Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
|
|
CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS
Tác giả: Vũ Sơ Ảnh
Chuyển ngữ: Pussycat
Thể loại: Trùng sinh, giới giải trí
Giới thiệu
Cả đời trước, Tưởng Tịch vì Nguyên Tấn Thần mà thật lòng yêu thích diễn xuất, vì hắn ta mà khổ luyện kỹ thuật diễn, cuối cùng thậm chí vì chăm sóc hắn ta mà vứt bỏ cơ hội tiến lên hàng ngũ minh tinh.
Kết quả, Nguyên Tấn Thần chẳng những mang theo tiểu tam vào nhà, mà còn thân mật ở trước mặt cô, khiến cho cô vô tri vô giác không cẩn thận ngã lầu mà chết.
Đời này, một lần nữa bước vào giới nghệ thuật, Tưởng Tịch nói cô nên vì bản thân mình mà sống, cô sẽ không vì kẻ cặn bã mà bỏ đi sự nghiệp của mình. Cô muốn trở thành ảnh hậu, làm cho kẻ đã hại cô đời trước đứng ở dưới thấp nhận lấy hào quang chói mắt của cô.
Nhưng đường làm minh tinh không phải là đường lớn thênh thang. Khuôn mặt xinh đẹp, kỹ thuật diễn không đủ để chèo chống cô thuận lợi đi lên. Cô cần một người có thể cho cô chỗ dựa vững chắc.
Vì thế, lúc đại BOSS Tần Thành của công ty Giải trí TRE nói với Tưởng Tịch “Em gả cho tôi, tôi làm người chống lưng cho em”, Tưởng Tịch đồng ý chỉ trong nháy mắt.
Cho nên, Tưởng Tịch gả cho Tần Thành quả nhiên con đường minh tinh bằng phẳng, thỉnh thoảng có mấy kẻ tiểu nhân nhảy nhót đến gây rối, không đợi cô động thủ, Tần đại BOSS liền tuỳ tiện ra tay thay cô giải quyết.
Tưởng Tịch thật thư thái.
Nhưng mà không hề thư thái.
Chính là đại BOSS, anh ta có chút không thích hợp. Sao mà cô cảm thấy ánh mắt anh ta thỉnh thoảng nhìn cô rất khêu gợi?
Đoạn ngắn đặc sắc:
“Em gả cho tôi, tôi làm người chống lưng cho em.”
Tưởng Tịch chớp mắt mấy cái, mỉm cười: “Được.”
Tần Thành không ngờ cô trả lời dứt khoát như vậy, hơi suy nghĩ, nói tiếp: “Nhưng mà có điều kiện.”
“Xin mời nói.”
“Trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, em phải làm được một người vợ có trách nhiệm.”
“Chỉ như vậy?” Tưởng Tịch không xác định hỏi. Cô nghĩ rằng gả cho đại BOSS ít nhất phải có trên trăm điều lệ.
Tần Thành trả lời như đinh đóng cột: “Chỉ như vậy.”
“Xong!”
Tần Thành: “…”
“Đúng rồi, tôi cũng có điều kiện.”
Tần Thành: “…”
|
Chương 1: Sống lại
Khi Tưởng Tịch tỉnh lại, nhìn thấy trước tiên chính là một chùm chìa khoá xe đạp trên cái bàn học cũ nát.
Cô ngẩn người, qua hồi lâu mới phản ứng lại, đây là căn nhà cô thuê trước khi debut.
Nhưng mà, không phải cô…
Tưởng Tịch nhắm mắt lại, trong đầu tự động xuất hiện nhiều cảnh tượng ban đầu, lần đầu tiên tham gia chương trình, lần đầu tiên đóng phim, lần đầu tiên được giải thưởng, lần đầu tiên ở cùng với người đó…
Lắc lắc đầu, Tưởng Tịch cong ngón trỏ đè trên huyệt Thái Dương, xua đuổi những hình ảnh này ra ngoài, thật lâu sau thì lại mở mắt ra.
Đây là căn nhà đã cũ vài chục năm, trên trần nhà có dấu vết bụi bặm tróc ra loang lổ, trong góc tường cách đó không xa còn con nhện đang nằm giăng tơ.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, khoé môi Tưởng Tịch hiện lên nụ cười chua xót. Nếu cô đoán không sai, hiện tại cô hẳn là trở về năm hai mươi mốt tuổi.
Vốn tưởng rằng mình đã chết đi một cách thê thảm như thế, không ngờ lại trùng sinh trở về lúc mọi thứ còn chưa bắt đầu như nhiều tiểu thuyết đã viết. Đúng là… gặp được vận may kỳ lạ.
Nằm ở trên giường trong chốc lát, Tưởng Tịch ngồi dậy. Vài năm cuối cùng của kiếp trước đã từng quen với cuộc sống tốt, chợt vừa nhìn thấy nơi này cô có chút không thích ứng. Mặc dù thân này đã sớm trải qua vài năm đau khổ, nhưng linh hồn ở bên trong không thay đổi, cảm giác cũng sẽ không thay đổi.
Mang đôi dép rẻ tiền năm đồng một đôi vào, Tưởng Tịch chậm rãi khoan thai đến bên cạnh bàn học.
Trên bàn học bày một quyển lịch ngày, thời gian biểu hiện quả nhiên là ngày hai mươi lăm tháng mười của bốn năm trước.
Kiếp trước, thời gian cô đi TRE phỏng vấn là ngày hai mươi sáu tháng mười. Nói cách khác, cô trở về thời gian lúc ban đầu, cô có thể quyết định lại một lần nữa, rốt cuộc có muốn… lại đi vào nghiệp diễn một lần nữa hay không.
Từ hoàng hôn buông xuống cho tới trăng mọc giữa trời, Tưởng Tịch rốt cuộc ra quyết định.
TRE là công ty giải trí lớn nhất ở trong nước, dưới cờ tập hợp đông đảo, chiếm giữ địa vị hết sức quan trọng trong toàn bộ ngành sản xuất điện ảnh, phim truyền hình.
