Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
|
|
Chương 967: Ngoại truyện (229) Tại một bệnh viện lớn nào đó của Campuchia.
Phong Lăng đã được đưa vào phòng cấp cứu một ngày một đêm, trong khoảng thời gian ấy, thỉnh thoảng vẫn có bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Sau khi dò hỏi thì mọi người được biết, bởi vì đã quá mười tiếng đồng hồ sau khi bị rắn cắn, Phong Lăng mới được đưa vào bệnh viện nên việc tạm thời giữ được tính mạng đã là rất khó khăn rồi, nhưng tình hình trước mắt thì không khả quan cho lắm. Cho dù có thể chế được huyết thanh để giải độc từ con rắn mà họ mang tới nhưng dù sao độc tính của con rắn đó cũng vô cùng mạnh, cộng thêm việc sau khi bị cắn Phong Lăng còn vừa chạy trốn, vừa dùng súng, vận động quá mức khiến độc tính của rắn đã lan ra và ngẫm sâu vào trong máu, rất khó để khử sạch hoàn toàn độc tố. Mặc dù cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành nhưng tình hình thì không mấy khả quan.
Nói xong những lời này, bác sĩ lại quay về phòng cấp cứu, tiếp tục cứu người.
[Bạn đang đọc truyện trên web Truyện Hay Online]
Ở ngoài phòng cấp cứu, Hàn Kình và Tiểu Hứa cùng những người khác của căn cứ XI không dám nói gì, bọn họ đều nín thở nhìn về phía Lệ Nam Hành.
“Lão đại, đều tại bọn tôi đến quá muộn, hại anh và Phong Lăng bị kìm chân ở vách núi một thời gian dài như thế.” Hàn Kình khẽ nói, ánh mắt nặng nề. Tính ra thì anh ta là người đã nhìn Phong Lăng trưởng thành trong mấy năm qua, tình cảm ba bốn năm ấy vốn không phải là ít, nếu như thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì chắc chắn anh ta cũng không dễ chịu gì.
“Tại tôi cả, nếu như khi ấy tôi phối hợp với lão đại và căn cứ XI chuẩn bị tốt việc chỉ viện từ trước thì cũng sẽ không bị trì hoãn một khoảng thời gian dài đến thế. Có thể đến đây sớm hơn vài tiếng đồng hồ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.” Tiểu Hứa cũng đứng bên cạnh, than thở: “Ban đầu, lão đại đã nói rằng hành động lần này của bên quân đội là có âm mưu từ trước, bên mình cũng không thể đánh rắn động cỏ, trực tiếp gửi quân cứu viện tới. Trong khi một mình lão đại đi dò đường, nếu như bọn tôi dự liệu được mọi thứ và chuẩn bị tốt thì đã có thể sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào và mọi chuyện cũng sẽ không thành ra thế này...”
Đội trưởng kiêm huấn luyện viên của đội cứu viện hơi chau mày: “Bây giờ nói mấy lời ấy thì có tác dụng gì. Chúng ta cũng đã thấy con rắn đấy rồi, lên mạng tra bừa cũng biết nếu bị loại rắn độc này cắn, nạn nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì trong vòng từ sáu đến bốn mươi tám tiếng, chỉ có nước chết mà thôi. Lúc này, Phong Lăng có thể giữ được mạng sống thì đã có thể xem như là kỳ tích rồi.
Vừa nãy, bác sĩ đi ra chỉ nói với chúng ta về kết quả xấu nhất thôi, quá trình điều trị vẫn còn đang diễn ra, biết đâu Phong Lăng lại có thể gắng gượng qua được.”
Tiểu Hứa nghĩ ngợi một lúc rồi đi tới chỗ Lệ Nam Hành, ngước mắt nhìn biểu cảm trên mặt của lão đại, thấy đôi mắt của anh sâu thẳm như biển, thấp giọng nói: “Lão đại, có cần gọi Bác sĩ Tần tới đây giúp đỡ không? Tôi nghe nói Bác sĩ Tần là người rất giỏi, anh ta cũng quen biết không ít người tài giỏi trong giới y học. Có lẽ với tình hình hiện tại của Phong Lăng, chúng ta không thể đưa cậu ấy về Mỹ được, vậy chỉ có thể mời bác sĩ giỏi tới đây cứu người thôi...”
Lệ Nam Hành vẫn không nói gì, ánh mắt của anh cứ dán chặt lên chiếc đèn ở trên cửa phòng cấp cứu. Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên và gọi cho Tần Tư Đình.
Tần Tư Đình vừa mới về Hải Thành chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã nghe thấy giọng một người đàn ông trầm đến mức khàn đục vang lên ở đầu dây bên kia: “Đến cứu người.”
Khi Tần Tư Đình chạy tới Campuchia thì cuộc phẫu thuật của Phong Lăng đã kết thúc, nhưng như những gì bác sĩ đã nói trước đó, cô không hề tỉnh lại, thậm chí tình trạng còn vô cùng xấu, tất cả bộ phận trong cơ thể đều đang rơi vào trạng thái suy kiệt nhanh chóng. Nếu như không điều trị kịp thời thì ngay cả thần tiên Đại La cũng không thể giữ nổi mạng của cô.
Phong Lăng đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, ngoại trừ nhân viên y tế cố định thì không ai được phép đến gần.
Mọi người chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát tình hình bên trong thông qua một tấm kính trong suốt.
Lệ Nam Hành đứng ở bên ngoài cửa số nhìn thấy khắp người Phong Lăng đều được kết nối với đủ các thể loại thiết bị y tế. Cô nằm đó mà như không cảm nhận được bất kì đau đớn nào, lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt.
Chỉ trong vòng một ngày, khuôn mặt vốn đã nhỏ của Phong Lăng lại càng trở nên gầy hơn, sắc mặt nhợt nhạt, không còn hồng hào nữa.
“Lão đại, Bác sĩ Tần tới rồi.” Lúc này, Tiểu Hứa đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đã đứng ở chỗ cửa kính trong suốt cả một thời gian dài.
Bấy giờ, ánh mắt của Lệ Nam Hành mới rời khỏi người đang nằm trên giường bệnh, anh quay đầu lại, nhìn Tần Tư Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, còn có cả một vị bác sĩ trung niên tóc bạc, mắt xanh, da trắng đứng bên cạnh.
“Vị này là Bác sĩ Wendell, là người có vô số thành quả nghiên cứu y học vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực trị liệu và học thuật tại Mỹ.
