Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 170: Nhạc Thính Phong là của tôi, cô đừng hòng cướp mất
Nhạc Thính Phong khép cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lai: "Làm chút chuyện cảnh cáo Yến Như Kha cho tôi, để cô ta biết điều một chút, đừng có làm chướng mắt tôi, nếu cô ta vẫn còn dám động tới Yến Thanh Ti thì tôi không muốn thấy cô ta còn sống ở trên cái đất Lạc Thành này nữa."
Dập điện thoại, Nhạc Thính Phong tắt máy, cởi quần áo vào phòng ngủ, xốc chăn, chán ghét cởi nốt một bên giày cho Yến Thanh Ti, rồi nằm xuống ôm chặt lấy cô......ngủ.
Anh nói ngày nào cũng ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì tỉnh, đâu chỉ là nói xuông.
..........
Giờ, Yến Thanh Ti càng ngủ ngon bao nhiêu, Yến Như Kha càng điên cuồng bấy nhiêu.
Yến Như Kha gần như trở nên điên dại, vành mắt đỏ ngầu, cô ta đập vỡ mọi thứ trong phòng, nào là máy tính, điện thoại, ly cốc, tất cả đều biến thành một đống hỗn độn.
Yến Như Kha cầm một con dao rạch con gấu bông được cấp dưới tặng, rạch cho te tua không còn chỗ nào lành lặn, bông cũng lòi hết cả ra ngoài.
Yến Như Kha liên mồm lẩm bẩm: "Tao biết ngay mà, Yến Thanh Ti, tao biết mày sẽ không buông tha cho tao, tao biết mà......."
"Con khốn, con khốn, con khốn..... Tại sao mày lại giật mất người đàn ông của tao, tại sao mày lại cướp mất anh ấy? Tại sao mày không chết đi, sao mày vẫn còn sống trên đời này làm gì....... Sao khi đó mày không chết luôn cùng với con mẹ mày đi.........."
"Yến Thanh Ti, tao sẽ không tha cho mày đâu, những gì là của tao đừng hòng ai cướp mất, những ngày tháng phú quý của tao mày cũng đừng hòng phá hoại....... Nhạc Thính Phong là của tao!"
Yến Như Kha run rẩy nhặt điện thoại lên, điện thoại đã bị vỡ nát không dùng được nữa.
Cô ta nhấc điện thoại bàn, nhấn vào một dãy số.
"Alo, anh Triệu, tra giúp tôi hành tung gần đây của Yến Thanh Ti, phải, tôi cần chính xác thời gian, giá cả tùy anh."
Buông ống nghe xuống, gương mặt của Yến Như Kha trở nên méo mó, hung tợn.
Yến Thanh Ti, ngày nào mày còn chưa chết thì tao vĩnh viễn không thể yên lòng.
Yến Thanh Ti, mày quay lại tìm chết thì đừng trách tao độc ác.
..............
Yến Thanh Ti thật sự rất mệt, cô ngủ thẳng tới hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, hơn nữa lại là bị cơn đói làm cho tỉnh.
Yến Thanh Ti ôm bụng bò dậy, không cần biết Nhạc Thính Phong có ở bên cạnh hay không, lảo đảo đi thẳng vào bếp.
Trong bếp vẫn còn canh và thức ăn Nhạc phu nhân nấu lúc trước, chỉ cần hâm ấm lại là được.
Yến Thanh Ti dựa vào bệ bếp, mắt chăm chăm nhìn vào nồi, hận không thể khiến lửa to hơn nữa để canh gà trong đó sôi lên tức thì.
Cuối cùng, khói trong nồi cũng bốc lên, canh gà tỏa hương thơm ngào ngạt, Yến Thanh Ti vội vàng múc lấy một bát to tướng.
Tắt bếp, cô ôm bát quay lại liền thấy Nhạc Thính Phong đang tựa vào khung cửa, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm.
Yến Thanh Ti vội ôm chặt lấy bát: "Muốn ăn thì tự đi mà múc."
Nhạc Thính Phong đi theo sau cô: "Em múc cho tôi đi."
"Sao anh không bảo tôi đút cho anh luôn đi."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Tôi cũng đang định nói thế, hay là em đút cho tôi vậy?"
"Hơ hơ...... Mặt anh trơ quá rồi đấy, biến qua một bên, đừng có làm làm phiền nhã hứng ăn uống của tôi."
