Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 245: Con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác
Hai chân của Nhạc phu nhân bỗng mềm nhũn, vịn lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Con trai, vẫn là mau mang con yêu tinh rời đi thôi, nếu không lại xảy ra chuyện nữa đấy."
Nhạc Thính Phong cố nín cười, đỡ lấy Nhạc phu nhân: "Mẹ, chuyện này thì có là gì, con còn tưởng cô ta giết người cơ đấy."
Nhạc phu nhân trợn trắng: "Con còn mong cô ta giết người, mau, mau đừng có ở đấy là lèo nhèo, dù thế nào đây cũng là lễ trưởng thành của thiên kim nhà họ Hạ Lan, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hai nhà chúng ta, con và Phương Niên dù gì cũng là bạn bè thân thiết, sao lại không hiểu chuyện như vậy."
Nói xong lại quay ra chỉ vào Yến Thanh Ti nói: "Tôi nói cho biết... về sau, cô lại dám..."
Yến Thanh Ti bắt lấy tay của Nhạc phu nhân, cười với bà: "Cháu về sau sẽ không gây chuyện khi có mặt bác nữa."
"Tôi không có mặt, lại càng không được."
Nhạc Thính Phong khẽ cong môi cười, kì thực mẹ anh...cũng đâu có ghét Yến Thanh Ti lắm đâu, đúng là khẩu xà, tâm phật.
Nhạc Thính Phong giơ tay ôm lấy Yến Thanh Ti: "Đi thôi, về nhà nào."
"Mẹ, không chào bác Hạ Lan mà cứ thế đi sao?"
"Chào cái gì gì mà chào, giờ đi tìm bọn họ lỡ lại làm ầm lên thì sao, lúc đấy chỉ có nước khóc... đợi lát nữa về nhà gọi điện nói mẹ cảm thấy không khỏe nên hai đứa đưa mẹ về..."
"Mẹ đúng là anh minh, chỉ số IQ đột nhiên cao ghê."
"Cút sang một bên, về sau đừng có mà..."
Yến Thanh Ti không nhịn được mà cong môi lên, cô không sợ phiền toái cũng không sợ bất cứ cái gì gọi trả thù, nhưng cái cảm giác được người khác che chở đúng là ấm áp, cái cảm giác lâu lắm rồi cô mới có được.
Được rồi, nể mặt Nhạc phu nhân, cô có thể rộng lượng mà tha thứ chuyện Nhạc Thính Phong hôm nay dám lừa gạt cô.
Đi ra khỏi khách sạn, Nhạc Thính Phong vừa mới khởi động xe, còn chưa kịp quay đầu lại, Yến Thanh Ti đã nhìn một bóng người trong gương chiếu hậu, đang đi về phía này.
Gương mặt Yến Thanh Ti lạnh dần, nói với Nhạc Thính Phong: " Dừng xe..."
Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy, gương mặt so với Yến Thanh Ti càng khó xem, anh không định dừng lại, nhưng Yến Thanh Ti đã kéo lấy tay anh.
Yến Thanh Ti mở cửa xe bước xuống, quay lưng lại Nhạc Thính Phong nói: "Anh không cần ra."
Yến Thanh Ti đóng xe lại, đi về phía người kia.
Nhạc Thính Phong âm trầm nhìn theo bóng lưng cô.
Nhạc phu nhân ngồi phía sau bỗng nhỏm dậy: "Con trai, chuyện này là sao?"
Nhạc Thính Phong lạnh lẽo trả lời lại: "Không có chuyện gì..........................."
Nhạc phu nhân nhìn ra phía ngoài lại nhìn Nhạc Thính Phong: "Ồ, lại có người tới tranh, con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác."
"Mẹ, lúc cần động não thì không thấy mẹ dùng, lúc không cần thì lại nhanh trí đến như vậy làm gì?"
Nhạc phu nhân đập "Bộp" một phát vào đầu Nhạc Thính Phong: "Nói cứ như con thông minh lắm ấy, cô ta không cho con đi xuống thì không đi thật à, ngoan ngoãn nghe lời thế sao?"
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ: "Con cho cô ấy mười phút."
