Minh Châu, quyết tâm đòi chia tay bằng được. Kết quả, Yến Minh Châu sống chết cũng không chịu, hôm qua còn cắt tay tự sát, tuy không hẳn là muốn chết, nhưng vì để dọa hắn, vết thương trên tay vẫn là thật.
Yến Thanh Ti nghe xong thấy rất vui vẻ.
Thật không ngờ, cái phản ứng dây chuyền thế này còn có thể khiến Yến Minh Châu tự sát?
"Thảo nào, bảo sao hôm nay tôi thấy tâm trạng tốt thế, thế đã chết chưa?"
"Chưa chết."
Yến Thanh Ti: "Tiếc ghê."
Lời này của cô là thật, nếu như Yến Minh Châu có thể chết thì cô đỡ phải ra tay rồi.
"Cô ta đang ở phòng 501." Lạc Cẩm Xuyên nói xong liền rời đi.
........
Tiểu Từ hỏi: "Chị, mình đi thôi."
Yến Thanh Ti bất động: "Làm xong chuyện này đã rồi đi."
"Chuyện gì thế?"
"Đi, tìm người họ hàng kia của em kê cho chị mấy viên thuốc ngủ."
"A........."
.........
Phòng 501 chẳng có ai trong nom, bệnh nhân dường như đã ngủ.
Yến Thanh Ti muốn vào, Tiểu Từ sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệnh giữ chặt nắm cửa: "Chị, như vậy... như vậy không tốt đâu?"
Yến Thanh Ti dừng lại: "Ừ không tốt, đi, cho một chút vào thôi."
Tiểu Từ nghe xong lập tức nói: "Đó..... Đó là....... Thuốc ngủ đấy."
Yến Thanh Ti đẩy cửa vào, sắc mặt Yến Minh Châu quả thật rất kém, đang truyền nước, trên cổ tay còn quấn một đống băng dày cộp.
Yến Thanh Ti lấy ống tiêm ra, bên trong có thứ chất lỏng đục đục.
Cô nghiền nát thuốc ngủ rồi pha với đường Gluco, tiêm vào ống truyền.
Mũi kim đâm vào, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
Chương 94: Tôi có thai rồi, là con của con trai bà
Mũi kim đâm vào, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Chị thân yêu à, chị ngủ nhiều hơn một chút nhé."
Ra khỏi cửa, Tiểu Từ hỏi Yến Thanh Ti: "Chị, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như có ai biết được thì sao đây?"
Yến Thanh Ti mặc kệ: "Biết, thì cứ để cho biết thôi.........."
Tuy Yến Thanh Ti hận không thể giết chết cả nhà họ Yến, nhưng ban ngày ban mặt thế này, cô cũng không thể ra tay thật được, cô chỉ tiêm cho Yến Minh Châu lượng thuốc đủ để cô ta ngủ vài ngày, cũng chưa đến nỗi chết người.
Hơn nữa, truyền thuốc ngủ vào người Yến Minh Châu, căn bản cũng chẳng thể tra ra được cái gì.
Trước cửa phòng bệnh không lắp camera giám sát nên sẽ chẳng sao đâu.
Lần này, cô chỉ muốn dạy bảo Yến Minh Châu một chút thôi.
Không truyền mấy căn bệnh như HIV, hay bệnh truyền nhiễm cho cô ta đã là phúc đức cho cô ta lắm rồi.
........
Tiểu Từ đỡ Yến Thanh Ti ra tới nơi đỗ xe của bệnh viện, kết quả, trùng hợp thế nào lại gặp người quen.
Yến Thanh Ti và người đó nhìn nhau, cùng sửng sốt mất một lúc, giữa hai người không thấy gì là vui mừng cả.
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ, cười nói: "Thật trùng hợp quá, thật không ngờ tới đây mà cũng gặp Nhạc phu nhân."
Nhạc phu nhân xách túi, xụ mặt hừ lạnh một tiếng: "Sao cô lại ở đây?"
Nhìn thấy con tiểu yêu tinh này là trong lòng bà Nhạc đã thấy khó chịu rồi.
Yến Thanh Ti thở dài, cúi đầu sờ lên bụng mình, buồn bã nói: "Cái này phải hỏi con trai bà, tôi mang thai rồi, là con của con bà đấy, anh ta không muốn tôi giữ lại đứa bé, nên chỉ có thể bỏ nó thôi!"
Tiểu Từ trợn tròn mắt?
Chị, kêu là đau dạ dày cơ mà, sao giờ lại thành phá thai thế này?
Nhạc phu nhân lúc đầu còn giữ dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng, nhưng lập tức liền bị sụp đổ, bà trợn tròn mắt, nhìn Yến Thanh Ti, hận không thể nhìn tận sâu vào trong từng sợi tóc của cô.
Mặt mũi Yến Thanh Ti tái nhợt, cơ thể đang run rẩy, môi cũng trắng bệch, xem ra thật sự rất suy yếu.
Bộ dạng đó, thật sự rất giống với lúc vừa phá thai xong.
Nhạc phu nhân càng nhìn càng thấy giống, bà chỉ vào Yến Thanh Ti: "Cô, cô, cô........."
Nhạc phu nhân cảm thấy sức chịu đựng của bà lúc này đã đạt đến cực hạn, mấy ngày trước lúc gặp người phụ nữ này, khi đó cô ta còn bảo nói không chừng sau mười tháng nữa sẽ có thể sinh cho bà một đứa cháu nội, giờ còn chưa tới một tháng, cô ta..... cô ta...... thật sự........
Nhạc phu nhân váng vất hết cả đầu, vội chống tay lên xe, hít thở sâu: "Cô đừng có nói bậy, sao tôi biết được đứa con cô mang thai có thật là con của con trai tôi hay không."
Yến Thanh Ti cười khổ, vờ như thật thảm thương nói: "Giờ nói những lời này đâu còn tác dụng gì nữa? Dù sao thì đứa trẻ cũng không còn, nhà họ Nhạc các người thật đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì, Nhạc Thính Phong ngay đến cả con đẻ của mình còn nỡ giết chết, để tôi xem số phận anh ta sau này có thể tốt tới đâu."
Nhạc phu nhân thấy đau đớn hết cả tâm can, vốn bà cũng đã tin tới bảy tám phần, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai mình, dù gì cũng phải đỡ vài câu: "Cô không được nói linh tinh, con trai tôi không phải hạng người đó."
Yến Thanh Ti bĩu môi, mặt khinh bỉ: "Bà Nhạc, con trai bà là người thế nào, có thật là cần tôi phải nói ra không? Dù sao thì anh ta cũng không có con trai, bà cũng khỏi có cháu nội nốt, tôi về nghỉ ngơi cho tốt, nên gả cho ai thì sẽ gả cho người đó, tôi cũng không có tổn hại gì."
Ngay giây sau đó, Yến Thanh Ti lại thở dài: "Aiz, chỉ là tôi thấy thật đáng thương cho đứa bé này, bị chính tay ba nó giết chết, trên tay Nhạc gia các người lại có thêm một mạng người rồi đấy."
|