Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 607: Sinh nhật vui vẻ, tiểu công chúa! (5)
"Ánh mắt của người khác, anh quan tâm như thế sao? Chính mình tốt, không phải tốt nhất sao? Hạnh phúc không là người khác nói ra, cũng không phải người khác nhìn ra được, mà chính là cảm giác mình có được, như cá dưới nước, ấm lạnh tự biết." "Cho nên, Tần thiếu gia......" Triệu Tố Nhã nhìn Tần Thánh theo thời gian dần vẻ mặt dần thay đổi, âm thầm cắn răng, cô ta luôn cảm thấy, cái người đàn ông này, sẽ bị chính mình nói động Bời vì, có bao nhiêu yêu, liền có bao nhiêu khát vọng. Có bao nhiêu khát vọng, liền có dục vọng lớn nhiêu. Chỉ cần có dục vọng, sẽ sớm bộc phát! "Thời cơ chỉ có một lần, hiện tại Tịch Giản Cận cùng Bạc Cẩm quan hệ càng ngày càng tốt, chờ đến khi bọn họ chân chân chính chính dắt tay về, tôi tin tưởng, cái này một đời một kiếp, không chỉ là anh, liền ngay cả tôi, đều không có thời cơ rồi!" Triệu Tố Nhã dừng một chút, nhìn chằm chằm Tần Thánh, gọn gàng dứt khoát nói rõ: "Cho nên, anh thật sự, muốn chờ đến ngày đó đến sao?" "Nhân sinh dài dằng dặc như thế, anh thật muốn một mình thừa nhận những thống khổ kia, một mình từ từ nhai lấy sao?" Ánh mắt Tần Thánh, biến ảo khó lường, anh không nói gì. Đúng vậy, đời anh dài dằng dặc như vậy, không có cô, như là địa ngục, tối tăm không mặt trời, anh một đời một kiếp, đều muốn trôi qua vậy sao? Không phải là không có ảo tưởng cướp cô tới. Không phải là không có ảo tưởng cùng cô sống hết đời. Chỉ là không đành lòng. Bây giờ, Triệu Tố Nhã nói rót vào đáy lòng anh, anh lại cảm thấy...... Chữ chữ lẽ phải! Tần Thánh hơi hạ tầm mắt, che đậy cảm xúc đáy lòng. Triệu Tố Nhã chậm rãi hít một hơi, cứng ngắc động thân thể, che giấu đi thần sắc khẩn trương của mình, "Tần thiếu gia, nếu như anh nghĩ kĩ, mấy ngày này tùy thời có thể đi tới tìm tôi." "Tôi cam đoan, có thể để anh có được Bạc Cẩm." "Không đơn thuần là một lần, mà chính là, cả một đời......" Cả một đời, từ ngữ mê người cỡ nào. Chỉ cần là đàn ông, có người phụ nữ mình yêu, đều sẽ động tâm. Thế nhưng...... Anh lại lạnh nhạt cười, đột nhiên mở miệng: "Không cần rồi!" Vẻ mặt Triệu Tố Nhã hơi biến đổi, không cần sao? Vừa rồi sở dĩ cô ta to gan nói những lời kia như vậy, cũng là cảm giác được thần thái anh thay biến, mới có thể to gan nói tiếp......
