Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 704: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (5)
"Thật xin lỗi? Em nói thật xin lỗi, là hướng về Tịch Giản Cận bảy năm trước, hay là Tịch Giản Cận bảy năm sau? Em cảm thấy nói cin lỗi, thật có tác dụng sao?" Tịch Giản Cận chưa từng chua chát như vậy, thế nhưng giờ này khắc này, ngữ điệu cứng nhắc, tràn đầy lạnh lùng chế giễu trào phúng! Bạc Sủng Nhi há mồm, hơi thở yếu kém, bất lực cãi lại: "Năm đó, em thật tưởng rằng anh...... Bời vì lúc ấy chỉ có anh là người ngoài biết......" Tịch Giản Cận nghe được như vậy, lại vẫn cười lạnh. "Là anh? Em cho rằng anh sao? Người ngoài? Đúng...... Vô luận qua bao nhiêu năm, anh ở trong lòng em, vĩnh viễn so ra kém những người nhà của em......" Tịch Giản Cận hít sâu một hơi, vốn đang tức giận, đột nhiên bình tĩnh lại, anh nhìn chằm chằm mắt cô, không có dấu hiệu nào nói một câu: "Sủng Nhi, em biết rõ hai người chúng ta khác biệt lớn nhất là cái gì không?" "Anh yêu em, đem em trở thành toàn bộ, coi như sinh mệnh, coi em như người nhà mà yêu." "Mà em, yêu anh...... Anh chẳng qua là là người ngoài......" "Tịch, em biết, khi đó em còn nhỏ, thế nhưng khi đó em thật thích anh...... Em chỉ là quá mức tức giận, em không có não, mới có thể nghĩ như vậy, về sau em sẽ không làm như vậy nữa." Bạc Sủng Nhi nhanh chóng giải thích: "Anh không nên tức giận, chúng ta sống tốt lại có được không, có được hay không?" Tịch Giản Cận nghe được như vậy, lại lạnh lùng cười, ngữ điệu không khỏi có chút sắc bén: "Em cảm thấy, em nói một câu như vậy, quá khứ có thể vén qua sao? Bạc Cẩm, em biết không, bảy năm này, em rốt cuộc làm sao phá vỡ cuộc sống của anh?" "Anh ảo tưởng qua bao nhiêu lần lý do em chia tay, nếu như là em không yêu anh, lý do như vậy, so với em không hỏi anh một chút, bị người như vậy dễ dàng hãm hại, cứ thế mà tách ra bảy năm qua!" "Anh nói cho em, anh rất tức giận, anh khôngtức em, anh cũng tức chính mình, ngươi đần, ngươi ngốc, em không biết đến hỏi anh, lúc ấy anh cũng cần phải thử đi tìm nguyên nhân, để cho anh biết, đến cùng là tình huống như thế nào!" "Mà anh đây? Làm gì? Chỉ lo sa sút, hút thuốc lá uống rượu, sống mơ mơ màng màng, ngây thơ coi là không có anh, trời đã sập xuống!"
|
Chương 705: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (6)
Sau khi Tịch Giản Cận nói đến đây, trong nháy mắt ánh mắt trở nên có chút tối nhạt, còn kèm theo rất nhiều rất nhiều hối hận cùng bất đắc dĩ. "Bạc Cẩm, em biết không...... khi đó em nói một câu chia tay, đem anh hủy đến trình độ nào?" "Em biết không biết...... Anh đến cùng thiếu bao nhiêu nặng nề đến không thể nặng nề hơn?" "Nếu như nói, anh yêu em, là vì em trả nợ, nếu như nói, anh yêu em, là đời trước anh thiếu em, như vậy...... Cả đời này, anh trả giá cao, thật đúng là có đủ thảm!" Tịch Giản Cận nói lạnh nhạt, cắn răng nghiến lợi. Anh lại bắt đầu dùng sức, lực đạo to lớn, giống như là muốn đem xương vai của cô bóp nát! "Em biết không...... Vì em, khi anh nhìn thấy đội trưởng chết ở trước mặt anh, đến cùng là cảm thụ như thế nào? Em biết không...... Khi đó đội trưởng anh nói, nói là cuối năm kết hôn...... Trong bụng vợ có đứa con...... Em biết không, lúc ấy chúng anh chấp hành nhiệm vụ, anh ấy còn nói cho anh biết...... Đứa bé trong bụng vợ anh ấy đã động, anh ấy chấp hành xong lần nhiệm vụ này, liền muốn nghỉ ngơi, cùng vợ mình du sơn ngoạn thủy, chờ đến khi phê duyệt xuống, liền có thể chính thức quân hôn!" Âm điệu Tịch Giản Cận trở nên có chút nặng nề, có chút đau thương. Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, biểu lộ hơi kinh ngạc. Đây là trong bảy năm, cô và anh không có ở cùng nhau, chuyện anh phát sinh qua sao? Là chuyện kia, để cho Tiểu Tịch như ánh mặt trời của cô, diễn biến thành bộ dáng nặng nề như hiện giờ sao? "Anh ấy lúc ấy ngậm lấy điếu thuốc, nói với anh những lời này, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, khi đó, anh ấy rất vui vẻ! Là người hạnh phúc nhất trong đội anh, tất cả mọi người kính nể anh ấy, đều hô anh ấy đại ca!" "Thế nhưng, em biết về sau như thế nào không?" Tịch Giản Cận đột nhiên không lên tiếng nữa. Trong nháy mắt vẻ mặt bình thản xuống. Anh buông hai tay nắm vai cô, toàn thân giống như là bất lực, dựa vào vách tường, mím môi, nhàn nhạt cười. Nụ cười như thế, lại vô cùng khiến người đau. Anh giống như là lâm vào chuyện cũ nặng nề không muốn hồi tưởng, ánh mắt đều mờ mịt.
