All In Love (Ngập Tràn Tình Yêu)
|
|
#49 Tôi không cẩn thận tự làm mình bị thương là “chuyện thường ngày ở huyện”, hết chân sang tay, từ bé đến lớn chẳng tránh được bao giờ. Hôm trước tôi bị trẹo chân, không hiểu kiểu gì lại ảnh hưởng đến cả gân. Đi bệnh viện, bác sĩ bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Cô gái trẻ, cháu trẹo chân hay đấy.” “...” Trong khi đó, Từ thiếu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lấy thuốc, trả tiền rồi ra đón tôi. Thực ra tôi có thể đi lại được, nhưng nhìn Vi Vũ, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh. Vừa ra bệnh viện, người cõng tôi đã bắt đầu dạy dỗ: “Sao em lại không cẩn thận thế? Đi đường cũng bị trẹo chân, em mới lên ba à?...” Tôi rất mệt, chân cũng rất đau, bám trên lưng anh, nói: “Vi Vũ, em buồn ngủ.” Anh ngẩn ra: “Vậy em ngủ đi, anh nói tiếp...” Từ Vi Vũ không ít lần nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhiều khi, những câu “siêu ngốc” của anh lại đặc biệt dễ khiến tôi cảm động.
|
#50 Mấy hôm nay đi đứng bất tiện, phải dưỡng thương trong nhà, tối đi ngủ cũng rất khó chịu. Từ Vi Vũ nằm cạnh nói: “Hay là anh xoa bóp cho em nhé?” Tôi nói: “Thôi đừng, càng xoa càng đau. Anh nói gì làm em không nghĩ đến nữa đi.” Anh nghĩ ngợi một lúc, bắt đẩu kể chuyện: “Ngày xưa có cậu bé thích đi trước một cô bé theo hình chữ S, ai ngờ cô bé đó lại nghĩ rằng cậu đang khoe khoang.” Tôi: “Phì.” “Em đừng có cười, người thật việc thật đấy, tí nữa thể nào em cũng cảm động cho xem.” Sau đó anh nghiêm túc kể tiếp, “Một lần, nhà cô bé kia có chuyện, xin phép nghỉ học. Khi tan lớp cô giáo hỏi có ai ở gần nhà xxx không? - tức là nhà của cô bé kia í, mang bài tập về giúp bạn. Cậu bé thấy vậy vội vàng xung phong la toáng lên, em đi, để em đi! Cả lớp được trận cười ầm ĩ, ha ha...” Tôi thắc mắc: “Nhà em với nhà anh một nam một bắc chứ?” Từ Vi Vũ lườm tôi một cái: “Anh đang kể chuyện cơ mà.” “Chậc... ừm, sau đó thì?” Từ Vi Vũ tiếp tục: “Khi cậu bé đến gõ cửa nhà cô bé kia, người mở cửa là mẹ cô. Cậu bé rất hồi hộp, ‘Chào cô’, rồi nói ‘Cháu đến đưa bài tập cho xxx’, mẹ cô bé bảo cụ cô bị ốm, muốn gặp cháu gái nên cô bé phải về quê. Mẹ cô còn hỏi cậu có muốn vào ngồi chút không, chắc cô bé cũng sắp về rồi. Cậu hơi phân vân, vừa muốn gặp lại vừa xấu hổ. Cuối cùng cậu vẫn vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ cô còn rót cho cậu một cốc nước trái cây. Không biết có phải trùng hợp không mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in tên cô bé, trên đó còn có hình chibi một cô nhóc, chắc đó là cốc của cô. Sau khi phát hiện ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống một ngụm mặt lại đỏ thêm một chút. Lát sau, cô bé về nhà. Cô được họ hàng đưa về, nhìn mặt rất buồn, cô không thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng không muốn nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị cô đơn lấp đầy như...” Tôi xen vào: “Sao em không nhớ?” “Em thì nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình đang kể chuyện. Tôi cười hỏi: “Thế sau đó thì sao?” Từ Vi Vũ căm hận nói: “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!” Tôi hỏi: “Có thế thôi á?” Anh nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao...” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ. Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm...
|
#51 Bạn bè gặp mặt, nói về quãng thời gian đẹp nhất của mình. Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.” Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu không ở đây à?'' Tôi: “...” Từ Vi Vũ - người đến ăn ké: “...” Bạn thân: “...” Mọi người cười ầm lên, “Anh Vũ thật đáng thương!” Từ Vi Vũ trả lời gọn một chữ, “Biến!” Đến Từ Vi Vũ, anh nói: “Mấy năm ở nước ngoài...” Tôi nghĩ thầm, trả thù à? Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.” ... Với anh từ không yêu, yêu đến yêu tha thiết là lẽ thường tình.
