Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 130: Tôi đê tiện như thế đương nhiên là phải ở bên cạnh em rồi
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Nhạc Thính Phong, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại đê tiện đến thế nhỉ?”
Nhạc Thính Phong thay quần áo: “Đúng thế đấy, trước đây tôi có như thế này đâu, nhắc đến vấn đề này thì phải trách em.”
Nhạc Thính Phong thay quần áo cũng không tránh Yến Thanh Ti nên cô thản nhiên đứng nhìn: “Anh đê tiện là do bản thân anh, trách gì tôi?”
Nhạc Thính Phong mặc áo sơ mi, từ từ cài cúc áo: “Bởi vì em cũng rất đê tiện, tôi bị lây bệnh của em rồi, thế nên…em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Chịu cái đầu nhà anh ấy.”
Nhạc Thính Phong cầm cái áo vest lên: “Đi nào, đại gia đưa em đến đồn công an.”
“Không cần anh đi với rôi, tôi tự đi cũng được.”
“Em cũng nói rồi còn gì, tôi đê tiện như thế, em càng không cho tôi đi, tôi càng phải bám lấy em.”
Yến Thanh Ti bóp trán, cách làm việc của cái gã này bây giờ so với cái người mà cô đã từng biết đúng là một trời một vực, sao càng lúc càng lệch lạc thế này.
Yến Thanh Ti nghĩ đến mục đích của mình, cô muốn Nhạc Thính Phong yêu cô say đắm mà, cô gật đầu: “Được, nếu Nhạc thái tử đã có nhã hứng như vậy, xin mời.”
Nhạc Thính Phong lấy một cái kính râm ra đeo lên, ôm chặt eo Yến Thanh Ti đi về phía trước.
Đêm qua lúc Nhạc Thính Phong vừa mới bước ra khỏi cửa anh đã thấy hối hận rồi, người sai không phải là anh, sao anh phải đi cơ chứ? Buồn cười thật! Anh cứ không đi đấy!
Nhạc Thính Phong định gõ cửa mấy lần liền, nhưng anh lại nghĩ, anh đã chạy ra ngoài rồi mà còn quay lại gõ cửa, thế thì mất mặt quá đi mất, thôi, dù sao…trời cũng sắp sáng rồi mà.
Anh không tin cô không mở cửa, có bản lĩnh thì cô đừng có mở cửa nữa.
Quả nhiên, Yến Thanh Ti không chịu nổi mới sáng sớm liền mở cửa ra.
……
Cơ bản thì đoàn làm phim đã bao cả cái khách sạn này thế nên Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong rêu rao khắp nơi như thế, rất nhiều người đều nhìn thấy, điều này trực tiếp xác minh lời đồn đại trước đó, trong phòng của Yến Thanh Ti luôn có đàn ông.
Người đàn ông bí ẩn đó chính thức được công khai rồi.
Nhạc Thính Phong mở cửa xe ấn Yến Thanh Ti ngồi vào trong, anh vòng lại ngồi vào ghế lái.
Vừa đến được sở cảnh sát, Yến Thanh Ti đã nhìn thấy Hứa Thiến Hi khóc sưng húp hai mắt, cô ta khóc lóc rất thật, như thể oan ức lắm, làm cho viên cảnh sát ngồi trước mặt cô ta thật không biết nên làm thế nào.
“Tuy tôi và chị Thanh Ti có mâu thuẫn với nhau, nhưng tôi có vô lương tâm đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, tôi chỉ là một diễn viên nho nhỏ mà thôi, chị Thanh Ti vừa mới vào nghề, hai chúng tôi sao có thể có thù sâu oán nặng gì chứ? Dù tôi có muốn báo thù thì tôi cũng không thể xuống tay độc ác như thế được.”
Cảnh sát nói: “Đám người bị bắt tối qua đều khai là cô cả.”
