Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 95: Con trai bà quả thật là thứ chẳng ra gì
Nhạc phu nhân trong lòng tràn đầy đau đớn: "Cô, cô.... Không được nói lung tung."
"Có nói lung tung hay không, bà tự về hỏi con bà ấy."
Nhạc phu nhân hất cằm: "Tôi tự biết hỏi, hừ, con trai tôi sẽ không để ý đến loại yêu tinh như cô đâu, cô muốn uy hiếp tôi sao, đừng hòng tôi sẽ thỏa hiệp.”
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Nhưng loại yêu tinh như tôi lại mang thai cả cháu nội bà rồi đấy, tiếc là không có sinh ra."
Nhạc phu nhân lại quặn hết cả ruột gan, bà quả thật không thể chống đỡ nổi trước mặt Yến Thanh Ti nữa, bà cầm túi ngẩng đầu ưỡn ngực, hừ lạnh đi thẳng qua mặt Yến Thanh Ti.
Tiểu Từ nhỏ giọng hỏi: "Chị, tại sao phải lừa bà ta?"
Yến Thanh Ti: "Bà ta cũng dễ lừa thật."
So với Nhạc Thính Phong, mẹ anh ta có vẻ dễ đối phó hơn nhiều.
Sao Yến Thanh Ti không nhìn ra được Nhạc phu nhân muốn có cháu nội tới nhường nào chứ, hôm nay cô chỉ tiện mồm nói phét vài câu thôi, nhưng đảm bảo cũng đủ khiến cho nhà họ Nhạc náo loạn vài hôm.
Nhạc Thính Phong, anh không để tôi sống yên, thì cũng đừng hòng mong tôi để anh được yên ổn.
........
Nhạc phu nhân tức tốc chạy tới khoa sản tìm bác sĩ.
Đúng lúc có một cô y tá XX chạy ra hô: "Người tiếp theo, vào đi!"
Nhạc phu nhân vội vàng chạy qua hỏi: "Chị y tá này, vừa nãy có cô gái xinh đẹp nào tới kiểm tra thai không? Người mà trông vô cùng xinh đẹp ấy?"
XX gật đầu: "Có."
Ngày nào mà chẳng có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp tới đây chứ.
Nhạc phu nhân lại hỏi: "Vậy sao đó thì sao?"
XX tức giận: "Haiz, tên bạn trai của cô ấy thật chẳng ra sao, cứ ép cô ấy phải phá thai, đàn ông bây giờ thật đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì."
XX hết lần này tới lần khác mắng tên đàn ông đó không ra gì, Nhạc phu nhân bỗng thẫy lòng lạnh buốt.
Vì trong lòng bà hiểu rõ, con trai bà đúng là không ra gì thật.
Nhạc phu nhân ôm ngực, hết rồi.... Bà mất cháu nội mất rồi.
XX thấy Nhạc phu nhân hồn bay phách lạc thất thểu đi ra, lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Đàn ông bây giờ, thằng nào cũng chỉ muốn sướng mình, có thằng nào quan tâm tới sống chết của phụ nữ đâu, những chuyện thế này, hôm nay tôi cũng đã gặp tới bốn lần rồi."
.............
Tài xế ở phía sau hỏi: "Bà chủ, chúng ta có đi tìm viện trưởng Lí nữa không?"
Nhạc phu nhân tức giận cắn răng: "Tìm viện trưởng Lí làm cái gì, về, về nhà!"
Hôm nay bà tới đây vốn muốn để viện trưởng Lí kiểm tra tim cho bà, nhưng hiện tại làm gì còn tâm trạng mà khám với chả xét nữa.
Lên xe, Nhạc phu nhân càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng đau lòng.
Con tiểu yêu tinh đó, bà nhìn cũng thấy phiền, nhưng bà đâu có thấy đứa nhỏ phiền đâu.
Về tới nhà, Nhạc phu nhân đã tức đến buốt hết cả óc, bà bưng đầu, nói với thím Ngũ giúp việc: "Mau gọi điện cho thằng ranh kia về gặp tôi ngay, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.........."
Thường ngày, Nhạc phu nhân cũng không phải là người hay tức giận, nhưng hôm nay lại giận tới nỗi nhăn nhó, già hết cả người, đây là lần đầu tiên thím Ngũ thấy bà tức như vậy. "Bà chủ đừng giận nữa, để tôi gọi thiếu gia về, tôi đi gọi luôn đây."
