Thiên Tài Khí Phi
|
|
Vân Y nghe Tư Cảnh Hiên nói qua, Bồng Lai đảo ấm áp như xuân.
Kỳ thật, Tư Cảnh Hiên không biết, võ công của Vân Y rất cao.
Lúc trước, được Xuất Trần giúp, trong cơ thể Vân Y có lực lượng rất lớn.
Chỉ cần có thời cơ, là có thể bộc phát ra.
Xuất Trần biết đạo lý này, cho nên không nói cho Vân Y, mà là đang chờ thuận theo tự nhiên, làm cho lực lượng trong cơ thể Vân Y tự động thức tỉnh.
Mà lúc này, trải qua lúc nóng lúc lạnh, Vân Y cảm thấy trong cơ thể hơi thở cuồn cuộn, muốn dâng lên. Vân Y nhíu mày, không nói gì, nàng cố nén cảm giác không khỏe trong cơ thể. Không muốn liên lụy Xuất Trần cùng Tư Cảnh Hiên.
Trong cơ thể một cỗ hơi thở, không ngừng cuồn cuộn, giao tạp, Vân Y cảm thấy mình đang trải qua một loại thống khổ kì quái. Loại thống khổ này, hình như có tri giác, ở trong cơ thể mình không ngừng sinh ra.
Trong mắt Vân Y dần dần có lửa, trong đêm tối có vẻ rất là yêu dị.
Lúc Vân Y còn tri giác, đột nhiên tay chặt đứt thiên tàm ti. Sau đó mình ngừng lại, thân thể lại nổi lơ lửng.
Phía trước Tư Cảnh Hiên luôn chú ý chung quanh, hơn nữa Vân Y lúc ấy đã không dựa vào hắn kéo, mà có thể tự mình đi. Bởi vậy Tư Cảnh Hiên không có phát hiện không ổn, vẫn cẩn thận chú ý xung quanh, cố gắng bảo hộ Vân Y.
Khi Tư Cảnh Hiên không thấy, hắn đã cách Vân Y càng xa.
Vân Y ở lại, giờ phút này toàn thân bày biện ra hai nhan sắc, hồng xanh luân phiên . Vân Y cố gắng thanh tỉnh, nhưng cũng cảm thấy một cỗ hắc ám không ngừng hấp dẫn mình. Vân Y liều mạng giãy dụa, không muốn bị cuốn vào.
Thống khổ mãnh liệt, làm cho ý thức của nàng từ từ tan rã, Vân Y cảm thấy mình mệt mỏi. Vân Y thật muốn ngủ say, vậy sẽ không đau.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, muốn ngủ say.
Nhưng trong nháy mắt, trong đầu hiện ra một hình ảnh.
Đó là Tư Cảnh Hiên ôm nàng, tuyệt vọng nhảy xuống vực. Tư Cảnh Hiên tuyệt vọng, thống khổ, làm Vân Y tan nát cõi lòng.
Giờ khắc này, Vân Y chậm rãi rơi nước mắt.
Đồng thời, Vân Y hai hơi thở trong cơ thể đã hòa nhập lại.
Vân Y đột nhiên mở mắt, tao nhã lưu chuyển, ba quang liễm diễm.
Vân Y nhẹ nhàng vung tay lên, phát hiện nước biển lập tức tách ra hai lên. Vân Y không hiểu nhìn tay mình, trong lòng nghĩ lực lượng của mình lại tăng lên như bậy.
Nhưng khi Vân Y nhìn phía trước mờ mịt, Vân Y lập tức không bình tĩnh.
Hai bọn họ đâu?
Hiên đâu? Xuất Trần đâu?
Vân Y hậm hực. Xong đời rồi, nếu để Tư Cảnh Hiên biết, mình chắc chắn bị mắng. Hơn nữa bị mắng không phải quan trọng nhất, nếu bọn họ không thấy mình, nếu sốt ruột, nên làm gì bây giờ?
Vân Y trong lòng khẩn trương, cắn răng một cái, quyết định tăng tốc độ, nhanh chóng đuổi kịp.
Vân Y mạnh mẽ dùng nội lực toàn thân, bơi nhanh về phía trước, hiệu quả hảo làm cho Vân Y trợn mắt há hốc mồm.
Tốc độ này, sao lại nhanh như vậy?
Qủa thực là như tốc độ của hỏa tiễn, như vậy mình hẳn nhanh chóng đuổi kịp.
Vân Y cao hứng, thêm lực, bơi nhanh.
Mà Xuất Trần cùng Tư Cảnh Hiên, giờ phút này cũng không chú ý tới Vân Y mất tích. Bởi vì bọn họ chú ý an toàn, phòng ngừa đột nhiên có nguy hiểm tập kích.
Mà Vân Y sau khi bơi nhanh, cuối cùng cũng thấy hai thân ảnh phía trước.
Nhìn hai bóng dáng quen thuộc, Vân Y thực cảm thấy mình sắp cảm động.
Vân Y nhanh chóng bơi đến, nhìn Tư Cảnh Hiên cầm thiên tàm ti trống rỗng trên tay, trên mặt nhất thời xuất hiện thần sắc khó xử.
Làm sao bây giờ?
Chút nữa, Hiên nhìn thấy đoạn thiên tàm ti kia, chắc chắn biết mình rời đi.
Cắn chặt răng, Vân Y tiến lên, vừa bơi theo, vừa lặng lẽ đem thiên tàm ti cột vào. Tuy rằng nút thắt có chút lộn xojn, nhưng Hiên chắc là không nhìn kỹ.
Vân Y tự an ủi mình, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy.
Kế tiếp, bình tĩnh một đoạn thời gian.
Vân Y vừa yên lòng, tính thả lỏng một chút, liền cảm giác được có rất nhiều hơi thở tới gần.
Nhất thời, Vân Y híp mắt lại, ánh mắt nhìn xung quanh.
Mà lúc này Tư Cảnh Hiên cùng Xuất Trần cũng ngừng lại, bọn họ cho Vân Y vào giữa, hình thành tư thái bảo hộ.
Nhìn bọn họ như thế, Vân Y trong lòng xẹt qua một đạo dòng nước ấm, ánh mắt lộ vẻ ôn hòa.
Ba người vừa điều chỉnh trạng thái của mình, xung quanh cũng đã khoảng ba mươi người mặc quần áo màu lục vây quanh.
