Ai Lam
Chương 46
Kể từ ngày hôm qua gặp viện trưởng, được ông báo tin có người đang tìm kiếm Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần thường cảm thấy bồn chồn không yên. Cô nghĩ rất lâu, có lẽ là do bị chứng vọng tưởng hại, sau đó cô gõ từ khóa “Hoắc tiên sinh” vào khung search trong weibo của mình, trời đất quỷ thần ơi… Kết hôn gần một năm, cô đã đăng gần ba mươi weibo có liên quan đến Hoắc Lương!
Đúng lúc Tiết Tiểu Tần nhìn thấy một tin weibo rất đáng yêu từ chú cảnh sát, nói rằng tiết lộ thông tin cá nhân trên internet là chuyện rất đáng sợ. Cô càng đọc càng hoảng, sau đó trừng mắt tìm kiếm hai mươi mấy weibo mà sững sờ.
Hoắc Lương rửa hoa quả xong, cắt thành từng miếng vừa miệng, rồi cắm thêm một cây tăm bưng ra ngoài. Thấy cô ngơ ngác ngồi trước máy vi tính không nhúc nhích, anh cảm thấy có chút kì lạ. Bình thường lúc Tiết Tiểu Tần xem phim hoặc đọc truyện tranh, vẻ mặt cô luôn tràn đầy hưng phấn, chưa bao giờ giống như hiện tại… Tạm thời có thể gọi bộ dạng này của cô là dại ra!
“Tiểu Tần?” Hoắc Lương đi tới phía sau lưng Tiết Tiểu Tần, đưa một miếng táo đến bên miệng của cô. Tiết Tiểu Tần vẫn duy trì vẻ mặt dại ra há miệng ăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình vi tính, vô ý thức nhai miếng táo, sau đó nuốt xuống.
Hoắc Lương cũng nhìn về phía màn hình, ngó giao diện trên weibo, thấy cô vẫn đờ đẫn không nói lời nào, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Tiểu Tần duy trì vẻ mặt dại ra hơn mười giây mới thở dài: “Còn không phải vì chuyện hôm qua được viện trưởng báo tin có người tìm anh đó à, em sợ bọn họ sẽ tìm được anh từ em.”
Hoắc Lương mỉm cười: “Không đâu.”
“Làm sao anh biết là không?” Tiết Tiểu Tần lập tức hỏi.
Hoắc Lương nói: “Không có tên, cũng không có ảnh chụp, làm sao bọn họ biết anh? Dù bọn họ biết anh thì sao có lấy được cách liên lạc từ em? Cho nên, yên tâm nhé, bọn họ sẽ không biết đâu.”
Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không được, em vừa xem weibo của chú cảnh sát, trên đó viết một khi tiết lộ thông tin cá nhân trên mạng sẽ rất phiền toái.” Thật ra còn có một nguyên nhân nữa là sáng này cô chợt nhớ trong phim tội phạm tâm lý, có một tập nói về người thích khoe khoang bản thân trên mạng xã hội bị giết…
Cô cuộn tay thành nắm đấm giơ lên, nghiêm túc nói với Hoắc Lương: “Em quyết định xóa hết mấy cái tin đăng trên weibo, còn nữa, hồi trước em sử dụng định hướng trên weibo, lại chụp hình liên quan đến đời sống cá nhân… Tất cả đều phải xóa hết!”
Liếc nhìn bộ dáng sốt ruột vội vàng làm mưa làm gió của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương vội túm cổ tay cô lại: “Em chắc chắn muốn xóa hết?”
“Dạ.” Cô gái nhỏ gật đầu một cái thật mạnh: “Sau này, ngoại trừ vẽ tranh, em không bao giờ đăng lung tung nữa!” Vừa nói, cô vừa le lưỡi: “Bọn họ cứ đòi liếm tay anh miết, em không thích điều này đâu.”
Nghe lời này, Hoắc Lương lập tức thả lỏng: “Vậy xóa đi.” Thật ra, anh vẫn không thích như thế.
