Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 110: Yến Thanh Ti, cô thì có cái gì tốt?
Bên tai Nhạc Thính Phong văng vẳng những lời nói của Tiểu Từ, đau dạ dày, nghiêm trọng!
Chả trách, lần trước cô ấy suy nhược như thế, nhưng anh lại...
Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày.
Có một số việc không cần phải biết quá nhiều, càng biết rõ lòng lại càng không yên.
Nhạc Thính Phong không phải chưa từng ra tay độc ác với ai, đối với Yến Thanh Ti vẫn còn nhẹ nhàng chán? Hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhưng mà, anh lại cảm thấy, không thoải mái.
Không thể hiểu nổi, người phụ nữ này, có điều gì đáng để anh biến thành bộ dạng như này chứ?
Nhạc Thính Phong nhìn cái túi bánh bao trong tay mình, lúc đầu, anh định ném những thứ đi, nhưng mà bây giờ...
Nhạc Thính phong bĩu môi đặt nó lên trên bàn, cầm lấy điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Vốn là cuối tuần, Giang Lai cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng mà vừa mới sáng sớm liền nghe thấy tiếng điện thoại, chẳng xem là ai gọi đến đã trực tiếp bỏ lên tai nghe: "Alo..."
Nhạc Thính Phong nghe, liền biết Giang Lai lúc này vẫn đang nằm trên giường, có khi còn chưa buồn mở mắt đâu: "Thật sự là nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không..."
Giây tiếp theo, Giang Lai từ trên giường bật dậy: "Nhạc Tổng."
"Nhanh chóng làm cho tôi hai việc."
"Ngài cứ nói..."
.....................
Nhạc Thính Phong bước ra ngoài, ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng ngắm gương mặt của Yến Thanh Ti.
Không hóa trang, gương mặt thật sạch sẽ.
Nhạc Thính Phong chọc má Yến Thanh Ti: "Thật sự, cũng chẳng xinh đẹp lắm."
Phụ nữ xinh đẹp hơn, anh chưa gặp qua sao, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị cô dắt mũi kéo đi.
Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy, đây vốn chẳng phải tác phong của anh, thật sự không phải.
Từ nhỏ đến lớn, từ trong nhà đến nhà trường, từ nhà trường đến xã hội, ai mà không biết vị thiếu gia nhà họ Nhạc này, không phải là người dễ trêu chọc, ai làm anh ta không vui một ngày, anh ta sẽ khiến người đó buồn bực cả năm, hoặc là trực tiếp là khốn khổ cả đời.
Đám công tử tiểu thư suốt ngày bám theo nịnh hót Nhạc Thính Phong, nhưng sau lưng lại âm thầm nói anh là một người xấu xa hư hỏng từ trong bụng mẹ.
Một người đàn ông như vậy, ấy thế mà cảm thấy hổ thẹn với Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nhịn không được lại chọc chọc gương mặt cô.
"Không xinh đẹp, mẹ nó, anh còn dính lấy bà đây cả một đêm."
Yến Thanh Ti vẫn nhắm mắt, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng tuôn ra một câu như thế.
Đêm qua Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti ngủ cả đêm, bám chặt lấy cô như một con gấu koala, Yến Thanh Ti chưa từng gặp người đàn ông nào có cái nết ngủ như thế.
Tay Nhạc Thính Phong còn không kịp thu lại, thấy thế liền véo má cô.
Yến Thanh Ti vẫn không nhúc nhích, cô vẫn còn rất buồn ngủ, xoay người ngủ tiếp.
"Đừng làm phiền."
Yến Thanh Ti mệt mỏi không muốn mở mắt nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong tiếp tục véo má cô: "Dậy đi, ăn cháo nào."
Yến Thanh Ti: "Cút* sang một bên."
Nhạc Thính Phong đứng dậy: " Được rồi, mới sáng sớm mà em đã có hứng thú thế, anh sẵn lòng phối hợp."
*Cút = lăn; ý là lăn lộn trên giường.
Lúc này Yến Thanh Ti mới mở mắt ra, lại thấy Nhạc Thính Phong đã cởi cái áo phông ra một nửa, lộ ra cơ bụng rắn chắc hoàn mĩ.