|
Chương 706: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (7)
Trong phòng lâm vào yên tĩnh. Ngay lúc Bạc Sủng Nhi coi Tịch Giản Cận sẽ không lên tiếng, anh lại đột nhiên thản nhiên nói: "Về sau, đội trưởng anh chết rồi......" Chỉ là mấy chữ đơn giản. Bạc Sủng Nhi lại đứng ở đó, không cách nào động đậy. Cô nghe được trong lời nói của Tịch Giản Cận có một tia tuyệt vọng. "Chết ở trước mặt anh, vì cứu anh chết." Trong mưa bom bão đạn, anh ấy vì anh đỡ tất cả đạn. "Kỳ thật anh có nghĩ qua, nếu như anh là con nhà bình thường...... Như thế đội trưởng cũng không đáng phải liều mạng cứu anh... Nếu như ông nội anh không phải thủ trưởng quân khu, nếu như ba anh không phải nhân vật lớn, có lẽ, đội trưởng anh, sẽ không chết rồi......" "Có lúc...... Em là một loại phiền phức." Bỗng dưng sắc mặt Bạc Sủng Nhi trắng bệch. Cô vẫn luôn coi Tịch Giản Cận hận cô, cô vẫn luôn coi Tịch Giản Cận ở trong bảy năm bên trở nên âm dương quái khí, là bời vì cô vứt bỏ mới như thế. Thế nhưng cô lại không biết, trong bảy năm qua, Tiểu Tịch của cô, đến cùng chịu đựng biết bao nhiêu đả kích cùng khổ sở? "Kỳ thật một lần làm nhiệm vụ kia, có thể hoàn thành hoàn mỹ, cũng là bời vì cái người phụ nữ đó, ánh mắt rất giống em...... Anh không xuống tay được...... Lại bị cô ta bắn vào ngực!" Tịch Giản Cận chỉ vào ngực mình, bên miệng mang theo một vòng ý cười, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo. "vết thương này, khiến anh nằm trên giường hôn mê hai mươi ngày, tất cả mọi người điên phát điên...... Kỳ thật lúc ấy anh tỉnh, chỉ là không nguyện ý tỉnh lại. Em biết rõ anh có bao nhiêu hối hận không? Nếu như anh không yêu em, đội trưởng sẽ không chết, có lẽ vợ và con anh ấy sẽ không bỗng không còn gì! Có lẽ...... Anh không đi bộ đội, sẽ không dựa vào bối cảnh lớn, để cho người ta đối đãi đặc biệt." "Khi đó, anh thật rất muốn làm một người bình thường...... Thế nhưng làm không được, anh cũng chỉ có thể làm một kẻ mạnh." Mạnh đến đao thương bất nhập. Có lẽ, sẽ không liên lụy người khác. Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi nhìn thấy tuyệt vọng và xen lẫn phẫn nộ trong ánh mắt anh, cô lời gì cũng không nói ra. Chỉ là dưới ýhốt hoảng nhắm mắt lại, nghiêng đầu. lần đầu tiên trong đời, cô không dám đối mặt với Tịch Giản Cận
|
Chương 707: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (8)
"Anh vẫn luôn cảm thấy, kỳ thật anh hận em tiềm ẩn hàm nghĩa tự trách mình, trách anh động tâm trước. Trách anh không thể quên được em. Trách anh đối với em thần hồn điên đảo! Không oán được người khác! Em vô cùng phóng khoáng, nói đi là đi! Anh lại giống như một kẻ ngu ngốc, bên trong vòng xoáy, giãy dụa lấy, trốn không thoát, trốn không thoát!" "Anh chưa từng có chủ động trêu chọc qua em, cho tới bây giờ đều là em trêu chọc anh, lúc ba tuổi, khi 16 tuổi, hay là 23 tuổi! Em đã không cho anh được một đời một kiếp, em tại sao phải trêu chọc anh? Em đã trêu chọc, vì cái gì liền không thể cắn chặt răng, bồi tiếp anh một đường đến cùng?" "Vì cái gì?" Tịch Giản Cận cho tới bây giờ đều rất ít nói, thế nhưng là, hôm nay, tâm tình của anh cực kỳ không ổn định, nói qua nói xong liền bắt đầu phẫn nộ. "Nếu như em yêu anh, em không có không quan tâm anh, nếu như ban đầu anh quỳ ở trước mặt em, xin em, Sủng Nhi, đừng không muốn anh, em gật đầu, dỗ dành anh, nếu như em vô không dẫn theo một quân nhân đứng trước mặt anh, nói với anh, em thích quân nhân, bởi vì anh ta mạnh hơn anh, anh cũng sẽ không giống như một người ngu ngốc, khiến mình trở thành quân nhân, trở thành người đàn ông rất