Anh nghĩ Yến Thanh Ti muốn giải quyết rõ ràng với Hạ Lan Phương Niên, nên cũng rộng lượng một chút.
"Ôi giời, tức đến mức bốc cả khói thế kia còn giả vờ rộng lượng..."
"Mẹ…"
..........................
"Monica..."
Trong đêm tối âm thanh của Hạ Lan Phương Niên có chút mơ hồ.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi không phải là Monica, tôi là Yến Thanh Ti."
Đối lập sự ấm áp như gió xuân của Hạ Lan Phương Niên, cả người Yến Thanh Ti lạnh băng như đêm đông.
Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Được, anh không gọi em là Monica, Thanh Ti...anh đã tìm em lâu lắm rồi, vì sao em không chịu thừa nhận hai chúng ta có quen biết?" TIN HOT
|
Chương 246: Còn không đi là bị người ta cướp mất đấy
Hạ Lan Phương Niên từng nghĩ chỉ cần anh tìm được Monica, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, che mưa chắn bão cho cô, sẽ không giờ lại sống trong hoang mang hoảng loạn, không cần trốn chui trốn lủi khắp nơi trốn tránh sự truy sát của người khác.
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến khi hai người gặp lai, cô đã không còn là người trong kí ức anh.
Yến Thanh Ti châm chọc cười: "Thừa nhận cái gì? Thừa nhận chúng ta quen nhau, sau đó nói cho tất cả mọi người chúng ta quen nhau trong khu đèn đỏ của nước M? Sau đó làm cho mọi người đều biết tôi là gái làng chơi ở đó sao?"
Hạ Lan Phương Niên tức giận nói: "Lúc ấy tình huống hết sức phức tạp, chúng ta lúc đó cũng chỉ vì tránh nạn mới làm như thế, cũng không phải là chuyện dơ bẩn gì, sao em lại nói mình thành như vậy."
Yến Thanh Ti cười lớn, những giọt nước mắt trong khóe mắt như sắp trào ra tới nơi: "Hạ Lan Phương Niên, sao anh lại khờ dại đến như thế nhỉ? Đi ra từ cái loại địa phương đó, cho dù anh có không làm bất cứ cái gì thì trong mắt người khác, anh sẽ chẳng có cái gì gọi là trong sạch cả, tất cả đều dơ bẩn kinh tởm, không ai chịu nghe anh giải thích, họ chỉ muốn tin vào những gì họ thấy."
Lời của Yến Thanh Ti vừa bén nhọn nhưng cũng đầy đau thương, nó khiến cho ruột gan Hạ Lan Phương Niên quặn lại, cô chỉ là một cô gái hai mấy tuổi, nhưng những đau khổ mà cô từng trải qua đã vượt qua số tuổi của cô.
Hạ Lan Phương Niên gật gật đầu: "Được, anh sẽ không nói lại những chuyện trước kia, không bao giờ nói nữa, chúng ta...làm quen lại một lần nữa được không?"
Yến Thanh Ti không nói gì, Hạ Lan Phương Niên là một người tốt, nhưng, cô...là một người xấu.
Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, thôi quên đi, giờ đã là cảnh còn người mất, có gì đáng nói nữa chứ, quay người rời đi.
Hạ Lan Phương Niên gọi cô: "Thanh Ti, tại sao hồi đó em không cho tôi biết tên thật của em?"
Yến Thanh Ti châm chọc: "Anh cũng không nói cho tôi tên anh là Hạ Lan Phương Niên."
Hạ Lan Phương Niên vội vàng giải thích: "Lúc đó đang ở nước ngoài, anh nghĩ cái tên đó không có giúp ích được gì."
Yến Thanh Ti quay người lại: "Như nhau mà thôi, tôi cũng thế, lúc tôi quen anh, cũng không có ý định lâu dài, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, con người của tôi ác độc như vậy đấy."
"Không phải..."
"Con người tôi chính là như vậy đấy, chúng ta quen nhau bao lâu? Anh cho là anh hiểu rõ tôi lắm sao?"
Hạ Lan Phương Niên nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: "Thanh Ti mà tôi quen không phải con người như vậy, cũng không nên biến thành như vậy."
