Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 165: Con trai, con không thể cầm thú như thế được
Nhạc phu nhân liếc Yến Thanh Ti thêm cái nữa lại quay sang quát Nhạc Thính Phong: “Con cái gì mà con, im mồm ngay cho mẹ, đi vào đây với mẹ.”
Nhạc phu nhân lôi xềnh xệch cậu con trai vào trong phòng ngủ, đóng rầm một cái.
Yến Thanh Ti nhướng mày, để hai mẹ con bọn họ tự tâm sự với nhau vậy.
Trong phòng ngủ, Nhạc phu nhân hận sắt không thể thành thép nhìn Nhạc Thính Phong: “Mẹ từ trước đến nay vẫn biết mày không phải đứa tử tế gì, nhưng mày dù sao cũng là con trai mẹ, bình thường mẹ không nói gì, nhưng mày không thể cầm thú như thế được.”
Nhạc Thính Phong bóp trán, cầm thú?
Ở trong lòng mẹ, anh đã nâng cấp thành cầm thú rồi cơ đấy.Yến Thanh Ti đã từng chút từng chút một phá huỷ hình tượng của anh.
Nhạc Thính Phong thanh minh: “Mẹ, con…nếu như con nói, con không làm chuyện đó, mẹ có tin không?’
Nhạc phu nhân đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Mẹ tin... tin được mới là lạ.”
Nhạc Thính Phong cạn lời.
Anh cực kì buồn bực, tại sao Yến Thanh Ti nói thì mẹ tin còn anh nói thì lại không?
Rốt cuộc bình thường hình ảnh của anh trong mắt mẹ anh kém cỏi đến mức nào?
Nhạc phu nhân chỉ ra ngoài cửa nói: “Mẹ nói cho con nghe, ngoài đó là một tiểu yêu tinh, mẹ không thích, mẹ nhìn thấy là ghét, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, con không thể tuỳ tiện giày xéo người ta như thế được.”
Nhạc Thính Phong cắn răng: “Mẹ…”
Nhạc phu nhân giơ tay đập cho anh một cái: “Nhanh chóng cắt đứt với cô ta đi, cô ta không được, hai đứa đều không phải thứ tốt lành gì, đứa nào cũng suốt ngày gây họa, tìm đứa con gái nào hiền lành tử tế cho mẹ.”
Nhạc Thính Phong dứt khoát không thanh minh thanh nga gì nữa, giờ có nói gì cũng vô dụng, thản nhiên nói lại: “Nếu như cô ta cứ bám lấy con, không chịu cắt đứt với con thì làm thế nào?”
Nhạc phu nhân: “Cho nhiều tiền vào, cái loại tiểu yêu tinh này cứ đưa thật nhiều tiền là đuổi được.”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Mẹ… mẹ chẳng phải nói con không phải thứ tốt lành gì sao, con còn đi tai hại gái nhà lành làm gì, không bằng cùng với ‘bên ngoài kia’ hợp thành một đôi, dù sao bọn con cũng chẳng tốt lành gì, tự gây hoạ cho nhau không phải tốt hơn à?”
Nếu Yến Thanh Ti là cái loại con gái chỉ cần tiền là đuổi đi được, anh đã sớm có được cô rồi, còn phải hao tâm tốn sức chờ đợi cho đến bây giờ?
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân thay đổi: “Mày định thế thật đấy à?”
Nhạc Thính Phong cười cợt: “Cái gì thật cơ?”
Nhạc phu nhân lại quan sát anh: “Không có gì, dù sao mẹ cũng nói rõ ràng với con rồi, dù sao mẹ cũng không thích nổi cô ta, nhưng con cũng không thể không coi người ta ra cái gì như vậy, chuyện ngày hôm nay đừng tái diễn lần thứ hai, nếu không mẹ…”
“Mẹ làm sao?”
“Tao đánh mày đấy!”
……
Hai người vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Yến Thanh Ti không chút khách sáo nào bê bát canh gà húp xì xụp rồi, nhìn thấy bọn họ, cô nói: “Ngại quá đi mất, tôi đói quá rồi, không nhịn được nữa.”
Nhạc phu nhân vốn dĩ định trách móc vài câu, nhưng vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti liền chột dạ không nói được câu nào.
