Nương Tử ! Xin Nhẹ Tay
|
|
Chương 22: Ấu nữ sơn trang. “Báo!” Một tiếng thét dài từ xa đến gần, hai người Vương Vũ, Vương Mặc nhao nhao nhìn về hướng người tới. Một tên tiểu tặc thở không ra hơi bắt được áo Vương Mặc, lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, “Có. . . . . . Có người đột kích! !” Nghe vậy mọi người đều cả kinh, có người đột kích? Đối với bọn họ mà nói là một câu rất xa lạ a. . . . . . Bình thường đều là bọn họ đi tập kích kẻ khác, từ khi nào thì có người dám tới động đến bọn họ vậy? ! “Láo toét! Là đứa nào! Dám động thủ trên đầu thái tuế ta!” Vương Vũ một tay giao Vương Cần đang ở trong ngực cho Vương Mặc, rút ra Đại Khảm đao bên hông, bộ dạng đã muốn xông ra. “Đại vương không cần phải đi tìm, bọn ta tới đây ~” Đường Thải Nhi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó tùy theo tiếp đất, vạt áo bay lên, tóc đen cũng bay, tiêu sái đến cực điểm. Tịch Thanh tiếp đất theo sau, mi thanh mục tú, mặt ngọc, mặc một thân bạch y càng thêm thanh nhã thoát tục. Vương Mặc mặt sắc, vừa nhìn thấy người tới cũng biết tuyệt đối không đơn giản, lập tức để Vương Cần xuống, sau đó tiến về phía hai người ôm quyền cúi đầu, “Tại hạ Vương Mặc, không biết hai vị là?” Cặp mắt Đường Thải Nhi khóa trên người Liễu Chiêu Vân, lông tơ toàn thân đều dựng lên, nàng gần như nghĩ mình giống một con mèo, lúc này đang giơ móng vuốt, bảo vệ thức ăn. . . . . . Trực giác của nữ nhân rất kỳ lạ, Đường Thải Nhi rất tự nhiên bỏ qua nữ đồng đang được Vương Mặc ôm vào trong ngực, trực tiếp xếp mỹ nữ Liễu Chiêu Vân vào loại tình địch, trong nháy mắt cuống lên, “Dạ nhi! Ngươi lăn ra đây cho lão tử! !” Liễu Chiêu Vân không khỏi cười nhạt, nâng tay lên che miệng, tư thái nhu mỹ cao nhã. Có chút hâm mộ sự tiêu sái của Đường Thải Nhi, cũng có chút thưởng thức nữ tử giang hồ thẳng thắn này. Nhưng Đường Thải Nhi tự động quy cho tiếng cười kia vào loại đang cười nhạo, càng tức giận hơn, trực tiếp vọt vào trong phòng, một bả túm lấy Dạ ngu ngốc, “Ngươi nằm thật thoải mái a! Xem ta phế ngươi đi!” Vương Vũ giận dữ, “Lão Tử phế ngươi trước! !” Vừa nói Đại Khảm Đao vô cùng gọn gàng hướng Đường Thải Nhi chém tới, ánh mắt Tịch Thanh lạnh lẽo, thân kiếm chuyển một cái, vỏ kiếm phóng ra, trúng vào mặt bên thanh khảm đao kia, lực độ kinh người kia cũng làm cho Vương Vũ không thể đứng vững, thân thể từ từ ngã xuống, khảm đao ‘Coong ’ một tiếng chém vào một bên cây cột trong phòng. Dạ ngu ngốc bĩu môi khẩy tay Đường Thải Nhi ra, “Hừ! Thải nhi thành thân, Dạ nhi cũng muốn thành thân!” “Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi tên ngu ngốc này! Gả cái gì gả! Ta không có thành thân!” “Thải nhi gạt người!” Tịch Thanh lấy vỏ kiếm, trả kiếm vào vỏ, “Dạ nhi không được nghi ngờ, Đường huynh. . . . . . Éc. . . . . . Thải nhi đúng là chưa gả.” Dạ ngu ngốc liếc nhìn hai người, vẫn bĩu môi như cũ, “Dù sao các ngươi cũng lừa Dạ nhi, hừ!” Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ, tay kia lặng lẽ không tiếng động thò vào trong ngực, ngay sau đó một cổ mùi hoa nhàn nhạt tản ra từ trong ngực hắn. Khứu giác của Đường Thải Nhi cực nhạy, ngửi thấy được mùi thơm này mặt đã biến sắc, vội vàng nhìn về phía Tịch Thanh, “Đừng hít thở, mùi thơm có độc!” Tịch Thanh vội vàng bịt miệng bịt mũi, sau đó rút trường kiếm ra muốn đâm tới hướng Vương Mặc, nhưng không ngờ cổ tay vô lực, kiếm thế hư mà vô thực, “Chuyện gì xảy ra!” “Mạn La Tình, loại độc này mặc dù không đả thương người, nhưng sẽ nội lực trong người hoàn toàn biến mất, nội lực càng thâm hậu, tổn thương sẽ càng lớn. . . . . .” Đường Thải Nhi nhìn đôi môi Tịch Thanh dần dần trắng bệch, miễn cưỡng có chút lo lắng, mà trong tay nàng cũng không có giải dược, cũng không có khả năng thu thập mười vị cỏ để giải độc, việc này làm thế nào mới tốt đây. . . . . . “Tiểu nhân đê tiên, cư nhiên dụng độc!” Thân thể Tịch thanh phải dựa vào cột trong phòng, nhìn Vương Mặc bực tức mắng. Đường Thải Nhi vừa nghe lời này lập tức cũng không vui trong lòng, “Chớ có vơ đũa cả nắm! Ta cũng dụng độc vậy, con bà nó chứ dám mắng ta, ta sẽ làm thịt ngươi!” Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ cười gian, “Vị cô nương này lại biết được Mạn La Tình, chắc là người trong nghề a.” “Ta là bà nội của sư tổ ngươi, con bà nó chứ.” Đường Thải Nhi cắn răng nghiến lợi nói. “Các ngươi. . . . . . Các ngươi làm cái gì? !” Sắc mặt Dạ ngu ngốc tái nhợt càng thêm lợi hại, gần như hoàn toàn không có huyết sắc, hai mắt đen láy đã sớm nhuộm đỏ, thân thể càng thêm run rẩy. Vương Mặc có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Bạch Si Dạ không có nội lực, nhưng hôm nay xem ra, nội lực của hắn là thâm hậu nhất, là hắn che giấu thực lực của mình hay không phát hiện mình có nội lực? Tóm lại bất kể là thế nào, lúc này bọn hắn đã mất đi móng nhọn và nanh cọp, không đủ gây nguy hiểm. “Đại bá, ngươi làm gì bọn họ vậy? Ô ô. . . . . . Không được tổn thương Bạch ca ca của ta. . . . . .” Bàn tay nhỏ bé của Vương Cần dùng sức lôi Vương Mặc, kêu khóc. Vương Vũ rút khảm đao của mình ra, đi tới bên cạnh Tịch Thanh, hung hăng đạp hắn một cước, “Xem ngươi còn phách lối không! Dám đánh Lão Tử! Ta con mẹ nó bổ ngươi!” Tịch Thanh cầm kiếm ngăn lại, tuy là vô lực, nhưng cũng không thể để cho thôn phu trong sơn dã vũ nhục được. “Phụ thân! Không được đá hắn!” Vương Vũ còn muốn nhấc chân đá nữa, lại bị một tiếng của Vương Cần mà dừng lại, “Khuê nữ. . . . . . Con. . . . . . Con?” “Ta thích hắn!” Vương Cần nhìn Tịch Thanh vừa cười he he vừa nói. Đầu óc Đường Thải Nhi sửng sốt trong chốc lát, “Ngươi là đại *****?” Thân thể nho nhỏ của Vương Cần di chuyển đến gần Tịch Thanh, nghe câu hỏi của Đường Thải Nhi, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào nói, “Đúng nha ~” Trong nháy mắt Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy khí huyết không được bình thường, trừng hai mắt cúi đầu nhìn Dạ ngu ngốc, “Ngươi ngay cả đứa con nít cũng không bỏ qua sao, ngươi. . . . . . Cầm thú!” “Ta cứ muốn gả cho nàng đấy, ngươi gả thì được, không cho ta sao? !” Mặc dù sắc mặt của Dạ ngu ngốc không tốt, nhưng nói chuyện nửa phần cũng không chậm trễ. “Phụ thân, có thể để cho hắn và Bạch đại ca cùng gả cho con hay không?” Vương Cần nghiêng đầu nhỏ thử dò xét hỏi, lại giống như đang hạ một mệnh lệnh. “Được!” Vương Vũ cười ha ha, “Song hỷ lâm môn a, khuê nữ của ta lợi hại, muốn thú hai phu quân a ~” Vương Mặc có chút nhức đầu ngắt mi tâm, sau đó chọn không nhìn nữa, mà quay đầu lại gọi