Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 217: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【18】
Tay cô, nhanh chóng xẹt qua, mang theo tiếng gió. Giống như là bảy năm trước, ngạo nghễ vung tới như vậy! Trên trán Tịch Giản Cận, có phong bạo nồng đậm bắt đầu khởi động. Thậm chí, mắt của anh cũng không nháy một cái. Cả người một mảnh an tĩnh ngồi ở chỗ đó. Mặt mang theo vẻ giễu cợt. Ở lúc tay cô sắp chạm đến đến gò má anh, anh nắm chặt cổ tay của cô. "Làm sao? Trở mặt? Vẫn là giống trước kia nhau như đúc, chọc không nổi liền ỷ thế hiếp người có phải hay không?" Cô giật giật tay, muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh. Mắt của cô, nổi lên lửa giận nồng đậm! Anh lại khẽ dùng lực, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích. Anh nhìn thẳng ánh mắt của cô, gằn từng chữ nói: "Bảy năm không gặp, cô vẫn không có gì tiến bộ, nếu như cô không có tập đoàn Bạc Đế, cô cảm thấy bây giờ cô còn có thể sống sung sướng như thế sao? Nếu như cô không có tập đoàn Bạc Đế, cô cảm thấy có nhiều người vờn quanh bên cạnh cô, a dua nịnh hót cô như thế sao?" "Nếu như không có tập đoàn Bạc Đế...... Không có một người, chịu nhìn cô một cái...... Bởi vì cô căn bản không biết, cô dược nuông chiều, khiến cho nhân cách của cô đáng ghét cỡ nào!" Cô nghe được lời của anh, đáy lòng co rụt lại thật chặt, mang theo cảm xúc đau đớn đến tột cùng. Người khác đối với cô như thế nào, cô cũng không để ý! Coi như là người trên toàn thế giới này, đều không chịu liếc nhìn cô một cái, cô cũng không thèm quan tâm! Cô cắn hàm răng, đáy mắt mang theo vẻ quật cường, dưới đáy lòng âm thầm cảnh cáo chính mình, ngàn vạn lần không thể thất thố, đừng nóng giận, đừng khóc...... Thật sự cô như anh nói, làm người ta chán ghét, bao gồm bảy năm trước, cô cũng không phải là một cô bé ngoan, cô rất hư hỏng...... hư hỏng một cách vô lý! Nghĩ thế, Bạc Sủng Nhi liền chậm rãi hít sâu một hơi, cô vẫn không quên cao ngạo hếch càm, nhanh chóng sửa sang lại trang phục. Tịch Giản Cận chẳng qua là thờ ơ nhìn cử động của cô, khóe miệng hàm xúc ý tứ châm chọc, sâu hơn. Nhìn thấy sao? Cao ngạo, như cũ, vĩnh viễn, đều là phong cách của cô. Bất cứ lúc nào, vĩnh viễn cũng không thể vứt bỏ. Làm cho một mặt hoàn mỹ nhất của mình, hiện ra ở trước mặt mọi người, không cho phép có nửa điểm sai sót. Cô như thế, thật ra thì, từ đầu đến cuối, thích nhất là chính bản thân cô đi! Bạc Sủng Nhi nghe thấy anh cười lạnh, thân thể khẽ căng thẳng, sau bảy năm, thì ra là, anh ghét bỏ cô như thế!
