Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 207: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (8)
Giống như cô...... Càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sáng tỏ, sau khi gặp lại, những cái mà bản thân cho là quên được, từng chút từng chút biến mất khỏi đầu, càng khắc sâu. Sau khi cùng cô gặp lại, trong đầu anh, đều không có bất kỳ cái gì sai lầm tồn phóng. Có đôi khi, một người, ký ức lực quá mức cường đại, cũng không là một chuyện tốt. Bời vì, một ít chuyện thống khổ, lại vĩnh viễn cũng không thể quên được! Bạc Sủng Nhi có chút kích động, đang muốn mở miệng nói cái gì, cửa bị người nhẹ nhàng gõ vang, sau đó đẩy ra. Đi tới là ông chủ trong quán, đẩy xe thức ăn, phía trên có hai bát cháo, một phần bưng cho Bạc Sủng Nhi, một phần bưng cho Tịch Giản Cận. Còn có một số đồ ăn kèm khi Bạc Sủng Nhi đến. "Bạc tiểu thư, có phải dạ dày của cô lại bắt đầu đau rồi không? Cháo tối nay, cho một chút thuốc vào, sau khi cô ăn, hội dễ chịu hơn rất nhiều." Ông chủ trang quán ân tình giải thích với Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi gật đầu. "Bạc tiểu thư, có phải cô lại uống rượu hay không? Cho nên dạ dày mới đau? Thể chất cô không tốt, uống rượu sẽ hại dạ dày, vẫn là đừng uống!" "Ừm, cám ơn ông." Bạc Sủng Nhi gật đầu, lên tiếng, sau đó chỉ đồ ăn trên bàn, nói với Tịch Giản Cận: "Đây đều là thứ anh thích ăn, nếm thử xem, nhiều năm như vậy, hương vị bên trong quán này, vẫn đều chưa từng thay đổi!" Ông chủ của quán biết Tịch Giản Cận, thế nhưng bảy năm đều không có gặp, hiện tại đã không nhớ lắm, Bạc tiểu thư tới nơi này ăn cơm, chưa từng có người đàn ông đi theo, liền xem như có, thì cũng là mấy thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế. Hôm nay mang theo một người xa lạ, đừng nói là bạn trai Bạc tiểu nhé? Nghĩ đến như vậy, ông chủ trong tiệm không nhịn được mở miệng hỏi: "Bạc tiểu thư, bạn trai cô sao? Bộ dạng rất đẹp trai, là quân nhân, xem thấy rất có phái!" Bạc Sủng Nhi cong lên mặt mày cười, sau đó nhìn Tịch Giản Cận một chút, phát hiện vẻ mặt người đàn ông, cũng không có phản cảm lớn, liền không có giải thích cái gì. Trong tiệm có rất nhiều chuyện phải bận rộn, ông chủ không thể cứ ở chỗ này, nói chuyện với họ một chút, sau đó liền rời đi. Trong phòng chỉ để lại đến hai người họ. Bạc Sủng Nhi cầm cái muỗng, chỉ là uống cháo, Tịch Giản Cận cũng chỉ uống cháo, cũng không có ăn đồ ăn kèm kia.