Hơn nữa có những nghiên cứu rất sâu về nội khoa và hiểu rõ về các cơ quan nội tạng cũng như những độc tố trong máu.” Sau khi Tần Tư Đình gặp Lệ Nam Hành, anh ta không hề lãng phí thời gian để nói những chuyện vô bố: “Trước khi tôi và Bác sĩ Wendell đến đây, chúng tôi đã trao đổi với nhau qua điện thoại và tìm ra được cách giải độc cũng như phương pháp trị liệu hiệu quả đối với loại độc của con rắn kia.
Bây giờ, chúng tôi cần trao đổi với bác sĩ tại bệnh viện địa phương và nhờ họ phối hợp trị liệu.”
“Bác sĩ Tần, các anh có phương pháp hiệu quả? Có thể cứu người sao?” Hàn Kình và Tiểu Hứa đứng một bên nóng lòng hỏi.
Tần Tư Đình không trả lời, chỉ nhìn Lệ Nam Hành, gật một cái để thể hiện những thứ mà chỉ có anh em tốt của nhau mới có thể hiếu được.
Không chỉ Lệ Nam Hành nhìn hiểu được ý nghĩa của cái gật đầu này, mà có lẽ tất cả mọi người đều hiểu ra. Trong nháy mắt, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ và mong chờ, họ nhìn theo bóng lưng của Tần Tư Đình và Bác sĩ Wendell.
Hàn Kình và Tiểu Hứa lập tức quay người chạy đi gọi bác sĩ điều trị chính của Phong Lăng tới để cùng nhau bàn bạc cách trị liệu.
Phong Lăng lại được đẩy vào phòng cấp cứu một lần nữa, lần này không chỉ đơn giản là làm phẫu thuật, những người khác cũng không rõ cho lắm, chỉ biết rằng hình như còn gọi thêm mấy vị bác sĩ nữ vào để giúp đỡ.
Nghe nói lần điều trị này là sự kết hợp giữa Đông y và Tây y. Trước tiên cần dùng liệu pháp ngâm tắm và xông hơi của y học Trung Quốc để điều trị.
Nhưng Phong Lăng là con trai cơ mà? Sao cậu ấy ngâm thuốc lại cần phải gọi mấy vị bác sĩ nữ vào?
Mấy tên hòa thượng ở trong căn cứ XI không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy Lệ lão đại không lên tiếng nên không ai trong đám bọn họ dám hỏi bừa.
Chỉ có Tiểu Hứa và Hàn Kình lẳng lặng nhìn nhau.
Vừa rồi, khi bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, cả hai đã nhìn thấy trong tay bác sĩ cầm một tờ giấy, bên trên đó có ghi giới tính Phong Lăng là nữ....
Giới tính nữ...
Con gái?
Là con gái sao?
Rõ ràng lão đại đã biết trước rồi, nếu không thì anh ấy không thể nào mà bình tĩnh như vậy được. Khi mới biết chuyện này, có khi lão đại còn kinh ngạc hơn bọn họ nhiều cũng nên.
Chỉ là họ không biết rốt cuộc anh đã phát hiện bí mật này từ lúc nào...
Đúng là không có lửa thì làm sao có khỏi. Chỉ cần là những người có quan hệ thân thiết với đội bắn tỉa thì đều có thể nhận ra được sự khác biệt của Lệ lão đại dành cho Phong Lăng.
Giờ xem ra đúng là khác thật.
Không ngờ, một Phong Lăng với thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt, không bao giờ khiến người khác phải lo lắng trong bất kỳ lần hành động hay khi thi hành nhiệm vụ nào lại là một cô gái. Một cô gái còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã tài giỏi đến vậy. Điều này thật sự khiến Hàn Kình và Tiểu Hứa chỉ có thế giữ im lặng, ngoài việc nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc ra thì không thể thốt ra bất cứ một lời chất vấn nào.
Đây có lẽ là một bí mật mà không ai trong số bọn họ được nhắc tới, chỉ có thể tự hiểu với nhau.
Chậc chậc, không ngờ Phong Lăng lại là một cô gái!
Đáng sợ thật!
Đúng là khiến người khác kinh ngạc!
Chẳng trách vì sao trong giây phút tức giận, Phong Lăng đã dùng một dao làm thịt luôn tên chỉ huy béo kia.
Với chuyện bỏ thuốc hèn hạ, không biết xấu hổ như vậy, bất kỳ người con gái nào gặp phải cũng không thể nhịn được chứ đừng nói đến Phong Lăng.
-----
|
Chương 968: Ngoại truyện (230) Phong Lăng đã trải qua cách chữa trị bằng phương pháp ngâm thuốc Đông y suốt hai mươi tư tiếng để thải độc ra ngoài, sau đó kết hợp với cuộc phẫu thuật của Bác sĩ Wendell và phương pháp điều trị chuyên nghiệp khi bị rắn độc cắn của phía Campuchia.
Thời gian cấp cứu lần thứ hai này đã vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cuối cùng khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Phong Lăng vẫn hôn mê bất tỉnh, tiếp tục được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng dù như vậy vẫn không thể cứu được Phong Lăng thì Tần Tư Đình bước ra, tháo khẩu trang khử trùng, rồi vừa cởi áo phẫu thuật vừa nói: “Mọi người đợi đi, vì lần tiêu độc này làm rất triệt để, bề mặt vết thương trên bả vai và lưng của Phong Lăng khá lớn, trước lúc vết thương khép lại, tốt nhất vẫn nên để cậu ấy ở trong phòng ICU, môi trường vô khuẩn sẽ giúp ích cho sự hồi phục của Phong Lăng hơn. Dù miệng vết thương lớn nhưng sẽ không để lại vết sẹo quá rõ ràng, hơn nữa chủ yếu đều là vết thương ngoài da, vì vậy không có vấn đề gì lớn, hai ngày là có thể khép miệng.”
“Cho nên?” Lệ Nam Hành nhìn sang anh ta. [Bạn đang đọc truyện trên web Truyện Hay Online]
Tần Tư Đình ném áo phẫu thuật vào vị trí chuyên để đồ ở bên cạnh, sau khi cảm thấy mát mẻ hơn, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Yên tâm đi, không còn vấn đề gì nữa rồi, nhưng vì thời gian chất độc ở trong cơ thể của cô ấy quá lâu, huyết thanh đã không đạt được hiệu quả tốt nhất, vì vậy lần này khi phải điều trị tận gốc, thân thể mất nhiều máu hơn bình thường. Bây giờ, cô ấy vẫn đang hôn mê là vì yếu quá và mất nhiều máu, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể tỉnh lại.”