Nhìn những người này, Vân Y lập tức nhớ lại Tư Cảnh Hiên từng nói với nàng về cấp bậc của Bồng Lai đảo.
Tư Cảnh Hiên từng nói với Vân Y, cấp bậc của Bồng Lai đảo nhận biết qua màu sắc quần áo. Theo thứ tự là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím, màu đỏ là cấp trưởng lão, giống như các trưởng lão theo Minh Du Nhiên lúc trước, võ công người người đều bất phàm.
Mà đảo chủ Bồng Lai đảo lại mặc màu vàng chói, tượng trưng cho mặt trời.
Màu vàng, tưởng tượng Minh Huy mặc quần áo màu này, Vân Y châm chọc.
Vân Y giương mắt nhìn về đám người trước mắt, trong lòng biết đây là lực lượng cấp trung của Bồng Lai đảo. Võ công không cao lắm, nhưng thắng ở cách phối hợp, cho nên vẫn có chút khó giải quyết.
Những người này bao vây họ, cầm một cây cờ lớn, trên cờ viết Bồng Lai đảo vạn thế thiên thu.
Choáng váng, nhìn vậy, Vân Y cảm thấy miệng mình run rẩy lợi hại. Minh Huy chẳng lẽ vì chuyện tình cảm bị thương, cho nên ảnh hưởng đến đầu óc, bằng không làm sao có thể làm chuyện dọa người như vậy.
Đột nhiên cảm giác được khí thế biến đổi, Vân Y lập tức thu hồi suy nghĩ, tập trung tinh thần nhìn về phía trước.
Người cầm cơ, ở trước mắt Vân Y di chuyển nhanh, rõ ràng là muốn bày trận.
Vân Y chăm chú nhìn, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở.
Tuy rằng đối phó với bọn họ, Tư Cảnh Hiên cùng Xuất Trần chỉ xem là chuyện nhỏ. Nhưng nếu phải tiêu hao nhiều thể lực, như vậy sau này sẽ bất lợi.
Hơn nữa, lúc này Vân Y không chỉ chú ý bọn chúng bày trận, còn chú ý bọn họ có gửi tín hiệu gì không. Nếu để người của Bồng Lai đảo, biết bọn họ đến, vậy phải làm sao? Có lẽ ba người sẽ tự dâng lên cửa, cho Minh Huy làm thịt.
Nơi này dù sao cũng là Bồng Lai đảo, Vân Y không tự tin cho rằng ba người có thể chống lại Bồng Lai đảo. Dù sao Bồng Lai đảo ngàn năm cơ nghiệp, nàng không thể khinh thường.
Vân Y nhìn, phát hiện ánh mắt họ không có thần thái. Bọn họ cứ như là những người máy, hoàn toàn không có ý thức.
Vân Y nghĩ, không phải là đầu gỗ chứ?
Vân Y quyết định thử một lần, vì thế Vân Y khẽ động ngón tay, trên tay lập tức có ánh huỳnh quang màu trắng lưu chuyển.
Vân Y chỉ tay, ánh huỳnh quang liền hướng tới bọn chúng.
Ánh huỳnh quang lòng vòng trước cơ thể bọn chúng, nhưng chúng không có phản ứng.
Vân Y đã hiểu, sau đó ngón tay lại khẽ động, ánh huỳnh quang mang theo tia sắc bén hướng về bọn chúng.
Lần này, chúng có phản ứng. Bọn chúng đối với lực công kích của ánh huỳnh quang lại phản kháng, hơn nữa là chiêu chiêu sắc bén.
Nhìn vậy, Vân Y nở nụ cười, trong lòng nghĩ Minh Huy không biết muốn làm gì, lại để dân chúng trên đảo có bộ dáng như thế này.
Nhưng ánh mắt Vân Y lại sắc bén. Nàng khẽ động tay, trong khoảnh khắc vô số ánh huỳnh quang không có lực sát thương hướng bọn chúng.
Bọn chúng thấy ánh huỳnh quang không có lực sát thương không có phản ứng, chỉ máy móc huy động cờ lớn, tạo thành từng đạo kiếm khí, nghĩ là Tư Cảnh Hiên cùng Xuất Trần công kích.
Lúc ánh huỳnh quang suy yếu, khóe miệng tươi cười của Vân Y chuyển hoán thành xơ xác tiêu điều. Ngay sau đó, ánh huỳnh quang nháy mắt hóa thành kiếm khí sắc bén, nháy mắt xuyên thấu bọn chúng, làm cho bọn chúng không có cơ hội phản kháng, rời đi cuộc sống này.
Nháy mắt bọn chúng đã ngã xuống, chỉ còn ba người bọn họ.
Tư Cảnh Hiên cùng Xuất Trần vẫn một thân áo trắng, trên người chưa có hạt bụi nhỏ. Vân Y cũng một thân lạnh nhạt, nâng mắt, trên mặt lộ vẻ ôn hòa tươi cười, nhìn về phía Tư Cảnh Hiên cùng Xuất Trần.
Giờ phút này Vân Y, đã sớm hiểu quy tắc của thế giới này. Ở đây không có đồng tình và lòng thương hại, chỉ có thực lực mới làm chuyện mình muốn.
Hiện tại Vân Y, chỉ muốn bảo vệ cho người mình yêu. Cái khác, nàng không dư sức lo lắng, để ý.
Tư Cảnh Hiên nhìn về phía Vân Y, nhìn nữ nhân của mình có thể bảo vệ cho mình. Thực lực của nàng, trí tuệ của nàng, dĩ nhiên có thể một mình đảm đương. Đôi khi, lại hơn cả hắn.
Loại cảm giác này, rất phức tạp.
Có chút mất mát, nhưng cũng vui mừng.
Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y, hiểu ý cười.
Vân Y nhìn người mình yêu cười, chỉ cảm thấy rất trân quý.
Xuất Trần nhìn tình huống, cũng xuất hiện ý cười.
Hắn luôn lạnh lùng nên khó hiểu được tình yêu. Nhưng nhìn biểu đệ cùng nàng hạnh phúc, lòng hắn cũng cao hứng.
Chỉ là, lúc này, Xuất Trần đột nhiên nghĩ, trong cuộc sống này có phải cũng có một nữ tử như vậy đang chờ hắn hay không.