Tiết Tiểu Tần gật đầu, cũng may cô đăng weibo không nhiều, liên quan đến cuộc sống lại càng ít. Không cần tới năm phút đã xóa sạch sẽ mọi thứ. Vì sợ bỏ sót nên cô còn kiểm tra thêm một lần nữa, khi xác định đã xóa hết mới thở phào nhẹ nhõm. Kế đó, cô đăng một tin, đại khái là giải thích với người hâm mộ rằng trước kia làm như vậy là sai, thế nên cô xóa hết mọi weibo có liên quan đến đời sống riêng tư, cảm thấy nên bảo vệ chuyện riêng tư của mình. Mong mọi người thông cảm.
May thay, các fan của cô không phải mấy em gái dịu dàng thì cũng là mấy cô nàng mạnh mẽ đáng yêu, mọi người đều bày tỏ thấu hiểu cho cô, sau đó thi nhau khóc ròng —— Về sau chúng ta không được nhìn thấy đôi tay đẹp đến dữ dội của Hoắc tiên sinh nữa rồi sao? Tần Bẩn Bẩn, cô thật là độc ác!!!
Tiết Tiểu Tần xử lí sạch sẽ những weibo có liên quan đến đời sống riêng tư thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được sống lại. May mắn, những người trong thông báo tin tức của cô đều là người quen, ngoại trừ weibo không có bất kỳ tài khoản công cộng nào khác. Cô nghĩ, cho dù mẹ của Hoắc Lương có bản lĩnh lên trời xuống biển cũng tuyệt đối không thể nào tìm được bọn họ nhỉ?
Cô không hi vọng những người đó tới quấy rầy cuộc sống của hai người. Bởi vì Hoắc Lương không thích qua lại với người khác, cho dù về nhà, Tiết Tiểu Tần cũng rất ít để anh tiếp xúc với đám đông.
Đối với những gì anh không thích, người làm vợ như cô không có năng lực làm nhiều điều cho anh nhưng cô nguyện ý cố gắng vì anh. Lúc học trung học, cô thích tìm hiểu văn chương ngâm thơ, hay đọc những châm ngôn về tình yêu, nếu một người đàn ông yêu bạn, anh ta nhất định sẽ vì bạn mà thay đổi.
Nhưng Tiết Tiểu Tần nghĩ rằng, cô không thể lại để cho Hoắc Lương thay đổi vì cô. Anh đã rất cố gắng thích ứng thế giới này, cô thực sự không thể để cho anh tiếp tục đè nén bản tính của mình, trở thành một người ứng xử suôn sẻ kiểu ‘bạn tới tôi đi’.
Nếu anh không thích thì không cần làm. Cũng không phải không làm sẽ chết, không làm anh sẽ cảm thấy tương đối thoải mái, còn cô sẽ không đau lòng.
Không phải mỗi người đều phải dung nhập vào thế giới này, mỉm cười tươi vui với tất cả mọi người đúng không? Những thứ này đều không nhất định, Tiết Tiểu Tần không cầu gì khác ngoài việc Hoắc Lương có thể bình an, khỏe mạnh.
Cô cũng chả thích mẹ của Hoắc Lương. Mặc dù Hoắc Lương nói về bà ta rất hời hợt, giống như chỉ là một chuyện nhỏ chẳng đáng kể nhưng Tiết Tiểu Tần thử đặt bản thân vào hoàn cảnh đó để suy nghĩ một chút. Nếu cô là Hoắc Lương, lúc năm tuổi bị mẹ ruột bỏ rơi trong nhà vệ sinh nữ ở trạm xe lửa suốt ba ngày ba đêm, cô nhất định sẽ điên mất.
