Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 989: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【13】
Cái loại dự cảm này, giống như là anh sẽ hoàn toàn vĩnh viễn mất đi cô. Nhất là gần nhất, Tiểu Bảo thường xuyên tìm anh, luôn khóc, luôn khóc, thậm chí thời gian chiếm cứ anh càng ngày càng dài, thế cho nên thời gian anh cùng cô ở chung một chỗ càng ngày càng ít. Thậm chí, cảm thấy hai người cũng xa lạ. Cho nên, đáy lòng anh mới hư vô mờ mịt như vậy. Bạc Sủng Nhi nghe lời Tịch Giản Cận nói, cô vẫn không nói lời nào, cô nghĩ cô cùng Tịch Giản Cận thật sự là vì lẫn nhau thay đổi không ít. Hiện tại cũng có thể tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ nói chuyện. Có thể đem ý nghĩ nhất nhất nói ra. Cô cũng biết, anh đang chờ cô tự mình nói cho anh biết, rốt cuộc cô cùng Hàn Như Y đã nói những gì, rốt cuộc có chuyện gì anh không biết, anh muốn biết, để cùng cô giải quyết. Nhưng là, chuyện này, cô không cách nào nói cho anh được. Cô căn bản không cách nào tưởng tượng, trải qua tàn nhẫn như vậy, máu tươi lâm ly vạch trần ở trước mặt của anh, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào! Cuối cùng, Bạc Sủng Nhi vẫn hơi cúi thấp đầu, không có liếc mắt nhìn Tịch Giản Cận, chẳng qua là nhẹ giọng nói: "Tịch, em không bắt nạt Hàn Như Y...... Thật." Tịch Giản Cận không có lên tiếng, tựa hồ là đang chờ cô tiếp tục nói chuyện. Nhưng là một hồi lâu, cô cũng không có mở miệng, anh liền khẽ mở rộng tầm mắt, nhìn một bên, đáy mắt mang theo vài phần bị thương, hồi lâu, mới nhàn nhạt nói một câu: "Anh tin em." Em nói không bắt nạt, anh tin em. Vô điều kiện tin tưởng em. "Sủng Nhi, anh biết thời điểm em dẫn anh đi Bạc Gia, làm những chuyện ở trước mặt cha cùng mẹ của em, là có ý gì." "Anh cũng biết, cha em cho mẹ của em cưng chiều là cái dạng gì!" "Bọn họ cho anh biết, em từ nhỏ ở hoàn cảnh như vậy lớn lên, phụ nữ là trời, phụ nữ là toàn bộ, người đàn ông chính là nên cưng chiều phụ nữ mình yêu." "Anh cũng có thể tiếp nhận, anh cũng có thể hiểu được, nhưng là, có nhiều thứ, tôi anh cách nào bỏ qua." "Anh yêu em, em cũng có thể là tất cả của anh, nhưng mà mỗi người đều có cách yêu của mình, anh từ nhỏ sống rất nghiêm cẩn, nghiêm túc, tuân theo luật pháp, đúng sai rõ ràng, chú ý chính là người người ngang hàng. "----
|
Chương 990: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【14】
"Cho nên, anh từ khi mới ra đời đến bây giờ, vẫn dưỡng thành thói quen như vậy, phẩm tính như vậy, căn bản là không cách nào thay đổi." "Có một số việc, anh có thể dung túng em, tỷ như ở trước mặt của anh, hồ nháo làm sao, anh cũng có thể, giống như là em thương tổn anh thế nào, anh cũng có thể tiếp nhận, nhưng là, anh yêu em, cũng không có nghĩa là hạnh phúc của chúng ta là phải giẫm lên hạnh phúc của người khác, em hiểu ý của anh sao?" Tịch Giản Cận nói cực kỳ bình thản. Tuy nhiên chữ chữ chăm chú, rất nghiêm túc. Bạc Sủng Nhi sao có thể không nghe hiểu, thật ra thì cô hiểu toàn bộ. Cô cũng hiểu được ý tứ Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, ánh mắt thật sâu: "Anh biết bọn họ cho em sủng ái vô hạn, có thể vì em giết người phóng hỏa, có