Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 160: Đồ đạc là của tôi, em cũng là của tôi
Nhạc Thính Phong mặt lạnh như băng, khoé mắt khẽ liếc nhìn cô một cái, bước qua cô đi vào trong phòng, nói với những người công nhân: “Làm tiếp đi, trước trưa mai mà chưa xong, tôi sẽ trừ một nửa tiền lương.”
Đám công nhân vừa nghe thấy thế, không dám dây dưa nữa vội vội vàng vàng làm tiếp công việc đang dang dở.
Yến Thanh Ti tức đến nỗi mặt mũi sắp méo xệch, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nhạc Thính Phong, anh lập tức mang người của anh cút đi cho tôi.”
Nhạc Thính Phong cười giễu một tiếng, anh cao hơn Yến Thanh Ti, lạnh lùng nhìn xuống cô với ánh mắt miệt thị, dường như đang muốn nói: “Tôi không cút đấy, xem em có thể làm gì được tôi nào.”
Bề ngoài thì đường đường chính chính, lạnh lùng cao ngạo. Nhưng Yến Thanh Ti biết thừa, trong bụng anh ta chẳng có cái thứ gì tốt đẹp.
Yến Thanh Ti lập tức móc điện thoại ra gọi cho ban quản lý khu chung cư: “A lô, ban quản lý đúng đúng không ạ, căn hộ của tôi có trộm, các anh mau lên đây.”
Người của ban quản lí và bảo vệ của khu chung cư lập tức có mặt, nhưng vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tất cả đều cúi đầu chào.
“Bọn họ tự tiện xông vào nhà tôi, các anh lập tức đuổi bọn họ đi và bồi thường tất cả tổn thất cho tôi.”
Ban quản lí cực kì khó xử: “Cô Yến, vị này chính là chủ sở hữu, căn hộ này hiện tại đã…thuộc về Nhạc tiên sinh.”
Chủ sở hữu?
Yến Thanh Ti quay phắt lại nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nhếch môi, khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười rất muốn ăn đòn: “Giờ tôi nhắc em một câu, em nên gọi tôi một tiếng --- chủ nhà!”
Nói rồi quay sang bảo với đám công nhân: “Hoàn thành trước thời hạn, tiền lương tăng gấp đôi.”
Anh đang dùng hành động nói cho Yến Thanh Ti biết: Nhà này là nhà của tôi, tôi muốn sửa kiểu gì thì sửa chứ, liên quan gì đến em.
Giờ thì Yến Thanh Ti đã hiểu, tên khốn Nhạc Thính Phong này qua mặt cô và chị Mạch, trực tiếp giao dịch với chủ nhà cũ, mà chủ cũ của căn hộ này thì không hề thông báo với bọn họ một câu, cứ thế mà bán đứt căn nhà, trong chuyện này nếu Nhạc Thính Phong không giở bất cứ trò quỷ gì ra thì Yến Thanh Ti cô có thể nhảy thẳng từ trên tầng 16 này xuống luôn.
Cô biết ngay mà, tự dưng im ắng mấy hôm liền nhất định là đang tìm cách chơi xấu cô.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được, anh có tiền, có bản lĩnh, đồ đạc của tôi đâu.”
Cô quay phim liên tục mấy ngày liền, mệt dừ cả người, giờ chỉ muốn tìm một chỗ nào đấy nghỉ ngơi, uống miếng nước rồi ngủ một giấc.
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Căn phòng này giờ đã là của tôi, nên đồ đạc trong này đương nhiên cũng là của tôi”
Yến Thanh Ti lại một lần nữa thấy được chứng kiến bản lĩnh xỏ lá của Nhạc Thính Phong, lúc này cô chỉ muốn cởi luôn giày ra mà đập mấy phát vào mặt anh ta.
Yến Thanh Ti cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóng: “Được, của anh, đều là của anh tất, mẹ nhà anh chứ, sao anh không bảo tôi cũng là của anh luôn đi!”
Câu cuối cùng Yến Thanh Ti như đang hét vào mặt Nhạc Thính Phong.
Nào ngờ Nhạc Thính Phong lại rất đường hoàng thừa nhận: " Đúng thế, em đương nhiên cũng là của tôi."
Ban quản lý và bảo vệ đều cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ, len lén liếc mắt nhìn nhau rồi dắt tay nhau rời đi, cái phòng này muốn phá muốn đập cũng không phải là chuyện của họ.