Tiểu Hứa chạy qua, phấn khích hỏi: “Vậy là không còn vấn đề gì nữa rồi phải không?”
Tần Tư Đình mỉm cười liếc nhìn cậu ta: “Lời của tôi không đáng tin đến thế sao?” Tiểu Hứa vội lắc đầu: “Không không không, lời nói của Bác sĩ Tần đương nhiên là đáng tin nhưng quan trọng là Phong Lăng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi...”
“Người mà anh em của tôi muốn, dù người đó đã bước cả hai chân vào Quỷ Môn Quan thì tôi cũng sẽ cướp người với Diêm vương, huống chỉ Phong Lăng mới có một chân.” Tần Tư Đình vừa nói, vừa cởi cúc áo ở phần cổ của chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi bên trong ra:
“Được rồi, tôi đi tắm cái đây. Mấy ngày tới, tôi sẽ ở lại Campuchia để theo dõi sát sao tình trạng của Phong Lăng, xác định “cậu ấy? không còn vấn đề gì nữa thì mới quay về Hải Thành.”
“Cậu đi nghỉ trước đi, tôi sẽ tìm cậu sau.” Lúc đi qua bên người Tần tư Đình, Lệ Nam Hành thản nhiên nói.
Tần Tư Đình khẽ cười, dùng giọng nói chỉ có một mình Lệ Nam Hành nghe thấy: “Cậu hãy ở bên cạnh Phong Tiểu Lăng của cậu trước đi, cô bé còn nhỏ tuổi mà đã phải trải nghiệm không ít. Loại rắn độc này chưa lấy được mạng của cô ấy chứng tỏ lớn mạng đấy, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích thì cố mà trân trọng. Loại người có chủ kiến lại hay tự mình quyết định, lại lười giải thích bất kỳ chuyện gì như cậu, tốt nhất là đừng để người ta chạy mất.”
Lệ Nam Hành nhíu mày, nhìn anh ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà dạy tôi?”
Biết Lệ Nam Hành lại sắp lôi chuyện cũ của Thời Niệm Ca ra nói, Tần Tư Đình dứt khoát quay người đi thẳng, vừa đi vừa cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi theo thứ tự từ cổ xuống dưới, bóng lưng vô cùng phóng khoáng, thoải mái.
Lệ Nam Hành nhìn sang hướng khác, vì tình trạng của Phong Lăng đã chuyển biến tốt, hơn nữa Tần Tư Đình đã đảm bảo chắc chắn, xác định cô sẽ không còn bất kỳ vấn đề gì, tâm trạng của anh mới thả lỏng, vẻ mặt cũng bớt âm u hơn nhiều. “Lão đại, Phong Lăng không sao rồi, vậy cậu ấy...” Tiểu Hứa đang định lên tiếng.
Nhưng Lệ Nam Hành chợt xoay người đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn thấy tốc độ di chuyển của Lệ lão đại, Tiểu Hứa: “...”
Người ta đã tỉnh lại đâu, anh đi nhanh như vậy làm gì? Cứ như sợ người khác cướp mất không bằng.
Nhưng quả thật tạm thời Tiểu Hứa không dám hỏi vấn đề liên quan đến giới tính của Phong Lăng, nghĩ ngợi chốc lát, anh ta vẫn quay lại tìm Hàn Kình để hai người bọn họ chia sẻ riêng với nhau về bí mật động trời này.
Los Angeles, nhà họ Phong.
Tần Thu nhìn mẹ mình đang ngồi trên sofa, bà cụ đã ngồi vuốt ve miếng ngọc tròn đó hơn một tiếng đồng hồ rồi: “Mẹ, ban đầu con cũng từ chối chuyện này, nhưng đến hôm nay, con cũng không thể tiếp tục ngăn cản được nữa. Thứ nhất là vì Lệ Nam Hành là một thanh niên tốt, hai là nhà họ Lệ và nhà họ Phong sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Chuyện Lệ Nam Hành thà lấy di vậy của bé út, cũng không chịu lấy Minh Châu quả thật khiến người ta rất phẫn nộ. Nhưng chuyện xảy ra gần đây khiến hai nhà Lệ, Phong càng cần phải liên thủ chặt chẽ với nhau, hôn ước này trước sau gì cũng có hiệu lực, sinh nhật lần thứ mười tám của em gái Minh Châu đã qua, cũng đã đến lúc thực hiện lời ước hẹn rồi.”
Lúc này, bà cụ Phong và ông cụ Phong cũng đã đi xuống lầu, trông thấy hai người ngồi trên sofa, bọn họ đi tới, bà cụ Phong ngồi bên cạnh mẹ ruột của Tần Thu, hai bà lão ngồi cạnh, nhìn nhau.
Sau đó bà cụ Phong mỉm cười: “Bà thông gia à, tôi biết là bà không nỡ, đừng nói đến chuyện năm xưa em gái của Minh Châu mới chỉ có duyên ở bên cạnh chúng tôi một năm, dù sau đó, con bé có sống đến tám mươi tuổi thì chúng tôi cũng không nỡ gả nó đi như vậy. Nhưng cho dù chúng ta luôn tiếc thương đứa nhỏ đáng thương này thì giờ dù chỉ là di vật cũng vẫn có người đồng ý lấy con bé, chỉ bằng chúng ta hãy tác hợp cho mong muốn này của nhà họ Lệ. Dẫu sao cháu trai nhà họ Lệ cũng không tệ, bà cũng đã từng gặp rồi, để linh hồn con bé ở lại đó cũng không tệ. Chí ít đợi sau khi Lệ Nam Hành một trăm tuổi, xuống dưới kia hai đứa cũng có thể gặp nhau, ít nhất con bé sẽ không phải lủi thủi một mình, trên danh nghĩa, tốt xấu gì cũng là bà Lệ.”
Mẹ của Tần Thu nắm chặt miếng ngọc tròn trong tay, ánh mắt buồn rầu, nói: “Không phải đã nói đó chỉ là một ý định thôi sao? Không lẽ mọi người định để cậu ấy lấy di vật của con bé?”