thể vì em hủy diệt hết thảy, nhưng là...... Sủng Nhi, anh rất nghiêm túc nói cho em biết...... Giết người phóng hỏa anh làm không được, phá hủy thế giới anh làm không được, anh có thể làm chỉ có...... Con người của anh, cái mạng này, trái này là của em." "Nếu quả thật có một ngày, phải dùng máu tươi để chứng minh tình yêu, như vậy, anh có thể đưa cho em, cũng chỉ là mạng của chính anh." Chỉ có như vậy. Mỗi người có một loại tính cách, mỗi người có một loại phương thức sinh tồn. Ai cũng không phải là ai. Dù ai cũng không cách nào trở thành ai. Những chuyện này, thật ra thì anh đã muốn nóI cho cô từ rất lâu, ở ngày thứ nhất cô mang theo anh đi trang viên Bạc Gia ăn cơm, anh đã muốn nói rồi. Hôm nay thấy cô cùng Hàn Như Y ở chung một chỗ, cho nên liền thần sử quỷ sai nói ra toàn bộ. Bạc Sủng Nhi bắt đầu tràn đầy cảm xúc phức tạp. Không phải là không cảm động. Tịch Giản Cận vốn chính là người như vậy. Thật ra thì may mắn là, cho tới bây giờ, sau khi Hàn Như Y trở về nước, anh cũng không thật sự vứt bỏ cô không để ý, cũng không cùng cô trở mặt. Thậm chí, cùng cô như trước. Cô hẳn là cao hứng cùng hài lòng. ---- Hàn Như Y như cũ thường xuyên gọi điện thoại cho Tịch Giản Cận, có lúc, Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi mới vừa định ăn cơm, điện thoại của Hàn Như Y đã đánh qua. Dĩ vãng Hàn Như Y vốn không phải là người như thế, sẽ không bởi vì Tiểu Bảo khóc những thứ chuyện nhỏ lơ đãng này tới phiền toái Tịch Giản Cận.
|
Chương 991: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【15】
Một hai lần, Tịch Giản Cận còn có chút kiên nhẫn, nhưng là về sau, anh dần dần cũng cảm thấy hình như chuyện trở nên càng ngày càng không được bình thường! Tiểu Bảo là đứa bé rất ngoan, dĩ vãng cũng sẽ không không hiểu chuyện như vậy, hiện tại càng ngày càng quái gở, trừ Tịch Giản Cận, những người khác ai cô bé cũng e sợ tránh mà không kịp. Lhuôn mặt vốn là nhỏ nhắn mượt mà, càng ngày càng gầy đi. Tịch Giản Cận sợ Tiểu Bảo gặp chuyện không may, tự mình phân phó Tôn Y Sinh tới cửa kiểm tra, nhưng không phát hiện có chứng bệnh gì, hơn nữa lúc ấy huyết máu trắngđổi đi tủy sống, dung hợp cũng vô tốt cùng, qua một chút, Tiểu Bảo nghiễm nhiên chính là một đứa trẻ khỏe mạnh. Tịch Giản Cận cho là Tiểu Bảo không hiểu chuyện, liền có một ngày, lúc mình cũng cùng Bạc Sủng Nhi nằm xuống nghỉ ngơi, thời điểm Tiểu Bảo lại một lần nữa gọi điện thoại tới, tính tình không nhịn được, khiển trách Tiểu Bảo hai câu. Tiểu Bảo lập tức không nói gì, chẳng qua là nhỏ giọng nức nở. Tịch Giản Cận trước kia nghe tiếng khóc Tiểu Bảo đều là đau lòng, chỉ sợ Tiểu Bảo xảy ra điều gì nghiêm trọng, nhưng bây giờ không nhịn được có chút tức giận, Tiểu Bảo cũng đã là cô bé bốn tuổi rưỡi, không nên không hiểu chuyện như vậy! Lập tức Tịch Giản Cận hướng về phía trong điện thoại di động khiển trách: "Tiểu Bảo, ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai chú lại thăm cháu!" Tiểu Bảo nghe được Tịch Giản Cận hung chính mình, trong lúc bất chợt khóc lớn tiếng hơn, còn kèm theo một tiếng thét chói tai: "Đau... Chú ơi chú, cháu đau... Chú ơi chú, chú cũng không cần cháu sao? Chú ơi