Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 1039: Tạm biệt, người yêu của tôi! (21)
Thậm chí đối người phụ nữ phía trước đi xiêu vẹo trên đường mà tức giận! Trời vừa hết tuyết, tuy mặt đất dọn dẹp, thế nhưng vẫn có băng, bình thường bước đi đều có thể ngã, hiện tại thế mà còn đi như vậy, có phải ghét bỏ ngã không đủ nhiều? Còn có tại sao cô có thể đần như vậy! Không muốn anh cũng tốt, vậy thì tìm một người đàn ông đặc biệt tốt, tối thiểu nhất tốt hơn so Tịch Giản Cận anh chứ? Hiện tại tìm người đàn ông như vậy là sao? Đem cô tùy tiện thả ở trên đường, căn bản không xứng yêu cô! Tịch Giản Cận càng nghĩ càng thấy phẫn nộ đứng lên! Cô đến cùng thế nào hả? Tìm cái dạng đàn ông gì vậy? Tịch Giản Cận lái xe, đi tới bên cạnh cô, mở cửa sổ xe, hô một câu ra ngoài: "Lên xe!" Ngữ điệu đều có chút căng cứng, mang theo vài phần không cao hứng! Bạc Sủng Nhi vốn đang suy nghĩ một số chuyện, đột nhiên nghe được có người nói chuyện, hơn nữa còn có một chiếc xe dừngở bên cạnh mình, cô nhất thời giật nảy mình, lập tức quay đầu, nhìn thấy là Tịch Giản Cận, nét mặt của cô lập tức tái nhợt xuống. Mấp máy môi, giống như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, thế nhưngvề sau, lại diễn biến thành hờ hững, quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Tịch Giản Cận nhíu mày, chậm rãi khởi động xe, đi theo cô: "Sủng Nhi, anh đưa em về nhà, lên xe! Còn có một đoạn đấy!" Bạc Sủng Nhi vẫn tự mình đi như cũ. Tịch Giản Cận bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng xe xuống dưới kéo cô. Ai ngờ Bạc Sủng Nhi đi nhanh hơn, dưới chân đều là băng, không có chú ý, cả người liền cong vẹo té xuống. Tịch Giản Cận cách cô một đoạn, hữu tâm vô lực nhìn cô té ngã trên đất, vội vàng chạy đến bên người cô, ngồi xổm người xuống, ôm cô đứng lên, lo lắng hỏi: "Làm sao rồi hả? Có đau không?" Bạc Sủng Nhi mím môi, trong mắt đều mang theo vài phần khó chịu, cô âm thầm cắn cắn môi dưới, còn chưa mở lời nói chuyện, Tịch Giản Cận đã ôm cô đứng lên. Cô giãy dụa muốn từ trong ngực của anh đi ra, anh không thuận theo, cứng ngắc cuống họng nói ra: "Thành thật một chút!" Lập tức, liền đem cô nhét vào trong xe, anh đi lên xe theo, sau đó liền bắt đầu không nói lời gì kiểm tra thân thể cô, phát hiện trên cánh tay cô bị trầy da, lập tức đau lòng tìm băng dán cá nhân dán lên cho cô, sau đó mặt đen, nói ra: "Em tìm bạn trai vậy sao? Đem em đêm hôm khuya khoắt ném ở trên đường, mặc kệ em té ngã sao?"
|
Chương 1040: Cuối cùng, có thể hạnh phúc rồi! (1)
Tịch Giản Cận tuy có chút giận dữ, thế nhưng động tác thủy chung nhẹ nhàng, mà lại dựa vào rất gần Bạc Sủng Nhi, hốc mắt của cô không nhịn được hơi nổi lên một tầng đỏ, Tịch Giản Cận nói dứt lời, ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt trong suốt của cô lóa sáng, giống như trăng sáng! Đèn đường nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ đánh vào, nửa gương mặt Bạc Sủng Nhi giấu ở trong bóng tối, nhìn hốc mắt cô trào nước, đáy lòng của anh bỗng dưng nhũn ra, vươn tay, không nhịn được hướng về khóe mắt cô, lau lấy, dính nhiễm một mảnh nước đọng. Bạc Sủng Nhi bị anh chạm vào như vậy, nhất thời mông lung mờ mịt dần trôi lấy lại một chút thần chí, cô chớp mắt, hơi né tránh ra sau. Tay Tịch Giản Cận ép buộc để xuống, hơi hơi mấp máy môi. Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, chậm rãi cười, cực kỳ ưu nhã vươn tay, đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe. Kỳ thật không phải không tha thứ Tịch Giản Cận, chỉ là nhìn thấy anh, liền nghĩ tới đứa ocn mất đi. Chung quy là rất vô cùng tự trách, rất áy náy. Tịch Giản Cận ngồi ở một bên, một mực nhìn cô, đại khái đoán được cô muốn rời đi, cho nên đoạt trước một bước vươn tay, ấn ngón tay của cô, ngăn trở cô mở cửa. Trên người anh có một mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt truyền vào hơi thở của cô, chọc cho hốc mắt cô bỗng mỏi nhừ, suýt nữa rơi nước mắt xuống, cô hít sâu một hơi, để chính mình thanh tỉnh, khẽ dùng lực, muốn nắm tay lái. Tiếng Tịch Giản Cận nhàn nhạt truyền đến: "Anh đưa em trở về." Bạc Sủng Nhi không để ý tới, vẫn tự mình dùng sức như cũ, tay của anh chậm rãi cầm tay của cô, khiến cho cô căn bản là không có cách sử dụng khí lực. "Đừng làm rộn, bên ngoài đường trượt, em đi như thế nào?" Giọng Tịch Giản Cận mang theo vài phần trách cứ mấy phần quan tâm. Bạc Sủng Nhi dứt khoát liền rút tay về, lạnh lùng quay đầu, nhìn Tịch Giản Cận, từng câu từng chữ nói: "Không cần anh quản!" Ánh mắt Tịch Giản Cận chớp lên, chỉ là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.
