Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 197: Máy rút tiền hay là máy gửi ngân hàng? 【18】
Bạc Sủng Nhi chẳng qua là cảm thấy hôm nay Tịch Giản Cận có một chút bất đồng, nhưng là đợi đến khi cô nhanh chóng liếc tròng mắt, định thần đi xem, lại phát hiện anh cùng bình thường không có khác biệt quá lớn, cô nghĩ, có thể là cô quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác rồi... "Ừ. " Tịch Giản Cận nhàn nhạt đáp một tiếng, có chút mạn bất kinh tâm, ánh mắt đã không nhìn Bạc Sủng Nhi nữa, mà nhìn nơi khác, bên trong lóe ra tia châm chọc nhàn nhạt. Phải không? Không có gì khác biệt sao? Làm một lần, cùng làm hai lần, cũng không có gì khác biệt? Bỗng dưng, Tịch Giản Cận quay đầu, một đôi mắt cực kỳ chuyên chú nhìn Bạc Sủng Nhi, "Bạc Cẩm, em thật đúng là hào phóng!" Bạc Sủng Nhi nghe nói như vậy, đột nhiên cười lên, cô nghiêng đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận một chút, mới ha ha mà cười cười nói: "Tiểu Tịch, có phải anh ghen hay không?" Đôi mắt Tịch Giản Cận, như cũ khóa trên người cô, cười khẽ: "Em cảm thấy thế nào?" "Không phải sao?" "Là —— " Tịch Giản Cận dừng một chút, Bạc Sủng Nhi tim đập chệch hai nhịp, một giây sau Tịch Giản Cận nghiêng qua cô, cực kỳ lạnh nhạt nói: "—— Nói, tại sao tôi đây có thể không chịu trách nhiệm với em như thế? Nhưng mỗi một lần, cũng chỉ là thời điểm uống rượu say hoặc là bỏ thuốc mới làm em!" Trong lời nói của anh mang châm chọc, cô không phải là nghe không hiểu. Nếu như anh không bị bỏ thuốc, nếu như anh không uống rượu say, anh hẳn là sẽ không đời nào lên giường với cô? Bạc Sủng Nhi khẽ có chút lúng túng, cô từ nhỏ đến lớn đều được người ta thổi phồng lên trời, không người nào dám làm cô mất hết mặt mũi như thế! Lời Tịch Giản Cận nói, rõ ràng làm cho cô không thể nào xoay xở! Nói cho cô biết, đáy lòng của anh, căn bản là khinh thường làm với cô! Cô mỗi một lần, đều lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Đáy lòng của cô, nổi lên từng tầng mất mác. Đêm qua, thật sự là cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, rõ ràng cô mới chỉ bắt đầu say, nếu như cô đẩy anh ra, thật ra thì, hết thảy có thể không phát sinh... Bạc Sủng Nhi mím môi thật chặt, giống như là bị thương, nhưng vẫn muốn ngạo khí nhẫn tâm, sắc mặt cô một mảnh bình tĩnh, lãnh ngạo nhìn chằm chằm anh, một giây sau, cười cực kỳ xinh đẹp: "Tịch, anh nói sai rồi.... Không phải là làm em... Mà là em trên... Anh, nếu như em nhớ không lầm, hai lần trước, lúc bắt đầu, đều là em ăn anh trước!"
