Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 222: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (3)
Lập tức, Tịch Giản Cận và Tần Thánh đồng thời đứng dậy, cở áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi, Tần Thánh màu đen, Tịch Giản Cận là màu trắng, dáng người hai người đều thon dài mà cân xứng, nhìn qua, vô cùng đẹp mắt. Tịch Giản Cận lịch sự cười, hôm nay anh xác thực tâm tình không tốt, vốn là không muốn động thủ, thế nhưng lại bị Tần Thánh ép, không động thủ, sợ là không đi nổi, giọng anh lạnh lùng nói: “Xin đắc tội!” Tần Thánh lại nhếch môi, cười vô cùng tà mị, đáy mắt lóe ra ánh sáng khát máu. Lập tức, động thủ. Hai người ở trên đất trống ngoài cửa quân khu, đánh tới tối tăm mịt mù. Ánh trăng lãnh đạm, chiếu xuống, một đen một trắng, giống như Tu La đến từ địa ngục, toàn thân tản ra khí thế rung động lòng người. Trên quần áo đã đều bẩn, toàn thân hai người đều ướt đẫm, thở hồng hộc, mỗi một cái bay lên đá chân cùng đấm quyền, đều có mồ hôi vẩy lên không trung! Về sau, mồ hôi, lại trở thành giọt máu. Có chút hoảng sợ! Lúc này bọn họ, liền có muốn đem đối phương nghiền xương thành tro! Chỉ là, bọn họ lại hết sức ăn ý tránh mặt. Người nào cũng không có đánh vào mặt người nào! Giống như, một chút đau đớn, không muốn người biết, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng, cắn răng, chính mình từ từ tiêu hóa. Vô luận dày vò thế nào, mỗi ngày đối với người khác nhau, đều mang khuôn mặt khác nhau, đều muốn mang theo mặt nạ, che dấu chính mình. Một đại thiếu gia nho nhã lễ độ, một thiếu gia luôn lưu luyến trong bụi hoa. Càng đánh, hai người càng giống như là không biết rã rời mà càng hăng say. Đến sau cùng hai người ra tay càng ngày càng nặng. Ai cũng đang nhẫn nhịn, chịu đựng đối phương, ngã xuống trước. Bọn họ giống như là cái gì. À...... Không, kỳ thật ở bảy năm trước, bất cứ lúc nào chỗ nào, hai người bọn họ đều phân chia cao thấp tỏng tối...... Chỉ là, Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi là giằng co tình yêu, mà Tần Thánh cùng Tịch Giản Cận lại là chúng mình giữa người đàn ông cùng người đàn ông! Sức lực của bọn họ rất lớn, mang theo tro bụi mặt đất, chân hai người, ở giữa không trung mang theo tiếng gió, hung hăng đá vào ngực đối phương. Hai bên đều buồn bực kêu một tiếng, thân thể ngã ra đăng sau, hung hăng ngã trên mặt đất, máu tươi phun ra. Đều thở hổn hển, đáy lòng yên lặng mấy giây, nghĩ đến bao lâu có thể đứng lên.