chú..." Tịch Giản Cận nhíu lại lông mày, cảm thấy Tiểu Bảo sao lạitrở nên tùy hứng như vậy? Cùng Tiểu Bảo lúc trước một chút cũng không giống! Lập tức ánh mắt chìm chìm, hướng về phía trong điện thoại di động khiển trách: "Không được khóc!" Tiểu Bảo hình như lá gan vẫn có chút nhỏ, bị Tịch Giản Cận hù đến rồi, quả thật biết điều một chút ngậm miệng, loáng thoáng có một hai tiếng khóc tràn ra. Bạc Sủng Nhi đã ngủ lật người, mê mẩn mở mắt, thấy sắc mặt Tịch Giản Cận không tốt cầm di động, gằn từng chữ nói: "Tiểu Bảo, cháu nhất định phải học cách biết điều một chút, không thể không hiểu chuyện như vậy, hiện tại đã là mười hai giờ khuya rồi, cháu không thể không nghỉ ngơi, không ngủ được, có biết hay không? Hả?" Tiểu Bảo nhỏ giọng nức nở "Dạ ".
|
Chương 992: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【16】
Tịch Giản Cận nghe được Tiểu Bảo ngoan xuống, tính tình cũng dần dần đè xuống, âm điệu nhu hòa hơn rất nhiều: "Tốt lắm, ngoan, Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút..." "Tốt lắm, cúp điện thoại, nằm ở trên giường ngoan ngoãn nghỉ ngơi..." Khi Tịch Giản Cận tiếng tiếng dụ dỗ, Tiểu Bảo thật yên tĩnh lại. Tịch Giản Cận lúc này mới cúp điện thoại. Phiền não thở ra một hơi, nằm ở trên giường, vừa mới bắt gặp Bạc Sủng Nhi dung một đôi mắt tối như mực theo dõi anh, anh mới ý thức tới chính mình bởi vì tính tình không tốt, âm điệu có chút cao, thức tỉnh cô. Lập tức vươn tay, ôm Bạc Sủng Nhi vào trong ngực, cánh môi dán lên cổ của cô nhẹ giọng mà hỏi: "Đem em đánh thức?" "Ừ. " Bạc Sủng Nhi mệt mỏi trả lời một câu, mệt mỏi trở mình, chậm rãi cọ đến trong ngực Tịch Giản Cận, "Làm sao? Tiểu Bảo lại gọi điện thoại?" "Ừ. Vẫn khóc! Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Tiểu Bảo không phải như thế! Hiện tại sao lại biến hóa lớn như vậy! " Tịch Giản Cận nhướng mày, mơ hồ còn mang theo một chút tức giận! Ban đầu từ nước ngoài trở lại, anh còn tưởng rằng cô bé ở nước ngoài bị dọa, hoặc là chịu không được một ít chuyện, cho nên kiên nhẫn dụ dỗ, đối tốt với Tiểu Bảo! Nhưng là thời gian cũng đã dài như vậy rồi, cô bé mỗi ngày vẫn gọi điện thoại không ngừng khóc rống. Càng ngày càng không hiểu chuyện rồi! Bạc Sủng Nhi vô thanh vô tức vươn cánh tay, nhốt lại vòng eo Tịch Giản Cận, buồn buồn dán lồng ngực của anh, mở miệng nói: "Trẻ con, đều là như vậy!" Tịch Giản Cận lắc đầu, suy nghĩ một chút, thở dài một hơi: "Tốt lắm, hai người chúng ta không nói đến cô bé nữa..." "Anh không tới nhìn sao?" "Không đi! " Tịch Giản Cận nghĩ cũng không có nghĩ gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Như Y có thể chiếu cố tốt cô bé, mỗi lần cũng như vậy, trẻ con liền bắt đầu ường bướng lên!" Bạc Sủng Nhi không nhịn được vèo bật cười: "Tịch, làm sao anh lại biến thành không có kiên nhẫn như vậy?" Tịch Giản Cận tự nhiên biết Bạc Sủng Nhi chỉ là cái gì, vươn tay, nắm ngón tay của cô, gắt gao nhéo, rồi sau đó đặt ở mép cắn một chút, suy nghĩ một chút, mới nói: "Không phải là không có kiên nhẫn, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái..." Tiểu Bảo phản ứng thật rất kỳ quái! Nhưng là anh không nói ra được rốt cuộc là nơi nào kỳ quái!