Yến Thanh Ti tức đến mức quặn hết cả dạ dày: “Ha ha, độ bỉ ổi của anh đúng là chẳng có ai theo kịp?”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Đâu có, là do em dạy dỗ tốt đấy chứ.”
“Nhạc Thính Phong, cmn anh cứ đợi đấy cho tôi.”
Yến Thanh Ti khinh thường cười một tiếng, xách hành lí lên nhấc chân rời đi.
Hôm nay, cô thật sự không còn hơi sức đâu mà đôi co với Nhạc Thính Phong, cô rất mệt. Đợi đến lúc cô hồi phục lại, xem cô làm thế nào để chỉnh chết cái gã này, cũng giỏi thật dám chạy đến chiếm ổ của cô mới sợ chứ.
|
Chương 161: Mẹ nó ai là người phụ nữ của anh? Còn chưa đi thang máy, Cận Tuyết Sơ bịt kín từ đầu đến chân bước ra từ thang máy, thấy Yến Thanh Ti liền mở miệng: “Khéo thế, đúng đang muốn tìm cô bàn về việc quảng bá…”
Yến Thanh Ti ngắt lời anh ta: “Giờ tôi mệt lắm rồi, không muốn nói chuyện gì hết, anh mau mau mở cửa đi, tôi mượn nhà anh ngủ một lát.”
Yến Thanh Ti mệt đến nỗi chẳng muốn nhấc chân đi đâu hết, tiếng máy khoan ầm ầm, khiến cho đầu cô đang ong ong như búa bổ. Cô sợ nhìn mặt Nhạc Thính Phong thêm một giây nữa thôi là cô cầm cả cái va li đập thẳng vào mặt anh ta luôn. Cái gã khốn nạn này, không chỉnh chết anh ta, ông trời cũng không đồng ý.
Cận Tuyết Sơ ngây ra, trong lòng trào dâng một niềm vui sướng, Yến Thanh Ti vậy là muốn cùng anh…
Vừa vui mừng được một giây, đột nhiên có một giọng nói lạnh buốt kéo Cận Tuyết Sơ ra khỏi cái mớ suy nghĩ đen tối của anh ta: “CMN, tôi còn ở đây mà em dám chui vào nhà của gã đàn ông khác, em có coi tôi thành người chết à?”
Cận Tuyết Sơ khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong từ đằng sau bước tới, nếu dùng từ ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp để miêu tả thì Nhạc Thính Phong bây giờ toàn thân đầy sát khí, trông rất đáng sợ.
Lúc công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ đã từng gặp Nhạc Thính Phong, nhưng với thân phận của anh ta mà xuất hiện tại một nơi như này, đúng là dọa anh hết hồn
Nhưng, cái khiến anh ta khiếp sợ nhất lại là Nhạc Chính Phong và Yến Thanh Ti hai người họ… quen nhau!
Yến Thanh Ti nghiêng người nhìn Nhạc Thính Phong châm chọc: “Anh mà là người à?’
Nhạc Thính Phong cười: “Không phải, tôi là con chó đã cắn em.”
Yến Thanh Ti còn chưa kịp mở miệng mắng anh ta, Nhạc Thính Phong đã nói tiếp: “Đã không phải là người, thì sao có thể có lí trí giống như con người được.”
Nói rồi, kéo Yến Thanh Ti ôm vào lòng, khuỷu tay kẹp chặt lấy Yến Thanh Ti lôi cô ra nhấn thang máy.
Mắng thì cũng mắng rồi, không làm tí gì gọi là mất lí trí thì sao xứng được với cái bản mặt vô lại này của anh chứ.
Yến Thanh Ti vừa nghe đã tức đến nỗi sắp nổ phổi, quát lên: “Anh bỏ tôi ra, có bản lĩnh thì bỏ tôi ra, tôi cho anh một giọt thuốc độc, độc chết mẹ anh bây giờ.”
Thang máy đang đi lên, Nhạc Thính Phong ôm chặt lấy Yến Thanh Ti không cho cô nhúc nhích, siết cằm cô: “Tin chứ, tôi còn tin sau khi tôi chết em còn lột da tôi nữa kìa.”
Cận Tuyết Sơ lúc này mới phục hồi tinh thần, tháo khẩu trang ra, tiến tới gần bọn họ: “Nhạc Tổng, ép buộc người khác như thế hình như không được hay lắm đâu.”