Ông cụ Phong chống chiếc gậy ba toong đi sang một bên, dù đã già, nhưng mắt ông vẫn rất sáng, có thần. Ông ấy nhìn về phía hai người đang ngồi trên sofa, nói: “Lần này chuyện bên phía quân đội bị làm ầm ï lên, dẫn đến ảnh hưởng từ hiệu ứng bươm bướm cũng khá lớn, nhà họ Phong luôn có liên hệ với căn cứ XI, nhà chúng ta và nhà họ Lệ được an toàn không phải là vì bọn họ luôn e ngại thế lực khi hai nhà chúng ta hợp sức sao? Một khi tách rời, bọn họ sẽ có cơ hội. Dẫu sao, trước đây hai nhà cũng đã có hôn ước, vậy chỉ bằng bây giờ hãy thực hiện nó, dù gì ba năm trước, Lệ gia cũng đã hứa hẹn, đợi bé út đủ mười tám tuổi thì sẽ bàn bạc kỹ càng chuyện này với chúng ta. Tôi đã hỏi rồi, mấy ông lão của nhà họ Lệ không có ý kiến gì, dù Lệ Nam Hành có ý kiến cũng vô dụng, nếu cậu ta đã đồng ý lấy di vật thì cậu ta nhất định phải lấy về.”
Nói đến đây, ông cụ Phong lại nhìn miếng ngọc tròn trong tay của mẹ Tần Thu, thở dài: “Bà thông gia, tôi biết sau khi bé út ra đời, bà đã vui đến thế nào. Lúc Minh Châu chào đời, bà cũng luôn bồng bế con bé, sau khi có thêm em gái của Minh Châu bà lại càng vui hơn. Năm đó xảy ra chuyện như vậy, mấy ông bà già chúng ta đã bàng hoàng tới mức nhập viện, có thể sống đến bây giờ chắc là nhờ con bé ở trên trời phù hộ. Bây giờ chúng tôi chỉ muốn cho con bé một chốn về tốt đẹp, vừa hay thời cơ đến rất đúng lúc, hãy gả con bé cho người ta đi.”
Vành mắt của mẹ Tần Thu đỏ hoe, bà ấy cúi đầu vuốt ve miếng ngọc tròn trong tay: “Tôi chỉ nghĩ là một đứa bé nhỏ như vậy... Đã không còn nữa, linh hồn của con bé chắc chắn cũng vẫn còn là một đứa trẻ... Gả con bé cho người ta thế này thì có khi nào sẽ phải chịu ấm ức không...”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, Lệ gia quả thực là một chốn về rất tốt.” Tần Thu khẽ nói.
|
Chương 969: Ngoại truyện (231) Phong Minh Châu ở trên lầu, vừa ra khỏi phòng rẽ vào cầu thang tầng hai, cô ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên dưới, thoáng chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Một chốn về tốt?
Nếu đã là một nơi tốt thì tại sao họ lại khăng khăng để một người đã chết chiếm vị trí này? Cô ta nắm chặt lấy tay vịn của cầu thang, nhìn mấy người đang ngồi bàn bạc về chuyện này dưới lầu, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, quay người đi thẳng về phòng, đóng “sầm” cửa lại.
“Cô cả...” Người giúp việc đi qua tầng hai nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại, hơi kinh hãi nhìn về phía vị tiểu tổ tông thường xuyên nổi giận kia, không biết cô ta bị làm sao.
Mọi người ở dưới lầu cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở trên lầu truyền xuống, ai nấy đều nhìn nhau, sau đó ai cũng hiếu Phong Minh Châu đang tức giận chuyện gì.
Nhưng Lệ Nam Hành không muốn cưới Phong Minh Châu, dù nhà họ Phong có quyền cao chức lớn đến mấy thì cũng không thể cưỡng ép nhét một người mà Lệ Nam Hành không muốn đến bên cạnh anh được. Cách ốn thỏa duy nhất bây giờ chính là chấp nhận lời đề nghị của Lệ Nam Hành.
[Bạn đang đọc truyện trên Truyện Hay Online]
Chuyện hôn sự đã được bàn tính ổn thỏa từ trước không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đặc biệt sau lần quân đội mượn cớ bới móc, nhà họ Phong và nhà họ Lệ nhất định phải liên hôn, như vậy mới có thể bắt tay nhau và không gặp bất kỳ phiền toái gì.
Ngày xưa, Lệ Nam Hành từng nói đợi cô con gái thứ hai đã mất của nhà họ Phong qua mười tám tuổi, anh sẽ cưới di vật của cô.
Đến giờ, chắc chắn câu nói này vẫn còn hiệu lực.
Bệnh viện tại Campuchia, ngày thứ ba, nọc rắn trong cơ thể của Phong Lăng đã được loại bỏ hoàn toàn, các chỉ số và máu trong cơ thể cô cuối cùng cũng đã dần khôi phục lại bình thường, nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Lúc hôn mê, cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, lúc lạnh thì nhiệt độ thấp hơn người bình thường, còn lúc nóng thì sốt hơn bốn mươi độ. Lúc Tần Tư Đình và Bác sĩ Wendell đến kiểm tra đã nói đây là tình trạng bình thường khi trúng độc rắn, bây giờ dù chất độc đã được loại bỏ hết, nhưng vẫn còn tồn dư một ít. Việc này không ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng, nhưng cơ thể sẽ dùng cách sốt cao và nhiệt độ không bình thường để giải độc qua tuyến mồ hôi. Vì vậy sốt cao cũng là chuyện bình thường, chỉ cần thường xuyên theo dõi để giảm nhiệt vật lý là được.
Thấy Phong Lăng lại vừa trải qua một cơn sốt cao, các y tá trong phòng bệnh vội vàng cầm túi chườm đá đến gần, sau đó tiêm cho cô.
Lúc đứng ở phòng bệnh, một tay Lệ Nam Hành cầm tờ danh sách nhân viên bổ nhiệm cho vị trí sĩ quan chỉ huy được bổ nhiệm của quân đội mà Tiểu Hứa vừa mang đến, tay còn lại nhận lấy chiếc nhiệt kế mà cô y tá đưa cho.
Lúc này, trông thấy nhiệt độ của Phong Lăng đang dừng ở con số ba mươi bảy độ bốn, anh mới yên tâm. Cùng lúc đặt chiếc nhiệt kế xuống, Lệ Nam Hành đảo mắt nhìn cô gái vẫn đang nằm hôn mê trên giường.
Mãi đến khi các y tá trong phòng hệnh đều đã đi ra ngoài, anh lại khôi phục lại vẻ im lặng, ném vật trong tay lên bệ cửa sổ, sau đó đi thẳng qua.