|
Chương 1041: Rốt cuộc, có thể hạnh phúc! 【2】
Lẳng lặng nhìn. Bạc Sủng Nhi bị anh nhìn mà tâm phiền ý loạn, theo bản liền chuyển đường nhìn, không chịu đi liếc anh một cái, Tịch Giản Cận lúc này mới mở miệng thản nhiên nói: "Sủng Nhi, em đã nói, em sẽ quan tâm anh đấy!" Đáy lòng Bạc Sủng Nhi khẽ run lên, cắn cắn môi dưới, "Em cũng không có nói, em còn muốn anh!" Tịch Giản Cận chấn động toàn thân, đáy mắt lộ ra thần thái thống khổ nồng đậm. Bạc Sủng Nhi khẽ rũ mắt, tựa hồ là nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, ngược lại vươn tay, tiếp tục đẩy cửa xe ra. Bởi vì mới vừa ngã xuống, cánh tay bị thương, vừa dùng lực có chút đau, ngón tay của cô run lên, cũng chính trong lúc này, cả người cô lại bị anh ôm lấy. Anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực của anh, anh cúi đầu phun hơi thở ở bên tai của cô, ngứa, giống như là cảnh tượng bọn họ từng đã trải qua trăm ngàn vạn lần. Bạc Sủng Nhi giãy dụa, Tịch Giản Cận lại dùng sức đem cô ôm chặc hơn nữa, không chịu buông cô ra. "Sủng Nhi...... Giận dỗi cũng đủ rồi, trở lại đi, có được hay không?" Ngữ điệu của anh rất ôn nhu. Làm cho nơi nào đó ở đáy lòng của cô nổi lên nồng đậm chua xót cùng đau lòng. Cô cũng không biết vì sao, quả thật tựa vào trong ngực của anh không động đậy. Ánh mắt của anh khẽ mang theo vẻ ảm đạm, lực đạo ôm cô khẽ trì hoãn, "Anh biết đáy lòng em không dễ chịu, thật vất vả chúng ta mới có con, cứ như vậy mất đi, anh thừa nhận đều là anh không tốt, anh hiểu thật ra thì đáy lòng em tự trách mình, trách tội chính mình em, cũng tránh tội anh...... Nhưng là, Sủng Nhi...... Em có biết hay không, đáy lòng anh cũng tự trách, anh cũng khổ sở, nhưng là, cho dù tự trách, tội lỗi, anh cũng không thể mất đi em......" Lời Tịch Giản Cận nói cực kỳ chậm chạp, từng chữ từng chữ, rất là rõ ràng, âm điệu không cao, cô có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được toàn bộ. "Anh không cầu em tha thứ, anh chỉ là hy vọng...... Em đừng cố ý tránh né anh nữa." Đừng làm cho anh không tìm được em. Chỉ mong mỗi ngày nhìn em, an tĩnh đi theo phía sau của em, chờ em dần dần quên được, chứ đừng để anh một mình, đơn độc, mỗi ngày lo lắng hãi hùng chờ đợi. Bởi vì, lòng anh không có đáy, thời điểm nhìn em, ta anh thấy sẽ rất tốt. "Sủng Nhi, cho anh một cơ hội, cho chúng ta một lần nữa bắt đầu...... Nếu như em cảm thấy trước kia, vẫn luôn là em quấn anh, như vậy, hiện tại đến lượt anh tới quấn em, nhé?"