|
Chương 208: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (9)
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao anh không ăn? Trước kia, anh luôn nói món ăn ở đây ăn ngon." Tịch Giản Cận gật đầu, cầm đũa, mỗi thứ đều nếm nếm, hương vị hoàn toàn không có thay đổi, chỉ là...... Lại đã không có được như lúc trước, lần đầu khi cô và anh đến đây ăn cơm, cái loại ngọt ngào! Có một số đồ ăn, Tịch Giản Cận lại cũng không có động đũa một cái, bên trong thả rau cần, mà lúc trước Tịch Giản Cận có chút thích ăn món này. Bạc Sủng Nhi không nhịn được lại hỏi một lần nữa: "Tại sao anh không ăn cái này?" Tịch Giản Cận quét mắt rau cần một chút, hiện tại thân thể anh, muốn để một phụ nữ mang thai cũng không thể, còn ăn những thứ có hại, sợ là đối với chữa bệnh sẽ có ảnh hưởng. (p/s: rau này có hại ** đấy ^^) Nét mặt của anh có chút ngột ngạt, nửa ngày, mới lên tiếng: "Đã không thích ăn, con người không phải sẽ không thay đổi." Bạc Sủng Nhi rủ mắt xuống, chỉ là buồn bực, uống cháo, trong dạ dày ấm nên dễ chịu rất nhiều, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận, giọng nói của cô, hơi mang theo vài phần vị chát: "Thật sao?" "Ừm, khẳng định là vậy, lòng đều có thể thay đổi, huống chi người?" Tịch Giản Cận trầm mặc một hồi, thật lâu mới mở miệng: "Giống tôi mà nói, đã sớm thay đổi rồi." Anh, giống như là mang theo hàm nghĩa khác. Vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, cũng thấy không được tự nhiên. Anh là nói cho cô...... Vật đổi sao dời, thứ anh từng thích, hiện tại đã phai nhạt sao? Bạc Sủng Nhi hạ mắt xuống, rõ ràng có bi thương chợt lóe lên. Tịch Giản Cận lại thấy rõ được. Anh không biết là bóng đêm quá nồng dẫn đến ảo giác, hay là thật sự tồn tại. Cô sẽ khổ sở sao? Cô sẽ bi thương sao? Cô sống phóng khoáng như vậy, ở cùng một chỗ đều oanh oanh liệt liệt, làm cho tất cả mọi người đều biết, anh là bạn trai cô, chia tay cũng chia đến rung động lòng người như vậy, để toàn trường đều biết, cô không muốn anh rồi! Cô có thể biết khổ sở cùng bi thương sao? Bạc Sủng Nhi vẫn luôn yêu thích một người, khi nhớ Tịch Giản Cận khổ sở muốn khóc, liền sẽ tới đây, họi hai phần cháo, mấy phần đồ ăn, đều là đồ ăn năm đó bọn họ nếm qua, cô liền chậm rãi, từ từ thưởng thức. Kỳ thật nói thật...... Lúc nào cũng ăn, ăn chết lặng rồi.
|
Chương 209: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (10)
Cảm thấy không phải như vậy, ăn ngon như vậy rồi. Thế nhưng là, cô lại không ngại ăn. Cô vừa lúc kẹp đồ ăn, bỏ vào trong miệng, lại cảm thấy thời gian khổ sở trước, khóc một trận, sẽ dễ chịu chút, thế nhưng hiện tại, lại phát hiện, ăn vào bụng, càng khổ sở rồi. Thậm chí, còn mang theo một loại hương vị đắng chát. Trong lòng cô cuồn cuộn chua xót, có một ngày, cuối cùng cô và anh cũng ngồi chỗ này ăn cơm, anh lại nói cho cô, lòng anh đã thay đổi...... Kỳ thật, ban đầu anh ở trên xe, khổ sở mà nói với cô, anh từng yêu, móc tim để yêu, cô đã bắt đầu bối rối rồi. Cô thà rằng Tịch Giản Cận nắm lấy bờ vai của cô, luôn mốm nói với cô, anh hận cô cỡ nào! anh muốn giết cô cỡ nào, đều hiện tại giữa anh và cô, lạnh nhạt hoàn toàn, giống như cô chỉ là người xa lạ với