Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 54: Giúp đỡ (2) Sưu tầm Tiêu Ký Phàm đi rất nhanh, tiếng bước chân trầm ổn quanh quẩn trong khu làm việc yên tĩnh, Lâm Tử Hàn chạy chậm theo sau anh nín thở mà theo dõi bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của anh, không dám phát ra tiếng nào.
Theo anh đi vào trong phòng tổng tài, đứng trước bàn làm việc đợi anh sai bảo.
Tiêu Ký Phàm mở laptop, cắm USB sau một thao tác thành thạo, lấy ra, ném đến trước mặt cô nói: "Cầm lấy".
Lâm Tử Hàn nhìn anh, nghi hoặc mà cầm lấy USB, nói: "Đây là cái gì?"
"Cô cho dù đánh tới hừng đông cũng không đánh được bản kế hoạch". Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô, đóng laptop lại sau đó đứng dậy đi qua phòng làm việc.
Tại cửa phòng làm việc, quay người nói với Lâm Tử Hàn còn đang sững sờ: "Đi, để tôi khóa cửa".
Lâm Tử Hàn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, nói: "Chờ một chút!" Thân thể theo anh cùng bước ra ngoài cửa.
Tiêu Ký Phàm khẽ cười, khóa kỹ cửa sau đó đi đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn đi bên cạnh anh, cảm kích mà mở miệng: "Tiêu tổng, cảm ơn anh!"
Tiêu Ký Phàm không quay đầu lại, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ nào: "Chuẩn bị cho tốt thì tan ca sớm một chút, đừng... lãng phí tiền điện nữa". (O.0)
"Oh" Lâm Tử Hàn ồ một tiếng, tuy rằng trong lời của anh nghe rất khó chịu, nhưng mà anh đã giúp cô được một việc lớn, cô vẫn còn rất cảm kích anh.
Cô chỉ biết Duẫn Ngọc Hân là cố ý làm khó dễ mình, tài liệu trọng yếu như vậy làm sao có thể không dành trước.
Cô ta là cố để hại mình, Tiêu Ký Phàm lại giúp cô, thật sự là...
Cô lắc đầu, trở lại trong phòng làm việc, Tiểu Thư Tuyết đã tỉnh, đang xoa mắt buồn ngủ ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nói: "Mẹ, chúng ta cũng không thể về nhà được sao?"
"Có thể". Lâm Tử Hàn áy náy mà xoa đầu con gái, tùy ý để trên bàn, nắm tay con chuẩn bị về nhà.
Trễ như vậy là không có xe bus, Lâm Tử Hàn chỉ có thể đứng ở bên đèn đường chờ taxi, bởi vì quá muộn, trên đường đã có vẻ yên tĩnh, đèn đường mờ kéo hình bóng hai người thật dài.
Một làn gió mát thổi tới, Lâm Tử Hàn không khỏi rùng mình một cái, đưa tay kéo kéo chiếc áo tây trang màu xanh lại trên người Tiểu Thư Tuyết, trong lòng càng thêm cảm ơn băng sơn (= Tảng băng nếu dịch ra hơi thô nên mình để nguyên nha) tổng tài kia.
Cô vẫn còn cho rằng Tổng tài đại nhân là một người đàn ông không máu không thịt, hóa ra anh ta vẫn còn có lòng nhân từ.
Giữa lúc cô khổ sở đợi không được xe taxi mà lo lắng bất an, một chiếc xe Mercedes màu bạc dừng ngay trước mặt.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, là khuôn mặt bình thản đẹp trai trước sau như một của Tiêu Ký Phàm.
"Lên xe đi". Anh đẩy cửa xe bình tĩnh nói, anh cũng không biết mình vì sao lại nguyện ý làm như vậy, có lẽ là bởi vì cô do việc bận rộn của công ty nên mới trễ như vậy, có lẽ là bởi vì xuất phát từ thương hại đối với Tiểu Thư Tuyết, nói chung, anh đã ngừng xe lại.
|
Chương 55: Giúp đỡ (3) Sưu tầm "Ba ba Tiêu!" Tiểu Thư Tuyết hoan hô một tiếng, chân nhỏ đạp đạp theo từ trong lòng Lâm Tử Hàn trượt xuống, vui vẻ chui vào ghế sau ngồi.