Khi đó Yến Thanh Ti trong lòng chỉ có hai chữ --- Mẹ nó!!!!
Cô lật người bò dậy, đi chân đất bước vào nhà vệ sinh.
Yến Thanh Ti vừa ngồi xuống bồn vệ sinh, Nhạc Thính Phong lắc lư bước vào, dựa người vào cánh cửa nhìn cô.
Yến Thanh Ti trong lòng đã chửi chết Nhạc Thính Phong, cái tên khốn nạn này.
---------------------------------
Nhạc thổ hào: Những ngày mặt dày mày dạn thật là tuyệt vời!
Mãnh Ti nhi: Thật sự muốn cho ăn uống thuốc chuột ><
|
Chương 111: Người ôm em cả đêm là tôi
Yến Thanh Ti cũng chẳng cảm thấy ngại, dùng tay chống mặt, châm chọc: "Ha... Khẩu vị nặng như vậy, ngay cả việc tôi đi tiểu cũng muốn nhìn?"
Nhạc Thính Phong: "..."
Yến Thanh Ti vốn cho là cô sẽ không để ý, nhưng mà, mẹ nó chứ, cô tiểu không được.
Yến Thanh Ti trợn trừng mắt lườm Nhạc Thính Phong, kéo quần lên, lúc đi qua Nhạc Thính Phong, còn đá một phát vào chân anh ta.
Nhạc Thính Phong đau đến mức nhín mày một cái.
Đánh răng rửa mặt thu dọn sạch sẽ xong xuôi, Yến Thanh Ti ra ngoài ăn cháo.
Nhạc Thính Phong từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Yến Thanh Ti lấy bánh bao từ trong túi ra, liền nói: "Em ăn cháo là được rồi, bánh bao thì thôi, diễn viên phải biết chú ý đến cơ thể, ăn nhiều coi chừng thành eo bánh mỳ."
Nếu như không phải vì cô bị đau dạ dày thì ngay cả cháo anh cũng không cho cô ăn.
Cái loại đồ ăn vỉa hè này, lại còn là do người đàn ông khác mua,...
Yến Thanh Ti cười phá lên: "Tôi không ăn, anh ăn sao? Tôi có ăn thành eo bánh mì thì cũng chẳng liên quan gì tới anh?"
Nhạc Thính Phong kén cá chọn canh thế nào Yến Thanh Ti còn không biết? Anh ta căn bản là chướng mắt loại thức ăn vỉa hè này.
"Đương nhiên có liên quan, người tối qua ôm em ngủ là..."
Chữ "tôi" còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đã cầm bánh bao lên ăn.
Nhạc Thính Phong: "..."
Yến Thanh Ti ăn rất ngon miệng, người từng bị bỏ đói qua, đều biết thức ăn quí giá như thế nào, cho nên, cô chưa bao giờ lãng phí đồ ăn.
Nhạc Thính Phong nhíu mày nhìn Yến Thanh Ti vừa húp cháo vừa ăn bánh bao
Anh từng gặp rất nhiều người phụ nữ, bởi vì duy trì vóc dáng, đều ăn rất ít, chỉ sợ mập lên, chỉ có mình Yến Thanh Ti là không như thế.
Nhìn cô ăn uống, Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy đói, cái bánh bao đó, thực sự ngon đến như vậy sao?
Nhạc Thính Phong: "Dù gì thì cũng là phụ nữ, ăn uống cái kiểu gì thế."
Yến Thanh Ti hất mặt: "Cửa phía bên đó, anh tự cút đi đi."
Nhạc Thính Phong là loại người gì?
Càng thuận theo anh ta, anh ta lại thấy chán ghét, chống đối lại anh ta, tuy có lúc sẽ khiến anh tức điên.
Nhưng mà, nếu như nắm chắc điểm này, có thể khiến anh ta không bao giờ hết hứng thú với cô.
Yến Thanh Ti mồi chài Nhạc Thính Phong bằng cách đó, cô muốn anh ta yêu mình, cô muốn để cho anh nếm thử cái cảm giác bị người ta coi thường là như thế nào?