Đột nhiên, hắn nở nụ cười, Xuất Trần phát hiện mình càng ngày càng không giống chính mình, tựa hồ đã có tình cảm.
Trải qua trận này, ba người đã lên bờ.
Mà lúc này, ở trên một tòa tháp cao nhất của Bồng Lai đảo.
Minh Huy đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt mặt hiện lên tia tham lam.
Tịch Diệt Thanh Liên!
Thật sự là may mắn, thật không uổng công a!
Thật sự không ngờ, mình vẫn âm thầm tìm kiếm Tịch Diệt Thanh Liên, nay lại chủ động đưa đến cửa.
Minh Huy gần đang luyện võ công tà môn. Hắn phải dùng máu người để luyện, người bị hút máu, lại được chế luyện thành người máy chiến đấu.
Đối với chuyện này, Minh Huy phi thường vừa lòng. Vừa thỏa mãn mình, còn có thể lợi dụng phế vật.
Hơn nữa, bởi vì Minh Huy dùng máu bọn họ, cho nên đối với phản ứng của bọn họ là sẽ có cảm ứng.
Bởi vậy khi họ chết, trên người cảm nhận được hơi thở lý Tịch Diệt Thanh Liên, làm cho Minh Huy cảm nhận được.
Minh Huy nở nụ cười âm lãnh, trong lòng nghĩ là do họ tự đưa đến cửa, nếu không lợi dụng, thật sự là thẹn với ông trời.
Minh Huy đột nhiên ngồi dậy, hơi thở âm lãnh phóng ra ngoài, quanh thân âm khí lượn lờ.
Mà bên kia, ba bọn họ đã đến. Nhìn thác nước trước mặt, Vân Y hít một hơi, không thể không thừa nhận nơi này thật sự rất đẹp.
Tư Cảnh Hiên tiến lên, trên tay kình khí vờn quanh, sau đó đánh về phía thác nước.
Thấy vậy, Vân Y nín thở, biết cửa của Bồng Lai đảo sẽ mở ra.
Quả nhiên, ngay sau đó, thác nước tách ra thành hai bên, có một đường ở giữa.
Tư Cảnh Hiên lui ra phía sau, nắm tay Vân Y, ánh mắt kiên định nhìn Vân Y. Vân Y cũng nhìn lại, mang nụ cười hạnh phúc. Có thể cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau đồng sinh cộng tử, đây là hạnh phúc của Vân Y.
Ba người đi vào Bồng Lai đảo, trong Bồng Lai đảo ấm áp như xuân, bốn phía cỏ trải dài, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn cảnh sắc tốt đẹp, Vân Y cảm thấy đáng tiếc. Cảnh đẹp như vậy, người ở lại là Minh Huy độc ác, tiểu nhân.
Lúc họ vào Bồng Lai đảo, cũng cẩn thận giấu hơi thở trên người. Nơi này là Bồng Lai đảo, nơi nơi đều là cao thủ, có khả năng bị phát hiện, bởi vậy ba người đều phi thường cẩn thận.
|
Nhưng bọn họ cũng không biết, khi chưa vào Bồng Lai đảo, đã bị theo dõi.
Đi qua hoa cốc xinh đẹp, trải qua mộc lâm trân quý, bọn họ đến trước một cái tháp. Trên tháp viết hai chữ Dược tháp, vừa đến gần, đã có thể ngửi được mùi thơm.
Tư Cảnh Hiên đi ra phía trước, trên ổ khóa cửa, đảo một hồi, cửa được mở.
Tư Cảnh Hiên từng sống vài năm ở Bồng Lai đảo, đã sờ soạng qua Bồng Lai đảo.
Vì thế, hắn biết Bồng Lai đảo đáng sợ cùng với Minh Huy cường đại, cho nên hắn vẫn ẩn nhẫn không phát, luôn luôn tích tụ thực lực của mình.
Nhưng cho dù cố gắng nhiều năm, một tay lập Bích Thủy sơn trang, cũng khó chống lại Bồng Lai đảo. Mà nay, dù cùng Tuyết Uyên liên thủ, vẫn không địch lại. Nhất là, Tuyết Uyên phu nhân trúng độc, đối với Tuyết Uyên có ảnh hưởng lớn.
Tư Cảnh Hiên vào Dược tháp, Vân Y và Xuất Trần lại canh ở ngoài.
Vân Y và Xuất Trần cẩn thận phát hiện, sợ bị người của Bồng Lai đảo phát hiện.
Tư Cảnh Hiên vào trong, vốn nghĩ sẽ tốn nhiều thời gian, nhưng lại có vẻ dị thường dễ dàng. Khác thường tất có yêu, Tư Cảnh Hiên khẩn trương cùng lo lắng.
Nhưng, nếu đã vào, tất nhiên sẽ không dễ ra ngoài. Vì thế, Tư Cảnh Hiên lại đi nhanh, đến lầu cao nhất lấy thuốc giải.
Vì sao Tư Cảnh Hiên biết đó là giải dược, bởi vì Minh Huy có một thói quen. Là vì mỗi khi luyện được dược mới, sẽ đem nó đặt ở tầng cao nhất ở dược tháp.
Vì thế, Tư Cảnh Hiên mới có thể nghĩ muốn trộm giải dược.
Tư Cảnh Hiên cầm giải dược trên tay, ánh mắt càng nheo lại. Hắn đã biết mình đang bị theo dõi, hiện tại phỏng chừng đã trúng bẫy.
Nháy mắt, Tư Cảnh Hiên bối rối, hắn nhanh chóng xuống dưới, muốn chạy nhanh đến cạnh Vân Y.
Tư Cảnh Hiên thân thể như tơ hồng, muốn chạy nhanh đến bên cạnh Vân Y.
Cơ hồ trong lúc đó, Tư Cảnh Hiên sẽ đến được cửa, Tư Cảnh Hiên mang theo một chút hy vọng, chạy nhanh ra cửa.
Dị biến cũng đột nhiên xảy ra, lúc tay Tư Cảnh Hiên vừa chạm vào cửa, nháy mắt vô số sát khí vọt tới Tư Cảnh Hiên.
Tư Cảnh Hiên lập tức cảm giác lạnh cả người, lần đầu tiên hắn vì nhớ một người, mà hoàn toàn quên phòng bị.