thủ hạ tới, “Mang khóa lại. . . . . . Khóa Liễu cô nương vào trong phòng, ai, nơi này đã nhỏ thì chớ lại còn muốn giữ những người này nữa. . . . . . Đem người nam kia đi xuống rửa mặt chải đầu, cho hắn mặc thân tân lang nữa.” Mấy tên thủ hạ làm theo phân phó mà hành động, Đường Thải Nhi muốn kháng cự, nhưng khí lực hoàn toàn không có, không thể làm gì khác hơn là mặc cho người ta chém giết. Buồn bực nhìn Dạ ngu ngốc một cái, “Dạ nhi ~ không được gả cho nó ~~~” Dạ ngu ngốc có chút nóng nảy, “Không cho các ngươi khi dễ nàng!” Vương Vũ trợn mắt, bộ mặt hung ác: “Có khuê nữ của ta là thê tử rồi, ngươi lại còn nghĩ tới nữ nhân khác! Muốn chết! !” “Cha! Không được đánh hắn!” Vương Vũ hung hăng, Vương Cần còn hung hăng hơn. “He he, tốt tốt, cha không đánh hắn, Cần nhi, con ở nơi này chơi với hắn ha, Vân nhi, ngươi nhìn đủ rồi.” Vương Vũ ôn nhu phân phó, sau đó cho Vương mặt một cái ánh mắt, hai người đi ra ngoài. ―――――― Giang thành. Một cỗ xe ngựa tầm thường chậm rãi dừng ở cửa Giang phủ, một tên nam tử đội đấu lạp* từ trong xe xuống, phân phó người bên cạnh, “Đi thông báo.” “Vâng!” Không lâu sau, Lam Anh đã theo quản gia đi ra, người tới cũng không có ý hành lễ, chẳng qua là đứng ở nơi đó chờ Lam Anh nghênh đón. Lam Anh cũng không để ý những thứ này, chẳng qua là cười nhạt, “Trương công tử, mời.” Nhìn thân ảnh không mời mà đến, khóe miệng Lam Anh khẽ nhếch lên, quản gia bên cạnh cũng không ưa nổi, muốn tiến lên trách tội, Lam Anh đưa tay ngăn lại, “Kệ hắn, không ngại.” Mấy người vào một phòng khách, Lam Anh phân phó tất cả hạ nhân hầu hạ bên ngoài, chỉ để lại một mình quản gia ở bên. “Trương công tử lần này đến đây, không biết có chuyện gì?” Lam Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, quản gia châm trà cho hai người. “Nghe được thành chủ Giang thành kết thân với anh hào thiên hạ, uy danh trong giang hồ lan xa a.” Trương Hằng cười gở đấu lạp xuống, hé ra gương mặt thanh tú thư sinh. Lam Anh hiểu ý cười một tiếng, đoán ra mục đích tới đây của người này. Người này tên là Trương Hằng, chính là môn khách phủ Thái tử, ba năm hầu hạ bên cạnh, đã sớm trở thành trợ thủ đắc lực của Thái tử đương triều, lần này đến đây, nói vậy còn có mục đích là, chiêu hiền nạp sĩ. “Hư danh mà thôi, Lam mỗ chỉ là một thành chủ, cũng không khác.”Lam Anh cười nhạt, nâng chung trà lên nhấp một ngụm. T rương Hằng cười to, “Thái tử lại không cho là như thế, tại sao đến bây giờ Lam thành chủ còn chưa thấy rõ thế cục chứ, tương lai Thái tử chính là Hoàng đế, dốc sức vì Thái tử, tiền đồ sang lạng a.” “Lam mỗ nói rồi, không quan tâm đến công danh lợi lộc. Nhưng mà nếu Thái tử có chuyện cần Lam Anh ta giúp một tay, ta đương nhiên cũng không từ chối, dù sao người là thần tử.” “Ha ha, ngươi vẫn còn vô cùng hiểu biết nha.” Đôi mắt Trương Hằng chuyển một cái, đồng ý với suy nghĩ của Lam Anh, sau đó lấy ra một bức họa đặt ở trên bàn. “Đây là?” Lam Anh đặt chén trà xuống, cầm bức họa lên, từ từ mở ra, đợi khi thấy rõ người trên bức họa, tâm hắn không khỏi khẽ động, đây không phải là Dạ nhi sao? ! Sự thay đổi của Lam Anh dĩ nhiên là không ai có thể thấy được, cho dù Trương Hằng có nhạy cảm thế nào đi nữa, cũng không cách nào nhìn ra một chút tin tức trong mắt Lam Anh. “Đây là Tam hoàng tử Lăng vương, Lăng Dạ Tầm!” Trương Hằng thấp giọng nói. Lam Anh khép bức họa lại đặt ở một bên, “Trương công tử cho hạ quan nhìn bức họa của Lăng vương làm gì?” Trương Hằng tự nhiên cười một tiếng, “Lam thành chủ quen biết rất rộng, hi vọng mượn lực lượng của ngươi trên giang hồ, tìm kiếm người này.” “Hoàng gia mất hoàng tử, tại sao không dán hoàng bảng treo giải thưởng? Ngược lại tìm loại bàng môn tả đạo như ta đây để tìm người.” Trương Hằng cười khan mấy tiếng, “Lam thành chủ là hồ đồ thật hay giả bộ hồ đồ?” “Giả bộ hồ đồ cũng không phải không tốt, không phải sao?” Mấy tiếng vỗ tay chát chúa vang lên, Trương Hằng tán thưởng: “Không tệ không tệ, dễ hiểu, hồ đồ nhưng khó khăn. Thái tử quả nhiên không có nhìn lầm người, vậy chuyện này sẽ giao cho ngươi, nếu như có tình báo gì, nhất định phải bẩm báo Thái tử đầu tiên.” Lam Anh cười nhạt, giữa hai hang lông mày không nhìn ra một tia tâm tình,“Được, quản gia, tiễn Trương công tử.” Quản gia theo tiếng mà vào, “Trương công tử, mời.” Trương Hằng đeo đấu lạp lên, ý vị thâm trường nhìn Lam Anh một cái, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Trương Hằng, Lam Anh lại cầm bức họa lên, nhìn phía trên là khuôn mặt Dạ nhi, lâm vào trầm tư, “Thì ra, hắn là Lăng vương Tam hoàng tử mặt lạnh trong truyền thuyết. . . . . .” Nhắm mắt lại thật sau, tất cả mọi chuyện dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
|
“Thải nhi. . . . . .” Cặp mắt Lam Anh dần dần mất đi tiêu cự, khuôn mặt Đường Thải Nhi không ngừng thoáng qua trong đầu hắn, từ từ nắm chặt bức họa trong tay, sau đó run rẩy. “Chủ tử, người đây là. . . . . .” Quản gia trở lại, nhìn thấy Lam Anh nắm bức họa, sắc mặt có chút không tốt, tiến lên quan tâm hỏi. Lam Anh giơ tay lên, ý bảo hắn không có việc gì, mắt lại nhìn bức họa trong tay, ngay sau đó giao cho quản gia, “Hác bá, đem nó đốt đi, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.” Hác bá không dám hỏi nhiều, cầm bức họa lui ra ngoài. Lam Anh ngồi lại vào ghế, nhìn cây hoa lê ngoài cửa, yếu ớt nỉ non, “Thải nhi, việc ta có thể giúp nàng, chỉ có những thứ này. . . . . .” ――――――― Đường Thải Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn la trướng trên đỉnh đầu, đầu óc có choáng vàng, “Đây là đâu?” “Cô nương, ngươi đã tỉnh?” Một giọng nói nhu mỹ dễ nghe truyền đến, Đường Thải Nhi ngồi dậy, xoay người lại nhìn, đúng là vị tiểu mỹ nữ kia. Liễu Chiêu Vân thấy vẻ mặt tinh khí thần của Đường Thải nhi, thoải mái cười, “Tỉnh là tốt, khát nước không?” “Hắn. . . . . . Bọn họ thành thân chưa?” Đường Thải Nhi mở trừng hai mắt, khẩn trương hỏi. Liễu Chiêu Vân lắc đầu một cái, “Chưa có, hôn đường vẫn còn phải bố trí, đại khái phải hai canh giờ sau.” “Cái gì? !” Đường Thải Nhi kinh hãi, vội vàng đứng dậy xuống đất, nhưng không ngờ hai chân hai tay bị cái gì cho cố định rồi, mất thăng bằng, ngã nhào trên đất, “Ai u. . . . . . Con bà nó, cái gì a!” “Cô nương! ! Cô không sao chứ? !” Liễu Chiêu Vân vội vàng chạy tới, đỡ Đường Thải Nhi. Đường Thải Nhi nhìn xích sắt lớn trên tay và trên chân, trong nháy mắt đã muốn ngất xỉu, “Tại sao lại đối xử với một cô nương mảnh mai như ta a! !” Liễu Chiêu Vân nhìn Đường Thải Nhi, không nhịn được cúi đầu cười một