Nhạc Thính Phong bước tới ngồi cạnh Yến Thanh Ti, cứ thế mà dựa sát vào cô.
"Ăn nhiều như vậy mà không sợ béo? Đưa cho anh một cái."
Tay Nhạc Thính Phong khoác lên vai Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti không nhúc nhích, cười nhạo nói: "Muốn ăn thì tự mình đi mua, cho anh qua đêm ở đây đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, còn muốn tôi nuôi anh, nhà anh phá sản rồi sao?"
Nhạc Thính Phong nhếch khóe môi, liếc thấy quả táo đỏ trong hộp cháo: "Cho anh quả táo."
Yến Thanh Ti vung tay hất Nhạc Thính Phong ra, táo cái đầu.
"Còn không cút."
"Cút cái gì? Còn chưa cùng em cút xong đâu?"
Yến Thanh Ti nhịn không phát hỏa lên: "Nhạc thái tử, anh nghèo đến mức không thuê nổi phòng mà phải chạy đến cái chỗ tồi tàn này của tôi sao? Lại còn mặc cái áo phông giá ba mươi tệ của tôi, ai cho anh mặc, mặc vừa sao?"
Yến Thanh Ti trừng mắt với Nhạc Thính Phong, mặc áo của cô mà còn chẳng biết xấu hổ nữa.
Yến Thanh Ti cười cười, thật không ngờ cũng có ngày Nhạc Thính Phong mặc một chiếc áo chỉ có giá ba mươi tệ.
|
Chương 112: Con mẹ nó, anh ta lại ngủ không trả tiền
Mấu chốt, đây là áo của phụ nữ, lại còn là cái mà cô đã mặc qua.
Nhạc Thính Phong ăn phải cái gì hay phát điên sao, mặc lại cái áo cô đã mặc qua.
Nhạc Thính Phong ngả người về phía sau: "Mấy chuyện thuê phòng không phải em rất có kinh nhiệm sao? Cả cái phòng tối hôm đó nữa, khá ổn, anh rất hài lòng."
Yến Thanh Ti cười ha ha, vén tay áo lên: "Ồ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt đầu cả đời, nếu anh đã nhắc tới thì chúng ta cũng phải nói chuyện lại cho đàng hoàng."
Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh hai chữ "đàng hoàng".
Nhạc Thính Phong nheo mắt, huýt sáo nói: "Anh có phủ nhận đâu?"
Anh ta tuy không thừa nhận, nhưng cũng đâu có phủ nhận?
Yến Thanh Ti không nhịn được, giơ chân đá Nhạc Thính Phong: "Ha ha... nếu như anh thừa nhận rồi, được rồi, tiền phòng cưa đôi, tôi cũng không chiếm của anh được đồng nào, 2630 tệ cho anh 30 tệ đi mua áo mặc, còn 2600 tệ."
Nhạc Thính Phong chưa kịp mở miệng, Yến Thanh Ti lại nói tiếp: "F**ck, mấy năm không gặp lại keo kiệt đến mức độ này, ngay cả tiền thuê phòng cũng không muốn trả."
Nhạc Thính Phong nhìn bàn tay trắng nõn của Yến Thanh Ti, đưa tay kéo lấy tay của cô, vuốt vuốt mặt mình: "Ừm, nhưng anh nhớ là, có người nào đó đã nói, đi thuê phòng là do cô ấy mời anh."
Yến Thanh Ti tức giận rút tay ra, cô đứng bật dậy, gương mặt nhỏ nhắn lạnh xuống.
"Đúng vậy, là mời, nhưng anh đã nói sẽ cho tôi diễn vai nữ chính của Lãnh Hương, bây giờ thì sao? Mẹ nó, anh ngủ với bà đây một đêm, tôi chưa tính sổ với anh, chỉ muốn anh trả một nửa tiền thuê phòng, anh còn không đồng ý?"
Nhạc Thính Phong buông tay Yến Thanh Ti ra, hai tay gối lên đầu, tựa hẳn ra phía sau: "Không có tiền."
