Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 232: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【13】
Mặc dù anh cũng không biết năm đó rốt cuộc cô nghĩ là anh làm cái gì, mới có thể cùng anh chia tay, nhưng mà, anh lại biết, chân tướng, thật đã không trọng yếu như vậy rồi. Nếu như cô thật giống như lời Tần Thánh nói, từ ba tuổi, đã đối với anh nhớ mãi không quên, như vậy, cô ở bảy năm trước, như thế nào lại dễ dàng đối với anh làm ra chuyện như vậy? Coi như cô thật cho là anh làm cái gì, cô nên tới hỏi anh một câu... Coi như là muốn đưa anh hành hình, cũng phải cho anh một lý do. Nhưng cô không có, khư khư cố chấp, đem anh chém giết! Nhiều năm như vậy, anh đều vẫn nghĩ... Cái cô bé tên là Bạc Cẩm kia, rốt cuộc, có tim hay không? Rốt cuộc, có yêu anh hay không... Nhưng là... Nếu như cô thật sự yêu anh... Cô hiện tại, cùng Tần Thánh, ôm gò má anh ta, thân mật một mảnh, hôn môi triền miên, thì giải thích thế nào? Anh vẫn tự nói với mình dưới đáy lòng, cô làm cái gì, đều không liên quan đến mình... Bọn họ đã chia tay rồi, nhưng là, anh vẫn cảm giác trầm muộn vô cùng. Bạc Cẩm, em nhìn, hạnh phúc của em người đi đường đều biết, chật vật của tôi không chỗ che dấu, nhiều năm như vậy, tôi mới biết được, vô luận tôi trở nên cường đại như thế nào, em vẫn là nhược điểm của tôi. Bạc Sủng Nhi lặng yên không một tiếng động nhìn Tịch Giản Cận, đáy lòng nổi lên một trận đau đớn mạc danh kỳ diệu. Trong đau đớn, vẫn là mang theo vẻ cao hứng nhàn nhạt. Cô cho là... Anh đối với cô, là không có cảm giác... Nhưng là... Lúc A Thánh cùng cô đùa giỡn, đáy mắt của anh hình như đã hiện lên vẻ lãnh ý. Nếu như, anh đối với cô thật không có cảm giác, khẳng định hiện tại anh... Nhất định sẽ không im lặng nhìn ngoài cửa sổ như vậy, một bộ khổ sở và xuất thần, có phải hay không? Cô nghĩ khẳng định là đúng rồi, có phải hay không? Tiểu Tịch, anh khổ sở, em hiểu, nếu như anh vẫn muốn sinh khí như vậy, em nguyện ý chờ anh nguôi giận... Chẳng qua là, anh ngàn vạn lần đừng ghét em... Em thật sự, không có hư hỏng như trong tưởng tượng của anh đâu... Nhiều năm như vậy, sau này khi anh rời em đi, em vẫn một mực cố gắng, cố gắng làm cho mình làm được tốt nhất có thể... Trong bảy năm, anh trôi qua không tốt, thật ra thì, em trôi qua có tốt đâu?
|
Chương 233: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【14】
Bạc Sủng Nhi mở trừng hai mắt, chậm rãi từ lồng ngực Tần Thánh ngẩng đầu lên, hai má của cô, không thẹn thùng, chẳng qua là trong mắt chứa nụ cười. Tần Thánh thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là cực kỳ mệt mỏi, giả vờ ngủ. Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng im lặng một mảnh. Người nào cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện trước. Tần Thánh có lẽ là thật sự mệt mỏi, chốc lát, liền ngủ mất. Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên giường, ánh mắt vẫn luôn là nhìn chằm chằm Tần Thánh, Tịch Giản Cận rất thanh tĩnh, vẫn vẫn duy trì động tác mới vừa rồi, không có có bất kỳ thay đổi nào. Anh không có dấu hiệu muốn cùng cô nói chuyện, mà cô, cũng không biết nên mở miệng hướng về phía anh nói cái gì. Hai người liền vẫn trầm mặc như vậy. Mãi cho đến khi đêm rất khuya, Bạc Sủng Nhi nhìn Tần Thánh một chút, ngủ như heo chết, cô liền thở dài một hơi, cắn cắn ngón tay, bối rối, mình nên rời đi không. Thời điểm cô suy nghĩ, thủy chung đều là nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường. Thật ra thì, trong não, nghĩ chính là người khác. Tịch Giản Cận đến trưa, vô tình hay cố ý, luôn quét mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mỗi lần khi anh quét mắt nhìn cô, đều thấy cô nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường ngẩn người. Đến cuối cùng, anh rốt cuộc nhịn không được rồi, thoáng cái vén chăn lên... Bạc Sủng Nhi thấy anh nhúc nhích, liền vội vàng đứng lên đi theo, cô thấy Tịch Giản Cận, anh bị thương, lại còn muốn xuống giường... "Tịch Giản Cận, anh muốn làm gì?" Ánh mắt Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, mang theo vẻ lo lắng vô cùng. Sắc mặt Tịch Giản Cận, nhìn cũng không tốt, hơi có vẻ tái nhợt. Thật ra thì chính anh cũng không biết anh muốn đi làm gì, hiện tại bị cô hỏi, cũng không biết làm sao mở miệng nói chuyện. Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy lòng nghĩ, nếu như cô biến mất ở trước mắt của mình, có lẽ đáy lòng chính mình sẽ dễ chịu chút ít, nếu cô ở, anh liền đi ra ngoài chút đi. Tịch Giản Cận nghĩ tới như vậy, liền muốn ngồi dậy. Bạc Sủng Nhi lại vươn tay, đè Tịch Giản Cận xuống. "Tịch Giản Cận, anh bị thương, còn muốn đi đâu? Anh trước nằm xuống nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Muốn làm cái gì, em giúp anh đi làm!" Tịch Giản Cận nhìn thoáng qua Bạc Sủng Nhi, cảm thấy đáy lòng tốt hơn rồi, thật ra thì, hay là tại lúc bắt đầu cô cùng anh làm chuyện kia, đáy lòng của anh, đã rối loạn... Nếu như không thấy cô, anh hoàn hảo, càng thấy cô, đáy lòng anh càng phức tạp!