tiếng. “Cô cười cái gì!” “Ta là đang suy nghĩ, xem ra cô nương ngươi có đứng lên cũng không mảnh mai a.” Đường Thải Nhi bĩu môi, cầm dây xích thật dài lên, nhảy lên trên giường lại ngồi xuống, “Ta là cô nương lỗ mãng, sao có thể như cô a, tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa.” “Ta lại hâm mộ tính cách này của cô, tiêu sái tự nhiên.” “Tiêu sái cái rắm, ta hiện tại không như vậy sao? ! Con bà nó, còn có hai canh giờ nữa sẽ phải thành thân, không được, ta phải thoát ra.” “Cô không trốn được đâu, Vương Mặc, a chính là người cầm quạt hương bồ, hắn quỷ kế đa đoan, người bình thường đấu không lại hắn đâu.” Liễu Chiêu Vân khe khẽ thở dài, khóe mắt hiên lên vẻ đau thương. “Cô không phải là. . . . . . Một người trong đám bọn chúng sao?” Liễu Chiêu Vân cười thê thảm, “Không phải, ta cũng giống cô, là bị bắt ở chỗ này, chẳng qua, ta bị bắt lâu hơn một chút thôi.” “Bao nhiêu lâu?” “Ba năm.” Thần sắc Liễu Chiêu Vân giống như đem chuyện mình bị nhốt ba ngày phóng đại lên. “Cái gì?” Đường Thải Nhi có chút tức cười, “Bọn họ là cái gì mà không thả cô đi, không lẽ muốn cô làm áp trại phu nhân sao? Nhưng mà. . . . . . Cũng ba năm, sống cũng đã gạo nấu thành cơm nữa à. . . . . Éc. . . . . . Cô đừng để ý a, ta hay nói chuyện như vậy.” Liễu Chiêu Vân cười lắc đầu, “Vương Vũ đang đợi ta đáp ứng hắn, hắn không muốn dùng sức mạnh với ta.” “À há, không nhìn ra, Vương Vũ kia còn có mặt quân tử nha.” “Hừ, hắn là sợ Cần nhi, Cần nhi không cho hắn khi dễ ta, hắn mới không dám dùng sức mạnh.” “Cần nhi chính là tiểu nha đầu kia?” “Phải!” “Thật đúng là. . . . . . Éc. . . . . . Vậy sao cô không đáp ứng?” Liễu Chiêu Vân cười lạnh, “Muốn ta đáp ứng gả cho kẻ sơn tặc cường đạo đã giết cả nhà ta sao?” Đường Thải Nhi ho nhẹ mấy tiếng, nâng tay lên an ủi sống lưng của nàng,“Thật xin lỗi, ta không biết. . . . . .” “Không sao, ta không có tức.” Đường Thải Nhi nhíu mày nhìn Liễu Chiêu Vân, “Ta tên là Đường. . . . . . Đường Thải Nhi, còn cô?” Liễu Chiêu Vân cươi thản nhiên, “Liễu Chiêu Vân.” “Bao nhiêu tuổi?” “Hai mươi. Còn cô?” “Mười tám, cô lớn hơn ta, ta gọi ngươi là Vân nhi tỷ nha!” Cặp mắt Liễu Chiêu Vân hẳn là nổi lên lệ quang, Đường Thải Nhi bị dọa đến tay chân luống cuống, “Vân nhi tỷ, tỷ đây là. . . . . . Tỷ sao vậy?” “Ta đã từng có một muội muội, cũng kêu ta là Vân nhi tỷ.” Đường Thải Nhi ho nhẹ hai tiếng, “Vậy. . . . . . Nàng ấy đâu?” Lại nghĩ tới mới vừa nàng nói Vương Vũ đã giết chết cả nhà của nàng, hận không thể tát mình hai bạt tai. “Cũng đã chết.” Hai vai Liễu Chiêu Vân run rẩy, hung hăng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà. Đường Thải Nhi trầm giọng, “Hai người này thật đúng là làm quá nhiều việc ác a. . . . . .”
|
Chương 23: Đường Thải Nhi phách lối đoạt phu. Đường Thải Nhi liếc nhìn xiềng xích nặng trịch trên cổ tay và cổ chân, trong lòng đột nhiên cảm giác rất buồn cười, nàng cũng không phải là quái vật, chưa đến mức bị khóa như vậy nha. “Vân nhi tỷ, tỷ có thể tìm chìa khóa được không?” Đường Thải Nhi vừa hỏi nhưng không ôm bất kỳ hy vọng gì. Quả nhiên, nhìn thấy Liễu Chiêu Vân vô lực lắc đầu. Đường Thải Nhi đứng ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, “Không được không được, muội muốn ngăn cản bọn họ thành thân.” Liễu Chiêu Vân mấp máy miệng, đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi đè thân thể đang nôn nóng của nàng xuống, “Thải nhi, vị Bạch công tử kia là phu quân của muội sao?” Đường Thải Nhi nhíu mày cười một tiếng, “A, không sai, phu quân của muội, như thế nào? Đủ tuyệt sắc chứ ~~” “Ừ, lần đầu tiên trong đời tỷ nhìn thấy nam tử tuyệt mỹ như vậy.” Liễu Chiêu Vân rất nghiêm túc tán thưởng. “Vân nhi tỷ, trước không nên tán gẫu, cứu người quan trọng, muội cũng sẽ thuận tiện cứu tỷ.” Đường Thải Nhi giật giật thân thể, tay bị trói dùng sức sờ sờ trong ngực. Liễu Chiêu Vân cười, “Thải nhi, hiện tại bộ dạng này của muội, làm sao có thể cứu người a. . . . . .” “Có cách có cách rồi, ai nha, không được, sờ không tới, Vân nhi tỷ, giúp muội lấy cái túi trong ngực ra.” Đường Thải Nhi nhảy dựng lên, hướng đến Liễu Chiêu Vân, ánh mắt chăm chú. “A nha.” Liễu Chiêu Vân đưa tay lấy túi ra, “Đây là cái gì vậy?” “Mở ra, lấy cây ngân châm nhỏ nhất.” Liễu Chiêu Vân làm theo, lấy ngân châm ra, “Sau đó thì sao?” Đường Thải Nhi, hít sâu một hơi, “Vân nhi tỷ đến sau lưng muội đi, theo xương cột sống của muội, đếm xuống, khớp xương thứ tư, đúng, tay hướng tây ba phân.” “Nơi này?” “Không sai, tốc độ phải nhanh, Vân nhi tỷ, đem ngân châm trong tay tỷ đâm xuống nơi đó.” Liễu Chiêu Vân kinh hãi, “Không được không được, ngộ nhỡ tỷ thất thủ thì làm sao a? !” “Ai nha, không có thời gian, tỷ cứ đâm đi, nhìn chỗ chính xác, đâm!” Liễu Chiêu Vân do dự, nhìn thân ảnh Đường Thải Nhi đưa lưng về phía mình, trong mắt lóe lên thần thái khác thường. Cặp mắt nhíu lại, ngân châm cầm trong tay, trong nháy mắt nhanh chuẩn cắm vào huyệt đạo. “Vân nhi tỷ, đừng do dự nữa, nếu không động thủ. . . . . . A!” Đường Thải Nhi vừa muốn khuyên nhủ, sau lưng chợt lạnh, trong nháy mắt huyết mạch cả người nổ tung. Liễu Chiêu Vân buông tay ra, sợ hãi nhìn sự thay đổi của Đường Thải Nhi,“Chẳng lẽ là tỷ đâm lộn chỗ sao? Thải nhi, Thải nhi muội thế nào? !” Đường Thải Nhi hô hấp dồn dập, sắc mặt càng ngày càng đỏ lên, giống như là một cổ lực đang muốn phá cơ thể thoát ra. Liễu Chiêu Vân muốn tiến lên đỡ nàng, mới vừa đến gần đã bị một cổ nội lực đánh trúng, té lăn trên đất, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Đường Thải Nhi dùng lực ở hai cánh tay, xích sắt cứng cáp trong nháy mắt bị chấn thành phấn. “Trời ạ. . . . . .” Đường Thải Nhi thoát khỏi xích sắt, đưa tay nhổ ngâm châm sau lưng ra, huyết mạch sôi trào dần dần trở lại bình thường, nàng ngồi trên chiếu, vận công ổn định kinh mạch. Liễu Chiêu Vân từ trên mặt đất đứng dậy, đứng ở một bên không dám quấy rầy. Ước chừng sau một nén nhang, sắc mặt của Đường Thải Nhi khôi phục như thường, nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, hướng về phía Liễu Chiêu Vân giống như cười một tiếng, “Vân nhi tỷ, đi, náo loạn hôn đường thôi!” “Muội đã khỏe chưa? !” “Rồi, hôm nay muội sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này!” Đường Thải Nhi cười lớn, nắm tay Liễu Chiêu Vân chạy ra ngoài. Trong tiền đường Khương Biệt trại, hồng mạn la trướng, khắp nơi đều là sắc đỏ, từng huynh đệ sơn tặc đều đang cầm vò rượu lớn xếp lại, Vương Vũ, Vương Mặc mặc quần áo mới, ngồi ở trên ghế trước tiền đường, tất cả