|
Chương 223: Tôi bại bởi cô áy, không phải anh! (4)
Mãi cho đến sau cùng, hai người đều không có đứng dậy. Tình trạng kiệt sức. Tịch Giản Cận gãy mất hai cái xương sườn, Tần Thánh cũng chẳng tốt hơn là bao, cánh tay gãy xương, xương sườn một cái. Bọn họ nhìn bầu trời đêm, đều không nói gì. Chắc hẳn ở phía những người bên ngoài, hai người đàn ông con trời, cả đời, cũng không có chật vật như vậy. Tần Thánh chật vật vươn tay, rút từ tỏng túi mình ra nửa ngày, móc gói thuốc, dùng môi ngậm lấy, cầm cái bật lửa, nhóm lửa, sau đó chậm rãi hít một hơi, nằm tại ở trên đường, đối nhả một vòng khói trên trời, sau đó cảm thấy tâm tình hình như đã khá nhiều, nửa ngày, mới bật cười, nghiêng đầu, lắc lắc hộp thuốc lá, hỏi Tịch Giản Cận: "Muốn một điếu không?" Bời vì lắc lắc, khẽ động vết thương, Tần Thánh biểu lộ có chút nhe răng trợn mắt. Tịch Giản Cận lắc đầu, nói: "Không cần." Tần Thánh liền không để ý đến Tịch Giản Cận, tự mình hít thuốc. Tịch Giản Cận nhìn bầu trời đêm, Tần Thánh tại sao tới đánh anh, không phải là anh không biết, thế nhưng đánh một trận, đánh tới kinh thiên động địa, quả thực hả giận, đánh cho về sau, anh cảm thấy đáy lòng phiền muộn tiêu tán đi, còn lại chỉ là một chút phiền muộn, làm sao cũng tan không được. Đêm đã rất sâu, không có gió, toàn thế giới đều yên tĩnh trở lại, khắp nơi đen kịt một màu. Đèn đường chung quanh bịt kín một tầng mông lung. Điếu thuốc trên tay Tần Thánh, thời gian dần trôi qua cháy xong, có khói xanh nở trên không trung, biến mất không thấy gì nữa, hồi lâu, anh mới lấy điếu thuốc, nhấn ở trên mặt đất, dập tắt, nhiêng đầu sang nhìn, nhìn thấy bóng đèn phác họa bên mặt của Tịch Giản Cận, hồi lâu, mới chậm rãi cười. Tần Thánh nói với Tịch Giản Cận: "Kỳ thật, nhiều năm như vậy, có phải anh cảm thấy tôi thua anh rồi hay không?" "Tôi biết cô ấy, so với anh sớm hơn, yêu cô ấy, cũng sâu hơn......" Sau khi Tần Thánh nói đến đây lại cảm thấy đáy lòng buồn buồn, tay trái gãy xương, chỉ có thể dùng tay phải lấy hộp thuốc lá, móc một điếu thuốc, đặt ở bên miệng, tiếp tục hút lấy. Mùi khói thuốc nồng nặc tiến vào trong cơ thể anh, quấn quanh đáy lòng thất lạc của anh, giống như khiến mình tê dại, cố gắng bù vào sinh mệnh không có gì cả. Tần Thánh chậm rãi cười, nụ cười mang theo vài phần tang thương, giống như đang thưởng thức lấy đau nhức gì, thật lâu, mới còn nói thêm: "Kỳ thật, tôi không có thua anh...... Tôi chỉ là bại bởi cô ấy!"
|
Chương 224: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (5)
Cô là sinh mệnh trong anh. Xinh đẹp huy hoàng, có một không hai. Anh một mực yên lặng đếm lấy, chờ đến cô vì anh ta mà khổ sở mười lần, anh liền ra tay. Chỉ là, cái bảy năm này, không...... Không đơn thuần chỉ là bảy năm, giữu anh và cô, quấn quanh so với bảy năm nhiều hơn. Anh nhìn cô vì Tịch Giản Cận khó chịu bao nhiêu lần, anh đếm không hết. Nhưng mà...... Mỗi một lần, anh đều dừng lại ở chín, chưa bao giờ chân chân chính chính đếm tới mười. Bời vì không đành lòng. Trừ anh ta, cái người đàn ông là Tịch Giản Cận, không có người khác, có thể cho cô gái đó hạnh phúc. Bời vì, hạnh phúc của cô, cũng là Tịch Giản Cận. Tần Thánh hút thuốc, biểu lộ cực kỳ bình tĩnh, anh suy nghĩ một hồi, mới nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận hỏi: "Bảy năm trước, tại sao phải anh làm như vậy?" Tịch Giản Cận vốn có chút thất thần, Tần Thánh thích Bạc Sủng Nhi, không phải anh không biết, lúc trước tuổi nhỏ, lấy được cô gái kia vào tỏng