|
Chương 218: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【19】
Con ngươi màu đen, ở thời điểm cô quay lưng đi, liền mất đi toàn bộ sắc thái, một mảnh ảm đạm. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bất lực như vậy, mờ mịt như vậy, tuyệt vọng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, dù thế nào, cô cũng chưa tùng không chiếm được. Được sủng ái, che chở, cô cảm thấy toàn thế giới, đều chuyển động ở lòng bàn tay của cô. Bao gồm...... Tịch Giản Cận. Nhưng là, hiện tại, hình như cô có thể cảm giác được, anh chán ghét cô...... Như vậy...... chán ghét cô như vậy! Lần đầu tiên, cô ở trước mặt của anh, có chút chân đứng không vững rồi! Cô đẩy cửa xe ra, bước chân xuống xe, cước bộ, cũng mang theo vài phần lẩn trốn. Cô sợ cô ngốc thêm một giây, có sẽ khóc lên. Cô không muốn mềm yếu. Nhất là, cho anh nhìn. Tịch Giản Cận nhìn bóng lưng của cô, khẽ mấp máy môi, anh cho là dựa theo tính tình của cô, cô sẽ phản kích anh, nhưng là ngàn nghĩ vạn nghĩ, không nghĩ tới, giờ này khắc này, cô lại an tĩnh như vậy. Đáy lòng của anh, loáng thoáng có chút táo bạo, anh theo bước chân cô, xuống xe, cô không nhìn anh, hướng một bên đi tới, giống như là muốn cản một chiếc xe taxi. Anh vươn tay, bắt cổ tay của cô, "Tôi chở cô!" "Không cần! ánh mắt " Bạc Sủng Nhi lãnh đạm vô cùng, nghĩ cũng không nghĩ liền hất cánh tay anh, ngay sau đó hướng về phía một chiếc xe, phất phất tay. Xe dừng ở trước mặt cô, cô vươn tay mở ra cửa xe, Tịch Giản Cận không có ngăn cô, chẳng qua là đứng ở phía sau cô, khẽ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Bạc Cẩm...... Tìm bạn trai đi." Ngón tay mở cửa xe của Bạc Sủng Nhi đích khẽ dừng một chút, nhưng ngay sau đó liền mở ra cửa xe, sau đó ngồi lên, thủy chung không có liếc mắt nhìn Tịch Giản Cận, lãnh lãnh đạm đạm đối với tài xế nói địa chỉ. Tịch Giản Cận, chẳng qua là nhìn chiếc xe, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt của anh, cực kỳ thâm trầm, giống như một hồ nước sâu thẳm. Đúng, tìm bạn trai, thử nói yêu thương đi, hãy thử một lần đi...... Đừng có quấn lấy anh. Anh và cô, sẽ không có tương lai. Anh dùng bảy năm, mới điều chỉnh tốt chính mình, bảy năm mới để cho mình có thể bình tĩnh đối mặt cô, bảy năm mới để cho mình có thể trở về cố hương một lần, gặp người thân một lần, anh thật vất vả mới tỉnh lại một lần nữa.
|
Chương 219: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【20】
Anh không muốn làm cho kế hoạch mình vốn đã sớm chuẩn bị, lại một lần nữa long trời lỡ đất lên. Chẳng qua là, tối nay, anh không kiểm soát, lại tức giận...... Là cô cao ngạo chọc giận anh, hay là cô nói muốn tâm của anh nên mới chọc giận anh? Hoặc là, đều không phải, chỉ là chính bản thân anh, theo cơn giận của mình, tìm được một cơ hội, đem cô đẩy đi rất xa. Thẳng thắn mà nói, thật sự là anh không muốn giẫm lên vết xe đổ, cùng cô ở chung một chỗ, bởi vì vết thương đã tạo thành rồi, nước đã đổ rất khó hốt. Mặt khác, còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó chính là...... Anh không cách nào làm cho cô mang thai...... Có lẽ, là cả đời. Coi như là thật cùng anh ở chung một chỗ, kết hôn, nhưng vĩnh viễn không cách nào có một gia đình đầy đủ. Bởi vì, Hàn Như Y có một đứa con. Không phải của anh. Nhưng anh có thể làm như con của mình sinh ra mà đối đãi. Tịch Giản Cận đứng ở dưới bầu trời đêm, quân trang thẳng tắp, lộ ra một tầng lặng yên, anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, vô số ánh sao lấp lánh, đáy mắt cũng là một mảnh