Hứa Thiến Hi khóc nước mắt nước mũi rơi như mưa: “Bọn họ vu khống tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp họ, đồng chí cảnh sát, anh đừng bị bọn họ lừa, bọn họ nói là tôi chủ mưu thì bảo bọn họ đưa chứng cớ ra đây, chỉ nói mồm vô căn cứ, nếu nói bừa mà cũng thành lời khai được thì …thì những vụ án oan trong nước nhiều không kể xiết mất.”
Cảnh sát vỗ bàn nghe bốp một cái: “Đừng có mà đánh trống lảng, giờ cô đang là kẻ bị tình nghi đấy.”
Hứa Thiến Hi càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Hức hức, nhưng tôi bị oan thật mà, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều có thể làm chứng cho tôi, tôi quay phim cả một đêm, tôi thực không làm những việc đó mà.”
Yến Thanh Ti nhếch mép, không hổ là diễn viên, kĩ năng diễn xuất của Hứa Thiến Hi bộc phát đúng vào giờ phút này.
Nhưng Hứa Thiến Hi ung dung như thế xem ra cô ta dám chắc chắn rằng cảnh sát sẽ không điều tra ra được cô ta. Đã thế thì cô đành phải ra tay thôi.
Một kế hoạch đã thành hình trong đầu của Yến Thanh Ti, “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng tin rằng cô Hứa đây vô tội, với chỉ số thông minh của cô ta ước chừng còn chẳng nghĩ ra biện pháp trả thù như thế này ấy chứ.”
|
Chương 131: Em xem, số mệnh đã định sẵn em là của tôi!
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: Đệch, Yến Thanh Ti bị đánh tráo mất rồi à? Cô ta mà nhân từ thế này à? Đáng nhẽ cô ấy nên nghĩ cách chỉnh chết con nhỏ Hứa Thiến Hi đó chứ.
Hứa Thiến Hi đang khóc hăng say, nghe thấy giọng nói của Yến Thanh Ti, cả người vô thức run bắn, sự khủng bố mà Yến Thanh Ti mang lại cho cô ta thực sự khiến cô ta sợ hãi.
Cô ta chẳng thèm để ý đến Yến Thanh Ti nói cô ta không có não, quay ra gào khóc to hơn nữa với Yến Thanh Ti: “Chị Thanh Ti, chị nhất định phải tin em.”
Yến Thanh Ti bước đến gần, cười nói: “Tất nhiên rồi, chị tin em, em đương nhiên không phải là đứa không bằng súc vật rồi, em nói xem đúng thế không nào?”
Khóe miệng Hứa Thiến Hi cứng đờ giật giật: “Đúng…là em, đương nhiên em không phải…”
Hứa Thiến Hi nghĩ thầm, Yến Thanh Ti tuyệt đối không tốt bụng đến thế đâu, giúp đỡ cô ta, rốt cuộc Yến Thanh Ti đang có tính toán gì trong đầu thế?
Ở đồn công an, Yến Thanh Ti thuật lại sự việc để phía công an ghi lại lời khai, cảnh sát không tìm được chứng cớ Hứa Thiến Hi mua người bắt cóc Yến Thanh Ti nên đành thả cô ta ra, hai người rời khỏi đồn công an cùng một lúc.
Ra khỏi cửa, Hứa Thiến Hi lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cô ta dương dương đắc ý nhìn về phía Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười cười: “Đừng vội đắc ý làm gì, sẽ cho cô chết trong sảng khoái.”
Phía cảnh sát không có chứng cớ trực tiếp chứng minh cô ta là hung thủ, kể cả sau này có điều tra ra đi chăng nữa cũng không biết phải mất bao lâu, mà cô thì không có nhiều thời gian mà chờ đợi thế đâu.
Hứa Thiến Hi, cô đi chết được rồi đấy!
Hứa Thiến Hi run rẩy, cô ta biết thủ đoạn của Yến Thanh Ti rất độc ác, nhưng cô ta cũng có ô dù đấy nhé, cô ta không sợ.