ngực, không phải không chán ghét Tần Thánh. Đó là công chúa của anh, công chúa anh yêu mến nhất, sao có thể cho khác người đàn ông dòm ngó chứ? Hai người ở trước mặt Bạc Sủng Nhi thì rất bình thường, bí mật tàn sát! Tịch Giản Cận nghiêng đàu, nhìn Tần Thánh, đáy mắt mang theo một vòng nghi hoặc: "Làm sao?" Tần Thánh mang theo vẻ cười giỡn, không coi ai ra gì nói: "Kỳ thật...... cô ấy lúc đầu chính là chỉ muốn kích thích lại anh, lòng của cô ấy, không phải thay lòng...... Huống chi, cô ấy cũng không có hại người hại mình...... Lúc trước tôi còn tưởng rằng, anh sẽ dàng tha thứ cho cô ấy...... Không nghĩ tới, sau cùng anh lại làm quyết tuyệt vậy!" Tịch Giản Cận càng nghe càng hồ đồ, anh mím môi, nhìn Tần Thánh, biểu lộ có chút nghiêm túc: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!" "Làm sao...... Không thừa nhận......" Tần Thánh lại cau mày, rất muốn đứng dậy, ấn Tịch Giản Cận, đau nhức đánh tới một trận: "Là đàn ông, dám làm dám chịu, anh còn nhớ rõ lúc ba tuổi, anh gặp cô ấy không?" Tịch Giản Cận không biểu lộ thái độ gì, tất nhiên là anh nhớ kỹ, lúc trước Tịch Thư Ca cùng Tô San về thành phố X có việc, cho nên anh được đưa đến ở cùng nhà trẻ với Bạc Sủng Nhi.
|
Chương 225: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (6)
Lúc ấy bọn họ ngồi cùng bàn. Trí nhớ khắc sâu nhất, chính là Bạc Sủng Nhi hôn anh. Tiểu công chúa phấn điêu ngọc trác nũng nịu, ngay trước toàn lớp, nói muốn làm cô dâu của anh! Anh xấu hổ đỏ mặt, nói anh sẽ không muốn cô! Cô bất mãn nhìn anh chằm chằm nói: "Vì cái gì không muốn, cô dâu có thể ăn, lại có thể chơi, vì sao anh lại không muốn!" Năm đó còn nhỏ, làm sao biết hàm nghĩa câu nói kia. Duy chỉ có cô giáo, đỏ mặt, dở khóc dở cười. Lập tức, cô liền hôn anh, sau khi hôn xong, anh đã khóc lớn, cô thấy anh khóc, liền cũng khóc theo. Cô một bên khóc còn vừa kêu lấy: "Làm sao bây giờ, trong bụng em sẽ có bảo bảo, ba của em nói, hôn như thế, thì sẽ có tiểu bảo bảo......" Về sau, anh và cô, liền tách ra. Mãi cho đến khi học trường cấp 3, mới gặp lại. Tịch Giản Cận bình tĩnh mở miệng: "Cùng những chuyện kia có quan hệ gì?" "...... Từ biệt đó, sau khi anh đi, cô ấy sốt cao, ồn ào muốn tìm anh, trọn vẹn náo loạn một tháng." Tần Thánh nhíu mày, giống như nhớ tới chuyện của năm đó, trên mặt anh tuấn mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ, "Huyên náo toàn bộ tập đoàn Bạc Đế vây quanh cô trọn một tháng, mới khiến cho cô dần an phận trở lại." Tịch Giản Cận trầm mặc. Những chuyện này, anh lại cho tới bây giờ đều không có biết. "Đương nhiên, những cái kia không phải trọng điểm, trọng điểm là, khi đó, cô ấy đã nhớ kỹ anh! Kỳ thật, tính tình của cô ấy, sở dĩ có thể trở thành như bây giờ, phải tính một nửa công lao của anh." Tiếng Tần Thánh, lập tức trở nên có chút âm trầm, giống như là từ địa ngục, sắc bén phẫn nộ: "Năm đó, là anh nói với cô ấy, anh chỉ thích cô gái tốt! Cho nên cô ấy về sau, liều mạng làm cô gái tốt, dù chỉ là giả vờ, cô ấy cũng vì anh nỗ lực!" "Anh cần gì biết chuyện này chứ, liền vung tay cho cô ấy khó chịu lớn như vậy? Huyên náo toàn trường xôn xao...... Mọi người giận mà không dám nói gì, tuy nhiên đã sớm đồn truyền khắp nơi! Anh biết cô ấy kiêu ngạo như vậy, đột nhiên bị người coi thường, đáy lòng có thể không tức giận sao?" Tịch Giản Cận nhíu mày, nhìn lấy Tần Thánh, cảm thấy anh giống như nói Thiên Thư, anh nghe không hiểu ra sao, sờ không tới đầu mối, "Tôi lúc nào thì khiến cô ấy khố chịu?"