Đừng nói bóng ma trong lòng… cô sợ rằng cả đời cũng không đứng lên nổi. Cho nên Tiết Tiểu Tần rất bội phục Hoắc Lương, Hoắc Lương mới là người gần gũi với cô nhất. Lời này nghe có vẻ ích kỉ, cho dù mẹ của Hoắc Lương mắc bệnh hiểm nghèo chỉ có Hoắc Lương mới có thể chữa trị, mặc kệ Hoắc Lương có đồng ý hay không, Tiết Tiểu Tần cũng không nguyện ý.
Cô không muốn anh gặp lại loại người khiến người ta cảm thấy tởm lợm đó. Tình huống của Hoắc Lương vừa chuyển tốt không được bao lâu, bọn họ liền nhảy ra, nhảy nhót tựa như thằng hề đắc ý vênh váo. Tiết Tiểu Tần cảm thấy đây đúng là chuyện nực cười.
Thế nên, mọi cách có thể để đối phương biết được tin tức cá nhân của hai người, Tiết Tiểu Tần đều không muốn làm.
Trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không để cho Hoắc Lương biết.
Hoắc Lương nói đúng, từ ngày gặp viện trường đã qua nửa tháng, cuộc sống của hai người vẫn gió yên sóng lặng. Trong thời gian đó, Tiết Tiểu Tần đăng ba tin weibo, một cái là tranh cô tự vẽ, một cái là ủng hộ người bạn vừa ra sách mới, cái cuối cùng chính là chúc mừng hội ra mắt tác phẩm và tặng kèm chữ kí trên toàn quốc.
Sau đó, cô mặc kệ mấy bình luận của người hâm mộ bày tỏ bọn họ không ngại cô diễn trò ân ái, hi vọng cô có thể trở lại phong cách Tần Ngốc vừa đáng yêu lại bướng bỉnh giống như ngày xưa, chứ không như bây giờ chỉ có bốn chữ: Trích đăng weibo.
Tiết Tiểu Tần rất cám ơn mọi người, nhưng không có trở lại là mình như thường ngày. Một ngày chưa giải quyết xong chuyện của mẹ Hoắc Lương thì lòng dạ cô vẫn rối bời. Cô luôn cảm thấy khi người phụ nữ này xuất hiện sẽ mang đến một ít chuyện không thể ngờ cho cuộc sống của cô. Cô chắc chắn rằng bản thân mình không thích cái chuyện ‘không thể ngờ’ đó.
Trái lại, Hoắc Lương không thèm để ý, vẫn nên ăn uống thì ăn uống, nên đi làm thì đi làm, nên ôm vợ thì ôm vợ, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không đặt chuyện này vào trong lòng. Dưới ảnh hưởng của anh, Tiết Tiểu Tần chậm rãi thả lỏng tinh thần.
Binh đến tướng chặn thôi, cô không tin mình đấu không lại bà già kia. Tiết Tiểu Tần cẩn thận suy nghĩ, nếu lần này mẹ Hoắc Lương tìm anh để xin lỗi hoặc muốn bù đắp cho anh, cô vẫn kiên trì không muốn Hoắc Lương gặp bà ta. Chưa nói tới việc Hoắc Lương có tình cảm với bà ta hay không, nhưng chỉ cần nghĩ tới tiết mục đau khổ vì tình, cô liền cảm thấy da đầu tê dại. Cô thật sự hi vọng, vị nữ sĩ kia đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn cô.
Nếu bà ta có mưu đồ khác thì càng đơn giản, trực tiếp mời bà ta cút mịa nó đi!
Trong lòng Tiết Tiểu Tần nghĩ tới nghĩ lui đủ loại khả năng, cũng chuẩn bị xong các loại phương pháp đáp trả đối phó. Vì sợ bản thân quên mất, cô dùng bút viết lại. Hoắc Lương vô tình nhìn thấy rất muốn khuyên giải an ủi cô, nói với cô không cần lo lắng nhiều, mọi chuyện đã có anh lo. Việc này anh sẽ giải quyết, nhưng khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiết Tiểu Tần anh lại thay đổi chủ ý —— Cô muốn bảo vệ anh, vậy thì cứ để cô bảo vệ đi.
