Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 49: Người phụ nữ hạnh phúc Sưu tầm Duẫn Ngọc Hân nâng tay lên, đôi tay bé nhỏ đặt trên mặt anh, hỏi lại vấn đề nói qua vô số lần: "Ký Phàm, chúng ta khi nào đi chọn nhẫn?"
Vừa nghe nói Vương Văn Khiết muốn chọn nhẫn, trong lòng cô liền ghen tỵ muốn chết, được cảm giác bạn trai quan tâm như thế, nhất định là rất tốt.
Tiêu Ký Phàm hơi mở mắt, liếc mắt nhìn cô sau đó đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ôn hòa nói: "Chờ đến khi công ty có thời gian thong thả".
"Ký Phàm, chọn một chiếc nhẫn có mất bao nhiêu thời gian đâu.". Từ Nhạc Phong nhìn anh qua kính chiếu hậu, lại cười nói, mọi người đều nhìn ra được, là anh căn bản còn không muốn kết hôn.
"Nhẫn của Ngọc Hân có thể chọn qua loa được sao? Tất nhiên phải chọn nhà thiết kế đứng đầu thế giới". Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Từ Nhạc Phong cứng rắn nói, trong giọng nói có nồng đậm mệnh lệnh, anh ta không nên nhiều sự!
Từ Nhạc Phong bĩu môi, không hề mở miệng.
Hoàn toàn bị tình yêu làm cho đầu mơ hồ, Duẫn Ngọc Hân nghe xong khuôn mặt trở nên vui mừng, hạnh phúc mà dựa gần vào người bên cạnh, đầu tựa lên trên vai anh.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt qua kính chiếu hậu lại sa vào khuôn mặt hạnh phúc của Duẫn Ngọc Hân, cảm thấy lúc này cô ta đẹp nhất.
Loại hạnh phúc của phụ nữ này, cô thấy rất ước ao.
<><><><><>
Khi trở về từ phòng khách hàng, đã là thời gian cơm trưa, xe bị Tiêu Ký Phàm mang đi, không có cách nào khác, Từ Nhạc Phong cùng Lâm Tử Hàn chỉ có thể bắt xe đi trở về.
Chính là bây giờ là thời gian xe taxi giao ban, xe cũng bắt không được, Từ Nhạc Phong nhìn vào bảng nói: "Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đi".
"Theo lời anh thôi". Lâm Tử Hàn thờ ơ nói.
Từ Nhạc Phong khẽ cười một tiếng, dẫn cô đi đến giữa phố sầm uất, cuối cùng chọn được một quán trà và đi vào bên trong ăn.
Hai người chọn chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống, bồi bàn lễ phép đi tới: "Chào buổi trưa, xin hỏi hai vị muốn ăn cái gì?"
Lâm Tử Hàn lật xem các món ăn đắt tiền, do dự không biết nên gọi như thế nào, Từ Nhạc Phong nhìn cô, mỉm cười nói với bồi bàn: "Cho tôi hai phần đặc sản của quán thôi". Ngay cả menu cũng không thèm xem qua.
"Vâng. Xin chờ một chút". Bồi bàn quay người rời đi.
"Hình như rất đắt tiền". Lâm Tử Hàn nói, chỉ là một phần đồ ăn mà thôi, nhưng phải đắt hơn gấp ba bốn lần so với bên ngoài.
"Con người dĩ thực vi hiên. Ăn uống không thể dè dặt". Từ Nhạc Phong cười vang nói, con người sống cả đời không dễ dàng, khi có thời gian có thể ăn đương nhiên không thể ngược đãi bản thân, đây là quan điểm tới bây giờ của anh.
"Đứa con phá sản". Lâm Tử Hàn giọng mỉa mai liếc mắt nhìn anh: "Con gái của em hiểu chuyện hơn so với anh ".
Từ Nhạc Phong mới uống vào một ngụm nước chanh thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, ngạc nhiên mà nhìn cô sững sờ mà nói: "Con gái của em? Em có con khi nào?"
Lâm Tử Hàn đánh giá biểu tình khoa trương của anh, nghi hoặc nói: "Anh không xem sơ yếu lý lịch của em sao? Đã có con".
Anh có chết cũng thật không ngờ cô là người đã có con, cho nên anh cũng không xem qua sơ yếu lý lịch. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm cô cùng lắm mới 24 tuổi thôi?
|
Chương 50: Gây khó dễ (1) Sưu tầm "Người mẹ độc thân?" Anh cũng không tự giác mà thốt ra.