Yến Thanh Ti: "Ha ha... Cút!!!"
Cười gượng hai tiếng, mặt Yến Thanh Ti lạnh lùng, chỉ về phía cửa, còn làm bộ làm tịch, anh không cút tôi thả chó.
Nhạc Thính Phong ôm lấy eo Yến Thanh Ti, đè cô lên giường, ôm lấy cô lăn một vòng: "Muốn anh cút như vậy sao."
Yến Thanh Ti tức đến nghiến răng nghiến lợi, sao ba năm trước cô không phát hiện, Nhạc Thính phong lại mặt dày đến như thế. Trước mặt người khác thì lạnh lùng cao cao tại thượng, không bao giờ xem trong bất cứ ai, nhìn ai hay làm gi cũng như kiểu đang bố thí.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Yến Thanh Ti cảm thấy anh ta có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi.
"Nhạc Thính Phong, anh đừng có mà mất mặt như thế?"
Nhạc Thính Phong dùng miệng cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của Yến Thanh Ti: "Mặt? Là thứ gì vậy?"
Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong ép chặt, không thể cử động.
Chiếc áo sắp bị tuột ra, "Nhạc Thính Phong, anh mà dám làm thêm một bước, mẹ nó, tôi sẽ phế anh."
Nhạc Thính Phong hôn lên xương quai xanh của Yến Thanh Ti: "Gấp cái gì, nữ chính trong Lãnh Hương, vẫn luôn là của em đó thôi?"
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Yến Thanh Ti tôi năm nay đã 25 tuổi, chứ không phải là một đứa trẻ ba tuổi, mấy lời của anh ngay cả mấy con tinh trùng còn chẳng tin được nữa là, anh còn định lừa tôi?"
Nhạc Thính phong cười rộ lên, mấy con tinh trùng, câu này chắc chỉ có Yến Thanh Ti mới nói ra được.
"Không tin em gọi cho Mạch Văn Hạo hỏi xem."
"Bỏ cái móng vuốt của anh ra."
"Không bỏ."
|
Chương 113: Gã trao bao ấy, chính là Nhạc Thính Phong
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti tức giận, tạm thời buông cô ra.
Yến Thanh Ti lật người, cầm lấy điện thoại, gọi cho chị Mạch.
"Chị Mạch, cái phim Lãnh Hương..."
"Aiya, chị đang muốn nói với em, cái phim Lãnh Hương phân vai xong rồi, nữ chính thuộc về em, ôi trời ơi, hồi trước người chế tác phim đó vênh mặt hất hàm với chị nói em có đóng vai phụ cũng chẳng có tư cách, giờ thì tự mình đến tìm chị, cầu xin em đóng vai đó..."
Yến Thanh Ti nghe xong liền cười lạnh, quyền lực, tiền bạc, đúng là đồ tốt.
"Ok, em biết rồi."
Cô lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong, trước ngực phanh rộng, tiết lộ cảnh xuân, nhưng trên mặt thì tràn đầy chế giễu châm chọc và gợi cảm, khiến cho Nhạc Thính Phong ngứa ngáy hết cả người.
Loại cảm giác này, ngoài Yến Thanh Ti ra không ai có thể mang lại cho anh.
Người phụ nữ này, thích hay không thích đều không quan trọng, quan trọng là... anh phải có được cô.
Chị Mạch hỏi cô: "Ầy, Thanh Ti, bên đó quay đến đâu rồi, liệu tới tuần sau có xong không?"
Yến Thanh Ti quấn lấy một lọng tóc, giơ tay ngoắc ngoắc Nhạc Thính Phong, "Ừm, có thể..."
Nhạc Thính Phong nắm lấy gót chân mảnh khảnh của Yến Thanh Ti, mạnh mẽ kéo cô lại, nằm đè lên người cô: "Nói xong rồi thì đặt xuống."
Tới giờ giải quyết công việc rồi.
Chị Mạch ngây ra một chút, lập tức hỏi: "Thanh Ti, sao chị lại nghe thấy có giọng đàn ông nhỉ, f**ck, không phải là đang ở cùng đàn ông đấy chứ?"
