Hào Môn Tranh Đấu: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 243: Nâm rồng vàng
“Anh nói cái gì?” Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, không thể tin, nghẹn ngào nói: “Anh nói. . . . . . Anh nói trả lại má trái cho em?” Tô Thụy Kỳ khẳng định cười gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh có thể. . . . . . trả lại cho em má trái hoàn mỹ! Em chấp nhận không?” Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nở nụ cười, nhưng lại không dám vui mừng quá sớm, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh nói thật sao? Em có thể. . . . . . Em có thể giống như quá khứ sao?” Tô Thụy Kỳ cũng kích động gật đầu nói: “Đúng vậy! Em có thể giống như quá khứ! ! Anh bảo đảm! !” Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, trái tim kích động run rẩy, cô cũng không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . . Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được cười, nhìn cô thật lòng nói: “Ngày mai, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, làm kiểm tra lần nữa, sau đó anh mời bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình tốt nhất, phân tích tình trạng da của em, chỉ cần không phải là da quá nhạy cảm, anh sẽ có biện pháp để cho em đẹp hơn so ngày trước, mọi chuyện đều giao cho anh, em tin tưởng anh không?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào gật đầu, cười nói: “Em tin anh! ! Em rất tin tưởng anh! Cám ơn anh!”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lau đi từng viên nước mắt lăn xuống trên mặt cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, hả? Đừng khóc!” Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy hi vọng, thật vui vẻ nghẹn ngào nở nụ cười, cầm khăn tay trắng, lau nhẹ nước mắt trên mặt, lau lau, lại vui vẻ cười nói: “Nếu mặt của em có thể tốt hơn, em . . . . . em có thể vui vẻ và buông lỏng đi thăm cha của em rồi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm động nói: “Anh đã từng hứa với em, sau này có thời gian, anh cùng em đi gặp cha của em một chút . . . . . . Đến lúc đó mặt của em đã hoàn chỉnh, anh cùng em đi gặp cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại vui vẻ nở nụ cười, cười thật xinh đẹp! ! Tô Thụy Kỳ cũng cười thật vui vẻ nói: “Được rồi, hiện tại buổi tiệc sắp bắt đầu, chúng ta cùng đi ngồi. . . . . .”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ dắt mình đi tới bên cạnh Thủ tướng, mặt của cô có chút ửng đỏ, vội kéo tay lại, nói: “Không được. . . . . . Em không thể ngồi ở nơi đó. . . . . . Thật làm cho người ta căng thẳng. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn bộ dáng cô xấu hổ, trêu đùa cô nói: “Em mới vừa trò chuyện với ông nội anh rất tốt, hơn nữa còn có con cái, cũng đâu có xấu hổ? Chẳng lẽ em không nhìn ra, lúc ấy ông nội anh nghe em nói đến đứa bé thì ông nội của anh cười mừng rỡ sao?” “Ôi chao! Em không có ý này!” Đường Khả Hinh lập tức đỏ mặt nói.(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) “Ôi chao là có ý gì? Xem em còn gấp hơn anh đấy?” Tô Thụy Kỳ nói vừa xong, một tay cũng đã ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, mập mờ dắt cô đi về phía buổi tiệc, sau đó nhỏ tiếng kêu ông nội. . . . . . Thủ tướng ngẩng đầu lên, đầu tiên liếc mắt nhìn Cháu trai, lại nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ căng thẳng, ông hơi suy nghĩ, mới mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ rất vui vẻ, lập tức đỡ Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh ông nội của mình, mình ngồi ở bên cạnh cô. Tô Vân Tường cũng mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, đừng căng thẳng, mặc dù con nhìn Thủ tướng rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần con không làm chuyện xấu, ông sẽ không bắt con.” Tất cả tân khách có mặt đều bật cười. Đường Khả Hinh cũng đỏ mặt không nhịn được bật cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, tất cả tân khách cũng xem cô như cháu dâu của Thủ tướng, cùng nhau bật cười, trong lúc nhất thời, cô không nhịn được đưa hai tay ra, khẽ che mặt, lại thẹn thùng mỉm cười. “Ha ha ha. . . . . .” Tất cả mọi người đều bật cười. Trang Hạo Nhiên không nhịn được, cười nói: “Thủ tướng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ngài, ngài làm cho cô gái nhỏ nhà tôi hoảng sợ.” “Aiz, người trẻ tuổi, da mặt mỏng như vậy làm sao được?” Tuy rằng Thủ tướng nói như thế, cũng đã cầm đũa lên, đưa tay tới bàn tiệc, gắp một khối bánh ngọt trứng muối, đặt xuống ở trong chén Khả Hinh, mới nói: “. . . . . . Ăn đi. . . . . .” Người trên bàn tiệc lại trêu chọc vỗ tay hoan hô. Đường Khả Hinh rất cảm động, lập tức vươn tay, mỉm cười muốn cầm đôi đũa, đột nhiên trong vòng tai đinh một tiếng, vang lên giọng nói của Khúc Uyển Đình đang theo dõi ở đầu bên kia truyền tới: Đường Khả Hinh! Không phải cô cảm động đến ngu ngốc sao? Cô quên tôi đã nói với cô, trong bữa ăn tây, khi ăn bánh ngọt nhất định phải dùng muỗng! Cô sững sờ, thiếu chút nữa quên mất Khúc Uyển Đình sợ mình ở trong bữa tiệc làm rối loạn mọi thứ, liền cứng rắn lấp tai nghe trong lỗ tai mình, bất cứ lúc nào cũng giám sát mình, hai mắt của cô xoay tròn, mặt nhìn Thủ tướng, mỉm cười cúi đầu nói: “Cám ơn Thủ tướng. . . . . .” “Cầm muỗng lên. . . . . .” Giọng nói Khúc Uyển Đình truyền đến. (Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) Đường Khả Hinh chớp mắt, liền cẩn thận cầm cái muỗng nhỏ, không ngờ cầm quá lỏng, cái muỗng xoảng một cái, rớt trong chén. . . . . . Mặt của cô đỏ lên, ngẩng đầu lên thật căng thẳng nhìn về phía mọi người. . . . . . Người toàn trường không nhịn được bật cười. “Tôi đã nói cô. . . . . . là thứ vô dụng! ! Cầm muỗng, cô cũng cầm không xong! ! Đợi lát nữa ăn tiệc, cô sẽ hiểu được! !” Giọng nói Khúc Uyển Đình lạnh lùng truyền đến nói: “Lập tức cầm muỗng lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cầm muỗng lên, nhìn về phía mọi người xin lỗi mỉm cười nói: “Thật xin lỗi. . . . . .” “Ăn nhanh đi. . . . . . Đừng căng thẳng. . . . . .” Chu Anh mỉm cười nói. “Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh cầm muỗng lên, theo thói quen muốn múc từ giữa cái bánh ngọt để ăn, đây là phương pháp thưởng thức cô thích nhất. . . . . . “Tối hôm qua không phải tôi đã nói với cô rồi sao, lúc dùng bánh ngọt, trừ tình huống đặc biệt, không thể ăn bánh ngọt từ chính giữa! !” Khúc Uyển Đình lại Lạnh lùng nói. Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lập tức cầm muỗng cẩn thận múc nhẹ một góc bánh ngọt trứng muối bỏ vào trong miệng, đôi môi nhấp nhẹ, nhai khẽ, ánh mắt lộ ra vui vẻ nhìn về phía Thủ tướng, nhẹ nhàng nuốt bánh ngọt xuống, thật dịu dàng tán thưởng cười nói: “Bánh ngọt ăn thật ngon, thật tuyệt vời, cám ơn ông. . . . . . Thủ tướng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nụ cười kia, thần thái kia, nét mặt kia, bộ dáng kia, anh ah một tiếng, bật cười. Trang Hạo Nhiên suýt chút nữa không nhịn được bật cười, cúi đầu, chân không cẩn thận đạp trúng Tưởng Thiên Lỗi.(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) Tưởng Thiên Lỗi đưa chân lên hung hăng ra sức đạp lên trên giày da của anh một cái! ! “A . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cao giọng kêu lên! Người toàn trường đều nhìn về phía anh. Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng ăn uống, cảm thấy có chút may mắn thoát khỏi tai họa vụng về, muốn mở miệng trêu chọc hỏi anh có chuyện gì, sau đó nghe giọng nói của Khúc Uyển Đình lập tức truyền đến: “Cô dám mở miệng thử xem! !” Cô vừa nghe, liền dùng vẻ mặt rất kinh ngạc và quan tâm nhìn về phía anh. Quả nhiên toàn trường không có một cô gái nào mở miệng nói chuyện, ngay cả Tử Hiền bình thường phách lối, nói chuyện không có cân nhắc, ở trong trường hợp này cũng không dám nói gì. Quả nhiên Thủ tướng mở miệng quan tâm hỏi: “Hạo Nhiên, cậu làm sao vậy?” “Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên rút lại giày của mình, hơi thất lễ cười nói: “Tôi không cẩn thận quẹt trúng góc bàn. . . . . .” “Thật sao? Tôi xem một chút?” Tưởng Thiên Lỗi cố ý giả bộ tốt bụng nói. “Không cần, tôi không sao” Trang Hạo Nhiên lập tức nói. Mọi người lại mỉm cười gật đầu. Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói nhỏ: “Thân ái, đừng như vậy mà.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nâng rượu khai vị, uống một ngụm mới nói: “Cậu dùng phương pháp này cướp dự án đầu tư của tôi, có quá là hèn hạ hay không?” “Tôi nào có? Mọi người đều có bản lãnh mà? Nếu tôi không phải là một người có năng lực siêu phàm, làm sao có tầm nhìn làm chuyện lớn ?” Trang Hạo Nhiên liếc về phía anh, mềm mỏng nói. Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng trừng mắt về phía anh! Quản lý sảnh tiệc và Lưu Nhã Tuệ nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, đã đến giờ đãi tiệc.”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) “Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười gật đầu, hai người bọn họ nhanh chóng đi về phía chính giữa hội trường đứng tại hai bên bục điều hành, vỗ vỗ tay! Cả sảnh tiệc lập tức tối sầm lại, toàn trường nhất thời yên tĩnh, tiếng nhạc êm ái nồng nàn vang lên, tất cả chung đèn cầy nhỏ đặt trong giỏ hoa hồng tại sảnh tiệc, nhất thời từ màu đỏ chuyển sang xanh, lại chuyển sang màu vàng, vốn lúc đầu là hoa hồng màu trắng, sau đó giống như bị phủ lên một màu hồng tuyệt đẹp, nhất thời từ phía sau sân khấu, ba luồng ánh sáng chiếu tới trước sảnh tiệc, lập tức xuất hiện khói mù mờ ảo, lúc này, tất cả tân khách không có chú ý đến, giỏ hoa hồng chậm rãi bay lên, trong lúc tân khách xôn xao, không tập trung, càng không ngừng di chuyển vị trí, cuối cùng ba luồng ánh sáng hội tụ trước sàn nhảy, lúc này, ở bên trong màn ảnh lớn, xuất hiện một rừng trúc thiên nhiên xanh tươi thơ mộng, con đường nhỏ uốn lượn dẫn tới phía trước, có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ, chống cây dù cổ màu trắng, từng bước từng bước đi ra phía trước, đang lúc cô bước đi trên con đường trúc xanh nho nhỏ, càng đi càng xa thì đột nhiên bóng dáng xinh đẹp chống cây dù, như có chuyện vui, xoay người mỉm cười dịu dàng xinh đẹp, hai mắt lấp lánh nhìn mọi người phía trước mặt. . . . . . Tân khách đang bị thiếu nữ trong màn hình hấp dẫn thì đột nhiên từ hai bên màn hình bước ra nhiều thiếu nữ sắp hàng chỉnh tề, người mặc váy dài màu đỏ xinh đẹp, dáng dấp động lòng người, tay nâng bốn cái mâm hình con rồng vàng bay lên, tất cả chỉnh tề, tư thế giống như người đẹp trong tranh cùng đi về phía bàn tiệc, trong đó thiếu nữ mới vừa xuất hiện trong màn hình, tự mình cầm một cái mâm rồng vàng, hơi mỉm cười hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Thưa các vị khách quý, món ăn thứ nhất, Kim Ngọc Mãn Đường, cầu chúc cho Cậu chủ Tô tương lai thắng lợi.”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com) Cô mỉm cười nói xong, liền đem mâm rồng vàng đặt nhẹ ở giữa bàn, nhẹ nhàng mở nắp, liền nhìn thấy gạo nếp thượng đẳng Giang Nam, kết hợp nước suối trong lành của Giang Nam vào đầu mùa xuân, dùng ngũ cốc Trung quốc phối hợp, cộng thêm bạch quả, táo đỏ, kỷ tử, táo tàu, đặc biệt có thể chế biến một số món ăn ngọt tráng miệng.
|
Chương 244: Endless Love
Đường Khả Hinh hết sức tò mò nhìn về phía mâm “Kim Ngọc Mãn Đường” đặt ở giữa bàn tiệc, nghĩ tới cho dù là món ăn Trung Quốc, hay món ăn tây, bình thường đều là đồ ngọt ăn sau, tại sao hôm nay ăn đồ ngọt trước? Tô Linh giống như hiểu thắc mắc của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói với cô: “Khả Hinh, bởi vì từ nhỏ mẹ của chị hết sức thương yêu chị và Ricky, cũng bởi vì ông nội là Thủ tướng một nước, cho nên mẹ thành tâm khấn trước mặt đức Phật, mong ông nội trị nước thuận lợi, mong chị và Ricky có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, nếu Phật chứng giám tâm nguyện, bà nguyện cả đời ăn chay, cho nên hôm nay món ăn thứ nhất là chị và Ricky cùng cám ơn mẹ, cám ơn bà chịu đủ khổ sở mà người thường không thể chịu được khi Ricky ra đời. Cũng dùng món ăn này kính chúc cho những người mẹ trên thế giới, cầu nguyện họ bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.” Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lúc này Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười đứng lên, đi tới sau lưng mẹ, ôm nhẹ mẹ, nhẹ nhàng hôn ở trên mặt của bà. Chu Anh cảm động vui vẻ vỗ nhẹ mặt của con trai, nói: “Ngoan. Hôm nay sinh nhật của con, mẹ chúc Ricky sinh nhật vui vẻ. Bình an khỏe mạnh. Mẹ không có mong muốn gì lớn, chỉ mong con có thể vui vẻ là tốt rồi. . . . . .” “Cám ơn mẹ. . . . . .” Hai mắt Tô Thụy Kỳ hiện ứa lệ, cảm động lại hôn trên mặt mẹ. Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đường Khả Hinh cũng kích động vỗ tay, hai mắt rưng rưng nhìn Tô Thụy Kỳ và mẹ rất thân mật, cô đột nhiên nhớ tới bong dáng tiều tụy của mẹ, lòng của cô không khỏi nhói đau. Trong tiếng vỗ tay, Tô Thụy Kỳ trở lại ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, cúi đầu, nói khẽ: “Chúng ta chúc mẹ của Khả Hinh cũng bình an khỏe mạnh, sau khi mặt của em tốt rồi, chúng ta cùng đi thăm cha, sau đó đi thăm mẹ.” Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn chằm chằm anh. Ba cô gái mặc sườn xám màu đỏ bước nhẹ lên trước, dùng muỗng vàng nhẹ nhàng múc một phần xôi táo đỏ, để xuống trong đĩa, đưa đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, Tô Thụy Kỳ tự mình nhận lấy cái đĩa, đưa đến trước mẹ, Tô Linh cũng nhận lấy một cái đĩa vàng đưa đến trước mặt mẹ, lại múc một phần, đưa đến trước mặt ông nội, sau đó mới ngồi vào chỗ. Tô Thụy Kỳ lại tự mình múc một phần cho Khả Hinh, đưa đến trước mặt cô. Đường Khả Hinh cám ơn nhận lấy, liền dùng muỗng, nhẹ nhàng ngậm một chút chợt cảm thấy xôi táo đỏ vào miệng tan đi, cảm giác không quá ngọt ngấy, cô hơi kinh ngạc mùi vị này, vừa muốn trực tiếp phát biểu ý kiến của mình. . . . . . “Khụ!” Trong tai nghe truyền đến giọng của Khúc Uyển Đình. Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, hơi gật đầu tán thưởng món ăn này, rồi dịu dàng nói: “Món ăn xôi táo đỏ này khi tan vào trong miệng, mềm mà không đặc, em xin phép muốn thỉnh giáo một chút, có phải đặc biệt dùng nước suối trong sạch trên đỉnh núi tuyết cao, được người dân địa phương hứng lấy, chứa ở trong ống tre, sau đó chôn ở trong tuyết, bảo quản một vài ngày mới lấy ra, táo đỏ đã dần dần mềm đi, cho nên ở bên trong xôi táo đỏ này phảng phất có một mùi hương tre ở trong núi sâu . . . . . .” Tô Linh hết sức kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Khả Hinh thật là cao thủ thưởng thức, không sai, món ăn này chính là món ăn chay chị mời đầu bếp nổi tiếng nhất Giang Nam, cố ý nấu ra. Món ăn này nhìn như đơn giản, nhưng rất khó, nhất là nước tuyết, bảo quản trong ống tre, nhiều không thể nhiều, ít không thể ít, chỉ cần chứa tám phần, như vậy trong ống tre mới có thể giải phóng mùi thơm kết hợp với nước, tỏa ra hương vị tuyệt vời và ngọt ngào, là mùi vị mà mẹ của chị thích nhất. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nhìn về phía Tô Linh, mỉm cười nói: “Có thể có một người con gái tốt như Tô tiểu thư, em nghĩ dì nhất định cảm thấy rất an ủi và hạnh phúc, bởi vì quá trình chế luyện này nhất định do chị đích thân thực hiện.” Tô Linh cảm thán Đường Khả Hinh quá thông minh sáng suốt, cũng hơi ngượng ngùng nói: “Chị chỉ đúng lúc đến Giang Nam đi một chuyến xem sắc rất xinh đẹp như tranh vẽ, nên muốn mang về tặng cho mẹ.” Chu Anh vui vẻ gắp lên một viên táo đỏ, thả vào trong chén con gái, mới cưng chìu nói: “Mẹ biết con ngoan. . . . . .” “Cám ơn mẹ!” Tô Linh rúc vào trong ngực mẹ. Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi chua xót, mới vừa cảm thán thì đột nhiên toàn trường tối lại. Ba luồng ánh đèn chợt sáng lên chiếu vào tấm bảng chúc mừng sinh nhật cổ xưa trước bàn, rồi chuyển đến chiếc bàn chế luyện mỳ trường thọ ở bên cạnh, trông rất sống động! Một tiếng sáo đột ngột vang lên trong cả hội trường, đang lúc mọi người mê hoặc thì trước bàn tiệc sáng lên ánh đèn màu hồng, một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa màu hồng thật dài, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cầm cây sáo dài nửa thước thổi lên khúc nhạc dịu êm, dìu dặt trầm bỗng, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi cao thấp phập phồng, nhưng không có chút rối loạn, lúc này trong màn hình trước bàn tiệc xuất hiện phong cảnh Nam Sơn trùng điệp xa xăm, rừng xanh biên biếc, đầy sức sống, thác nước chảy róc rách, dòng chảy cuồn cuộn không ngừng. . . . . . Tô Thụy Kỳ nhìn cảnh tượng này, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chị. . . . . . Tô Linh cũng hết sức thương yêu nhìn em trai, mỉm cười. Tô Thụy Kỳ cảm động xoay người nhìn về phía màn hình khổng lồ thì lại thấy trên đỉnh Nam Sơn đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ thật dài, một người đàn ông trung niên, cả người mặc áo truyền thống trung hoa màu trắng, quần dài màu đen, giống như trang phục Võ Thuật, từ đầu núi kia đi tới, bước chân vững vàng nhanh nhẹn, chân đạp đá nhọn, mặt không chút đổi sắc, vẻ mặt thận trọng, ánh mắt chăm chú. . . . . . Một đám sương mù nhào tới, nhất thời cảnh sắc xinh đẹp trước mặt trở nên mông lung, người đàn ông trung niên giống như từ trong tranh đột nhiên xuất hiện ở trong sảnh tiệc, cúi người thật sâu chào mọi người! Các tân khách kêu lên xôn xao, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên. Ở trong sáo miên man của cô gái, người đàn ông trước mặt lập tức đi tới trước bàn chế luyện mỳ trường thọ, nhanh chóng đổ bột mì ra, bàn tay ở trong bột mì, giống như luyện võ thuật, xoay tròn một vòng, rồi rót nước sạch, ông ta bắt đầu nhanh chóng cầm bột mì lên xoay tròn, từng khối bột mì ở trong lòng bàn tay màu đồng của ông ta nhanh chóng nhào nặn thành một khối, sau đó nhìn thấy ông ta đột nhiên ném khối bột lên không trung, đôi tay tiếp được, phịch một tiếng nện ở trên bàn, đôi tay dùng sức nhà nhào nặn bột, mạnh mẽ nhào nặn bột! Tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp. Lúc tiếng sáo sắp dừng lại thì một cô gái xinh đẹp khác, mặc váy màu hồng nhạt, đứng ở giữa màn hình, dịu dàng hát ca khúc “Endless Love”, sư phụ đứng ở phía dưới phối hợp tiếng nhạc, nắn mì sợi, thì phía dưới sảnh tiệc đột nhiên có một nam một nữ giương đôi cánh trắng thiên sứ bay lên, khiến cho các tân khách xôn xao một lúc, bọn họ chỉ nắm một sợi dây lụa màu trắng bay lượn giữa không trung, hạnh phúc lãng mạn lượn vòng tròn, nam tuấn mỹ, nữ ngọt ngào động lòng người, hai chân bọn họ cùng quấn chặt sợi dây, buông người xuống phía dưới, đôi tay mở ra, giống như thần tiên bay lượn. . . . . . Tô Thụy Kỳ nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên đau nhói, nhớ tới nhiều năm trước, mình muốn buông xuống dao giải phẩu thì người chị của mình luôn luôn yêu thương đứng ở trước phòng làm việc của mình tại bệnh viện, nức nở rơi lệ khóc nói: “Em trai, chị biết, giấc mộng của cậu giống như ông nội, dùng biện pháp khác nhau để cứu giúp nhiều người, nhưng. . . . . . Hôm nay cậu lại vì một mình cô ấy mà buông tha giấc mộng của mình, buông tha hy vọng của chúng tôi đối với cậu sao? Chị vì cậu, có thể trông nom nhà của chúng ta, chỉ cần cậu thực hiện mơ ước là được. . . . . . Em trai. . . . . . Nghe chị nói một câu, tình yêu tuyệt đối không phải là tất cả trong cuộc đời, nếu cậu đánh mất bản thân, cô ấy cũng không sẽ yêu cậu đến cùng. . . . . . Cậu hãy vì chị, vì niềm hy vọng của cả nhà đối với cậu, cậu suy nghĩ lại một chút đi. . . . . . Chị cầu xin cậu. . . . . . Tương lai, nhất định sẽ có một người rất yêu cậu xuất hiện trong cuộc đời cậu, cùng chung lý tưởng với cậu, nhưng người kia không phải là cô ấy. . . . . . Cậu hãy tin tưởng chị. . . . . . Cô ấy chỉ làm tổn thương cậu, em trai tốt của chị . . . . .” Hai mắt Tô Thụy Kỳ nhất thời ươn ướt, nhìn một nam một nữ mặc trang phục màu trắng, bay múa ở giữa không trung bày tư thế lãng mạn, anh biết chị mình khát vọng có một ngày, mình khôi phục lại, có thể tìm được tình yêu đích thực, cùng đi về phía hạnh phúc ngọt ngào nhất, anh đột nhiên thở dài một hơi, quay đầu, nhìn về phía chị. . . . . . Tô Linh cũng hai mắt rưng rưng nhìn em trai, khích lệ nở nụ cười. Tô Thụy Kỳ lại chậm rãi nhìn Khả Hinh, lúc này, cô lộ ra gò má xinh đẹp mộng ảo, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đôi nam nữ trên không trung, đột nhiên quấn vào nhau, rồi xoay tròn trên không trung, điệu bộ múa tuyệt đẹp, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay, lúc này vị sư phụ đã nhào nặn xong một cây mỳ trường thọ, bất thình lình ném cây mỳ trường thọ lên không trung, tạo thành hình cung xinh đẹp, cô gái xinh đẹp mang đôi cánh chợt từ không trung bay qua bắt lấy, cuối cùng thành công rơi xuống đất! ! “Ồ. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cùng tất cả tân khách, kinh ngạc vỗ tay! ! Tô Thụy Kỳ nhìn cô vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ cười với cô, nhìn về phía điệu múa kia nói: “Thích không?” “Thích!” Đường Khả Hinh lại nhìn Tô Thụy Kỳ, hai người cùng nở nụ cười. Tô Linh mỉm cười nhìn về phía em trai và Khả Hinh, giống như một đôi tình nhân bé nhỏ ngây ngô cười khúc khích, thậm chí nhìn em trai lộ ra nụ cười rất vui vẻ trong nhiều năm qua, lòng của cô cũng không nhịn an ủi, cười nói: “Đã thật lâu tôi không thấy em trai vui vẻ như vậy, xem ra Đường Khả Hinh là một cô gái thật đáng yêu, lúc nảy ông nội cũng hết lời khen ngợi cô ấy. . . . . .” Tử Hiền ngồi tại chỗ, nhàm chán nở nụ cười nói: “Dĩ nhiên! má trái bị hỏng, không cố gắng lấy lòng người khác, làm sao mà sống?” Sắc mặt của Tô Linh khẽ thay đổi, quay đầu nhìn về phía Tử Hiền, có chút nghiêm túc mượn tiếng nhạc hỏi nhỏ: “Cô nói cái gì? Cô nói mặt Đường Khả Hinh. . . . . . thế nào?” Tử Hiền quay đầu nhìn về phía Tô Linh, có chút giật mình bật cười nói: “Chị không biết sao? Lần trước em nghe chị hỏi thăm tình hình của cô ấy. . . . . .” “Tôi chỉ muốn biết cô ấy làm việc ở nơi nào, tôi cũng không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, đó là quá khứ của cô ấy, tôi vô ý biết được. . . . . .” Tô Linh lạnh nhạt kiêu ngạo nói. “Ba năm trước đây, không biết cô chọc ra chuyện gì, sau đó má trái đã bị hủy, cả một bên, nhìn rất kinh khủng, nghe nói là bị tạt axít. . . . . . Ba năm sau, đầu tiên thầm lén vào Khách sạn Á Châu làm nhân viên rửa ly tách, sau đó bởi vì cô ấy thật có chút tài hoa, ngay cả em cũng thán phục sự hiểu biết của cô ấy về rượu đỏ, nên được Thiên Lỗi coi trọng, vốn muốn phái cô ấy đến Anh quốc học tập, không ngờ bị Hạo Nhiên đoạt đi. . . . . .” Vẻ mặt của Tô Linh dần dần thay đổi, hai mắt lộ ra ánh nhìn trong trẻo, nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh em trai, vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, quả thật bên má phải rất xinh đẹp, nhưng khó trách trên người cô phát ra một loại khí chất khác lạ, cô lại chậm rãi nhìn hai mắt em trai lộ ra cưng chìu, tình cảm thật sâu, không muốn xa rời giống như nhiều năm trước, lòng của cô hơi run rẩy, có chút xúc động nói: “Chẳng lẽ lịch sử lại tái diễn?” Nhậm Tử Hiền hiểu rõ cô nói gì, cũng cười khổ nói: “Lúc ấy em đã lo sợ chuyện này, cho nên mới cảnh cáo Đường Khả Hinh, cũng đã khuyên Ricky, nhưng bọn họ vẫn càng ngày càng gần hơn. . . . . . Nếu như bọn họ yêu thật lòng thì thôi, nhưng cố tình Đường Khả Hinh không chỉ có tai tiếng với Ricky, còn thiếu chút nữa xảy ra mập mờ với Thiên Lỗi chúng tôi. . . . . . Aiz!”. Tô Linh quay đầu, cuối cùng mặt lộ vẻ không vui nhìn về phía cô nói: “Cái gì?” Tử Hiền cười lạnh nói: “Mặc dù em chỉ suy đoán mọi chuyện, nhưng em xem hiện tại Đường Khả Hinh ít nhất cũng xúc động đối với hai người đàn ông.” Trong lòng của Tô Linh căng thẳng, nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