"Là người mẹ đã ly dị". Lâm Tử Hàn sửa chữa lời anh nói, ly dị so với độc thân êm tai rất nhiều.
"Người đàn ông nào không có mắt như thế?" Từ Nhạc Phong đánh giá cô, không nghĩ người đàn ông có đúng là chó mù mắt hay không. Người phụ nữ trước mắt này không chỉ có tuổi trẻ xinh đẹp, chính yếu là tâm địa thiện lương, cho nên anh mới có thể không suy nghĩ chút nào mà giải cứu cô ra khỏi chị Thanh.
"Đúng vậy, chính mình đem bản thân đẩy vào hố lửa". Lâm Tử Hàn cay đắng mở miệng, nếu như năm đó không phải cô quá mức tùy hứng, cũng không đến thành nông nỗi thất lạc như ngày hôm nay, sớm đã hưởng hạnh phúc của một thiếu phu nhân tại gia đình phú quý.
Từ Nhạc Phong cho rằng cái được cô gọi là hố lửa chỉ đơn thuần là sinh hoạt hôn nhân, khẽ cười một tiếng trấn an nói: "Em còn đang rất trẻ, sẽ tìm được hạnh phúc thôi".
"Nhưng mà hạnh phúc nó chạy trốn rất nhanh! Em chết cũng đều đuổi theo không kịp" Lâm Tử Hàn ha ha cười nói, sự tình cũng đã xảy ra, cô cũng không muốn xem lại, qua khỏi hiện nay mới là điều quan trọng nhất.
Từ Nhạc Phong cũng theo tiếng cười xán lạn của cô, nói: "Chờ ngày nào đó anh bắt tới rồi anh đem đưa đến nhà em nhé".
"Cảm ơn".
<><><><><>
Ăn xong cơm trưa sau đó trực tiếp quay về công ty, Lâm Tử Hàn nhớ tới còn phải giúp Vương Văn Khiết đi đổ xăng xe, cứ như thế quay người trở lại ga ra.
Làm cho tới xong hết cũng đã là ba giờ chiều, cũng rất nhanh đến thời gian tan ca, cô trở lại bàn công tác thì suy nghĩ đầu tiên là bản kế hoạch.
Đem USB cắm vào máy tính mở liên tiếp các tài liệu, mở văn kiện, xuất hiện trước mắt cô hóa ra lại là một mảnh loạn mã. Lâm Tử Hàn sửng sốt, một lần nữa thử lại, vẫn là loạn mã.
Chuyện gì xảy ra? Mô hôi nóng lập tức chảy ra trên trán cô.
Tuy rằng rất không muốn, rất sợ đi tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, nhưng cô vẫn phải đi tới. Miệng Duẫn Ngọc Hân đang hàm chứa ý cười giơ tay nhỏ bé ngồi trước bàn làm việc, tay đong đưa chiếc châm cài áo vàng rực trên ngực.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn chiếc châm cài ngực, mỉm cười gật đầu: "Nhìn rất đẹp". Cô ta ngày hôm nay tâm tình không tồi, hẳn là không gây khó xử cho cô rồi?
Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn cũng mở bàn tay ra đưa tới chiếc USB, lễ phép nói: "Giám đốc Duẫn, kế hoạch bên trong tất cả đều là loạn mã, phiền phức cô copy một phần một lần nữa cho tôi được không?"
Nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân nhạt đi, khuôn mặt cười gây rùng mình, giận dữ nói: "Loạn mã?! Làm sao có thể là loạn mã? Tôi ngày hôm nay đã xem lại rõ ràng là rất tốt".
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra". Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vẻ mặt giận dữ của cô ta, tuy rằng cô ta rất đẹp...
Duẫn Ngọc Hân ném USB lên trên người cô, quát: "Phần kế hoạch này chính là hai ngày tôi mới làm ra, hơn nữa sáng sớm hôm nay đều xem lại, cô bây giờ mới nói cho tôi biết tất cả đều là loạn mã?!"
Làm thế nào có người làm tài liệu không để lại gì, Lâm Tử Hàn tự nghĩ dưới đáy lòng , đối mặt với Duẫn Ngọc Hân vênh váo hung hăng kia. Cô biết, cho dù bản thân có lý, cũng là vô ích.
|
Chương 51: Gây khó dễ (2) Sưu tầm Cô chỉ cúi thấp đầu đợi xử lý của cô ta, hi vọng cô ta có thể tha cho cô một mạng.