Kiếp trước, Tưởng Tịch là nghệ sĩ của TRE, nhưng mà bởi vì cá tính cô bướng bỉnh, không chấp nhận quy tắc ngầm trong giới này, luôn đành phải là sao hạng hai, chưa từng nổi tiếng thật sự.
Còn đời này, Tưởng Tịch mím môi cười một tiếng, nếu cô quyết định lại đi vào nghề diễn, trong lòng sẽ chuẩn bị đối với tất cả những tình huống có thể xảy ra.
Nhìn không chớp mắt, đi vào toà nhà giải trí TRE, Tưởng Tịch trực tiếp vào thang máy của nhân viên đi đến tầng lầu phỏng vấn.
Hôm nay là đại hội phỏng vấn mỗi năm một lần của TRE, người đến gần như chiếm đầy cả tầng trệt. Phóng tầm mắt nhìn ra, trái phải đều tràn đầy tuấn nam mỹ nữ tuổi đôi mươi.
Tìm được một góc nhanh chóng ngồi xuống, trong lòng Tưởng Tịch thầm đọc chuẩn bị tốt lời kịch.
Tuy rằng đã biết tất cả đề bài, mà lấy năng lực hiện giờ của cô, lấy đề bài diễn linh hoạt tự nhiên cũng dư sức, nhưng Tưởng Tịch vẫn cảm thấy rằng trước khi có kết quả chính thức, cô phải chú ý cẩn thận.
Dù sao, cô cũng không thể xác định được rằng cuộc đời của cô sẽ có ngã rẽ nào khác với kiếp trước.
Nhiều người phỏng vấn, thời gian phỏng vấn cũng không dài. Có người vừa mới đi vào chỉ nửa phút lại bước ra, dĩ nhiên cũng có người đi vào hồi lâu mới đi ra.
Nói tóm lại, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Tưởng Tịch lấy số xếp hàng ở đằng sau, chờ cho đến khi gọi cô vào thì một tầng lầu rộng như vậy đã không còn mấy người. Cô đối diện gương sửa sang lại quần áo, mang theo nụ cười đẩy cửa ra.
Cảnh tượng giống như trong trí nhớ của cô, người phỏng vấn lần này có tám vị, sáu nam hai nữ, một vị trong đó là người trong giới giải trí hiện nay chạm tay có thể bỏng – Hạ Chi Khanh.
Chậm rãi đi đến trên đài, Tưởng Tịch cúi chào mọi người trước, sau đó mới đi đến vị trí chính giữa mấy người phỏng vấn lấy ra đề tài.
Cô không có nhiều do dự, trực tiếp lấy trong ống ra một tờ giấy đưa cho giám khảo của cô là Hạ Chi Khanh.
Có lẽ là cô rất bình tĩnh, khi Hạ Chi Khanh tiếp nhận tờ giấy, trong nháy mắt giật mình. Nhưng mà chỉ có trong nháy mắt, lúc người khác không nhìn thấy, cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng nên có của thiên hậu kiêm giám khảo.
“Mời cô biểu diễn ‘Hồng Lâu tuý’, màn Lương Hồng Lâu thổ lộ.”
“Hồng Lâu tuý” là tác phẩm tiêu biểu của Hạ Chi Khanh. Năm đó mười tám tuổi, cô ta dựa vào vai diễn Lương Hồng Lâu một lần thành danh, mà màn thổ lộ này được xem là một trong những đoạn phim truyền hình kinh điển nhất năm đó.
Kiếp trước, đề bài Tưởng Tịch lấy chính là đoạn này. Lúc ấy, tuy rằng cô đam mê diễn xuất, nhưng bởi vì kỹ thuật diễn không đủ, cộng với ở trên sân khấu có chút hồi hộp đến nỗi không diễn xuất được một phần năm của Lương Hồng Lâu.
Nhưng đời này, trong lòng Tưởng Tịch điều chỉnh, bình tĩnh tự nhiên trở về trước sân khấu.
Trên sân khấu không có cái gì cả, Tưởng Tịch ngẩng đầu nhìn ngọn đèn, dừng vài giây, đi đến đứng ở xéo bên trái sân khấu.
Hạ Chi Khanh cùng các vị giám khảo khác đều chấn động.
Người phỏng vấn trước cũng có lấy đề tài này, nhưng bọn họ lại tìm nơi trung tâm nhất của sân khấu. Có lẽ bọn họ cảm thấy rằng ở trung tâm dễ dàng được người khác nhìn thấy. Thật ra là không. Lăn lộn ở trong giới giải trí hơn mười năm, ngay từ đầu Hạ Chi Khanh chỉ biết, màn này phải ở nơi khuất thì biểu diễn mới có nhiều cuốn hút.
Cho nên, cô gái trước mặt này thật khác.
Hạ Chi Khanh quả nhiên đoán không sai. Cảnh tượng kế tiếp Tưởng Tịch đều biểu diễn không chê vào đâu được, mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác tìm không thấy một chút sai lầm nào.
Năm nay là lần thứ ba Hạ Chi Khanh làm giám khảo. Cô đã phỏng vấn qua hàng ngàn người, cả nam lẫn nữ, xinh đẹp, quyến rũ, thanh lệ, tuấn tú, hết thảy không thiếu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nổi lên hứng thú với một người mới đến phỏng vấn.
“Trước kia cô đã học mỹ thuật hội hoạ?” Hạ Chi Khanh nhìn tên trường mỹ thuật trên bản sơ yếu lý lịch, hỏi: “Không có học qua diễn xuất chuyên môn?”
“Vâng, lúc trước vào trường mỹ thuật, nhưng mà thích diễn nên tạm nghỉ học, đi học khoá diễn xuất một năm.”
Hạ Chi Khanh bị khí thế ung dung bình thản của Tưởng Tịch ở trên sân khấu áp chế đến vài giây.
Nếu cô ta tiến vào giới nghệ thuật, với thời gian, thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Hạ Chi Khanh vuốt ve trang giấy trơn nhẵn, híp mắt cười cười: “Cô về trước đi, chờ phỏng vấn thông báo.”
Ra khỏi cửa phòng phỏng vấn, Tưởng Tịch đi một mạch, quẹo trái, vào toilet.
Bên trong không có ai, cô lấy nước nhanh chóng rửa sạch mặt, lúc này mới ngẩng đầu lên. Cô gái trong gương đúng là ở tuổi đẹp nhất, lúm đồng tiền như hoa, một đôi mắt như nước hồ thu, long lanh động lòng người.
Dung mạo của cô như vậy là mỹ nữ hiếm có ở trong giới diễn viên, chẳng trách hắn đã chọn trúng mình trong những người trúng tuyển.
Tưởng Tịch nhíu mày mỉa mai, đi ra khỏi toilet.
Sàn nhà đá cẩm thạch sáng loáng soi bóng người, Tưởng Tịch vịn vào bức tường pha lê thật lớn, tựa như hạ quyết định, che ngực, cúi đầu nhìn xuống.
Sau đó, cô lui mạnh về phía sau vài bước, không khéo đụng vào một lồng ngực rộng lớn.
“Thật xin lỗi.” Tưởng Tịch vội vàng rời khỏi lồng ngực của người nọ, cúi đầu giải thích.
Người bị đụng mang đôi giày da màu đen. Ngay sau đó là bộ âu phục may tay hàng hiệu, cho dù đối với Tưởng Tịch trở thành ngôi sao ở kiếp trước, bộ quần áo như vầy cũng vô cùng xa xỉ.
Chắc là một người cấp cao của công ty, Tưởng Tịch đang nghĩ ngợi trong lòng. Người bị đụng nói: “Không sao.”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dễ nghe, trầm thấp giàu từ tính. Nhưng mà anh ta chỉ nói một câu này, sau đó liền xoay người rời khỏi. Cho đến khi Tưởng Tịch ngẩng đầu nhìn thì chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
|
Chương 2: Trước khi huấn luyện
Tần Thành đẩy cửa đại sảnh ra, ngừơi phỏng vấn cuối cùng đang biểu diễn ở bên trong.
Anh ta coi như không thấy, thong thả đi qua, cũng không nhìn đến bước chân của người được phỏng vấn trên sân khấu run lên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Khanh.
“Thế nào?” Lấy qua sơ yếu lý lịch ở trong tay Chi Khanh, Tần Thành quơ quơ: “Những người này là có khả năng trúng tuyển?”
“Tạm quyết định mà thôi.” Hạ Chi Khanh cầm bút gõ gõ xuống bàn, nhức đầu nói: “Hiện nay kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ đều khiến mọi người gần giống như nhau, xem mười người cũng tựa như xem một người. Dĩ nhiên, cậu biết rằng tôi để ý nhất chính kỹ thuật diễn xuất.”
Người nhận lời mời đến, trong mười người có tám là lính mới trình diễn. Chứng chỉ đàn dương cầm, chứng chỉ đàn vi-ô-lông… Có cầm một đống, kết quả, vừa lên biểu diễn thì toàn bộ khuyết điểm đều lộ ra. Biểu cảm không đầy đủ, động tác không đến nơi đến chốn xuất hiện nhiều vấn đề, khiến cho Hạ Chi Khanh thật buồn bực.
Tần Thành chẳng ừ hử gì cả.
Hạ Chi Khanh là nghệ sĩ danh tiếng trụ cột của công ty anh, đồng thời cũng là chị dâu tương lai của anh. Đối với ý kiến của cô ấy, anh thật lòng lắng nghe.
“Không có khác nhau lắm?” Vẻ mặt Tần Thành bình tĩnh, nhìn không ra đáy lòng đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Chi Khanh liếc anh một cái, rút ra từ sau bản ghi chép một sấp nhỏ sơ yếu lý lịch đưa qua: “Những người này là có biểu hiện khá tốt, tôi cảm thấy không tệ lắm, sau này công ty có thể ra sức đào tạo.”
Tần Thành nhận lấy, cũng không nói lời cảm ơn, tự mình lần lượt xem.
“Tưởng Tịch?” Tần Thành lật đến cái cuối cùng, phát hiện người trong bức ảnh chụp nhỏ là cô gái vừa rồi đụng vào anh.
Nghe thấy anh nói chuyện, Hạ Chi Khanh cũng xích lại gần: “Cậu nói cái gì?”
Tần Thành chỉ chỉ ảnh chụp: “Vừa rồi có nhìn thấy cô ta.”
Ánh mắt Hạ Chi Khanh lập tức trở nên thâm trầm, cô mím mím môi nói: “Bản lĩnh diễn xuất của cô gái này rất không tệ, nếu phát triển tốt chính là ảnh hậu kế tiếp.”
Lần này Tần Thành chỉ cười, không nói lời nào.
Bản thân là ông chủ của TRE, trừ khi Tưởng Tịch thật sự lấy được giải ảnh hậu, nếu không, anh sẽ không tin tưởng lời tiên đoán.
Dù sao, giới showbiz nhiều cám dỗ như vậy, không được chú ý thì vốn những chịu đựng, chờ mong của một ngôi sao cũng sẽ trở thành không giá trị.
Chạng vạng ngày hôm sau Tưởng Tịch nhận được điện thoại thông qua phỏng vấn.
Nghe người ở đầu kia nói xong, cô rất bình tĩnh nói cảm ơn, gác điện thoại.
Ngẩng đầu, trong ti vi tiếng nói ngọt ngào của người chủ trì đang đưa tin tức giải trí.
“Thiên vương đang nổi tiếng Nguyên Tấn Thần đang quay MV ở Bắc Âu, ngày quay phim đó Nguyên thiên vương một thân màu trắng làm nổi bật tâm tư của nhân vật…”
Trên màn hình là người đàn ông có nét mặt sâu sắc của người phương Tây, mặc tây trang màu trắng, giống như hoàng tử khôi ngô từ trên trời giáng xuống.
Mặc dù từng bị thương, Tưởng Tịch không thể không thừa nhận, Nguyên Tấn Thần có tư chất nổi tiếng.
