Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 120: Con mẹ nó, mày thử đánh bà một cái xem
Anh thấy thật buồn bực, công ty nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều là một lũ ăn không ngồi rồi cả sao? Chẳng làm gì mà bảo anh về, anh muốn nghỉ ngơi cũng không yên, lặn mất tăm cũng không an tâm.
Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti cười lạnh, cách mạng mới chỉ ở bước đầu, muốn hạ được cường hào ác bá vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.
Mối quan hệ giữa cô và Nhạc Thính Phong lúc này đang ở thời điểm tốt nhất, cô phải nắm chắc lấy cơ hội này.
.........
Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti vẫn quay phim như thường lệ.
Phần diễn của cô đã tiến vào nửa giai đoạn sau, vai của Từ Thiến Hi bắt đầu như mặt trời ban trưa, còn Chiêu quý phi lại như mặt trời sắp lặn, không thể sánh bằng người ta được.
Hiện tại, Yến Thanh Ti đã đảo ngược thân phận với Hứa Thiến Hi.
Cảnh Chiêu quý phi bị tước mất thân phận quý phi, khi Hứa Thiến Hi nhìn Yến Thanh Ti, trong ánh mắt còn mang theo tia đắc ý, như muốn nói: Cô cũng có ngày hôm nay cơ đấy.
Cảnh này, theo như kịch bản, Hứa Thiến Hi sẽ phải cho Yến Thanh Ti một cái tát.
Vốn Hứa Thiến Hi cũng muốn đánh thật mạnh, nhưng tay cô vừa vung lên, lại bắt gặp ánh mắt âm ngoan độc ác như dã thú của Yến Thanh Ti, chân cô ta lại nhũn cả ra.
Đoạn này Yến Thanh Ti không có thoại, nhưng ánh mắt lại thể hiện tất cả những gì mà cô muốn nói: Con mẹ nó, mày thử đánh bà một cái xem.
Đạo diễn thấy Hứa Thiến Hi không có động tĩnh gì, kéo tai nghe xuống quát: "Cắt, Hứa Thiến Hi, cô làm cái gì vậy? Chỉnh đốn lại tâm trạng ngay, quay lại."
Cơ mặt Hứa Thiến Hi co rúm hết cả lại, cô nói với Yến Thanh Ti: "Chị Thanh Ti, trên kịch bản viết như vậy, chị cũng đừng trách em."
Yến Thanh Ti nhún vai: "Tôi cũng đâu có nói không để cô đánh, cô cứ thoải mái đi."
Hứa Thiến Hi cười giả tạo: "Vậy em xin lỗi.........."
Cô còn chưa nói hết đã bị Yến Thanh Ti ngắt lời: "Chỉ cầu sau đó, cô vẫn muốn giữ lại tay cô là được.”
Nụ cười trên gương mặt Hứa Thiến Hi lập tức cứng đờ, Yến Thanh Ti tóm lấy tay cô, cười nói: "Chậc, bàn tay đẹp thế này, chặt đi thì tiếc lắm."
Đạo diễn hô chuẩn bị bắt đầu, Yến Thanh Ti liền hất tay Hứa Thiến Hi ra.
"Đánh đi, nhớ đánh đau một chút, cố nhớ kĩ lấy cảm giác được đánh vào người khác của bàn tay này, nhớ cho kĩ vào vì sau này sẽ không còn cảm nhận được nữa đâu.”
Hứa Thiến Hi lạnh hết cả sống sưng, cô cảm thấy Yến Thanh Ti tuyệt đối không phải đang nói bừa, cô ta, con mẹ nó thật sự quá độc ác.
Hứa Thiến Hi nhìn vào tay mình, nó đang run lên.
Hứa Thiến Hi cắn răng, đã bấm máy rồi, cô phải cố để bản thân trấn tĩnh lại.
Nói hết lời thoại là tới đoạn cô đánh Yến Thanh Ti, cô cắn răng, một cái tát bổ xuống, đánh rất mạnh, nhưng nắm vị trí rất tốt, căn bản không hề chạm tới mặt, Yến Thanh Ti cũng rất phối hợp, lật mặt sang một bên, như thể nhận lấy một cái tát trời đánh vậy.
Đạo diễn coi như thông qua cảnh này, Yến Thanh Ti đứng dậy, khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa: "Cũng biết điều đấy."
Hứa Thiến Hi căm giận trừng mắt nhìn cô, vung tay xoay người rời đi.
Yến Thanh Ti nhướng mày, cười lạnh.