|
Chương 608: Sinh nhật vui vẻ, tiểu công chúa! (6)
Làm sao, đột nhiên, anh liền thay đổi. Tần Thánh nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã, hơi mấp máy môi, trên mặt mang theo mấy phần đùa cợt: "Cô cho rằng...... Cô và cô ấy có khả năng so sánh sao?" "Cứ xem như tôi thật muốn cô ấy...... Tôi cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy......" Triệu Tố Nhã im lặng. Tần Thánh như không có chuyện gì xảy ra cười một tiếng, không có cảm xúc gì mở miệng: "Tôi và cô không cùng một dạng!" "Không nên lấy những ý nghĩ bẩn thỉu của cô, áp đặt ở trên người tôi!" Giọng Tần Thánh, trong lúc này, vô cùng cao. Đến quán Cafe, đang mở ca khác Âu Mĩ, đều bị kéo đi xa xôi, giống như nghe không được. Triệu Tố Nhã hít sâu một hơi. Cô ra há mồm, có lời muốn nói, thế nhưng Tần Thánh lại không chút cho cô ta thời cơ, ánh mắt, hắc ám nặng nề theo dõi cô ta, u ám mở miệng: "Như thế, chỉ có một lần......" Tần Thánh cắn răng, chữ còn lại, giống như là từ trong hàm răng, cứ thế mà gạt ra, "Cùng cô ấy đoạt đàn ông...... Cô cảm thấy, cô xứng sao?" Tần Thánh nói xong, liền hung hăng vung tay, đẩy người Triệu Tố Nhã thân đụng phải ghế sa lon, anh hơi nói, lạnh lùng liếc Triệu Tố Nhã một chút, khiến cho Triệu Tố Nhã cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy. Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp mà khủng bố. "...... Cô tốt nhất tin tưởng lời tôi, con người của tôi, kiên nhẫn cũng không tốt lắm...... Hôm nay nhũng gì tôi nên nói đều nói với cô rõ ràng, Tần Thánh tôi, làm sao cũng coi là một thân sĩ, đối với phụ nữ có mấy phần thương tiếc, cho nên, mới đặc biệt hẹn cô đi ra nói cho cô, nhưng mà có nghe hay không cũng là chuyện của cô...... Nếu như cô khăng khăng không nghe khuyên bảo, tương lai nếu như xảy ra chuyện...... Thần Hi tiểu thư, tôi đối với cô...... Thế nhưng là không có nửa phần nhân từ nương tay!" Đường cong rõ ràng trên mặt Tần Thánh, không có nửa phần giả dối, để cho người ta biết rõ anh là đang nói nghiêm túc. Tiên lễ hậu binh. Lần này, lấy lễ để tiếp đón, nếu như không làm nên chuyện gì, lần tiếp theo, chính là lấy binh đối tuyệt! Tần Thánh nói xong, liền chậm rãi quay người, lập tức, cất bước, sắc mặt nặng nề đi ra ngoài.
|
Chương 609: Sinh nhật vui vẻ, tiểu công chúa! (7)
Vốn những cô phục vụ thấy anh là ê lệ, lúc này bị sắc mặt anh dọa đến không dám tới gần. Tần Thánh đi tới đó, móc thẻ, tính tiền, phục vụ tiếp nhận thẻ trong tay anh, ngón tay đều run rẩy. Tần Thánh ký tên, lấy thẻ, ngẫu nhiên bỏ vào trong ví tiền, sau đó liền quay người, đi ra ngoài của. Bên ngoài ánh sáng cói mắt, anh một mình đứng ở nơi đó, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trời, tinh thần càng u ám. Trong đầu, còn quấn những lời kia của Triệu Tố Nhã. Đời người dài dằng dặc như thế, anh thật muốn một mình thừa nhận những đau khổ, một mình từ từ nhai lấy sao? Một mình...... Một mình anh, từ từ nhai lấy sao? Em tin không? Trên thế gian này, có một loại đàn ông, từ khi bắt đầu tới đời người, liền nghịch ngợm gây sự, không ít lần bị đánh, lớn lên về sau, hoa tâm phong lưu, trong trường học trêu ghẹo tất cả nữ sinh, bước vào xã hội, liền chơi càng lớn, giống như không tim không phổi khoa trương cuồng vọng vậy, ở cùng một người phụ nữ lại một người phụ nữ, không ngừng lại, không mềm lòng...... Thế nhưng, em biết không? Cái người đàn ông này, có lẽ không phải cặn bã, có lẽ không phải bại loại. Anh có khả năng, là tình thánh! Anh không phải là không có tâm, chỉ là đem tâm cho một người, cho nên, không có bất kỳ người nào kéo tim của anh, qua cho người khác. Rõ ràng cái người đàn ông này, có thể tìm một cô gái dịu dàng, yêu say đắm, nắm tay lâu dài, một đường đi về phía trước. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh không muốn. Cố chấp giữ lấy thân phận kỵ sĩ của mình, trông coi cái người phụ nữ căn bản sẽ không yêu mình, thật sự là lãng phí. Tần Thánh đối mặt với ánh nắng hồi lâu, anh mới chậm rãi đong đưa chìa khóa xe, đi tới bãi đỗ xe. Một đường phi đại, xuất hiện ở trong bệnh viện. Tần Thánh đi đến cửa bệnh phòng, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười. Đẩy cửa ra, mới phát hiện, Dịch Thiển mang theo Dịch Hỉ Hoan tới rồi. Mấy người không biết đang chơi cái trò chơi gì, chỉ nghe thấy Tô Thần cầm tấm thẻ hỏi một vấn đề: "Cái động vật gì thích ăn ngủ nhất, ngủ rồi ăn?" Bạc Sủng Nhi rất nhanh trả lời vấn đề này: "Heo!" Tịch Giản Cận từ một bên, đem táo chính mình cắt gọt cẩn thận đưa cho Bạc Sủng Nhi.