Tư Cảnh Hiên nháy mắt dùng nội lực toàn thân, sát khí chạm đến kình khí của Tư Cảnh Hiên, lập tức tiêu tán vô hình.
Tư Cảnh Hiên xoay người lại, nhìn thấy Minh Du Nhiên khẽ cười đứng đó.
Minh Du Nhiên vẫn xinh đẹp như cũ, vẻ u oán trong mắt cũng không che dấu. Nàng lúc này chỉ đứng đó, lặng im nhìn Tư Cảnh Hiên. Trong ánh mắt có yêu, cũng có hận.
Vừa rồi phụ thân thông báo với nàng, nói là Sở Hiên, không, hiện tại là Tư Cảnh Hiên. Nói là Tư Cảnh Hiên cùng Tuyết Uyên thiếu chủ cùng với Vân Mộng Vũ đã tới Bồng Lai đảo.
Vừa nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên của Minh Du Nhiên là vui sướng, nhưng nhanh chóng lại thay thành hận ý.
Tư Cảnh Hiên, hắn đến đây, hơn nữa là cùng Vân Mộng Vũ đến.
Minh Du Nhiên cao hứng nhận nhiệm vụ phụ thân bố trí, nàng tính toán, muốn cho Vân Mộng Vũ bị tra tấn đến chết. Lại muốn giữ Tư Cảnh Hiên lại, hắn chỉ có thể ở lại bên cạnh mình.
Vừa rồi nhìn thấy Tư Cảnh Hiên, nàng xúc động, muốn gọi Hiên ca ca.
Nhưng nghĩ tới lúc trước Tư Cảnh Hiên đối với mình tàn nhẫn lại đối với Vân Mộng Vũ vô tận ôn nhu, lòng nàng hận ý ngập trời, căn bản không thể áp chế. Trong nháy mắt, nàng mất đi lý trí, tay mở ra cơ quan trong tháp.
Chỉ là, lúc ra tay, nàng hối hận.
Nếu, Hiên ca ca cứ ra đi như vậy, như vậy nàng nên sống như thế nào. ( Út: Vâng, chị ảo tưởng sức mạnh quá đi ạ :v)
Nhưng, may mắn là, Tư Cảnh Hiên không có chuyện gì.
Khi khí thế của Tư Cảnh Hiên bộc phát, Minh Du Nhiên kinh hãi.
Võ công của hắn, đã sâu không lường được. Minh Du Nhiên bất ngờ.
“Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!”
Minh Du Nhiên nhìn Tư Cảnh Hiên, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc nan giải, cuối cùng nói một câu như vậy.
Nhưng một câu này, nói hết đoạn tình yêu thê lương của Minh Du Nhiên.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, bây giờ lại phát hiện mình không hiểu nam nhân này.
Vẫn nghĩ, hắn ôn nhu, tao nhã, nhưng khi hắn tuyệt tình lãnh khốc, lại làm nàng đau lòng.
Minh Du Nhiên lúc trước là cô gái yêu say đắm, mang theo tình ý đi tìm Tư Cảnh Hiên. Nhưng khi gặp được, Tư Cảnh Hiên lại dùng phương thức quyết liệt làm cho nàng hết hy vọng. Nàng mang theo vết thương đầy người trở lại Bồng Lai đảo, nhìn cảnh vật tốt đẹp, nay lại chỉ còn lại sự châm chọc.
Minh Du Nhiên nhìn Tư Cảnh Hiên, nhìn nam nhân mình yêu, phát hiện hắn tuấn mỹ phi phàm, nhưng hắn cũng không thuộc về mình.
Nghe Minh Du Nhiên nói, Tư Cảnh Hiên nhẹ nhàng nhíu mày.
Đối với Minh Du Nhiên, hắn không có áy náy.
Bởi vì Minh Huy thương tổn hắn, muốn phế bỏ võ công hắn, cưỡng chế hắn vĩnh viễn ở lại Bồng Lai đảo, nữ tử lớn lên với mình lại đồng ý.
Hắn biết, nàng thương hắn.
Chỉ là, nữ tử này yêu rất ích kỷ, rất tàn nhẫn. Ích kỷ đến làm cho hắn cảm thấy đáng sợ, tàn nhẫn làm cho hắn không có chút động tâm.
“Cho ta ra ngoài!”
Lời nói Tư Cảnh Hiên như mệnh lệnh tàn khốc.
Minh Du Nhiên nhu tình, nghe Tư Cảnh Hiên tàn nhẫn như vậy, nhất thời phá thành mảnh nhỏ.
“Ra ngoài?”
Minh Du Nhiên đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười.
“Tư Cảnh Hiên, ngươi nghĩ đây là đâu? Là Bích Thủy sơn trang, hay là Hiên vương phủ? Muốn ra ngoài, có thể a, gật đầu làm con rể Bồng Lai đảo, ta sẽ cho ngươi ra ngoài.”
Minh Du Nhiên biết cả đời không quên được nam nhân này, một khi đã như vậy, nàng nhất định phải có hắn. Vô luận là cách gì, chỉ cần có thể giữ hắn bên cạnh là tốt rồi.
Nghe nói như thế, Tư Cảnh Hiên hiện lên sắc bén sát khí, ánh mắt nhìn về phía Minh Du Nhiên như kiến, làm cho Minh Du Nhiên cảm thấy đau đớn.
Tư Cảnh Hiên mạnh mẽ phất hai tay áo, mãnh liệt kình khí buông ra.
Minh Du Nhiên thấy bậy, trong ánh mắt lạnh lùng trào phúng, hai tay khẽ động, mở toàn bộ cơ quan trong dược tháp.
Nháy mắt, dược tháp thay đổi bất ngờ, lại xuất hiện vô số ảo giác.
Tư Cảnh Hiên ngưng mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp tươi cười bị ảo giác tạo thành, trên mặt có vẻ tàn khốc.
Giờ phút này, bên ngoài chắc chắn cũng gió nổi mây phun.
|
Nhớ tới người ở bên ngoài, Tư Cảnh Hiên trên mặt hiện lên quyết tuyệt, quyết định liều mạng.
Tư Cảnh Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm nhận tất cả. Mặc cho đao khí kiếm khí dừng trên người hắn, đột nhiên Tư Cảnh Hiên khẽ động, ngay sau đó Tư Cảnh Hiên lập tức ra tay.
