Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 999: Đem cô nhốt vào bệnh viện tâm thần! 【3】
Đau? "Nơi nào đau? " Bạc Sủng Nhi nhíu lại lông mày hỏi. Tiểu Bảo cũng không lên tiếng, Hàn Như Y lúc này đã đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi phát hiện Tiểu Bảo cùng từ trước không giống nhau, lập tức nắm tay Tiểu Bảo, lại một lần nữa dò hỏi: "Nơi nào đau? Hả?" Vừa hỏi, Bạc Sủng Nhi vừa phát hiện cánh tay Tiểu Bảo xanh tím. Tiểu Bảo mặc đồ ngủ dài, mới vừa rồi Bạc Sủng Nhi ôm cô bé, căn bản chưa nhìn ra xanh tím trên người cô bé, hiện tại nắm lên cô bé tay, tay áo tụt xuống, Bạc Sủng Nhi liền nhìn thấy trên làn da trắng trắng mềm mềm iện đầy dấu vết xanh xanh tím tím. Hàn Như Y sắc mặt đại biến, theo bản năng xông lên trước, ôm lấy Tiểu Bảo, đem nó từ trong ngực Bạc Sủng Nhi tách ra. Hung hăng mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo nói: "Còn không đi ngủ trưa!" Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến đứng ở nơi đó không dám động, chẳng qua là bĩu môi, thật biết điều một chút hướng bên trong nhà đi tới, động tác ủy khuất. Bạc Sủng Nhi làm sao có thể để Tiểu Bảo rời đi? "Khoan hẳng đi! " Bạc Sủng Nhi đứng lên, cũng không có liếc mắt nhìn Hàn Như Y, thẳng đi tới bên người Tiểu Bảo, đem Tiểu Bảo lại một lần nữa cẩn thận dẫn vào trong ngực của mình, không nói lời gì cởi áo Tiểu Bảo, lại phát hiện trên da thịt Tiểu Bảo có rất nhiều vết thương. Có mới có cũ, rất dọa người. Sắc mặt Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt tái nhợt! Tịch Giản Cận dù sao cũng là một người đàn ông, Tiểu Bảo là một cô bé, coi như là ba tuổi, mỗi lần Hàn Như Y mang theo Tiểu Bảo gặp Tịch Giản Cận, cũng võ trang cho Tiểu Bảo vô cùng kín, Tịch Giản Cận chưa chắc có thể phát hiện những thứ vết thương này, cộng thêm Tiểu Bảo cũng không khóc không làm khó, Tịch Giản Cận càng không khả năng đem quần áo Tiểu Bảo lột ra, đi kiểm tra một lần. Khó trách Tịch Giản Cận nói Tiểu Bảo trừ khóc vẫn là khóc! Cũng bị ngược đãi thành như vậy, không khóc mới là lạ! "Tiểu Bảo, nói cho cô, là ai đem cháu đánh cho thành như vậy? " Bạc Sủng Nhi tận lực làm cho âm điệu mình, giữ vô cùng vững vàng, tuy nhiên vẫn không có kềm chế, ai đánh, Bạc Sủng Nhi làm sao có thể đoán không được, chẳng qua là cảm thấy sợ hãi. Hàn Như Y điên rồi sao? Đây là con của cô ta! Con gái ruột thịt của cô ta, tại sao cô ta có thể đánh thành như vậy? Nếu như Bạc Sủng Nhi cô có thể có một đứa con, nếu như cô có thể có, cô khẳng định đem con của cô nâng lên trời, để cho mọi người toàn thế giới đem con của cô tôn sùng giống như là công chúa hoặc là vương tử mànhìn lên!