Duẫn Ngọc Hân tìm qua trên bàn, cuối cùng tìm thấy bản kế hoạch trong một đống lộn xộn trên bàn, tính tổng cộng hai mươi trang, đủ để cô đánh cả một đêm.
"Đây là bản in của tôi trước đây, trước tiên cô phải photo một phần giao cho đạo diễn Từ". Cô ta đưa tài liệu ném vào trong lòng Lâm Tử Hàn, cười lạnh nói tiếp: "In ra, dựa theo hình thức trên, làm cho tôi một tài liệu giống cái này như đúc trước ngày mai!"
"Trước ngày mai?!" Lâm Tử Hàn nhìn liếc tài liệu dày đặc trong tay, chừng hai mươi trang văn bản. Thậm chí nếu cô đêm nay không ngủ, cũng chưa chắc làm kịp được?
"Đi ra ngoài!" Tiếng gầm vang lên, Lâm Tử Hàn liếc nhìn ánh mắt lạnh và băng giá của Duẫn Ngọc Hân, nghĩ thầm cô ta cùng Tiêu tổng thực sự là một đôi trời đất tạo nên, đều rất lạnh lùng, rất khó ở chung.
Không dám ở lại nửa giây, cô quay người đi ra ngoài.
Lật xem một chồng tài liệu dày này, khuôn mặt Lâm Tử Hàn khóc không ra nước mắt mà trở lại phòng làm việc, thiếu điều cô còn tưởng rằng Duẫn Ngọc Hân cải tà quy chính, căn bản cho tới bây giờ sẽ không có dừng hành hạ bản thân mình.
"Làm sao vậy?' Từ Nhạc Phong đánh giá vẻ nhăn mặt chau mày của Lâm Tử Hàn, mỉm cười nói.
Lâm Tử Hàn lắc đầu, đem bản kế hoạch trong tay đưa cho anh: "Đây là giám đốc Duẫn đưa bản kế hoạch cho anh, anh nên xem trước một chút".
"Để trên bàn làm việc của anh".
Lâm Tử Hàn đặt bản kế hoạch lên trên bàn làm việc của anh, trở lại vị trí, hai tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, bắt đầu đánh tài liệu.
Chỉ đến thời gian tan ca, tất cả mọi người đi hết, tài liệu cũng chưa hoàn thành được một nửa.
Cô lắc lắc hai tay tê cứng, đứng dậy đi đến toilet dùng nước rửa sạch mặt, làm cho bản thân thư giãn tinh thần một chút sau đó trở về phòng làm việc một lần nữa.
Khi bước vào phòng làm việc, điện thoại di động trên bàn đang đổ chuông.
"Văn Khiết..." Giọng Lâm Tử Hàn phiền não, đầu dây điện thoại kia liền vang lên giọng nói giận dữ: "Tại sao lại nghe điện thoại muộn như vậy?"
"Em... Vừa đi toilet, chị không đi thử nhẫn sao?"
Đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, nói: "Làm sao em biết đêm nay chị muốn đi thử nhẫn?" Chị nhớ kỹ cô không nói qua với người khác.
Lâm Tử Hàn cũng sửng sốt, cũng không thể nói cho chị ấy biết cô đã gặp Lưu Bằng được: "Sax... Em đoán đó".
"Vốn là sẽ đi, nhưng hiện tại chị không sẵn sàng đi". Vương Văn Khiết cười nhẹ nhàng nói.
"Tại sao chị có thể tùy tiện như người đi máy bay vậy?"
"Vì sao không thể? Chị cao hứng thì đi, mất hứng thì không đi, chị đột nhiên muốn đi xem phim cùng mẹ chị ".
"Chị thật là xấu xa". Hai người đều là người xấu được xếp cùng với nhau!
"Hãy bớt nói bậy đi, nhanh xuống nhận tiểu quỷ gây sự nhà em đi". Vương Văn Khiết lớn tiếng nói.
Lâm Tử Hàn sợ hãi: "Tiểu quỷ gây sự nhà em làm sao vậy?"
"Chị cùng mẹ chị xem phim rồi trực tiếp về nhà bà ngoại ở Nam bộ, em không xuống chị sẽ ném con bé đi". Vương Văn Khiết đe dọa.