Yến Thanh Ti lạnh nhạt đáp lại: "Cho anh thất vọng rồi, tôi là như thế đấy, đây mới là con người thực sự của tôi, con người của trước kia... Monica của trước kia, tất cả đều là giả."
"Nhưng...anh không tin..."
"Hạ Lan Phương Niên đừng có mà ngây thơ như vậy, trên thế gian này nào có bông sen nào mà không hôi tanh mùi bùn đâu."
Trong xe, Nhạc nhu nhân gấp gáp đẩy cậu con trai mặt đang đen sì sì: "Con trai, không đi ra, là người ta cướp mất đó."
"Cướp mất? Có cướp được thì cũng phải đánh thắng được con."
Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe bước ra, đi về phía Yến Thanh Ti. Vừa đi vừa cởi áo khoác ra, trùm lên người Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, còn lề mề cái gì nữa, vẫn chưa nói xong sao?"
Yến Thanh Ti đột nhiên ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, kiễng chân hôn anh ta ngay trước mặt Hạ Lan Phương Niên.
Nhạc Thính Phong lập tức phối hợp ôm lấy eo cô, một nụ hôn nóng bỏng, sắc mặt Hạ Lan Phương Niên bỗng trở nên trắng bệch."
|
Chương 247: Mượn con trai bác dùng một đêm
Kể từ lúc gặp lại Yến Thanh Ti cho đến bây giờ mới chỉ hơn có một tiếng, nhưng trái tim Hạ Lan Phương Niên đã phải kinh hãi tới mấy lần. Từ đầu đến cuối anh luôn tin rằng mỗi quan hệ giữa hai người chỉ là do Nhạc Thính Phong ép buộc cô, chứ không phải là cô tự nguyện.
Nhưng bây giờ, Yến Thanh Ti đang dùng hành động để đâm vào trái tim anh.
Nhạc Thính Phong biết Yến Thanh Ti giờ đang lợi dụng anh nhưng với tình huống hiện tại thì anh nguyện ý để cô lợi dụng chính mình, không những thế hành động này có thể đánh lui được một tình địch hùng mạnh cớ gì lại không nguyện ý.
Nụ hôn này cho dù Yến Thanh Ti không làm, anh cũng sẽ làm, nhất định phải làm cho Hạ Lan Phương Niên chết tâm.
Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, quay đầu nói với Hạ Lan Phương Niên: "Tôi muốn nổi tiếng, muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, muốn đứng vị trí cao nhất trong tất cả nghệ sĩ, đây là mong muốn của tôi, anh không cho tôi được nhưng anh ta có thể. Về sau đừng tìm tôi nữa cũng không cần nghe ngóng bất cứ thông tin gì của tôi, chúng ta không thể làm bạn."
Càng không thể làm người yêu. Trong đầu Yến Thanh Ti thầm nghĩ nhưng không cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhạc Thính Phong nắm lấy hông của Yến Thanh Ti nói với Hạ Lan Phương Niên: "Chúng tôi đi trước, tạm biệt, giúp tôi nói với bác trai và bác gái, mẹ tôi có chút không thoải mái nên xin phép về trước."
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti xoay người, Hạ Lan Phương Niên lại gọi một tiếng: "Thanh Ti.............."
Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: "Anh nên quay lại nước M đi."
Hạ Lan Phương Niên đứng đó nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti rời đi, hai người đều mặc trang phục màu đen, nhìn từ phía sau trông giống như là đồ tình nhân, cực kì xứng đôi.
Sự đau đớn trong trái tim Hạ Lan Phương Niên ngày càng lớn, anh cứ đứng đó nhìn về bóng lưng đang rời đi của Yến Thanh Ti: "Nhưng anh muốn chờ em."
Nhạc Thính Phong không cho cô ấy được tình yêu, cũng không cho cô ấy được hạnh phúc nhưng anh thì có thể.
Yến Như Kha không biết từ đâu đi tới, lặng lẽ tới bên cạnh Hạ Lan Phương Niên: "Hạ Lan tiên sinh, hôm nay...rất cảm ơn, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này của anh..."