"Này!" Lâm Tử Hàn muốn tóm lấy con bé thì cũng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau cô bé cùng lên xe. Liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Tiêu Ký Phàm, cô bối rối nói: "Ngày hôm nay thực sự cảm ơn anh".
Tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết với lên cánh tay của Tiêu Ký Phàm, lắc lắc nói: "Ba ba Tiêu mau lái xe đi! Mau lên!"
"Không được vô lễ! Mau gọi chú Tiêu". Lâm Tử Hàn một tay ôm con gái ngồi trên đùi, quở trách.
Tiểu Thư Tuyết không có lí do gì mà bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt sụp xuống, Oh một tiếng sau đó không nói thêm câu nào.
Tiêu Ký Phàm cưng chiều mà cuốn sợi tóc mềm mại của cô bé, khởi động xe.
"Phiền anh tiễn tôi đến đầu thôn Ninh Thủy". Lâm Tử Hàn nói, thẹn thùng cười: "Xấu hổ quá, hơi xa một chút".
"Vì sao lại ở chỗ xa như vậy?" Tiêu Ký Phàm liếc nhìn qua cô tùy ý hỏi.
"Ở đây đã ba năm, cũng đã quen, thực ra điều quan trọng nhất là không cần trả tiền thuê nhà, hơn nữa sáng sớm còn có thể ngồi nhờ xe, cho nên xa một chút cũng không có liên quan".
"Mẹ, xe của dì Văn Khiết không đẹp như xe của ba ba Tiêu". Tiểu Thư Tuyết ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.
Lâm Tử Hàn chán nản, nâng tay lên, Tiểu Thư Tuyết liền chui vào trong lòng cô, nghĩ mà sợ liền mở miệng: "Mẹ, mẹ không nên đánh con".
"Mẹ thấy con chính là cố ý đòi đánh". Lâm Tử Hàn trừng mắt với con bé, con bé rốt cuộc có nghe lời cô răn dạy hay không, chưa đến hai phút, cư nhiên lại gọi ba ba Tiêu.
Bên trong xe bắt đầu rơi vào im lặng, Tiểu Thư Tuyết không muốn ai dạy bảo, nên ngoan ngoãn ghé vào bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Sau một hồi im lặng, Lâm Tử Hàn mới chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, lo lắng nói: "Tổng tài, anh về trễ như vậy giám đốc Duẫn liệu có không vui hay không?"
Khóe môi Tiêu Ký Phàm khẽ nhếch, không tỏ rõ ý kiến mà cười nhạt: "Cô ấy đã không vui rồi".
"Kia..." Vậy mà anh còn dám đưa cô về nhà?
"Cô chỉ nên lo chăm sóc bản thân cho tốt là được". Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô.
Cuối cùng cũng tới thôn Ninh Thủy, Lâm Tử Hàn giống như thường ngày người khác đưa cô về nhà xuống xe ở đầu thôn. Thời điểm xe dừng lại, Tiểu Thư Tuyết an tĩnh hơn hai mươi phút bắt đầu làm ầm ĩ, sau khi gọi lớn tiếng ba ba Đỗ, liền nhanh như chớp mà lẻn đến trước mặt Đỗ Vân Phi.
Đỗ Vân Phi cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô bé, liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trong Mercedes, có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc mà dương miệng nói: "Đã trễ thế này, anh tại sao lại ở đây?"
Đỗ Vân Phi hếch cằm chỉ chiếc xe đang chạy rất nhanh kia nói: "Anh ta là ai?"
"Anh ta... là ông chủ của công ty em, bởi vì thấy em không bắt được xe, mới có lòng tốt đưa em về". Lâm Tử Hàn giống trẻ con làm sai chuyện, bắt đầu giải thích một chữ cũng không dám nói sai, cô luôn luôn đặc biệt sợ cơn tức của Đỗ Vân Phi.