"Đừng, em bây giờ đã đi xuống". Lâm Tử Hàn cuống quít chạy qua hướng thang máy, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới cửa lớn công ty.
|
Chương 52: Gây khó dễ (3) Sưu tầm "Mẹ, con cũng muốn xem Sắc giới". Tiểu Thư Tuyết bĩu môi la hét.
Lâm Tử Hàn liếc mắt cười khom lưng ôm thắt lưng con bé đang đứng giữa cửa, giả vờ giận nói: "Im miệng".
Vương Văn Khiết cười ha ha nói: "Coi, đứa trẻ có nhiều tiền đồ".
"Đều là chị làm hại". Lâm Tử Hàn tức giận mà liếc mắt trừng chị ta, cười nhạt một tiếng nói: "Xem phim A Phiến này làm chi?" (Phim con heo đó =.=)
"Mẹ của chị nói rằng mua DVD không rõ, muốn tới rạp phim xem, chị nói cho mẹ tới rạp chiếu phim đều cắt đi mẹ chị sống chết không tin".
Lần này đổi lại Lâm Tử Hàn cười ha ha, dùng ngón trỏ điểm một cái lên chỗ bà Vương giả vờ ngủ, nói: "Dì, hóa ra dì cùng rất am hiểu nghệ thuật nha".
"Mẹ của chị từ trước đến nay đều thích Lương đại ca (Triều Vỹ aka), thật vất vả mới chờ được đến ngày cả người lộ ra trọn vẹn..."
"Văn Khiết!" Bà Vương cuối cùng cũng "tỉnh" lại, liếc ngang nhìn Vương Văn Khiết: "Sẽ không đi, nhưng phải đi vào nửa đêm!".
"Được". Vương Văn Khiết khởi động động cơ, vẫy tay với Lâm Tử Hàn: "Buổi tối về sớm một chút, thế giới bên ngoài đang điên!"
"Đã biết" Lâm Tử Hàn cũng vẫy tay với chị, xe chậm rãi đi ra đường tư nhân, một lúc sau nhập vào cùng đoàn xe.
Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết đi đến hành lang gấp khúc vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ, cô bước đi nhanh hơn, trở lại phòng làm việc.
"Thư Tuyết, con ăn cơm chưa?" Cô nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi.
Tiểu Thư Tuyết gật đầu, hiếu kỳ nói: "Mẹ, vì sao chúng ta không thể về nhà?"
"Bởi vì mẹ còn phải làm việc". Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu con gái nói: "Tự mình chơi nha, không cho phép chạy loạn biết không?"
"Biết".
"Ngoan". Lâm Tử Hàn trở lại vị trí, tiếp tục công việc đang dở dang.
<><><><><>
Trong một gian PUB sa hoa, Tạ Vân Triết nhẹ hít ly rượu Whisky trong tay, nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm ngồi đối diện đang đung đưa ly rượu, khẽ cười một tiếng nói: "Thật là hiếm hoi, em mà cũng hẹn anh tới đây uống rượu".
"Lẽ nào trong lòng anh, em là người không có tình cảm như vậy sao?" Tiêu Ký Phàm cau mày, cười như không cười mà nhìn anh ta.
"Chí ít anh cho rằng em không tập trung". Tạ Vân Triết ha ha cười nói: "Muốn người đàn ông bận rộn này rút thời gian cùng nhau uống rượu, thực sự khó hơn lên trời".
"Anh quá đề cao em".
"Lẽ nào em còn nghe không hiểu sao? Anh là đang bất mãn với em". Tạ Vân Triết tức giận nói.
"Đã nghe ra" Vẻ mặt Tiêu Ký Phàm vẫn lãnh khốc, nghe ra thì đã có sao? Anh cũng không bởi vậy mà thay đổi.
"Tính cách này của em, thật không rõ Duẫn Ngọc Hân làm thế nào có thể chịu được".
"Thật ra cô ấy cũng rất bất mãn với mình, mình lại nỗ lực sửa chữa".
"Chỉ là vẫn không có thành quả". Tạ Vân Triết cười nói tiếp lời: "Thật ra Ngọc Hân là một cô gái không tồi, xinh đẹp cao quý, lại được gia đình phú quý nuôi dưỡng".
"So sánh được với chị dâu không?" Tiêu Ký Phàm liếc nhìn anh, cười tà nói.
Tạ Vân Triết xót xa, vô ý thức mà lắc đầu, ai cũng không sánh bằng địa vị Lâm Tử Hàn trong lòng anh, xinh đẹp như Duẫn Ngọc Hân cũng không thể.