đang tươi cười. Lúc này, một lão bà bộ dạng hỉ nương đi vào, hắng giọng kêu, “Giờ lành đến!” Ngay sau đó tiếng chiêng trống, tiếng pháo đồng loạt vang lên, mỗi một tiểu tặc đều cười lớn, cả tiền đường tràn đầy hoan hỷ không khí rất náo nhiệt. Dạ ngu ngốc và Tịch Thanh đều mặc cẩm bào màu đỏ, hai người cầm hai đầu trù hỉ, mà ở giữa Vương Cần đang ôm đóa trù hoa lớn, vừa đi vừa nhảy về phía trước. Dạ ngu ngốc nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Đường Thải Nhi, lại nhìn Tịch Thanh ở bên, vẻ mặt không cam lòng và tức giận, có thể nói dử tợn đến cực điểm. “Các ngươi đem Thải nhi mang đi đâu?” Dạ ngu ngốc mở miệng hỏi một tiểu nha hoàn bên cạnh. “Thỉnh Bạch công tử bái đường.” Tiểu nha hoàn thúc giục. Tịch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Thải nhi lúc này sợ đã bị bọn cẩu tặc này bắt giam lại.” “Để Thải nhi ra ngoài!” Dạ ngu ngốc bĩu môi, hướng về phía Vương Vũ hô. Vương Vũ mắt hổ trừng lớn, “Đồ khốn! Nhanh chóng bái đường cho ta!” “Ta không muốn gả! Các ngươi khi dễ Thải nhi, là người xấu!” Dạ ngu ngốc một tay lấy hỉ trù trong tay ném trên mặt đất, “Ta muốn Thải nhi!” “Người đâu, mời Bạch công tử quỳ xuống!” Hai con mắt nhỏ của Vương Mặc nhíu lại, trầm giọng ra lệnh với người bên cạnh. Hai người vạm vỡ đi tới sau lưng Dạ ngu ngốc, chia ra hai bên, đạp bắp chân của hắn, “Quỳ!” Tịch Thanh nóng nảy, “Không được chạm vào hắn!” Chưa nói xong đã xông lên, lấy tay đánh tới, thế nhưng cả tiền đường đều bao phủ mùi hoa Mạn La Tình, căn bản khiến cho hắn không có một tia khí lực, giấy tiếp theo liền vô lực quỳ trên mặt đất, thở hổn hển lo lắng nhìn Dạ ngu ngốc. Vương Cần thấy mình hai tân lang đều bị khi dễ, vén hỉ khăn trên đỉnh đầu lên. “**********, không được không được a, hỉ khăn không thể vén lên.” Hỉ nương đứng một bên vội vàng đi đến ngăn cản. “Cha, đại bá, các người không được khi dễ tân lang của con!” “Ừ, không có khi dễ a, mau, bái đường! Nhanh lên.” Vương Vũ cười ngây ngô, ngay sau đó cáu kỉnh phân phó hỉ nương. Hỉ nương lần nữa hô to, “Nhất bái thiên địa! !” “Không được lạy! ! Ai dám động đến phu quân của lão nương!” Đường Thải Nhi quát to một tiếng, chạy vào tiền đường, giây kế tiếp tất cả sơn tặc bên cạnh đều đứng dậy, chuẩn bị nghe lệnh tiến lên đem chém nát bấy. “Thải nhi!” “Đường huynh!” Dạ ngu ngốc và Tịch Thanh thấy nàng tới, cũng không khỏi phải thở phào nhẹ nhõm. Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ, từ từ đứng dậy, mặt nở nụ cười như hồ ly, “Đường cô nương, trong phòng này tất cả đều là Mạn La Tình, ngươi dùng võ tất sẽ thương tổn thân thể mà bỏ mạng.” Đường Thải Nhi cười ha ha một tiếng, thân hình chợt lóe chạy đến bên cạnh Tịch Thanh, tốc độ tay rất nhanh, làm cho người ta gần như không thể nhận ra cảm giác. Tịch Thanh chỉ cảm thấy một cổ mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, ngay sau đó thần thanh khí sảng. “Ngươi cho ta ngửi cái gì?” Tịch Thanh thấp giọng nói. “Giải dược.” Đường Thải Nhi hạ giọng trả lời ngắn gọn, sau đó đứng dậy, nhìn Vương Mặc cười nói: “Chút tài mọn này, cũng muốn nhốt ta sao? ! Ngươi có biết ta là ai không?” Vương Mặc nhíu nhíu mày, “Ngươi thế nhưng lại chống được độc Mạn La Tình này, không thể nào, vì sao lại có người trong thời gian ngắn như vậy tìm ra giải dược!” “Người thường không nói, đối với Đường Cảnh mà nói thì có thể.” “Ngươi là Đường Cảnh?” Vương Mặc biến sắc, ngay sau đó cười càng thêm âm hiểm, “Độc y đại hiệp lại là nữ nhân, còn rơi xuống Khương Biệt trại của ta, Vương Mặc ta quyết không thả ngươi.” “Đừng vọng ngôn nữa!” Vương Vũ ở một bên nghe thấy nóng nảy, “Con mẹ nó? ! Người đâu, đem con đàn bà này bắt lại cho ta!” “Dạ! !” Trong nháy mắt hơn mười đại hán đồng loạt vọt lên. Đường Thải nhi nhếch miệng cười một tiếng, cũng không xuất thủ, chỉ thấy Tịch Thanh trong nháy mắt đứng lên, lấy tay thay dao, vài đường gọn gàng, đã đem bọn người quật ngã trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi. “Ngươi!” Vương Mặc bị dọa đến vội vàng lui về phía sau mấy bước. Vương Cần đã khóc hu hu, ngồi dưới đất không nhúc nhích. Đường Thải Nhi đỡ Dạ ngu ngốc dậy, cho hắn ngửi giải dược, sau đó hai tay nhéo lên gương mặt của hắn, “Ta hiện tại trịnh trọng tuyên bố, ngươi là của ta, về sau không được chạy cùng người khác! Có nghe thấy không hả? !” Dạ ngu ngốc vẻ mặt hạnh phúc như nàng dâu nhỏ, “Ừ ~ ta là của Thải nhi ~~” Tịch Thanh ngắt mi tâm, “Đi ra ngoài mà tình chàng ý thiếp, nhìn thật là!” “Con mẹ nó! Lão Tử giết các ngươi!” Vương Vũ rút đại đao dắt một bên ra, hướng về phía Đường Thải Nhi chém tới. Tịch Thanh ánh mắt lạnh lẽo, lắc mình đến trước Đường Thải Nhi và Dạ ngu ngốc, một tay túm hai người tránh qua, cùng lúc đó, một thanh trường kiếm bay nang qua người nhắm ngay Vương Vũ, trường kiếm vô tình, thế như chẻ tre, khi mọi người phục hồi tinh thần lại, Vương Vũ đã bị trường kiếm cố định ở trên tường. Chỉ cảm thấy tiền đường náo nhiệt như vậy trong nháy mắt đã an tĩnh, tiếp theo tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên. Vương Mặc và Vương Cần càng thêm cả kinh hồn phi phách tán, sau đó hai người nhào tới trước người Vương Vũ, kêu gào thảm thiết. “Chuyện gì xảy ra? !” Đường Thải Nhi ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Tịch Thanh, “Là ai?” Tịch Thanh trận trọng nói: “Người đến là muốn giết ngươi hoặc là Dạ nhi.” Vẻ mặt của Dạ ngu ngốc như không có chuyện gì, nhìn thi thể Vương Vũ,“Hắn đã chết, ha ha.” Lời nói vô tình đến lúc này, dĩ nhiên uy vũ. . . . . . “Mặc kệ mặc kệ, đi!” Đường Thải Nhi một tay lôi Dạ ngu ngốc một tay túm lấy Tịch Thanh, chạy ra khỏi tiền đường. “Thải nhi!” Liễu Chiêu Vân ôm trường kiếm của Tịch Thanh chạy tới, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người loạn làm một đoàn.” “Đầu đàn của bọn chúng đã chết, chúng ta đi nhanh thôi.” Đường Thải Nhi vội nói. Tịch Thanh cầm lại trường kiếm của mình, “Đa tạ Liễu cô nương.” Ba người theo Liễu Chiêu Vân dẫn đường chạy ra khỏi sơn trại, không quá mấy thước, đã nhìn thấy năm, sáu hắc y nhân đều thoáng hiện, hướng về phía mấy người cầm kiếm mà chống đỡ. Chuyện bất ngờ, Đường Thải Nhi và Tịch Thanh nhìn nhau liếc mắt, đều là không biết lai lịch của đám người kia. Dạ ngu ngốc trừng lớn hai mắt, có chút khiếp đảm trốn sau lưng Đường Thải Nhi. “Các ngươi là ai? !” Đường Thải Nhi quát một tiếng chói tai, rút đoản kiếm bên hông ra. Đối phương vừa định tới mở miệng trình bày, một giây kế tiếp đã bị bột phấn màu tím bao phủ hai mắt. “Một đám ngu