Hơn nữa Yến Thanh Ti húp bát canh gà ngon lành như thế, khiến cho Nhạc phu nhân đột nhiên cảm thấy, cái miệng của tiểu yêu tinh cũng biết thưởng thức đấy chứ, ít nhất biết canh gà bà làm rất ngon.
Yến Thanh Ti húp một thêm một ngụm canh, nói: “Bác gái, điện thoại của bác lúc nãy cứ kêu mãi.”
Nhạc phu nhân vội vã cầm điện thoại trên bàn lên xem cuộc gọi nhỡ, thì ra là Yến Như Kha.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc phu nhân là không thể để con trai nhìn thấy được, không nó lại nói bà.
Nhưng lúc bà chuẩn bị nhét điện thoại vào túi thì điện thoại lại reo lên lần nữa.
Yến Thanh Ti nhếch môi, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng: “Bác gái, bác nghe điện thoại đi, tôi thấy Yến Như Kha gọi mấy cuộc rồi, không chừng…là có chuyện gấp, bác nói xem có đúng không?”
|
Chương 166: Tôi nhìn trúng người đàn ông của cô!
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy cái tên Yến Như Kha liền quay phắt sang nhìn Nhạc phu nhân, ánh mắt u ám âm trầm khiến Nhạc phu nhân nổi hết cả da gà lên.
Nhạc phu nhân ngượng ngùng, lườm Yến Thanh Ti một cái, vội vã giải thích với Nhạc Thính Phong: “Cái này, mẹ cũng có biết gì đâu, mẹ có nghe đâu, ai mà biết cô ta cứ gọi cho mẹ suốt thế, để mẹ cho cô ta vào sổ đen.”
Vài phút trước Nhạc phu nhân vẫn còn đang dạy dỗ con trai, nháy mắt đã sợ không dám nghe điện thoại.
Di động vẫn đang kêu, Yến Thanh Ti nhanh tay ngăn Nhạc phu nhân lại: “Ôi, đừng cho vào sổ đen mà, người ta gọi mấy chục cuộc liền, chắc đang có việc gấp mà, cứ nghe trước rồi nói sau.”
Yến Thanh Ti cười như không cười quay sang nhìn Nhạc Thính Phong: “Anh nói xem có đúng không, anh yêu!”
Một câu "anh yêu" nghe mềm nhũn, Nhạc phu nhân rùng mình một cái, hung ác lườm Yến Thanh Ti: tiểu yêu tinh.
Nhạc Thính Phong tự dưng muốn dung túng Yến Thanh Ti, dù biết tỏng cô nàng chẳng có ý gì tốt, anh vẫn cứ nói: “Mẹ, mẹ cứ nghe xem nào, hỏi xem cô ta muốn làm cái gì? Còn nữa, đừng có để con biết mẹ vẫn lén liên lạc với cô ta.”
Nhạc phu nhân không chịu được áp lực từ con trai, trong lòng thầm hận Yến Như Kha, trách cô ta làm cái gì mà gọi điện vào cái giờ này.
Nhạc phu nhân nghe máy: “A lô, Như Kha à, có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Yến Như Kha trong điện thoại buồn bã: “Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên gọi điện quấy rầy bác mới phải, nhưng cháu có một việc rất gấp muốn hỏi bác, chính là về anh Thính Phong, anh ấy…”
Nhạc phu nhân vừa mới nghe đến tên của Nhạc Thính Phong liền vội vã cắt ngang: “Được rồi, cháu đừng có gọi điện cho bác nữa, bác đang ở chỗ của Thính Phong đây này, nó không thích đâu, bác cúp điện thoại đây…”
Nhạc phu nhân đang định tắt điện thoại đi, Yến Thanh Ti vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bỗng đưa tay ra giật lấy cái điện thoại.
Nhạc phu nhân kinh ngạc: “Cô….”
Bà định giằng cái điện thoại nhưng Nhạc Thính Phong lại ngăn bà lại.
Nhạc Thính Phong muốn xem xem, Yến Thanh Ti muốn nói gì với Yến như kha.
Yến Thanh Ti mở loa ngoài của điện thoại lên, vẻ mặt đầy tính toán, nụ cười nơi khoé miệng ẩn chứa sự độc ác: “Cô thân yêu, cô vẫn khoẻ đấy chứ?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến những tạp âm, một lát sau, giọng nói run rẩy của Yến Như Kha vang lên: “Cô là ai?”