Khi thím Ngũ gọi điện cho Nhạc Thính Phong, anh đang ở cùng với Hạ Lan Phương Niên.
Thím Ngũ hỏi: "Thiếu gia, có phải cậu làm chuyện gì chọc giận bà chủ rồi không, giờ bà ấy đang giận lắm, cậu mau về đi."
Vốn dĩ Nhạc Thính Phong đã thấy loạn lắm rồi, giờ thím Ngũ còn hỏi như vậy, anh lạnh lùng nói: "Nói với mẹ tôi, giờ tôi đang bận."
Vừa nói dứt lời, giọng thím Ngũ từ đầu dây bên kia liền đổi thành giọng của Nhạc phu nhân: "Mày về ngay cho tao, về ngay lập tức, lăn ngay về đây, nếu mày dám không về thì cứ đợi đấy mà dọn xác mẹ mày."
|
Chương 96: Yến Thanh Ti mang thai rồi? Đứa bé là con của con?
Nói xong Nhạc phu nhân liền dập máy, Nhạc Thính Phong ngây cả ra, đây là lần đầu tiên mẹ anh cáu với anh tới vậy, thường ngày bà sợ anh lắm mà.
Nhạc Thính Phong dự là có biến, anh nói: "Tôi về nhà một chuyến, mẹ tôi có việc tìm."
Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Được, anh về trước đi, chuyện tìm người cũng không phải là chuyện chốc lát, trong nước cậu quen biết nhiều người, giúp mình chú ý một chút."
"Yên tâm đi."
Nhạc Thính Phong rời đi.
Về tới nhà, vừa vào tới phòng khách, thím Ngũ đã lén ra hiệu cho anh.
Nhạc Thính Phong thấy mẹ dựa trên sofa, trên trán còn đắp túi chườm lạnh, sắc mặt thật sự rất kém.
"Gọi con về làm gì?"
Tức khắc, Nhạc phu nhân nhích người ngồi dậy, bà cầm túi chườm đá ném lên người Nhạc Thính Phong, "Làm gì à? Mày xem mày đã làm ra cái chuyện tốt đẹp gì rồi?"
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Mẹ, mẹ ăn phải cái gì à?"
Nhạc phu nhân tức tới độ đau hết cả ngực: "Giờ tao muốn ăn đất luôn rồi đây, mày giải thích rõ cho tao xem hôm nay mày đã làm gì."
Nhạc Thính Phong lạnh mặt: "Chuyện của con, mẹ không cần quan tâm."
"Không quan tâm? Có phải hôm nay mày đã đi gặp con tiểu yêu tinh kia rồi không?"
"Ai?"
Nhạc phu nhân đập bàn: "Chính là con tiểu yêu tinh lần trước gặp ở chỗ mày ấy."
Nhạc Thính Phong nghĩ tới nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti, anh càng lạnh lùng hơn: "Ờ........... Mẹ gặp ở đâu?"
Nhạc phu nhân thấy dáng vẻ khinh khỉnh của Nhạc Thính Phong, bà phát cáu: "Ờ, mày ờ nữa xem, tất nhiên là gặp nó trong bệnh viện rồi."
Nhạc Thính Phong ngẩn đầu lên: "Bệnh viện?"
"Không phải bệnh viện thì gì, thằng ranh này, mày trả lại cháu nội cho tao." Nhạc phu nhân cứ tóm được cái gì liền nện lên người Nhạc Thính Phong cái đó.
Nhạc Thính Phong tránh đi, anh thật sự chưa từng thấy mẹ mình phát điên thế này bao giờ.
Anh quát lên: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Cháu nội nào?"
Nhạc phu nhân chỉ vào anh, tức tới mặt mũi trắng bệch: "Mày còn không chịu thừa nhận à, con tiểu yêu tinh đó mang thai con của mày, mày còn bắt nó đi phá thai nữa có đúng không? Mày ngay đến cả con mình cũng không cần, mày có còn là người nữa không thế hả?"
Từ trước tới giờ, đây có lẽ là lần Nhạc phu nhân tức giận với Nhạc Thính Phong nhất.
Nhạc Thính Phong cảm thấy thật đau đầu, anh sắp xếp lại một lượt: "Cô ta.......nói với mẹ là cô ta mang thai rồi sao?"
"Không thì sao?"
Lúc này, Nhạc Thính Phong cảm thấy đầu anh có chút rối bời, anh nói: "Cô ta nói....... Đứa bé là của con?"