|
Chương 198: Máy rút tiền hay là máy gửi ngân hàng? 【19】
Tịch Giản Cận sắc mặt khó coi hơn, anh trừng mắt liếc Bạc Sủng Nhi, mặt bắt đầu lạnh. Anh chợt cảm thấy, chính mình không nên xuất hiện ở nơi này. Cô đều không để ý cần anh chịu trách nhiệm hay không, anh cần gì phải thay cô để ý? Đợi điện thoại một ngày, cô không có gọi tới, nhưng cùng người dàn ông khác ở chỗ này ăn cơm, anh đợi đến khi cô cơm nước xong, xuất hiện ở trước mặt cô, cho là cô biết lái miệng nói đến chuyện tối ngày hôm qua, ai biết cô lại không ý tứ có mở miệng. Anh thay cô nói ra, cô lại mạn bất kinh tâm như vậy, hình như không ngần ngại, còn có tâm tư cùng anh cợt nhả! Anh nghĩ, là anh suy nghĩ nhiều... Cô căn bản, cũng sẽ không, để ý... Cũng sẽ không khổ sở... Anh điên rồi, mới có thể thay cô suy nghĩ! Người phụ nữ này, vẫn luôn chỉ lo chính mình vui vẻ, làm sao nhìn tới được sự thống khổ của người khác? Nếu như cô thật sự có thể thấy được nổi thống khổ của anh, bảy năm trước, cô cũng sẽ không nói không cần anh rồi! Quả thật, như anh suy nghĩ, cô cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn tìm anh vui đùa một chút mà thôi! Một khắc đó hơi thở toàn thân, Tịch Giản Cận phát ra, giống như là tùy thời có thể đem không khí chung quanh cũng ngưng kết thành băng. Anh cố gắng giữ vững hô hấp, khống chế xúc động muốn bóp chết cô của mình. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới khe khẽ gật đầu, nghiêng đầu, hướng về phía cô tự tiếu phi tiếu, đáy mắt cũng mang theo vài phần hài hước: “Thật sao? Em trên tôi sao? Nhưng là, làm sao tôi lại nhớ được có người nằm ở dưới thân thể của tôi, vẫn cầu xin tha thứ? Nói chịu không được rồi... Nói em muốn chết... hả?” Mặt Bạc Sủng Nhi hơi đỏ lên, thực không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ đem thời điểm cô cùng anh ở trên giường, cô mềm giọng nói những thứ kia cũng gằn từng chữ lập lại. Cô không nhịn được thẳng sống lưng, khiến cho chính mình thoạt nhìn cũng không ph yếu thế, nghiêm mặt, nói: “Tịch, anh thật trẻ con! Lại theo em tranh giành cái này! Lần đầu tiên em trên anh một lần, anh trên em hai lần, anh lời một lần, có tính huề nhau hay không? Lần thứ hai em trên anh một lần, anh trên em một lần, vậy cũng là huề nhau!”
|
Chương 199: Máy rút tiền hay là máy gửi ngân hàng? 【20】
"Thật sao? " Tịch Giản Cận hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Tôi làm sao cảm thấy là em một lần cũng làm không xong, đã gục ở trên người của tôi, mãi không chịu động, sau đó kêu la, chịu không được, muốn chết, anh đừng như vậy, thật sâu..." Bạc Sủng Nhi lần này một câu cũng nói không nên lời rồi, cô phồng miệng, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, mặt bắt đầu đỏ, đến cuối cùng, cô thẹn quá thành giận, hổn hển cầm túi trong tay, hướng về phía Tịch Giản Cận đập tới. Tịch Giản Cận khẽ nghiêng người, né tránh rất nhẹ nhàng, ở trước ngực ôm cánh tay, mắt nhìn xuống Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi dậm chân, đáy lòng khẽ nghẹn, cô cắn cắn đôi môi, mở miệng ra, đã muốn đi mắng Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận từng trải qua vô số lần cô khóc lóc om sòm như vậy, đã sớm rất quen thuộc, quay lưng, nghĩ, nếu cô không cần anh chịu trách nhiệm, anh cũng không cần cùng cô dông dài rồi. Bạc Sủng Nhi không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ tiêu sái như vậy, đáy lòng không nhịn được nhẹ tức, nhưng cảm thấy dạ dày co rút, buổi sáng uống một ly sửa tươi, bữa tối không ăn bao nhiêu, ngày hôm qua uống rượu sợ là thương tổn đến dạ dày rồi, nhất thời không nhịn được, suýt nữa ngã xuống đất. Tịch Giản Cận thấy bộ dạng này của cô, vội vàng đi