Hứa Thiến Hi ưỡn ngực, như một con công kiêu ngạo, lên xe.
Yến Thanh Ti nhìn theo bóng dáng của Hứa Thiến Hi, lắc đầu: “Bao nhiêu năm rồi, chơi đi chơi lại mãi một trò, chẳng biết chơi trò gì mới mẻ tí à?”
Ba năm trước, Yến Như Kha cũng bỏ thuốc cho cô rồi gọi bọn lưu manh đến.
Hôm nay Hứa Thiến Hi cũng lại dùng chiêu này, chẳng qua Hứa Thiến Hi không gọi cho đám phóng viên mà thôi, thủ đoạn của cô ta không độc ác bằng Yến Như Kha.
Nhạc Thính Phong ôm eo Yến Thanh Ti, cả nửa người dựa lên người Yến Thanh Ti: “Nói đúng lắm, năm đó tôi cứu em, giờ cũng vẫn là tôi, em xem, số mệnh đã định sẵn em là của tôi rồi.”
Từ lúc bước chân vào cục cảnh sát đến giờ, Nhạc Thính Phong không nói một câu nào, anh ta muốn xem thử, rốt cuộc là Yến Thanh Ti muốn làm cái gì?
Yến Thanh Ti cười phá lên
“Anh nói đúng lắm, năm đó tôi bị chó cắn một phát, giờ lại vẫn bị con chó đó cắn thêm phát nữa.”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Đấy mới gọi là duyên phận.”
Bị chửi là chó, Nhạc Thính Phong nghe nhiều quen rồi, anh hỏi: “Với tính cách của em sẽ không bỏ qua chuyện này đúng không, em định làm thế nào?”
“Muốn biết à?”
Nhạc Thính Phong gật đầu.
Yến Thanh Ti đưa tay vỗ mặt Nhạc Thính Phong, “Năm xưa Yến Như Kha tính kế tôi, tôi liền ngủ với anh, hôm nay đổi thành Hứa Thiến Hi, vậy thì đi tìm…”
Yến Thanh Ti còn chưa nói hết câu, miệng đã bị anh chặn rồi.
Ngay cửa đồn công an, Nhạc Thính Phong ép đè cô lên xe, cảnh sát và người dân ra vào đồn công an làm việc, nhìn thấy thế đều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Buông Yến Thanh Ti ra, Nhạc Thính Phong khinh bỉ cô: “Người đàn ông của cô ta là một lão già 70 tuổi, em có dám ra tay không?”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Hai hôm nữa anh sẽ biết.”
……
Hai hôm sau, Yến Thanh Ti đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Giờ Nhạc Thính Phong mới ý thức được thủ đoạn của Yến Thanh Ti thực có chút tàn nhẫn.
Vai diễn của Yến Thanh Ti đã kết thúc rồi, nhưng cô không đi ngay mà sau khi trả phòng ở khách sạn này liền chuyển sang ở một khách sạn khác, cô sai Tiểu Từ đi về Lạc Thành lấy một thứ mang đến cho cô.
Đêm khuya, trăng mờ sao lặn, Yến Thanh Ti cầm theo thứ đó, đội tóc giả, cải trang thành đàn ông, đi vào khách sạn đoàn làm phim đang ở.
|
Chương 132: Chỉnh chết cô ta 1 Đương nhiên là Nhạc Thính Phong cũng có mặt, anh muốn xem cô ra tay như thế nào.
Yến Thanh Ti ở trong khách sạn này lâu như thế, cô đương nhiên biết cách tránh đi các camera theo dõi.
Đến trước cửa phòng Hứa Thiến Hi, Yến Thanh Ti rút ra một cái thẻ, quẹt một cái mở cửa.
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Em lấy được cái thẻ đó từ lúc nào thế?”
