Boss Hung Dữ Phần 2, Cả Đời Chỉ Vì Em
|
|
Chương 420: Năm mươi vạn tệ, lập tức rời khỏi con trai tôi
Bà Du tức giận đến cả người run lên bần bật, trừng mắt nhìn Nhiếp Thu Sính: "Loại đàn bà như cô, đừng nói là nhà họ Du tôi không dám cần, tôi thấy, người ngoài cũng không ai chứa nổi cô." Trong con mắt của bà, loại đàn bà thân phận thấp kém, ti tiện như Nhiếp Thu Sính, nhất định là dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể khiến Du Dực yêu cô ta như vậy. Nếu không cô ta sao có thể lôi kéo quan hệ với nhà họ Du bọn họ được chứ? Hơn nữa, bà thân làm phu nhân nhà họ Du lại ngồi đây nói chuyện với cô ta đã là phúc phần mà kiếp trước Nhiếp Thu Sính tu được. Không cố gắng nịnh bợ, tâng bốc bà mà lại còn dám nói những lời như vậy, quả thực là quá láo xược. Nhiếp Thu Sính cười lạnh lùng: "Bác không cần phải đội cho cháu cái mũ cao như vậy đâu, từ trước đến giờ bác đều không hề coi trọng cháu, bất luận cháu nói gì, làm gì đều không lọt được vào tầm mắt của bác, nếu đã như vậy, cháu cần gì phải cố gắng lấy lòng, nịnh hót làm gì, cháu càng làm như vậy, chỉ sợ bác sẽ lại càng không coi cháu ra gì mà thôi." Nhiếp Thu Sính vốn dĩ không muốn đôi co với mẹ của Du Dực quá căng thẳng, cô không muốn để Du Dực đứng giữa càng khó xử. Thế nhưng, cô phát hiện bà Du này quả thực vô cùng quá đáng, bất luận làm thế nào, bất luận nói thế nào cũng đều vô dụng, càng nhường nhịn bà ta lại càng quá đáng. Nếu đã như vậy, cô cần gì phải tự làm bản thân mình uất ức. Bà Du trừng mắt hận thù nhìn cô: "Hừ, ta thấy cuối cùng cô cũng chịu lộ bộ mặt thật ra rồi, trước mặt con trai ta sao lại không dám nói ra những lời này." "Cho dù có Du Dực ở đây, cháu vẫn sẽ nói ra những lời này, cháu và anh ấy ở bên nhau là do anh ấy theo đuổi cháu trước, giữa chúng cháu từ lúc mới quen biết cho đến nay không ai cưỡng ép ai. Ở đất nước này cháu cũng có nhân quyền, cháu có thể lựa chọn người mà mình yêu, lựa chọn người để kết hôn, cho dù bác có là mẹ của Du Dực cũng không thể độc đoán quyết định cuộc đời cháu." Những lời Nhiếp Thu Sính vừa nói dần dần cứng rắn, đúng là tính tình của cô tốt nhưng không có nghĩa là hèn yếu. Bà Du cắn răng, chồng bà có nói, trước tiên cần phải mềm mỏng, mềm mỏng không được thì dùng đến tiền, dù sao thì loại đàn bà như thế cũng đa phần là chỉ vì tiền, chỉ cần đưa đủ tiền chắc chắn sẽ từ bỏ. Bà Du thực sự không muốn đưa cho Nhiếp Thu Sính một đồng một cắc nào. Thế nhưng ban nãy không thể kiềm chế được cảm xúc, chiêu mềm mỏng giờ không có tác dụng rồi, giờ bà chỉ còn cách dùng tiền để tống cổ Nhiếp Thu Sính đi. Bà Du giương cao cằm, thái độ hung hăng kiêu ngạo nói: "Loại đàn bà như cô tôi đã gặp nhiều rồi, nói thẳng ra chẳng phải đều là vì tiền thôi sao, miệng thì luôn nói là yêu thật lòng, nhưng nếu như con trai