Chưa từng có người yêu thương anh như thế, Hoắc Lương mạnh mẽ lạnh lùng khiến người khác cảm thấy kính nể, lúc đối mặt với người yêu thương, trái tim anh cũng vô cùng mềm mại.
Ngày tháng chín trôi qua hơn phân nửa, lễ quốc khánh sắp đến, Tiết Tiểu Tần tỏ vẻ —— không đi ra ngoài chơi, cô chỉ muốn làm tổ ở nhà thôi.
Lúc cô học đại học, lễ quốc khánh được nghỉ bảy ngày chẳng có gì để làm, cuối cùng quyết định cùng ba người bạn cùng phòng đi chơi. Vốn là muốn đi leo núi Trường Thành, ai ngờ lúc đi lên liền gặp gay go! Vất vả chen lấn cả ngày, một chút vui vẻ cũng chẳng có, ngược lại cô bị mất một chiếc giày.
Từ đó về sau, cô cự tuyệt đi du lịch vào dịp lễ tết —— Thật đáng sợ!
Cô không muốn ra ngoài, dĩ nhiên Hoắc Lương càng không muốn. Trong lòng anh đã có cảnh vật đẹp nhất, cần gì phải đi chỗ khác xem.
Cho nên bọn họ đã bàn bạc xong, lễ quốc khánh cứ ở nhà là được.
Thế nhưng, Tiết Tiểu Tần tuyệt đối không ngờ tới chính là vào đêm 30 tháng 9, cô vừa tắm xong tóc còn chưa kịp lau khô ra khỏi phòng tắm, Hoắc Lương liền cầm hộp quà đóng gói tinh xảo đến trước mặt cô.
Đối với chứng vọng tưởng của Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần đã luyện thành bản lĩnh mặt không đổi sắc tim không đập mạnh. Cô thuận tay nhận hộp quà, hỏi: “Chừng nào mặc ạ?”
“Ngày mai.”
Tiết Tiểu Tần nghiêng đầu, Hoắc Lương nhận lấy cái khăn lông giúp cô lau tóc, còn cẩn thận dùng tăm bông vói vào lỗ tai cô, sợ nước vào tai cô. Tiết Tiểu Tần thoải mái ghé vào đùi Hoắc Lương, ngáp một cái. Hôm nay, cô và Hoắc Lương đi siêu thị mua rất nhiều đồ, trong bảy ngày sắp tới không sợ thiếu nguyên liệu nấu đồ ăn.
Nói cách khác, hai người có thể làm tổ trong nhà suốt bảy ngày, khỏi phải ra ngoài.
Gần đây, Tiết Tiểu Tần vẫn luôn theo Hoắc Lương tập thể hình, tuy rằng không tập thành cơ bụng phẳng lì, nhưng cũng có đường viền mờ mờ đó chứ. Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất hưng phấn, từ nhỏ cô đã thon thả, lúc béo nhất cũng không quá 110 cân (55 kg), cộng với vóc người cao 1m7, chuyện đáng buồn duy nhất là khi ăn no sẽ không giấu nổi bụng nhỏ. Có lẽ thời gian dài ngồi lâu không vận động cộng thêm làn da trắng như tuyết, trên thực tế, cô không mạnh khỏe đến như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, mỗi ngày, Hoắc Lương đều nấu rất nhiều món ngon cho cô, tất cả đều có dinh dưỡng lại không béo phì, lại thêm vận động tập thể hình. Tiết Tiểu Tần ngạc nhiên phát hiện trong tình huống sức ăn của cô không thay đổi, cô không những gầy, dáng người càng ngày càng đẹp!
Cuối cùng cũng tạo hình thành công, cho nên cô rất mong chờ đến ngày mình luyện tập thành cơ bụng phẳng lì.
Cô vẫn luôn thèm nhỏ dãi cơ bụng và cơ ngực của Hoắc Lương, cô cũng rất muốn nhá!