Nhạc Thính Phong liếc Cận Tuyết Sơ một cái, nhìn bằng một con mắt khinh thường, như đập nát cái vẻ cao ngạo tự phụ mà anh ta vẫn hay thể hiện trước mặt người khác.
Nhạc Thính Phong nói: “Chuyện giữa tôi và người phụ nữ của tôi, anh đừng có xen vào.”
Yến Thanh Ti suýt nữa thì ngất, cô hét lên: “Cmn, ai là người phụ nữ của anh?”
"Bốp", Nhạc Thính Phong đánh một phát vào mông Yến Thanh Ti, lạnh giọng: “Em im miệng cho tôi, sảy thai rồi mà còn nói là không phải?”
Yến Thanh Ti suýt thì phum ra một búng máu, sảy sảy cái thằng cha nhà anh ấy mà sảy.
Lần này thì cô đã biết thế nào là tự vác đá đập vào chân mình, lúc đầu chỉ muốn khiến cho Nhạc Thính Phong phải ghê tởm, giờ lại thành ra cô bị chính mình làm cho buồn nôn. Nhưng mà cô càng không ngờ được Nhạc Thính Phong lại nói chuyện này ra, thể diện của anh ta đâu rồi, đâu mất rồi?
Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô hổn hển tức giận, nghĩ cô đang thẹn quá hoá giận.
Một người như Nhạc Thính Phong tuyệt đối sẽ không nói những chuyện riêng tư này ra, anh ta mà đã nói, vậy thì chắc… là thật.
Quan hệ giữa Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong là... loại quan hệ đó sao?
Trong lòng Cận Tuyết Sơ đột nhiên có một cảm giác... không biết nên diễn đạt thế nào.
|
Chương 162: ‘Ngủ’ với em cho đến khi nào chán thì dậy
Dường như.......... có cái gì đó chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi.
Yến Thanh Ti nghiến răng kèn kẹt: “Nhạc Thính Phong anh đã là đàn ông thì đừng có đàn bà như thế?”
Nhạc Thính Phong lườm cô một cái, mặt mũi âm trầm: “Nói đúng lắm, tôi đưa em về để làm việc của đàn ông đây.”
Yến Thanh Ti: “Cút…”
Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong kéo cô vào trong: “Tôi đưa em đi cút* với tôi đây…”
*Cút = lăn giường.
Cận Tuyết Sơ gọi với theo: “Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti nói với anh ta: “Đợi khi nào tôi về rồi nói.”
Nhạc Thính Phong đứng trong thang máy lạnh mặt nhìn Cận Tuyết Sơ: “Đây là lần đầu tiên, đừng để có lần thứ hai, vụ scandal này cũng dẹp luôn cho tôi.”
Cửa thang máy khép lại, hai người biến mất trước mắt Cận Tuyết Sơ.
Cận Tuyết Sơ đột nhiên hiểu ra tại sao MV của anh không thể quay tiếp cũng như tại sao công ty lại bị Nhạc thị thu mua.
Trước đây thì anh có nghĩ thế nào cũng không ra, hóa ra tất cả là vì...............Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong.
Cận Tuyết Sơ tự cười nhạo bản thân, trách không được lúc đó tổng giám đốc của Kim Vũ nhìn anh muốn nói lại thôi, Yến Thanh Ti đúng là không hề đơn giản.
Anh cứ nghĩ cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, không ngờ hậu đài* của người ta lại cứng đến thế.
*Hậu đài: có người chống đỡ.
Cận Tuyết Sơ nhớ lại thái độ của Yến Thanh Ti đối với Nhạc Thính Phong lúc nãy, đột nhiên cười lên: “Anh thích, tôi cũng thích, mà tôi cũng chẳng phải là kẻ dễ dàng chịu thua, để xem ai trong chúng ta có được cô ấy.”
Chuyện công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ có hận Nhạc Thính Phong không?
Cũng không đến nỗi hận, nhưng ghét là điều đương nhiên, cái album anh ta tỉ mỉ chuẩn bị hai năm trời, chỉ vì một câu nói của Nhạc Thính Phong mà bị hoãn đến tận bây giờ.
Nếu cô gái mà Nhạc Thính Phong trở thành người của anh, thì như thế có được coi là đã báo được thù không?