Tướng mạo đẹp, gia thế tốt, lại có tài hoa. Cho dù bất cứ loại phụ nữ nào cũng bị thu hút.
Nhưng mà Tưởng Tịch nghĩ không ra, tại sao lòng của Nguyên Tấn Thần lại tàn nhẫn như vậy? Bọn họ cùng với nhau ba năm, cô thật lòng thật dạ đối với hắn như vậy, thậm chí vì hắn ta mà không tiếc vứt bỏ cơ hội tiến lên hàng ngũ minh tinh điện ảnh của mình. Kết quả, hắn dẫn người phụ nữ kia đến ngôi nhà nhỏ của bọn họ, cùng với người phụ nữ kia làm trò thân mật trước mặt của cô, cuối cùng đá cô mà không giải thích một câu.
Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không vô tri vô giác lên sân thượng, vô tri vô giác không biết sao lại ngã xuống từ sân thượng của toà nhà mấy chục tầng lầu, vô tri vô giác chịu khổ vì chứng sợ độ cao chết tiệt.
Tưởng Tịch tắt ti vi, khuôn mặt của Nguyên Tấn Thần lập tức biến mất. Cô lau đi lệ ở khoé mắt, sau một hồi lâu thì ngẩng đầu lên với tư thế cao ngạo.
Từ giờ phút này trở đi, cô tuyên bố, Tưởng Tịch yếu đuối của kiếp trước đã chết, cô là một người mới, một Tưởng Tịch hoàn toàn không yêu Nguyên Tấn Thần. Đúng vậy, cô không hề yêu Nguyên Tấn Thần.
Ánh trăng như tơ, Tưởng Tịch dựa vào lan can rỉ sét của ban công, lần đầu tiên dùng ánh mắt của người từng trải nhìn thế giới này, nhìn sự ghê tởm của nó, sự tốt đẹp của nó.
Cô suy nghĩ, cô có thể không có biện pháp thay đổi vận mệnh của những người khác, nhưng ít ra cô muốn bản thân mình sống được xuất sắc.
Ba mươi tháng mười là đến kỳ tiền thuê nhà, Tưởng Tịch bớt thời gian lật lật ví tiền của mình. Tiền trong tay cô không nhiều lắm, hơn nữa sổ tiết kiệm chỉ mới trên dưới mười ngàn đồng. Đến chỗ TRE, nhà cho thuê ở khu phố trung tâm, không nghi ngờ gì sẽ khiến cho cô trở thành người nghèo trong khoảnh khắc. Nhưng nếu không thuê nhà ở đó, mỗi ngày cô ngồi giao thông công cộng một tiếng đồng hồ lại rất phiền phức.
Đời trước, bởi vì nhiều người, công ty không có sắp xếp ký túc xá cho cô, cho nên trước khi cô chính thức debut thì vẫn ở nơi này. Mà bởi vì không nổi tiếng nên cũng không có người nào quấy rầy, rất là yên tĩnh. Nhưng đời này…
Tưởng Tịch tự hỏi trong chốc lát, quả quyết lấy di động ra gọi cho người quản lý của công ty.
Ngày hôm qua cô đến công ty báo danh, không hề bất ngờ được công ty sắp xếp cho một người quản lý, biết được không phải là người quản lý của kiếp trước, Tưởng Tịch chỉ có một suy nghĩ: cuộc đời của cô đã bắt đầu thay đổi.
“Alo.” Điện thoại của người quản lý reng hai tiếng liền được nối. Giọng nói rõ ràng của người phụ nữ năng động truyền tới: “Tưởng Tịch, có chuyện gì?”
“Chị Lưu.” Tưởng Tịch dịu giọng nói: “Em muốn hỏi một chút, công ty có dư ký túc xá hay không?”
“Chỗ ở hiện giờ của em bất tiện?”
“Vâng ạ.” Tưởng Tịch vịn sô pha, ánh mắt toả ra nhìn về phía ngoài cửa sổ. “Nhà em trọ đã tới kỳ, hiện giờ không có đủ tiền để tiếp tục thuê, cho nên suy nghĩ không biết công ty có thể an bài cho ký túc xá hay không.”
“Vậy à!” Lưu Viện im lặng vài giây, nói: “Em chờ một chút, chị gọi điện thoại cho người quản lý của công ty hỏi một chút.”
“Được ạ. Vậy cảm ơn chị Lưu.”
Mười phút sau, Lưu Viện gọi điện thoại lại, không giống với lạnh nhạt như vừa rồi, giọng nói lần này hơi có ý… lấy lòng. Tưởng Tịch không nghĩ ra trong chốc lát, chỉ nghe thấy chị ta nói: “Công ty còn ký túc xá, em thu dọn một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn lại đây.”
“Được ạ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trước tiên Tưởng Tịch đi tìm bà chủ nhà trọ kết toán chi phí điện nước của tháng này, rồi sau đó kéo hành lý rời đi nơi đã sống năm năm.
Khu phố cũ luôn luôn cũ nát, nó được xây dựng cùng thời điểm với ô nhiễm công nghiệp tồn tại, lúc nó suy tàn thì công nghiệp nặng vẫn còn như cũ. Tưởng Tịch mặc áo sơ mi trắng đi qua, không ngờ quần áo trở thành màu đen.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng rời đi không ngoảnh lại.
Hôm nay, bắt đầu buổi chiều, tất cả người được lựa chọn tiến hành huấn luyện tập trung. Tưởng Tịch trở lại ký túc xá, thu dọn qua loa một chút đồ cá nhân ít ỏi đến đáng thương, liền ngủ trên giường nửa tiếng rồi chuẩn bị cho huấn luyện.
Hai giờ chiều, mọi người tập hợp ở đại sảnh huấn luyện.
Có hai mươi bốn người đậu phỏng vấn, mỗi sáu người vào một tổ, chia làm bốn tổ.
Tưởng Tịch ung dung thản nhiên nhìn mọi người một lần. Ngoại trừ thay đổi vài người chia tổ, mặt khác cũng chưa thay đổi.