"Tử Hàn, gần đây duyên với phái khác của em cũng không tồi đâu". Giọng nói Đỗ Vân Phi chua xót mà mỉa mai, kéo chiếc áo tây trang trên người Tiểu Thư Tuyết ra vứt lên người Lâm Tử Hàn, cởi áo khoác trên người mình khoác thay vào cho cô bé.
Lâm Tử Hàn nhanh tay lẹ mắt đón được chiếc áo tây trang anh vứt tới, một lần nữa nhắc lại: "Anh ta là tổng tài của công ty em, đã có hôn thê, thật không phải là như anh nghĩ đâu".
"Tổng tài? Trên thế giới này thế nào cũng có tổng tài có tâm địa đen tối, coi như là công ty ngày mai phải đóng cửa, cũng không đến mức để công nhân tăng ca đến mười hai giờ đâu".
|
hương 56: Lời khuyên (1) Sưu tầm "Đúng vậy, chính em phải tăng ca".
"Tử Hàn, em có biết anh rất lo lắng cho em hay không? Điện thoại cũng không thông, em có biết anh đã ngu ngốc mà đứng ở chỗ này đợi em hai giờ hay không".
"Em không biết". Lâm Tử Hàn áy náy nói: "Điện thoại di động của em để im lặng, thực sự xin lỗi".
Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ mà thở dài, biểu tình trên mặt đã bớt căng thẳng một chút, hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?" Không đợi Lâm Tử Hàn nói dối ăn rồi, một lần nữa anh lại nói: "Em không cần phải nói, khẳng định chưa ăn, lên xe thôi".
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi ăn cơm".
"Nhưng mà trễ như vậy, còn có cơm để ăn sao?"
"Anh đưa em đến một chỗ để ăn". Đỗ Vân Phi mở cửa xe, đem cô đẩy vào ngồi ghế trên, bản thân đã ở ngồi phía bên kia cô.
Đỗ Vân Phi đưa cô đến một nhà hàng 24 giờ thì dừng lại, bởi vì là nửa đêm, ăn một cái gì đó cũng không có nhiều người.
Sau khi ăn lót dạ một bữa cơm, Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, nói: "Gần đây vì sao lại luôn luôn lẩn tránh anh?"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, anh biết cô trốn tránh anh? Cũng không phải là trốn tránh sự nhiệt tình của anh, trốn tránh sợ anh ép hỏi cô chuyện của cô cùng Lãnh Phong, bởi vì cô căn bản đơn giản là người xa lạ với anh ta, hơn nữa cùng đã lâu chưa thấy qua, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
"Em không có". Lâm Tử Hàn giả ngu nói.
"Nếu không có, anh hỏi lại em một lần, em cùng Lãnh Phong rốt cuộc là quan hệ như thế nào". Quả nhiên, lại là vấn đề này.
Lâm Tử Hàn thầm kêu lên một tiếng dưới đáy lòng, lắc đầu nói: "Quan hệ gì cũng không có".
"Em nói dối".
"Thật không có, nếu có một chữ lừa anh, trời nổi sấm sét!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói.
Đỗ Vân Phi nghi ngờ đánh giá cô: "Anh ta có thật là bạn trai trước đây của em?"
"Đúng vây..., nhưng thời gian rất ngắn, bởi vì anh ta rất lăng nhăng". Xin lỗi, Lãnh đại hiệp, cô âm thầm nói trong lòng.
"Tốt lắm, em nói cho anh biết tên thật của anh ta là gì? Em là bạn gái của anh ta, thậm chí ngay cả tên thật của anh ta cũng không biết sao?"
"A? Lãnh Phong không phải tên thật của anh ta sao?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nói.
Đỗ Vân Phi thấy cô nghi hoặc, nói: "Lãnh Phong người này xuất quỷ nhập thần, tư liệu cá nhân trống rỗng, căn bản là không có ai biết thân phận chân thật của anh ta".