Cô bước nhanh hơn, tới bên Hứa Thiến Hi, giơ chân ra ngáng, Hứa Thiến Hi liền ngã sấp xuống đất.
Hứa Thiến Hi ngã sưng hết cả đầu gối và khuỷu tay, cô ta tức giận gào lên: "Cô, cố tình ngáng tôi."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Phải, tôi cố tình đấy, cô tới mà đánh tôi này."
Trong lòng Hứa Thiến Hi vừa hận lại vừa sợ Yến Thanh Ti, cô gọi quản lí tới, mau chóng đỡ mình rời khỏi đây.
Hứa Thiến Hi chạy mất, Yến Thanh Ti cũng vui vẻ hơn, cô xoay người, thấy Tần Cảnh Chi đang đứng sau lưng mình.
--------
Nhạc thổ hào: Lần nào cũng có đứa nhân lúc ông đây không ở lại câu gái của ông, đao không đủ cứng lại còn cùn.
|
Chương 121: Chú, chú phải cẩn thận đấy Yến Thanh Ti đen mặt!
Đây rõ ràng là ông trời không muốn cô làm người xấu mà?
Tần Cảnh Chi đánh giá cô từ trên xuống, một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, không cao, thân hình thon gầy, cũng không biết lấy đâu ra nhiều thù hận tới vậy: "Sao lần nào gặp cô, cô cũng đang làm chuyện xấu vậy."
Yến Thanh Ti vờ ngây thơ: "Vì tôi là người xấu mà, chú, chú phải cẩn thận đấy."
Tần Cảnh Chi........
Chú!
Nghe sao cũng thấy thật kì quặc!
Sau đấy là cảnh đóng cặp giữa Yến Thanh Ti và Tần Cảnh Chi, chỉ có ân ái thân mật mấy cảnh đầu, đại đa số các cảnh phía sau đều bị cắt hết.
Chiêu quý phi thất sủng, bị hoàng đế chán ghét, quay qua sủng hạnh nữ chính, mọi tiền đồ của Chiêu quý phi đến đây đều tan biến.
Cảnh đóng cặp cuối cùng của hai người là cảnh trong lãnh cung.
Yến Thanh Ti rời khỏi cung điện hoa lệ, mặc vải bố, không trang điểm lộ ra gương mặt tiều tụy, nàng hỏi hoàng đế: "Bệ hạ, bao nhiêu năm qua, trong lòng người có từng yêu thiếp một chút nào không?"
Tần Cảnh Chi diễn vai hoàng đế, đứng ngoài cửa, nhìn ánh mắt phức tạp của Yến Thanh Ti, nói: "Yên ổn mà sống tại đây cho tới già, đừng khiến trẫm thất vọng thêm nữa, trẫm sẽ giữ lại mạng cho nàng."
Vành mắt Yến Thanh Ti đỏ lên, nhưng lại không hề rơi nước mắt, nàng cười một cách thê lương, mỉa mai nói: "Mạng? Thiếp còn có mạng mà sống sao?"
Cung phi bị thất sủng, kết cục sớm hay muộn cũng đều phải chết.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Nàng chỉ cần tin lời trẫm là được."
Yến Thanh Ti ngẩng nhìn Tần Cảnh Chi, âm thanh mang theo mọi ấm ức cùng căm hận, kèm theo đó còn có cả tình yêu không thể nói thành lời: "Thiếp đã tin người mười năm, còn người thì sao? Đây là kết cục mà người đã ban cho thiếp?"
"Đó cũng là do nàng gieo gió gặp bão."
Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, cửa cung đóng lại, thân ảnh Yến Thanh Ti biến mất.
Cảnh diễn chung này của hai người diễn xuất rất tốt, lại là cảnh nội tâm, tình cảm vô cùng phức tạp, nhưng hai người lại nắm rất chắc vai diễn, đóng một lần là qua.
Đạo diễn hô: "Cắt! Rất tốt, tốt lắm, chuẩn bị cảnh sau, các diễn viên khác vào vị trí."
Yến Thanh Ti mặc trang phục diễn đi ra, Tần Cảnh Chi đang ở bên ngoài đợi cô.
"Thính Phong đâu? Còn ở đây không?"
"Anh ấy là cháu trai chú chứ có phải cháu trai tôi đâu, sao mà tôi biết được."
Tần Cảnh Chi chậm rãi nói: "Tôi khuyên cô nên sớm dứt nó ra thì hơn."