ngốc!” Đường Thải Nhi cười to, ôm lấy Dạ ngu ngốc, vận khinh công nhảy lên bay đi, Tịch Thanh khoác Liễu Chiêu Vân ở bên hông bay đi. Mấy người không dám có nửa khắc ngừng nghỉ, bay nhanh nửa canh giờ, rời ca Khương Biệt thôn hơn mười dặm mới thả chậm cước bộ. Liễu Chiêu Vân nhìn phương hướng rời đi, tâm thần hoảng hốt, có chút không tin mình lại thoát được thật, ba năm, nàng cũng được tự do. “Vân nhi tỷ, ha ha, Thải Nhi không có nuốt lời chứ? ~” đường Thải Nhi kiêu ngạo nói xong, vỗ vỗ vai của nàng, “Về sau tỷ sẽ không phải ở nơi cướp bóc đó nữa.” Tịch Thanh nhìn Đường Thải Nhi lại nhìn Dạ ngu ngốc, “Thải nhi, về mấy tên hắc y nhân vừa rồi. . . . . .” “Là ai vậy? Cảm giác lai lịch không tầm thường a.” Liễu Chiêu Vân nhớ lại mấy người vừa rồi, “Vải may trên người bọn họ cũng không phải đồ chợ.” “Liễu cô nương quan sát rất tỉ mỉ, không sai, mấy người kia nhất định là theo dấu chân của chúng ta tìm đến. Thải nhi, là ngươi đắc tội với người nào?” “Đường Thải Nhi ta từ trước đến giờ. . . . . . Thích đắc tội với người. . . . . .” Đường Thải Nhi vừa muốn phản bác, đột nhiên ý thức được bản chất của mình, vì vậy ỉu xìu xuống.
|
Chương 24: Người lưỡng tĩnh. Tịch Thanh rất mệt mỏi nhìn Đường Thải Nhi liếc mắt một cái, “Thôi quên đi, tạm thời cũng chẳng để ý nữa.” Vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Chiêu Vân,“Vị cô nương này đã rời khỏi Khương Biệt trại, sau này có tính toán gì không?” Liễu chiêu vân ngẩn người, “Ta. . . . . .” Đường Thải Nhi cắn môi dưới, “Đây là một vấn đề, Vân nhi tỷ, tỷ còn có. . . . . . Còn có cái gì. . . . . .” “Tỷ còn có một vị đại bá, ở Tây quận Vụ Ảnh quốc.” “Vụ Ảnh quốc cách nơi này có một đoạn đường.” Tịch Thanh cúi đầu trầm tư, “Không bằng chúng ta đưa Liễu cô nương qua đó đi.” Khóe miệng Đường Thải Nhi nhếch lên, cánh tay khoác lên trên vai Tịch Thanh, “Ta nói Tịch huynh a. . . . . .” Tịch Thanh nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác, “Làm sao? !” “Ngài cùng bọn ta không giống nhau, chúng ta là du tử giang hồ không có nhà để về, ngài đây? Bày đặt không trở về Tịch Gia Bảo của ngươi, đi chung với bọn ta làm gì a? !” Sắc mặt Tịch Thanh rối rắm, “Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . .” “Trở về Tịch Gia Bảo của ngươi đi, ngươi còn lêu lổng như vậy nữa, Tịch Gia Bảo của ngươi sớm muộn gì cũng xong đời!” “Đường Thải Nhi ăn nói cho cẩn thận!” Tịch Thanh nghiến răng nghiến lợi hất cánh tay Đường Thải Nhi ra, “Hừ! Không để cho ta đi theo thì ta đi, cho là Tịch Thanh ta thích sao! Hừ!” Dạ ngu ngốc nắm tay Đường Thải Nhi vẫn không nói gì, nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thanh không được tự nhiên không khỏi cười một tiếng, “Tiểu Tịch Tịch thật đáng yêu oa ~” Tịch Thanh trong nháy mắt đỏ mặt, cặp mắt nhìn đông nhìn tây chính là ngượng ngùng nhìn Dạ ngu ngốc, “Cái. . . . . . Cái gì a. . . . . . Thiệt là, ha ha, ha ha.” Đường Thải Nhi nhìn dáng vẻ Tịch Thanh, khóe miệng co giật một chút, giây kế tiếp chân to nâng lên rồi tùy theo hung hăng đạp xuống. “A! !” Tịch Thanh chỉ cảm thấy mủi chân đau nhức, vội vàng lui về phía sau mấy bước, ôm chân của mình la lối om sòm. “Không cho ngươi câu dẫn tướng công của ta!” Đường Thải Nhi nhe răng uy hiếp. Dạ ngu ngốc từ sau lưng Đường Thải Nhi ôm lấy hông của nàng, cúi đầu nhìn nàng cười híp mắt, “Nương tử, không được khi dễ Tiểu Tịch Tịch nha ~” “Mới không có.” Đường Thải Nhi ngẩng đầu giải thích một câu, vừa nhìn về phía Tịch Thanh, “Phi sắc Lưu Ly của ngươi vẫn là mang ở trên người không an toàn, đây chính là trấn trạch chi bảo của ngươi, thế nào, Tịch thiếu bảo chủ ngươi muốn vứt đi không để ý đến sao?” Lời nói sắc bén khiến cho Tịch Thanh không còn cách nào phản bác, làm cho khuôn mặt lúc hồng lúc xanh lại nói không ra một câu. Đường Thải Nhi ho nhẹ một tiếng rồi sau đó ôn nhu cười, “Trở về đi thôi.” Tịch Thanh hé miệng trầm tư một lát, lần nữa ngẩng đầu lên hai mắt nhìn Đường Thải nhi lại. . . . . . Nhiều hơn một tia khâm phục? “Vậy, Tịch Thanh cáo từ!” Dứt lời, đưa ngón tay huýt một tiếng vang, một đám ngựa trắng từ xa chạy băng băng tới. Đường Thải Nhi kinh hãi, “Làm sao thế được?! Ngươi có mấy con ngựa này lúc nào? !” Tịch Thanh cũng không thèm giải thích, thân thể tiêu sái nhảy một cái, nhảy lên thân ngựa, “Hôm nay từ biệt không biết ngày khác khi nào gặp lại. . . . . . Ta. . . . . .” Dạ ngu ngốc chu miệng lên, ô hô nói: “Tiểu Tịch Tịch, Dạ nhi sẽ nhớ ngươi! Ừa!” Đường Thải Nhi lần nữa bị giật mình, ngẩng đầu nhìn hướng Dạ ngu ngốc,“Làm sao thế được? ! Tại sao nước mắt ngươi chảy xuống nhanh như vậy? !” Tịch Thanh vẻ mặt nghiêm nghị, nắm dây cương, dùng sức vừa kéo, xoay người phóng đi, cương trực lưu lại một câu “Có duyên sẽ gặp lại!” có thể nói là uy phong lẫm liệt. Liễu Chiêu Vân mang theo ý cười, nhìn bóng lưng Tịch Thanh, đôi mắt sáng rỡ như có điều suy nghĩ. Đường Thải Nhi đứng tại chỗ, nhìn bụi mù cuồn cuộn phía xa không khỏi cảm khái, “Tịch thanh, mười tám năm sau ngươi nhất định là một hán tử boong boong!” Dạ ngu ngốc trừng lớn hai mắt, nước mắt mới vừa rồi đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, nghe lời nói khó hiểu của Đường Thải Nhi thì lệch đầu ra. Rồi sau đó đứng ở sau lưng Liễu Chiêu Vân cũng không khỏi che miệng cười một tiếng, thật là cảm thấy, cô nương này người cũng thật bẩn thỉu. Tịch Thanh rời đi, ba người phải cước bộ mà đi, vì sao phải đi bộ nha? Nói đến vấn đề này trong lòng Đường Thải Nhi tràn đầy không cam lòng và oán hận. Sau khi đi bộ ngót một canh giờ, nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, Than vãn thật lâu, “Thằng nhãi Tịch Thanh chết bầm, ta nguyền rủa ngươi! Cư nhiên cỡi ngựa đi! Nãi nãi của ngươi bánh quai chèo! !” Liễu Chiêu Vân tiến lên vịn cánh tay Đường Thải Nhi, “Thải nhi. . . . . .” “Nương tử, đi bộ cũng rất tốt oa ~ nhìn xem! Nương tử, tặng nàng!” Đường Thải Nhi nhìn về phía Dạ ngu ngốc, chỉ thấy hắn chẳng biết từ lúc nào đã hái được một bó hoa cúc lợt màu thật to, lúc này đang hưng phấn đưa đến trước mặt của Đường Thải Nhi, “Nương tử, tặng cho nàng!” “Hoa cúc này thật không tệ.” Đường Thải Nhi đưa tay sờ sờ, “Ta thích nhất loại hoa cúc lợt màu này, hê hê hê.” “Nương tử cười thật tà ác a.” Dạ ngu ngốc lấy hoa cúc về, để sát vào Đường Thải Nhi, vẻ mặt nghiêm túc. Đường Thải Nhi ho mấy tiếng, “Nói bậy!” “Thải nhi! Có xe ngựa!” Liễu Chiêu Vân chợt thấy mấy chiếc xe ngựa từ sau chạy đến, vội vàng tiến lên quơ quơ cánh tay. Xe ngựa dần dần đến gần, chậm rãi dừng