Hạ Lan Phương Niên nhanh chóng rời đi cứ như không nghe thấy những gì cô ta nói.
Yến Như Kha cắn răng túm chặt lấy bộ đồ đang mặc trên người, bộ đồ của nhân viên quét dọn vệ sinh khách sạn.
...................
Trên xe, một bầu không khí quỷ dị đang bao trùm, Nhạc phu nhân hết sức tò mò mà đảo mắt đi đảo mắt lại quan sát hai người.
Nhạc phu nhân nói: "Quyến rũ được con trai tôi còn chưa đủ sao, còn muốn mồi chài thêm thằng nhóc nhà họ Hạ Lan, đúng là thiếu đàn ông thì không sống được."
Yến Thanh Ti nhếch môi: "Cháu đã nói với bác rồi, cháu lớn lên xin đẹp bốc lửa như vậy đương nhiên thủ đoạn câu dẫn đàn ông phải cao rồi, chỉ cần cháu muốn thì có ai có thể thoát khỏi tay cháu đâu, bác mới nhìn thấy một Hạ Lan Phương Niên thôi, có cơ hội cháu giới thiệu cho bác biết thêm vài người nữa."
Nhạc phu nhân đỏ hết cả mặt: "Cô...cô đúng là vô liêm sỉ mà."
Yến Thanh Ti cười khanh khách: "Đây là điều đương nhiên, nếu không sao có thể cấu kết với con trai bác được."
"Hai đứa... hai đứa, hừ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
Nhạc phu nhân quay đầu đi không thèm để ý tới hai người họ nữa. Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti cũng dần nhạt đi.
Nhạc Thính Phong hình như chuyên tâm lái xe, không hề để ý tới mọi việc xung quanh, thấy hai người họ cãi nhau cũng không nói câu nào, hoàn toàn không để ý. Chạy thẳng về Nhạc trạch, anh mở cửa cho Nhạc phu nhân xuống trước rồi mới mở cửa xe cho Yến Thanh Ti: "Xuống xe thôi."
Yến Thanh Ti vừa xuống đã kéo lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong, quay ra nói với Nhạc phu nhân: "Bác, tối nay cháu mượn con trai dùng một lát, ngày mai sẽ trả lại cho bác."
Vẻ mặt Nhạc phu nhân bỗng tràn đầy phòng bị: "Cô...cô muốn làm gì?"
Yến Thanh Ti cười cười: "Bác yên tâm, cháu sẽ không ăn mất anh đâu."
|
Chương 248: Xuỵt.... Có gì thì để lên giường hẵng nói
Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt, đừng có suốt ngày nhắc đi nhắc lại chuyện này, có bản lĩnh thì cô ăn đi, chỉ cần cô dám thì tôi lập tức cởi quần áo nằm chờ cô lâm hạnh.
Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân: "Mẹ, mẹ vào nhà đi, không phải nói không thoải mái sao, đi vào nghỉ ngơi thôi."
Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti vẫn cứ không an lòng, bà kéo lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Không được...nếu không, tối nay cô cũng mượn tôi dùng đi."
Yến Thanh Ti cảm thấy vị lão phu nhân này thật đáng yêu, chưa thấy ai đến cái độ tuổi này rồi mà vẫn còn hồn nhiên đến như thế, cô cười phá lên rồi lắc lắc đầu: "Bác à, cái này thì không được đâu, có một số chuyện phụ nữ không làm với nhau được."
Nhạc phu nhân lập tức đỏ mặt: "Cô..."
Nhạc Thính Phong cố nén cười vỗ vỗ bả vai Nhạc phu nhân: "Mẹ, vào nghỉ ngơi thôi, nếu có ăn thật, thì cũng là con ăn cô ấy."
Nhạc phu nhân vẫn có chút nghi ngờ: "Con...có thể sao?"
Nhạc phu phân thấy Yến Thanh Ti hung bạo như thế có chút lo lắng cho năng lực của con trai mình, nghĩ muốn cho anh ta uống mấy loại canh bổ thận tráng dương gì gì đó.
Nhạc Thính Phong đen cả mặt: "Mẹ...mẹ mau, đi, vào, nghỉ, ngơi, đi!!!!!"