Yến Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc của mình: “Không phải chứ, mới có ba năm không gặp mà cô đã không nhận ra giọng của tôi rồi, xem ra tôi còn chưa khiến cô hận đến chết nhỉ?”
“Yến...Thanh...Ti….” Cho dù là qua điện thoại cũng có thể nhận ra lúc Yến Như Kha nói ra cái tên này cô ta đang cực kì giận dữ.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân đang tức đỏ cả mặt lên cười nói: “Đúng rồi nha, không phải tôi thì còn ai vào đây nữa.”
“Bác Nhạc đâu rồi?” Yến Như Kha ở đầu dây bên kia đang dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế bản thân không quát tháo chửi mắng, bởi cô ta biết, Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong đều có mặt ở đó, cô ta không thể để hình tượng tốt đẹp mà cô ta đã mất bao công sức xây dựng nên sụp đổ dễ dàng đến thế này.
Yến Thanh Ti cầm điện thoại của Nhạc phu nhân điều này khiến Yến Như Kha gần như phát điên.
Yến Thanh Ti cười xấu xa, “Vẫn gọi là Bác Nhạc à? Tôi cứ tưởng sau ba năm không gặp cô nên đổi thành gọi mẹ mới phải, kết quả là vẫn dậm chân tại chỗ à, chậc chậc, gái già 30 tuổi, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Yến Như Kha cao giọng the thé nói: “Yến Thanh Ti mày đừng có mà quá đáng, chuyện của ba năm trước tao không so đo với mày coi như đã hết tình hết nghĩa, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Yến Thanh Ti nhìn về hướng Nhạc Thính Phong, “Tôi muốn nói với cô là--- cô ruột thân mến của tôi, người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi!”
--
Nhạc thổ hào: Ai nha, được người ta tỏ tình! Ai bảo bạn lớn lên đẹp trai lại còn nhiều tiền, bạn cũng hết cách rồi nha!
|
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI Chương 167: Người đàn ông của cô ngày nào cũng ngủ cùng tôi đấy
Người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi!
Câu này của Yến Thanh Ti vừa kiêu ngạo lại lưu manh.
Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân ngây người, nhìn trừng trừng vào Yến Thanh Ti.
Tiếng thở của Yến Như Kha dồn dập, nặng nề vang lên từ đầu dây bên kia, nghe tiếng thở đó là cũng biết cô ta tức đến mức nào.
“Yến Thanh Ti, mày có biết thẹn là gì không? Tao là cô mày, Nhạc Thính Phong là bạn trai của tao, nếu mà mày còn biết xấu hổ thì đừng có làm những chuyện đê tiện như thế, mày muốn học theo mẹ mày à? Cướp bạn trai của người khác thì khiến mày có cảm giác thành công đến thế sao?”
Không thể không nói, năng lực kiềm chế của Yến Như Kha không tồi, nếu như đổi thành Yến Minh Châu, bị nhục nhã đến như thế, đã sớm mất đi lí trí mà điên cuồng chửi rủa rồi.
Nhưng Yến Như Kha lại không như thế, cô ta dùng giọng nói đầy bi phẫn nhắn nhủ cho Nhạc phu nhân một tin tức, Yến Thanh Ti là một đứa con gái đê tiện chuyên đi dụ dỗ đàn ông của người khác, giống y hệt con mẹ của nó.
Đã đến nước này rồi Yến Như Kha cũng không muốn bỏ qua cho Yến Thanh Ti nữa.
Quả nhiên sắc mặt của Nhạc phu nhân lập tức thay đổi, càng nhìn Yến Thanh Ti càng thấy đáng ghét.
Nụ cười của Yến Thanh Ti vẫn chẳng thay đổi, vẫn xinh đẹp động lòng người, cô hất cằm lên nhìn Nhạc Thính Phong: “Cô nói đúng lắm, cướp người đàn ông của cô, thì tôi đặc biệt cảm thấy có thành tựu, nhất là khi nghĩ đến người đàn ông của cô mỗi ngày đều ngủ chung với tôi, trong lòng tôi đặc biệt vui vẻ, có bản lĩnh cô đến cướp về.”
Yến Như Kha gào lên: “Yến Thanh Ti…mày một vừa hai phải thôi, mày không sợ sau này sẽ gặp báo ứng?”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Tôi không sợ báo ứng mà chỉ sợ báo ứng đến không đủ.”
Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, “Yến Như Kha, cô luôn mồm luôn miệng bảo Nhạc Thính Phong là bạn trai cô, cô gọi anh ta, xem anh ta có trả lời không? Chính anh ta đã tự mình nói với tôi, cô vừa già vừa xấu, gái già còn thích đỏm dáng, anh ta nhìn thấy cô là thất buồn nôn.”
Yến Thanh Ti đột ngột chuyển tông, nũng nịu nói: "Em nói có đúng không hả, anh yêu?”
Nhạc Thính Phong cố nén cười, cái mồm của Yến Thanh Ti đúng là lợi hại, chẳng cần phải soạn lời trước.
Nhưng, đúng là anh nhìn thấy Yến Như Kha là thấy buồn nôn.
Anh hắng giọng, phối hợp với Yến Thanh Ti: “Đúng thế.”
Yến Thanh Ti nhìn anh với ánh mắt như đang nói coi như anh biết điều.
“Cô à, nghe thấy chưa? Tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, cứ để tôi và Nhạc Thính Phong đến với nhau đi, cô chuẩn tiền mừng là được, từ chồng biến thành cháu rể, dù gì vẫn là người một nhà mà.
Yến Như Kha nghiến răng nghiến lợi: “Tao không tin, Yến Thanh Ti mày đủ rồi đấy.”
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Tin hay không thì tuỳ, dù sao người đàn ông của cô đã không còn là của cô nữa rồi, cũng hết cách, ai bảo tôi gặp người người thích cơ, bằng không làm sao tôi có thể vào cái nhà này được, ngay cả bác gái cũng thích tôi lắm đấy nhé, vừa nãy còn nấu canh cho tôi uống nữa kìa, tôi bảo cô này, cô đã đến cái tuổi này rồi thì tỉnh táo lại đi, cô lấy cái gì để tranh với tôi đây?”
Nhạc phu nhân vừa định mở mồm ra nói chuyện đã bị Nhạc Thính Phong cản lại: “Mẹ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã.”
Nhạc phu nhân tức đến đau ngực, con yêu tinh thật đúng là không biết xấu hổ, lại quay sang nhìn con trai mình, vui vẻ đến thế cơ à?
Nhạc phu nhân chỉ vào anh mà mắng: “Con với cô ta, hai đứa…cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”
Yến Như Kha: “Yến Thanh Ti, tao cảnh cáo mày, mày đừng có mà quá đáng quá, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Câu này tôi xin tặng lại cho cô, tôi đã quay về rồi, người đàn ông của cô không còn là của cô nữa đâu.”
|
Chương 168: Tôi không những xinh đẹp lại còn biết dụ dỗ đàn ông
Nét cười trên mặt Yến Thanh Ti từ từ tan biến: “Cô à, ráng mà sống cho tốt những ngày tháng tốt đẹp, nó không còn nhiều đâu, món nợ của chúng ta, cũng nên đến lúc thanh toán cho sạch sẽ.”
Yến Thanh Ti quay về, những ngày tháng tốt lành của nhà họ Yến cũng đến hồi kết thúc.
Nhà họ Yến nợ mẹ con cô bao nhiêu năm thế cũng đã đến lúc phải trả lại rồi.
Không đợi Yến Như Kha nói tiếp, Yến Thanh Ti dập máy, tiện đó cũng cho luôn Yến Như Kha vào danh sách đen, rồi mới trả lại điện thoại cho Nhạc phu nhân: “Bác gái cầm chắc nhé!”
Nhạc phu nhân hất tay Yến Thanh Ti ra, nổi giận đùng đùng lườm cô: “Hoá ra cô chính là Yến Thanh Ti mà Như Kha đã nói.”
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết Yến Như Kha đã sớm nói xấu cô với Nhạc phu nhân, một đứa con gái xấu xa tồi tệ nhưng cũng không sao, cô cũng chẳng muốn làm dâu nhà họ Nhạc.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng đấy, tôi chính là đứa con gái của bồ nhí mà cô ta đã nói đấy, là cái đứa từ nhỏ đã phóng đãng thành tính, chuyên môn đi dụ dỗ đàn ông, sao nào? Giờ được gặp mặt bác thấy có đúng không?”
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ đến con bé này ngay cả mắng mình cũng không hề nương tay.