Yến Thanh Ti dừng lại, cười như không cười: "Chú à, hình như chú quan tâm hơi nhiều rồi đấy."
Tần Cảnh Chi: "Muốn tốt cho cô thôi."
Yến Thanh Ti: "Không, cần, đâu."
.........
Yến Thanh Ti không còn nhiều cảnh diễn nữa, đạo diễn tập trung mọi người lại, muốn mau quay hết các cảnh quay của cô.
Phân cảnh buổi tối hôm ấy, hình như quay mất cả một đêm.
Lúc nghỉ, đoàn làm phim có chuẩn bị thức ăn đêm, có thịt nướng các thứ.
Yến Thanh Ti đang chuẩn bị ăn, Tiểu Từ lại chạy tới: "Chị, đồ ăn khuya của chị này."
Yến Thanh Ti hơi bất ngờ, mở ra xem thì bên trong có canh gà nóng. hương thơm bốc lên tứ phía, mùi thuốc bắc ngào ngạt, nhìn thôi cũng thấy thèm, "Tiểu Từ, em làm à?"
Tiểu Từ: "Chị, chị đùa gì vậy, em làm gì có tiền mà mua cái này, em cũng không biết nấu luôn."
"Chị Mạch?"
"Chị Mạch ki bo lắm, chị ấy mà chịu bỏ tiền ra mua mấy thứ này sao?"
"Cũng phải, vậy cái này ai làm......"
"Chị cứ ăn trước đi đã, ăn xong rồi mới có sức mà diễn, chị còn phải quay tới nửa đêm kia kìa."
Đạo diễn đang giục phía bên kia, Yến Thanh Ti vội ăn bát canh nóng rồi nhanh chóng chạy cho kịp các cảnh quay.
Quay liên tục nhiều ngày, ngày nào Yến Thanh Ti cũng mệt tới nỗi về tới nhà đặt người xuống là ngủ luôn.
Nhạc Thính Phong về Lạc Thành có hai ngày rồi lại quay lại, vẫn ở lỳ trong phòng Yến Thanh Ti không chịu đi, đúng kiểu ông đây muốn cắm rễ ở đây luôn đấy, Yến Thanh Ti dù có trông thấy anh, cũng chả buồn để ý tới.
|
Chương 122: Phải, tôi đang bao trai đấy!
Mấy ngày này Nhạc Thính Phong lại vô cùng biết điều, không hề quấy rầy cô.
Nhưng, ánh mắt anh nhìn Yến Thanh Ti không còn giống với trước đây nữa, khiến cô không thể không nghi ngờ liệu có phải anh ta lại đang che giấu ý đồ xấu xa gì không.
Dù sao thì trước đây Yến Thanh Ti cũng có bảo ở với anh ta còn không bằng đi quay phim.
Những ngày này, hai người đều sống dưới tình trạng nước sông không chạm nước giếng.
Ngủ chung giường nhưng lại chẳng nói với nhau lời nào.
Buổi tối, Yến Thanh Ti quấn chăn ngủ, lúc mới ngủ hai người nằm cách nhau cả thước, nhưng lần nào mở mắt ra thì cánh tay hay chân Nhạc Thính Phong đều gác hết lên người cô.
Ngày nào Yến Thanh Ti cũng bị gác tới tỉnh cả ngủ.
Mỗi lần tỉnh dậy cũng đều có cái chân nặng trịch đè cô, cô chỉ muốn đá bay nó ngay lập tức.
Nhạc Thính Phong bị đá tỉnh, mở mắt, mơ màng nhìn Yến Thanh Ti, rồi lại ôm cô vào lòng: "Ngủ đi!"
..........
Chín giờ tối nay là kết thúc công việc, sớm hơn hai ngày trước một chút, Yến Thanh Ti muốn nhanh được về nhà ngủ nên cô tẩy trang cũng rất nhanh.
Mấy nữ diễn viên khác trong phòng trang điểm đang túm tụm lại với nhau không biết nói chuyện gì, vừa nói vừa nhìn về phía Yến Thanh Ti.
Thấy cô sắp đi, rốt cuộc cũng có người chịu mở miệng hỏi: "Thanh Ti, sao tôi nghe nói mấy ngày nay tối nào cũng có người thấy một người đàn ông vào phòng của cô vậy? Chắc không phải cô đang......... lén nuôi zai đấy chứ?"
"Phải đó, cứ nói đi, đều là chị em với nhau cả."