màu đen nồng đậm, sâu không thấy đáy. * 【 hạnh phúc của em người đi đường đều biết, chật vật của tôi không chỗ che dấu, nhiều năm như vậy, tôi mới biết được, vô luận tôi trở nên cường đại như thế nào, em vẫn là nhược điểm của tôi 】 Ngày hôm sau, bình minh dâng lên như cũ, cũng sẽ không bởi vì ai đó khổ sở, mà thay đổi. Xuân ý dạt dào. X thị một mảnh sinh cơ bừng bừng, ánh nắng ngày càng ấm áp lên. Tịch Giản Cận bình thường chuyện gì cũng không có phát sinh, cứ theo lẽ thường đi làm. Chỉ là, có chút nghiêm túc, người đội ba, một ngày đều là áp suất thấp, tất cả mọi người không hề dám buông lỏng. Đến tối, sau khi giải tán, một mình anh ở trong phòng của mình trong quân doanh, đây là thói quen của anh, thời điểm tâm tình không tốt, liền thích tự giam mình ở bên trong. Anh ôm súng chuyên dụng của mình, mặt không chút thay đổi đút đạn, nhét xong, liền giơ lên, hướng về phía mục tiêu phía trước, liên tục bắn bành bạch, không có chút ngoài ý muốn nào, đạn trúng hồng tâm mục tiêu. Không biết qua bao lâu, anh mới bỏ súng xuống, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, lúc này mới cầm áo khoác lên rời đi. Ra khỏi cửa quân khu, Tịch Giản Cận hướng chỗ đậu xe đi tới, mới vừa đi một nửa, thì có một chiếc xe hướng anh nhanh chóng đi tới ————
|
Chương 220: Tôi thua bởi cô ấy, không phải là anh! 【1】
Tốc độ nhanh, chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt. Tịch Giản Cận cau mày, chiếc xe đã phóng vụt đến trước mặt của anh, tốc độ không chút nào giảm, ngược lại giống như là gia tăng chân ga, tốc độ như vậy nếu là đụng vào trên người của anh, không chết, cũng bị thương nặng! Tịch Giản Cận tốc độ phản ứng cực kỳ mau, anh ở trước giây trí mạng, vươn tay, đè đầu xe xuống, khẽ mượn lực đẩy, khiến cho thân thể bởi vì lực phản tác dụng, nhạy bén nhảy lên, sau đó, liền lộn mèomột cái, vững vàng mà đứng ở phía bên phải xe cánh hai thước. Tốc độ xe vẫn nhanh như cũ, hướng phía trước mắt liền muốn đụng vào cửa quân khu, ai ngờ một thanh âm thắng xe chói tai, sau đó, liền thấy xe quay đầu một cái, như cũ là hướng Tịch Giản Cận đâm tới. Tịch Giản Cận lần này tốc độ rất nhanh, cước bộ nhẹ nhàng, chỉ thấy một đường vòng cung, cũng đã dễ dàng tránh né. Chỉ là cước bộ của anh, còn không có hoàn toàn ổn định, xe đã lại một lần nữa chuyển hướng, hướng Tịch Giản Cận nhanh chóng lái tới. Lần này xe cách Tịch Giản Cận tới gần, cộng thêm tốc độ rất nhanh, thực giống như là tránh không thoát. Ánh mắt Tịch Giản Cận chìm chìm, giơ chân lên, khẽ lui về sau hai bước, sau đó, liền hướng phía trước nhảy tới, bá một chút, anh chân liền đạp lên mui xe Lamborghini, bộp bộp bộp, theo mui xe, hướng phía sau chạy đi. lần này Tịch Giản Cận rơi xuống đất, xe lại không có lao đến, nhưng là thắng gấp, lốp xe cùng mặt đất ma sát tạo ra âm thanh chói tai, sau đó liền thấy xe vững vàng mà dừng ở nơi đó. Sau đó, chính là một trận thanh truyền đóng sập cửa vang dội truyền đến. Tịch Giản Cận trong lòng thất kinh, theo bản năng muốn quay đầu, ai ngờ sau lưng, đã có tiếng gió bén nhọn hướng anh trực tiếp đánh tới. Anh nghiêng người, thấy người tới đã nhảy lên, giơ chân, hướng anh đạp qua. Tốc độ cực nhanh, không ai sánh được. Anh bản năng giơ chân lên đỡ. Chỉ nghe được răng rắc hai tiếng. Người đ ạp anh cùng chính anh, hai người đồng thời hướng phía sau, liên tục lui hai bước. Mơ hồ đau đớn, ở chỗ sâu trong xương cốt của cả hai người lan tràn. Tịch Giản Cận đã ba năm rồi, ra khỏi bộ đội, không có đụng phải đối thủ mạnh như thế rồi.