Nhạc phu nhân đánh mấy cái lên người Nhạc Thính Phong. "Mày dám làm mà không dám nhận? Mày dám nói mày chưa từng ngủ với nó?"
Tâm trạng của Nhạc Thính Phong lúc này quả thật không biết nên dùng từ gì để diễn tả: "Mẹ, chẳng phải mẹ ghét cô ta sao?"
Nhạc phu nhân đỏ hết cả vành mắt, bà nói: "Tao có ghét con tiểu yêu tinh đấy, tao không thích hạng phụ nữ quỷ quyệt như nó, nhưng trong bụng nó có cốt nhục của Nhạc gia, mày bảo phá là phá sao, mày........ mày, tao không thiết sống nữa."
Nhạc Thính Phong: "Hừ......."
Nhạc phu nhân trừng mắt: "Mày còn hừ nữa à?"
Nhạc Thính Phong cắn răng, người phụ nữ này lại dở trò gì nữa đây.
Anh chưa vội vạch trần Yến Thanh Ti, đại khái anh có thể đoán ra được cô muốn dở trò gì, chắc muốn anh sống không yên thôi.
Nhạc Thính Phong nói: "Mẹ gấp cái gì, chẳng phải chỉ là cháu nội thôi sao? Con đảm bảo với mẹ sau này mẹ còn có thể có rất nhiều cháu nội nữa."
"Thế mày sinh luôn một đứa ra đây cho tao!"
Nhạc Thính Phong: "Chuyện sớm muộn thôi mà........."
Yến Thanh Ti, người phụ nữ này thật bản lĩnh.
Con, con sao........
Con mẹ nó, từ hồi cô về nước tới giờ, anh còn chưa thật sự ngủ với cô lần nào, lấy đâu ra mà con với chả cái?
-------
Nhạc thổ hào: Tâm trạng của ông đây lúc này mơ hồ lắm!
|
Chương 97: Yến Thanh Ti thật đúng là một con yêu quái!
Nhạc Thính Phong hỏi: "Mẹ ghét con yêu tinh đó như vậy, đứa bé không còn nữa, cô ta sẽ không thể còn gì uy hiếp để gả và nhà chúng ta, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Người như cô ta, lỡ mà có vào gia đình mình thật, mẹ còn sống yên được không?"
Nhạc phu nhân hầm hừ nói: "Có sống được hay không là chuyện của tao, mày đừng có nói mò, cũng đừng hòng lấp liếm cho qua, mày đã hơn ba mươi tuổi rồi, tưởng con muốn có lúc nào cũng được chắc? Mày giết chết con đẻ của mình thì cẩn thận tương lai mày..... mày....... Hừ.........."
Nhạc Thính Phong vân vê trán, Nhạc phu nhân cứ nhắc đi nhắc lại mãi khiến anh cũng thấy đau cả đầu.
Yến Thanh Ti thật đúng là một con yêu quái, anh bật dậy: "Mẹ, con có việc, đi trước đây."
Nhạc phu nhân ở phía sau quát lớn: "Nhạc Thính Phong, tao nói cho mày hay, mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này."
Nhạc Thính Phong đi được vài bước lại đứng lại: "Mẹ, sau này mẹ cũng nên để ý mắt nhìn người của mình đi."
Nhạc phu nhân.........
"Mày nói ai không có mắt nhìn người hả? Mày đứng lại cho tao."
..........
Nhạc Thính Phong gọi điện cho Giang Lai: "Giang Lai, cậu điều tra cho tôi xem hôm nay Yến Thanh Ti tới bệnh viện làm gì?"
Nhạc Thính Phong nghĩ một đằng làm một nẻo, tuy nhiên, trong lòng anh vẫn thiên về phía Yến Thanh Ti không muốn để anh sống yên thân hơn.
Nhưng, lỡ như thật thì sao?
Nhạc Thính Phong hận không thể xông ngay tới trước mặt Yến Thanh Ti hỏi cho rõ ràng.
Cuối cùng, đợi tới sáng hôm sau, trong văn phòng của Nhạc Thính Phong.
Giang Lai hai tay đưa cho Nhạc Thính Phong một tập tài liệu: "Nhạc tổng, hôm qua cô Thanh Ti tới viện để khám bệnh, cô ấy bị đau dạ dày, hôm qua còn ở viện truyền nước, còn nữa, đây là tài liệu lần trước anh bảo tôi điều tra cô Thanh Ti ba năm nay ở nước ngoài, vì..... Cô ấy di chuyển rất nhiều nơi, nên điều tra hơi tốn thời gian, với cả......... tư liệu cũng không được đầy đủ lắm."