Minh Du Nhiên nhìn nam tử giữa sân chống lại địch thủ, cảm thụ được hắn trên người tản mát ra quyết tuyệt hơi thở, không hiểu cái gì làm cho hắn không muốn sống như vậy.
Cơ quan trong dược tháp không có khả năng vây khốn Tư Cảnh Hiên. Muốn kéo dài thời gian, làm cho Vân Y cùng Xuất Trần không được cứu viện.
Chỉ là, Minh Du Nhiên không nghĩ đến, Tư Cảnh Hiên lại chọn cách này.
Khi Minh Du Nhiên thất thần, Tư Cảnh Hiên đã tới cạnh nàng. Ngay sau đó, Minh Du Nhiên cảm nhận được đau đớn hít thở không thông.
Tư Cảnh Hiên bóp cổ Minh Du Nhiên, trong mắt tràn đầy tàn khốc.
Minh Du Nhiên nhìn nam nhân mình yêu, nhìn hắn bóp cổ mình. Đột nhiên, Minh Du Nhiên khóc, nước mắt như ngọc cuồn cuộn rơi. Lúc này khuôn mặt Minh Du Nhiên lập tức sinh ra một loại kinh tâm động phách xinh đẹp.
Chỉ là trong mắt Tư Cảnh Hiên không có cảm xúc gì.
Minh Du Nhiên nhìn vẻ tàn khốc trong mắt Tư Cảnh Hiên không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng, lòng nàng đã chết, cũng không ôm hy vọng nữa.
“Mau mở cửa, nếu không ta bóp chết ngươi.”
Lời nói như băng của Tư Cảnh Hiên truyền đến, nghe vào tai Minh Du Nhiên là một loại thương tổn.
“Nếu ta nói không thì sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự dám thương ta? Nếu ta xảy ra chuyện gì, ái thê của ngươi sẽ nhận hình phạt tàn khốc nhất thế gian này.”
Minh Du Nhiên lạnh lùng nói, nghĩ Tư Cảnh Hiên vì Vân Mộng Vũ mà phải cố kỵ.
Nhưng nàng đã sai.
Tư Cảnh Hiên lại càng bóp cổ Minh Du Nhiên, nháy mắt cảm nhận được cái chết, Minh Du Nhiên sợ hãi.
Lúc đó, nàng đã biết, Tư Cảnh Hiên ngoan độc, không phải người.
Không tiếng động, Minh Du Nhiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nhìn Minh Du Nhiên như thế, Tư Cảnh Hiên thả lỏng lực tay, cho Minh Du Nhiên có thể thở. Minh Du Nhiên khẽ động, đem kình khí đánh vài hướng ở cửa, ngay sau đó lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tư Cảnh Hiên nhân lúc Minh Du Nhiên không phát hiện, trong mắt lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này Vân Y đúng là gặp nguy hiểm.
Khi Tư Cảnh Hiên đi không lâu, Minh Huy mang theo người của Bồng Lai đảo tới dược tháp.
Khi thấy Minh Huy, Vân Y trong lòng lập tức liền hiện lên hai chữ, yêu quái.
Đó tuyệt đối là yêu quái a, người hơn bốn mưoi, không biết luyện công phu tà môn gì, lại giống nữ tử hơn hai mươi tuổi.
Hơi thở âm trầm, thật sự là dọa người.
Minh Huy đến gần, ánh mắt lập tức tập trung trên người Vân Y.
Nhìn hơi thở trên người Vân Y thông thấu, ẩn ẩn có khí thế như thiên địa.
Minh Huy nhất thời mừng rỡ, xem ra Vân Y này đã hấp thu toàn bộ Tịch Diệt Thanh Liên trong cơ thể. Nữ tử này, nếu hắn sử dụng, vậy võ công hắn nhất định có thể cao ngất, không ai địch nổi.
Nhưng nếu cho nàng sống, như vậy hậu quả cũng không chịu nổi.
Minh Huy nhìn toàn thân Vân Y, ngữ khí âm nhu nói:“Nữ nhân này ở lại, Xuất Trần ta cho ngươi mang theo giải dược an toàn rời đi.”
Nghe thế, đôi mắt Vân Y khẽ nhúc nhích, trong lòng mắng to.
Minh Huy, hắn muốn trâu già gặm cỏ non?
Nghĩ vậy, Vân Y nhìn về phía Minh Huy ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Biết Vân Y hiểu lầm mình, Minh Huy cũng không giải thích. Hắn làm việc chưa bao giờ cần giải thích, chỉ cần mình thích là có thể.
Bởi vậy, hắn không giải thích, dù sao hôm nay nữ tử này, hắn phải giữ.
Mà Xuất Trần nghe nói như thế, cũng lập tức lãnh đạm trả lời:“Nằm mơ.”
Ách, hai chữ ngắn gọn.
Giờ phút này, hình tượng Xuất Trần ở trong lòng Vân Y thật sự là cao lớn không gì sánh kịp a.
Mà thân là đảo chủ Bồng Lai đảo, có thói quen được người khác khen tặng nịnh nọt. Chưa từng nghe sự trả lời này, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Minh Huy âm âm cười, đột nhiên nói:“Được, tốt lắm. Nếu bây giờ không chịu, chút nữa sẽ không yêu cầu ta nhận nàng chứ.”
Minh Huy nói xong câu cuối, lập tức lui ra phía sau, lập tức có nhiều người của Bồng Lai đảo tiến lên.
Nhìn người trước mắt đều mặc quần áo màu vàng, Vân Y cùng Xuất Trần liếc nhau, đều ngưng trọng.
Những người này cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là Minh Huy. Minh Huy võ công độc bộ thiên hạ, đến tình trạng gì, đến nay không ai biết.
Hai người biết trận chiến này vô cùng gian nan, nhưng không có cách khác, chỉ có thể đón nhận.
Võ công của Vân Y và Xuất Trần đều là cao thủ trong cao thủ, cho dù đụng tới cao thủ Bồng Lai đảo, cũng hạ được.
Kiếm khí giàn giụa, không ngừng có người của Bồng Lai đảo ngã xuống.