|
Chương 234: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【15】
Tịch Giản Cận suy nghĩ một chút, rốt cuộc nghĩ tới một sự tình mình muốn làm, liền nói: "Tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể giúp tôi?" Bạc Sủng Nhi nhanh chóng buông lỏng cánh tay anh ra, hướng phía sau lui hai bước. Tịch Giản Cận cho là cô đã bỏ đi rồi, liền muốn ngồi dậy, ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên nói một câu: "Anh đừng động, chờ một chút!" Sau khi nói xong, cô liền hướng ngoài cửa chạy đi. Bên trong phòng không có cô, anh không nhúc nhích, một lần nữa nằm xuống, chẳng qua là cảm thấy trái tim, giống như là rối thành một đoàn, nghĩ không ra đầu mối... Bạc Sủng Nhi nhanh chóng trở về. Cầm trong tay rồi một cái bình, đưa cho Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận không có đón, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Cái kia... Anh ở giường trên giải quyết đi!" Tịch Giản Cận lúc này mới nhớ tới, chính mình mới vừa nói muốn đi vệ sinh, bởi vì cô rời đi, nhất thời quên hết. Hiện tại bị cô nhắc tới, thật sự chính là có chút nóng nảy, anh lập tức hiểu rõ, vẻ mặt trong nháy mắt có chút lúng túng rồi, mặc dù là gẫy hai cái xương sườn, nhưng không đến nổi không thể đi vệ sinh. Anh lắc đầu, nói: "Không cần..." Tịch Giản Cận ngồi dậy, quyết định đi đến phòng vệ sinh, nhân tiện làm cho mình tĩnh táo một chút. Bạc Sủng Nhi cầm lấy bình, vốn là rất ngại quá, thấy Tịch Giản Cận còn không nhận, hơn nữa sắc khẽ anh có chút lúng túng, cô liền ngượng ngùng hơn. Từ trước đến giờ thời điểm Bạc Sủng Nhi xấu hổ, cũng thích dùng vẻ ngang bướng che dấu chính mình, lập tức, cô đi tới trước giường Tịch Giản Cận, vén lên chăn mền của anh, vươn tay, đem bình hướng phía dưới anh nhét qua, Tịch Giản Cận theo bản năng né tránh, Bạc Sủng Nhi cọ đến nửa người dưới của anh, thân thể của anh run rẩy một cái, liền đẩy Bạc Sủng Nhi ra, hướng nhà vệ sinh, nhanh chóng đi vào. Bạc Sủng Nhi ở nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ lại đỏ hơn. Tịch Giản Cận đi vào cả buổi, cũng không có đi ra ngoài, Bạc Sủng Nhi đã sớm từ trong e lệ hồi thần lại rồi. Cô chẳng qua là cảm thấy đầu ngón tay nong nóng, không nhịn được nghĩ đến tràng diện mấy lần trước bọn họ làm chuyện đó, toàn thân cô cũng theo đó nóng bỏng. Cô thật ra thì vốn là làm anh bực tức... Hơn nữa còn nghĩ tới, tránh anh mấy ngày, nhưng là ai biết anh bị thương, cô vẫn không nhịn được liền chạy tới!