Nhạc Thính Phong áp tới: "Vậy để anh đút cho em nhé."
Yến Thanh Ti cảm thấy canh gà vì câu nói này mà mất hết cả mùi vị, cô ngẩng đầu: "Mẹ anh có biết anh ti tiện bỉ ổi tới mức này không?"
Nhạc Thính Phong chen chúc với Yến Thanh Ti trên chiếc sofa đơn: "Nói thừa, tất nhiên là biết rồi, dù gì cũng là mẹ tôi nấu cho tôi, em để tôi ăn một chút đi."
Yến Thanh Ti bỗng vươn tay đặt lên bụng Nhạc Thính Phong: "Không đúng, cái này không phải nấu cho anh, là nấu cho đứa con bị chính tay anh nhẫn tâm giết chết!"
|
Chương 171: Lỡ mẹ anh bắt tôi gả cho anh thì làm thế nào?
Nhạc Thính Phong cảm giác như dẫm phải hố.
Yến Thanh Ti chỉ bịa một câu trước mặt mẹ anh, thế mà khiến mẹ anh tin sái cổ.
Nhạc Thính Phong hiểu mẹ mình, hôm nay khi lại gặp Yến Thanh Ti, vị phu nhân cao quý nhà anh rõ ràng là rất chột dạ, vì bà cảm thấy thằng con mình đúng là “chẳng ra gì” cả!
Nhưng anh bị oan thật mà.
Anh cũng muốn nháo tới độ có người được sinh ra, nhưng Yến Thanh Ti, con hồ ly tinh này làm gì cho anh cơ hội ấy?
Nhạc Thính Phong cắn răng nói: "Em còn mặt mũi mà nói ra hả, cũng chỉ có mẹ tôi mới tin em."
Yến Thanh Ti cắn một miếng thịt gà, không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Nhạc phu nhân quả thật rất được.
Yến Thanh Ti nhổ xương gà ra, "Chậc, đừng trách mẹ anh IQ thấp, có trách cũng phải trách nhân phẩm anh kém, đều do anh mà ra cả thôi, anh nói xem anh phải thối tha đến mức nào mà ngay cả mẹ đẻ mình cũng không tin mình vậy chứ."
Nhạc Thính Phong câm nín.
Quả thực, anh cũng đang nghĩ tới vấn đề này, anh phải xấu xa đến thế nào mới khiến mẹ anh nguyện tin một con tiểu yêu tinh chứ không tin con trai ruột của bà nhỉ.
Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, vòng tay qua ôm eo Yến Thanh Ti: "Hôm nay, mẹ tôi nói dù sao hai cả hai đứa mình cũng đều không ra gì, ai cũng đừng làm hại được ai, tôi nói cho em hay, nếu như đã như vậy thì sao phải đi hại người khác nữa, hai đứa xấu xa bỉ ổi như nhau, chắp vá lại là đúng rồi, em thấy thế nào?"
Trái tim Yến Thanh Ti bỗng thắt lại, những lời này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là muốn nói chuyện lâu dài với cô.
Yến Thanh Ti húp nước canh: "Ha ha, chẳng ra làm sao cả? Anh từ bi đại phát không muốn hại người khác, nhưng chị đây không có lương thiện tới vậy, tôi muốn tìm con trai nhà lành, để hại người ta cả đời."
Vẻ mặt vốn đang ung dung của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên u ám, anh lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Giống như Cận Tuyết Sơ?"
Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, cố tình nói: "Cũng khó nói lắm, nói không chừng lại là giống như Tần Cảnh Chi ấy? Tôi cũng khá mong chờ vào ngày anh gọi tôi một tiếng mợ."
Nhạc Thính Phong bỗng lật Yến Thanh Ti xuống, đè dưới thân anh, trực tiếp chặn miệng cô lại.
Yến Thanh Ti vừa ăn canh gà nên trong miệng sặc mùi canh gà.
Một lúc sau Nhạc Thính Phong liền buông cô ra, đen mặt, nói: "Em nói xem, em đánh không lại tôi, những lời ngứa đòn như vậy em bớt nói một câu thì chết được à?"
Sao anh lại cảm thấy chán ghét khi nghe tên người đàn ông khác được thốt ra từ miệng Yến Thanh Ti như vậy chứ.
Yến Thanh Ti: "Không thể!"
Cô vươn tay ra rút hai tờ giấy ăn, lau miệng rồi lại ăn canh gà tiếp.