"Vậy sao?" Lâm Tử Hàn hiện tại rất kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu hiện sùng bái.
Đỗ Vân Phi nhìn vẻ mặt sùng bái của cô, trong lòng đặc biệt cảm thấy chán ghét, trêu đùa: "Em không phải là bị người ta đùa bỡn, ngay cả tên họ anh ta là gì cũng không biết sao?"
"Này, đừng nói khó nghe như vậy có được hay không, làm sao anh biết không phải là em bỏ anh ta".
Đỗ Vân Phi đột nhiên nghĩ quanh co, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Thư Tuyết đang ở một bên chơi vui vẻ, vội la lên: "Tiểu Thư Tuyết không phải là..."
"Đương nhiên không phải!" Lâm Tử Hàn ngắt lời anh, nói: "Em đã nói rồi, em đã kết hôn". Mặc dù mới có một ngày, đó cũng coi như là có đi? Hơn nữa, hiện tại thủ tục ly hôn còn chưa làm, vẫn kéo dài ở đó.
Đỗ Vân Phi thoáng vui vẻ trong lòng, nghiêm túc nói: "Lãnh Phong là một nhân vật rất nguy hiểm, sau này em cố gắng tránh xa anh ta một chút biết không?"
"Anh ta phạm tội gì?" Lâm Tử Hàn hiếu kỳ hỏi.
"Cảnh sát nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án Viên Kim cương hình quả lê".
"Lại là kim cương". Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, những phần tử hắc đạo này, suốt ngày chỉ tranh chấp mấy thứ mà chung quy chỉ có anh chết tôi sống, rốt cuộc có đáng giá hay không đây!
|
Chương 57: Lời khuyên (2) Sưu tầm "Lại một tổ chức hắc đạo khổng lồ, và cuối cùng một ngày cũng rơi vào lưới pháp luật thôi, anh ta cũng không ngoại lệ". Đỗ Vân Phi tự tin mà nói, bàn tay lớn chạm vào tay nhỏ bé của cô, dặn dò: "Cho nên, em nghìn vạn lần đừng theo chân bọn họ tạo quan hệ".
"Kim cương hiện tại ở nơi nào?"
Đỗ Vân Phi lắc đầu: "Không có ai biết".
"Chẳng qua là một viên kim cương, tại sao lại gây phong ba lớn như vậy chứ?"
"Điều này cũng chính là chỗ mà anh tò mò nhất, từ hơn mười năm trước, viên kim cương này được gọi là Ngôi sao thiên thần từng được mua đi bán lại tại chợ đêm. Sau đó mất tích, cho đến gần đây lại bắt đầu xuất hiện".
Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư, cô nhớ tới Lâm ca tàn bạo kia, ông ta lúc đó chẳng phải vì một viên kim cương mà xuất hiện sao?
Khi nâng mắt lên, phát hiện Đỗ Vân Phi cũng không chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sâu có nồng đậm lửa tình. Mặt của cô bắt đầu hơi nóng lên vội gục đầu xuống lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh.
"Tử Hàn, không đi làm có được hay không? Đừng để cho anh lại lo lắng cho em nữa có được hay không?" Đỗ Vân Phi yếu ớt mà mở miệng, anh thật là chịu đủ rồi cả ngày phải chờ đợi lo lắng.
Lâm Tử Hàn bị dọa cho sợ hãi, kinh ngạc mà nhìn anh, cười lớn nói: "Vân Phi, anh đang nói gì đấy? Em không đi làm làm sao nuôi dưỡng được Thư Tuyết? Làm sao nuôi mình?"
"Lẽ nào em sợ anh sẽ bị khổ sao?" Đỗ Vân Phi không giải thích được hỏi, vì sao nhiều năm qua cô đều cự tuyệt bản thân mình như cách xa ngàn dặm.
"Không phải". Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay: "Em chỉ là không muốn tái giá lần nữa, em chỉ muốn nuôi Tiểu Thư Tuyết lớn thật tốt, cái khác đều không suy nghĩ".