Lệ Nam Hành áp tay lên trán, kiểm tra nhiệt độ của Phong Lăng, sau đó cúi người xuống kề sát mũi cô, cảm nhận hơi thở đã đều đặn, nhịp nhàng hơn mấy ngày trước, tiếp theo anh lại tiện tay kéo chiếc chăn màu trắng đang đắp trên người cô lên, cuối cùng lại cúi xuống quan sát dáng vẻ say ngủ của Phong Lăng.
Mấy ngày nay, Phong Lăng đã gầy đi rất nhiều, cơ thể vốn đã mảnh mai, bây giờ còn gầy hơn nữa. Lúc Phong Lăng đang ngủ, Lệ Nam Hành định giơ tay chỉnh lại mái tóc hơi rối bời phía sau đầu cô, khi nghe thấy tiếng cánh cửa bị mở ra, anh mới thu tay lại.
“Lão đại, sĩ quan chỉ huy mới nhậm chức của quân đội lần này đã được quyết định rôi, chính là người thứ hai trong danh sách. Đám quân đội ngu ngốc kia chắc chắn không thể ngờ được chuyện người này từng có quan hệ sâu xa với căn cứ XI chúng ta. Đó chính là chiến hữu, là đàn anh của chúng ta, chắc về sau đám con cháu này sẽ không được sống những ngày tháng tốt đẹp nữa rồi...” Giọng nói của Tiểu Hứa truyền vào.
Nhưng vì chú ý đến Phong Lăng vẫn còn đang hôn mê, nên dù đây là một tin tốt và đang rất phấn khích, anh ta vẫn cố hạ thấp giọng xuống một chút.
Vừa bước vào, anh ta đã nhìn thấy Lệ lão đạo đang đứng cạnh giường bệnh, trông có vẻ như anh lại muốn chăm sóc cho Phong Lăng. “Lão đại.” Tiểu Hứa nói nhỏ hơn, bước chân cũng nhẹ lại, nhìn Phong Lăng vẫn đang nằm hôn mê trên giường: “Anh đã ở đây mấy hôm rồi, phía căn cứ vẫn đang đợi quân đội cho một lời giải thích, văn phòng của căn cứ vẫn đang duy trì liên lạc với họ. Mấy ngày nữa, tốt nhất là lão đại nên thu xếp thời gian quay về căn cứ một chuyến, dù sao tính nghiêm trọng của việc này đã không chỉ còn là vấn đề uy tín và danh dự của bọn họ mà còn là vấn đề tính mạng của thành viên đắc lực nhất trong đội bắn tỉa của căn cứ chúng ta. Những việc Phong Lăng phải làm, cô ấy đã làm tất cả, vì vậy bây giờ, cô ấy không còn nợ nần gì với quân đội Mỹ nữa. Hiện tại, là bọn họ gây rối, vừa hay, chúng ta có thể nhân cơ hội này “giúp' họ cần thận làm quen" lại với căn cứ chúng ta.”
“Tôi vừa gọi cho văn phòng của căn cứ rồi, sau khi Phong Lăng tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng quay về.” Lệ Nam Hành hờ hững nói.
Tiểu Hứa như có điều suy nghĩ: “Nhưng chúng ta cứ ở Campuchia mãi thế này có ổn không?”
“Chảng có gì không ổn hết, căn cứ thiếu tôi mấy ngày cũng không làm sao cả, trên có nhà họ Lệ, đưới có người phụ trách và huấn luyện viên của các trại huấn luyện, A Phong cũng ở đó. Nếu quân đội có việc thì có thể gọi thẳng cho cậu ấy, tôi không có mặt ở đó thì cậu ấy cũng có thể truyền đạt tới tôi.” Dứt lời, Lệ Nam Hành không để ý đến Tiểu Hứa ở phía sau nữa, mà chỉ nhìn cánh môi hơi khô khốc của Phong Lăng, anh quay người đi rót một cốc nước, sau đó lại lấy một cái bông tăm nhúng vào nước rồi thoa lên môi cô.
Lúc làm việc này, vẻ mặt của Lệ Nam Hành hơi cứng đờ, nhìn cốc nước và tăm bông trong tay mình. Cảnh tượng này...
Tại sao anh lại thấy quen thế nhỉ? Nhưng người có môi bị khô khốc vì hôn mê lúc đó lại là anh, còn người tỈ mỉ chăm sóc bên cạnh anh lại là Phong Lăng.
Sau khi cô chăm sóc anh thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Trên đỉnh núi tuyết Rogers, và sau khi quay về, thái độ của Phong Lăng đã thay đổi rất nhiều...
“Lão đại.” Tiểu Hứa lại khẽ nói: “Bác sĩ Tần nói bao giờ thì “cậu ấy' tỉnh lại? Bây giờ trực tiếp đưa 'cậu ấy' về Los Angeles sợ là cơ thế của 'cậu ấy' không chịu nổi hay sợ gì?”
“Tạm thời 'cậu ấy' không thể di chuyển nhiều, cho dù tỉnh lại rồi thì vẫn cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, giờ chưa thể về căn cứ huấn luyện được.” Lệ Nam Hành đặt cốc nước xuống, ánh mắt vẫn nhìn gương mặt của Phong Lăng như có điều suy nghĩ. “Không về căn cứ... Vậy thì 'cậu ấy' còn có thế đi đâu?” Tiếu Hứa không dám nói hẳn ra chuyện mình đã biết Phong Lăng là con gái.
“Nhà tôi, 'cậu ấy' từng đến đó rồi, tiếp tục đến đó ở một thời gian cũng không có vấn đề gì.” Tiểu Hứa: “...”
Thế này không phải là dẫn dê vào miệng cọp sao? Bây giờ Phong Lăng đang yếu ớt như vậy, dù bình thường, cô ấy có giỏi giang đến mấy nhưng trước mặt Lệ lão đại, Phong Lăng cũng bị chế ngự hoàn toàn. Bây giờ, Phong Lăng đang như thế này, nếu lão đại muốn làm chuyện gì đó với cô ấy, chắc đến năng lực phản kháng cơ bản nhất cô ấy cũng không có mất...
Ừm, dù anh ta biết lão đại không vô sỉ như vậy.
Nhưng rõ ràng lão đại đã biết bí mật của Phong Lăng từ lâu mà bây giờ anh vẫn tỉnh rụi, thản nhiên, rốt cuộc lão đại đang có âm mưu gì?
Sợ những người đàn ông khóc trong căn cứ sẽ quyến rũ Phong Lăng sao?
Có lão đại ở đây, ai dám quyến rũ cô ấy chứ?