Tưởng Tịch được phân ở tổ thứ nhất, cùng tổ với cô có ba nữ và hai nam khác.
Bởi vì đời trước toàn thân toàn tâm đều đặt vào việc huấn luyện, Tưởng Tịch không có ấn tượng sâu với mấy người ở bên cạnh, duy nhất chỉ nhớ rõ là Tề Minh Lật bên cạnh, tiểu thư thứ hai của nhà họ Tề ở thành phố C.
Đương nhiên, vào lúc này, những người khác không biết thân phận thật của Tề Minh Lật. Ngay cả Tưởng Tịch, kiếp trước cũng là ba năm sau debut mới nhìn thấy trên tờ báo giải trí đưa tin thân phận thật của Tề Minh Lật. Cô nhớ rõ, vì bài báo kia, Tề Minh Lật luôn luôn lặng lẽ đã mất tích một hồi, sau đó toà soạn báo đã đào ra thân phận của cô ta bị phê bình thẳng thắn. Rồi sau đó, toà soạn báo kia đã nhập vào tập đoàn Tề thị.
Cô và Tề Minh Lật chỉ là quen sơ, nhưng sau lại có một lần cô bị người ta hãm hại, rất nhiều người được gọi là bạn tốt trong giới đều né tránh không kịp, chỉ có Tề Minh Lật đứng ra bênh vực cô.
Tưởng Tịch không phải là không cảm động.
Cho nên, đời này, Tưởng Tịch quyết định quen thân với Tề Minh Lật. Không cầu danh lợi, chỉ vì thật tình.
|
Chương 3: Kiếp này gặp gỡ lần đầu
Chuyện buổi chiều nói là huấn luyện, nhưng thật ra hoàn toàn không liên quan gì đến huấn luyện. Ngoại trừ chia tổ thì là để cho mọi làm quen với nhau một chút.
Lần này Tưởng Tịch không giống như kiếp trước im lặng không lên tiếng, cô đi qua, từng bước từng bước giới thiệu mình với mọi người.
Cuối cùng, chờ đến thời gian tan họp, Tưởng Tịch trở lại ngồi bên cạnh Tề Minh Lật.
Nhà họ Tề ở thành phố C là thương gia danh tiếng lâu đời, công ty dưới cờ trải trộng khắp cả nước. Tề Minh Lật sống trong một gia đình như vậy, tính tình chắc chắn là cao ngạo lạnh lùng.
Tưởng Tịch không thèm để ý, trong quan điểm của cô, tính tình của Tề Minh Lật vốn nên như thế. Trước mười sáu tuổi, lúc nhà cô chưa suy tàn, cô còn cao ngạo hơn so với Tề Minh Lật. Lúc ấy, ngoại trừ thứ yêu thích, những cái khác không lọt được vào mắt cô.
Tổng kết tỉ mỉ lại, trên người cô và Tề Minh Lật có điểm giống nhau. Chỉ là góc cạnh của cô trước đây đã bị mài thành trơn tru, còn của Tề Minh Lật vẫn vẹn toàn không tổn hao gì.
“Xin chào. Tôi là Tưởng Tịch, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.” Tưởng Tịch lại mỉm cười vươn tay một lần nữa.
Tề Minh Lật giương mắt, mặt không chút thay đổi bắt tay hờ với cô một chút.
Tưởng Tịch làm bộ như không cảm giác được bài xích của cô ta, cười hiền lành.
Lúc sáu giờ, Lưu Viện vào cửa tuyên bố tan họp.
Tưởng Tịch tạm thời không đói bụng, uyển chuyển từ chối lời mời của Trữ Lâm ở ký túc xá kế bên, một mình lưu lại phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện của TRE chiếm giữ toàn bộ một tầng lầu, có sân huấn luyện cho người mới, cũng có phòng rèn luyện hằng ngày cho nhóm cựu diễn viên.
Tưởng Tịch dựa vào trí nhớ tìm được phòng thao diễn, đóng cửa lại, đối diện với gương tập luyện.
Cả đời trước sùng bái Nguyên Tấn Thần, cô vì trở thành người sánh vai cùng hắn mà lúc không bận việc đã khổ luyện kỹ thuật diễn. Vậy cho nên đến đời này, cô mới có hai mươi mốt tuổi, tuổi còn trẻ mà đã có được khả năng diễn vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Nhưng hãy còn chưa đủ.
Tưởng Tịch rất rõ ràng, chỉ vượt qua phỏng vấn thì hoàn toàn không đủ để khiến cho công ty dùng nhiều tiền để đầu tư vào cô. Cô phải trổ hết tài năng giữa hai mươi bốn người này mới có thể đạt được cơ hội cực nhỏ để nổi tiếng.
Tần Thành sắp xếp lại một phần tài liệu cuối cùng, đóng máy tính lại, chuẩn bị xuống lầu.
Ai ngờ, toàn bộ thang máy của nhân viên cùng với thang máy riêng của cấp cao tạm thời đang bảo trì, anh chỉ có thể đi đến tầng mười tám mới có thể dùng thang máy dự bị của công ty xuống lầu.
Tần Thành không còn cách nào, đành phải dọc theo cầu thang từ từ đi xuống. Đến tầng mười tám, anh thuận tay đẩy cửa một căn phòng ra, định bụng nghỉ ngơi vài phút.
Tưởng Tịch giật mình nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, lông mi khẽ động.
Nếu nói kiếp trước ở TRE cô quen biết người đàn ông thứ hai là Nguyên Tấn Thần, thì người thứ nhất không ai khác là Tần Thành.
Từ lúc hai mươi tuổi, anh ta tiếp quản TRE từ trong tay anh của anh ta là Tần Tự, trong vài năm ngắn ngủi liền đem TRE phát triển thành một công ty giải trí nổi tiếng cả nước. Hiện nay, ba mươi mốt tuổi, anh ta là một trong ba người đàn ông độc thân quý giá nhất của thành phố C.