Dù là trong tư thế vừa rồi, Yến Thanh Ti vẫn cầm chắc bát trong tay, canh trong bát không sánh ra ngoài một giọt nào.
Nhạc Thính Phong khẽ méo miệng, trong mắt Yến Thanh Ti nụ hôn của anh còn không bằng húp một hụm canh gà.
Địa vịa của anh trong lòng Yến Thanh Ti rốt cuộc thấp đến mức nào chứ?
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: "Mẹ tôi mà biết em thích canh bà ấy nấu như vậy, chắc sẽ vui lắm đấy."
"Vậy hả? Vậy anh tuyệt đối đừng nói cho mẹ anh biết."
"Tại sao?"
Yến Thanh Ti húp cạn bát canh, đặt bát xuống, quay lại liếc đôi mắt quyến rũ nhìn anh: "Chậc, lỡ như mẹ anh thích tôi, cứ bắt tôi gả cho anh thì làm thế nào?"
Tim Nhạc Thính Phong lại đập nhanh vài nhịp, không đợi anh kịp mở miệng, Yến Thanh Ti đã đứng dậy: "Tôi phải đi rồi, đồ của tôi đâu."
Nhạc Thính Phong nằm phịch xuống sofa, lười nhác: "Đồ gì?"
Yến Thanh Ti đạp cho anh một phát: "Đừng có giả bộ với bà, quần áo của tôi, hành lí của tôi, đồ của tôi đâu, anh dám vứt đồ của tôi, tôi phá chết anh!"
|
Chương 172: Hôn tôi đi, tôi sẽ nói cho em biết!
Nhạc Thính Phong gác chân lên bàn, nói một cách như đang muốn ăn đòn: "Hôn tôi đi, hôn tôi rồi tôi sẽ nói cho em biết."
Ngay sau đó, trước mắt anh tối sầm lại, Yến Thanh Ti đã đè lên người anh.
Nhạc Thính Phong bị Yến Thanh Ti đè xuống, anh vươn tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị cô cắn mạnh một phát môi, Nhạc Thính Phong.........
Yến Thanh Ti tranh thủ cảnh cáo: "Biết điều một chút!"
Nhạc Thính Phong, tôi.........
Một lúc sau, Yến Thanh Ti đẩy anh ra, đứng dậy, "Nói!"
Nhạc Thính Phong sờ lên bờ môi đã bị cắn sưng vù của mình, buồn bực cực độ: "Sao tôi lại cảm thấy chúng ta nên đổi vai cho nhau thì hơn nhỉ."
Anh đã hạ quyết tâm nhất định phải thuần phục được Yến Thanh Ti, bước tới đỉnh cao của đời người.
Nhưng, tại sao anh cứ cảm thấy, con đường này.... bị lệch mất rồi.
Yếu Thanh Ti vươn tay nâng cằm Nhạc Thính Phong lên, nhếch mép, cười một cách xấu xa.
Cô cũng chẳng nói gì, buông tay ra: "Tôi đi đây."
"Em như vậy, đi kiểu gì?"
"Đi kiểu gì là việc của tôi, không liên quan tới anh." Yến Thanh Ti cầm lấy túi xách của mình, chân trần định bước ra ngoài.
Nhạc Thính Phong cắn răng: "Nể tình em là người của tôi, tôi sẽ tiễn em một lần."
Nhạc Thính Phong nghĩ, theo như lời của mẹ anh nói, nếu như có thể "nháo" tới độ sinh được mạng người không biết sẽ là chuyện của bao lâu sau nữa, lúc bắt đầu anh chỉ có hứng thú chuyện xác thịt với Yến Thanh Ti, nhưng tới giờ.... anh không thể nói rõ ra được rốt cuộc đây là tình cảm gì nữa rồi?
Ít nhất, mỗi lần gặp lại Yến Thanh Ti, trong lòng anh không còn nghĩ tới việc đè cô xuống, hay ngủ với cô nữa.
Mục tiêu lâu dài của anh là ngủ với cô, ngủ tới lúc nào chán thì tỉnh! Cái này phải lên một kế hoạch đàng hoàng.
Anh nhìn chân cô: "Chiếc giầy kia em không đi nữa à?"
Yến Thanh Ti khua tay: "Không đi nữa, coi như cảm ơn bát canh gà của mẹ anh, thưởng cho anh đấy."