|
Chương 1042: Rốt cuộc, có thể hạnh phúc! 【3】
Bạc Sủng Nhi không lên tiếng. Nội tâm của cô thật ra đã đang giãy dụa. Cô nghĩ, cô đây không tính là là già mồm cãi láo đi, cũng không tính là không thương Tịch Giản Cận, chẳng qua là cảm thấy không cách nào tha thứ. Cuối cùng một cái tính mạng, vẫn cứ bị lãng quên như vậy. Từ trong tay hai người bọn họ biến mất không thấy. Làm sao có thể tha thứ? Kia là sinh mệnh, cô một mình đi dị quốc tha hương, đi ở trên đường, nhìn những đứa bé vui vẻ, cô đột nhiên lại rơi lệ đầy mặt. Không có ai biết, đứa bé kia cô trông mong bao nhiêu. Rồi cứ như vậy không còn, cô càng làm sao có thể quên? Cho tới nay, cô đều là cô gái kiêu ngạo, chỉ có đụng phải anh, thời điểm gặp phải anh, cô mới tháo xuống một thân cao ngạo, biến thành cùng cô gái bình thường không có gì khác. Chuyên tâm chủ định, toàn tâm toàn ý yêu anh. Cô bắt đầu không hiểu chuyện, cô khiến cho anh đi bộ đội, khiến cho người khác sinh lòng oán hận, khiến cho anh đau khổ giãy dụa bảy năm, cô biết sai rồi, lúc ấy rõ ràng cô cũng đã hối hận ảo não rồi, thậm chí cô cũng cam tâm tình nguyện vì anh hiến tủy sống cho Tiểu Bảo. Cô đã liều mạng thay đổi mình, thậm chí cô cũng học cách hiểu chuyện như vậy rồi, nhưng là cuối cùng thì sao? Vẫn là không có con rồi...... Cái gì cũng có thể không có, tại sao hết lần này tới lần khác làm cho cô mất đi đứa con cô rất muốn? Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy đáy lòng đau đớn, nước mắt của cô không thể ức chế được lại một lần nữa chảy xuống. Cô cắn cắn môi dưới, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Tịch Giản Cận...... chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao? Không phải là em không yêu anh, em rất yêu anh...... Nhưng là em rất khó quên, em vừa nghĩ tới con của em cứ như vậy rời đi, em liền khổ sở!" "Thật ra thì, em không đơn thuần chỉ là bởi vì những thứ này, mới xa cách anh như vậy. Anh có biết lúc ấy Hàn Như Y đem chuyện này nói cho em biết, lòng em vì anh mà đau lòng bao nhiêu hay không? Em nghĩ em vẫn luôn là người phụ nữ, cho nên em làm chuyện xấu bán đi cô ta, cũng không có gì lớn." "Em yên lặng chịu đựng nhiều như vậy, em vẫn cố nhẫn nhịn, đêm đính hôn, Hàn Như Y nhắn tin một cái, là có thể làm cho anh tâm phiền ý loạn, có thể làm cho anh đối với em lạnh lùng, cái gì em cũng không nói, em nhìn vào anh còn vẫn để ý em, không có phát giận đối với em, lòng em cũng đã thỏa mãn."
|
Chương 1043: Rốt cuộc, có thể hạnh phúc! 【4】
"Lúc anh nói anh tin tưởng em, em rất cao hứng, em cảm thấy được rốt cuộc em đợi lâu như vậy, cũng đã chờ đến hạnh phúc." "Tiểu Bảo ngày ngày quấn anh, em không nói gì, em một mình ở nhà, nhìn người đàn ông thuộc về em, còn muốn chăm sóc người phụ nữ khác cùng con người phụ nữ khác, em cũng không có nói gì, có lúc, xem anh loay hoay sứt trán bể đầu về nhà, tâm tình phiền não, em còn muốn nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ dỗ anh, em học được nhân nhượng nhiều như vậy, thối lui nhiều như vậy." "Em cả đời cũng không có làm qua những chuyện này, nhưng là em sợ anh không quan tâm em, cho nên em cũng bỏ xuống tôn nghiêm mà làm." "Em đi xem Tiểu Bảo, thời điểm em bị cô ta cầm súng chống chĩa vào đầu, em còn đang suy nghĩ là em không thể chết được, em không thể để một mình anh ở lại trong thế giới lạnh như băng này, em không muốn anh khổ sở!" "Nhưng là lúc anh tới, nói là vì cứu em mới làm như vậy...... Anh gặp Triệu Tố Nhã mới phải làm như vậy, nếu như anh không có gặp phải Triệu Tố Nhã, Tịch Giản Cận, đáy lòng của anh, có thật sự tin tưởng em sao?" "Tịch Giản Cận...... Thật ra thì em vẫn ngụy trang rất khá, rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, em cố gắng làm người vợ anh thích nhất, thật ra thì emc cũng mệt chết đi, từ nhỏ lớn lên, anh cũng thấy, em chưa bao giờ nhân nhượng bất luận kẻ nào, em làm cái gì bọn họ cũng sẽ một mực dung túng em." "Dĩ nhiên, em yêu anh, em không cần những điều kia, tình yêu vốn là phải cho đi, đây là Triệu Tố Nhã dạy cho em, không phải Thất Thất, em muốn làm một cô gái dám yêu dám hận." "Nhưng là...... thời điểm con của em rời đi, đáy lòng em khổ sở, vừa hận vừa thương tâm, nhưng mà làm em chân chân chính chính khổ sở không phải là những thứ này, mà là anh biết rất rõ ràng con của chúng ta không có, anh lại căn bản không có đem Hàn Như Y làm gì! Anh vẫn duy trì đem Hàn Như Y nhốt vào bệnh viện tâm thần!" "Khi đó em thật rất khó chịu!" "Cô ta ngược đãi Tiểu Bảo, cô ta không xứng với bốn năm nay anh đối tốt với cô ta, cô ta vẫn luôn ngủ đông ở bên cạnh anh, vì trả thù anh!
|