lại, gia đinh điều khiển xe ngựa nhìn về phía ba người, “Mấy vị là muốn quá giang xe sao?” Liễu Chiêu Vân hơi khom xuống, sau đó dịu dàng nói: “Có thể làm phiền tiểu ca mang theo bọn ta đến huyện thành lân cận được không?” Gia đinh rõ ràng bị Liễu Chiêu Vân xinh đẹp mê hoặc đến thất thần, lúc phục hồi tinh thần lại vừa nhìn về phía sau lưng nàng đã thấy một mỹ nam tuyệt sắc và một cô nương khác, trong lòng hiểu rõ, mấy người này nhất định không đơn giản. “Là người phương nào?” Bên trong xe truyền đến một giọng nam thanh nhã, dịu dàng. Đường Thải Nhi giật giật lỗ tai, trên mặt thoáng qua một tia thần sắc phức tạp. “Bẩm chủ tử, là mấy vị giang hồ hiệp sĩ muốn quá giang xe.” Gia đinh quay đầu lại cung kính trả lời. “Để cho bọn họ lên đây đi.” Người bên trong xe người tựa hồ như đang cười, phân phó nói. Gia đinh tuân lệnh, nhảy xuống xe ngựa, “Mấy vị mời.” “Làm phiền.” Liễu Chiêu Vân lần nữa khom người, vừa nhìn về phía Đường Thải Nhi, “Thải nhi, ha ha, chúng ta lên xe đi.” Đường Thải Nhi gật đầu một cái, dẫn đầu nhảy lên, xoay người kéo hai người lên. Rèm xe được vén lên, dung mạo của người bên trong xuất hiện ở trước mặt mấy người, Liễu Chiêu Vân hướng về phía đối phương ôn nhu cười một tiếng,“Đa tạ công tử.” “Không có gì.” Đám người Đường Thải Nhi nhao nhao ngồi yên bên trong xe ngựa, một tiếng quát ngựa dài, xe ngựa lần nữa chậm rãi chạy đi. Người nọ liếc nhìn mấy người, ngay sau đó nhắm chặt mắt, dựa vào tường xe, giống như đang nghỉ ngơi. Đường Thải Nhi thấy đối phương tựa hồ như ngủ say rồi, vì vậy tỉ mỉ thăm dò, hốc mắt hõm sâu, bọng mắt biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, đôi môi gần như không có sắc, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là mái tóc dài màu trắng. Đường Thải Nhi nhìn ra được, nếu như không có những thứ bệnh trạng này, hắn cũng có thể là một vị nam tử tuấn tú, chẳng qua là, hiện giờ xem ra hắn lại khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm. Chỉ có điều như đã nói qua, Vân nhi tỷ không hổ là người ở trong sơn trại quá lâu rồi, cho nên nhìn thấy quái nhân như thế vậy mà trên mặt không có chút nửa phần kinh ngạc hoặc là khiếp đảm nào. Một đường không tiếng động, yên tĩnh. Trong xe chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của mấy người, Dạ ngu ngốc mệt mỏi, đã sớm gối vào đùi Đường Thải Nhi mà ngủ, Liễu Chiêu Vân ngồi đối diện vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Đường Thải Nhi nâng tay vén rèm cửa sổ lên, bóng đêm dần dần nhuộm đen, nhìn xa xa, mặt đất thật dài giống như không có điểm cuối. “Huyện thành gần nhất cách đây khoảng sáu canh giờ nữa, cô nương sao không nghỉ ngơi một lát.” Đường Thải Nhi hạ rèm cửa sổ xuống, nhìn người nọ cười nhạt, “Ha ha, không mệt. Tiểu nữ được đặt tên là Đường Thải Nhi, không biết quý danh của công tử?” Khóe miệng người nọ cong lên, thấp giọng cười, “Liễu.” Liễu Chiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, “Công tử họ Liễu? Ha ha, vậy cũng là người trong họ với Vân nhi.” “Cô nương họ Liễu? Dạ Chiêu quốc không có họ này.” “Thế hệ phụ thân ta là thương nhân ở Đông quận Vụ Ảnh quốc.” “Mấy vị là muốn đi phương nào?” Đường Thải Nhi cười nói: “Đang muốn đi Tây quận Vụ Ảnh quốc.” Người nọ giữa hai lông mày hình như thoáng qua một tia phức tạp, vẻ mặt khó dò, “Đi Tây quận?” Liễu Chiêu Vân nói tiếp: “Là ta muốn đi đến nhờ cậy đại bá của ta ở Tây quận.” “Cô nương tên đầy đủ là?” “Liễu Chiêu Vân.” Đường Thải Nhi cùng Chiêu Vân nhìn nhau mấy lần, biết rõ người này hỏi như thế tuyệt đối là có nguyên do của hắ. “Liễu công tử ngươi. . . . . .” Đường Thải Nhi mở miệng. “Tại hạ Liễu Sanh.” Liễu Sanh cười yếu ớt, trên mặt tái nhợt treo một nụ cười. Đường Thải Nhi nhìn về phía Liễu Chiêu Vân, lại thấy nàng mặt mày vui mừng, “Vân nhi tỷ?” “Ngươi là Liễu Sanh đường huynh? !” Liễu Chiêu Vân mở miệng kêu lên, Đường Thải Nhi nghi hoặc khó hiểu. Dạ ngu ngốc bị tiếng của Liễu Chiêu Vân thức tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Đường Thải Nhi, giơ tay lên vuốt gương mặt của nàng, “Nương tử ~~” “Tỉnh rồi?” Đường Thải Nhi hơi thấp đầu cười cười, vuốt ve chỏm tóc trên trán Dạ ngu ngốc. “Xảy ra chuyện gì nha?” Dạ ngu ngốc đêm ngồi dậy, nhìn Liễu Chiêu Vân và Liễu Sanh. Đường Thải Nhi dùng ánh mắt liếc Liễu Chiêu Vân và Liễu Sanh, “Huynh muội quen biết nhau.” Chuyện trùng hợp trên đời không nghĩ lại nhiều như vậy, ban đầu là nói muốn đi tìm đại bá để nhớ vả, nhi tử của đại bá liền xuất hiện ở trước mắt, quả nhiên là trêu ngươi a. Chỉ có điều Liễu Sanh thật sự là một người chủ âm trầm quỷ dị, Đường Thải Nhi liên tục quan sát ở bên, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới. Dạ ngu ngốc bỉu môi, chọc chọc Đường Thải Nhi, “Nương tử ~” “Ừ, ừ? Sao?” Đường Thải Nhi quay đầu nhìn lại, đã thấy Dạ ngu ngốc vẻ mặt ủy khuất, “Ngươi làm sao vậy?” “Nàng cứ nhìn chằm chằm nam tử khác, Dạ nhi mất hứng.” Dạ ngu ngốc làm nũng nói. Liễu Sanh híp mắt nhìn Đường Thải Nhi, “Đường cô nương là có chuyện muốn hỏi tại hạ sao?” Đường Thải Nhi trừng lớn hai mắt, “Không có gì, không có gì.” Liễu Sanh nở một nụ cười trên mặt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, một mảnh tĩnh mịch với lạnh như băng. “Đường huynh, Đại bá phụ, Đại bá mẫu còn có đường muội vẫn tốt chứ?” Liễu Chiêu Vân ôn uyển cười, ba năm bị giam cầm, lần này gặp được người thân, trong lòng hết sức cảm động, ngay cả trong giọng nói cũng để lộ vui mừng. “Đều chết hết.” Giọng nói của Liễu Sanh rất nhẹ, vẻ mặt lãnh đạm không có một tia rung động, giống như đang nói chuyện của người khác. Liễu Chiêu Vân trong lòng chấn động, “Tại sao. . . . . .” Liễu Sanh cười nhạt một tiếng, khuôn mặt bệnh trạng càng âm trầm hơn,“Tại sao?” Đường Thải Nhi và Dạ ngu ngốc ngồi yên một bên, biết rõ đây chuyện trong nhà người khác, bọn họ không có tư cách để chen ngang. “Là gặp biến cố gì sao?” Liễu Chiêu Vân thận trọng hỏi, có chút không tiếp thụ nổi việc vừa mới gặp được người thân lại lần nữa biết được tin người thân đã qua đời. “Không có, số mệnh đã đến mà thôi. Vân nhi không nên suy nghĩ nhiều, đêm đã khuya, các vị nên nghỉ ngơi một chút đi, lộ trình còn rất dài.” Liễu Sanh dứt lời liền nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẫn như cũ treo một nụ cười khó hiểu, làm cho người ta có chút không an lòng. Đường Thải Nhi liếc nhìn Liễu Chiêu Vân, đứng dậy ngồi ở bên cạnh nàng,“Vân nhi tỷ. . . . . .” Liễu Chiêu Vân lắc đầu một cái, “Tỷ không sao, Thải nhi, muội nghỉ ngơi đi.”