Nhạc Thính Phong, ĐỆCH..........MẸ!
"Yến Thanh Ti, con mẹ nó em có thể hào phóng một lần được không, đừng có keo kiệt như thế nữa được không hả? Lần này ngay tới cả tiền xu cũng không cho, chỉ bố thí cho tôi một chiếc giày?"
Mẹ nó, một chiếc giày thì làm được cái quái gì hả?
Yến Thanh Ti bĩu môi: "Anh đừng đòi hỏi, anh làm ra cái chuyện xấu xa đó, bà đây chưa đạp chết anh là nể mặt anh lắm rồi."
Cướp nhà của cô, cướp đồ của cô, còn mong cô cảm ơn á, hừ hừ......
Yếu Thanh Ti mở cửa, đi chân đất ra ngoài, Nhạc Thính Phong nghiến răng, cầm theo chìa khóa xe và ví tiền đuổi theo.
Hành lang được lát đá hoa trơn bóng, rất lạnh lẽo nhưng Yến Thanh Ti vẫn bước đi vững vàng cứ như không có bất cứ cảm giác gì.
Nhạc Thính Phong lại nghĩ tới tấm ảnh Yến Thanh Ti mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng cô đơn bước đi giữa đường trong đêm.
Anh chửi thầm trong lòng một tiếng, coi như tôi nợ em.
Nhạc Thính Phong đi tới, vác Yến Thanh Ti lên.
Mặc kệ Yến Thanh Ti có phản kháng thế nào, anh cứ vác cô như vậy xuống tận hầm rồi nhét cô vào trong xe.
Ra khỏi tòa chung cư, trời cũng đã chập tối, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán giày, Nhạc Thính Phong dừng xe lại.
"Đợi đó."
Bỏ lại hai chữ, Nhạc Thính Phong xuống xe.
Yến Thanh Ti nhìn theo bóng lưng anh đi thẳng vào tiệm giày.
Nhạc Thính Phong nhanh chóng xách ra một hộp giày, anh mở cửa xe tiện tay ném hộp giày cho Yến Thanh Ti: "Đi vào."
Yến Thanh Ti thoáng sửng sốt, vừa mở ra xem, cô liền bĩu môi.
Một đôi giày đen đế thấp mũi tròn, trên mũi giày còn có một bông hoa màu đen to tướng, rõ ràng là kiểu dành cho các mẹ U50 thường đi mà.
"Anh có biết là đôi này xấu lắm không hả, mua cho mẹ anh đi chắc?"
Nhạc Thính Phong đứng ngoài xe, vẻ mặt lạnh lùng: "Biết chứ, tôi còn đặc biệt hỏi chủ tiệm, nếu không phải loại dành cho các bà cô đi thì ông đây không mua, em đã yêu nghiệt như thế rồi, còn đi thêm giày cao gót để "trêu hoa ghẹo nguyệt" khắp nơi nữa à."
|
Chương 173: Hôn anh giữa đường, da mặt cũng thật dày
Nhạc Thính Phong đúng là có hỏi riêng nhân viên trong tiệm loại giày nào vừa xấu mà đi lại thoải mái, người nhân viên đó giới thiệu luôn cho anh đôi này, đúng là xấu phát tởm.
Yến Thanh Ti bị tức tới nghẹn lời: "Anh........."
Nhạc Thính Phong lạnh mặt: "Thích thì đi, không thích thì thôi."
Yến Thanh Ti lườm anh một cái, đi vào, đi thì đi, ai bảo giờ cô đang đi chân đất chứ.
Yến Thanh Ti cau có xỏ một chân vào chiếc giày xấu không tả nổi kia.
Nhưng trong lòng Yến Thanh Ti cũng thấy có chút là lạ, vì dù thế nào đi chăng nữa, Nhạc Thính Phong cũng là người đàn ông đầu tiên mua giày cho cô.
Đàn ông mua hoa tặng cô không lạ, cũng không thiếu, nhưng mua giày.......Hình như chỉ có mỗi anh ta!
Nhạc Thính Phong đắc ý nhếch mày: "Chậc, thế chẳng phải là tốt rồi sao?"
Chân Yến Thanh Ti đi giày size 37, không bé, cũng không rộng, Nhạc Thính Phong mua vừa khít luôn.
Yến Thanh Ti buồn bực, sao Nhạc Thính Phong lại biết cô đi giày cỡ bao nhiêu nhỉ.