Yến Thanh Ti dừng tay lại, khinh khỉnh nói: "Phải, tôi bao zai đấy, không được à? Cũng có phải là ngủ với đàn ông của các người đâu, các người quản nhiều thế làm gì?"
Mấy cô diễn viên kia bị nói nghẹn cả họng, không biết nên nói gì cho phải.
"Vậy............đưa tới đây gặp đi, để bọn này quan sát giúp cô xem, đừng có dây vào mấy thằng khốn nạn."
Yến Thanh Ti chầm chậm nói: "Để anh ấy gặp mấy người cũng không phải chuyện gì to tát, có giỏi thì mấy người đưa đàn ông của mấy người tới trước mặt tôi đi, đấy mới thật sự là giỏi?"
Câu này khiến bọn họ nhất thời không thể cãi lại, nói thật, họ thật sự không dám.
Từ góc độ phụ nữ mà nói, Yến Thanh Ti là gì chứ, là một con hồ ly tinh sống, cứ nhìn lũ đàn ông trong đoàn làm phim mà xem, ai ai cũng khoan dung độ lượng với cô.
Cuối cùng có người không nhịn nổi nữa, nói: "Cô cũng tự tin thật đấy, làm như cả thế giới này chỉ có mình cô là hấp dẫn không bằng, cô có dám chắc sau khi cô đem người đàn ông kia tới đây thì anh ta còn là của cô không."
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Người đàn ông trong phòng tôi là một người rất kén chọn, lại chỉ thích loại người như tôi, người như mấy cô không lọt nổi vào mắt anh ta đâu."
Cốc cốc, có người gõ cửa, cắt ngang mùi súng đạn đang dần xộc lên trong phòng trang điểm.
Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, trang phục thoải mái, đeo kính râm, tuy không thể nhìn thấy cả gương mặt, nhưng phần mũi, môi, cằm lộ ra đều đẹp không tưởng, anh đứng đó, cả bầu trời đêm cũng không thể che lấp được ánh sáng toát ra từ trên người anh.
Anh nhìn Yến Thanh Ti: "Đi được chưa?"
Cả phòng trang điểm tức khắc rơi vào một mảng tĩnh lặng, ai ai cũng đều đang nhìn anh.
Yến Thanh Ti đứng dậy: "Còn chưa quay xong, anh về trước đi."
Nhạc Thính Phong nói: "Tôi ở đây đợi em."
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn anh: "Những lời vừa rồi anh đều nghe thấy cả rồi chứ?"
Nhạc Thính Phong nở một nụ cười sâu xa: "Nghe thấy rồi, chỉ là........"
Yến Thanh Ti nhíu mày: "Sao, anh không thích à?"
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên: "Ai bảo không, anh kén chọn như vậy, chỉ có em là hợp với khẩu vị của anh thôi."
------------
Nhạc thổ hào: Ôi zời ơi, thế là bị mọi người nhận ra thân phận rồi à? Kiểu tóc hôm nay không bị lung tung chứ?
|
Chương 123: Người đàn ông của tôi không để ý tới các cô đâu
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên: "Ai bảo không, anh kén chọn như vậy, chỉ có em là hợp với khẩu vị của anh thôi."
Yến Thanh Ti quay người lại: "Nghe thấy chưa, người đàn ông của tôi không để ý tới các cô đâu."
Mặt mũi mấy cô diễn viên kia tức thì tái mét.
Nụ cười của Nhạc Thính Phong càng sâu hơn.
Yến Thanh Ti vốn đã lạnh lùng, nhưng nụ cười trên gương mặt cô càng sáng lạn thì trong tim lại càng lạnh giá.
..........
Thấy vai diễn của mình cũng tới hồi kết, ngày quay cuối cùng cũng kết thúc.
Vai Chiêu quý phi của Yến Thanh Ti bị ban cho cái chết, hoàng đế đưa rượu độc tới, trong đôi mắt đẹp cả Chiêu quý phi hiện lên một tia không cam lòng, thù hận tới khắc cốt ghi tâm, nàng ném chén rượu xuống đất, dùng khoảng thời gian cuối cùng trước khi rượu độc phát tác để nguyền rủa: "Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến gia tộc của ngươi nước mất nhà tan."
Lãnh cung đóng cổng lại, Chiêu quý phi quay người, phút chốc cả lãnh cung phát hỏa, ánh lửa đỏ rực cả phía chân trời, Chiêu quý phi chết.
Yến Thanh Ti - Đóng máy.