Yến Thanh Ti khinh bỉ liếc Nhạc Thính Phong một cái, vấn đề ngu xuẩn như thế, cô không muốn trả lời.
Hứa Thiến Hi đêm nay phải quay phim, không về sớm được, trong phòng không có người.
Yến Thanh Ti vội móc một cái bình thuốc trong túi áo ra, Nhạc Thính Phong hỏi cô: “Đấy là cái gì vậy?”
Yến Thanh Ti vào trong phòng tắm tìm bàn chải của Hứa Thiến Hi, nhỏ hai giọt từ trong cái chai thuốc bé bằng chai thuốc nhỏ mắt ấy lên bàn chải, cô nhếch môi, cười rõ kinh dị: “Là thứ thuốc có thể khiến thái giám thành mãnh nam, khiến thạch nữ* thành dâm phụ, anh có muốn một ít không?”
*Tên một chứng bệnh của phụ nữ, độc giả search google để biết thêm chi tiết
Nhỏ thuốc vào nước, Hứa Thiến Hi chưa chắc đã uống, nhưng nhỏ lên bàn chải thì khác, cô ta có thể không uống thuốc, nhưng không thể không đánh răng.
Nhạc Thính Phong cau mày, Yến Thanh Ti lấy đâu ra mấy thứ đáng sợ thế này.
Anh ôm eo Yến Thanh Ti: “Có chứ, hai chúng ta mỗi người một ít.”
Yến Thanh Ti đẩy anh ra: “ Anh muốn làm một trận ở trong phòng Hứa Thiến Hi, nhưng chị đây thì không nhé.”
Yến Thanh Ti mở he hé cánh cửa, liếc không thấy có ai, vội vã lẻn ra ngoài.
Đi ra khỏi khách sạn, Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Giúp tôi một tay đi.”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Ô, hôm nay còn nhờ tôi giúp em cơ à? Nói đi, chuyện gì?”
Hai ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh Yến Thanh Ti, vẫn cứ đợi cô mở miệng nhờ anh xử lí Hứa Thiến Hi, chuyện này đối với anh mà nói chỉ là việc cỏn con.
Nhưng mãi mà cô chẳng chịu nhờ vả gì cả.
Yến Thanh Ti rút một tập giấy con con ra, có khoảng độ hơn hai mươi tấm, trên đó in hình phụ nữ ăn mặc hở hang còn có cả một dòng ‘**** điện thoại XXXX”
Yến Thanh Ti nói: “Đi đi, tìm chỗ nào đàn ông tụ tập ấy, phát cho họ.”
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong cực kì phức tạp
Phát tờ rơi! Đùa giỡn nửa ngày rồi bảo anh đi phát tờ rơi, hơn nữa còn là cái loại tờ rơi***, ha, ha ha!” Yến Thanh Ti nhìn thấy mỗi thớ cơ trên mặt Nhạc Thính Phong như đang co giật, cô bĩu môi: “Không đi à? Thôi, tôi biết mà, nhờ anh cũng vô dụng, để tôi tự làm vậy.”
Cô vừa dứt lời, Nhạc Thính Phong đã giằng lấy.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đi chứ, sao lại không đi…”
A
nh là ai?Là Tổng giám đốc của tập đoàn Nhạc thị, nghỉ phép thì không đi nghỉ ngơi cho đàng hoàng, chạy đến đây để bị ăn hành. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ nói anh là vô dụng? Ha ha!
Không ở nhà tận hưởng nhàn nhã, chạy đến đây chen chúc với cô trong cái khách sạn tồi tàn, làm chuyện xấu, còn…đi phát tờ rơi nữa, anh điên rồi!
Không biết kiếp trước anh nợ cô bao nhiêu tiền nữa.
Tâm trạng Nhạc Thính Phong như phát cuồng, anh đội mũ đeo khẩu trang, nghiến răng đi phát tờ rơi.