ta không còn tiền nữa, liệu cô có còn đồng ý ở bên cạnh nó không, đừng có ba hoa nữa." Bà ta lấy trong chiếc túi đặt bên cạnh mình ra một tờ ngân phiếu, nói: "Nhìn thấy chưa? Bên trên viết là năm mươi vạn tệ, chỉ cần cô rời xa con trai tôi, số tiền trên này đều là của cô, tôi nghĩ cả đời cô chắc cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đúng không? Số tiền này có thể đủ cho cô dẫn theo con gái cô sống một khoảng thời gian rất dài đấy." Vẻ mặt bà Du như đã tính trước rất kĩ càng, dường như chắc chắn Nhiếp Thu Sính nhất định sẽ cầm số tiền đó vậy. Suy cho cùng trong cái thời đại này, năm mươi vạn là một số tiền rất lớn, đặc biệt là đối với loại người nghèo khổ như Nhiếp Thu Sính, quả thật là một con số quá lớn. Nhiếp Thu Sính nhìn vào tờ ngân phiếu trước mặt, khóe miệng để lộ ra một nụ cười nhạt đầy ý mỉa mai, cô hỏi: "Trong mắt của bác, con trai bác chỉ đáng giá có năm mươi vạn tệ sao?" Bà Du sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó bà lại càng cảm thấy Nhiếp Thu Sính chắc chắn là vẫn muốn nhiều tiền hơn nữa, trong lòng bà coi thường Nhiếp Thu Sính, cho rằng cô tham lam muốn giá cao hơn. Có điều trong lòng bà cũng vì thế mà thấy nhẹ nhõm, muốn tiền không sợ, điều bà sợ chính là cô không muốn tiền mà là muốn thứ khác. Bà Du ném cái nhìn khinh bỉ về phía cô rồi nói: "Ý của cô là cô chê ít? Vậy được, cô muốn bao nhiêu?"
|
Chương 421: Con trai bác là phiếu cơm dài hạn của cháu
"Có điều, ta khuyên cô tốt nhất cũng đừng có được voi đòi tiên, ta đưa cho cô số tiền này, là xem như dù sao cô cũng phục vụ, chăm sóc con trai tôi trong thời gian khá dài, coi như... trả cho cô phí vất vả, nhưng cô cũng nên nhìn lại xem bản thân mình có thứ gì đáng giá với giá tiền này..." Bàn tay Nhiếp Thu Sính càng siết chặt hơn, bà Du căn bản không coi cô là con người, hoải nghi toàn bộ danh dự của cô, nhân cách của cô, dẫm nát vẫn không cam tâm. Cơn tức giận trong đầu Nhiếp Thu Sính bắt đầu bùng nổ. Cô nhìn Bà Du, mỉm cười nói: "Bác Du quả nhiên là một người hào phóng, nhưng mà, thứ mà cháu cần, e rằng bác... không thể đáp ứng nổi." Bà Du chán ghét nói: "Nhiếp Thu Sính, cô đừng có quá đáng quá như vậy, đến lúc trộm gà không được lại mất cả nắm gạo, đến những thứ này cô đều không cầm được... Nếu như cô muốn lấy được số tiền này thì mau chóng cút khỏi đây, đừng có quanh quẩn quấy rầy con trai ta nữa, nếu không, ta còn có rất nhiều cách để khiến cô biến mất khỏi bên cạnh con trai ta." Nhiếp Thu Sính lại cười một cách dịu dàng, dường như hoàn toàn không hề bị đả kích bởi những lời nói của Bà Du. Cô cười cười: "Có phải bác cho rằng cháu rât ngốc không? Hay là cho rằng cháu không có não?" Trong ánh mắt có đôi phần kinh ngạc của Bà Du, cô nhẹ nhàng kẹp hai ngón tay vào tờ ngân phiếu mỏng dính bắt đầu vê