|
Chương 25: Phân chia. Đường Thải Nhi nằm ở trên đùi Dạ ngu ngốc ngủ đến chết đi sống lại, cứ mỗi lần đầu từ trên đùi lộc cộc lộc cộc muốn té xuống dưới, Dạ ngu ngốc liền đưa hai tay ôm lấy đầu của nàng xê dịch vào bên trong một chút. Vì vậy một đêm không ngủ, hai mắt khóa chặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Đường Thải Nhi. Chân trời ửng sáng, cánh rừng từ từ thức tỉnh, chim chóc vỗ cánh bay đi kiếm ăn, màn đêm yên tĩnh cũng theo đó mà dần lui tán. Dạ ngu ngốc ngáp một hơi thật dài, vén màn xe lên liếc nhìn nơi xa, loáng thoáng có thể thấy được huyện thành, “Thật đói nha.” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm. Gia đinh nghe vậy quay đầu mỉm cười nói: “Công tử chịu khó một chút nữa, sắp vào thành rồi.” Dạ ngu ngốc cười ngọt ngào một tiếng, buông màn xe xuống, trong lòng suy nghĩ khi vào thành phải ăn ngon một bữa. Xe đi qua đường đất ghập ghềnh, thân xe cũng theo đó mà chấn động lên xuống dữ dội. “Bụp!” Tiếng động lớn vang lên, làm tất cả mọi người bừng tỉnh, rối rít mở hai mắt ra nhìn về phía người gây ra chuyện này —— Đường Thải Nhi đang nằm trên sàn xe. “A! Nương tử! !” Dạ ngu ngốc hô to. “Ta bị sao vậy, đầu của ta a. . . . . .” Đường Thải Nhi bị tai họa bất ngờ giật mình tỉnh giấc, lúc hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, lồm cồm bò dậy ngồi vào chỗ. “Thải nhi, muội không sao chứ?” Liễu Chiêu Vân ngồi vào bên cạnh Đường Thải Nhi, nhìn thấy đầu nàng toàn chỗ sưng đỏ lo lắng hỏi. “A, không có sao, không có việc gì.” Đường Thải Nhi vội vàng khoát tay, sau đó nhìn về phía Dạ ngu ngốc, mở trừng hai mắt, “Tại sao ngươi lại đẩy ta xuống đất hả!” Dạ ngu ngốc lập tức kêu oan, “Ô ô. . . . . . Nương tử, Dạ nhi đâu có, là tự nương tử rơi xuống mà.” Đường Thải Nhi bị rớt xuống đầy một bụng lửa giận, không phân biệt tốt xấu đối với Dạ ngu ngốc hừ một tiếng. Liễu Chiêu Vân lắc đầu nhìn hai người cười cười, “Được rồi được rồi, Thải nhi đừng trách Dạ nhi nữa.” Liễu Sanh ngồi ở một bên, vẫn hai mắt yết ớt nhìn mấy người, thủy chung không nói lời nào. Trên mặt hắn không có một tia huyết sắc nào, nếu không phải có thể cảm nhận được hô hấp như có như không của hắn, như vậy, Đường Thải Nhi sẽ nghĩ ngồi ở bên cạnh chính là một người chết, cảm giác như vậy thật sự khiến nàng hết sức khó chịu. Xe ngựa chậm rãi vào thành, chợ phiên buổi sớm vẫn là có chút yên tĩnh, chỉ có một số cửa tiệm đang thu xếp mở cửa tiệm, một tên tiểu nhị quét dọn trong trong ngoài ngoài. “Mấy vị khách quan là muốn ở trọ sao?” Một lão bản khách điếm thấy xe ngựa chậm rãi đi trên đường, liền cho là muốn tìm khách điếm nghỉ ngơi, vội vàng đi qua. “Đúng, làm phiền chưởng quỹ chuẩn bị ba gian phòng khách.” Gia đinh của Liễu Sanh hướng chủ quán phân phó một tiếng, rồi sau đó nhấc màn xe lên,“Chủ tử, mấy vị công tử, xin mời xuống xe nghỉ ngơi một chút.” Đợi ba người Đường Thải Nhi xuống xe ngựa, Liễu Sanh mới giương mắt nhìn gia đinh một cái, ngay sau đó đứng lên, từ từ bước xuống. Thân thể gầy yếu mặc một thân áo xanh, mái tóc trắng xõa xuống hai vai, đôi mắt yếu ớt hõm sâu không nhìn ra một tia tâm tình. Dạ ngu ngốc, “Nương tử, ta đói.” “Ta cũng đói vậy, đi, vào đây đi.” Đường Thải Nhi lôi cổ tay Dạ ngu ngốc chạy vào bên trong khách điếm, “Chưởng quỹ, mang chút món ăn nhẹ cộng thêm năm bát cháo trắng ~” “Được rồi, cô nương đợi một chít.” Tiểu nhị lên tiếng, xoay người đi lo liệu chuẩn bị. Liễu Chiêu Vân nhìn gương mặt bệnh trạng của Liễu Sanh, do dự không biết mình có nên đi lên đỡ hắn hay không, nhưng nghĩ lại thấy mình làm như vậy sẽ khiến Liễu Sanh cảm thấy nàng coi thường hắn, vì vậy chỉ đành phải đi theo phía sau Liễu Sanh vào khách điếm. “Vân nhi tỷ Liễu công tử, ta muốn ăn sáng, tới đây ngồi xuống đi, dùng xong bữa rồi đi nghỉ ngơi.” Đường Thải Nhi chào hỏi. “Đa tạ cô nương, công tử nhà ta không có thói quen ăn sáng, mời mấy vị từ từ dùng bữa.” Vị gia đinh kia cười cười thay Liễu sanh cự tuyệt lời mời của Đường Thải Nhi, ngay sau đó cùng với Liễu Sanh đi theo tiểu nhị lên phòng. Đường Thải Nhi nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất ở khúc rẽ, bĩu môi, nhấp một ngụm trà nóng, “Thật là quái nhân.” Dạ ngu ngốc phụ họa nói: “Ừ, quái nhân.” Liễu Chiêu Vân mắt nhìn bóng lưng Liễu Sanh thở dài một cái, lại nghe thấy Đường Thải Nhi và Dạ ngu ngốc cảm thán không khỏi cười một tiếng, đi tới ngồi đối diện với Đường Thải Nhi, “Hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều, so với thời thơ ấu là hai người khác nhau hoàn toàn.” “Khách quan, cháo và thức ăn đã tới ~” tiểu nhị bưng cái mâm lớn chạy chậm đến, “Mấy vị là nhóm khách đầu tiên của sáng nay, đây là bánh bao mà đầu bếp miễn phí cho mấy vị.” “A, như thế rất tốt rất tốt a!” Đường Thải Nhi cười lớn, đã cầm lên một cái bánh bao, “Nói lầm bầm ~ không nghĩ tới sáng sớm còn có phúc lợi này nha.” “Mấy vị khách quan từ từ dùng.” Tiểu nhị đặt món ăn lên bàn xong, nâng cái mâm lên thối lui đến cạnh chỗ lão bản đang tính sổ sách. Đường Thải Nhi uống một hớp cháo, tiếp tục nói về chuyện mà Liễu Chiêu Vân vừa mới đề cập, “Lần cuối cùng tỷ thấy hắn là lúc nào?” Liễu Chiêu Vân suy nghĩ một lát, “Mười hai năm trước.” “Ừ, cơ thể này của hắn chịu đau yếu mới hai năm.” Đường Thải Nhi lầm bầm lầu bầu. Liễu Chiêu Vân biết y thuật của Đường Thải Nhi rất cao, trên giang hồ hơi có danh tiếng, nghe nàng nói lời này liền lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì? Thải nhi có phương pháp trị liệu không?” “Muội ngay cả nguyên nhân gốc bệnh cũng không biết, không có cách nào chữa trị, muội cũng lười chẳng muốn kiểm tra gốc bệnh của hắn, huống chi, hắn dường như cũng không thích người ngoài đến gần.”