Tiểu Hứa đang định lên tiếng, lúc này Phong Lăng nằm trên giường khẽ nhíu mày, mi mắt cũng khẽ cử đồng, cho dù chỉ là động tác nhỏ nhưng vẫn khiến ánh mắt của Lệ Nam Hành chợt dừng lại, anh bỗng cúi người xuống, hỏi "Tỉnh rồi?"
|
Chương 970: Ngoại truyện (232) Lúc Phong Lăng mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là gương mặt của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng còn tưởng mình đã chết, tưởng Lệ Nam Hành cũng đã chết, tưởng nếu hiện tại hai người không phải đang ở dưới địa ngục thì cũng là đang ở trên thiên đường rồi chứ. Phong Lăng nhíu mày lại, muốn nói gì đó nhưng không còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể khó nhọc mở to hai mắt ra nhìn Lệ Nam Hành.
“Em mất quá nhiều máu, mất sức là chuyện rất bình thường, không nói nổi thì không cần phải nói.” Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt của Phong Lăng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Cố dưỡng thương cho tốt, nọc độc đã được loại bỏ sạch sẽ rồi, em sẽ không sao đâu, phải ngoan một chút, biết chưa?”
Tiểu Hứa đứng một bên vừa nhìn vừa nghe: “...”
F*ck!
Đây là đang phát “thức ăn cho chó” hả?
Lệ lão đại cưng chiều phụ nữ thì sẽ không quan tâm tới tâm trạng của người khác đến cỡ này sao, lão đại có nghĩ tới mấy người anh em FA trong căn cứ như bọn họ không?
Có mỗi một cô gái giả trai xuất hiện, thế mà lại bị lão đại giành trước mất!
Cầm thú quá đi mất!
Phong Lăng mơ màng nhìn Lệ Nam Hành, không nói thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Dường như đã nghe hiểu, lại như không hiểu. Có lẽ cơ thể của cô còn quá yếu nên chỉ vài phút sau, hai mắt cô đã nhắm nghiền.
Lệ Nam Hành nhìn cô, xác định cô chỉ lại ngủ thiếp đi, anh mới rút bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cô lại.
Hiện giờ Phong Lăng cần phải được nghỉ ngơi, cần một giấc ngủ đầy đủ. Vì bị mất nhiều máu và bị ảnh hưởng bởi nọc rắn độc cho nên cô cần có thời gian để hồi phục.
Phong Lăng lại ngủ thêm hai ngày, sau đó cô mới thật sự tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, rõ ràng cô không còn mơ màng nữa mà đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hai ngày này, thật ra Lệ Nam Hành cũng đã đáp máy bay quay lại Los Angeles, về căn cứ XI một chuyến. Lúc quay trở lại Campuchia lần nữa, khi đẩy cánh cửa phòng bệnh bước vào, anh đã nhìn thấy Hàn Kình và Tiểu Hứa đang ngồi bên cạnh giường bệnh, hưng phấn nói chuyện với Phong Lăng. Trên mặt hai người đều mang ý cười rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt Phong Lăng hơi có vẻ hơi khách sáo, dễ thấy rằng cô không còn bao nhiêu sức lực để ứng phó với hai người này.
Lệ Nam Hành không khó để nhận ra chắc chắn hai người này đã kể mọi chuyện xảy ra sau khi Phong Lăng hôn mê cho cô nghe.
Thấy Lệ Nam Hành đã quay lại, Hàn Kình và Tiểu Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng: “Thế nhé Phong Lăng, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi sau này quay về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Phong Lăng gật đầu, đến khi hai người đó rời đi, cô mới dời mắt nhìn sang người đàn ông đang đi thẳng về phía giường bệnh.
Lệ Nam Hành nhìn xuống cô: “Tỉnh lại lâu chưa?”
Phong Lăng nhìn anh, bình tĩnh đáp: “Chắc khoảng hai, ba tiếng đồng hồ rồi, huấn luyện viên Hàn với anh Hứa luôn ở đây trò chuyện với tôi...”
Cô ngập ngừng một lát, sau đó lại nói: “Không ngờ trình độ chữa bệnh của Bác sĩ Tần lại giỏi đến vậy, tôi còn tưởng mình chết chắc rồi.
Trước đó, có phải tôi đã tỉnh lại một lần đúng không? Khi ấy, tôi tưởng lão đại đang cùng tôi đi dạo ở Quỷ Môn Quan, tôi còn định nói là do tôi đã làm liên lụy đến anh... Nhưng không ngờ tôi vẫn có thể sống sót.” Lệ Nam Hành nhìn cô bằng ánh mắt hơi chế giễu, châm chọc: “Vậy em có thể sống sót thì cần phải cảm ơn Bác sĩ Tần hay là cảm ơn tôi?”
Phong Lăng lại liếc nhìn anh: “Tôi đều phải cảm ơn hết, sự trung thành của tôi với lão đại thì không cần phải bàn cãi nữa, anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm như vậy. Còn Bác sĩ Tần, về sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức dùng cách của mình để cảm ơn anh ấy.”
Thấy sau khi Phong Lăng tỉnh lại, lý trí đã trở lại như ban đầu, Lệ Nam Hành cười lạnh, liếc xéo cô, anh cởi chiếc áo khoác ra, tiện tay ném lên lưng ghế dựa cạnh giường, sau đó lại kéo chiếc ghế tới chỗ mình rồi ngồi xuống, nhìn cô: “Em đúng là rất thẳng thắn.”
Lúc này, Phong Lăng đã nghe hiểu ý bóng gió trong câu nói của anh, cô lập tức dời mắt sang hướng khác, quay đầu nhìn xuống bả vai đối phương: “Lão đại, tôi nghe nói vết thương trên vai anh rất nghiêm trọng, lúc đó thật sự rất cảm ơn...”
“Đừng nói lời cảm ơn với tôi nữa.” Lệ Nam Hành hờ hững nhìn cô: “Em hiểu rất rõ rằng điều tôi cần không phải là lời cảm ơn mà.”
Phong Lăng không nói gì nữa, đành dời mắt đi, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau nằm trên chăn mình.
“Lặp lại câu em đã nói với tôi ở sườn núi.” Người đàn ông nhìn dáng vẻ rõ ràng đang che giấu tâm sự gì đó của Phong Lăng, khẽ nhướng mày. [Bạn đang đọc truyện trên web Truyện Hay Online]
Đôi tay đan lại với nhau của Phong Lăng bỗng siết chặt, cô không lên tiếng. “Câm rồi à?”