|
Chương 993: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【17】
Bạc Sủng Nhi khẽ nhăn mày. Rất kỳ quái? Tiểu Bảo phản ứng rất kỳ quái? ----------------- "Làm sao? Tịch Giản Cận nói cái gì? " Hàn Như Y nhìn Tiểu Bảo cúp điện thoại, mặt lạnh hỏi. Tiểu Bảo sợ hãi nhìn Hàn Như Y, một tiếng cũng không dám nói. "Tịch Giản Cận có tới hay không? " âm điệu Hàn Như Y không nhịn được khẽ cao lên, lại một lần nữa tức giận hỏi! Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến bả vai co lại, kéo đầu, không dám nhìn tới Hàn Như Y. Đây không phải là ma ma của nó. Ma ma của nó không phải như thế... Tại sao trong lúc bất chợt trở nên hung như vậy? Còn có thể cầm lấy kim đi đâm da đầu của nó, rất đau rất đau! "Mẹ hỏi con còn không nói, con nhìn cái gì đấy? " Hàn Như Y không nhịn được duỗi ra ngón tay, hướng trên lỗ tai Tiểu Bảo céo một cái. Tiểu Bảo đau lập tức rơi xuống nước mắt, theo bản năng mở miệng cầu xin tha thứ nói: "Ma ma, con sai rồi, ma ma..." Hàn Như Y ánh mắt cũng không có nửa điểm hòa hoãn, nhìn chằm chằm Tiểu Bảo nói: "Cọn thực ngốc, một ít chuyện này cũng làm không xong, bảo con đem Tịch Giản Cận gọi tới, con cũng gọi không được! Mẹ đẻ ra con được lợi chỗ nào? Con có biết hay không, ba ba của con là bị cái người đàn ông cùng cái người phụ nữ chết tiệt kia hại chết đấy! Bọn họ không thể hạnh phúc ở chung một chỗ!" Hàn Như Y càng nói, vẻ mặt càng hung ác, cầm lấy kim khâu, hướng trên đầu Tiểu Bảo đâm tới, Tiểu Bảo đau ngao ngao khóc, tránh né không ra, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Ma ma con sai lầm rồi... Ma ma con không dám nữa... Ô ô ô..." Hàn Như Y lại không có nửa điểm đau lòng, ngược lại động tác càng ngày càng tàn nhẫn, Tiểu Bảo đến cuối cùng từ trên giường một đường lăn xuống, bò dưới gần giường, co lại thành một đoàn. Hàn Như Y đứng ở bên ngoài, hổn hển hô: "Con đi ra cho mẹ! Con có bản lãnh thì ở bên trong ngốc cả đời! Có tin mẹ sẽ mặc kệ con hay không!" Tiểu Bảo không dám thở, chẳng qua là làm ổ ở dưới giường, phòng bị nhìn, sợ Hàn Như Y chui vào, đem mình bắt ra ngoài. Nó rất nhớ cô và chú. Bọn họ sẽ không bắt nạt nó, cũng sẽ không đánh nó! Chú sẽ ôm nó đi ăn Kentucky Fried Chicken, không giống như là ma ma. Nhưng là nó không dám nói, ma ma nói nếu là nódám nói, sẽ đem nó đánh chết! Tiểu Bảo càng nghĩ càng sợ, nghe Hàn Như Y ở bên ngoài mắng, bị làm cho sợ đến nước mắt chảy không ngừng.
|