|
Chương 8: Vấn đề quyền sở hữu
Lần trước Từ Vi Vũ công tác phía Bắc, tôi đi gặp bạn bè. Chúng nó đều dẫn người yêu đi cùng, chỉ có mình tôi cô đơn lẻ bóng. A lấy di động cho cả lũ xem ảnh xe chồng nó mới mua, B tay cầm Iphone 5 xem tin tức thỉnh thoảng mới bình luận một câu, C lại dính trong lòng bạn trai nũng nịu: Chồng, khi nào mua cho em một chiếc LV nhé? Tôi... nhìn chiếc điện thoại '’quê mùa” của mình rồi biết thân biết phận uống nước trái cây trong im lặng, thỉnh thoảng thêm thắt mấy câu có vẻ “xe đẹp thế”, “LV đắt lắm đấy”... Bạn A dành chút thời gian cho tôi: “Thanh Khê, giai nhà mày đâu rồi?” Tôi nói đi công tác. B: “Điện thoại đâu tao xem nào.” Tôi đưa ra. Bạn C nói: 'Khê nhi, đổi luôn đi, đời nào rồi còn dùng loại 09.” Tôi đáp rằng mình dùng cái này quen rồi, hơn nữa còn dùng được thì cứ dùng, đã hỏng hóc gì đâu. B “Cắt” một tiếng: “Điện thoại á, cũng giống như đàn ông vậy, vấn đề không ở chỗ hỏng hóc hay xấu xí mà là có giúp mình đẹp mặt hay không thôi.” Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, báo có tin nhắn, vừa khéo là của Từ Vi Vũ, gửi một tấm anh chụp khi mới tắm xong (bình thường chẳng thấy gửi bao giờ), gần như trời cho bao nhiêu khoe hết bấy, tóc vẫn đang ướt sũng, may là còn có tý lý trí, quàng cái khăn bên dưới. Hôm ấy cả A, B và C đều bày tỏ rằng đời này Cố Thanh Khê không cần đổi ''điện thoại''! “...” Sau sự kiện ảnh ọt này, đám bạn tôi đứa nào đứa nấy đều lưu về máy một tấm, gặp ai cũng khoe: “Đây là bạn trai tao!” Về sau Từ Vi Vũ biết chuyện này, tủi thân nói: “Anh có nhiều bạn gái như thế từ lúc nào mà không biết.” Tôi nhìn anh một cái, cười hỏi: “Giờ biết rồi thì thấy thế nào?” Anh yếu ớt phát biểu cảm tưởng: “Anh thích chế độ một vợ một chồng!”
|
#53 Từ Vi Vũ có một nhóm bạn rất thân, cứ rảnh rỗi lại tụ tập, được gọi là Hội Đàn Ông. Có lần, đi ăn BBQ ngoài trời, được mang theo người thân, Từ Vi Vũ đưa tôi đi cùng, vừa đến nơi đã bị một đám người vây kín. Thực ra những người này tính kỹ thì cũng gọi là quen biết, dù sao toàn bạn học của Vi Vũ cả, mà xưa nay, tôi và Vi Vũ gần như là học cùng trường. Có người cười nói với tôi: “Bạn này, cậu là tình nhân trong mộng từ bé đến lớn của lão Từ đấy!” Sau đó, bạn ấy kể chuyện, trong đó có sự xuất hiện của tôi nhưng tôi hoàn toàn không nhớ. Rằng, có lần tôi đi qua hành lang lớp họ, thấy Từ Vi Vũ đang hí hoáy dán giấy tờ gì đó, vì phải với lên cao nên có vẻ hơi run run. Tôi hỏi: “Tớ đỡ cậu nhé?” Anh quay lại thấy đằng sau là tôi, ấp úng thẹn thùng nói: “Cậu đỡ tớ á? Ai lại làm thế... à thực ra thì... cũng không sao.” Tôi bước lại, nhưng thứ được đỡ là... chiếc ghế dưới chân anh. Anh ngẩn ngơ không biết bao lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về tiếp tục công việc dán giấy của mình. Tôi nghe cậu bạn kia kể xong cũng im lặng, trong bộ nhớ không có thông tin gì về chuyện này. Từ Vi Vũ nhịn cười, chọc chọc lưng tôi, nói: “Lừa gạt tình cảm thiếu nam đấy nhé.” “...” Thực ra tôi định trả lời, ai bảo tại anh nghĩ nhiều quá đấy chứ?
|