Nhưng trên mặt Vân Y không vui mừng, bởi vì các trưởng lão cùng Minh Huy không ra tay. Hơn nữa Tư Cảnh Hiên bây giờ còn ở trong dược tháp, không biết có chuyện gì. Vân Y sắc mặt ngưng trọng, tâm tư đã có dấu hiệu lo lắng.
Minh Huy nhìn kiếm pháp tinh diệu của hai người tinh diệu, ánh mắt hiện lên vẻ thú vị. Nhưng ngay sau đó, thần sắc liền biến thành ngoan lệ.
Minh Huy thân ảnh chớp động, ngay sau đó đã đến cạnh Vân Y.
Nháy mắt, hơi thở âm trầm đến gần, Vân Y cảm giác được sự âm lãnh này len lỏi vào lòng, làm cho nàng có cảm giác sợ run.
Cái loại cảm giác này, làm cho lòng Vân Y nhịn không được co rụt lại, ngay sau đó một thân ảnh màu trắng chắn trước mặt Vân Y .
Xuất Trần, nhìn Xuất Trần nghĩa vô phản cố đứng trước người mình, Vân Y gắt gao cầm tay mình, làm mình phải kiên cường, không thể yếu ớt.
Nâng mắt, nhìn về phía Minh Huy, trong mắt lộ vẻ xơ xác tiêu điều.
|
Lúc này, Xuất Trần cùng Minh Huy đã đánh nhau kịch liệt. Xuất Trần luôn luôn lạnh nhạt vô ba, thế nhưng cũng xuất hiện vẻ mặt cố hết sức. Mà Minh Huy lại mang vẻ mặt thoải mái.
Vân Y hít sâu một hơi, gia nhập chiến đấu, Vân Y đã đến không thể nghi ngờ sử cải biến thế cục.
Minh Huy thu hồi tâm tình thoái mái, ánh mắt nhìn về phía Vân Y cùng Xuất Trần mang theo nhè nhẹ phẫn nộ.
Khí thế quanh thân Minh Huy nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, làm cho Vân Y và Xuất Trần đồng thời cảm giác được trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn.
Hai người kinh hãi vô cùng, hai người dùng hết toàn lực liên thủ, nhưng vẫn khó có thể lay động Minh Huy, điều này làm cho Vân Y và Xuất Trần hiểu hôm nay muốn an toàn rời đi, hy vọng thật sự xa vời. Còn Tư Cảnh Hiên vẫn ở trong tháp, sắc mặt hai người càng thêm khó coi.
Minh Huy đối phó hai người vẫn nắm chắc, nhưng vẫn bị Vân Y cùng Xuất Trần liều mạng đấu pháp làm động chân hỏa.
Minh Huy nhìn Xuất Trần, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.
Vân Y cảm giác được Minh Huy biến hóa, nháy mắt quay đầu nhìn về phía Minh Huy, phát hiện Minh Huy mang sát khí nhìn Xuất Trần, Vân Y trong lòng kinh hãi, vội giải cứu Xuất Trần, nhưng vẫn chậm một bước. Nàng nhìn Minh Huy dùng một chưởng đánh Xuất Trần.
Nhất thời, Xuất Trần phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược ra ngoài.
Vân Y nhất thời không để ý an nguy của mình, nhận một đạo kiếm của Minh Huy. Nhưng bởi vì Vân Y trong cơ thể vừa mới hấp thu Tịch Diệt Thanh Liên, bởi vậy khóe miệng chỉ tràn máu, không nghiêm trọng như Xuất Trần.
Vân Y nhân cơ hội này, bay đến bên cạnh Xuất Trần, nhìn hắn suy yếu đến cực điểm, trong mắt Vân Y tất cả đều là tia máu.
Nàng hận, hận mình vô năng, mới làm cho Xuất Trần như vậy. Nếu mình đủ mạnh, sẽ không có cảnh ngộ như hôm nay.
Vân Y ánh mắt sắc bén, trên mặt mang cừu hận.
Nhìn ánh mắt như vậy, trong đầu Minh Huy đột nhiên hiện lên nữ tử kia, tựa hồ cũng mang ánh mắt hận ý nhìn mình.
Trong nháy mắt, Minh Huy điên cuồng.
Lại là ánh mắt này, lại hận như vậy sao?
Ca nhi, ngươi có chết cũng không nhìn ta một cái!
Nháy mắt, Minh Huy lâm vào điên cuồng, ánh mắt nhìn Vân Y cùng Xuất Trần khủng bố như sói.
Minh Huy nâng tay, trên tay hắc khí lượn lờ, năng lượng khủng bố kia làm đồng tử Vân Y co rụt lại. Nhưng trong ánh mắt cũng không lùi bước, mà là vẻ mặt kiên quyết nhìn hắn.
Minh Huy tỏng lòng đều là giết chóc, giờ phút này chỉ có giết chóc mới có thể làm cho hắn bình tĩnh lại.
Tư Cảnh Hiên vừa ra dược tháp lại thấy cảnh tượng này, mục lục dục liệt.
Nháy mắt ngón tay Tư Cảnh Hiên hóa ra một đạo kiếm khí, không lưu tình cắt vào mặt Minh Du Nhiên.
Trên mặt bị thương, Minh Du Nhiên nháy mắt sợ hãi kêu ra tiếng.
Tiếng kêu này thuận lợi kéo Minh Huy lại, Minh Huy mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, phát hiện Tư Cảnh Hiên bóp cổ nữ nhi, nhất thời sắc mặt xanh mét.
Nữ nhi đã thất bại, thật là dính tới chuyện tình cảm, liền trở nên hồ đồ.
Cho nàng đi khởi động trận pháp cùng cơ quan, vây khốn Tư Cảnh Hiên. Nàng lại đem mình đưa vào miệng cọp.
“Thả bọn họ ra, bằng không ta khiến cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”
Thanh âm lạnh lùng Tư Cảnh Hiên truyền đến, Minh Huy sắc mặt khó coi.
Từ sau khi luyện võ công kia, hắn đã mất đi năng lực sinh dục. Mà hắn chỉ có một mình Minh Du Nhiên, về sau cũng chỉ có đứa nhỏ này.
Bởi vậy, Minh Huy không có khả năng không để ý sinh tử Minh Du Nhiên.
Minh Huy cúi đầu nhìn về phía hai người, khóe miệng lộ ra nụ cười âm lãnh.