|
Chương 1000: Đem cô nhốt vào bệnh viện tâm thần! 【4】
Tuyệt đối sẽ không ủy khuất con của mình nửa điểm. Chứ đừng nói là đánh! Tại sao cô ta có thể sinh một đứa bé, lại không thật lòng thương yêu, sủng ái! Ngược lại xuống tay ác như vậy! Bạc Sủng Nhi dần dần càng tức giận! Tiểu Bảo không dám lên tiếng, Hàn Như Y đứng ở một bên thấy chuyện chính mình đánh Tiểu Bảo tình bị lộ rồi, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm. Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Bạc Sủng Nhi, ngón tay khẽ nắm chặt. "Đừng sợ, Tiểu Bảo, nói cho cô, chỉ cần có cô, không ai dám bắt nạt Tiểu Bảo! " Bạc Sủng Nhi thấp giọng dỗ Tiểu Bảo: "Ai đánh cháu? Hả?" Nước mắt Tiểu Bảo thoáng cái rơi xuống, nó vẫn bị đánh, mỗi lần nó đều rất sợ hãi, hiện tại trong lúc bất chợt thấy có người phát hiện chuyện này, còn đối với mình nói không có ai có thể bắt nạt nó. Thật ra thì nó rất muốn nói cho chú, nhưng là nó sợ ma ma đánh nó. Thật ra thì nó rất muốn ở cùng chú, nó không muốn ở cùng ma ma, từ nhỏ đến lớn, đều là chú đối với nó tốt nhất! Thật ra thì ở thời điểm chú không có ở đây, ma ma thường xuyên đánh nó đấy! Tiểu Bảo thật rất muốn có cha mẹ như hai người cô chú này, lập tức nước mắt của nó rơi xuống mạnh hơn, thoáng cái lao vào trong ngực Bạc Sủng Nhi, nhỏ giọng cẩn thận nói: "Cô ơi, cô dẫn cháu đi đi, cô dẫn cháu đi đi thôi, Tiểu Bảo không nên ở chỗ này... Ô ô ô..." "Tiểu Bảo muốn đi theo chú, chú sẽ đối tốt với Tiểu Bảo..." Tiểu Bảo vẫn khóc, vẫn khóc. Song nói ba xạo, cũng đã đem lời nói cho hoàn toàn rõ ràng. Ánh mắt Bạc Sủng Nhi lập tức đầy băng sương, Hàn Như Y thật là một kẻ điên, uổng công cô còn cảm thấy cô ta rất đáng thương, chồng cô ta vì Tịch Giản Cận mà chết, trong lòng còn có oán hận, cô cũng cảm thấy có thể lý giải, một mực bao dung kiên nhẫn chờ cô ta tỉnh ngộ lại, ai biết, cô ta lại làm ra chuyện không có nhân tính đến như vậy! Đây chỉ là một đứa bé! Có như thế nào, trẻcon cũng đều vô tội! Cô ta sao có thể ngược đãi nhi đồng? "Hàn Như Y, có phải cô điên mất rồi hay không, đây là con gái của cô mà, cô lại đánh nó như vậy? Chẳng lẽ cô không biết, ngược đãi nhi đồng như vậy, là phạm pháp!"
|
Chương 1001: Nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần! 【5】
Bạc Sủng Nhi lau nước mắt Tiểu Bảo, đưa cho Tiểu Bảo một cái ánh mắt trấn an, lúc này mới đứng lên, cô nhất định phải đem Hàn Như Y đưa đến tòa! "Đưa tôi đến toà? Tôi để cho cô tiễn đến tòa! " Hàn Như Y đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi, âm lãnh lạnh cười nói một câu, ngay sau đó Bạc Sủng Nhi còn không có hoàn toàn xoay người, liền cảm giác được sau lưng của mình bị một thứ gì chạm vào. Bạc Sủng Nhi nhíu mày, khẽ nghiêng đầu. "Không được nhúc nhích! Ở nhúc nhích tôi sẽ giết cô! " thanh âm bén nhọn của Hàn Như Y đột ngột vang lên: "Dù sao cô đã phát hiện tôi ngược đãi Tiểu Bảo rồi, Tịch Giản Cận cái người đàn ông đáng chết kia cũng sẽ không tin tưởng tôi rồi, không bằng hiện tại tôi nhân cơ hội giết cô, tôi đã sớm muốn đi tìm chồng của tôi, tôi đây liền mang theo cô cùng đi chết! Lưu lại một mình Tịch Giản Cận sống ở trên thế giới này, khó chịu chết anh tôi!" Hàn Như Y vừa nói, vừa khanh khách nở nụ cười. Tiếng cười của cô ta quanh quẩn trong phòng, đặc biệt dọa người, làm cho người tôi cảm giác được một loại âm lãnh đáng sợ. "Tôi chính là điên mất rồi, thời điểm chồng của tôi chết, tôi liền điên mất rồi! Tôi liền thề không cho các người sống tốt, tại sao tôi phải cho các người sống tốt, cả đời tôi cũng không có cuộc sống tốt, các người cũng đừng mơ tưởng! Tịch Giản Cận chỗ của anh ta tốt lắm! Anh