Đường Thải Nhi véo một miếng bánh bao, đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, khóe mắt lại liếc thấy vị lão bản và tên tiểu nhị kia cầm bản tính trong tay nhưng bút không có mảy may di chuyển, mà hai mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn đầu bên này. “Thải nhi, tỷ chỉ còn lại một người thân này mà thôi, xin Thải nhi giúp tỷ tỷ, chữa khỏi bệnh cho hắn, được không?” Liễu Chiêu Vân khẩn thiết nhìn Đường Thải Nhi. “Được, muội sẽ cố. Muội cùng Dạ nhi sẽ giúp tỷ, chờ tỷ dàn xếp thỏa đáng, chúng ta lại đi.” Đường Thải Nhi cười cười, giọng nói hạ đến mức nhỏ nhất, chỉ có hai người Liễu Chiêu Vân và Dạ ngu ngốc mới có thể nghe được. Liễu Chiêu Vân cảm động cười, “Thải nhi muội thật tốt.” “Muội không phải là cô nương tốt gì đâu, đừng khen muội như vậy, ha ha.” Đường Thải Nhi cười, khóe mắt không ngừng lưu ý động tác của hai người trước quầy, “Vân nhi tỷ a, mặc dù Liễu Sanh không ăn bữa sáng, nhưng tỷ là đường muội cũng nên quan tâm hắn một chút. Đi xem hắn một chút đi, nếu như không có việc gì, tỷ đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Đường Thải Nhi hướng về phía Liễu Chiêu Vân nháy mắt, “Đi đi.” Liễu Chiêu Vân mặc dù không biết tại sao Đường Thải Nhi lại nói như vậy, nhưng mà nàng không có ngốc, hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Thải Nhi, “Ừ, cũng tốt, hai người cứ từ từ mà ăn.” Nhìn bóng lưng Liễu Chiêu Vân đi xa, Đường Thải Nhi như có điều suy nghĩ đem bánh bao bỏ vào trong miệng, phút chốc mặt liền biến sắc phun ra, cùng lúc đó thấy Dạ ngu ngốc đang muốn nhét bánh bao vào miệng, vội vàng làm động tác thô bạo, đem toàn bộ đồ trong tay hắn đánh rớt trên mặt đất. “Bánh bao của ta. . . . . .” Dạ ngu ngốc nhìn bánh bao trên đất, đáng thương như vậy. Đường Thải Nhi hơi thấp giọng quát lên: “Có độc.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn hướng tên tiểu nhị đã mang thức ăn lên, chỉ thấy ánh mắt hắn biến đổi, thân hình chợt lóe, rút ra trường kiếm giấu ở bên trong quầy, trong khoảnh khắc hơn mười người áo đen nhảy ra tới tấp, cửa tiệm lập tức bị đóng chặt. Đường Thải Nhi uống một ngụm trà nóng, cười lạnh, “Các vị rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Nhiều lần tập kích, chung quy lại cũng nên cho một cái lý do chứ.” “Giết!” Đối phương quát to một tiếng, không có bất kỳ câu trả lời nào, đều cầm kiếm lao lên. “Trời ạ. . . . . .” Đường Thải Nhi từng bị người khác đuổi giết qua, nhưng mà chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, chừng mười người đều có thân thủ nhanh nhẹn, ngay cả động tác cầm kiếm kia cũng đều đồng loạt, lúc này một tiếng lệnh vang, mấy kiếm cùng lên, nếu như không né tất sẽ bị đâm thành vạn lỗ! Nàng một tay nắm đoản kiếm, một tay nắm chặt Dạ ngu ngốc, đánh lui địch nhân đang tới gần. Lại chỉ có thể miễn cưỡng không để cho bọn họ thương tổn đến Dạ ngu ngốc, mà không cách nào thoát thân được. Đường Thải Nhi chợt có chút nhớ nhung Tịch Thanh, nếu như hắn ở đây, đoán chừng đã sớm có thể tiêu tiêu sái sái mà phi thân phóng đi. “Nương tử cẩn thận! aa~~” Dạ ngu ngốc vừa nói nguy hiểm, vừa kêu thảm, cũng không phải hắn bị thương, mà là cơ thể hắn bị Đường Thải Nhi ném qua ném lại đến thất điên bát đảo. “Con bà nhà nó.” Đường Thải Nhi xoay người một cái, ôm Dạ ngu ngốc, che miệng, mũi của hắn, cùng lúc đó váy dài vung lên, độc dược vô hình vung ra. Chỉ thấy thân hình mọi người dừng lại, rồi sau đó tới tấp xụi lơ trên mặt đất. “Đi!” Đường Thải Nhi kéo Dạ ngu ngốc phi thân rời đi. “Nương tử! Vân nhi tỷ, bọn họ làm sao bây giờ?” Dạ ngu ngốc ôm thật chặt eo của Đường Thải Nhi, bị nàng ôm nhảy lên nóc nhà rồi chạy như bay. “Mục tiêu của bọn họ không phải là ngươi chính là ta, Vân nhi tỷ cùng chúng ta ở chung một chỗ ngược lại rất nguy hiểm. Chúng ta trực tiếp đến Tây quận, ở nơi nào đó rồi tụ họp.” Đường Thải Nhi vừa nói, vừa chú ý xem phía sau có người đuổi theo hay không. Thấy phía sau đã không có người truy sát, Đường Thải Nhi ôm Dạ ngu ngốc phi thân tiếp đất, “Cũng vừa vừa thôi nha, mới có một lúc, con bà nó, ta cư nhiên lại hai lần chạy trối chết.” “Nương tử! Nàng bị thương! !” Dạ ngu ngốc nhìn trên tay áo của Đường Thải Nhi có vệt máu đỏ thẫm liền hô to. Đường Thải Nhi trừng lớn hai mắt, nhìn về phía vết thương của mình, không có phát hiện cũng không thấy đau, bây giờ nhìn thấy vết thương lập tức cảm giác đau đớn lâm râm đánh tới, “Ngươi bị thương không? Kiểm tra xem! Nhanh!” Dạ ngu ngốc lắc đầu, “Không có.” Rồi sau đó đau lòng nhìn cánh tay của Đường Thải Nhi, vẻ mặt không nỡ, “Nương tử. . . . . .” “Không có chuyện gì.” Đường Thải Nhi lấy ra bình thuốc trị thương từ trong ngực, tùy ý rắc lên, “Vết thương nhỏ, không chết được.” “Nương tử rất đau nha, Dạ nhi thổi cho nàng một chút.” Dạ ngu ngốc cúi đầu ghé sát vào vết thương của Đường Thải Nhi, nhẹ nhàng thổi. Đường Thải Nhi nhìn hắn, không khỏi mỉm cười, “Ngốc quá, ngươi thổi rơi hết phấn thuốc của ta rồi.” “Đúng nha. . . . . .” Dạ ngu ngốc ngồi thẳng lên, bĩu môi, vì mình vô dụng mà khổ não. Đường Thải Nhi nhìn xung quanh mấy lần, nơi này là một hẻm nhỏ không biết tên, ít có người qua lại, nhìn ra xa một chút, vừa vặn có một khách điếm đập vào tầm mắt, “Đi ra đây.” Hai người lấy một phòng, thay quần áo trên người, Đường Thải Nhi liếc nhìn Dạ ngu ngốc một thân áo đen, sờ sờ cằm của mình, “Buộc tóc ngươi lên nha.” Nói xong người đã đi tới, túm mái tóc dài của Dạ ngu ngốc lên buộc lại. “Ừ ~~ không tệ, đủ soái!” Đường Thải Nhi tán thưởng nhìn bộ dạng của Dạ ngu ngốc sau khi đổi kiểu tóc, “Không hổ là tướng công của ta a!” “Hê hê ~~” Dạ ngu ngốc cười ôn nhu, nụ cười này mặc dù có chút không xứng với một thân trang phục lãnh khốc này của hắn, nhưng mà Đường Thải Nhi vẫn rất hưởng thụ. “Ta dịch dung cho ngươi.”
|