Vì nhiệm vụ quay phim của cả đoàn đều rất nặng nhọc nên đạo diễn cũng chỉ tổ chức buổi lẽ đóng máy đơn giản cho Yến Thanh Ti.
Phùng Quân rất khen diễn xuất của Yến Thanh Ti, ông ta tự tay đưa cho cô một cốc bia, nói với cô: "Luyện tập diễn xuất nhiều vào, sau này có cơ hội, hi vọng lại có thể cùng hợp tác."
Yến Thanh Ti nhận lấy rồi chạm cốc với đạo diễn: "Cảm ơn đạo diễn, em sẽ cố gắng."
Yến Thanh Ti uống một hớp bia, các diễn viên và các quản lý trong đoàn dồn dập tới tạm biệt cô, Yến Thanh Ti cũng cảm ơn họ.
Đối với những người chưa từng làm hại cô, Yến Thanh Ti sẽ không keo kiệt nụ cười của mình với họ.
Thời gian nghỉ của nhân viên trong đoàn không nhiều, một bữa tiệc đóng máy nhỏ thời gian cũng rất ngắn, uống bia, ăn chút đồ rồi ai nấy cũng lại phải trở về quay phim tiếp.
Tần Cảnh Chi chờ tới khi xung quanh Yến Thanh Ti vãn người rồi mới đi tới.
Hắn vẫn mặc đồ diễn, đội mũ vua, mặt mũi sáng sủa, tôn quý bất phàm, hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị ảnh đế.
Tần Cảnh Chi không cầm gì trong tay, nói với Yến Thanh Ti: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này có cơ hội hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với cô."
Lời này không khác với đạo diễn là mấy, rất lấy lệ.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được thôi."
Hai người dường như quên đi sự ngượng ngập ngày hôm đó.
Tần Cảnh Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Thanh Ti, do dự một hồi mới nói: "Nhạc Thính Phong và cô, thôi vậy, chuyện của hai người, tôi cũng không hỏi nữa, nhưng........ Cô và nó, sẽ không có kết cục gì đâu."
Yến Thanh Ti cố tình hỏi: "Kết cục gì cơ?"
Tần Cảnh Chi cười, lộ ra vẻ bí hiểm khôn lường: "Cô tự hiểu đấy."
Yến Thanh Ti khoanh tay trước ngực: "Tôi với anh ấy có kết cục gì hay không thì có liên quan gì tới chú, nói như thể tôi với chú thì sẽ có kết cục gì tử tế vậy.”
Tần Cảnh Chi: "Được đấy!"
Yến Thanh Ti: ".........."
Hắn nói vậy khiến cô cũng rất khó trả lời lại, Tần Cảnh Chi rõ ràng là đang trêu ghẹo cô.
Bên ngoài có người gọi Tần Cảnh Chi, bảo hắn tới quay phim.
Tần Cảnh Chi vẫn không nhúc nhích, hắn móc từ trong ống tay áo rộng của hoàng bào ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Yến Thanh Ti: "Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi."
Yến Thanh Ti dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp.
Danh thiếp đơn giản, sạch sẽ, chỉ in tên Tần Cảnh Chi, phía dưới là một dãy số.
Yến Thanh Ti bĩu môi, muốn ném đi, nhưng thấy một kí hiệu ở phía dưới, đây có vẻ như là số điện thoại riêng của Tần Cảnh Chi, có lẽ sau này thật sự sẽ có lúc cần dùng.
Yến Thanh Thi nhếch mày: "Chỉ gọi điện thoại?"
Tần Cảnh chi mỉm cười, nụ cười đó, quả thật như mười dặm gió xuân ở Dương Châu, khiến con người ta sáng mắt, đẹp như cảnh sắc ngày xuân: "Cô đâu phải là người như vậy."
|
Chương 124: Em là đàn ông, em sẽ bảo vệ chị
Tần Cảnh Chi buông một câu rồi đi mất.
Yến Thanh Ti nhìn tấm danh thiếp, nhếch miệng, sao cô lại không phải hạng người đó chứ, cô chính là hạng người như thế đấy!
Yến Thanh Ti tính xoay người rời đi, lại thấy Hứa Thiến Hi đang đứng trong góc, âm thầm quan sát cô.
Yến Thanh Ti thấy trong lòng lạnh xuống, cô nheo mắt, Hứa Thiến Hi rõ ràng là đang tính kế chuẩn bị trả thù cô.
Tiểu Từ xách đồ cho Yến Thanh Ti, nói: "Chị, mình về thôi."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đi thôi."