Mấy ngày trước, ‘bà dì’ của Tiết Tiểu Tần vừa đến chơi, còn chưa hết hẳn nên Hoắc Lương đã cấm dục nhiều ngày rồi. Tiết Tiểu Tần tắm xong, cả người rất sảng khoái, ngáp một cái liền lăn vào lòng Hoắc Lương như thói quen, hôn nhẹ lên môi anh, nói: “Ông xã ngủ ngon.”
Hoắc Lương hôn trả lại cô, không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng thật chặt.
Một đêm ngủ ngon, nhưng trong lúc ngủ Tiết Tiểu Tần nằm mơ, cô mơ thấy mẹ Hoắc Lương xuất hiện. Kết quả, không phải bà ta muốn bù đắp với Hoắc Lương mà là muốn anh cứu bà ta. Tiết Tiểu Tần trong mộng có cơ bụng và cơ ngực hoàn mỹ, giá trị vũ lực kinh người, cô xách băng ghế đánh người đuổi ra ngoài. Sau đó, cô một chân đạp lên ghế, một tay vung băng ghế lên đắc ý cười ha ha… Tỉnh mộng!
Tiết Tiểu Tần dụi dụi con mắt, ngó đồng hồ treo tường, mới tám giờ hà… Nhưng cô không còn buồn ngủ nữa.
Cô giật mình, Hoắc Lương còn ôm cô ngủ say. Tiết Tiểu Tần nhàm chán nằm đếm lông mi của anh, một cọng hai cọng ba cọng… Lúc Hoắc Lương ngủ rất yên tĩnh, thoạt nhìn không khó gần gũi như ngày thường. Tiết Tiểu Tần nhìn đến ngây dại, không nhịn được hôn lên cánh môi của anh, rón rén gỡ cánh tay anh đang ôm mình, ngồi dậy, ngáp một cái, le dép đi giải quyết vấn đề sinh lý.
Đi vệ sinh xong, cô đánh răng rửa mặt luôn. Nhớ tới việc một lát nữa phải thay quần áo, cô lại tắm rửa một cái.
Tắm xong đi ra, cô phát hiện Hoắc Lương còn đang ngủ, Tiết Tiểu Tần ghé vào bên giường nhìn anh một lúc mới lặng lẽ ôm lấy hộp quà, rón ra rón rén đi ra ngoài, sợ làm ồn đến Hoắc Lương.
Từng thấy qua trang phục đào kép, trang phục miêu nữ, trang phục nữ quân nhân, vậy nên khi nhìn thấy bộ trang phục nữ giúp việc trong hộp quà, Tiết Tiểu Tần vô cùng bình tĩnh tiếp nhận. So với trang phục miêu nữ trước đó, bộ đồ này đứng đắn hơn, giống trang phục nữ bồi bàn của quán cà phê Nhật, hai màu đen trắng kinh điển, còn có cài tóc, kích thước vô cùng vừa vặn. Lúc mặc vào, Tiết Tiểu Tần cũng cảm thấy chiếc váy này rất đẹp, thủ công tinh tế lại đẹp, váy xòe bồng cũng là loại trang phục Tiết Tiểu Tần yêu thích.
Cô tìm cái gương nhìn một chút, cảm thấy đầu tóc trông có vẻ không thích hợp. Vì vậy, cô gỡ mái tóc được tết lúc đi ngủ, chải thành tóc đuôi ngựa.
Lúc còn trẻ, mẹ Tiết cũng nổi danh là người đẹp. Mặc dù ba Tiết đã bước vào tuổi trung niên nhưng khí chất anh tuấn vẫn còn đấy, Tiết Tiểu Tần hội tụ tất cả những ưu điểm của ba mẹ, cho dù cô 26 tuổi giả trang thành loli cũng kém tí nào, tuyệt đối không xảy ra trò đùa khôi hài.
Mỗi lần soi gương, Tiết Tiểu Tần đều sắp yêu bản thân gần chết.