Ở bên cạnh Yến Thanh Ti, anh quả thực đã làm hết những việc cả đời này chưa từng làm.
Phát tờ rơi, lại còn là tờ rơi***, anh…Nhạc Thính Phong, tổng giám đốc của Nhạc Thị đấy.
Để người khác mà biết được liệu anh có còn chút mặt mũi nào không?
Tổ tông nhà họ Nhạc mà biết chắc đội mồ sống dậy đập cho anh một trận mất.
Trong lòng thì nghĩ thế đấy, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn chạy thẳng đến một quán nhậu bán đồ nướng đang tụ tập rất nhiều diễn viên quần chúng, trong đó đàn ông chiếm đa số.
Nhạc Thính Phong cố lấy dũng khí, tự động viên tinh thần mình nhiều lần, dũng cảm chạy sang đến đó.
|
Chương 133: Chỉnh chết cô ta 2
Nhạc Thính Phong kiên trì đi đến nơi đó, anh tự nói với bản thân mình, không cần coi bọn họ là người, xem bọn họ như một đám xiên nướng là được, đừng nhìn bọn họ.
Nhạc Thính Phong đi một lèo không nhìn ai, nhanh chóng ném cho mỗi bàn một tờ.
Nhạc Thính Phong cảm giác anh thứ đang ném không phải là tờ rơi mà là mặt mũi của cả đời anh.
Ném xong rồi, cũng không thèm để ý có người đuổi theo hay không, Nhạc Thính Phong chạy như bay thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
……
Yến Thanh Ti quay về khách sạn, chuẩn bị lúc nào cũng phải vẹn toàn. Chỉ phát tờ rơi thôi sợ chưa đạt được hiệu quả.
Cô rút điện thoại ra, mở Wechat lên, đăng kí một tài khoản mới, đăng mấy bức ảnh hở hang trên internet lên, sau đó tìm một cái tên đủ tiêu chuẩn của ‘gái’ “Thiến Thiến tiểu yêu tinh’, sửa lại thành cái tên hay ho đó sau đó bắt đầu…lắc nào*!
*Wechat: có một ứng dụng tìm bạn, phải lắc máy mới dùng được.
Quả nhiên, chưa được một lúc, đã có mấy người add friend hỏi giá cả.
Yến Thanh Ti đều trả lời lại từng người một, giá cả thương lượng, có thể kiểm tra hàng trước, địa điểm là phòng 619 khách sạn Tứ Quý, sau 10h đêm.
Sắp xếp đâu vào đấy, Yến Thanh Ti thoát ra, xóa tài khoản, xóa lịch sử trong điện thoại, xóa sạch những dấu vết còn lại của cái tài khoản wechat vừa nãy.
Nhạc Thính Phong về đã thấy Yến Thanh Ti mặc đồ ngủ nằm lì trên giường gọi điện thoại.
“A lô, chị Mạch à, chị nhờ người thông báo cho đám paparazi ở Cảnh thành, bảo với bọn họ là Hứa Thiến Hi bán dâm bị bắt quả tang, địa điểm là phòng 619 khách sạn Tứ Quý”
Đầu bên dây bên kia chị Mạch vừa nghe thấy đã hét ầm lên: “Tổ tông của tôi ơi, em lại chơi trò gì thế?”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, mặt anh đen như đít nồi, tháo khẩu trang ra, anh đi về phía cô.
Yến Thanh Ti ngồi dậy: “Chơi trò gì á? Đương nhiên là trả thù rồi, chị hiểu em mà, em không phải cái loại bị người ta bôi nhọ còn im lặng chịu đựng, em là đứa có thù tất báo.”
Chị Mạch sốt hết cả ruột nhưng chị biết, căn bản là không quản nổi Yến Thanh Ti: “Em đừng có để người ta điều tra ra đấy nhé.”
Nhạc Thính Phong ngồi xuống, ôm eo Yến Thanh Ti, há mồm cắn tai cô.