Huống hồ, anh cũng đã rung động với Yến Thanh Ti, dù không có Nhạc Thính Phong, anh vẫn sẽ theo đuổi cô, nhưng sự xuất hiện của Nhạc Thính Phong càng khiến chuyện này thêm chắc chắn.
Cận Tuyết Sơ đi về phía căn hộ của mình, lúc đi ngang qua cửa nhà Yến Thanh Ti thấy công nhân bên trong đang làm việc.
“Xin lỗi, các anh nhỏ tiếng một chút?”
“Cái này, thôi được, chúng tôi sẽ cố gắng.”
……
Bị lôi lên xe, Yến Thanh Ti mới thôi không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Nhạc Thính Phong, anh lên cơn đấy à?”
Nhạc Thính Phong không đổi sắc mặt: “Tốt nhất em nên câm miệng lại, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em.”
Yến Thanh Ti cười gằn: “Không muốn nói chuyện với tôi, thế cái gã nào chui vào nhà tôi khoan khoan đục đục hả?”
“Nhà em?”
Yến Thanh Ti nghiến răng, đúng, hiện giờ đó là nhà của Nhạc Thính Phong, ai bảo anh ta là thổ hào chứ, người ta có tiền, chỉ cần thích là có thể dùng tiền đập chết người.
Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti một cái: “Nhưng nếu em nói đó là nhà của chúng ta thì tôi cũng không phản đối.”
Yến Thanh Ti cắn răng kèn kẹt: “Tôi phải cám ơn anh đấy.”
“Anh tốn công tốn sức thế sao không đi mua biệt thự đi, chạy đến đây mua một căn chung cư tồi tàn một phòng ngủ một phòng khách làm gì, rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?”
Nhạc Thính Phong cười mà như không: “Làm gì à? Cái này đơn giản lắm, em không biết thật à?”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Đừng khiến tôi nghĩ anh thành kẻ hèn hạ.”
Nhạc Thính Phong rẽ ở ngã rẽ trước mặt: “Cũng đâu có hèn hạ gì, mục tiêu chỉ hơi vĩ đại tí thôi!”
Yến Thanh Ti hiếu kì: “Mục tiêu gì?”
Nhạc Thính Phong dừng xe nhìn cô đầy nghiêm túc: “Mỗi ngày ‘ngủ’ với em, ngủ đến khi nào chán thì dậy!”
--
Nhạc thổ hào: Bản thân là một gã thổ hào có mục tiêu theo đuổi, mục tiêu vĩ đại như thế đấy!
|
Chương 163: Hai vợ chồng tôi đang ân ái ngọt ngào với nhau!
Một phút sau, trong xe vang lên tiếng rên đau đớn, một chiếc giày của Yến Thanh Ti phi thẳng từ cửa sổ xe ra ngoài.
Tâm trạng của Yến Thanh Ti: mẹ nó sao cô lại ngứa mồm đi hỏi anh ta cơ chứ? Cái tên này có bao giờ phun được ngà voi đâu cơ chứ.
Ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì dậy?
Ha ha….cô lại muốn mỗi ngày đánh anh ta đánh đến khi nào anh tự tỉnh dậy ấy chứ.
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt lại đầu tóc, mới nãy chiếc giày đó sượt qua đầu anh bay ra ngoài, Nhạc Thính Phong soi gương chiếu hậu, chỉnh trang lại kiểu tóc của bản thân, ghét bỏ nhìn Yến Thanh Ti: “Em mấy ngày không rửa chân rồi mà thối thế hả.”
Yến Thanh Ti gác một chân không lên tay lái, căm ghét nói: “Tôi mà biết hôm nay phải cởi giày đập anh thì bà đây đã không rửa chân một tuần rồi.”
Nhạc Thính Phong nhìn nhìn chân của Yến Thanh Ti lại liếc sang chiếc giày đang nằm ngoài cửa sổ.
“Tôi cũng muốn khiêm tốn, che giấu mục tiêu vĩ đại của tôi, nhưng là do em hỏi tôi mà, tôi cũng chỉ nói thật mà thôi, trách tôi? Tuy rằng cái mục tiêu này không dễ gì thực hiện, nhưng mơ mộng thì lúc nào cũng phải có, em không cấm được tôi đâu!”
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: “Được, anh bỉ ổi, anh có lí, nhặt trả tôi chiếc giày.”
Trước đây Yến Thanh Ti còn cảm thấy cô còn có thể nói ra những câu khiến Nhạc Thính Phong đỏ mặt tía tai, giờ thì đúng là khó hơn lên trời.