lên trước, tiếp được thân thể cô lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhìn của anh, nói: "Em đau dạ dày, ta muốn ăn cháo..." Tịch Giản Cận nhìn cô tội nghiệp, không giống như là gạt người, mà hình như cô thật sự là đói bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng, anh không dám trễ nãi, ôm lấy cô, để ở trong xe, vốn định đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô càn quấy muốn ăn cháo, anh bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe đưa cô nên địa chỉ quen thuộc. cửa hàng kia không lớn, cần tiền mặt, Tịch Giản Cận lúc này mới phát hiện trong ví tiền mình một đống thẻ, không có tiền, liền tìm máy rút tiền, đi rút tiền, Bạc Sủng Nhi làm ổ ở trong xe, nghiêng đầu, nhìn anh lấy tiền trở lại, lên xe, cô không nhịn được nở nụ cười. Tịch Giản Cận liếc mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mới vừa rồi cô còn ầm ĩ đau dạ dày, hiện tại còn có tâm tư cười, khiến đáy lòng của anh, hơi hơi buông lỏng xuống, tối thiểu đại biểu cô cũng không phải là quá nghiêm trọng. Bạc Sủng Nhi vươn tay, chọc chọc bả vai Tịch Giản Cận, sau đó nghiêng đầu, nói: "Anh có cảm thấy, nam nữ làm chuyện kia, giống như là đem thẻ cắm vào máy rút tiền không? Không đúng... Máy rút tiền hình dung không chuẩn xác, bởi vì người đàn ông không có lấy ra bất kỳ vật gì, mà là hướng bên trong tặng đồ, phải nói, giống như là máy gửi ngân hàng..."
|
Chương 200: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【1】
Tịch Giản Cận nghe nói như vậy, không biết nên khóc hay nên cười, chẳng qua là bất đắc dĩ nhìn phía trước, khóe môi co quắp. Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn để trước sau như một tinh nghịch cổ quái, tùy thời có thể làm cho người ta dở khóc dở cười, toàn thân cứng ngắc! Từ khi gặp lại, đến bây giờ, thời điểm anh mỗi một lần đụng phải cô, luôn nghe được những lời kinh người. Bất kể là câu thứ nhất "Anh đẹp trai, tối nay gặp lại giường trên! " còn có cái gọi là "muộn tao", "Dưa leo trứng gà", " lâu ngày sinh tình "... Cô xinh đẹp đánh trả, thậm chí là đều ở trong thời gian nháy mắt, liền phun ra! Ccảnh tượng như vậy, quen thuộc đến đáng sợ. Hơn nữa cũng làm cho đáy lòng của anh, hoài niệm đến đáng sợ. Cô có thể chính xác trêu chọc tim của anh, bắt được miếng thịt mềm mại nhất đáy lòng của anh. Chẳng qua là, bảy năm trước, tôi phóng túng trầm luân đi yêu em. Nhưng là, bảy năm về sau, tôi còn có thể nhìn mình trầm luân như vậy sao? Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, khẽ xuất thần, cô ở dưới ánh đèn đường, ngồi ở trong xe, sáng loá mà cười cười, đáy mắt lóe tia sáng chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, giống như là trầm tư cái gì, một giây sau, tiếp tục mở miệng, nói: "Tịch Giản Cận, em đây lại nghĩ, thật rất chuẩn xác... Chính là máy gửi ngân hàng." Tịch Giản Cận nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, mở cửa xe ra, lôi cổ tay của cô, đem cô kéo xuống xe, nhướng lông mày, lạnh lẽo hỏi: "Dạ dày không đau nữa?" Bạc Sủng Nhi chép miệng, sau đó tội nghiệp ôm bụng, nói: "Mới vừa rồi nghĩ cái kia không thấy đau, nhưng là bây giờ vừa bị anh nói, lại nghĩ tới... Tịch, anh thật là xấu!" Cô đầy oán giận. Tịch Giản Cận nhìn cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, trán cũng theo đó nhẹ nhàng nhăn lại, ngay sau đó, vươn tay, nắm tay cô, mang theo cô đi vào hang cháo. Đây là cửa hang lâu đời tồn tại trăm năm rồi. Có đủ các loại cháo, đều có nét đặc sắc riêng, mỗi ngày người đều rất nhiều. Cái cửa hàng này, là năm đó Tịch Giản Cận mang Bạc Sủng Nhi tới ăn. Khi đó Bạc Sủng Nhi thích nhất chính là cháo khoai lang tím ở nơi này, rất ngọt.