Một tay Yến Thanh Ti bóp mặt Nhạc Thính Phong, cô nói: “Yên tâm, chỉ cần chị ở bên ấy không để cho ai biết chị tiết lộ tin tức là được.”
“Em không phải lo, bao nhiêu năm lăn lộn trong cái giới này mà chị không có chút thủ đoạn thì bị chỉnh chết từ lâu rôi.”
Chị Mạch đột nhiên nghe thấy những tiếng động kì quái từ đầu dây bên kia, nghe như tiếng đang ăn uống cái gì đó, giống kiểu đang nếm thức ăn vậy.
Chị Mạch cảm thấy kì lạ lập tức hỏi ngay: “Tiếng gì đấy?”
Yến Thanh Ti đẩy đầu Nhạc Thính Phong ra: “À, em đang nuôi gian phu.”
Nhạc Thính Phong giờ đối với cái này có thể coi như là gió thoảng bên tai, gian phu thì gian phu, dù sao cũng chỉ có một mình anh…
Vẻ mặt của chị Mạch ở đầu bên kia không biết miêu tả thế nào nữa.
Chị ngây ra một hồi mới hỏi: “Vẫn là…”
Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc Thính Phong: “Đúng rồi đấy, bám chặt lấy em, đuổi không chịu đi, em cũng bó tay.”
Chị Mạch cũng cảm thấy không cuộc nói chuyện này không thể nào tiếp tục được nữa: “Ha ha, vậy thì, làm xong việc rồi thì về sớm nhé, bên này vẫn còn nhiều việc lắm đấy.”
Yến Thanh Ti: “Em biết rồi.”
Vừa cúp điện thoại, Nhạc Thính Phong đã đè Yến Thanh Ti ra rồi.
“Tôi bám em, đuổi cũng không đi? Hử?”
Yến Thanh Ti không động đậy, trợn mắt: “Thế tôi nói sai à?”
Nhạc Thính Phong nhìn cô một lúc, mặt lạnh như tiền, thoáng cái đã cười lên: “Mẹ nó, cũng đúng lắm.”
Nhạc Thính Phong cắn lên môi Yến Thanh Ti một cái: “Đời trước không biết tôi đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ tôi gặp phải em?’
Yến Thanh Ti: “Ha ha…”
Nhạc Thính Phong muốn làm tới nữa nhưng Yến Thanh Ti đã đạp cho anh một phát.
|
Chương 134: Chị đây đã ra tay tức là muốn lấy mạng cô ta
Thính Phong muốn làm tới nữa nhưng Yến Thanh Ti đã đạp cho anh một phát.
“Tối nay bà đây còn có việc nghiêm túc phải làm, anh đừng có quấy rầy.”
Nhạc Thính Phong nằm kềnh ra giường, tay chân giang ra, lòng đầy xót xa:
“Việc nghiêm túc cái gì, chỉ là xử lí Hứa Thiến Hi thôi chứ gì? Em không thấy việc quyến rũ tôi, sinh cho tôi một đứa con, không chừng có khi còn vào được nhà họ Nhạc ấy, đó không phải là chuyện nghiêm túc à?”
Yến Thanh Ti khinh bỉ nhìn anh: “Đừng có quên tôi còn lập chí làm mẹ kế của anh đấy.”
Nhạc Thính Phong: “….”
Yến Thanh Ti thấy thời gian cũng tương đối rồi, liền thay một cái sim rác vừa mua bên đường gọi cho 110.
Yến Thanh Ti bóp mũi, dùng giọng điệu người phương bắc nói: “A lô, 110 đó phải không, tôi muốn báo cảnh sát một trường hợp, tôi phát hiện đằng này đang có người vi phạm pháp luật…vâng, đúng, chính là phòng 619 của khách sạn Tứ Quý! Thường có rất nhiều người đàn ông lạ mặt ra vào.”