nặn, "Năm mươi vạn trên tờ ngân phiếu này quả thật là không hề ít, đối với cháu mà nói đó thực sự là khá nhiều, đúng như lời bác nói, số tiền này đủ để cháu và con gái có thể sống một thời gian dài, nhưng mà... đó chỉ là một khoảng thời gian mà thôi! Mà thôi!" Nhiếp Thu Sính đặc biệt nhấn mạnh hai từ "mà thôi". Trong đầu Bà Du khẽ thoáng qua dự cảm xấu, "Vậy cô muốn gì, cô muốn bao nhiêu?" Đầu ngón tay Nhiếp Thu Sính gõ gõ xuống mặt bàn, đấy là động tác thường ngày Du Dực hay làm, đến hôm nay cô không biết mình đã học được từ khi nào, trong lúc vô thức lại làm động tác đó. Cô vừa cười vừa nói: "Cháu làm một phép tính, bác đưa cho cháu năm mươi vạn, nhiều lắm cũng chỉ đủ cho hai mẹ con cháu tiêu dùng trong vài năm mà thôi, nhiều nhất là mười năm, nhưng mà... ở bên cạnh Du Dực, cháu đã coi như là cầm được một tờ phiếu cơm cho cả đời. Nửa đời sau này của cháu, con gái cháu đều có sự đảm bảo, chúng cháu không cần phải lo lắng bị người khác ức hiếp, không cần phải lo lắng ngày nào không có tiền bụng sẽ đó. Hai phép tính này, cháu nghĩ bác còn tính toán rõ ràng hơn cả cháu, nếu đã như vậy, tại sao cháu phải rời đi, bác nghĩ cháu ngốc vậy sao?" Bà Du nói cô yêu tiền, được thôi, vậy thì cô sẽ yêu, cô không chỉ yêu tiền mà cô sẽ còn sống chết chiếm đoạt lấy nửa đời còn lại của con trai bà ta. Bà Du bị chọc tức đến suýt ngất xỉu, bà vốn nghĩ rằng đuổi Nhiếp Thu Sính rời xa con trai bà không phải là một việc quá khó, thế nhưng có ai biết được nói đi nói lại nãy giờ, tại sao lại biến thành như thế này? "Cô cô... cô đúng là loại đàn bà thâm độc nham hiểm... ta nhất định phải để con trai ta nhìn thấy bộ mặt thật của cô... " Nhiếp Thu Sính che môi khẽ mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Đừng vội, cháu còn chưa nói hết mà, mới chưa đến đâu cả mà bác đã không chịu nổi thế này, lúc nãy bác mắng cháu lâu như vậy cháu cũng đâu có tức giận đến mức này." Nói xong những lời vừa rồi, trong lòng Nhiếp Thu Sính cuối cùng cũng cảm thấy cơn tức trong lòng cũng coi như được giải tỏa một chút. Nếu như không phải là vì bà Du hùng hổ ép người quá đáng thì cô cũng sẽ không nói những lời này. Nhiếp Thu Sính buông tay xuống tiếp tục nói: "Cháu muốn để con trai bác làm chồng của cháu, làm ba của con gái cháu. Nếu như bác nhìn không quen vậy thì cháu cũng không còn cách nào. Bác chỉ có thể nhìn ả hồ ly tinh là cháu đây làm cho con trai bác si mê cháu mà không thể nào tự thoát ra được, đến lúc đó người đau khổ là bác chứ không phải cháu." Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân mình thực quá đã quá xấu xa rồi, lại có thể nói những lời đả kích như vậy với một người già. Thế nhưng, cô thực sự đã nhẫn nhịn đủ rồi ánh mắt của Bà Du và còn cả những lời bà ta nói.
|
Chương 422: Bị hãm hại rồi, làm sao bây giờ?