"Em còn trẻ như vậy, em định sẵn sàng như thế qua cả đời sao?"
Lâm Tử Hàn gật đầu: "Vân Phi, cảm ơn sự quan tâm của anh, anh thực sự không cần lo lắng cho em, em vẫn không phải đều rất tốt sao?"
Đỗ Vân Phi cười khổ, anh lo lắng cho cô, không ngừng lo lắng cho sự an toàn của anh, cũng lo lắng những người đàn ông thỉnh thoảng xuất hiện bên người cô! Anh sợ cô sẽ rơi vào tình yêu với người đàn ông khác!
<><><><><>
Sáng hôm sau, khi Lâm Tử Hàn đưa hoa hồng đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, dè dặt mở miệng nói: "Giám đốc Duẫn, hoa đang cắm này phải làm sao?"
"Điều này còn hỏi sao? Đem hoa ngày hôm qua vứt đi!" Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cô nói.
Lâm Tử Hàn nhanh tay mà thay những bông hoa hồng tươi sáng kia, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng là còn rất mới lại phải ném đi.
Nghĩ đến dù sao Tiêu Ký Phàm cũng có nhiều tiền, cô ta ném đi cũng là quá nhân từ.
Khi cô ôm bó hoa chuẩn bị rời đi, một lần nữa Duẫn Ngọc Hân mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Bản kế hoạch ngày hôm qua có làm tốt không?"
"Làm.. được rồi, tôi đã gửi đến hòm thư tại công ty của cô". Lâm Tử Hàn nói xong có chút chần chờ, bởi vì cô cũng biết rõ người bình thường đều không có khả năng trong một đêm hoàn thành công việc này.
Quả nhiên, Duẫn Ngọc Hân ngạc nhiên, nghi hoặc mà mở hòm thư, bản kế hoạch bên trong đúng là giống bản kế hoạch của cô ta giống nhau như đúc.
|
Chương 58: Thăm dò Sưu tầm Cô ta nâng mắt lên trừng mắt với cô, nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng: "Ai đưa cho cô?" Phần bản kế hoạch này ngoại trừ Tiêu Ký Phàm có, cô cũng không đưa cho người thứ hai, hơn nữa Tiêu Ký Phàm tối hôm qua tăng ca đến khuya.
Lâm Tử Hàn sợ hãi, nếu như nói cho cô ta là Tiêu tổng đưa, cô ta nhất định phải phát điên lên! Như thế, cô giả vờ tùy ý mà mở miệng nói: "Là đạo diễn Từ đưa cho tôi".
"Anh ấy làm sao có thể có bản kế hoạch này? Tôi không đưa cho anh ấy!"
"Tôi cũng không rõ ràng lắm".
Duẫn Ngọc Hân nghi ngờ mà đánh giá cô, một lúc lâu sau mới không tình nguyện lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài đi!"
Lâm Tử Hàn sau khi nhận được "lệnh đặc xá" bước nhanh tới phòng làm việc của mình, nghĩ quay về phòng làm việc sớm thông qua ý này với Từ Nhạc Phong mới được, sau này đỡ bị lộ ra.
Từ Nhạc Phong nhìn thấy cô tiến đến, chỉ vào hai biển quảng cáo trên mặt đất nói: "Tử Hàn, giúp anh đem hai hộp CD hướng dẫn này đến phòng làm việc của tổng tài đi".
"Nhiều như vậy?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên đánh giá hai cái hộp một lớn một nhỏ trên mặt đất.
"Em chọn hộp nhỏ thôi, hộp lớn để anh". Từ Nhạc Phong nói xong dọn phần lồi ra của chiếc hộp, đi trước. Lâm Tử Hàn quýnh lên, ôm hộp nhỏ đuổi theo.
"Đạo diễn Từ..." Cô chần chờ mở miệng, bộ dạng do dự muốn nói lại thôi.