ta chẳng qua là có ông nội là một cái thủ trưởng, có cha là một cái quan lớn, anh ta có gì đặc biệt hơn người, anh ta để cho chồng của tôi thay anh ta đi chết! Anh ta đã sớm đáng chết rồi, anh ta tham sống sợ chết hơn bốn năm rồi!" Hàn Như Y càng nói càng kích động, thậm chí tay cầm súng, cũng theo đó bắt đầu run rẩy lên. "Chết? Chết đều là tiện nghi anh ta đấy! Tôi muốn để cho anh ta cũng thử một chút, cảm giác người trong lòng chết! Hiện tại tôi sẽ giết cô, đợi đến thời điểm anh ta tới, người nào cũng không thể nào cứu được cô, tập đoàn Bạc Đế các người có lợi hại, Tịch gia các người có lợi hại, cũng không thể đem cô từ âm tào địa phủ cứu ra!" Hàn Như Y vừa nói, liền ha ha phá lên cười. Bạc Sủng Nhi không dám quay đầu lại, chẳng qua là đưa lưng về phía Hàn Như Y, trên trán của cô đã hiện đầy mồ hôi. Cô không phải là Tịch Giản Cận, không thể nào tránh né được miệng súng. Giờ khắc này, Hàn Như Y thật sự là một người điên, có lẽ cô ta thật sự biết cách dùng súng bắn chết cô!
|
Chương 1002: Nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần! 【6】
Cô còn không muốn chết. Cô cùng Tịch Giản Cận, vừa mới bắt đầu. Chân chân chính chính bắt đầu. Đã trải qua nhiều chuyện tình bi thương cùng thống khổ như vậy, bọn họ hiện tại mới vừa đứng chung một chỗ, có thể biết lẫn nhau, chân chân chính chính quá cả hạnh phúc, cô không thể chết được! Bạc Sủng Nhi nghĩ, giờ khắc này, mình rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể sống? Một người điên, một kẻ điên ngủ đông nhiều năm như vậy, trong lúc bất chợt bộc phát, như thế nào mới có thể không để cho cô ta giết mình? Bạc Sủng Nhi không nói nên lời. Thậm chí lời cầu xin, cô cũng không nói ra được Nhưng là, cô lại biết, mạng của cô không phải là của chính cô, cô vẫn vì Tịch Giản Cận, vì Tịch Giản Cận, cô cũng không thể chết. Cô không thể lưu lại một mình Tịch Giản Cận sống ở trong thế giới cô đơn như vậy! Bạc Sủng Nhi nắm ngón tay thật chặc, cô chậm rãi cắn môi dưới, thần thái nhanh chóng cải biến. Hàn Như Y ở phía sau của cô đã bắt đầu cúi đầu trầm trầm nở nụ cười. Thậm chí, Tiểu Bảo đã bị cảnh tượng như vậy làm cho sợ đến không dám thở mạnh một tiếng, khóc cũng không dám khóc một chút! "Tôi hận chết Tịch Giản Cận, tôi nói với cô, tôi nhịn nhiều năm như vậy, ở trước mặt của anh ta ngụy trang đã mệt chết đi rồi! Tôi hận không được rất nhiều lần ở phía sau anh ta, hung hăng mà giết anh ta, nhưng là mỗi một lần tôi đều ngụy trang, ngụy trang bộ dạng rất hiền lành, đợi thời gian lẳng lặng mà qua, đợi tôi có một ngày có thể đụng phải cô, cái người sẽ khiến cho anh ta sống mơ mơ màng màng! Hiện tại tôi đụng phải, thật là giống như trong tưởng tượng của tôi, anh ta yêu cô, yêu đến biết rõ cô làm nhiều việc có lỗi với anh ta, nhưng vẫn lựa chọn tha thứ cho cô, tôi biết ngay, mất đi cô, Tịch Giản Cận anh ta cũng hoàn toàn xong đời!" Hàn Như Y nghĩ tới đây, lập tức ngữ điệu âm trầm hơn: "Cô đừng trách tôi giết cô, muốn trách thì trách Tịch Giản Cận, ai bảo anh ta yêu cô, quan tâm cô? Tôi đã nói với cô, Bạc Cẩm, cô chết, tôi cũng chết theo cô, dù sao Hàn Như tôi Y ở trên thế giới này chỉ còn một mình, cô đơn một minhg, các người muốn báo thù cũng không báo được! Tôi chính là muốn cho tập đoàn Bạc Đế các người xem một chút ỷ thế hiếp người rốt cuộc là kết quả như thế nào!" "Cho Tịch gia các người xem một chút chỉ bằng các người có quyền lực, có thể đem tánh mạng của người khác mà làm việc sao?!" Cho nên, Bạc Cẩm, cô đi chết sao!!!!" Đi chết đi! Hàn Như Y quả thực là tê tâm liệt phế hô lên! Ngay sau đó, ngón tay, liền hung hăng mà nhấn xuống cò súng!