Yến Thanh Ti cắn răng: "Đẹp, sao anh không mua cho mình một đôi mà đi."
Nhạc Thính Phong hất cằm: "Tất nhiên là không được rồi, tôi đẹp trai như vậy, sao có thể đi đôi giày xấu xí thế được chứ."
Nực cười, anh đâu phải là kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Yến Thanh Ti, một Yến Thanh Ti thôi anh giờ còn chưa thu phục được, nếu như anh còn ăn mặc xấu xí thêm nữa, không, càng không có cửa.
Yến Thanh Ti ha ha cười một tiếng, thật muốn đạp cho anh một phát, làm sao giờ?
Bỗng cô thấy phía sau có một chiếc xe, có ai đó đang lén lút ngó đầu ra khỏi cửa sổ, Yến Thanh Ti hơi sửng sốt, cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Trùng hợp ghê?"
Nhạc Thính Phong hỏi: "Gì thế?"
Yến Thanh Ti ngẩng đầu mê hoặc cười với Nhạc Thính Phong, không đợi anh kịp phản ứng lại, cô đã chui ra khỏi xe, ôm chặt lấy cổ Nhạc Thính Phong rồi hôn lên.
Cảnh tượng chuyển biến quá nhanh, Nhạc Thính Phong ngẩn ra tại chỗ, nhưng tay của anh nhanh hơn não, cũng đã ôm cô vào lòng.
Nhạc Thính Phong vừa hôn vừa đắc ý nghĩ: Haiz, lòng dạ phụ nữ thật như mò kim đáy bể, giây trước vừa chê giày xấu, giây sau đã hôn anh giữa đường để cảm ơn rồi, nơi người tới người đi nườm nượp thế này mà cũng không sợ bị nhìn, da mặt đúng là dày thật.
Trong lòng Nhạc Thính Phong đắc ý bao nhiêu thì tay anh càng ôm chặt bấy nhiêu.
Một lúc lâu sau, má Yến Thanh Ti phiếm hồng, môi hơi sưng, mắt đọng nước, nhìn trông như một con yêu tinh, cô buông cổ Nhạc Thính Phong ra, làm nũng nói: "Cưng à, đi thôi."
Nhạc Thính Phong cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti ngoan như vậy, còn làm nũng với anh, đúng là chuyện lạ xưa nay chưa từng thấy.
Nhưng, anh bị ngược quen rồi, tự dưng được ưu ái như thế anh có chút không thích ứng được.
Yến Thanh Ti mà lại biết điều vậy sao? Anh không tin.
Nhạc Thính Phong hắng giọng, ôm eo Yến Thanh Ti hỏi: "Nói đi, em muốn làm gì?"
Yến Thanh Ti lườm anh, vươn ngón tay chỉ lên môi anh: "Không có gì, chỉ là...... cảm ơn anh thôi, sao thế, không muốn à, hay muốn tôi đạp anh mấy phát hơn?"
Nhạc Thính Phong áp sát vào cô, dán lên tai cô nói: "Muốn chứ, sao lại không muốn được, nhưng tôi thấy chưa đủ, hay là đêm nay đi thuê phòng đi?"
Yến Thanh Ti vươn tay véo lên eo Nhạc Thính Phong: "Hứ.... Một đôi giày bà già mà muốn tôi ngủ với anh, nằm mơ đi, nhân viên của anh có biết anh bẩn tính đến thế này không?"
Yến Thanh Ti véo rõ đau, làm Nhạc Thính Phong phải hít một hơi lạnh.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, cười lạnh một cái, cũng giỏi nhẫn nhịn ghê.
Cô vươn tay khều cằm Nhạc Thính Phong, nói: "Tổng tài keo kiệt, đi thôi, tôi còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu không lần sau ngay cả hai đồng tiền xu típ cho anh cũng không có đâu."
|
Chương 174: Người đàn ông của cô cứ khăng khăng thích một con khốn như tôi đấy!
Nhạc Thính Phong nghiến răng, nghe câu này như thể cô đang kiếm tiền để nuôi anh vậy.
Anh đường đường là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, giờ lại thành kẻ ăn bám cô rồi.
Nhạc Thính Phong hung hăng nói: "Này, Yến Thanh Ti, em không thể như vậy được?"
Yến Thanh Ti nghiêng đầu mỉm cười, dán lên người anh, cười tủm tỉm: "Không muốn tiền típ chứ gì, thế thì thôi, cái gì cũng không có."