Không phải là công lực của cô yếu đi mà là da mặt của cái gã Nhạc Thính Phong này ngày càng dày.
Nhạc Thính Phong cầm lấy cổ chân của Yến Thanh Ti bỏ xuống: “Em coi tôi là thằng ngu à, nhặt giày cho em để em cầm lấy đánh tôi tiếp à?’
Yến Thanh Ti đá cho anh ta một phát: “Anh tưởng không có giày là tôi không đánh được anh chắc.”
Nhạc Thính Phong tóm lấy chân của Yến Thanh Ti, tiện tay vuốt ve mấy cái: “Nóng nảy thế, giữ lại chút sức lực tí nữa về nhà còn dùng đến, em chẳng bảo tôi nên làm chuyện của đàn ông còn gi? Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Yến Thanh Ti muốn chửi cả nhà anh ta lên: “Anh…”
Bỗng đằng sau vang lên những tiếng còi xe thúc giục, xe của Nhạc Thính Phong lúc này đang dừng lại giữa đường.
Chủ nhân của chiếc xe đằng sau thò đầu ra ngoài cửa xe: “Này, mấy người có đi hay không đây? Hai vợ chồng muốn đánh muốn cãi gì thì về nhà, đừng có chặn đường của người khác chứ.”
Mặt Yến Thanh Ti lập tức đen như đít nồi, ai là vợ chồng với cái gã chết tiệt này.
Nhạc Thính Phong cũng thò ra ngoài cửa xe, hét lên với người đằng sau: “Ai bảo hai vợ chồng chúng tôi đang gây gổ, chúng tôi đang ân ái ngọt ngào với nhau, anh có hiểu không?”
Yến Thanh Ti đạp cho Nhạc Thính Phong phát nữa.
Nhạc Thính Phong vui vẻ khởi động xe, “Tôi đang lái xe đấy, em mà động chân động tay gì với tôi, nhỡ đâu tôi nhất thời không bình tĩnh được, lái xe đâm vào xe đằng trước thì làm sao bây giờ?”
Yến Thanh Ti thu chân về: “Làm sao ấy hả? Kéo anh đi chết cùng chứ làm sao.”
Giờ phút này Yến Thanh Ti chỉ muốn kéo Nhạc Thính Phong đi chết cùng, cô sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.
Cô giờ đang rất ảo não, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo lúc trước đã đi đâu mất rồi hay hồi trước cô bị mù mới coi trọng anh ta.
Nhạc Thính Phong đột nhiên giơ tay ra vuốt ve gương mặt của cô, cười một cách vô lại: “Ô, tôi không ngờ em lại yêu tôi sâu đậm đến thế cơ đấy, chết cũng muốn dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền.”
Yến Thanh Ti: “….”
Cô muốn bóp chết anh ta!
Yến Thanh Ti nhắm mắt, giờ mà nói thêm câu nào với anh ta chắc cô tức chết quá.
Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti, thấy cô tức đến mức không muốn mở mồm nói chuyện nữa, khoé môi cong cong lên.
Ban đầu là anh quá ngây thơ mới để cô bắt nạt, giờ thì, hừ…
Yến Thanh Ti, ông đây còn rất nhiều thời gian để lãng phí với em.
|
Chương 164: Con trai của bác lôi tôi vào trong xe làm chuyện đồi bại
Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti đến căn nhà riêng của anh, căn mà lần trước cô đã từng đến, Yến Thanh Ti cương quyết không để Nhạc Thính Phong bế vào, chân thấp chân cao bước vào thang máy trong tiếng cười nhạo của anh ta.
Yến Thanh Ti không lo Nhạc Thính Phong sẽ làm gì với cô, bởi vì, cô có hàng ngìn cách để khiến anh ta không đạt được mục đích.
Ra khỏi thang máy, Nhạc Thính Phong nhập mật mã, mở cửa.
Vừa bước vào nhà Yến Thanh Ti đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô đói đến mức bụng sôi sùng sục, vừa ngửi thấy mùi này cô đã chảy nước miếng ra rồi.
Nhạc Thính Phong cũng ngửi thấy, anh cau mày bước vào trong hét một tiếng: “Mẹ!”
Căn nhà này ngoại trừ anh ra thì chỉ còn có mẹ anh là hay đến.