|
Chương 1003: Nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần! 【7】
Tịch Giản Cận mới ra quân khu, liền bị một người ngăn cản xe. May là Tịch Giản Cận lái xe không nhanh, không có hoàn toàn đụng vào người. Tịch Giản Cận nhướng mày, nhìn người cản xe của mình. Triệu Tố Nhã! Vẻ mặt khẽ chìm, ánh mắt cũng theo đó tối sầm, ngồi ở trong xe, vẫn không nhúc nhích. Triệu Tố Nhã thoạt nhìn rất chật vật, đầu tóc lộn xộn, thấy Tịch Giản Cận, giống như là thấy được cứu tinh duy nhất, chạy đến bên cửa sổ xe Tịch Giản Cận, vươn tay, rầm rầm rầm bắt đầu vỗ cửa sổ xe. Cô ta sao lại xuất hiện ở nơi này? Không phải là bị Dịch Thiển mang đi sao? Trong não Tịch Giản Cận nhanh chóng biến ảo nghĩ như vậy, nhưng vẫn ở một giây sau, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống. Anh cũng không xuống xe. Thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn Triệu Tố Nhã. Triệu Tố Nhã sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nơi nào còn có những thứ tư thái xinh đẹp kia, mang trên mặt vết sẹo dọa người. "Tịch Giản Cận... Van cầu anh giúp em một chút đi, em chịu đủ rồi, chịu đủ cuộc sống như vậy rồi!" Triệu Tố Nhã mang thanh âm nồng đậm cầu khẩn, nắm cửa sổ xe, cứ như vậy quỳ xuống: "Anh đi bảo Bạc tiểu thư cùng Dịch thiếu gia bỏ qua cho em đi, em sẽ không xuất hiện tại thế giới của cô ấy nữa, đừng phái người theo dõi em, em chịu không được rồi, em chịu không được rồi!" Triệu Tố Nhã vừa nghĩ, đã cảm thấy thật rất kinh khủng, mỗi ngày không có tự do, mỗi ngày đều có người ở phía sau gắt gao giám thị chính mình. Đi tới chỗ nào, cũng có thể cảm giác được có vô số ánh mắt nhìn mình. Thậm chí, chạy trốn, mỗi một lần đều là thất bại! Cô không thể cùng người khác nói chuyện, Dịch Thiển nói sợ cô gặp phải tập kích, cô không thể dễ dàng ra ngoài, Dịch Thiển nói sợ cô xảy ra tai nạn xe cộ, không an toàn, thậm chí buổi tối lúc cô ngủ, cũng có mấy người ở phòng ngủ của cô nhìn cô chằm chằm. Cô quả thực gần thành kẻ điên rồi. Cuộc sống như vậy nếu còn tiếp tục, cô thật sẽ điên mất! Cái gọi là tình yêu, cái gọi là hận ý, nơi nào còn? Cũng so ra kém sự tự do! Nếu như nói bọn họ có thể bỏ qua cho cô, cô thật sẽ rời đi X thị, cũng không trở lại nữa! Cô hối hận! Vô cùng hối hận! "Tịch Giản Cận, em biết em làm rất nhiều thật chuyện có lỗi, em biết em sai lầm rồi, em không nên đi hại Bạc tiểu thư... Anh để cho em chết cũng được, nhưng mà hiện tại cuộc sống như vậy, em thật sống quá đủ rồi!"
|