|
Chương 245: Không có âm thanh
Buổi tiệc xong, tiếp theo thời gian khiêu vũ, lúc này, Thủ tướng và ông bà Tô cùng một số người lớn tuổi mỉm cười dời bước đi lên một phòng khách trang nhã ở trên lầu, để cho người trẻ tuổi ở chung một chỗ vui chơi tự nhiên thoải mái . . . . . . Ricky tự mình cùng Đường Khả Hinh đỡ ông nội đi về phía cầu thang xoắn ốc sảnh tiệc. Lúc này sắc mặt Tô Linh trong trẻo lạnh lùng nâng ly, thay một bộ váy dài thắt lưng màu tím nhạt, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đỡ ông nội, vẻ mặt lộ ra rất khéo léo, cũng không giống như Tiệp Dư đã từng làm, Nhậm Tử Hiền cầm một ly cocktail màu đen sậm, hớp một ngụm nhỏ, mới ngẩng đầu lên nhìn trang phục Đường Khả Hinh mặc tối nay, cô chắt lưỡi một tiếng, hơi chế giễu, nói: “Chị xem, tối nay cô ấy rất xinh đẹp, nhưng cha đang chịu khổ trong tù, mẹ vẫn còn ở chỗ nào đó trên quảng trường quét đường phố, vừa rồi cô ấy nhìn thấy cả nhà chị hoà thuận vui vẻ, không biết nghĩ thế nào. Em càng ngày càng không thích cô ấy. . . . . .” . Tô Linh quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tử Hiền nói: “Từ trước đến nay cô cũng không có thích qua người nào. . . . . . cho dù là nam hay nữ. . . . . .” Tử Hiền nâng ly nhịn cười nhìn bộ dáng Tô Linh hơi cười chúm chím, biết cô có chút tức giận, ngay lập tức nói: “Chị. . . . . .” “Tối nay tôi rất vui vẻ, cô không thể nói cho tôi biết chuyện này sau một ngày sao? Khó trách Thiên Lỗi luôn trốn tránh cô, đây cũng là một nguyên nhân, một phụ nữ luôn nói chuyện sát phong cảnh như thế, người nào yêu thích chứ? Không giữ cho mình một chút vui vẻ, tặng cho người khác và cho chính mình, như vậy cuộc sống của cô làm sao sống thoải mái?” Tô Linh lấy thái độ của một người chị nhìn về phía Tử Hiền nói. Tử Hiền im lặng không lên tiếng, cầm rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ. “Tôi luôn tin tưởng, lúc ấy Thiên Lỗi lựa chọn cô không phải vì nguyên nhân dòng họ, tôi có chút hiểu rõ anh ấy, đối với những gì không thích, sẽ biểu hiện hết sức rõ ràng, cô đừng bỏ lỡ cơ hội làm cho anh ấy động lòng.” Tô Linh tốt bụng nhắc nhở cô. Tử Hiền hơi nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn phong độ nghiêm nghị ngồi tại chỗ trò chuyện cùng một tân khách, trò chuyện một chút, anh giống như cảm thấy có người nhìn mình, anh nhàn nhạt quay đầu, thấy vợ chưa cưới đang nhìn mình, anh hơi sững sờ nhìn về phía cô. Tử Hiền không lên tiếng quay đầu đi, tiếp tục uống rượu đỏ. Tô Linh tiếp tục dạy dỗ cô: “Sau này, tôi hi vọng cô cẩn thận mở miệng nói chuyện, nhất là đối với Đường Khả Hinh, một người rất nhạy cảm, nói chuyện lưu một con đường sống, nếu không, cô sẽ làm cho ba người đàn ông chán ghét cô. Về chuyện của cô ấy, tôi tự điều tra, cho dù cô không cho Ricky mặt mũi, vẫn phải cho Thiên Lỗi mặt mũi, nói chuyện với cô ấy cũng khách khí một chút, bởi vì cô cũng biết cá tính của em trai tôi, mặc dù cậu ấy khéo hiểu lòng người, nhưng đối với người mình luôn luôn bảo vệ, vô cùng coi trọng, nếu cô không muốn mất đi tình bạn cuối cùng.” Từ trước đến giờ Tử Hiền rất kính trọng Tô Linh, ngay lập tức lấy lòng cười nói: “Ôi chao, chị, chị cũng không phải không biết cá tính của em, từ trước đến giờ thích nói thật, nhưng em. . . . . .” “Vậy cô có thể tiếp nhận lời nói thật của người khác sao?” Tô Linh hỏi cô. Tử Hiền lập tức không lên tiếng. “Cô làm tổn thương sau lưng cô ấy, tôi có chút cảm giác không giống cô. Giữ cho tốt phong cách tiểu thư cao quý của cô đi, một cô gái không phải dựa vào chinh phục cô gái khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình đi chinh phục đàn ông của mình.” Tô Linh nói xong, cũng đã lạnh lùng nâng ly đi khỏi, vừa đi về phía trước, vừa mỉm cười nâng ly cùng với tất cả tân khách, lại căn dặn người giúp việc ở sau lưng, nói: “Lập tức đem tài liệu của Đường Khả Hinh truyền tới di động của tôi, tôi muốn xem ngay!” “Vâng!” Người giúp việc lập tức trả lời, sau đó liền lui xuống. Tử Hiền cầm ly đứng ở trong đám người, nghĩ tới câu nói sau cùng của Tô Linh: một cô gái không phải dựa vào chinh phục cô gái khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình đi chinh phục đàn ông của mình. Lòng của cô lại đau, rất đau, nâng rượu đỏ uống xuống, rồi uyển chuyển cất bước đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, cô vừa nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn về phía Như Mạt đang ngồi ở đó với chồng, đang đắm đuối đưa tình nhìn chồng chưa cưới của mình, cô đột nhiên kích động, cười khổ, loạng choạng ngã nhào ở bên cạnh chồng chưa cưới, đầu gối ở trên bả vai của anh. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng vợ chưa cưới, sau đó xin lỗi nhìn về phía vị khách ở bên cạnh, anh lập tức nâng ly, lễ phép cười một tiếng, rồi đứng lên bước đi. “Em làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Tử Hiền luống cuống, liền hỏi. Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: “Tưởng Thiên Lỗi! Cuối cùng anh cũng sẽ kết hôn chứ? Anh vẫn sống chứ?” “Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút phiền não nói: “Em nổi điên làm gì?” “Rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể chinh phục được anh?” Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng đột nhiên đau nhói nói: “Anh dạy em có được không? Anh nói cho em biết, phải làm thế nào em sẽ làm thế đó, được không? Trừ cai thuốc, cái gì em cũng đồng ý với anh! Em không muốn cô gái khác đến chinh phục anh, em chỉ muốn một mình anh là đủ rồi.” “Rốt cuộc em làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi vô cùng thiếu kiên nhẫn hỏi. Hai mắt Nhậm Tử Hiền rưng rưng nhìn về phía anh, nghẹn ngào nói: “Cho dù em và anh chia tay, về sau anh sẽ kết hôn chứ? Dù sao sau này cũng phải có con chứ? Anh tính cả đời không thương mẹ đứa bé chỉ thích sự nghiệp của anh, con của anh, còn người yêu của anh sao? Có thể cả đời anh cũng không chiếm được cô ấy, đối với em công bằng sao?” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: “Em say rồi.” Nhậm Tử Hiền thở dài một hơi, cảm giác rất ngột ngạt, hai mắt của cô rưng rưng, tối nay rất khổ sở nói: “Được rồi! Em không nói nữa ! Chỉ cần em nói với anh một chút chuyện của em thì anh nhất định nói. . . . . . Em uống say rồi, em nổi điên làm gì! Anh định giam mình bao lâu, nhốt em bao lâu? Em cảm thấy em không nên trở lại, chỉ cần em trở lại, em sẽ cảm thấy hít thở không thông. Em trở nên không giống chính mình, em trở thành một kẻ rất đáng sợ. Em đột nhiên có cảm giác thì ra tình yêu sai lầm sẽ làm cho một phụ nữ điên cuồng!” “Tử Hiền. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay ôm nhẹ cô. “Em không có chút đáng yêu nào sao?” Tử Hiền rơi lệ nghẹn ngào nhìn anh, tối nay có thể hơi bị say, làm nũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Không có chút đáng yêu nào sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới bình thường rất kiêu ngạo, lúc này như đứa bé, nước mắt lăn xuống, anh đột nhiên bất đắc dĩ cười cười nói: “Đáng yêu. . . . . .” Tử Hiền rất đau lòng tựa vào trong ngực chồng chưa cưới, nghẹn ngào nói: “Em thừa nhận lời nói của em hơi độc, em sai rồi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nghe vợ chưa cưới nói vậy, cười nói: “Anh lại cảm thấy em không sai.” Tử Hiền lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười xoay người, dịu dàng lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, Tử Hiền vì sự dịu dàng của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên thật vui vẻ nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn ánh mắt đố kỵ của Như Mạt, hai mắt của cô lập tức lộ ra ánh sáng hung hăng! “Chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi. “Không có. . . . . .” Nhậm Tử Hiền không lên tiếng, chỉ giống như đứa