“Có thể đổi, nhưng chỉ có thể một đổi một.”
Nghe thế, Tư Cảnh Hiên không chịu, cái nào cũng là tính mạng của hắn, không thể xem nhẹ.
Một cái là người đồng sinh cộng tử, một cái là huynh đệ.
Tư Cảnh Hiên trên mặt xuất hiện thần sắc quyết liệt, đột nhiên bóp cổ Minh Du Nhiên càng chặt.
Nháy mắt sắc mặt Minh Du Nhiên xanh tím, đó là dấu hiệu sắp chết.
Mà Minh Huy thấy như vậy, trên mặt hiện lên ngoan lệ, nháy mắt cũng bóp cổ Vân Y.
Vân Y bị lực cường đại này bóp cổ, trên mặt cũng bày ra thần sắc xanh tím.
Nhìn Vân Y bị Minh Huy đối đãi như thế, Tư Cảnh Hiên ánh mắt đau xót, muốn mở miệng nói chuyện, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể suy sụp buông Minh Du Nhiên.
Lúc thấy Vân Y bị như thế, Tư Cảnh Hiên phát hiện lòng mình cứng rắn cỡ nào, lúc này cũng không chịu nổi.
Tư Cảnh Hiên cúi đầu, không biết làm vậy tốt hay không, chọn ai?
Không thể chọn, hắn tình nguyện mình chết một nghìn lần, cũng không hy vọng hai bọn họ bị thương tổn.
Minh Huy nhìn thấy vậy, đắc ý nở nụ cười.
“Thế nào, chọn một người? Đến lúc đó, đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội.”
Tư Cảnh Hiên nhất thời ánh mắt như đao nhìn Minh Huy, nhưng Minh Huy vẫn cười càn rỡ.
Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y cùng Xuất Trần, tim như bị đao cắt. Hắn đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt cùng tuyệt vọng.
Đôi mắt ám trầm, chuẩn bị mở miệng, bị Xuất Trần đánh gãy .
“Mang theo Vân Y đi đi, a Hiên.”
Vân Y giương mắt, không thể tin nhìn Xuất Trần.
Mà Xuất Trần mang ánh mắt kiên định nhìn Vân Y, trong đó ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
Nhìn ánh mắt Xuất Trần, cùng với ánh sáng hy vọng, Vân Y không thể cự tuyệt.
Vân Y đột nhiên nhớ tới, Xuất Trần từng nói, Tịch Diệt Thanh Liên cùng chủ nhân Linh Âm lựa chọn, là hy vọng của Tuyết Uyên.
Mà Tư Cảnh Hiên nghe thấy lời này, cũng thật sâu nhìn Xuất Trần, ánh mắt hai người giao nhau, trong ánh mắt kiên định cùng kiên quyết.
Cuối cùng, Tư Cảnh Hiên thở một hơi, rốt cục cũng nói.
“Ta chọn Vân Y.”
Nói xong, Tư Cảnh Hiên như mất đi khí lực, thiếu chút nữa đứng không nổi. Lựa chọn như vậy, tàn nhẫn, quả thực là muốn mạng của hắn.
Nghe thế, Minh Huy trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, khó có thể tin.
Chọn thê tử sao?
Vì sao, năm đó Tuyết Linh Ca cùng Tư Minh Dạ lại chọn nhau.
|
Minh Huy không hiểu, nhưng hắn không muốn nuốt lời. Dù sao Tuyết Uyên đã như cá trong chậu, đến lúc đó muốn bắt ai còn không phải dễ như trở bàn tay.
Minh Huy tràn đầy tự tin, bởi vậy trong mắt hắn chính là cũng mấy tiểu bối vui đùa mà thôi.
Bởi vậy, Minh Huy nhẹ nhàng nói:“Không nghĩ tới a, Tư Cảnh Hiên ngươi quả thật si tình a.”
Nói xong, đem Vân Y ném qua.
Tư Cảnh Hiên ném Minh Du Nhiên, nhanh chóng tiếp được Vân Y.
Chạm đến nàng, lòng Tư Cảnh Hiên đau đớn một chút.
Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y, chậm rãi đi về cửa ra của Bồng Lai đảo.
Minh Du Nhiên được Minh Huy đưa vào một ít nội lực, sắc mặt đã tốt hơn, vết thương trên mặt dữ tợn dọa người.
Giương mắt nhìn Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y rời đi, Minh Du Nhiên đột nhiên la hoảng lên.
“Cha, không thể để bọn họ rời đi như vậy.”
Nghe nói như thế, Minh Huy không hờn giận nhíu mày, trong lòng đối với Minh Du Nhiên càng bất mãn.
Mình đã nói sẽ cho họ rời đi, nếu lật lọng, sẽ thành dạng gì.
Minh Huy không hờn giận trừng mắt nhìn Minh Du Nhiên, lạnh giọng nói:“Mất mặt xấu hổ.”
Nghe cha nói, Minh Du Nhiên tái nhợt cúi đầu.
Minh Du Nhiên vẫn rất sợ Minh Huy, bởi vậy trước mặt Minh Huy luôn ngoan ngoãn. Mà vừa rồi, thấy Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y, mới bị kích thích, cho nên mới nói như vậy. Giờ phút này phản ứng lại, Minh Du Nhiên có chút sợ hãi. Minh Du Nhiên vươn tay, xoa vết thương trên mặt, trong ánh mắt là thật sâu hận ý cùng với cô đơn. Tựa hồ, nàng cả đời này hy vọng, đềù không có gì cả.
Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y rời khỏi tầm mắt Minh Du Nhiên, chậm rãi biến mất ở Bồng Lai đảo.
Ánh mắt Vân Y chua sót nhìn Tư Cảnh Hiên, nhìn Tư Cảnh Hiên áy náy cùng tự trách, Vân Y đột nhiên hối hận mình đã đi theo. Nếu mình không đi theo, có phải sẽ không có hai chọn một hay không?
Vân Y trong lòng nghĩ, trên mặt càng áy náy. Nàng cúi đầu nói:“Xin lỗi.”
Thanh âm rất thấp, nhưng vẫn truyền vào tai Tư Cảnh Hiên. Tư Cảnh Hiên dừng ại, nhìn Vân Y, sau đó nói:“Không liên quan đến nàng. Kỳ thật, lần này cho dù nàng không đến, chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Nhưng huynh sẽ không lựa chọn như vậy. Là vì có ta, mới làm huynh khó xử.”