Cô không hề làm điều gì có lỗi với nhà họ Du bọn họ, nếu như nói người cô thực sự có lỗi thì đó cũng chỉ có Du Dực mà thôi. Trong lòng Nhiếp Thu Sính nghĩ, nếu bây giờ Du Dực nghe được những lời cô vừa nói, có lẽ… sẽ tức giận một chút nhỉ. Dù sao đây cũng là mẹ anh mà. Cô có chút hối hận, lẽ ra cô không nên nói ra những lời quá đáng như vậy. Thế nhưng, lời đã nói ra như nước đã hất đi không thể thu lại được. Bà Du tay ôm ngực, thở dốc từng hơi: "Cô cô cô… Cô là đồ đê tiện…" Nhiếp Thu Sính khuôn mặt trắng bệch, cô nói: "Bác Du, bác nên đi đi thì hơn, cháu sẽ không rời xa Du Dực, cháu đã đồng ý với anh ấy, chỉ cần anh ấy không buông tay cháu thì cháu cũng sẽ không rời xa. Nếu như bác thật sự đuổi cháu đi vậy thì bác nên đi tìm Du Dực trước, chỉ cần anh ấy nói anh ấy không còn yêu cháu nữa, không muốn tiếp tục sống với cháu nữa, thì cháu nhất định sẽ ra đi." Nhiếp Thu Sính cũng là một người có tính cách rất thẳng thắn, bướng bỉnh, khi cô đã thừa nhận một người thì sẽ ở cạnh anh ấy, tuyệt đối không hối hận. Trừ phi có một ngày, chính Du Dực nói muốn cô đi. Từ giờ đến lúc đó, cô nhất định sẽ không ích kỉ mà quyết định. Trong lòng bà Du chỉ hận một nỗi không thể cào chết Nhiếp Thu Sính, trong đầu chỉ xuất hiện hai từ "tiện nhân". Đột nhiên bà Du đứng dậy, phịch một cái quỳ xuống trước mặt Nhiếp Thu Sính, nói: "Cô Nhiếp, ta lạy cô, xin cô, đừng tiếp tục quanh quẩn bên con trai ta nữa, ta cầu xin cô đấy..." Nhiếp Thu Sính bị dọa đến cả người đều bất động, đến lúc phản ứng kịp, cô giật mình lập tức vội vã đỡ bà ta dậy, "Bác Du, bác đang làm gì vậy, bác mau đứng dậy đi!" Bà Du vừa khóc vừa nói: "Không, cô không đồng ý với ta, ta sẽ không đứng dậy, xin cô hãy nể mặt bà mẹ già này vì yêu thương con mình mà đồng ý với tôi, cô cứ việc coi tôi là ngươi phụ nữ xấu xa, rời xa Du Dực đi, tôi cầu xin cô..." Một tiếng lách cách nhỏ vang lên, cửa phòng được mở ra. Du Dực vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy bà Du đang quỳ trên nền nhà, khóc lóc khổ sở, Nhiếp Thu Sính đứng trước mặt, nắm lấy cánh tay bà, hai người đang đẩy đi đẩy lại. Bà Du cố ý kéo tay của Nhiếp Thu Sính, bà kéo, cô lại lùi về sau, người ngoài nhìn vào thật giống như đang giằng co. Nhiếp Thu Sính lưng quay về phía cửa phòng, không hề nhìn thấy Du Dực quay lại, bên cạnh tai của cô toàn bộ đều là tiếng khóc của bà Du, không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Thế nhưng bà Du nhìn thấy Du Dực rồi, có điều bà giả vờ như không nhìn thấy, vừa khóc vừa noi: "Cô… cô… cô bắt tôi quỳ tôi cũng đã quỳ rồi… cô bắt tôi cầu xin cô, tôi cũng đã cầu xin rồi, sao cô lại vẫn có thể như vậy, người đàn bà như cô tại sao lại có thể ác độc đến vậy?" Du Dực dựa người vào khung cửa, hai tay vòng trước ngực nói: "Mẹ, mẹ đang diễn kịch gì vậy?" Bà Du và Nhiếp Thu Sính một người thì ngẩng đầu lên, một người quay lại, vẻ mặt hai người cùng để lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều một người là giả còn một người là thật. Bà Du vội vàng đưa tay qua loa lau đi nước mắt trên mặt, "Du Dực… con, sao con đã quay lại rồi, mẹ… mẹ chỉ đến đây nói… nói với cô Nhiếp một vài chuyện, vừa nãy không cẩn thận nên bị ngã, con đừng trách cô Nhiếp, không phải là cô ấy bắt mẹ quỳ xuống đâu, mẹ chỉ là không cẩn thận nên ngã thôi, cô ấy chỉ đến đỡ mẹ dậy…" Nhiếp Thu Sính kinh hãi nhìn bà Du, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp qua tình huống như thế này bao giờ, lại càng chưa bao giờ bị người khác dùng cách này bày mưu hãm hại mình. Mặt cô chợt cắt không còn giọt máu, hoảng loạn luống cuống đứng ở đó, hoàn toàn không biết nên làm gì trong lúc này? Cô biết bản thân mình đã bị bà Du hãm hại rồi, thế nhưng, bà Du cứ một mực nói như vậy, cô biết giải thích thế nào đây?