Ngày mai cô rời khỏi Cảnh thành rồi sẽ tới Lạc thành quay Trấn Hồn Khúc, cứ cẩn thận, tránh được đêm nay, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Nơi quay phim cách chỗ cô ở cũng không tính là xa, lái xe cũng chỉ mất tầm nửa tiếng là tới.
Chỉ là, không ngờ giữa đường xe tự nhiên lại bị chết máy.
Yến Thanh Ti ngồi ở ghế phụ, đầu óc mệt mỏi, thiếp đi.
Tiểu Từ xuống xe kiểm tra một vòng, cũng không biết rốt cuộc bị hỏng ở đâu, nơi này cách chỗ họ ở không xa, lái xe cũng chỉ tầm mười mấy phút, cậu ngẩng lên nhìn xung quanh, lại chẳng có ai cả.
Tiểu Từ luống cuống, nói với Yến Thanh Ti còn đang ở trong xe: "Chị, chị ơi...... Xe bị chết máy rồi, em không biết sửa......."
Yến Thanh Ti mở mắt, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, mới đầu cô còn tưởng là do quá mệt, nhưng hiện tại, với kinh nghiệm bao năm sống trong nguy hiểm, Yến Thanh Ti đang mê man cũng cảm thấy có gì đó bất thường ở đây.
Cô nói: "Mẹ nó, bị hại rồi."
Yến Thanh Ti cố gắng ấn vào lòng bàn tay.
Tiểu Từ sửng sốt: "Chị.... Chị bị sao thế?"
Yến Thanh Ti ôm lấy cái đầu đang không tỉnh táo của mình, nói: "Có người bỏ thuốc vào bia, sẽ có người đuổi tới đây nhanh thôi, Tiểu Từ, đổi quần áo cho chị......"
Yến Thanh Ti có thể đoán ra được người đang muốn đối phó với cô là ai, là Hứa Thiến Hi chứ còn ai vào đây nữa, chỉ là Yến Thanh Ti không ngờ cô ta sẽ ra tay nhanh như vậy.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ uống đúng cốc bia mà đạo diễn đưa cho cô, chắc chắn cốc bia đó có vấn đề.
Tiểu Từ hoảng loạn, cậu chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, nhưng từ trước tới nay Yến Thanh Ti bảo gì thì cậu sẽ nghe thế, cậu vội vàng cởi quần áo của mình ra đưa cho cô.
Yến Thanh Ti cắn đầu lưỡi, cơn đau buốt cùng máu tươi kích thích trí não cô trở nên tỉnh táo hơn.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Từ, Yến Thanh Ti cũng thay xong quần áo.
Vừa mặc đồ lên: "Chị, phía trước có xe tới."
Xe sắp đi tới, Yến Thanh Ti biết người của Hứa Thiến Hi đến rồi, cô tóm lấy tay Tiểu Từ: "Người họ tìm là chị, Tiểu Từ, em mặc quần áo của chị rồi đi trước, đánh lạc hướng họ, kể cả họ có tóm được em, thấy em không phải là chị cũng sẽ thả em thôi, xin lỗi........."
Tim Tiểu Từ đập thình thích: "Chị, chị yên tâm, em biết, chỉ cần chị không sao là được, em là đàn ông, em sẽ bảo vệ chị......."
Tiểu Từ nói xong, nhảy xuống khỏi xe rồi chạy về phía sau.
Người trên chiếc xe đó nhìn thấy, lập tức đuổi theo, không có ai xuống xe cả.
Yến Thanh Ti mở cửa xe ra, đi xuống, lảo đảo chạy về phía trước, cô đi chân đất, lúc chạy mà đi guốc thì phiền phức lắm, những người đó bắt được Tiểu Từ rồi phát hiện ra không phải là cô nhất định sẽ quay ngược lại, cô không thể ở trên xe mãi được.
Thế nhưng, mấy người đó lái xe nên rất nhanh đã tóm được Tiểu Từ, phát hiện ra không phải Yến Thanh Ti, chúng đạp Tiểu Từ mấy cái rồi quay ngược đầu lại đuổi theo cô.
Tiểu Từ đau đớn nằm vật xuống đất, cậu móc điện thoại ra, run rẩy ấn 110.
"Alo, tôi..... muốn báo cảnh sát, chỗ tôi có người bị bắt cóc.... các anh mau, phải mau lên đi…….”
-------------
Nhạc thổ hào: Lần này thì dao cũng không đủ đô nữa rồi, dám động vào người phụ nữ của ông à
|