Tưởng Tịch không ngờ gặp anh ta vào lúc này. Trong ấn tượng của cô, cái tên Tần Thành này luôn có liên quan đến scandal, những nữ minh tinh thuộc TRE hay không thuộc TRE, chỉ cần có thể kết đôi với anh ta thì đều có mặt trên các báo giấy, báo mạng lớn nhỏ trong cả nước.
Lý ra thì bây giờ là thời gian anh ta cùng đi ăn cơm với người anh em nào đó. Thế nhưng anh ta lại xuất hiện ở nơi này.
Càng nghĩ, Tưởng Tịch chỉ có thể dùng chuyện công ty bận đột xuất để giải thích.
Tưởng Tịch đang nghĩ đến Tần Thành, đồng thời Tần Thành cũng đang quan sát Tưởng Tịch.
Ngày đó Hạ Chi Khanh đã kể lại kỹ thuật diễn mở đầu của Tưởng Tịch, cũng ngầm nhắc nhở anh chú ý đến cô.
Tần Thành làm việc luôn luôn thoải mái. Hiện tại, đại bộ phận những nữ minh tinh may mắn của công ty đều là những nữ minh tinh anh ta nhìn thấy vừa mắt.
Nhưng cũng không phải khuôn mặt đẹp quyết định tất cả, mỗi lần anh ta quyết định nâng một người nổi tiếng thì trước đó điều tra qua gia thế trong sạch của người đó là hành động rất quan trọng.
Kỹ thuật diễn của Tưởng Tịch được Hạ Chi Khanh thừa nhận, về điểm ấy thì Tần Thành sẽ không xem lại. Giờ đây anh muốn biết người phụ nữ này dựa vào cái gì đáng giá để anh nâng lên.
“Cô có biết tôi là ai không?” Tần Thành ngồi trên ghế, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tổng giám đốc Tần.” Tưởng Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh, một đôi mắt trong vắt nhìn thẳng Tần Thành.
“Cô có muốn nổi tiếng không?” Tần Thành lại hỏi.
Tưởng Tịch xoè tay ra, nở nụ cười: “Tổng giám đốc Tần thật là hay nói giỡn, đi vào giới showbiz nào có mấy ai không muốn nổi tiếng.”
Giống như cô ở kiếp trước vậy, đã đánh mất sự nghiệp trả giá tính mạng của mình, quả thật là chuyện mà một đứa ngu ngốc nhất ở trên đời này có thể làm.
Tưởng Tịch quyết định đời này cô sẽ không tái phạm sai lầm không cần thiết.
“Cô cảm thấy rằng cô có vốn liếng gì để khiến cho tôi nâng cô lên?” Ánh mắt Tần Thành đột nhiên trở nên sắc bén. Cái loại cảm giác áp bức này khiến cho lồng ngực của Tưởng Tịch bị đình trệ.
Nhưng cô nhanh chóng che dấu khó chịu, đón lấy ánh mắt của Tần Thành, nói từng chữ một: “Tôi có kỹ thuật diễn xuất, có khuôn mặt xinh đẹp.”
Tần Thành nhướn mày, không chút do dự vạch ra vấn đề của cô: “Cô cho là kỹ thuật diễn xuất cùng sắc đẹp đủ để đưa cô lên?”
“Không thể.” Tưởng Tịch đưa tay chỉ vào Tần Thành: “Tôi còn muốn có một chỗ dựa, một chỗ dựa giống như tổng giám đốc Tần.”
Không có người chống lưng, chỉ dựa vào kỹ thuật diễn và sắc đẹp chắc chắn không có khả năng xuôi chèo mát mái mà đi lên.
Tưởng Tịch biết rõ điều này, cho nên cô đã chuẩn bị tốt.
Tần Thành im lặng.
Hồi lâu sau, anh đứng dậy, lưu lại một câu: “Cô tiếp tục luyện đi.” Rồi bước ra ngoài.
Tưởng Tích thở ra một hơi, đi vài bước đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào tường trượt xuống đất.
Nếu nói sự xuất hiện của Tần Thành khiến cô chấn động, thì lời lời của anh ta khiến cho tất cả uất ức, bi thương trong ngực cô mạnh mẽ trào ra.
Cô đối diện với anh ta, mỗi một câu trả lời đều là đang đánh cuộc. Đánh cuộc Tần Thành nhận thức cô, đánh cuộc tương lai của cô.
Nhưng chiếu theo tình hình này xem ra thành bại không biết được.
Ngày hôm sau, huấn luyện những nghệ sĩ mới chính thức mở màn.
Tưởng Tịch phải ở trong vòng một thời gian dùng một loại nhạc khí diễn tấu ra một ca khúc, hoàn thành một đoạn múa cổ điển. Còn phải luyện yoga, rèn luyện sự dẻo dai của thân thể, ngoài ra, sáng sớm mỗi ngày cô phải luyện giọng hát, thêm điểm cho lần kiểm tra đánh giá kế tiếp.
Không chỉ riêng cô như thế, những người khác cũng giống nhau. Trong nhất thời, cả phòng huấn luyện khắp nơi tràn ngập mùi thuốc súng dày đặc.
Tới ngày kiểm tra đánh giá chính thức, người của bốn tổ phân tán toàn bộ tụ hợp lại trong đại sảnh phỏng vấn tiến hành thi đấu.
Đầu tiên thông qua rút thăm, mỗi tổ lấy hai ngừơi ngẫu nhiên có số giống nhau thi đấu, người thắng sẽ lưu lại thi đấu với người của tổ khác. Nói đơn giản, ba người thắng của tổ thứ nhất cùng đấu với ba người thắng của tổ thứ hai, sau đó, ba người thắng cùng đấu với ba ngừơi thắng của hai tổ kia. Cuối cùng còn lại ba người là ngừơi thắng.
Đối thủ thứ nhất của Tưởng Tịch là Vu Trữ Lâm. Đề tài thi đấu là ca khúc.
Kỹ thuật diễn của Vu Trữ Lâm bình thường, giọng hát cũng không hay, cho nên trận đầu Tưởng Tịch thắng giọng hát hay hơn một chút so với cô ta.