Cô ngước mắt lên: “Lão đại...” “Có biết hậu quả của việc gái giả trai ở trong căn cứ, một khi bị phát hiện sẽ như thế nào không?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên giống như đang thừa dịp tính số với cô.
Phong Lăng luôn có một linh cảm bản thân sẽ bị căn cứ tống cổ đi bất cứ lúc nào, trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ lúng túng nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không biết phải giải thích thế nào. Dường như, dù cô có giải thích thế nào thì cũng đều vi phạm điều lệ trong căn cứ.
Luật lệ không màng tình cảm, huống hồ ở một căn cứ lớn như vậy, nơi này không chỉ có pháp luật, mà còn có nguyên tắc của họ, không thể thay đổi tùy tiện chỉ vì một người được. Cuối cùng cô vẫn không giải thích, chỉ rũ mắt, nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
“Tôi đã hơn một lần nhắc nhở em là phải thành thật, nhưng em luôn giấu giếm tôi đến tận bây giờ. Nếu không phải đối mặt với ranh giới sống chết, có phải em định cứ giấu tôi mãi như vậy không?” Lệ Nam Hành không để ý đến dáng vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt của cô lúc này nữa, anh đã quá quen với tính cách của Phong Lăng, anh biết khi cô làm chuyện gì sai thì cô mới có vẻ ngoan ngoãn thế này, bằng không đổi lại lúc bình thường, lạnh lùng ít nói mới phù hợp với phong cách của cô.
“Tôi chỉ không muốn rời khỏi căn cứ XI, những chuyện liên quan đến lúc nhỏ mà tôi từng kế cho anh đều là sự thật, chuyện duy nhất tôi không nói chỉ có giới tính của mình. Nếu căn cứ XI thu nhận nữ giới thì tôi cũng không cần phải cứ che giấu mãi thế này, tôi không muốn rời đi. Lão đại, tôi biết mình làm như vậy là đã lừa gạt tất cả mọi người, anh cũng đã cho tôi cơ hội, nhưng tôi thật sự...” Bàn tay đặt trên chăn của Phong Lăng siết chặt: “Có lẽ, có lẽ nếu như không phải rơi vào tình huống sống chết như vậy, tôi cũng sẽ không dễ dàng nói bí mật của mình ra như thế, hơn nữa còn chỉ nói cho một mình anh biết.”
Sắc mặt của Lệ Nam Hành vốn đang khó coi, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng của cô: “chỉ nói cho một mình anh biết”, khóe miệng anh mới khẽ cong lên nhân lúc Phong Lăng quay đi.
“Chỉ nói cho một mình tôi biết là có ý gì?”
Bàn tay của Phong Lăng nắm chặt hơn, cũng không biết là căng thẳng hay lúng túng khi bỗng nhiên bắt đầu phải thành thật, nhưng cô không nhìn vào mắt anh nữa, mà cúi đầu nhìn tay mình, nói: “Đúng vậy... Tôi không định nói cho ai biết chuyện này cả, một mình lão đại biết là được rồi...”
"Một mình tôi biết và những người khác biết thì có khác gì nhau?" Người đàn ông cố ý hỏi.
Phong Lăng nghe ra được sự cố ý của anh, nhưng cô không thể không trả lời: “Vì... Vì không phải lão đại đã nói là thích tôi sao?”
Lúc nói đến câu này, Phong Lăng thấy đây chính là cảnh tượng xấu hổ nhất trong mười mấy năm sống trên đời của mình, cô hơi lúng túng, giọng nói rất nhỏ, đến mức gần như không nghe rõ: “Vì tôi thấy hổ thẹn với tình cảm của lão đại nên trước khi chết muốn thành thật với anh một lần.”
|
Chương 971: Ngoại truyện (233) Lệ Nam Hành cố kiềm chế cảm giác muốn cong môi cười: “Trước khi chết nên thành thật một lần, có nghĩa là bây giờ em phát hiện ra mình không chết nữa, nên hối hận lúc đó đã thành thật như vậy sao?”
“Không phải, nếu tôi đã nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm. Nếu lão đại muốn tôi rời khỏi căn cứ, tôi sẽ rời đi và không biện minh gì cho bản thân cả.” Lúc nói ra câu này, móng tay của Phong Lăng ghim chặt vào lòng bàn tay. Thật khó để cô có thể nói ra lời này.
Có thể là vì khi đối mặt với sự sống còn, chấp niệm của cô về một nơi được gọi là nhà như căn cứ hình như cũng không còn quá quan trọng nữa.
Lệ Nam Hành nhìn cô: “Tôi nói sẽ đuổi em đi bao giờ?” Phong Lăng nghe thấy vậy thì đờ ra, lại quay sang nhìn anh: “Chẳng phải quy tắc của căn cứ là không cho phép nữ giới gia nhập hay sao...”
Lệ Nam Hành nhướng mày, không nói gì, cứ nhìn cô như vậy: “Mấy chuyện này thì đợi về căn cứ rồi tính, đi hay ở không phải là chuyện mà một mình em hay một mình tôi có thể quyết định. Thật ra tôi rất muốn biết, em đã giả làm con trai lâu như vậy, không lẽ chưa từng nghĩ đến ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện à?”
“..., Chưa.” Phong Lăng nhìn anh: “Tôi cũng muốn biết, tại sao sau khi biết bí mật của tôi, lão đại lại thản nhiên như thế, một chút kinh ngạc cũng không có, có phải anh đã sớm biết rồi không?”
Lệ Nam Hành cười khẽ: “Em đoán xem.” Cô không đoán được, mà cũng không muốn đoán. Nhưng cô có thể xác định là đêm trên núi tuyết, anh không hề biết cô là con gái, bằng không anh sẽ không quên sạch hết mọi thứ sau khi tỉnh lại như thế.
Chính vì không biết, cho nên anh mới không quy chuyện đó cho cô. Nhưng bây giờ thì cô không chắc nữa...
Vô duyên vô cớ, cô lại nghĩ tới chuyện đó làm gì?
Khi Lệ Nam Hành không thể nhìn ra tia tình cảm nóng bỏng hay lạnh lẽo dưới ánh mắt kia, Phong Lăng giơ tay, chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân trên người mình, cô cảm nhận được bên trong bộ đồ bệnh nhân này không có thêm thứ gì cả, sự trống trải này khiến cô cảm thấy không quen và không có cảm giác an toàn. Phong Lăng dứt khoát nằm xuống, kéo chăn lên tận cổ, sau đó cứ nằm thẳng trên giường như vậy, nhỏ giọng nói: “Lão đại, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”
Thấy Phong Lăng gặp câu hỏi khó lại muốn lảng tránh, không dám nhiều lời, Lệ Nam Hành cũng không ép cô nữa. Cho dù anh có muốn ép cô thì bây giờ cũng không phải lúc.