bé hít mũi một cái, tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Như Mạt chằm chằm, lại quên mất lời của Tô Linh! Hội trường nhất thời tối xuống, hai luồng ánh đèn lập tức sáng lên ở trên sàn nhảy, dưới bục sân khấu màu trắng, chậm rãi bay lên một con Thiên Nga Trắng khổng lồ bằng thủy tinh, theo ánh đèn từ bên trong tới bên ngoài, phun ra bọt nước màu hồng xinh đẹp lấp lánh, hết sức mộng ảo. . . . . . các thiên kim cẩn thận chú ý mới giật mình kinh ngạc cười nói: “Đài phun nước màu hồng này không phải hiệu ứng ánh sáng, mà là đài phun nước hoa thật sự. . . . . . Trời ạ. . . . . .” Tô Linh ngồi ở giữa ghế sa lon, mỉm cười nhìn về phía tất cả thiên kim nói: “Các vị tiểu thư đến tham gia tiệc sinh nhật, tất nhiên tôi sẽ đưa lên quà tặng sau cùng tối nay, cám ơn mọi người tham dự tiệc sinh nhật của em trai tôi làm cho bữa tiệc tối hôm nay thêm nhiều màu sắc. . . . . . Cám ơn mọi người. . . . . . Cạn ly. . . . . .” “Cạn ly. . . . . .” Tất cả thiên kim cũng vô cùng vui vẻ nâng ly. Tô Thụy Kỳ mới vừa trò chuyện với ông nội trên lầu một lúc, nhiều năm qua, lần đầu tiên anh vui vẻ trò chuyện với ông nội như thế, có Khả Hinh ở bên cạnh nhắc nhở, muốn mình ở lại một lúc, cô đi thay quần áo sẽ tới ngay, nhưng anh trò chuyện với ông nội thật lâu cũng không nhìn thấy cô, trong lòng của anh gấp gáp, liền xuống lầu tìm người, lúc này đã phát hiện bắt đầu khiêu vũ, không ít thiên kim đã thay quần áo, hấp dẫn hơn xuất hiện tại sàn nhảy, khắp nơi bóng hình xinh đẹp diễm lệ, anh đứng ở trên lầu, càng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Đường Khả Hinh, nhưng nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng cô, trong lòng của anh có chút nóng nảy, đang lúc này, ánh đèn giống như biết tâm tư mình, đuổi theo bóng hình xinh đẹp! Anh cùng với người toàn trường nhất thời nhìn về phía trước. Trong hội trường xuất hiện một cô gái xinh đẹp, tạo hình mái tóc như cổ xưa, hơi cuốn về bên trái, 13 đóa hoa nhỏ bằng ren trắng nhẹ quấn búi tóc của cô, tinh khiết giống như giọt sương sớm đọng trên đóa hoa nhỏ, cô nở nụ cười say lòng người, mặc váy lụa cổ yếm màu trắng, thêu hoa văn Tiên Hạc, những chiếc lông vũ nhỏ bé nhẹ nhàng tung bay như chim Tiên Hạc giương cánh, để cho cô trở nên rất mộng ảo. . . . . . Cô từng bước từng bước tao nhã uyển chuyển bước về phía Tô Thụy Kỳ, kiểu váy yếm làm cho người ta nhìn thấy đôi vai trần và bóng lưng hấp dẫn của cô, bước đi tới phía trước, cái mông ngúng nguẩy, vóc người chữ S lộ ra không bỏ sót, mỗi bước cô đi về phía trước, chúng tân khách nhìn thấy tấm lưng trơn mềm trắng nõn của cô, lấp lánh một hình xăm ngọn lửa màu đỏ thẫm, sau đó nhìn thấy một đôi cánh rất sống động như thật ở trong ngọn lửa, tạo hình của cô giống như nàng tiên nữ, mọi người lại bắt xôn xao thì thầm to nhỏ. . . . . . “Rốt cuộc cô ấy là thiên kim nhà nào?” “Là thư ký của Tổng Giám đốc Trang” “Một người thư kí, xuất sắc thế này sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh ẩn chứa một chút mông lung buổi sớm, ảo mộng đi về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn hai mắt Đường Khả Hinh lấp lánh, lộ ra nụ cười trong vắt, rất xinh đẹp đi về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt của anh khẽ chớp, nhìn chằm chằm cô đi qua bên ghế sa lon, quét tới một mùi hoa hồng thơm ngát, vóc người uyển chuyển làm cho cô nhẹ ngàng vặn người như rắn nước, bầu ngực sữa chắc nịch cũng hấp dẫn trí mạng, ánh mắt anh không có cách nào rời khỏi trên người của cô, cho đến khi anh nhìn thấy ngọn lửa đỏ thẫm như muốn bốc cháy lên trên bả vai cô, ánh mắt anh đột nhiên ngưng tụ, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía cô. . . . . . Nhưng Đường Khả Hinh đi qua bên cạnh anh, không quay đầu lại mà từng bước từng bước đi về phía Tô Thụy Kỳ. Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở trên cầu thang, chăm chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng. Đường Khả Hinh cười nhẹ, ngẩng đầu lên, hơi có chút tinh nghịch nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn mỉm cười, khẽ luồn tay ra, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, dịu dàng nói: “Hoàng tử vô cùng đẹp trai của em, tối nay, có chấp nhận nhảy một bản với em không?” Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu, đột nhiên cười một tiếng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước đi xuống, đi về phía Đường Khả Hinh, nắm nhẹ tay của cô. . . . . . Trong sàn nhảy, vang lên tiếng nhạc du dương. Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng dắt Đường Khả Hinh đi về phía trung tâm sàn nhảy, trong từng làn hương thơm nước hoa từ đài phun nước, hai người ôm nhau, bước theo điệu nhạc, một trước một sau, phối hợp rất ăn ý. . . . . . Tất cả tân khách toàn trường đều trầm ngâm nhìn cảnh tượng này, phát hiện đây là câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem xinh đẹp nhất trên thế giới. Tưởng Thiên Lỗi ở phía dưới nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hai mắt chợt lóe lên, nhớ tới điệu tanggo kích tình đêm đó, anh thở dài một hơi. Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh nhìn nhau, nhẹ nhàng khiêu vũ. . . . . . “Anh. . . . .” Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên mỉm cười, nắm nhẹ tay Khả Hinh, ôm vòng eo rất mềm mại của cô, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ hỏi: “Anh giống như nhớ, em không. . . . . . biết khiêu vũ chứ?” “Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, theo anh kéo đi, nhẹ bước tới, cố gắng mỉm cười dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, che giấu trong lòng mình không bình tĩnh, nói: “Trước đó em không biết khiêu vũ, nhưng tối hôm qua, em được cô giáo ép buộc luyện tập ba giờ, rốt cuộc học xong. . . . . .nhưng chưa được. . . . . . . . . . . . Thành thạo!” “Ép buộc luyện tập?” Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên cười nhìn cô nói: “Cái gì gọi là ép buộc luyện tập. . . . . .” “Chính là. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ chớp tròng mắt, dịu dàng nói: “Chính là nếu em nhảy sai, cô ấy sẽ cầm cây roi vừa dài vừa to, quất mạnh trên chân của em. . . . . .” Lúc cô nói câu này, tròng mắt lộ ra dí dỏm, khẽ cắn môi, làm cho mình cười vô cùng đáng yêu và thông minh biết bao nhiêu, trên thực tế lại là vừa đáng thương vừa uất ức, vừa tức giận! Tô Thụy Kỳ ngưng lại bước chân, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh một cái. Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, chớp chớp mắt to. Anh nhớ tới chuyện hai ngày trước mình gọi điện thoại cho cô, mới biết cô chịu uất ức, anh đột nhiên cười to, đau lòng vươn tay ôm nhẹ thân thể của cô vào trong ngực, nói: “Thật xin lỗi, em đã chịu khổ. . . . . . Người nào quất em, anh sẽ hung hăng quất lại cô ấy!” Phốc! ! Khúc Uyển Đình ở trước máy giám sát phía sau sàn nhảy, nghe nói như thế, phun ra cà phê ra phía trước, máy vi tính đột nhiên xèo một tiếng bốc cháy, tách một tiếng, tắt ngấm! “Soẹt . . . . . .. . . . . . ” Trong lỗ tai Đường Khả Hinh vang lên tiết rít bén nhọn, cô cau mày ah một tiếng, tay đè lỗ tai, khó chịu kêu nhỏ. “Thế nào?” Tô Thụy Kỳ nhìn cô, lo lắng hỏi. Đường Khả Hinh mỉm cười lắc đầu, không có việc gì, lại nhăn mày, hơi nghiêng mặt muốn nghe âm thanh trong tai . . . . . . Nhưng không có chút âm thanh. Cô nhíu mày, trợn to hai mắt nhìn Tô Thụy Kỳ. Anh cũng đang nhìn mình, cười dịu dàng. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, cắn răng nói nhỏ một câu chỉ có mình nghe hiểu: “Khúc tiểu thư, cô không có sao chứ. . . . . . cô vẫn còn đó chứ?” Vẫn không có chút âm thanh nào, cô có chút tuyệt vọng thở ra một hơi, lại ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cùng anh vui vẻ khiêu vũ. Trang Hạo Nhiên mới vừa tán gẫu với Thủ tướng xong, đi xuống lầu, lại nhìn thấy nét mặt của Đường Khả Hinh, anh cũng kì lạ nhìn về phía cô.