mạnh, em quay đầu nhìn anh một chút! Anh sẽ không nghĩa vô phản cố xông vào trong bộ đội, hại người hại mình rồi!" "Em nhìn thấy không? Cái này là anh yêu em, tạo thành kết quả!" "Bạc Cẩm... Anh cả đời này, xem như hủy trong tay em...... Ở trước mặt người khác, anh đều cao cao tại thượng, thế nhưng hết lần này tới lần khác ở bên em, chật vật không chịu nổi!" Em biết anh có bao nhiêu vô tội không? Coi là tới nay, đều là lỗi của mình, chính mình yêu em, hại đội trưởng, hại Hàn Như Y, hại con bọn họ! Thế nhưng, chờ đến một ngày, em lại nói cho anh biết, chân tướng là em không tin anh, chỉ là đơn giản một câu, em hỏi anh một chút, cái gì đều không phát sinh, hết lần này tới lần khác...... Không có...... Thật sự là chân tướng buồn cười! Anh có thể không tức giận sao? Có thể không kích động sao? Vô số lần trong mộng nghĩ đến đội trưởng máu me đầm đìa chết ở trước mặt của anh, nói với anh, Tịch chiếu cố tốt vợ và con anh...... Vô số lần ảo não nhận lấy lương tâm khiển trách...... Thế nhưng, kết quả, mới biết được, thì ra, chính mình là vô tội nhất. Chính mình, chẳng hề làm gì...... Mà cả đời bị phá hủy rồi!
|
Chương 708: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (9)
Thì ra, yêu em lại thảm như vậy! "Em nghe những lời này, hiện tại anh hỏi em......" Tịch Giản Cận dần dần buộc chính mình bình tĩnh lại, phức tạp trong mắt run rẩy nhìn Bạc Sủng Nhi, "Khi em biết trong vòng bảy năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em cảm thấy...... Em thật sự có thể coi như chuyện gì cũng không phát sinh, tuỳ tiện vén mở quá khứ, lần nữa bỏ qua sao?" Có thể sao? Một cái mạng. Một cô gái, một đứa trẻ. Là vượt ngang qua khoảng cách anh và cô xa nhất. Hàn Như Y có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành hiểu chuyện, tuy nhiên vẫn nói với anh, không cần anh tự trách, không cần anh chiếu cố cô như vậy. Thế nhưng, anh có làm sao có thể thật mặc kệ Hàn Như Y cùng con? Bạc Sủng Nhi sửng sốt nửa ngày, một câu cũng đáp không được. Nếu như trong vòng bảy năm, Tịch không có phát sinh những chuyện này, có phải giữa bọn họ liền không dày vò như thế rồi không? Cô rủ mắt xuống, tuổi trẻ khinh cuồng, thì ra cô xúc động như vậy, lại tạo ra cục diện nước đổ khó hốt bây giờ như vậy. "Thật xin lỗi." Giọng cô đắng chát, nghe qua yếu kém như vậy, sắc mặt lúc này vô cùng tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn, khóe mắt của cô, chậm rãi có nước mắt rơi xuống. Kỳ thật cô rất muốn giống như trước kia kiêu ngạo cười. Thế nhưng cô cười không nổi rồi. Cô lúc này trong lòng đau đớn giãy dụa khí lực đều không có rồi. Cô yêu thương Tiểu Tịch...... "Đừng khóc......" Anh vươn tay, chậm rãi lau sạch nước mắt cô, ngữ điệu khàn khàn không còn hình dáng, giống như đè nén cái gì: "Kỳ thật, em đừng khóc...... Anh nói những lời này, không phải trách em. Sủng Nhi...... Anh chỉ muốn để em biết, anh cũng không phải là giống như em suy nghĩ, rất keo kiệt, rất chú ý...... Chỉ là...... Có một số việc tạo thành hậu quả, quá mức nghiêm trọng. Kỳ thật em biết không? Nếu như em không yêu anh, không tin anh, để cho anh dễ chịu chút." Anh nhìn qua ánh mắt cô, cất giấu nồng đậm thống khổ. Lại vừa có nồng đậm ôn nhu. Như thế giao chung vào một chỗ. Như vậy tàn nhẫn. Đáy lòng của cô, đau tê tâm liệt phế, đau cô cũng không thể hít thở, nước mắt tại chứa đầy trong hốc mắt, cô nói không nên lời một câu, chỉ là rơi nước mắt. "Đừng khóc nữa...... Em cho anh thời gian, để cho anh suy nghĩ thật kỹ...... Không phải không muốn em, mà là chúng ta đều cần thời gian, không phải sao?"
|