Đối thủ thứ hai là Trầm Minh của tổ hai, đề tài thi đấu là múa cổ điển. Không gì lo lắng, Trầm Minh là đàn ông nên thua.
Hai mươi phút sau, tiến hành thi đấu lần thứ ba kỹ thuật diễn xuất.
Tưởng Tịch ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho thợ trang điểm bôi bôi trét trét trên mặt mình.
Cô lấy đề bài là diễn một người đàn ông cổ trang phong lưu. Cho nên không thể không hoá trang thay quần áo.
Tề Minh Lật cũng vào vòng thứ ba, nhưng đề bài cô ta lấy là diễn một người câm điếc đáng thương, trên cơ bản không cần hoá trang, chỉ cần đánh rối tóc, thay một bộ quần áo rách rưới là có thể.
Tề Minh Lật lên sân khấu sau Tưởng Tịch, lúc Tưởng Tịch chuẩn bị đi, cô ta nói: “Cố lên.”
Rõ ràng cô ta chỉ nói có hai chữ, Tưởng Tịch lại hiểu được ý tứ trong đó. Đối với Tề Minh Lật cao ngạo lạnh lùng gần như cô độc mà nói, chủ động nói ra hai chữ này là đã xem như chấp nhận Tưởng Tịch.]
|
Chương 4: Gặp Nguyên Tấn Thần
Tưởng Tịch không ngờ rằng lần đầu tiên mình gặp mặt Nguyên Tấn Thần sau khi trùng sinh lại là trong buổi thi đấu của cô. Thời gian sớm hơn nửa năm so với kiếp trước khi cô gặp Nguyên Tấn Thần. Nhìn đến người vừa ngồi vào chỗ ở dưới sân khấu, Nguyên Tấn Thần mặc áo trắng, nhanh nhẹn, cười ôn hoà với người khác, Tưởng Tịch choáng váng trong nháy mắt.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì, làm cái gì.
Mãi đến khi ánh mắt của Nguyên Tấn Thần đối lại cô.
Khoé miệng hắn ta còn lưu lại ý cười được truyền thông đánh giá là vô cùng dịu dàng. Tưởng Tich chỉ liếc nhìn một cái liền giật mình thật mạnh, trong lòng cô chuyện xưa vùng vẫy muốn thoát ra.
Cô hít sâu vài lần, ổn định lại tâm tình dao động, hết sức trấn tĩnh.
Cùng lúc đó, đối thủ của cô đến từ tổ thứ tư, Giản Dĩnh, sắm vai người phụ nữ nhà nông bị ức hiếp cũng đã vào chỗ.
Tưởng Tịch gật đầu với Giản Dĩnh, sau đó hai người hành động cùng lúc, biểu diễn bắt đầu.
Trận đấu này khác với hai đợt trước, nó dùng chế độ phối hợp, hai bên thi đấu diễn mỗi vai, cùng biểu diễn một màn, cuối cùng giám khảo sẽ dựa vào mức độ khó và vẻ mặt của người trình diễn mà cho điểm cuối cùng.
Nếu Giản Dĩnh có thể từng bước đi đến cuối cùng, năng lực diễn xuất chắc chắn không thể khinh thường. Tưởng Tịch vốn muốn che dấu một phần thực lực của mình, nhưng Nguyên Tấn Thần ở đây, trong đáy lòng cô không muốn hắn ta coi thường mình. Cô muốn trả thù ánh mắt của hắn ta, mặc dù đời này hắn ta vốn chưa làm ra chuyện gì có lỗi với cô.
Nghĩ sao, Tưởng Tịch liền làm như vậy.
Chỉ thấy cô từ một đầu khác của sân khấu, phe phẩy cây quạt, lắc lư đi về phía chỗ Giản Dĩnh, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Cô ta đang nói cái gì vậy?” Giám khảo tham dự ở dưới sân khâu tò mò hỏi.
Nhìn lướt qua kịch bản, Hạ Chi Khanh hơi đăm chiêu mỉm cười: “Ai biết?”
Có lẽ là bài thơ, cũng có lẽ là lời văn. Nhưng rõ ràng vừa đi vừa nói này là phần cô ta tự tiện thêm vào.
“Tiểu cô nương!” Tưởng Tịch xán vào Giản Dĩnh, nghĩ đến cảm giác khi playboy nhìn thấy người con gái đẹp, ngón tay khẽ nhúc nhích, thành thạo phẩy cây quạt lộn một vòng, hướng về phía trước giương lên, khêu cằm của Giản Dĩnh.
Một bộ động tác này như nước chảy mây trôi, thể hiện thật sống động.
Ngược lại, biểu hiện kế tiếp của Giản Dĩnh có vẻ khô khan cứng ngắc. Động tác của cô ta là thích hợp, nhưng có lẽ vì đối phương là phụ nữ cải trang làm đàn ông, trong lòng cô ta có cái gì đó cản trở, vẻ mặt rõ ràng có chỗ sơ hở. Nhất là, Tưởng Tịch còn dùng chín phần năng lực để diễn.
“Nghệ sĩ mới tuyển của công ty à?” Nguyên Tấn Thần nghiêng đầu, khoé mắt thì tụ lại ở trên người Tưởng Tịch đang cúi đầu chào cảm ơn.
Hạ Chi Khanh liếc nhìn hắn ta một cái, ánh mắt chợt loé lên, không mặn không nhạt nói: “Nghệ sĩ mới tuyển của công ty, rất có tiềm năng.”
Nguyên Tấn Thần ho khan một tiếng, cười ôn hoà.
Tưởng Tịch trở lại hậu trường, đúng lúc Tề Minh Lật chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn. Cô kéo cô ta lại, nén cười thật lòng nói câu cố lên, quay đầu sắc mặt không tốt trở lại phòng nghỉ.
Khuôn mặt của Nguyên Tấn Thần hiện lên ở trước mắt, lại còn mang theo nụ cười dịu dàng chết tiệt đó.