Nhạc phu nhân chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô, cô…đúng là không biết xấu hổ.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Chậc chậc… ai cũng bảo tôi không biết xấu hổ, bác không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng.”
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: “Con trai tôi sẽ không thích cô đâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn rời đi, đừng có mà quấn lấy con trai tôi nữa.”
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong một cái: “Ha Ha, bác cho rằng con trai của bác ai gặp cũng yêu thật đấy à? Nếu không phải con trai bác vừa khóc vừa gào, suốt ngày bám dính lấy tôi, tôi còn lâu mới thèm dây dưa với con của bà?”
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt mũi, hắng giọng.
Không biết tại làm sao, anh ta luôn cảm thấy khi mẹ anh nói chuyện với Yến Thanh Ti, anh không cách nào chen vào được.
Nhạc phu nhân đập bàn một cái: “Cô…con trai tôi có chỗ nào mà không tốt, vừa giàu vừa đẹp trai.”
Tốt hay xấu gì thì nó là con mình, Nhạc phu nhân có ghét bỏ đến mấy cũng không thể để người khác nói xấu con mình được.
Yến Thanh Ti khinh thường bĩu môi: “Bên cạnh tôi đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai nhiều lắm, cũng không phải chỉ có một mình anh ta, bà đây không những xinh đẹp, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông lại là số một, lên giường với ai mà chả được?”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Yến Thanh Ti, em nói lại một lần nữa thử xem nào?”
Yến Thanh Ti liếc anh: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Nói xong liền ngáp lên ngáp xuống: ‘Tôi muốn đi ngủ, đừng làm phiền tôi.”
Yến Thanh Ti đi thẳng vào phòng ngủ của Nhạc Thính Phong, Nhạc phu nhân đứng đằng sau cô nói: “Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cô bước chân vào nhà họ Nhạc.”
Yến Thanh Ti lắc đầu, quay người lại nói với Nhạc phu nhân: “Chậc chậc, nói bác già rồi chẳng oan tí nào, vào nhà họ Nhạc thì có tác dụng gì, bác cũng biết, tôi thích dụ dỗ đàn ông, chỉ cần con trai bác vẫn nằm trong bàn tay tôi, nhà cửa, xe cộ, tiền tài tôi muốn gì mà chẳng được? Danh phận ấy à, có hay không có thì quan trọng gì?”
Yến Thanh Ti chớp mắt đá lông nheo với Nhạc Thính Phong ngay trước mặt Nhạc phu nhân rồi sập cửa cái rầm.
Nhạc phu nhân tức muốn nổ phổi: “Con nghe đi, nghe xem, cái loại hồ li tinh như cô ta... con còn không mau cắt đứt đi, dù gì cô ta cũng là cháu gái của Như Kha, con…con…con bảo mẹ phải nói gì với con nữa bây giờ?”
Nhạc Thính Phong bóp trán: “Mẹ, con có chút việc, mẹ đừng hỏi nữa.”
“Con nói mẹ nghe, con có cắt đứt với cô ta không thì bảo?’
“Không đời nào.” Nhạc Thính Phong đáp lại rất dứt khoát, không có một giây do dự.
--
Nhạc thổ hào: Được tỏ tình xong tâm trạng thật tốt đẹp, thế giới thật tốt đẹp, quả nhiên chỉ có đàn ông đẹp trai mới có thể dụ dỗ được tiểu yêu tinh.
|
Chương 169: Tiểu yêu tinh đó chính là người phụ nữ của con trai mẹ đấy
Sắc mặt Nhạc phu nhân tái mét, ôm ngực rên lên: “Ôi trời ơi, tôi…ngực tôi đau quá, không thở nổi nữa rồi…”
Nhạc Thính Phong thờ ơ: “Mẹ, trước mặt con thì đừng có giả vờ nữa.”
Nhạc phu nhân: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, có ai nói mẹ mình như con không?”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ nói: “Mẹ, mẹ mau về đi, tiểu yêu tinh trong kia mẹ không chơi lại được đâu.”
Yến Thanh Ti là đẳng cấp gì mà mẹ anh là đẳng cấp gì? Chưa kịp sờ tới lông chân người ta đã bị đạp bẹp rồi.
Mà, Nhạc Thính Phong còn cảm thấy Yến Thanh Ti đã nương tay lắm rồi, chắc là thấy mẹ anh dễ bắt nạn nên không dùng toàn lực.