Nâng đôi mắt lên, có chút phiền muộn trừng mắt với Tiêu Ký Phàm, người vô lại này, cuối cùng là thích nhắc với anh chuyện cũ tại giữa lúc lơ đãng , là cố ý trách làm cậu ta khó chịu sao?
Đang muốn dạy dỗ lại cậu ta hai câu, điện thoại di động Tiêu Ký Phàm vang lên, cậu ta lấy điện thoại ra bật lên, khẽ gọi một tiếng: "Ngọc Hân".
Thực sự là nhắc đến ai người đó liền đến!
"Em nghĩ đến anh, chừng nào thì anh mới về?"
"Rất nhanh".
"Thế à, em chờ anh, đúng rồi, giúp em lấy cái châm cài ngực để trên bàn làm việc anh mua cho em ngày hôm nay mang lại đây, em ngày hôm nay quên". Ngọc Hân chần chờ mở miệng.
"Anh sẽ lấy". Tiêu Ký Phàm không đợi cô mở miệng lần nữa, ấn nút tắt điện thoại di động, có chút nóng giận đưa điện thoại di động ném lên trên mặt bàn.
"Thế nào? Ngọc Hân bắt đầu truy hỏi cậu ở đâu à?"
"Đúng vậy" Cô ấy nhờ em lấy cái châm cài ngực trên bàn làm việc về". Tiêu Ký Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạ Vân Triết một lần nữa lại ha ha cười, nói: "Ngọc Hân không chỉ có xinh đẹp mà còn rất thông minh".
"Người đàn ông thông minh đều sẽ không thích phụ nữ thông minh".
"Khi muộn rồi có người gọi điện truy hỏi mình ở đâu, đây là cũng có thể xem là hạnh phúc, em phải hiểu mà quý trọng". Tạ Vân Triết mở miệng than nhẹ, anh cũng là muốn có người khi anh về muộn gọi điện thoại tới hỏi thăm mình ở đâu, chỉ là, người kia ba năm trước đây cũng đã bị anh đánh mất.
Tiêu Ký Phàm không tỏ rõ ý kiến mà cười cười, đứng dậy quay lưng về phía ghế dựa lấy áo khoác tây trang, đi ra khỏi căn phòng sang trọng này.
Chú thích
Sắc, Giới: là tên một bộ phim của Lý An làm đạo diễn được ra mắt trong năm 2007. Bộ phim nhận được 7 giải tại liên hoan phim Kim Mã Đài Loan. Phim dựa trên truyện ngắn cùng tên xuất bản năm 1950 của nhà văn Trung Quốc Trương Ái Linh. Cả phim và truyện đều dựa trên sự kiện có thật diễn ra những năm 1930-1940.
Bộ phim lấy bối cảnh tại Thượng Hải trong chiến tranh Trung Nhật của thập niên và xoay quanh một nhóm sinh viên yêu nước kháng Nhật. Vương Giai Chi (Thang Duy)- một cô sinh viên năm thứ nhất bị cha bỏ rơi tại Trung Hoa khói lửa - được giao nhiệm vụ quyến rũ một tên trùm mật thám thân Nhật họ Dịch (Lương Triều Vỹ) để cả nhóm tìm cách thủ tiêu. Tuy nhiên, khi gần gũi xác thịt với Dịch, Giai Chi đã rơi vào cạm bẫy của sắc dục và gián tiếp phản bội lại các bạn mình để dẫn đến một kết cục bi thảm cho cả nhóm.
Phim cũng gây nhiều dư luận báo chí và phản ứng của người xem vì trong phim có quá nhiều cảnh quan hệ tình dục. Tổng cộng, trường đoạn sex kéo dài đến trên 30 phút với nhiều cận cảnh chi tiết đã khiến bộ phim bị phân loại cấm người xem dưới 17 tuổi (NC-17) tại Bắc Mĩ. Bản công chiếu tại Trung Quốc Đại Lục bị cắt hầu hết các cảnh này. Bộ phim đã gây nhiều tranh cãi về giá trị nghệ thuật cũng như sự cần thiết của các cảnh sex đối với việc truyền tải nội dung bộ phim.
|
Chương 53: Giúp đỡ (1) Sưu tầm Đã là mười một giờ, Lâm Tử Hàn lắc hai tay sắp tê dại, nhìn chằm chằm các phông chữ dày đặc trên màn hình máy vi tính, chỉ cảm thấy một khoảng mờ, mơ hồ...