|
Chương 235: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【16】
Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên ngoài, tiếp tục chờ một chút, lại phát hiện Tịch Giản Cận còn không có đi ra ngoài. Thời gian, cũng đã qua một giờ, coi như là anh đi nặng, cũng phải giải quyết xong rồi! Bạc Sủng Nhi không nhịn được đến trước cửa phòng vệ sinh, gõ cửa, gọi một tiếng: "Tịch Giản Cận?" Ai ngờ, không ai để ý tới cô. Cô liền dùng sức vỗ vỗ cửa, tiếp tục gọi một tiếng: "Tịch Giản Cận!" Tần Thánh bị cô làm cho trở mình, không cẩn thận đè vết thương, nhe răng trợn mắt quay về tư thế cũ, tiếp tục ngủ. Bạc Sủng Nhi nghĩ tới, Tịch Giản Cận bị thương, sẽ không phải là té xỉu ở bên trong đi? Bạc Sủng Nhi dùng sức xoay tay cầm cửa, phát hiện là bên trong khóa trái rồi, cô không có chìa khóa, liền nhanh chóng ra ngoài. Bạc Sủng Nhi đi ra ngoài, đơn giản giải thích cùng người ta một chút, cái nữ hộ sĩ kia vừa nghe là thái tử gia Tịch gia có thể té xỉu ở phòng vệ sinh rồi, lập tức phân phó người đi cầm chìa khóa phòng vệ sinh tới. Tịch Giản Cận vào nhà vệ sinh, cũng không có gấp gáp đi vệ sinh, đầu óc của anh vốn là những cảm xúc lung tung, tuy nhiên cũng bởi vì cô mới vừa đụng vào một ít, toàn bộ biến thành hình ảnh hạn chế. Anh mơ hồ còn có thể cảm giác được trên đầu ngón tay lưu lại cảm giác da thịt trắng mịn của cô, bên tai, cũng hiện lên bộ dáng cô thẹn thùng ở dưới người anh, chẳng qua là anh cảm thấy toàn thân chính mình, càng lúc càng khó chịu giống như là sắp nổ tung! Anh đứng ở trước bồn cầu, nhìn cậu nhỏ đã cứng lên, hít sâu hồi lâu, cũng không có đè nén xuống được, liền chỉ có thể động thủ, tự mình giải quyết, ai ngờ cô lại ở ngoài cửa bắt đầu gọi tên của anh, anh không thể trả lời, giọng nói có thể để lộ bí mật của anh! Tịch Giản Cận mân mê hồi lâu, cuối cùng kết thúc, anh chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, vừa muốn giật giấy vệ sinh, dọn dẹp một chút, còn chưa kịp đem quần kéo lên, liền nghe được thanh âm chìa khóa tra vào ổ, rồi sau đó, cửa thoáng cái bị đẩy ra ———
|
Chương 236: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【17】
Tịch Giản Cận nghe được thanh âm này, nhất thời tay không có để ổn, liền đem hộp giấy vệ sinh kéo lệch tới. Anh biết có người đi vào, liền nhanh chóng đưa lưng về phía cửa, lạnh giọng nói, "Đóng cửa!" Anh cũng không có mang theo quá nhiều cảm xúc, ngữ điệu thường thường, nhưng là giọng nói nhưng mang theo một tia ra lệnh, cộng thêm anh huấn luyện nhiều năm như vậy, bản thân đeo vẻ uy vọng, cũng dưỡng thành một tí thói quen, nghiêm túc lên, khẩu khí giống như là huấn luyện Tiểu Binh. Mang theo độ mạnh yếu không thể làm trái. Bị làm cho sợ đến không có kịp nhìn gì cả, tiểu hộ sĩ chợt đem cửa đóng lại. Bạc Sủng Nhi đầy trong đầu đều là Tịch Giản Cận, cô rất lo lắng, hiện tại thấy tiểu hộ sĩ đem cửa thoáng cái đóng lại, lập tức liền nhướng lông mày, có chút cao ngạo trừng mắt liếc tiểu hộ sĩ, mang theo nồng đậm bất mãn, liền vươn tay đẩy tiểu hộ sĩ ra, đem cửa rầm một cái đẩy ra. Tịch Giản Cận đã cầm giấy vệ sinh, nhanh chóng dọn dẹp chính mình, trong lúc bất chợt thấy cửa bị đẩy ra, lập tức đáy lòng tràn đầy một tầng hỏa khí, xen lẫn lúng túng, hướng cửa thoáng cái trừng mắt tới. Liền cùng ánh mắt Bạc Sủng Nhi, thoáng cái đối diện với nhau. Bạc Sủng Nhi thấy Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, lập tức thở phào nhẹ nhỏm, ngay sau đó mở to miệng nói: "Gọi anh hồi lâu, sao đều không trả lời!" Bạc Sủng Nhi trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ, nhưng là trán của cô, cũng đã khẽ giãn ra. Tâm cũng theo đó yên tĩnh lại. "Đi ra ngoài! " Tịch Giản Cận há mồm, chính là ngữ điệu cực kỳ nghiêm nghị. Anh chỉnh trương tuấn nhan đen xì, may là cô đem tiểu hộ sĩ đẩy ra, nếu không anh bộ dáng này, khẳng định bị nhìn hết sạch! Anh đại công tử Tịch gia, mặt mũi coi như là hoàn toàn mất sạch! Bạc Sủng Nhi vốn là tốt bụng, hiện tại bị Tịch Giản Cận hung như vậy, đáy lòng cô lập tức bị chọc tức, đôi mắt, khó tránh khỏi mang vài phần tức giận, hướng Tịch Giản Cận trừng mắt tới. Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú! Cô cũng không quan tâm anh nữa! Tối hôm đó, tức giận của cô cũng chưa tiêu tan đâu! Bây giờ anh còn trừng mắt rống cô như vậy!
|