|
Chương 423: Vợ của con, con còn không biết sao?
Bà Du một mực nói là do bản thân bà ta tự ngã, còn nói không phải cô bắt bà ta quỳ xuống. Thế nhưng bà ta càng nói như vậy thì lại càng như tố cáo với người khác là Nhiếp Thu Sính bắt bà ta quỳ xuống. Hai lần phủ định chính là một lần khẳng định, lời giải thích của bà chỉ khiến cho tình hình càng thêm xác thực, để người đối diện tin là cô đang làm khó bà Du. Người phụ nữ tự mình tìm lại bắt mẹ của mình phải quỳ xuống, liệu có đứa con nào nhìn thấy cảnh này lại không tức giận đây. Nhiếp Thu Sính muốn giải thích, cô bất an nhìn về phía Du Dực: "Du Dực, em…em…" Cô muốn nói là cô không làm vậy, thế nhưng, nếu giải thích như vậy có lẽ sẽ chỉ càng thể hiện rõ cô đang giấu đầu hở đuôi nhỉ? Nhiếp Thu Sính cắn răng, cuối cùng vẫn là chọn cách không giải thích. Bà Du cười nhạt, bà không tin Du Dực vẫn còn có thể đứng về phía người phụ nữ này. Ai bảo cái ả tiện nhân này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu không bà cũng sẽ không sử dụng chiêu cuối cùng này. Việc này bà và ông Du đã sớm bàn bạc kĩ lưỡng rồi, lễ trước binh sau, dùng lời lẽ mềm mỏng để thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực, cuối cùng nếu đều không có hiệu quả thì chỉ có thể dùng đến chiêu này. Tuy rằng thủ đoạn này có chút đê tiện, thế nhưng bà Du cảm thấy đối với loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý như Nhiếp Thu Sính thì chỉ có cách này mới đối phó được với cô ta. Thế nhưng bà lại không thể ngờ tới, sau khi nghe xong gương mặt Du Dực không hề có bất kì biểu hiện nào đặc biệt, lại vẫn rất bình thản, dường như chưa hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, anh nói: "Nếu đã như vậy, mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, ba đang ở bên ngoài đợi mẹ đấy." Bà Du sững sờ, "Con…" Không đúng, Du Dực chẳng phải là nên tức giận đi chất vấn Nhiếp Thu Sính sao? Tại sao nó lại bình tĩnh không biểu hiện gì thế này? Thậm chí một câu hỏi cũng không hỏi, viêc này không hề bình thường! Lẽ nào nó không hề tin, hay là nó căn bản không hề để ý? Bà Du tỉ mỉ phân tích biểu cảm của Du Dực, vẻ mặt bình thản của anh khiến bà vô cùng kinh ngạc. Bà trộm ngó nhìn Nhiếp Thu Sính một cái, trong lòng lại nổi lên chút căm giận, mọi việc không thành tất cả đều là do ả tiện nhân này. Du Dực hỏi bằng giọng điệu bình thản: "Sao thế? Mẹ ngã đau như vậy à? Chi bằng con gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến nhé?" Bà Du nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Không… không cần đâu, mẹ không sao, mẹ đâu có yếu ớt như thế, không sao…" Bà Du cứ nghĩ là Du