Tắt máy, Yến Thanh Ti đá đá Nhạc Thính Phong, “Dậy đi, anh lái xe chở tôi đến cửa khách sạn Tứ Quý.”
“Để làm gì?”
“Xem trò hay chứ làm gì.”
Nhạc Thính Phong thở dài, anh không phải tổng giám đốc gì cả, mà căn bản là cu li của cô mới đúng.
Hai khách sạn rất gần nhau, đi mấy phút là đến, xe dừng trên con đường đối diện khách sạn Tứ Quý, đèn trong xe đã tắt, từ ngoài nhìn vào người ta sẽ tưởng rằng trong xe không có ai.
Chưa đến một lúc sau, có mấy chiếc xe khác lao đến dừng trước cửa khách sạn, có người xuống, có người không, tất cả bọn họ đều là phóng viên.
Mấy phút sau, xe cảnh sát cũng đến, có vài cảnh sát xuống xe đi thẳng lên trên.
Cảnh sát hỏi mượn thẻ mở phòng của quầy lễ tân, quẹt thẻ mở cửa, tất cả đều ập vào một lúc, phóng viên đi ngay đằng sau.
Cảnh tượng bên trong thật đúng là bẩn thỉu! Cái cô Hứa Thiến Hi này khẩu vị nặng thật.
Ngay đến cả cảnh sát thường xuyên đi bắt những vụ thế này còn không dám nhìn thẳng, thật quá dơ bẩn. Đám phóng viên hăng máu như gà chọi xông vào phòng, máy ảnh chớp liên tục, nhắm thằng Hứa Thiến Hi trần như nhộng đang nằm trên giường, chụp thẳng, chụp nghiêng, chụp các góc độ.
Đây đúng là tin tức có thể gây chấn động giới giải trí đấy.
Bởi vì cả cảnh sát cả phóng viên đều đến đây nên gây ra động tĩnh rất lớn, tất cả các khách ở trong khách sạn này, có cả người của các đoàn làm phim khác, đều chạy đến xem, đám đông vây chật như nêm cối.
Cảnh sát bảo cô ta tự mặc quần áo vào, kết quả cô ta nằm lì trên giường không chịu đứng dậy, ý thức có chút mơ hồ, ôm chặt lấy một người đàn ông không chịu buông ra, cười khanh khách, tình cảnh này không thể chịu đựng nổi.
Viên cảnh sát cũng mất hết kiên nhẫn, đành gọi một nhân viên nữ của khách sạn đến mặc quần áo cho cô ta, sau đó còng tay cô ta lại mang đi.
Rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh Hứa Thiến Hi bị bắt, ào ào rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh, sau đó post lên Weibo.
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đều thay một bộ quần áo khác, đội mũ đứng trong đám đông, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên Hứa Thiến Hi, không có ai để ý đến bọn họ.
Thấy Hứa Thiến Hi bị áp lên xe cảnh sát đi mất, Yến Thanh Ti cười cười, nụ cười hài lòng lại ác độc.
Cho dù phía cảnh sát có điều tra ra được Hứa Thiến Hi là bị hãm hại đi nữa, sự nghiệp diễn xuất của cô ta cũng kết thúc ở đây.
Bao nhiêu phóng viên chụp được những tấm ảnh bất nhã của cô ta, bao nhiêu người vây xem toàn bộ quá trình cô ta bị bắt, cô ta sao có thể có cơ hội xoay mình một lần nữa?
Ngồi vào trong xe rồi, Nhạc Thính Phong không khởi động xe ngay mà nhìn Yến Thanh Ti bằng ánh mắt phức tạp: “Thỏa mãn chưa?”
Yến Thanh Ti nhìn qua cửa sổ, xe cảnh sát đã đi xa rồi, cô cười rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi.”
——
Nhạc thổ hào: Từ tổng tài thành người hầu, đau lòng nha…mọi người, cầu an ủi.
|