“Chỗ bị rắn cắn còn đau không?” Anh nhìn cô gái tóc ngắn đang nằm trên giường, chuyển chủ đề câu chuyện.
Phong Lăng thử cử động cánh tay một chút: “Đỡ nhiều rồi.” Nhưng cô vừa dứt lời, người đàn ông vốn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường đột nhiên đứng bật dậy tiến lại gần, kéo chiếc chăn trên người cô xuống. Trước cái nhìn sửng sốt của Phong Lăng, anh kéo cổ áo của bộ đồ bệnh rộng thùng thỉnh xuống, để lộ ra một nửa phần bả
vai cô. Động tác này của anh vừa nhanh vừa lưu loát, Phong Lăng không hề phòng bị, nên đã bị lộ nửa vai.
Lúc trước đều là đàn ông với nhau thì không sao, bây giờ cô đang đối mặt anh với tư cách là một cô gái, bỗng dưng lại như thế này...
Thoáng chốc, Phong Lăng đỏ bừng mặt, vội vàng kéo áo lên, nhưng đầu lông mày của Lệ Nam Hành khẽ chau lại, anh lạnh lùng nói: “Đừng động đậy, để tôi xem nào.” Phong Lăng: “...”
Ngón tay của người đàn ông mơn trớn trên vùng da đã không còn sưng đỏ xung quanh bả vai, Phong Lăng mím môi, không nói một lời.
“Lúc đó, để hút một phần máu độc ra, tôi không thể không rạch hai đường hình chữ thập trên miệng vết thương của em, may mà kỹ thuật khâu ở đây cũng không tệ, qua vài ngày bôi thuốc điều trị, đã không còn sưng đỏ nữa.” Người đàn ông nói, sau đó lại nhìn lên mặt cô.
Nhưng thấy Phong Lăng đang ngại ngùng quay mặt đi, nét mặt lúc cô xoay cằm đi, dường như viết đầy sự lúng túng tế nhị mà chỉ giữa nam và nữ mới có.
Nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt Lệ Nam Hành hiện lên ý cười người khác khó mà hiểu được, anh không lập tức kéo áo cô lên ngay, mà cứ giữ nguyên dáng vẻ như vậy nhìn cô: “Cứ ở lại Campuchia nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó sẽ đáp trực thăng của căn cứ về Los Angeles.”
“Vâng.” Phong Lăng vẫn không nhìn anh, trả lời hơi ấp úng. Cô cảm thấy hơi mát lạnh khi bả vai tiếp xúc với không khí. Hơn thế nữa, sau khi thân phận nữ của mình bị lộ, anh lại vạch áo cô xuống thế này khiến cô không thể nào nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ có thể quay mặt đi nói chuyện.
“Sau khi về Los Angeles, em tạm thời đừng về căn cứ vội, cứ nghỉ ngơi tạm ở căn hộ của tôi trước. Còn vấn đề giới tính của em, sau này từ từ rồi tính.” Lệ Nam Hành nói, đầu ngón tay cái của anh dường như vô tình lướt qua một bên bả vai trắng nõn, tròn trịa của thiếu nữ.
Phong Lăng chợt cảm thấy run rẩy, đột nhiên giơ tay lên muốn đấy tay anh ra, đồng thời nhanh chóng kéo áo lên vai, sau đó mới nói: “Lão đại, đã xem xong rồi chứ, tôi thật sự không còn đau nữa, về sau cũng không cần kiểm tra nữa đâu, vả lại đã có bác sĩ giúp tôi bôi thuốc, anh không cần phải lo gì cả.”
Lệ Nam Hành cúi xuống quan sát vẻ mặt này của cô: “Lúc là anh em, chúng ta còn có thể ngủ chung một giường, bây giờ em trở lại làm con gái rồi nên đến vai thôi mà tôi cũng không được xem nữa à?” '-
Phong Lăng: “...”
Ai đồng ý ngủ chung một giường với anh khi còn là anh em chứ, không phải lần đó cô bị ép buộc hay sao?
“Tình cảm anh em” giữa cô và anh trước sau gì cũng nên giữ khoảng cách và chừng mực chứ hả? Người từ trước tới giờ luôn quá đáng và hay đụng tay đụng chân đều là anh mà!
[Bạn đang đọc truyện trên web Truyện Hay Online]
Cô không lên tiếng, chỉ kéo chăn đắp thẳng lên người, sau đó lại ra sức kéo chăn trùm lên tận cổ, ánh mắt vẫn có vẻ tránh né, ấp úng nói:
“Không phải, lão đại đừng hiếu lầm tôi.”
“Tôi hiểu lầm chuyện gì?” Lệ Nam Hành kìm nén cơn kích động muốn lập tức cúi xuống ôm cô vào lòng mà hôn, anh ngồi xuống chiếc ghế phía sau, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng ra, tư thế ngồi thoải mái, liếc nhìn cô: “Trong lòng tôi đúng là có một sự nghỉ hoặc và hiếu lầm rất lớn đang cần em giải thích đây.”
“Lúc ở núi Rogers, đêm tôi sốt cao, lại còn bị Tam Bàn cho uống rượu trắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Phong Lăng không hề thay đổi, nhưng cô vẫn hơi ấp úng: “Không xảy ra chuyện øgì cả, tôi chỉ chăm sóc anh nguyên một đêm thôi.
Ngày hôm sau, vì cơ thể khó chịu nên vào lều bên cạnh nằm nghỉ mấy ngày.”
Đây vẫn không phải là lời nói thật lòng.
Lệ Nam Hành có thể đoán ra chắc anh đã làm chuyện gì đó với cô, có thể là hôn, ôm, hoặc là đè cô lên giường rồi làm gì đó.
Nhưng quả thật là anh không thể nhớ lại chuyện của đêm hôm đó, nên không biết rốt cuộc mình đã làm đến bước nào.
Rốt cuộc chỉ là ôm hôn cô trên giường, hay... thật sự đã xảy ra chuyện gì?
“Vậy em đã giận tôi chuyện gì mà sau đó lại có thái độ như muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi?” Lệ Nam Hành liếc nhìn cô.
Khóe miệng Phong Lăng giật giật, cô chớp mắt: “Có lần nào lão đại hôn tôi xong mà tôi không nổi giận đâu chứ.”
|