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đi vào toilet dùng nước nâng cao tinh thần một lần nữa, liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết đã ngủ trên ghế sofa, cô chỉ do dự một chút, liền đi ra phòng làm việc.
Tiêu Ký Phàm dừng xe ở dưới lầu, ngước mắt nhìn màn đêm tại Tiêu thị, bước nhanh lên lầu, trong tòa nhà nhiều tầng một mảnh tối mờ, chỉ có một tia sáng lộ ra từ trong phòng làm việc Lâm Tử Hàn.
Nghi ngờ, anh chần chờ đi về phía ánh sáng ngọn đèn.
Phòng làm việc lớn của trợ lý không có một bóng người, khi anh chuẩn bị tắt đèn rời đi, ánh mắt rơi vào trên người đứa trẻ trên ghế sofa.
Tiêu Ký Phàm sửng sốt, không tự giác mà đã đi đến bên cạnh sofa, trên ghế sofa Tiểu Thư Tuyết đang ngủ bình thản yên tĩnh, bĩu đôi môi phấn hồng, khuôn mặt trông giống như gà mới nở cực kỳ, rất là đáng yêu.
Nhìn bốn phía, vẫn không có bóng dáng của Lâm Tử Hàn, trong thiên hạ lại có người mẹ vô trách nhiệm như vậy! Anh nghĩ trong lòng, đưa tay ra nhẹ nhàng để áo tây trang lên trên người Tiểu Thư Tuyết.
"Mẹ, con muốn về nhà..." Tiểu Thư Tuyết cúi đầu lẩm bẩm, quay người lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa .
Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào cô bé, nhịn không được đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lòng bàn tay lớn tiếp xúc đến da thịt Tiểu Thư Tuyết thì dừng lại, anh sợ làm cô bé tỉnh lại.
Quay người, đã đi đến cửa phòng làm việc.
Trên đường Lâm Tử Hàn vừa xoa hai vai bước vào cửa thì đột nhiên xuất hiện bóng người thiếu chút nữa kêu lên kinh ngạc, cuống quít lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.
"Anh là người hay quỷ!" Lâm Tử Hàn bày ra tư thế của ấm trà, trừng mắt nhìn anh ta không hiểu, tại lúc này xuất hiện ở trong công ty, không có khả năng là người? Phòng làm việc có quỷ - hình ảnh này tiến vào trong óc cô, cô không khỏi rùng mình một cái. Mạnh mẽ nói: "Mặc kệ anh là người hay quỷ, tôi đều... Tôi đều...!"
Đúng rồi, cô có thể thế nào? Đánh cho anh ta hồn phi phách tán? (hắc hắc =.=)
"Tôi là người". Tiêu Ký Phàm thản nhiên liếc nhìn cô.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, anh ta thực sự là người? Đúng rồi, Tiêu Ký Phàm còn chưa có chết, làm sao có thể biến thành quỷ xuất hiện bên trong công ty?
"Tổng... tài, anh tại sao lại ở chỗ này?" Cô xấu hổ mà thu tay lại, gãi đầu nói.
"Đây là công ty của tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này?" Tiêu Ký Phàm cau mày, cười như không cười mà liếc cô.
"Không, ý của tôi là..., đã trễ thế này tại sao anh lại còn tới công ty". Lâm Tử Hàn giải thích. Đột nhiên phát hiện áo tây trang trên người Tiểu Thư Tuyết, lộ ra dáng tươi cười cảm kích nói: "Cảm ơn anh".
Tiêu Ký Phàm cũng nhìn theo Tiểu Thư Tuyết trên ghế sofa, giọng mỉa mai: "Cô xứng đáng làm mẹ sao, cũng quá là giả tạo?"
"Tôi không muốn thì có được sao?" Lâm Tử Hàn thấp giọng nói, đều bởi không có biện pháp, không kiếm tiền làm sao nuôi được tốt đứa trẻ này.
Thật vất vả mới có được công việc tốt như vậy, tiền lương gấp hai tiền cô làm ở bên ngoài trước đây. Tuy rằng Duẫn Ngọc Hân làm khó dễ bằng mọi cách với cô, cô vẫn còn nguyện ý tiếp tục ở lại.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn bản kế hoạch trên bàn làm việc, thản nhiên bỏ xuống mấy chữ: "Đến phòng làm việc của tôi trước" Sau đó đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhanh chóng đi theo.
|