Yến Thanh Ti miễn cưỡng nói: "Nửa đêm hôm qua có một gã dê xồm chạy vào phòng em, em thấy hắn cũng đẹp trai, không chơi thì hơi phí."
Nhạc Thính Phong...
Chị Mạch khóc thét: "Thanh Ti à, nhưng mà....em không được như thế này được..còn đang ở tổ phim mà, em vừa mới bắt đầu, danh tiếng vẫn quan trọng hơn."
Chị Mạch lải nhải một đống.
Cuối cùng, Yên Thanh Ti chỉ nói một câu: "Ồ, em quên mất nói với chị, cái gã đó là Nhạc Thính Phong."
Chị Mạch: "..."
........................
Yến Thanh Ti nhón tay tóm lấy cằm của Nhạc Thính Phong, "Ừm, dê xồm"
Nhạc Thính Phong ngứa răng đến muốn điên, lột quần áo trên người Yến Thanh Ti xuống.
"Không cảm ơn gã dê xồm của em sao?"
Bàn tay của Yến Thanh Ti giống như đang trêu đùa, lướt từ xương quai xanh Nhạc Thính Phong rồi trượt xuống, ngón tay lạnh lẽo, có chút nhồn nhột, sờ đến đâu, chỗ đó dấy lên từng trận run rẩy.
Chỉ nghe thấy, âm thanh của Yến Thanh Ti, lạnh lùng đến lạ thường: "Nữ chính của Lãnh Hương vốn là của tôi, tôi lấy đồ của tôi, dựa vào cái gì mà phải cảm ơn anh?"
Nhạc Thính Phong bá đạo, Yến Thanh Ti cũng chẳng kém cạnh, hai người họ ngang sức ngang tài.
Nhạc Thính Phong thích khống chế tất cả mọi thứ.
Yến Thanh Ti cũng vậy, thứ đã nằm trong tay cô hay thứ cô nhìn trúng, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện tranh đoạt với cô.
Nhạc Thính Phong nắm chặt tay Yến Thanh Ti, "Ừ, biết là em sẽ lật mặt luôn được mà."
Anh đã sớm biết, cô không chỉ ương bướng ngương ngạnh mà còn tính toán rõ ràng, một khi lấy được thứ cô muốn nhất định sẽ qua sông đoạn cầu…
Cô chẳng bao giờ che dấu điều đó nhưng Nhạc Thính Phong anh lại cứ thích điều đó mới chết.
Yến Thanh Ti lười biếng nói: "Đúng thế, là tôi lật kèo đấy thì làm sao, cũng giống như tất cả những gì anh làm cho tôi chì vì một mục đích là lên giường với tôi."
Đàn ông, hừ, gã nào cũng giống nhau, tiếp cận cô chỉ vi một mục đích -- giường của cô.
Nhạc Thính Phong cười rộ lên: "Em nói rất đúng, anh chính là muốn thử xem, vài năm không gặp, công phu của em có tiến bộ chút nào không?"
|
Chương 114: Đàn ông của tôi nhiều lắm, còn chưa đến lượt anh đâu
Yến Thanh Ti nheo mắt, "Ngủ với nhiều đàn ông như vậy đương nhiên là công phu phải cao rồi, thử thì biết ngay thôi mà."
Nhạc Thính Phong phát hiện, Yến Thanh Ti luôn luôn nói những lời châm chọc kích thích anh, phụ nữ khác thì chỉ hận không thể biến chính mình thành nước tinh khiết, chỉ có cô lúc nào cũng thích biến mình thành hồ ly tinh.
Mới bắt đầu Nhạc Thính Phong còn giận giữ, nhưng mà nghe nhiều rồi, bỗng dưng phát hiện, người phụ nữ này, chấp nhặt với cô chẳng khác nào đang tự mình vả miệng mình, quá mệt mỏi.
Nhưng mà, nghe Yến Thanh Ti tự nói mình thành như vậy, Nhạc Thính Phong có chút khó chịu.