|
Chương 246: Trò chuyện với tôi một lát
Khúc Uyển Đình đã từng nói, lúc bắt đầu tiệc tối, cô không cần lo lắng, bởi vì tất cả mọi thứ cô làm, toàn bộ tân khách tại bữa tiệc sẽ để ý, cho nên chỉ cần có một cơ hội nhỏ, bọn họ sẽ thử thách phản ứng và năng lực của cô, sau khi bữa tiệc đi qua, nói sai một chút, từ nơi này có thể truyền ra khắp nơi, cho nên nếu cô muốn giữ vững thân phận thư ký Tổng Giám đốc, nhất định phải chú ý đến buổi khiêu vũ, vào lúc đó, sẽ có rất nhiều người tò mò vì thân phận của cô hôm nay hoặc mang theo ý đồ đến gần cô! Đường Khả Hinh cầm ly rượu, sau khi Tô Thụy Kỳ cùng mình nhảy xong thì đến nơi khác để giữ khách, cô mỉm cười đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn ngắm, cha mẹ Tô vẫn còn ở trong một phòng trang nhã nhìn xuống, lại nhìn về phía Tô Linh, cô đang ngồi ở trên ghế sa lon, giống như công chúa, trò chuyện với một vị thiên kim vừa trở lại Anh quốc lần này, lại vô tình gặp được một danh viện, nghe nói cô ấy sắp kết hôn, gả cho một con trai của một Công tước. Vị thiên kim kia hơi lộ ra nụ cười kinh ngạc, nói: "Có thật không? Cô ấy chuẩn bị gả cho Gor¬den thật sao?" "Ừ. Nghe nói Nữ hoàng Anh cũng hết sức thích hôn sự này." Tô Linh mỉm cười nói xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh đang nâng ly chạm cốc với một vị nam sĩ trước mặt, uống một hớp nhỏ, liền lách mình đi, cô suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại nói chuyện phiếm với vị tiểu thư kia. Đường Khả Hinh đi lướt qua đám khách quý, mới phát hiện bọn họ đều là người có thân phận hiển hách, nghĩ tới mình và bọn họ khẳng định không thích hợp nhau, liền từng bước từng bước đi đến ghế sa lon ngồi xuống, an ổn vượt qua buổi tối gian nan. "Hi, Đường tiểu thư. . . . . ." Có cô gái xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp cùng mỉm cười, tay nâng cocktail đi về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra hâm mộ, nhỏ giọng gọi cô. "Chào các chị. . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nâng ly, dựa theo lời Khúc Uyển Đình chỉ dạy cho mình, khẽ gật đầu dịu dàng chào hỏi. "Lúc nảy cô và Cậu chủ Tô nhảy thật sự rất đẹp. . . . . ." Có một tiểu thư mặc lễ phục màu đỏ, thật lòng cười nói. "Cám ơn các chị" Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên cười đến khuôn mặt muốn cứng ngắc, dịu dàng nói: "Tôi cũng chỉ mới học khiêu vũ chưa được mấy ngày. . . . . .". Ba thiên kim nghe xong liếc nhìn nhau một cái, liền miễn cưỡng cười nói: "Học mấy ngày lại tốt như vậy?" ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh giương mắt nhìn ba người các cô, lập tức biết mình nói sai, liền mỉm cười nói: "À. . . . . . Ồ. . . . . . Thật ra tôi không biết khiêu vũ, chỉ nhờ cậu chủ Tô hỗ trợ, kéo tôi đi. . . . . ." Ba thiên kim nhìn nhau một cái, liền nở nụ cười nói: "Xem ra, cậu chủ Tô rất thích cô. . . . . ." ". . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của bọn họ, cảm giác họ nghe không hiểu tiếng người sao? Cô cũng không có nói gì, chỉ ồ một tiếng, lại ngượng ngùng mỉm cười. Ba thiên kim mỉm cười gật đầu đi về phía trước, có một người nói nhẹ nhàng nói: "Thật là phách lối. . . . . ." "Người ta có cậu chủ Tô thích, phách lối cũng không sao. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cầm ly rượu, mới phát hiện trong xã hội thượng lưu, không phải một ngày hai ngày có thể đi vào, hiện tại cô hơi tức giận, căng thẳng, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng xoay người muốn tìm một chỗ trốn, không ngờ xoay người một cái, liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc rất đẹp trai, rất phong độ đang nâng ly, dùng ánh mắt đặc biệt mập mờ của người Tây Phương, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm tính khàn khàn nói nhỏ: "Hi. . . . . ." Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhẹ nhàng nhìn xung quanh, phát hiện có thật nhiều thiên kim cũng bởi vì tò mò thân phận của mình mà nhìn mình, cô muốn tránh cũng tránh không kịp, liền hơi nâng ly về phía anh, mỉm cười nói: "Hi. . . . . ." “Dear miss, you are so beautiful tonight, can I know you?" (tiểu thư xinh đẹp, tối nay cô rất đẹp, chúng ta có thể làm quen không?) Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai hết sức hấp dẫn nói. ". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh hơi chớp mắt, thật ra câu này hết sức đơn giản, nhưng cũng bởi vì cô quá căng thẳng, nghe không hiểu, lại quên mất lời dạy của Khúc Uyển Đình, cô liền bật cười nói: "Yes” Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai vô cùng vinh hạnh nở nụ cười, tiếp tục nhiệt tình nói: "I'm Aaron electroic administrative officer. My name is Phyllis, this year china to work, when I came to this beautiful country, I was shocked (tôi là Tổng Giám đốc điều hành công ty điện tử Jaren, tôi tên là Phyllis, năm nay mới đến Trung Quốc làm việc, khi tôi tới đất nước xinh đẹp này, tôi rất vui mừng. . . . . . ) Đường Khả Hinh nghe một tràng tiếng anh, giống như một bài phát biểu, sau đó cười một tiếng, bày tỏ kinh ngạc nói: "Yes! ?" Ôi! Cô đã nói đúng rồi! ! "Yes!" Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai giống như tìm được tri kỷ, cười lớn. Mặt của Đường Khả Hinh cũng cười như hoa nở, cười thật rạng rỡ, trong lòng thì khổ sở, đang suy nghĩ, rốt cuộc người này đang nói cái gì? Tưởng Thiên Lỗi mới vừa đưa Tử Hiền trở về phòng khách quý nghỉ ngơi, sau đó đi xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy trắng khêu gợi, tay nâng một ly cocktail màu xanh dương, dường như đang sôi nổi nói chuyện phiếm với người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, sau đó người ta hỏi: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?" (tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh làm quen với cô không?" Đường Khả Hinh trợn mắt to xinh đẹp, nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, giống như hết sức rõ ràng nói: "What?" "Ah . . . . ." Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai có chút ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh một cái, vẫn thân sĩ phong độ mỉm cười lặp lại câu nói lúc nảy: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?" "A. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như hiểu, lập tức khẽ che miệng, mỉm cười nói: "Yes!" Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy không nhịn được cười, đi xuống cầu thang, cầm một ly cocktail màu trắng, uống nhẹ một hớp, mới phát hiện cocktail này có mùi hoa hồng, hết sức thích hợp với mình. Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai cảm thấy bối rối, nhìn vẻ mặt hết sức đáng yêu của Đường Khả Hinh, anh lễ phép hỏi lại: ""Feel shy, miss, can you understand what I said?" (tiểu thư, xin hỏi cô có thể nghe hiểu lời của tôi nói không?") "Yes!" Đường Khả Hinh lại rất phong tình mỉm cười nói. Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, hơi kinh ngạc, lại nâng ly dùng ngôn ngữ khác cô nhất định có thể hiểu, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, thật ra cô có thể nghe hiểu lời của tôi không? Nếu như nghe không hiểu, tôi có thể nói tiếng trung. . . . . ." "What? Ah! yes!" Đường Khả Hinh thuận miệng nói! Phốc! Tưởng Thiên Lỗi mới vừa uống vào một ngụm cocktail, nghe những lời này, vẫn không nhịn được phun ra ngoài một chút, anh nhướng mày, vội vàng lấy khăn tay trắng, thất lễ lau nhẹ! Đường Khả Hinh nghe được âm thanh này, liền xoay người trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở gần mình, cô kiêu ngạo xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, mỉm cười nói một câu: "Excuse me!" Cô xinh đẹp phong tình đi mất. Người đàn ông nước ngoài đẹp trai vẫn còn đang cầm ly rượu trắng, nhìn về phía cô gái trước mặt, đi về phía bên kia, phong tình vạn chủng, xinh đẹp mộng ảo, nhưng cô nói cái gì nghe không hiểu. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, đổi lại một cái ly, liếc mắt nhìn bóng lưng của cô. Đường Khả Hinh đang cầm cocktail, vừa đi về phía trước, trong lòng vừa âm thầm thề, tôi tuyệt không mở miệng nói chuyện, tôi giả như mình bị câm. "Hi. . . . . . Đường tiểu thư. . . . . ." Có một thiên kim xinh đẹp, là bạn thân của Tô Linh, nâng ly về phía cô. "Hi. . . . . . Chào cô. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nâng ly, dịu dàng cụng ly với cô. "Tối nay cô rất đẹp. . . . . ." Tiêu Tiêu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói. "Cô quá khen. Cô mới là xinh đẹp nhất. . . . . . ôi, tôi rất thích chiếc váy của cô, thật đẹp nha. . . . . ." Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn về phía vị tiểu thư mặc chiếc váy dài kiểu nữ thần lộ vai, rất thật lòng cười nói. "Có thật không?" Tiêu Tiêu cũng thật sự vui vẻ mỉm cười nói: "Chiếc váy của tôi là thời trang Paris mùa thu mới nhất năm nay, toàn thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc ở chỗ của công chúa Bhutan. . . . . ." "Trời ạ, thật làm cho người ta hâm mộ. . . . . . rất đẹp nha. . . . . . Váy đẹp, người càng đẹp hơn, cuối cùng tôi cảm giác như công chúa Bhutan mặc nhất định nhìn cũng không có xinh như cô!" Đường Khả Hinh hết sức có lễ phép nhìn chiếc váy, lộ ra vẻ hâm mộ. Tiêu Tiêu nghe vậy càng thêm vui vẻ, lập tức nắm nhẹ cổ tay của cô, hết sức thân mật nói: "Lần sau, tuần lễ thời trang Paris, chúng ta cùng đi chứ. Nếu như thấy thích, chúng ta trao đổi với nhau một chút. . . . . ." "Tốt!" Đường Khả Hinh nhiệt tình đồng ý, thật vui vẻ nói: "Có thể học tập với cô, tôi rất vui." "Không nên quá khách sáo, mời cô tùy ý. . . . . ." Tiêu Tiêu nói xong, liền nâng ly đi khỏi. Đường Khả Hinh giống như như quả bóng cao xu xì hơi, thật không muốn cười nữa, cảm giác mặt của mình sắp cứng ngắc rồi, cô thở dài một hơi, mới vừa muốn cất bước, lại nhìn thấy người đàn ông nước ngoài đẹp trai nâng ly đi về phía mình, cô hoảng sợ, lập tức xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang nâng ly mỉm cười nói chuyện với một vị thiếu gia, cô không chịu nổi yes và what, không nói hai lời, không đề cập đến ân oán trước kia, liền kéo váy dài, lúc người nước ngoài sắp đuổi tới mình thì cô nâng ly giống như rất vui mừng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tổng Giám đốc Tưởng! Đã lâu không gặp!" Tưởng Thiên Lỗi nâng ly, trầm ngâm nhìn về phía cô. Thiếu gia này, cha là ủy viên chính trị, cũng nâng ly nhìn về phía bọn họ, chỉ mỉm cười, không nói lời nào. "Xin chào. . . . . ." Đường Khả Hinh làm theo lời Uyển Đình dạy mình, gật đầu mỉm cười nâng ly với vị thiếu gia này. "Xin chào. . . . . ." Thiếu gia này cũng mập mờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc người hấp dẫn của Đường Khả Hinh. "Đường tiểu thư. . . . . . Chúng ta đã lâu không gặp sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cầu xin của Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía người đàn ông nước ngoài đẹp trai sau lưng cô, trợn trợn mắt nhìn cô, liền nhịn cười nói: "Chúng ta không phải mới vừa ăn cơm xong?" "Ăn cơm xong thì không thể đã lâu không gặp sao? Tôi một ngày không gặp như cách ba thu?" Đường Khả Hinh mím môi, nghiến răng nói những lời này, nghĩ tới người đàn ông này, thật sự rất được a ! ! Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, nhìn thiếu gia này lễ phép nâng ly đi khỏi, anh cũng nâng ly về phía anh ta. "Trò chuyện với tôi một lát!" Đường Khả Hinh vội vàng nói! "Tôi không có thời gian!" Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền xoay người, không ngờ tây trang bị người lôi kéo, anh đột nhiên mỉm cười. Đường Khả Hinh tội nghiệp nhìn về phía anh, tay kéo một góc tây trang của anh.
|
Chương 247: Bóng đen
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên quay người lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía cô nói: "Lá gan cô rất lớn, lại dám kéo tây trang của tôi!" Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhìn anh, ngón tay không khỏi nới lỏng, chậm rãi buông góc tây trang của anh ra. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để ly rượu xuống, liền nhìn cô nói: "Nhảy một bản đi. . . . . ." "À?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, nhìn anh. "Tôi nói. . . . . . Nhảy một bản đi, nếu không, người của toàn thế giới, nhất định cũng sẽ theo phong trào đến tìm cô." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói. Đường Khả Hinh nghe vậy, vẫn đứng ở trong đám người, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy lúc nảy mình tới tìm anh, thật mất hết mặt mũi, trong lòng của cô căng thẳng, liền muốn xoay người đi khỏi, Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo mạnh, ôm cô vào trong ngực. . . . . . "A!" Cả người Đường Khả Hinh nhào tới trong ngực của anh, khẽ kêu một tiếng, cảm thấy lòng bàn tay trần của Tưởng Thiên Lỗi đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng vuốt, thậm chí đầu ngón tay đụng phải sống lưng của mình, lòng của cô mềm nhũn, không tự chủ dựa trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, mê ly nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi im lặng cúi xuống, vừa nhìn cô, vừa kéo cô nhích lại gần mình hơn, chậm rãi xoay tròn ra sàn nhảy, đi tới trước đài phun nước hoa, mượn ánh đèn màu hồng, nhìn cặp mắt to của cô lộ ra xấu hổ, mong đợi, còn có chút cảm động, anh nhìn chằm chằm đôi mắt này, tối nay lông mi thật dài nổi bật càng mê người, tay của anh từ bên vòng eo khêu gợi của cô, nhẹ nhàng lướt phía sau lưng của cô, ngón tay xẹt qua ngọn lửa màu đỏ thẫm, trầm thấp cảm tính nhìn cô, hỏi: "Thích bữa tiệc tối nay không?" "Thích. . . . . ." Chỉ cần Đường Khả Hinh đi trong âm nhạc chập chờn, trong không khí mờ ảo, sẽ rơi vào trong thế giới của anh, không cách nào tự làm chủ. Tưởng Thiên Lỗi nhẹ bước, hưởng thụ ăn ý bước chân cô, thậm chí cảm nhận thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng tựa vào trên người của mình, khơi gợi ham muốn mãnh liệt của đàn ông, hai mắt của anh thoáng qua nụ cười, nhìn cô nói: "Tôi không biết cô sẽ đến. . . . . . Còn dùng phương thức này . . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ hắng giọng, trong lòng hơi động nhìn về phía anh, nói: "Tôi thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sâu kín nói: "Việc xã giao trong xã hội thượng lưu, thái độ nói chuyện không phải như thế. . . . . ." Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh. Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt mỉm cười, nói: "Khi một người đàn ông nói với cô, tôi không biết cô sẽ đến, còn lấy loại phương thức này, cô nên hiểu, anh ấy đang kinh ngạc vui vẻ. . . . . . Cô nên trả lời cám ơn. . . . . ." Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, hơi khoa trương nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Anh. . . . . . Anh vừa mới cố ý hỏi tôi, hay. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn mắt to ngây thơ trong sáng của Đường Khả Hinh, cười khẽ một tiếng, nói: "Cố ý." Lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt mờ đi, bước chân liền rối loạn, không cẩn thận đạp chân của anh một cái. Tưởng Thiên Lỗi cau mày. "Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn buông tay của anh ra. Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, để cho cô nhích lại gần trước mặt của mình hơn, rồi dắt cô xoay tròn giữa sàn nhảy, vừa xoay tròn vừa cúi đầu nhìn lông mi thật dài của cô, lỗ mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi, cô nhẹ nhàng bĩu môi một cái, anh mỉm cười nói: "Tức giận?" "Không có." Đường Khả Hinh lạnh nhạt đáp lời. Tưởng Thiên Lỗi lại hơi nghiêng mặt nhìn chừng mắt cô, quả thật có chút không vui, anh im lặng mỉm cười, cảm tính nói: "Ở trong vòng này, nếu như cô không vui vẻ, cũng không nên biểu lộ ra ngoài mà nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam sĩ, mỉm cười với anh ta. . . . . ." "Tôi không hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hết sức khêu gợi hấp dẫn, nói: "Chẳng lẽ trong vòng này, không có cảm xúc khác, cần phải cười với người ta, cười đến cứng mặt." "Cô từ chối cái vòng này." "Tôi từ chối." "Cô lựa chọn con đường xa hoa, bước lên thảm đỏ, đi tới nơi này, không phải dự đoán được mọi chuyện hôm nay sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói. "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn anh. "Cô đừng nói với tôi, cô không hưởng thụ ánh đèn nơi này, thức ăn ngon, còn có cậu chủ Tô say đắm khiêu vũ với cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại dịu dàng nói. "Chúng tôi chỉ bạn thân" "Nhưng anh ấy không xem cô là bạn thân." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở cô, nói: "Tối nay cô biểu hiện tốt như vậy, anh ấy bị chìm đắm vào trong thế giới của cô, cô làm sao từ chối anh ấy?" Ánh mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút lạnh lùng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ở trong thế giới của anh, tôi không xứng đáng có bạn bè, không xứng đáng có hoa tươi, không xứng đáng có váy xinh đẹp? Chỉ cần tôi thể hiện, tôi sẽ có lỗi với bất ai?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô. Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cứng lại, chậm rãi cười một tiếng hỏi: "Ở trong thế giới của anh, có phải người yêu của anh chỉ có thể tiếp nhận hoa tươi của anh, váy của anh, thảm đỏ rất đẹp rất đẹp của anh hay không?" Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, hung hăng nhìn cô. Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười nói: "Mà tôi không phải, tôi đi, đơn giản là vì tôi là thư ký của Hoàn Cầu, tôi là bạn thân của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn vì thân phận của tôi, tấm lòng của tôi thể hiện vẻ đẹp của tôi, nhưng tôi cảm thấy anh nhất định không cho phép người yêu của mình, biểu diễn tất cả." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút sững sờ, lại đông lạnh nhìn cô. Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Anh là hạng người như vậy sao? Tưởng Thiên Lỗi." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Tôi không phải là người như thế, không cần cô nhiều lời." "Tôi cũng không muốn nhiều lời." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng buông lồng ngực của anh ra, thật lòng nhìn về phía anh, mỉm cười nói: "Chẳng qua ở chỗ này, tôi học được một thứ là. . . . . . thứ muốn biểu đạt, lại không thể biểu đạt, muốn mập mờ thì rất mập mờ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô. Đường Khả Hinh cau mày nghĩ nghĩ, không nhịn được bật cười, nói: "Thì ra . . . . . . tất cả mọi thứ đều không phải là lỗi của anh, lỗi là ánh đèn, âm nhạc, còn có đài phun nước xinh đẹp, nói cách khác. . . . . . lỗi của hoàn cảnh!" Sắc mặt của cô cứng rắn, không nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng nắm đuôi váy, đi qua bên cạnh anh đi về phía trước, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lại, cô quay đầu nhìn về phía anh. Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm cổ tay của cô, hai mắt ở trong không gian mờ ảo, lóe lên một cái. Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh xốc xếch lóe lên, lòng của cô thầm đau xót, nhưng vẫn di chuyển bước chân, đi về phía trước, người nước ngoài kia lại đi tới, cô mới vừa muốn mỉm cười nghênh đón, lại cảm giác bên hông bị người kéo, cô cũng đã nhào vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Khả Hinh, hai mắt cô bi thương và mong đợi, hai mắt anh lóe lên chút dịu dàng, ôm nhẹ thân thể của cô, dịu dàng nói: "Âm nhạc còn chưa kết thúc, tôi và cô nhảy xong điệu này. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh tràn qua nước mắt, trong lòng chợt chua xót, buồn bã nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa, chỉ là ôm nhẹ thân thể của cô, tiếp tục nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy, nhìn cô. Đường Khả Hinh cũng phối hợp theo bước chân anh, buồn bã và đau lòng nhìn anh. Ánh đèn sàn nhảy từ màu hồng chuyển sang màu xanh, lại chuyển sang màu tím u buồn mê ly mờ ảo. Sau đó, trên sàn nhảy mờ ảo chỉ có hai người. Chỉ mong. . . . . . âm nhạc mãi mãi không kết thúc. . . . . . Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng lòng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới ba năm trước đây, hai người gặp nhau thì mình là cô gái ngây thơ, đã từng hướng về phía người đàn ông hoàn mỹ lộ nụ cười của mình, cô đột nhiên bật cười, khóe mắt rơi xuống nước mắt. . . . . Anh nhìn giọt nước của cô, ánh mắt lại lộ ra một chút dịu dàng, muốn vươn tay lau giọt nước mắt cho cô. . . . . . Khả Hinh vội vàng nhìn anh. Lúc này Đông Anh nhanh chóng đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Tổng Giám đốc, trái tim Như Mạt tiểu thư đột nhiên không khỏe, đã đưa đến phòng VIP, mời bác sĩ theo dõi!" Tưởng Thiên Lỗi chợt buông Khả Hinh ra, khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh! Đường Khả Hinh cũng đột nhiên không tin nổi nhìn về phía Đông Anh, lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, cũng không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước! Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng anh thản nhiên đi khỏi, đột nhiên hơi loạng choạng, tuyệt vọng cô đơn ngây người đứng trong ánh đèn màu hồng, nước mắt lăn xuống xuống. . . . . . Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng nảy, áy náy bước nhanh đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Như Mạt ra sao?" Đông Anh lập tức nói: "Tình huống hết sức không tốt, dường như gần đây trái tim khó chịu hơn so năm trước, giống như ba năm trước đây. . . . . ." Cô không dám nói nữa. Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên mãnh liệt, bước nhanh về phía phòng VIP cuối hành lang, tay nắm chặt khóa cửa, dùng sức vặn một cái, cửa mở, cũng đã thấy Tần Vĩ Nghiệp, Trang Hạo Nhiên, còn có Thủ tướng, người nhà họ Tô, bác sĩ gia đình đều có mặt, hai mắt của anh lóe lên mãnh liệt, hơi thu hồi ánh mắt, nắm chặt quả đấm, đi về phía giường, nhìn thấy sắc mặt Như Mạt tái nhợt, đầy mồ hôi hột, giống như sắp chết, thoi thóp nằm ở trên giường, tim của anh chợt đau nhói, nhìn hai mắt cô yếu ớt lóe lên, cố nén cảm xúc vào trong trái tim, hỏi: "Như Mạt như thế nào? Có phải. . . . . . Trái tim xuất hiện phản ứng bài xích hay không?" Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh vợ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Không có việc gì. Vì cô ấy mới vừa đi qua toilet thì nhìn thấy một bóng đen, cô ấy giật mình." "Bóng đen?" Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Như Mạt. Như Mạt thở gấp gáp, sâu kín ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Tôi mới vừa đi điều tra, đó chỉ là một nam nhân viên phục vụ, đưa thức uống cho khách quý, không cẩn thận làm cô ấy sợ. Không có chuyện gì." Như Mạt yếu ớt nhìn về phía mọi người, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, các vị, là tôi không tốt, phá hư nhã hứng của mọi người." Tô Linh thật lo lắng cho nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Đứa ngốc, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi, chúng tôi cũng yên tâm." Thủ tướng cũng gật đầu nói: "Nếu là như vậy, cô cũng đừng đi ra ngoài. Ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ." "Không. . . . . ." Như Mạt mỉm cười cố gắng muốn chỏi người lên, nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói: "Tối nay một bữa tiệc xinh đẹp như vậy, tại sao tôi có thể vắng mặt, tôi không sao. . . . . . Đã qua rồi. . . . . . Hiện tại hơi thở đã ổn, thuận lợi rất nhiều, không có việc gì. . . . . ." "Thật không có chuyện?" Tần Vĩ Nghiệp cẩn thận nhìn vợ. "Ừm. . . . . ." Như Mạt mỉm cười gật đầu. "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi. Xin lỗi mọi người." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười nói hết lời, liền cẩn thận dắt vợ, mọi người cùng nhau yên lòng đi ra ngoài. Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng Như Mạt giống như bị thương, tim của anh cũng thật đau, anh biết cô đau cái gì. . . . . . Như Mạt vừa xoay người đi ra ngoài, vừa quay đầu để anh yên lòng, mỉm cười lắc đầu một cái, tim của anh đau nhói, nhưng vẫn cất bước xoay người đi theo bóng lưng của cô, đi về phía trước. . . . . . Một bóng dáng màu trắng, nhìn cảnh tượng này, thân thể nhỏ nhắn lui nấp vào hành lang. Bữa tiệc tiếp tục, sắp sửa tổ chức nghi thức cắt bánh ngọt. Thủ tướng ngồi vào chỗ, tất cả mọi người đều xuống lầu, chuẩn bị xem Tô Thụy Kỳ cắt bánh ngọt, tuy nhiên tìm khắp nơi không thấy Khả Hinh, liền ngạc nhiên nhìn về phía mọi người nói: "Mọi người nhìn thấy Khả Hinh không? Tôi tìm cô ấy thật lâu. . . . . ." Mọi người nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn một vòng, mới nói: "Không nhìn thấy. . . . . . cậu cũng không biết cô ấy đi đâu sao?" "Không có. . . . . ." Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng, cũng có chút mất mát nói: "Không phải cô ấy đã đi rồi chứ? Tôi còn muốn cùng cô ấy cắt bánh ngọt đấy”. Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, suy nghĩ một chút, hai mắt chợt lóe lên. Trang Hạo Nhiên cau mày, có chút lo lắng, cũng có chút nghiêm túc nhìn đám người náo nhiệt xung quanh hội trường, mới vừa muốn đứng dậy, lại nghe Tô Linh mỉm cười nói: "Em trai, cô ấy tới kìa. . . . . ." Tô Thụy Kỳ vừa nghe, nhanh chóng xoay người. Đường Khả Hinh đi ra từ lối đi phòng VIP, tay nâng một ly "Hỏa Liệt Điểu" màu đỏ thẫm, nhẹ vén đuôi váy, vừa đi qua tân khách, dịu dàng mỉm cười gật đầu, vừa đi về phía Tô Thụy Kỳ, vẫn linh động xinh đẹp, vô cùng quyến rũ. . . . . Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô nở nụ cười động lòng người. Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Đường Khả Hinh uyển chuyển đi tới, nhìn thấy Tiêu Tiêu, cô vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt lộ ra khả ái giống như vầng trăng non, hướng về người tới nâng ly, anh đột nhiên mỉm cười. Tô Thụy Kỳ thở dốc một hơi, bước nhanh tới bên Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Em làm anh sợ muốn chết. Anh tìm em rất lâu, cũng không nhìn thấy em!" Đường Khả Hinh thật dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cố ý hạ thấp giọng, khe khẽ nói: "Em không sao. Bên trong váy bị siết quá chặt, em đi ra bên ngoài lấy hơi." Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười. Đường Khả Hinh cũng mỉm cười. Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, hai mắt xoay tròn, liền cúi đầu không lên tiếng.
|