Nếu bây giờ cô không phải là một người mới, nếu địa vị của cô không yếu hơn hắn, cô nhất định sẽ hung hăng tát lên bản mặt dối trá của hắn ta một cái.
Tưởng Tịch ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, lắc lắc đầu thật mạnh.
Cô tưởng là khi mình gặp Nguyên Tấn Thần thì có thể dùng thân phận một người xa lạ bình tĩnh hoà nhã nói chuyện với nhau, nhưng mà cô đã đánh giá cao năng lực của mình. Trời biết, vừa rồi nhìn thấy hắn ta, cô muốn cho hắn ta sắc mặt biết bao nhiêu, cô muốn nắm lấy cổ áo của hắn cho hắn một đấm biết bao nhiêu.
Cô đã dùng hết cả sức lực của mình mới bảo đảm hoàn thành biểu diễn tốt đẹp. Bây giờ cô thật sự không nhịn được, cô muốn phát tiết, cô muốn thả con mãnh thú ở trong tim mình ra, nếu không người bị thương chính là cô.
Trong phòng hoá trang không có những người khác, Tưởng Tịch cũng không lo ngại gì, trực tiếp dựa vào trên cửa khóc ồ lên. Cô nói với bản thân mình, đây là lần cuối cùng cô khóc vì Nguyên Tấn Thần, tuyệt đối không còn lần tiếp theo.
Ngoài hành lang nghe được tiếng nức nở ở trong phòng nào đó truyền ra, Tần Thành nhíu nhíu mày, dựa theo âm thanh đi tới gõ cửa.
Tưởng Tịch bị tiếp gõ cửa thình lình nhảy dựng lên, cô luống cuống tay chân lau nước mắt, hoảng hốt mở cửa ra.
“Tổng giám đốc Tần.” Nhìn thấy người đến, cô hoảng sợ nhưng lập tức bình thường trở lại.
Là cô gái mà lần đầu tiên gặp mặt liền nói với mình: cần một người giống như anh làm hậu trường. Trong lòng Tần Thành có chút cảm giác khác thường lướt qua, nhưng lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn.
Sau cuộc trò chuyện ngày đó, anh còn tưởng rằng cô là người phụ nữ sức mạnh vô địch ý chí sắc đá, đâu có ngờ rằng cô lại một mình trốn ở trong phòng khóc. Hơn nữa, nhìn bộ dáng cặp mắt sưng vù, chắc chắn là đã khóc vô cùng dữ dội.
Ma xui quỷ khiến Tần Thành vỗ vỗ đầu của Tưởng Tịch, lấy lời của Hạ Chi Khanh an ủi cô: “Cô biểu diễn rất không tồi, công ty sẽ chú ý đầu tư vào cô.”
Đề tài biến đổi quá nhanh, thế cho nên nỗi buồn rầu tạm thời dừng lại, Tưởng Tịch hắc tuyến, khoé miệng giật giật.
Áp lực trường kỳ ở trong lòng giống như có một dòng nước ấm rót vào, không mãnh liệt nhưng cảm nhận được rất chân thật.
“Cám ơn tổng giám đốc Tần.” Cô cúi đầu nói lời cảm ơn.
Cuối cùng thì có kết quả kiểm tra đánh giá ba mươi phút sau khi toàn bộ biểu diễn chấm dứt. Tưởng Tịch, Tề Minh Lật cùng với Nghiêm Nham của tổ bốn thắng. Ba người bọn họ từ ngày mai bắt đầu nhận huấn luyện càng nghiêm khắc hơn. Những người khác làm chuẩn bị một lần nữa, cuối tuần lại kiểm tra đánh giá.
Cứ như vậy, mâu thuẫn tiềm ẩn của nội bộ thành viên sẽ xuất hiện.
Ba người Tưởng Tịch, Tề Minh Lật, Nghiêm Nham thắng được, dĩ nhiên không có oán giận. Nhưng những người khác thì không giống vậy, mọi người cùng được tuyển vào công ty, cùng được huấn luyện giống nhau, dựa vào cái gì mà cậu có thể thông qua còn tôi thì không thể?
Kể từ đó, trong nội bộ người mới dần dần có lời đồn đãi.
Có một lần Tưởng Tịch nghe được vài câu, nói là cô dựa vào bộ dáng xinh đẹp, quyến rũ tổng giám đốc Tần mới thắng được cơ hội kia.
Nói chuyện đó là người đã từng thi đấu giọng hát với cô ở trên sân khấu, kết quả bởi vì âm sắc không tốt mà bị thua.
Lúc ấy Tưởng Tịch vừa vặn đi ở ngoài cửa của bọn họ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, là có thể phơi bày kẻ nói xấu gièm pha, nhưng cô cong cong ngón tay, nhịn xuống.
Hơn nữa, đời này cô coi như là một người “lão làng” có tư cách và từng trải, không thích hợp so đo với đám người ở sau lưng người khác nói bậy, ngầm nghiên cứu chuyện dơ bẩn.
Không bằng thuận theo tự nhiên, tự thời gian sẽ nói lên tất cả.
Ngày cứ trôi qua như thường lệ, chẳng mấy chốc lần kiểm tra đánh giá thứ hai thứ ba thứ tư đã xong. Tưởng Tịch nghênh đón đêm Giáng Sinh đầu tiên sau khi cô trùng sinh.
Trải qua hơn một tháng ở chung, Tề Minh Lật đã không lạnh lùng bằng lúc đầu đối với Tưởng Tịch, có khi cô ta cũng sẽ chủ động nói chuyện với Tưởng Tịch, nhưng mà không có đề cập tới thân thế của cô ta. Tưởng Tịch thức thời, cũng không hỏi nhiều.
Mà Nghiêm Nham lớn hơn các cô một tuổi, vì là nam nên trong khi huấn luyện cũng tận tâm chú ý bọn họ. Ba người ở chung xem như hoà hợp.
Ba người ở chung thuận hoà, đêm nay phải cùng nhau tham gia một tiết mục giải trí trực tiếp “Ngôi sao giải trí TRE.”
|