Nhạc phu nhân giật giật khóe miệng lại nhìn nhìn Yến Thanh Ti rồi lại xem Nhạc Thính Phong.
"Bác yên tâm, đảm bảo con trai bác sẽ bình an trở về."
Nhạc phu nhân rối rắm: "Cô...đừng có ra tay nặng quá..."
Yến Thanh Ti phất tay một cái: "Bác yên tâm đi."
Giọng của Nhạc Thính Phong bỗng chuyển lạnh: "Mẹ..."
"Đi vào, lập tức vào đây... hừ..." Nhạc phu nhân giận dỗi bỏ hai người lại.
Yến Thanh Ti xoay người lên xe, Nhạc Thính Phong hỏi: "Đi chỗ nào?"
Yến Thanh Ti khinh bỉ nói: "Anh có tiền để thuê phòng sao?"
Nhạc Thính Phong bật cười: "Tiền gì cũng có nhưng tiền thuê phòng thì không có, anh thích được em mời hơn, thế nào có mời hay không đây?"
Yến Thanh Ti đưa tay đỡ lấy đầu của mình thở dài: "Thế căn phòng kia của tôi sửa xong chưa?"
"Sửa xong rồi, nhưng đó là nhà của tôi, tôi là chủ nhà của em."
Yến Thanh Ti đưa tay ra sờ mặt Nhạc Thính Phong nói: "Đi thôi, đi tới nhà của anh, tôi mời."
Lời này dường như còn có ý khác, Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy gương mặt mình có chút nóng lên, ở chung với Yến Thanh Ti lâu như vậy chẳng biết mặt mũi đã quăng tới tận phương trời nào rồi.
Yên tĩnh được một lúc, Nhạc Thính Phong không nhịn được mà chua xót hỏi: "Em nhẫn tâm đối xử với Hạ Lan Phương Niên như thế không đau lòng sao?"
"Tôi đang sống trong nước sôi lửa bỏng thế này, cần gì phải tha anh ta vào chịu khổ cùng."
"Thế tôi thì sao..."
Yến Thanh Ti quay ra nhìn anh: "Anh nói xem?"
Nhạc Thính Phong nghẹn họng, đúng là tự đưa lưng cho người ta đánh. Anh nhấn mạnh chân ga, phóng đi trong bóng đêm.
Chiếc xe đi vào Cẩm Tú Viên, Yến Thanh Ti có cảm giác cô đã lâu lắm rồi không đặt chân về đây.
Đi vào thang máy, nhấn tầng 16.
Nhạc Thính Phong cố đè nén dục vọng: "Em..."
Yến Thanh Ti đột nhiên đưa tay chặn lại miệng của Nhạc Thính Phong rồi kiễng chân hôn lên đó: "Xuỵt...có gì thì để lên giường hẵng nói."
Đầu óc Nhạc Thính Phong bỗng chốc cảm thấy mông lung, cái gì...là đùa hay thật đấy, hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến anh không thể nào tin nổi: "Em đừng có hối hận, có hối cũng không kịp rồi."
Ting, cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong vừa ôm hôn Yến Thanh Ti vừa di chuyển tới cửa phòng, nhanh chóng nhấn mật mã mở cửa, lúc đi vào Yến Thanh Ti nhìn thấy Cận Tuyết Sơ thấp thoáng phía sau Nhạc Thính Phong.
|
Chương 249: Đã nói rồi, đêm nay tôi mời
Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, cửa phòng đã đóng lại anh ta vẫn đứng ngây ra đấy, đột nhiên quên mất mục đích hôm nay về đây làm gì.
Yến Thanh Ti đột nhiên cười lên, đúng thật là, đúng là đi đâu cũng gặp người quen.
Trước cô nhìn thấy Cận Tuyết Sơ cùng người khác chiến đấu kịch liệt ở ban công, giờ thì Cận Tuyết Sơ nhìn thấy cô và Nhạc Thính Phong quấn quýt lấy nhau, đây chắc cũng được tính là có nhân quả.
Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti một phát: "Lúc này, em còn cười cái gì?"