Vân Y tâm tình tối tăm, hận Minh Huy tận cùng.
Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y như thế, đột nhiên nở nụ cười, hắn cười nói:“Cho dù không có nàng, Minh Huy cũng không cho chúng ta bình yên cầm giải dược mà đi. Hắn nhất định phải giữ lại cái gì, mới có thể thả người rời đi. Cho dù nàng không tới, Xuất Trần vẫn bị giữ lại. Bởi vì hắn vì hắn mẫu thân lấy giải dược, đã tính như vậy. Trong Bồng Lai đảo đầm rồng hang hổ, không dễ đi ra.”
Tư Cảnh Hiên càng nói, nụ cười trên miệng suy yếu vô cùng.
Kỳ thật, ngay từ đầu hắn biết khả năng sẽ có kết quả này. Nhưng hắn vẫn là cho Vân Y theo, để Minh Huy phân tán lực chú ý. Nếu không đến lúc đó, Minh Huy có khả năng ra điều kiện là một mạng đổi lấy giải dược.
Nghĩ mình không nói trước cho Vân Y, Tư Cảnh Hiên không khỏi áy náy nói:“Thực xin lỗi, nên sớm nói cho nàng.”
Nghe nói như thế, Vân Y không biết nên nói gì. Nên mắng Tư Cảnh Hiên lừa mình sao? Trách hắn không nói sớm cho mình?
Nhưng mắng hắn có tác dụng gì? Chỉ tăng phiền não mà thôi. Nếu tự mình biết, tuyệt đối sẽ không cho Xuất Trần cùng Tư Cảnh Hiên đi làm việc này.
Vân Y đột nhiên gắt gao ôm Tư Cảnh Hiên, không biết là muốn từ người Tư Cảnh Hiên lấy ấm áp hay muốn đem ấm áp truyền lại cho Tư Cảnh Hiên, hay là cho nhau ấm áp.
Tóm lại, Vân Y muốn ấm áp, cũng muốn Tư Cảnh Hiên ấm áp.
“Hiên, không phải sợ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh.”
Vân Y đột nhiên nói, ngữ khí kiên định, mang theo kiên quyết.
Nghe như vậy, trái tim Tư Cảnh Hiên bị hòa tan. Trong lòng dị thường thỏa mãn, có nàng, Tư Cảnh Hiên cảm thấy ông trời đối với hắn không tệ.
“Được, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”
“Đúng, vĩnh viễn không xa rời nhau, chúng ta muốn cả đời bên nhau, đời đời kiếp kiếp, thế thế sinh sôi.”
Hai người đều nói, kế tiếp sắp sửa đối mặt sẽ là một hồi đại quyết chiến, đến lúc đó có lẽ không thể sống sót.
Ngay cả như vậy, hai người vẫn ấm áp như cũ, bảo vệ lời thề này.
“Đến lúc đó, nàng phải sinh thật nhiều đứa nhỏ cho ta, có nam, có nữ.”
Nghe nói như thế, Vân Y hờn dỗi đẩy Tư Cảnh Hiên ra, cả giận nói:“Ai muốn sinh cho huynh nhiều đứa nhỏ. Ta mới không cần, muốn sinh, huynh sinh đi.”
Vân Y kiên quyết không muốn trở thành heo mẹ!
Mà Tư Cảnh Hiên nghe nói như thế, cũng cười nói:“Thật vậy sao? Nhưng, ta nhớ rõ ngày nào đó không biết ai nói, sẽ sinh nhiều đứa nhỏ cho ta a. Chẳng lẽ không phải nàng sao? Chẳng lẽ còn có nữ nhân khác muốn sinh con cho ta?”
“Tư Cảnh Hiên, huynh xấu lắm.”
Vân Y nháy mắt nhào vào lòng Tư Cảnh Hiên, trên mặt mang theo nhiều điểm hồng nhạt. Nhưng trong lòng cũng ngọt ngào phi thường.
Nàng thật sự rất muốn, cùng Tư Cảnh Hiên sinh nhiều đứa nhỏ. Nam giống hắn, nữ giống mình, đến lúc đó ngồi ở trước cửa, nhìn một đám chơi đùa.
“Được, ta sẽ sinh nhiều đứa nhỏ cho huynh .”
Tư Cảnh Hiên nghĩ Vân Y không nói nữa, đột nhiên thanh âm rầu rĩ của Vân Y truyền ra.
Nghe thế, Tư Cảnh Hiên nhất thời cảm thấy tim mình đập thật sự mau.
Cho dù không thể trở thành sự thật, nhưng nghe nàng nói, Tư Cảnh Hiên vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mà nói xong Vân Y nhất thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thì ra, mình lại khát vọng làm một thê tử bình thường, ở nhà giúp chồng dạy con.
Vân Y ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đôi mắt của Tư Cảnh Hiên.
Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y, nhìn nữ tử mình yêu, Tư Cảnh Hiên cảm thấy ngực căng thẳng, đột nhiên cúi đầu, hôn lên cánh môi như hoa kia.
Vân Y nhìn đôi mắt hắn cách mình càng ngày càng gần, đôi mắt mê mang, dần dần bị lạc trong đôi mắt ấy.
Khi môi hai người chạm nhau, thân thể đều không tự giác rung rung một chút. Đó là đến từ linh hồn, làm cho hai người cảm giác được linh hồn kêu gọi. Tựa hồ cả hai đã hòa làm một. Mà giờ khắc này, làm cho hai người đều cảm thấy thân thể hưng phấn không hiểu.
Tư Cảnh Hiên thâm tình hôn nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm, mang theo một cỗ trí mạng lốc xoáy, tựa hồ phải hít Vân Y thật sâu vào.
Vân Y không giống hắn, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như nước mùa xuân mềm mại trong lòng Tư Cảnh Hiên.
Tư Cảnh Hiên hai tay càng dùng sức ôm chặt Vân Y, muốn đem Vân Y hòa vào cơ thể mình.
Nụ hôn triền miên mà ôn nhu chấm dứt, Vân Y ở trong lòng Tư Cảnh Hiên thở dốc, ánh mắt vẫn mê man.
|