Nhạc Thính Phong: "Em........."
Sau một hồi lâu, Nhạc Thính Phong liền buông ra hai chữ: "Lên xe."
Anh nhét Yến Thanh Ti vào xe, đóng cửa lại, khởi động xe, đang chuẩn bị lái thì bị Yến Thanh Ti đè lại: "Quay lại nhìn phía sau một chút."
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Yến Thanh Ti, anh quay ngoắt lại, nhìn thấy có một chiếc xe đang đỗ phía sau.
Mắt Nhạc Thính Phong dần lạnh xuống, anh cảm thấy mỗi khi ở bên Yến Thanh Ti, IQ của anh cứ như đang chạy loạn bên ngoài, vì mọi sự chú ý của anh vĩnh viễn đều đặt hết lên người cô rồi.
Còn cô, sự chú ý của cô lại vĩnh viễn không dành riêng cho một mình anh.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Hừm...... dám lợi dụng tôi."
Yến Thanh Ti vuốt tóc, nhìn vào mắt anh: "Dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên, quen dần đi là vừa, anh không muốn cũng được, đi nói với cô ta, nói rằng tôi chỉ lấy anh ra diễn trò để trêu tức cô ta thôi."
Yến Thanh Ti còn chưa nói dứt lời, Nhạc Thính Phong bỗng quay ngược xe lại.
Kĩ thuật lái xe của người này tốt thật, nhìn cách anh ta quay xe là biết, tuy Nhạc Thính Phong đã sớm không còn chơi đua xe nữa, nhưng kĩ thuật của anh vẫn chưa bị thu chột đi chút nào.
Yến Thanh Ti vẫn chưa thắt dây an toàn, cô bị lắc mạnh một cái, đầu suýt đập vào cửa xe.
Trong chớp mắt, xe của Nhạc Thính Phong đã đỗ song song với chiếc xe phía sau, anh hạ kính xe xuống.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười cười, móc trong túi ra một hộp phấn, vươn tay ném mạnh vào cửa sổ xe bên cạnh.
"Bộp" một tiếng, xe bên cạnh không có phản ứng gì.
Yến Thanh Ti cười lạnh, vẫn còn nhịn được cơ à.
Cô tiện tay cầm con tì hưu trang trí trong xe lên, đang định ném qua thì cửa sổ xe bên kia từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặc trắng bệch như giấy của Yến Như Kha.
Yến Thanh Ti bỏ con tì hưu xuống, cười ngọt ngào với Yến Như Kha: "Cô à, trùng hợp ghê, sáng nay vừa mới gọi điện xong mà chiều lại gặp được cô, chúng ta có duyên thật đấy, anh nói có phải không, anh yêu?"
Yếu Như Kha mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể xé xác Yến Thanh Ti ra, trên thế gian này sao lại có thể tồn tại một con khốn nạn bỉ ổi như nó được chứ.
Yến Như Kha hận tới nỗi giọng nói cũng run theo: "Yến Thanh Ti........Con khốn, mày sẽ không có kết cục đẹp đâu........."
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Nhưng........ người đàn ông của cô cứ khăng khăng thích một con khốn như tôi đấy."
Cô quay lại nhìn Nhạc Thính Phong mặt đang như tảng băng: "Chú à, chú nói xem có phải không. "
Giọng nói của Yến Thanh Ti uyển chuyển động lòng người.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng khó coi hơn, con ngươi anh tối sầm lại, nhìn sâu trong đó còn có cái lạnh thấu xương.
Khi Yến Thanh Ti tưởng rằng Nhạc Thính Phong sẽ không cho cô lấy anh làm trò nữa, thì anh đột nhiên ôm cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt.
Nhạc Thính Phong như đang phát tiết, anh hôn một cách hung bạo, không hề có chút nhẹ nhàng ấm áp nào hết.
Yến Thanh Ti có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, anh ta đang hận không thể nuốt chửng cô, xé nát cô, khiến cô không thể gây chuyện được nữa.
Môi Yến Thanh Ti đau rát, nhưng cô vẫn diễn rất nhập tâm.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong mới buông cô ra, anh miết cằm cô: "Tiểu yêu tinh, như vậy em hài lòng rồi chứ?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Hài lòng, quả thật là...... Hài lòng muốn chết.........."
------------
|