Nếu cô mặc trang phục nữ giúp việc, Hoắc Lương chắc chắn là nam chủ nhân của căn nhà. Lần này, quần áo nữ giúp việc rất nghiêm chỉnh, về cơ bản chẳng hạn chế nội dung. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần nghĩ cách làm thế nào để trở thành nữ giúp việc đạt yêu cầu, một lúc sau, cô vui sướng chạy về phía phòng bếp chuẩn bị làm điểm tâm.
Tiết Tiểu Tần không thích nấu cơm, nhưng không có nghĩa là cô không biết nấu cơm. Ngày nay, sách dạy nấu ăn bay đầy trời, Tiết Tiểu Tần chỉ cần tùy tiện tìm tòi một chút là có thể làm rất tốt.
Bình thường, một ngày ba bữa đều do Hoắc Lương làm, anh không cho Tiết Tiểu Tần nhúng tay vào. Hôm nay, Tiết Tiểu Tần muốn trổ tài nấu nướng, đương nhiên cô sẽ cố gắng đạt tới đẳng cấp hoàn mỹ.
Cô quyết định nấu cháo!
Đầu tiên là tìm cách dạy nấu cháo bát bảo, vo gạo, rửa táo đỏ, đậu phộng… xong, cho tất cả vào nồi áp suất rồi bật công tắc. Chờ đến khi nồi cháo sôi bọt thì vặn nhỏ lửa, tiếp tục hầm, Tiết Tiểu Tần mở tủ lạnh ra xem, trong sách nói, dưa muối chính là món ăn kèm tốt nhất.
Hôm qua, bọn họ có mua trứng vịt muối, Tiết Tiểu Tần cắt trứng vịt thành bốn cánh xinh đẹp, lại làm thêm một đĩa salad nấm kim chi. Tổng cộng có ba món ăn kèm, tuy rằng không phải do cô làm nhưng có lòng là đủ rồi.
Cô nếm thử cháo, mùi vị đã thơm ngon đậm đà, liền tắt bếp. Bưng cháo bát bảo trút vào nồi, ngâm nước lạnh một chút. Dọn chén đũa xong, cô vui sướng như chú chim nhỏ chạy vào phòng ngủ.
Hoắc Lương vẫn chưa tỉnh, đôi mắt Tiết Tiểu Tần đảo vòng tròn, xấu xa đi vào phòng tắm lấy vắt khăn lông ướt, trực tiếp dán lên mặt Hoắc Lương.
Hoắc tiên sinh lập tức mở mắt. Mới tỉnh dậy, anh có chút thất thần: “…Tiểu Tần?”
“Ngài nên dậy rồi, thưa tiên sinh.” Tiết Tiểu Tần rất ân cần lau mặt giúp anh: “Em đã làm điểm tâm rồi, ngài mau đi rửa mặt đi ạ.”
Hoắc Lương mờ mịt mấy giây, nhìn chằm chằm bộ váy trên người Tiết Tiểu Tần mới bừng tỉnh hiểu ra. Tiết Tiểu Tần rất thân mật kéo anh dậy, đẩy anh vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng nặn kem sẵn cho anh, còn rất tri kỉ hỏi: “Có cần giúp ngài đánh răng hay không ạ?”
Hoắc Lương lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.” Anh cảm thấy hơi nhức đầu, có thể là tối hôm qua để điều hòa không khí quá lâu, thật không xong.
Anh không thích chuyện không thể khống chế xuất hiện trên người mình. Ví dụ như đau ốm, điều này khiến cho anh cảm thấy rất không hài lòng.
Hoắc Lương nhìn vào gương, sau một đêm, râu mọc lởm chởm. Hoắc Lương cúi đầu tìm dao cạo râu. Không biết Tiết Tiểu Tần xuất hiện ở phòng tắm từ lúc nào: “Tiên sinh, ngài cần tìm thứ gì?”
Hoắc Lương nói cho cô biết mình đang tìm dao cạo râu, Tiết Tiểu Tần hiểu rõ, liền đáp: “Em cũng không biết ở chỗ nào.”