Nhạc Thính Phong nghe thấy Yến Thanh Ti bị đau dạ dày, khó chịu trong lòng liền dịu xuống, đừng có đi phá thai thật là được.
Nhưng, nhìn xong, giật cả mình, nhiều như vậy mà còn kêu chưa đầy đủ ấy hả?
Nhạc Thính Phong nói: "Cậu ra ngoài đi."
Tập tài liệu rất dày, cảm giác như có thể đóng thành sách luôn được, Nhạc Thính Phong ban đầu chỉ tính xem qua, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem đến cuối cùng, tay Nhạc Thính Phong cũng run lên không ngừng.
Khoảng thời gian ba năm, cuộc sống của Yến Thanh Ti thật ra có thể cô đọng thành bốn chữ: Làm công, trốn chết!!!
Ba năm qua, người nhà họ Yến chưa từng bỏ qua cơ hội hãm hại cô.
Bị hãm hại, bị tính kế, bị đánh, bị đuổi giết.
Lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lúc ốm sắp chết, cũng không ai cho cô chút ấm áp, không ai chịu đưa tay ra với cô, không ai che mưa hứng gió cho cô.
Người như cô, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, khi bị những người thân nhất liên tục hãm hại, khi hấp hối giãy dụa, giống một con thú bị dồn tới chân tường, liều mạng tới đầu rơi máu chảy, vùng vẫy muốn sống dậy.
Phụ nữ, có khi đẹp cũng là một cái "tội".
Phụ nữ càng đẹp, sống trong thời đại này có khi lại càng khó khăn.
Không ai biết được cuộc sống của Yến Thanh Ti chật vật đến chừng nào, cũng không ai biết rốt cuộc cô đã khổ sở ra sao.
Nhạc Thính Phong không rõ, rốt cuộc phải thâm cừu đại hận đến mức nào mới khiến người nhà họ Yến truy sát Yến Thanh Ti tới độ cô không chết thì họ không chịu ngừng như vậy?
Trước đây, Nhạc Thính Phong chưa từng hiểu kĩ về mối quan hệ giữa cô và nhà họ Yến, anh chỉ biết rằng, Yến Thanh Ti ôm hận với từng người trong gia đình, chắc là vì chuyện của mẹ đẻ cô.
Lần đó, tình cờ cứu được Yến Thanh Ti khi bị Yến Như Kha hãm hại, về sau anh cũng lười quan tâm tới những chuyện này.
|
Chương 98: Nhạc Thính Phong phát hiện, không ngờ anh lại đang sợ hãi!
Vì anh nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình, người anh không quan tâm thì sao anh phải để ý tới chứ, phí thời gian.
Sau đó, Yến Thanh Ti đi mất.
Nhạc Thính Phong tuy có nhớ nhung cô vài ngày, nhưng vẫn cảm thấy đó chỉ là một người phụ nữ thú vị từng lên giường với anh mà thôi, không việc gì phải quan tâm quá cả, ba năm trước, năm nào anh cũng ra nước ngoài đi nghỉ hoặc công tác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc sẽ tới thăm Yến Thanh Ti.
Khi anh ở trong khách sạn năm sao, hưởng thụ những sang trọng nhất.
Yến Thanh Ti ở ngoài lại phải chịu đói khát vì không có nổi miếng bánh mà ăn.
Tay Nhạc Thính Phong miết chặt lấy đống tài liệu, trên đó còn có tấm hình của Yến Thanh Ti, ngoài đường tuyết rơi, cô vẫn cô đơn lạnh giá giữa đường, quần áo đơn bạc, vết thương còn hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn tuyết đã phủ trên người.
Bỗng Nhạc Thính Phong không biết nên gặp lại cô với thái độ gì.
Lần đầu tiên trong đời anh ý thức được việc, bản thân mình......... Hình như đã làm sai một chuyện.
Nhạc Thính Phong, anh nên cầu nguyện đi, tốt nhất anh đừng có yêu tôi, nếu không.........
Bên tai Nhạc Thính Phong vọng lại câu nói của Yến Thanh Ti.
Âm thanh của cô bình tĩnh nhưng yếu ớt, sự thù hận đó..... bỗng khiến anh thấy sợ hãi.
Nhạc Thính Phong che mắt lại, đống tài liệu rơi trên mặt đất, chôn vùi chân anh.
Nhạc Thính Phong trước giờ chưa từng đồng cảm với ai, thật ra anh cũng chưa từng gặp ai thảm hơn Yến Thanh Ti cả.