Dực sẽ đi đến đỡ bà dậy, thế nhưng đợi một lúc mà anh vẫn chỉ đứng ở cửa ra vào, cười nhạt nhìn bà, không hề có ý bước lại gần. Bà đành từ mình đứng dậy, lúc đứng dậy bà còn cố tình làm ra vẻ đau đớn. Động tác của bà Du rất chậm, bà vẫn luôn chờ Du Dực đến hỏi bà, thế nhưng hình như anh không hề có bất cứ ý định nào hỏi cả. Bà Du không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bà chầm chậm bước ra bên ngoài hành lang. Trước khi đi, còn làm bộ hiền từ, dịu dàng nói: "Du Dực, con nhất định đừng trách cô Nhiếp nhé, cô ấy rất tốt, chỉ là lúc này là mẹ không cẩn thận bị ngã thôi … không liên quan gì đến cô ấy…" Du Dực cười bình thản: "Mẹ yên tâm, con có não, con có mắt nhìn." Nụ cười của Du Dực khiến cho trong lòng bà Du hơi run rẩy, nó như vậy là có ý gì? Du Dực nhìn về phía Nhiếp Thu Sính, ánh mắt dịu dàng, chứa đầy sự chiều chuộng, anh nói: "Vợ của con mà, tính tình như thế nào con biết rất rõ, tính cách hiền hòa, người lại đơn giản ngây thơ, có đôi lúc còn lương thiện một cách quá mức, không có ý xấu với ai, thường xuyên bị người khác lập kế hãm hại mà bản thân còn không biết chuyện gì. Cho nên, mẹ à, mẹ không cần phải giải thích với con, trong lòng con đã rất rõ rồi, nếu như con đến khả năng phán đoán đúng sai còn không có thì vợ con đã sớm bỏ con từ lâu rồi."
|
Chương 424: Vợ à, để em phải chịu uất ức rồi
Những lời nói thẳng thừng này của Du Dực khiến đôi mắt Nhiếp Thu Sính bắt đầu cay cay, tất cả những bất an, hoảng loạn đều tan biến theo lời nói của anh. Anh tin cô, anh không hỏi bất cứ điều gì mà lại tin cô. Bà Du bị lời nói của Du Dực làm cho sững sờ một hồi lâu, Du Dực tuyệt nhiên không tin bà, nó lại đi tin ả tiện nhân đó. Bà cảm thấy bản thân mình đã cố gắng dồn hết tâm sức để diễn như vậy, lại còn quỳ xuống trước mặt ả tiện nhân đó, kết quả là tất cả những gì bà làm đều đổ xuống sông xuống bể hết. Lồng ngực bà Du như có thứ gì đó vô cùng nặng đè lên đau đớn, cổ họng giống như đang bị mắc kẹt một cục máu, hoàn toàn không biết nên phải làm gì nữa mới tốt. Bà bồn chồn, khó hiểu, rốt cuộc Du Dực yêu người phụ nữ này ở điểm gì, không phải quá trẻ trung, tuy rằng xinh đẹp nhưng mà phụ nữ xinh đẹp bên ngoài đâu thiếu gì, tại sao cứ phải là cô ta chứ? Bà Du nhìn thấy có vẻ không thể chia rẽ được Nhiếp Thu Sính và Du Dực, chỉ đành vội vàng chuyển chủ đề: "Vậy… vậy thì tốt, vậy… các con bây giờ chuẩn bị đi sao?" "Vâng, phải về nhà." "Địa chỉ nhà con ở đâu, mẹ với ba con thời gian nữa sẽ qua đó thăm, chơi cũng đủ rồi thì có thể đến nhà con, dù sao thì ba mẹ cũng không thể suốt ngày ở lại nhà của bạn được…" Bà Du muốn hỏi rõ ràng