Từ Nhạc Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, mỉm cười trêu chọc: "Thế nào? Muốn biểu lộ gì với anh?"
Ai muốn biểu lộ với anh chứ! Lâm Tử Hàn mắng trong lòng, nhưng miệng lại cuống quít nói: "Em nghĩ muốn nhờ anh giúp cho em một việc".
"Em nói đi".
"Nếu như giám đốc Duẫn hỏi về bản kế hoạch với công ty Dĩ Tinh, anh có thể nói anh đã cho em mượn tài liệu trên máy tính được không". Lâm Tử Hàn đuổi theo đến bên cạnh anh, cầu xin.
Từ Nhạc Phong không hiểu mà nhìn cô, nói: "Vì sao? Rõ ràng là Ký Phàm đưa cho em".
"Em không muốn làm cho giám đốc Duẫn hiểu lầm thôi, cô ấy hiện tại có thành kiến rất lớn với em, nếu như biết là tổng tài đưa cho em khẳng định là tức giận đến ngất xỉu đi". Lâm Tử Hàn ai thán thở dài.
Từ Nhạc Phong nhìn cô chằm chằm, sau đó mỉm cười, nói: "Ký Phàm đối với em rất tốt".
"Anh ta chỉ là không muốn lãng phí tiền điện thôi". Hôm qua anh ta nói như thế, nhưng nhớ tới anh ta đưa cô về nhà, trong lòng của cô vẫn còn rất cảm kích. (em cũng muốn có người sợ lãng phí tiền điện như Tiêu ca đó tỷ *chẹp chẹp*)
Lãng phí điện? Từ Nhạc Phong lắc đầu rồi bật cười, theo quan điểm của anh, việc này hình như không đơn giản như vậy đâu?
"Yên tâm, anh sẽ giúp em!"
"Cảm ơn anh". Lâm Tử Hàn vui mừng nói cảm ơn, cuối cùng cũng yên tâm.
Duẫn Ngọc Hân vừa vặn bên trong phòng của tổng tài, Lâm Tử Hàn kêu rên lên một tiếng dưới đáy lòng, nghĩ mình tại sao ở đâu cũng đều có thể gặp cô ta đây.
Cô buông chiếc hộp xuống, nói: "Tiêu tổng, giám đốc Duẫn, tôi đi về trước làm việc". Nói xong nhanh chóng chạy chậm mà chuồn đi.
"Tử Hàn...!" Từ Nhạc Phong vừa mới gọi khỏi miệng, đã không thấy bóng dáng của cô. Cười khổ mắng: "Tiểu thỏ tử này, chạy trốn thật là mau".
"Nhạc Phong, từ khi nào mà anh săn sóc cấp dưới như vậy?" Duẫn Ngọc Hân đứng bên người Tiêu Ký Phàm mỉa mai nói.
"Anh hình như luôn luôn đối xử tốt với cấp dưới đó thôi?" Từ Nhạc Phong vô tội mà buông tay.
Duẫn Ngọc Hân cười nhạt, lập tức giả một bộ dạng tùy ý hỏi: "Đúng vậy, ngày hôm qua Lâm Tử Hàn làm hỏng tài liệu trong bản kế hoạch, cô ta ngày hôm nay nói là anh lại đưa cho cô ta một phần bản gốc, em nhớ rõ bản kế hoạch của em không có đưa cho anh nha".
Từ Nhạc Phong sửng sốt, không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi nhanh như vậy, nhanh chóng mà liếc mắt qua người đồng dạng đang nhìn mình - Tiêu Ký Phàm, ha hả cười nói: "Ngày hôm qua khi Lâm Tử Hàn photo cho anh một bản, anh muốn đưa tài liệu cho khách hàng, tìm Tiêu Ký Phàm lấy".
Tiêu Ký Phàm hình như cũng không nguyện đi chạm vào loại rắc rối này, nghe anh ta nói như thế sau đó nhẹ thở hắt ra, xem ra Lâm Tử Hàn kia vẫn còn có lương tâm.
|