|
Chương 610: Sinh nhật vui vẻ, tiểu công chúa! (8)
Bạc Sủng Nhi tràn đầy phấn khởi ăn. Dịch Hỉ Hoan ngồi ở chỗ đó, hai mắt trong suốt, nghiêm chỉnh một bộ dáng vẻ suy nghĩ. Chậm chạp nửa ngày không có cho ra đáp án, Dịch Thiển ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, thái độ tản mạn, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần. Bạc Sủng Nhi thúc giục Tô Thần nói câu hỏi. Tô Thần vắt hết óc nghĩ nửa ngày, nhìn thấy Dịch Thiển một bên căn bản không dỗ dành Bạc Sủng Nhi chơi, nhất thời liền mím môi, hỏi: "Hai người đối với Dịch Thiển, dùng một từ ngữ hình dung anh ta là hạng người gì?" Bạc Sủng Nhi cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Dịch Thiển một hồi, lại tìm không thấy từ thích hợp. Ai ngờ Dịch Hỉ Hoan một mực trầm tư, lại đột nhiên vỗ vỗ cái bàn, ngẩng đầu, vô vùng ngạc nhiên nói ra: "Con nhớ ra rồi, là heo!" Người trong phòng, đột nhiên cười phun, đến Tần Thánh đi vào, đều suýt nữa co quắp! Dịch Hỉ Hoan trừng mắt, nhất nhất nhìn qua tất cả mọi người, sau đó gãi đầu một cái, bất tri bất giác nói ra: "Mọi người cười cái gì? Rõ ràng là heo mà! Ăn ngủ, ngủ rồi ăn!" Bạc Sủng Nhi cười tới bụng dưới cũng bắt đầu co quắp, cô giơ tay lên, chỉ Dịch Thiển nửa ngày, mới quất gân nói ra: "A Thiển...... Anh...... Thế mà trong mắt Hoan Hoan là heo?" "Nhìn không ra, minh tinh thiếu gia của chúng ta, người đàn ông xa xỉ, người đàn ông cả nước chỉ có số lượng có hạn quý hiếm, rơi vào trong miệng Hoan Hoan, lại chỉ là một con heo?" Tô Thần cũng cười trên nỗi đau của người khác. "Heo ca...... Nhường chỗ!" Tần Thánh nhìn đến mọi người vui vẻ như vậy, tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai, bỏ đá xuống giếng. Duy chỉ có Tịch Giản Cận mím môi, vô thanh vô tức cười, không nói gì, lại vẫn không có nhịn xuống, sau cùng cười ra tiếng! Dịch Hỉ Hoan ngồi ở một bên, nhìn thấy mọi người cười người ngã ngựa đổ, không rõ cho lắm, mà Dịch Thiển một bên, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Dịch Hỉ Hoan, Dịch Hỉ Hoan bị Dịch Thiển nhìn đến đỉnh đầu run rẩy. Ngay sau đó Tô Thần tiếp tục nín cười hỏi, Dịch Hỉ Hoan lại đột nhiên mở miệng nói ra: "Sủng Nhi, cái từ heo kia, trả lời là đáp án của anh Tô Thần, không phải là hình dung anh Dịch Thiển!" Sau khi nói xong, cô mới quay đầu, nhìn Dịch Thiển, trơ mắt nhìn. "Hoan Hoan, em tại sao lâu như thế, phản ứng trễ như vậy?" Tần Thánh trêu ghẹo.