anh, đối với cô, định thần nói một câu, với tôi mà nói, sớm đã thay đổi. Công chúa cao ngạo, trong nháy mắt, cũng sẽ bởi vì một câu đơn giản của anh, ảm đạm biến sắc. Tịch Giản Cận vẫn luôn nhìn Bạc Sủng Nhi. "...... Phải." Bạc Sủng Nhi gật đầu, tự nhiên hào phóng cười, nhìn không ra buồn vui, nhìn không ra khổ sở, "Đều là thay đổi thất thường! Vậy còn anh? Hiện tại anh rất thích vị hôn thê của mình sao?" "Cô ấy rất tốt." Tịch Giản Cận nhàn nhạt trả lời một câu. Anh không nói, thích, hay là, không thích. Chỉ nói là, cô ấy rất tốt. "Rất hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất thích hợp làm vợ." Mà cô? Không hiểu chuyện? Điêu ngoa tùy hứng, để cho người ta cảm thấy rất mệt sao? Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhưng không có nói chuyện, chỉ là cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn cháo. Cô đột nhiên trầm mặc thuận theo, khiến cho Tịch Giản Cận có chút không được tự nhiên. Cô đứng lên, nói đã ăn xong, lúc anh đi tính tiền trở về, cô đã không có ở đây, xuống lầu, mới nhìn thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra, trên mặt ướt nhẹp, giống như là rửa mặt xong, con mắt trong suốt. Bạc Sủng Nhi cầm giấy, lau tay và mặt, liền đi ra ngoài cửa. Bóng lưng của cô, nhìn qua mang theo một chút thất lạc. Tịch Giản Cận mơ hồ cảm giác được, đáy lòng buồn bực. Công chúa ngày xưa, lúc nào lại có vẻ mất mát vậy?
|
Chương 210: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (11)
Anh nhìn như vậy, muốn xông lên trước, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng dụ dỗ, thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình căn bản là không có cách đi lên một bước. Anh cũng là đàn ông kiêu ngạo. Anh bị cô vứt hết mặt mũi trước đó, chung quy là không cách nào mở ra nội tâm với cô, không cách nào từ bỏ kiêu ngạo, không cách nào khuất phục chính mình. Đã từng, cô tổn thương anh quá sâu. Bây giờ, anh hận cô quá sâu. Cho nên...... Bọn họ dây dưa tiếp như vậy, chỉ có một kết quả, đó chính là khó khăn lẫn nhau. Những chuyện cũ kia, anh không thể quên được, những thương tổn đó, anh vứt bỏ không xong! Thực không dám giấu giếm, quá khứ bảy năm, khi anh nhớ lại, đêm khuya khó mà tránh khỏi đau đến không muốn sống nữa, lúc tê tâm liệt phế, anh còn ở trong quân, ngây ngốc nghĩ, cuối cùng cô đã trải qua ra sao? Tốt, hay là, không tốt? Anh còn ở trong quân, tồn tại một hi vọng, có một ngày, khi anh trở nên mạnh, rất mạnh, có phải anh sẽ lại có cơ hội với cô hay không? Anh không phải là không có điều tra qua nhất cử nhất động của cô, thế nhưng mỗi một lần lấy ảnh chụp ra, đều là cô ở cùng với người đàn ông khác, vẻ mặt tươi cười, trôi qua như rất hài lòng. Khi đó, anh liền bắt đầu hận! Hận cô, không tim không phổi! Hận cô, đã không thể yêu anh cả đời, cần gì phải chọc lòng anh? Gặp dịp thì chơi, vui vẻ ngắn ngủi, lúc yêu oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa, không chút do dự. Như vậy ăn nhịp với nhau, nói xong thuận tiện, nói tán liền tán, anh xưa nay không chơi. Tâm anh, chỉ có một. Chỉ có một chút như vậy. Chỉ có thể có một tình yêu. Yêu, cũng là cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới, bỏ dở nửa chừng. Anh đã từng kiên định như vậy, cho là bọn họ có thể thiên trường địa cửu! Thế nhưng anh mới phát hiện, chỉ là một mình anh coi vậy, buồn cười biết bao! Em biết không? Bạc Cẩm, yêu em cũng không dễ dàng, còn cần rất nhiều dũng khí, là ý trời đi, tốt nhiều lời nói không ra miệng, bời vì em không cho anh cơ hội. Em tin không? Bạc Cẩm, cả đời này gặp em, là đời trước anh thiếu em, là ý trời, mới có thể để cho anh yêu em, mới để cho em không lưu tình mà rời khỏi anh. Em hiểu hiểu không? Bạc Cẩm, trong bảy năm này anh hận em, toàn tâm đều là hận, hận em, hận em, hận em...... Hận đến, anh...... Đã không nhớ em, không muốn gặp em, không muốn yêu em...... • • •
|
Chương 211: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【12】
Cả hai đều là người cao ngạo. Ai cũng không chịu vì đối phương, thấp đầu trước một chút. Hay là giả thuyết, bảy năm trước, anh thấp đầu trước... đó là bởi vì anh thật sự quá yêu. Mà bảy năm về sau, cô quấn quít chặt lấy anh, đem đáy lòng của anh, khiến cho loạn một đoàn, cô còn có thể kiêu ngạo như vậy. Đủ loại biểu hiện của cô...... Điểm nào đặc biệt, nói cho anh biết, cô thật sự yêu của anh, muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa? Ngồi trên xe, Bạc Sủng Nhi không nói gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Cô hốt hoảng nhớ tới, thật lâu trước đây...... Cô thấy ánh mắt Dịch Thiển nhìn Dịch Hỉ, ấm áp như vậy, cô không nhịn được có chút hâm mộ. Từng, Tịch Giản Cận, cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô. Tần Thánh ngồi ở bên cạnh cô, hướng về phía cô nói, “Hâm mộ hả? Thật ra thì anh cũng có thể dùng ánh mắt ấm áp như vậy nhìn em!” Tần Thánh nói rất cợt nhả. Bạc Sủng Nhi lúc ấy phụt cười, sau đó nghiêng đầu, hướng về phía Tần Thánh nói: “Thà để heo nhìn cũng không muốn anh nhìn!” Tần Thánh la hét mình rốt cuộc nơi nào không bằng heo. Cô lại mỉm cười nói với Tần Thánh một câu: “Chẳng phải anh từng hỏi em, lúc nào mới có thể từ trong thế giới của Tịch Giản Cận đi ra sao? Nếu có một ngày, Tịch Giản Cận có một người phụ nữ, anh ấy cam tâm tình nguyện cưới cô ấy, em đây lập tức đi ra......” Bảy năm sau, đầu tiên anh nói cho cô biết, anh có vị hôn thê rồi. Nhưng ngay sau đó, càng nói thêm cho cô biết, cô gái kia, rất thích hợp để làm vợ. Có phải, đại biểu, ở đáy lòng của anh, anh cam tâm tình nguyện muốn cưới người phụ nữ kia hay không? Bạc Sủng Nhi an tĩnh nhìn ngoài cửa xe, cảm thấy ánh mắt nóng nóng, như muốn khóc, nhưng nước mắt cũng không rơi xuống. Cô hít một hơi, sau đó hung hăng mà lắc đầu, giơ tay lên, khẽ đưa lên khóe mắt, làm ra động tác dụi mắt, đem nước mắt, lau đi. Cô dùng sức lau. Đem cặp mắt của cô cũng lau đỏ. Nhưng là ánh mắt lại vẫn phiếm sương mù, giống như căn bản không cách nào ngừng, cô không nhịn được ra sức chớp mắt. Tịch Giản Cận ngồi ở một bên, thấy động tác cô như vậy, trong lúc bất chợt phanh xe, đột nhiên dừng lại ở ven đường. Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô. Bạc Sủng Nhi dừng động tác lại, lập lòe cười cười, sau đó nháy đôi mắt hồng hồng nhìn Tịch Giản Cận, quyến rũ nói: “Không thoải mái, có thể không ngủ đủ, mắt rất ngứa!”
|