Nhưng mà sự khó chịu này, không giống với sự khó chịu khi hiểu nhầm cô thành loại phụ nữ đó, chỉ là cảm thấy, cô ấy không cần phải làm như thế.
Nhạc Thính Phong lần này lại nói: "Được rồi, vậy để anh thử xem, kĩ thuật của em rốt cuộc là tốt đến đâu, đừng có chỉ mạnh miệng."
Yên Thanh Ti sửng sốt, đẩy mạnh Nhạc Thính Phong ra: "Hừ, hôm nay không có tâm trạng để hầu hạ anh."
Nhạc Thính Phong lại kéo cô lại: "Này cũng không phải do em quyết định."
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Cũng đúng, tôi có đồng ý hay không, cũng chẳng có gì khác biệt, giống như cho dù tôi không đồng ý cho anh vào phòng, anh vẫn mò vào đấy thôi?"
Yến Thanh Ti dơ tay lột cái áo trên người Nhạc Thính Phong: "Lại còn mặc đồ của tôi nữa, Nhạc Tổng mặc quần áo của phụ nữ, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"
"Sợ cái gì? Không phải là em nhìn sao?"
Tay Nhạc Thính Phong, cởi áo ngủ của Yến Thanh Ti, đã nhịn cả đêm rồi, cũng nên ăn thôi.
Yến Thanh Ti không dãy dụa, lạnh nhạt nói: "Hôm nay họ hàng đến thăm, nếu như anh thích tắm trong máu, thì xin mời."
Nhạc Thính Phong:... F**ck
Hắn nghiến răng: "Khẩu vị của tôi rất nặng, em không biết sao?"
Nhạc Thính Phong lột áo ngủ của Yến Thanh Ti xuống, anh muốn xem xem, là thật hay là giả.
Kết quả....
"Chị Thanh Ti, đạo diễn gọi chị qua bàn bạc cảnh quay."
Bên ngoài, Tiểu Từ banh họng gào lên, giống như sợ Yến Thanh Ti ở bên trong không nghe rõ, nhưng cũng khiến cho những người trọ ở đấy đều nghe thấy.
Gương mặt của Nhạc Thính Phong đen xì.
Đây là lần thứ hai, lần thứ hai, chuyện tốt của anh bị cái tên nhóc khốn kiếp đang đứng ở ngoài cửa phá hỏng.
Yến Thanh Ti cười rộ lên, nhìn thấy gương mặt bất mãn của Nhạc Thính Phong, tâm trạng của cô bỗng tốt hẳn lên.
Yến Thanh Ti đẩy Nhạch Thính Phong ra: "Xem ra, khẩu vị nặng như thế không dễ ăn."
Yến Thanh Ti lấy quần áo từ trong vali ra, cũng không tránh đi mà thay ngay trước mặt Nhạc Thính Phong.
Dường như cố ý lên mặt với anh ta, có thể bản lĩnh thì anh làm đi, làm đi!"
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Bàn bạc cảnh quay? Còn cần đến phòng của đạo diễn?"
Yến Thanh Ti cởi quần áo ngủ ra, chậm chạp mặc cái váy vào: "Đúng vậy, nếu không, anh có thể đi theo? Tôi thì không sao còn khiến cho mọi người biết tôi bò lên Nhạc thái tử, mà khách khí với tôi hơn. "
Nhạc Thính Phong nhíu mày, đứng dậy: "Được rồi, đi thôi."
.............
Cuối cùng, Nhạc Thính Phong đương nhiên là không đi cùng rồi!
Anh ta nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì ấn cô vào tường mà hôn ngấu nghiến lấy cô.
Nụ hôn bá đạo của Nhạc Thính Phong khiến cho Yến Thanh Ti không chống cự lại được, tay của anh, nắm chặt cơ thể cô, khiến cô không thể động đậy.
Sau khi hôn xong, nói: "Tôi có việc, phải đi, buổi tối sẽ quay lại!"
Yến Thanh Ti chà xát môi: "Mặt mũi của anh lớn đến thế nào mà bắt tôi phải đợi anh? Đoàn phim nhiều đàn ông như vậy, còn chưa đến lượt anh đâu."
|