Nhưng........ Nghĩ tới cảnh ngộ của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, có chút hoảng sợ.
Anh cũng chưa từng có cảm giác ấy.
..........
Xe Nhạc Thính Phong đã đỗ dưới nhà Yến Thanh Ti ba bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh vẫn lên lầu, nhưng đứng ngoài cửa nhà cô cả tiếng đồng hồ cũng vẫn chưa chịu ấn chuông.
Nhạc Thính Phong phát hiện, thật không ngờ anh lại đang sợ hãi.
Anh không biết, rốt cuộc nên đối diện với Yến Thanh Ti thế nào.
Nhạc Thính Phong thấy thật nực cười, cuộc đời này, anh vậy mà cũng biết đến cái gì gọi là "sợ"!"
...........
Mười giờ tối, Nhạc Thính Phong trở về nhà.
Nhạc phu nhân đang đắp mặt nạ xem phim truyền hình, đó là bộ phim cung đấu mà bà thích nhất, ngày nào bà cũng xem, bà xem đến nỗi ngay đến cả thức đêm sẽ bị chóng già cũng không màng.
Nhạc phu nhân thấy con trai về, chỉ liếc mắt một cái rồi cũng chẳng để ý đến anh nữa, nếu như bình thường thì chắc chắn bà sẽ hỏi: Thính Phong, con về rồi à, ăn cơm chưa? Để mẹ làm cho con ít đồ ăn khuya nhé?
Nhưng hiện tại, bà vẫn chưa nguôi cơn giận trong lòng.
Nhạc Thính Phong chẳng muốn nói gì, anh đi thẳng lên lầu.
Nhưng, nhớ tới chuyện gì đó, anh dừng lại nói: "Mẹ, nếu mẹ làm chuyện gì đó không phải với một người, mẹ............thường thì mẹ sẽ xin........lỗi thế nào?"
Nhạc phu nhân giật mình tới nỗi ngay đến miếng mặt nạ đang dán trên mặt bà cũng có thể cảm nhận được lúc này bà đang kinh ngạc đến mức nào.
Nhạc phu nhân sống từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy lời này từ chính miệng con trai mình.
Nhạc phu nhân sợ tới nỗi phim cũng chẳng buồn xem nữa, một lúc lâu sau bà mới nói: "Xin lỗi? Con trai à, con....... sao thế? Trong người con….vẫn khỏe chứ? Có bị sốt không? Ờ ờ, mẹ biết rồi, có phải cuối cùng lương tâm con cũng nhận ra việc bỏ đi đứa trẻ là sai rồi không, con đang tự trách lương tâm à."
Nhạc Thính Phong đen mặt: "Con đi ngủ đây."
Nhạc Thính Phong lên lầu, còn Nhạc phu nhân thì vẫn ngẩn ra ở đó một lúc lâu.
Thính Phong nghĩ mình sai rồi? Chẳng lẽ, cuối cùng nó cũng cảm thấy bản thân không nên khốn nạn như vậy rồi sao?
Nhạc phu nhân càng nghĩ càng thấy đúng, nói không chừng, có thể bà sẽ lại nhanh chóng có một đứa cháu nội thôi.
..........
Lúc này, Nhạc Thính Phong mất ngủ.
--------------
Nhạc thổ hào: Nội tâm tan vỡ, phải làm thế nào bây giờ? Cầu chỉ giáo! Cầu không ngược!
|
Chương 99: Cô muốn có được Nhạc Thính Phong
Gần đây, cuộc sống của Yến Thanh Ti rất yên ổn, rất phong phú.
Bên nhà họ Yến, vì Yến Minh Châu vẫn liên tiếp bất tỉnh nhiều ngày, Yến Minh Tu gần như cũng chẳng còn hi vọng gì, cả nhà trên dưới gà bay chó sủa hỗn loạn hết cả lên.
Lạc Cẩm Xuyên gần đây cũng rất yên ắng, không tới gây sự với Yến Thanh Ti nữa.
Bên phía Nhạc Thính Phong cũng yên tĩnh, sau ngày hôm đó cũng không xuất hiện nữa.
Những điều này khiến Yến Thanh Ti cảm thấy, tháng này cuối cùng cũng yên ổn được vài ngày.
Yến Thanh Ti muốn trả thù Nhạc Thính Phong, nhưng cô biết, chuyện này không thể vội vàng được, cô phải lên kế hoạch cẩn thận mọi thứ, Nhạc Thính Phong, người đàn ông này cô không động tới thì thôi, nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì cô phải có bằng được.