Yến Thanh Ti nghịch một chỏm tóc của Nhạc Thính Phong: "Tôi đang nghĩ, đêm thanh gió mát thế này mời một anh đẹp trai ngủ cùng hình như là một phương án không tồi."
Nhạc Thính Phong bế thốc Yến Thanh Ti lên: "Em nên làm như thế lâu rồi, lãng phí biết bao đêm xuân."
Yến Thanh Ti cười: "Nên hôn nay mới mượn anh chứ không phải bác gái."
Một tay Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, một tay sờ mó bật công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng, tất cả đều được lắp đặt trang hoàng mới toàn bộ, ngoài mùi sơn mới thì không còn mùi gì khác.
Một căn phòng chưng cư bé tẹo, trang hoàng như một căn phòng tổng thống xa hoa. Yến Thanh Ti nhìn căn phòng xa lạ này không biết đang nghĩ cái gì, nơi này đã từng là nơi đặt chân duy nhất của cô, giờ... hình như đã mất rồi.
Lúc đang thất thần thì bị Nhạc Thính Phong vứt lên giường rồi nằm đè lên: "Yến Thanh Ti, tôn trọng tôi một chút cứ mãi thất thần như thế là có ý gì."
Yến Thanh Ti vươn tay ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong: "Đang nghĩ nên dùng tư thế gì thì tốt."
Nhạc Thính Phong cười ầm lên: "Tôi mà tin được em thì đúng là não tàn."
Nói rồi, giơ tay ven váy Yến Thanh Ti lên, hỏi: "Dù gì tôi cũng đã nhịn lâu như thế rồi, cũng không vội, em nói tôi nghe xem, chuyện em và Hạ Lan Phương Niên là như thế nào?"
Yến Thanh Ti khẽ nhướn mày, Nhạc Thính Phong rút cuộc là vẫn không nhịn được.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Nhạc Thính Phong: "Một đôi nam nữ trẻ tuổi sống trong cùng một hoàn cảnh tràn ngập nguy hiểm mà thông cảm cho nhau, giúp đỡ, tín nhiệm lẫn nhau rồi sinh ra hảo cảm, điều này không phải là rất bình thường sao?"
Nhưng cái hảo cảm đó chưa kịp biết thành thích thì đã bị hiện thực khốc liệt làm cho vỡ nát.
Nguy hiểm biến mất, anh ta trở lại xã hội thượng lưu của anh ta, cô quay lại đối mặt với trận chiến của cô.
Có gặp lại cũng chẳng bằng xem như chưa từng quen biết.
Nhạc Thính Phong không nhịn được sự chua xót đang lan tỏa trong lòng, nó dâng lên tới tận cổ họng, răng cũng có chút ê ẩm.
Câu nói hời hợt của cô khiến lòng anh vừa nghẹn vừa đau, lúc cô và Hạ Lan Phương Niên cùng dắt tay nhau trải qua những ngày tháng khó khăn thì anh lại đang sống trong xa hoa nhung lụa. Anh muốn tức giận nhưng phát hiện anh chẳng có tư cách gì để làm được điều đó.
Đột nhiên thấy mình thật đáng buồn cười, Nhạc Thính Phong anh cũng có lúc không có tư cách để làm việc gì đó.
Nhưng, thứ Hạ Lan Phương Niên không thể cho cô, anh thì lại có thể, anh nhìn vào mắt cô, nói: "Em muốn nổi tiếng, muốn làm ảnh hậu.. gì tôi cũng cho em."
Yến Thanh Ti ngăn lại những gì Nhạc Thính Phong định nói bằng một nụ hôn: "Lúc này, tốt nhất đừng có nói gì cả..."
Bàn tay của Yến Thanh Ti mò vào áo của Nhạc Thính Phong, linh hoạt vuốt ve da thịt của Nhạc Thính Phong, khiến cả cơ thể anh run lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, thô lỗ xé nát chiếc váy trên người cô.
Bỗng, Yến Thanh Ti dùng lực lật người lại đè Nhạc Thính Phong xuống khiến anh nằm bên dưới cô, giơ tay nâng cằm anh nói: "Đã nói là tôi mời mà."
|