|
Chương 611: Sinh nhật vui vẻ, Tiểu công chúa! 【9】
Dịch Thiển bắn một đạo ánh mắt về phía Tần Thánh, Tần Thánh bị làm cho sợ đến vội vàng ngậm chặc miệng. Dịch Hỉ Hoan thật ra tên là Hoan Hoan, lúc nhỏ, là đứa trẻ bị vứt bỏ ở cửa trang viên Bạc Gia, lúc ấy mới ba bốn tuổi, không thể nói chuyện, chẳng qua là bì bõm bì bõm ê a hai chữ, Hoan Hoan, Hoan Hoan...... Bạc Tình suy nghĩ, nói, vậy lấy tên đó làm tên của cô. Cô lớn lên nhăn nhăn nhúm nhúm, Tần Thích sau khi kiểm tra, nói cô thật ra có chút lớn não cô lớn lên không toàn diện, làm cái gì cũng có chút ít chậm chạp. Mọi người vốn không muốn nuôi đứa bé này, muốn tìm được nhà của cô, nhưng là cô lại mềm nhũn rúc vào trong ngực Dịch Thiển, vẫn hướng về phía Dịch Thiển cười khúc khích. Lúc ấy Dịch Thiển trừ Sủng Nhi ra, tuyệt đối sẽ không cười với các cô bé khác. Cũng không biết năm đó chuyện gì xảy ra, liền mở miệng, nói lưu lại cô đi, cho Bạc Sủng Nhi làm bạn. Nói là cho Bạc Sủng Nhi làm bạn, trên thực tế là bị Dịch Thiển mang về Dịch gia, một tay nuôi lớn. Không thể không có tên họ, cũng không thể không có hộ khẩu. Cho nên mọi người vắt hết óc nghĩ tên cho Hoan Hoan, suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra, Dịch Thiển vẫn trầm mặc, lại nhàn nhạt nói ba chữ: "Dịch Hỉ Hoan." Dịch Thiển, Hỉ Hoan (thích), Hoan Hoan! Hàm nghĩa ấy, chỉ có Dịch Thiển biết. Tình thâm, chôn dấu xuống ở khi đó đi. Dịch Hỉ Hoan một đường trưởng thành gập ghềnh, may là Dịch Thiển sủng ái vô hạn, thậm chí tìm bác sĩ nổi danh toàn cầu chẩn bệnh, trị liệu, may mắn cũng không ảnh hưởng tới trí thông minh. Xác thực mà nói, Dịch Hỉ Hoan thông minh không thấp, chẳng qua là phản ứng chậm chạp, hậu tri hậu giác thôi. Nhưng là, cái bệnh này, cũng không thể nói. Cho nên, hiện tại Tần Thánh mở miệng, vẫn rõ ràng nhắm mắt lại, phảng phất là không đếm xỉa đến Dịch Thiển khinh bỉ nhìn tới! Dịch Hỉ Hoan lại cúi đầu, một hồi lâu, giống như là hiểu được mọi người mới vừa ồn ào cười to cái gì, liền vươn tay, nắm ngón tay Dịch Thiển, khẽ ảo não: "Dịch Thiển ca ca, em lại ngốc rồi......" Dịch Thiển nghiêng đầu, không chút nào che dấu sủng nịch của mình, giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của Dịch Hỉ Hoan, thản nhiên nói: "Không sao, em ngốc cũng không sao, anh thông minh là tốt rồi! Nhà chúng ta, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa!"
|