Thủ đoạn tốt nhất để trả thù người đàn ông này đơn giản chỉ là khiến anh ta yêu bạn đến chết, sau đó, bạn có thể làm mưa làm gió gì cũng được hết!
Yến Thanh Ti không chủ động tới tìm Nhạc Thính Phong, cô đợi, đợi anh sẽ tự dẫn xác tới cửa, điều kiện tiên quyết để câu đàn ông chính là tuyệt đối không thể để hắn tưởng rằng bạn thật sự có ý với hắn.
Yến Thanh Ti bắt tay vào quay "Trần Hồn Khúc" cũng quay tử tế được vài ngày, đạo diễn Thái và mấy người trong đoàn đều tưởng cô có quan hệ thân thiết với Nhạc Thính Phong nên cũng quan tâm đặc biệt tới cô hơn, không ai làm khó cô cả.
Quay liền tù tì năm ngày, bên đoàn làm phim "Tiêu Phòng Điện" gọi tới bảo cô qua đó, quay tới cảnh của cô rồi, Yến Thanh Ti định thu dọn đồ tới Cảnh Thành.
Đang thu dọn đồ ở nhà, chị Mạch cùng lúc nhận được hai cuộc điện thoại, đều là nhà sản xuất có tiếng trong giới, họ chỉ đích danh với chị rằng muốn mời Yến Thanh Ti làm nữ chính trong phim của họ.
Kể cả thời gian không khớp cũng không sao, họ tình nguyện đợi Yến Thanh Ti, đợi bao lâu cũng không thành vấn đề.
Kiểu đãi ngộ này, ngay cả những sao hạng A cũng không có cửa đâu.
Nhưng chị Mạch cũng không tỏ ra quá vui mừng, dập điện thoại, chị hỏi Yến Thanh Ti: "Tự dưng ở đâu rơi xuống hai bộ phim lớn, nhà đầu tư đều là Nhạc Thị, chắc là vì Nhạc Thính Phong?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Chắc là vậy."
Chị Mạch hỏi: "Có muốn đi không?"
Yến Thanh Ti cười nhạo, hít sâu một hơi: "Đi.......Sao lại không đi chứ, trong mắt hắn em chỉ là một con khốn, ngại gì nữa đâu, nắm được lợi ích trong tay mới là quan trọng, huống hồ, là hắn nợ em."
Trước mặt Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti sớm đã không còn cái gọi là tôn nghiêm nữa, trong tình huống hiện tại vờ kênh kiệu cũng đâu có tác dụng gì chứ?
Nắm được vai diễn trong tay mới là quan trọng nhất.
Yến Thanh Ti hiểu rõ đạo lí này hơn bất cứ ai, chỉ khi thức ăn vào tới tận miệng thì bụng mới không lo bị đói.
Chị Mạch vỗ vai Yến Thanh Ti: "Sớm muộn cũng có ngày em sẽ đứng trên sân khấu cao nhất, lấy được chiếc vòng nguyệt quế của ảnh hậu."
Yến Thanh Ti cười: "Chị nói đúng lắm."
Rồi sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ có thể tỏa sáng khắp nơi.
Cái cô cần không chỉ là báo thù, mà còn cả....... thành công nữa.
Chị Mạch nói: "Chị quyết định sẽ kí hợp đồng với Lãnh Nhiên, tên nhóc đó không tồi, sau này em để ý tới nó nhiều hơn chút nhé."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng."
Lãnh Nhiên là “tiểu thịt tươi” đang đóng cặp với Yến Thanh Ti, rất lễ phép, lại nho nhã, hay ngại ngùng, cứ gặp cô là mặt mũi lại đỏ hết cả lên, Yến Thanh Ti không cảm thấy ghét chàng trai này.
Chị Mạch nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, MVbên phía Cận Thiên Vương chắc không quay được nữa."
Yến Thanh Ti nhíu mày: "Sao vậy?"
Chị Mạch do dự một hồi rồi nói với cô: "Hai công ty sau lưng anh ta đều bị Nhạc Thị thu mua cả rồi."
Yến Thanh Ti......
Một lúc sau, cô lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Em biết rồi.........."
Chẳng trách hôm đó MV chưa quay xong thì đột nhiên không quay được nữa, chẳng trách, mấy ngày sau đó cũng chẳng có động tĩnh gì.
Yến Thanh Ti cười.
|