|
Chương 221: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (2)
Anh cắn răng, chờ cho chân bớt đau đi, lúc này mới ngẩng đầu, dựa vào đèn đường yếu ớt của quân khu, nhìn về phía người tới. Hé ra gương mặt đông lạnh. Bên miệng mang theo một vòng ý cười. “Mấy năm không thấy, xuất thủ lần nữa, Tịch Giản Cận...... Anh mạnh lên không ít!” Tịch Giản Cận không chút biến sắc, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Tần Thánh, qua năm giây, anh mới mỉm cười, bình thản trước sau như một: “Như nhau, như nhau, Tần Thánh, anh cũng không yếu!” Tần Thánh lạnh lùng cười, lắc lắc chân, lông mày mang theo sát khí sắc bén, “Sợ là để thái tử Tịch gia thất vọng rồi...... Đêm nay, tôi không phải tìm anh chơi đùa, mà chính là, muốn nửa cái mạng của anh!” Tịch Giản Cận mặt đón ánh sáng, nhìn Tần Thánh, đáy mắt lạnh lùng, bên trong con ngươi àu đen, ẩn chứa gì đó. Nửa ngày, lông mi anh mới hơi động một chút, thần sắc không sợ hãi, đứng ở đó, vẫn luôn bất động. Tần Thánh nói dứt lời, lại một lần nữa đứng lên, đá chân về phía Tịch Giản Cận một cái, Tịch Giản Cận nghiêng người tránh qua, tránh né Tần Thánh tập kích, “Tần thiếu gia, đêm nay, tôi không muốn đánh cùng anh.” Tần Thánh xoay người một lần nữa, công kích về phía Tịch Giản Cận: “Không đánh cũng phải đánh, từ bảy năm trước, tôi đã sớm muốn đánh anh rồi!” Tịch Giản Cận tránh ra, cảm giác được mỗi một chiêu của Tần Thánh, công kích đều có chút ác liệt, mà tốc độ rất nhanh, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn đã qua huấn luyện. Thực lực cùng anh, tương xứng. Liên tục né 13 chiêu, lúc này Tần Thánh mới lui thân thể ra, Tịch Giản Cận hơi thở ra một hơi: “Tần thiếu gia, đừng ép tôi!” Tần Thánh nghe được lời như vậy, lại đột nhiên châm chọc nở nụ cười, nụ cười đều không hoàn toàn lộ ra, cả người anh liền bay lên, mang theo sức mạnh cực lớn, hướng về phía Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận phản ứng rất nhanh, liên tục cản trở. Đến sau cùng, Tịch Giản Cận lại bị Tần Thánh dồn đến chỗ chết, không thi triển được sức mạnh, không cách nào trốn tránh, bụng của anh, bị Tần Thánh hung hăng đá một chút, có máu từ trong cổ họng tràn ra, ánh mắt Tịch Giản Cận hơi phát lạnh, trong nháy mắt giơ chân lên, đá về phía bụng Tần Thánh. Tần Thánh ôm bụng, xoay người phun một ngụm máu tươi. Hai người đều thở hổn hển. Trừng mắt đối phương.
|