địa chỉ nhà Du Dực trước, sau đó hai người họ sẽ vào đó ở, đến lúc đó bà không tin sẽ không tìm được cơ hội. Du Dực gương mặt đem theo mụ cười mỉm đầy xa cách: "Mẹ, Thu Sính không biết nói chuyện, có lẽ đã chọc tức mẹ, để tránh những mâu thuẫn không đáng có, cho nên sau này mẹ vẫn đừng nên đến thì hơn. Nhà chúng con nhỏ, không thể rộng rãi bằng nhà họ Du ở Hải Thành được, con đặt cho ba mẹ phòng ở khách sạn rồi, resort này, ba mẹ muốn ở bao lâu đều tùy ý ba mẹ." Một câu nói của Du Dực khiến cho rất nhiều câu của bà Du đều bị chẹn lại trong cổ họng. Con trai lại đi từ chối ba mẹ đến nhà mình ở, đây nói lên gì vậy? Bà Du cảm thấy khuôn mặt mình hình như bị người khác tát cho một cái bạt tai, vô cùng hoang mang, tức giận nói: "Con… sao con lại có thể nói như vậy, mẹ và ba con là ba mẹ ruột của con, làm gì có chuyện đến chỗ con trai mình lại vẫn phải ở ngoài khách sạn, con không sợ bị người khác nói là bất hiếu sao?" Bà không thể ngờ được Du Dực lại gật đầu thật: "Vâng, không sợ." Bà Du… Khóe miệng Du Dực khẽ cong lên, bình thản nói: "Mẹ, mẹ với con cũng coi như có hơn hai mươi năm tình mẫu tử, hai bên là người như thế nào có lẽ đều đã rõ cả. Bao nhiêu năm nay con không về nhà, mẹ lẽ ra nên hiểu, đứa con trai này mẹ sinh ra thực sự là không có một chút hiếu thuận nào cả, cho nên… những việc khác đừng nên nghĩ đến nữa." Anh không muốn hai mẹ con quá ồn ào khó coi, cho nên anh vẫn giữ cho bà chút thể diện cuối cùng, anh hi vọng, mẹ của anh có thể hiểu được điều đó. Cả cơ thể bà Du lung lay: "Con con…" Du Dực tiếp tục nói: "Công việc của con rất bận, thời gian thường ngày ở nhà rất ít, Thu Sính phải làm việc nhà với đưa đón con gái đi học, hai chúng con đều không có thời gian chăm sóc ba mẹ. Huống hồ, mẹ lại không thích vợ con như vậy, cả ngày ở cùng cô ấy, lỡ như bị chọc tức thì hai đứa con lại đắc tội rồi, con sẽ sắp xếp người đưa ba mẹ đi những nơi vui vẻ ở thành phố, con đảm bảo sẽ sắp xếp một cách thỏa đáng." Những lời nói của Du Dực đã trắng đen rõ ràng, chuyện nhà chúng con, hai người đừng đến làm xáo trộn nữa, mẹ cũng đừng có tính toán chia rẽ gia đình con nữa, con sẽ không để mẹ có cơ hội đó đâu. Bà Du cắn răng cắn lợi: "Du Dực, con… mẹ là mẹ của con." Du Dực gật đầu: "Đúng vậy, cho nên con mới phải cố gắng sắp xếp người chăm sóc cho hai người." Bà Du thấy nói điều gì cũng không có tác dụng, đành ngậm ngùi, không cam tâm rời đi. Sau khi bà ta rời đi, Nhiếp Thu Sính mới có dũng khí để nhìn Du Dực. Cô mấp máy môi: "Du Dực, em…" Du Dực đột nhiên sải bước dài đến phía trước, vòng tay ôm chặt lấy cô, "Vợ à, để em phải chịu uất ức rồi…"
|