Nhạc phu nhân tận tình khuyên bảo: “ Rồi rồi, mẹ không đấu lại được với cô ta, con thì được, kiểu gì thì Như Kha cũng tốt hơn con nhỏ yêu tinh này, con đã không thích Như Kha thì thôi, tại sao lại có thể ở cùng con nhỏ đó được?”
Nghe đến tên của Yến Như Kha là Nhạc Thính Phong thấy ngán ngẩm: “Yến Như Kha là cái thá gì cơ chứ, chơi cô ta khác gì con tự hạ giá chính mình, con nói lại lần nữa, mẹ đừng có qua lại với cô ta nữa, nếu không cô ta sẽ bán mẹ đi luôn đấy…”
Nhạc phu nhân “hứ” một tiếng: “Vậy con chơi cháu gái của nó thì không hạ giá à?”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc: “Đúng thế đấy, con thích đứa cháu gái này….”
“Con…sao con lại không biết xấu hổ như con bé yêu tinh kia thế.”
Nhạc phu nhân tức đến nghiến răng: “Mẹ không quản nổi con nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong đẩy nhạc phu nhân ra ngoài: “Mẹ, con không can thiệp đến chuyện của mẹ thì mẹ cũng đừng quan tâm đến chuyện của con, đợi đến lúc con chơi chán rồi, sẽ kết hôn, sẽ sinh con… không cần mẹ nhắc con cũng làm. Mẹ bảo mẹ không quản nổi con, con có bao giờ nghe lời mẹ nói đâu mà, mẹ đừng kiếm chuyện nữa."
“Ôi… con đừng có đẩy mẹ, con nói câu này thì con nhớ giữ lời đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Nhạc phu nhân không cam lòng quay đi: “Vậy tiểu yêu tinh thì… con cứ để cho cô ta làm loạn ở chỗ của con thế này à?”
Nhạc Thính Phong cười rộ lên, nói: “Tiểu yêu tinh đó là người phụ nữ của con trai mẹ đấy, cô ta có càn quấy đó cũng là do con cho phép, nhưng đến giờ mẹ còn không hiểu con hay sao, có ai có thể càn quấy bằng con trai mẹ đây? Thôi được rồi, mẹ về đi.”
Cái này thì Nhạc phu nhân tin, con trai bà là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng...cũng nên có người cản lại nó chứ.
Nhạc phu nhân do dự một chút rồi dặn dò: “Con đúng thật là…con nhớ cẩn thận một chút đấy, đừng có chơi ra mạng người, vừa mới phá thai xong, con chú ý một chút.”
Nhạc Thính Phong chịu không nổi mà trợn trắng mắt: “Con cũng muốn lắm đấy…”
“Con nói cái gì đấy?”
“Không có gì đâu, mẹ mau về đi.”
Nhạc phu nhân cuối cùng cũng bị đẩy ra ngoài cửa, không cam tâm nhưng vẫn phải đi về. Nhạc Thính Phong đóng cửa, thở phào một hơi, nghe hai người phụ nữ này cãi nhau đúng là đau hết cả đầu.
……………
Nhạc Thính Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Yến Thanh Ti đang nằm trên giường ngủ ngon lành, chiếc giày còn lại trên chân kia cũng chưa cởi, hoàn toàn không có ý thức đây là nhà của người khác.
Nhạc Thính Phong bỗng dưng nghĩ hình như anh vào nhầm nhà mất rồi, đây là nhà của Yến Thanh Ti mới đúng.
Cái đứa con gái ruột để ngoài da này, dám mang anh ra làm tay sai, tuyên chiến với Yến Như Kha, ngay trước mặt anh mà làm mẹ anh tức đến suýt hộc máu, gan cô cũng to lắm, chẳng sợ anh sẽ đứng về phía mẹ mình.
Không, cô đúng là không sợ, cô chẳng sợ cái gì cả?
Quan trọng nhất là anh mặc dù đã biết rõ câu “người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng.” là cố ý khích bác Yến Như Kha, nhưng khi nghe được câu nói đó trái tim anh... vẫn cứ không nhịn được mà đập nhanh lên một chút.
Ngay cả khi nhớ đến vụ scandal của Cận Tuyết Sơ, cũng không còn tức tối như ban đầu nữa.
|