|
Chương 226: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (7)
Khi đó anh, yêu cô còn không kịp, sủng cô đều cảm thấy chưa đủ, làm sao anh lại có thể để cho cô khó chịu chứ? Khi đó anh...... Chưa bao giờ thực sự tức giận với cô, chỉ có một lần...... Lúc ấy bỏ cô lại ở cửa trường học, một mình rời đi, giọng nói cùng với từ ngữ đều có chút đả thương người. Sau khi anh rời đi, còn chưa có trở lại nhà, liền hối hận, thay đổi đầu xe, trở về tìm cô, cô đã không thấy đâu...... Anh gọi điện thoại di động cho cô, cô đã tắt máy. Anh biết rõ tính tình của cô, biết cô tức giận, đêm đó liền muốn làm sao cho cô cao hứng. Khi đó đã tới gần sinh nhật cô rồi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, mới suy nghĩ một biện pháp rất tốt. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn không có tới trường học, về sau mới biết được, cô đi Anh quốc, trở lại, đã là lúc sinh nhật cô, tất cả dựa theo việc anh sắp xếp, tất cả mọi người nói một tiếng "Sinh nhật vui vẻ" với cô. Sau cùng khi anh xuất hiện, đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, anh vốn cho rằng cô sẽ hết giận...... Ai ngờ, cô lại phất tay, cho anh một cái tát, tất cả đề vỡ vụn...... Tịch Giản Cận mở mắt, trong mắt mang theo nghi vấn, nhìn Tần Tánh, nhếch môi, ánh mắt có chút run rẩy, anh miễn cưỡng để mình trấn tĩnh, âm điệu có chút biến dạng: "Tần Thánh...... Anh nói rõ ràng, đến cùng chuyện gì xảy ra? Tôi đã làm gì, cô ấy lại đối với tôi như vậy?" Tần Thánh nhìn Tịch Giản Cận biểu lộ như vậy, trên mặt trào phúng, đi từng chút từng chút ngưng lại, anh nhìn anh ta, hơi sững sờ, nửa ngày mới có hơi chút cứng ngắc mở miệng hỏi: "Anh thật sự không biết?" Tịch Giản Cận nhìn Tần Thánh, anh lắc đầu. Cái gì anh đều không biết, liền đã bị cô phán quyết tử hình. Ánh mắt Tần Thánh, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, sau đó, liền có ngọn lửa thiêu đốt, không phải anh làm sao? Nhìn nét mặt của anh...... Không giống như là ngụy trang. Tịch Giản Cận vốn rất nghiêm cẩn mà chính trực, từ trước đến nay đều dám làm dám chịu, anh không phải dạng bảy năm trước làm, bảy năm sau không thừa nhận. Điểm này, Tần Thánh chắc chắn vô cùng! Trong phút chốc đấy, Tần Thánh không biết hình dung cảm giác lòng mình như thế nào, giống như là bị một thứ chặn ngực, không thể thở nổi, không cách nào thở dốc
|