|
Chương 201: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (2)
Bạc Sủng Nhi xem như khách quen của nơi này, ông chủ trong đây biết cô, tăng thêm thân thế bối cảnh cực kỳ tốt của cô, lập tức lên trước, vô cùng thân thiết hô: "Bạc tiểu thư, cô đã tới, mời lên lầu......" Bạc Sủng Nhi cong cong mặt mày, liền dắt lấy Tịch Giản Cận lên lầu. Nơi đó phòng bao nhỏ, Tần Thánh bỏ tiền ra lấy một phòng, chuyên môn để Bạc Sủng Nhi tới nơi này húp cháo dùng. Bên trong trang hoàng, cùng bên ngoài khác nhau rất lớn, đều rất xa hoa. Hai người vào chỗ, ông chủ chỉ hỏi là Tịch Giản Cận muốn cháo gì, sau đó liền phân phó người đi làm. Cháo của Bạc Sủng Nhi, đều đặc biệt nấu nhỏ lửa. Cô muốn nấu bằng nước tinh khiết, như thế uống vào, gạo càng mềm. Thời gian tất nhiên là mất một hồi lâu, Tịch Giản Cận lo lắng dạ dày Bạc Sủng Nhi, suy nghĩ muốn đi mua thuốc, Bạc Sủng Nhi lại buồn bực ngán ngẩm cầm giấy báo, từ từ nhìn. Đều là một tin tức thời sự, từ trước đến nay cô không quan tâm những cái này, tìm nửa ngày, chỉ tìm được trò chơi chữ phía sau. Cô liền cầm bên cái bút chì, cắn ngón tay, từ từ nhìn. Cô cầm bút, ở đó tô tô điền điền nửa ngày, liền ngẩng đầu, nhìn Tịch Giản Cận hỏi: "《 Tây Du Ký 》 bên trong quốc gia, mà bọn họ không có đàn ông, đó là quốc gia gì?" "Nữ Nhi quốc." Tịch Giản Cận đều không nháy mắt một cái, nhanh chóng trả lời. "Nước Mỹ có một Trường Đại Học, nằm ở bang California, được công nhận là đại học kiệt xuất nhất thế giới. Là đại học gì?" "Stanford." Tịch Giản Cận căn bản là khi mà Bạc Sủng Nhi vừa hỏi xong, liền trả lời ngay ra. Bạc Sủng Nhi cúi đầu xuống, viết từng chữ, viết đến một nửa, cô lại ngẩng đầu, hồ nghi nhìn Tịch Giản Cận, liên tiếp chất vấn: "Có phải anh nhớ lầm rồi hay không?" "Không có." Tịch Giản Cận cúi đầu, trong tay cầm một phần tờ báo quân sự, thong thả nhìn lấy, đầu cũng không có nhấc lên mà trực tiếp trả lời. "Không có sao?" Bạc Sủng Nhi cúi đầu xuống, tử tử nhìn hồi lâu, sau đó mở to miệng, lặp lại vấn đề một lần, lập tức kèm theo: "Anh xác định không sai?" "Ừm." Tịch Giản Cận lên tiếng qua loa, đây là thử nghiệm, những thứ này đều không biết, vậy anh năm đó, được xưng thiên tài trường học, có thể trực tiếp bị ném đi rồi!
|