Nhưng mà...tại sao mỗi lần anh đưa Yến Thanh Ti đến đây là mẹ anh cũng sẽ đến, có nhất thiết phải trùng hợp đến vậy không?
Nhạc Thính Phong ỉu xìu, mẹ anh ở đây, anh có muốn là chuyện ấy thì cũng chẳng làm được?
Quả nhiên, Nhạc phu nhân mặc tạp dề từ trong bếp đi ra: “Con trai, con về rồi đấy à, mấy ngày liền con không về nhà, mẹ đến…. đến…”
Nhạc phu nhân vẫn chưa nói hết thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đứng đằng sau lưng Nhạc Thính Phong, bà giật bắn, có chút hoảng hốt.
Yến Thanh Ti nhìn thấy Nhạc phu nhân cũng ngẩn ra, hai người từng gặp nhau hai lần, đây là lần thứ ba, lần nào gặp cũng chẳng vui vẻ gì.
Đặc biệt là lần trước, người ta vừa mới ‘Phá thai’ xong!
Dẫn đến Lần này gặp lại Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân luôn có cảm giác áy náy, dẫu sao thì con trai bà cũng sai trước.
Yến Thanh Ti giơ tay chào Nhạc phu nhân: “Thật trùng hợp nha bác gái, lại gặp nhau rồi.”
Nhìn thấy Nhạc phu nhân, trong cái đầu nhỏ của Yến Thanh Ti lại nẩy ra vài ý tưởng xấu xa.
Nhạc phu nhân hắng giọng: “Khụ…Ừm, mẹ cũng sắp nấu xong rồi….”
Nói xong lại quay vào trong bếp.
Yến Thanh Ti cong môi: “Chậc, anh nói xem có phải tôi với mẹ anh rất có duyên không? Nói không chừng, mục tiêu trở thành mẹ kế của anh cũng không khó nhỉ.”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cái bụng của Yến Thanh Ti: “Ha ha, phải, có duyên lắm.”
……
Một lúc sau, Nhạc phu nhân lại đi ra, cũng điều chỉnh lại tâm tình, trở về làm một quý phu nhân, tuy rằng bà có hơi chột dạ, nhưng tuyệt đối không được để tiểu yêu tinh nhìn thấy, nếu không cô ta lại càng ra sức vắt óc tìm cách bước chân vào nhà bà. Nhạc phu nhân nhìn thấy Yến Thanh Ti một chân đi giày một chân không liền hỏi: “Giày của cô đâu?”
Yến Thanh Ti hất cằm: “Hỏi con trai bác ấy.”
Nhạc phu nhân quay sang hỏi Nhạc Thính Phong: “Lại làm cái trò gì thế?”
Nhạc Thính Phong buồn bực ngồi uống nước, chẳng ừ chẳng hứ gì cả, Yến Thanh Ti thở dài một hơi, ai oán nói: “Haizz…Con trai bác bốc hỏa, khăng khăng đòi chơi xe chấn với tôi, cản cũng không cản được, thế nên mới…đánh rơi mất giày.”
“Khục…” Nhạc Thính Phong vừa uống được ngụm nước đã phun hết ra ngoài.
Anh sặc nước ho không ngừng, khiếp sợ quay sang nhìn Yến Thanh Ti.
Giờ thì anh cũng biết tâm trạng của mẹ anh mỗi lần đối mặt với Yến Thanh Ti là như thế nào, người phụ nữ này, cô ta đã mở miệng câu nào câu nấy đều khiến cho người ta shock nặng.
Nhạc phu nhân khó khăn lắm mới trở về trạng thái của một quý phu nhân chớp mắt một cái lại sụp đổ, miệng há hốc, không dám tin nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti một chân đi đất, quần áo xộc xệch, đầu óc lộn xộn, không giống cảnh vừa làm loạn xong thì là gì, nháy mắt mặt bà đã đỏ bừng.
Bà cắn chặt răng, quay sang quát cho Nhạc Thính Phong một trận: “Mày lại làm cái trò gì đấy hả? Cô…cô ta vừa mới phá thai đó, mới có một tháng thôi mà?”
Nhạc Thính Phong bị oan: “Mẹ, con….”
--
Nhạc thổ hào: ba mươi năm chuyên làm đầu sỏ, giờ lại bị ăn quả đắng! Nhìn lại thế giới một lần nữa, cái thế giới này tràn ngập ác ý.
|