Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 237: Tôi thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【18】
Con ngươi Bạc Sủng Nhi, không nhịn được mà tối sầm, mím môi cởi giày cao gót, ý định hướng Tịch Giản Cận té tới, nhưng là khẽ cong lưng, cô liền thấy được một màn làm cô đỏ mặt tim đập. Động tác của cô, liền cứng rắn ngừng lại nơi đó. Cô không nhịn được hét lên một tiếng, thái độ cay cú theo đó thoáng cái tan thành mây khói rồi. Cô cứng ngắc lại, đứng ở nơi đó gắt gao nắm tay cầm cửa, mở to hai mắt nhìn. Anh... Vật kia cũng đã hoàn toàn lộ ở bên ngoài rồi. Hơn nữa anh một tay cầm giấy vệ sinh, một tay nắm lấy thứ đó của mình, người có mắt, vừa nhìn cũng biết, anh đang làm gì. Cô trừng tròng mắt, nhìn chằm chằm, mắt cũng không nháy nhìn! Cả người hoàn toàn hóa đá! Thì ra là, hồi lâu như vậy, anh núp ở trong phòng vệ sinh, là làm những chuyện này! Mặt của cô, thoáng cái đằng nóng lên. Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, vốn là lúng túng muốn chết, hiện tại nửa người dưới chính mình lại bị tròn mắt nhìn chăm chú, không chút nào cảm thấy thẹn, tai của anh, không nhịn được có chút nóng lên. Thậm chí, anh loáng thoáng cảm giác cái kia vốn là yên tĩnh cụp xuống, bởi vì cô đưa mắt nhìn, lại thức tỉnh ngóc lên. Đáy lòng của anh không nhịn được có chút ảo não! Nói chuyện, giọng cũng theo nghiêm túc! "Đóng cửa! Đi ra ngoài!" Bạc Sủng Nhi nơi nào nghe được Tịch Giản Cận nói gì... Cô mặc dù vẫn rất hồ nháo, nói chuyện cũng rất không chừng mực, thậm chí chuyện này, cô cũng hiểu rõ, cũng đã tự mình cùng Tịch Giản Cận trải qua, vật kia của người đàn ông, cũng nhìn không ít, nhưng là hiện lên sờ sờ như vậy, bị cô xem hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thậm chí... Vẫn là bộ dạng mới vừa kết thúc... Phía trên còn dính một chút dịch màu trắng... Đầu óc của cô, toàn bộ đều là hình ảnh này. Cái tiểu hộ sĩ kia bị cô đẩy ra, nhìn Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không nhịn được dò hỏi: "Bạc tiểu thư... Tịch công tử anh ấy..." Tiểu hộ sĩ vừa nói, vừa nghĩ ngợi đi tới phía Bạc Sủng Nhi. Tịch Giản Cận nghe tiếng bước chân, âm thầm cắn răng, nhìn cô gái kia đã hoàn toàn ngẩn ngơ, hộ sĩ kia đi về trước đẩy cô ra, sợ là sẽ thấy hình ảnh lúng túng như vậy, định khẽ nghiêng lưng, đưa tay lên, đem Bạc Sủng Nhi kéo vào phòng vệ sinh, sau đó giơ chân lên, đem cửa hung hăng mà đạp, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
|
Chương 238: Khách quan, đem chim tới đây đi! 【1】
Tịch Giản Cận lực đạo cũng không nhỏ, mang theo vài phần tức giận, bị anh kéo tới, thân thể nho nhỏ của Bạc Sủng Nhi, thoáng cái hoàn toàn lao vào trong lồng ngực Tịch Giản Cận. Khuôn mặt nhỏ của cô, đụng vào lồng ngực của anh, mất thăng bằng, đụng phải khuôn mặt nhỏ của cô, có mấy phần đau đớn. Cô đột nhiên hồi thần, lúc này mới ý thức tới, cửa phòng vệ sinh đã bị đóng lại, ngoài cửa còn truyền đến tiếng tiểu hộ sĩ thấp giọng la lên. Cô nhất thời không có đứng vững, anh còn ôm hông của cô. Phòng vệ sinh trong phòng bệnh cũng không nhỏ, nhưng mà hai người đứng, giờ khắc này, cũng đặc biệt chật chội. Bạc Sủng Nhi đáy lòng có thêm mấy phần khẩn trương, hô hấp của cô, cũng theo đó có chút dồn dập, hơi thở vờn quanh cũng là mùi vị của anh, để cho đầu óc của cô, hỗn loạn, không cách nào suy tư. Cô vươn tay, nghĩ muốn đẩy Tịch Giản Cận ra, nhưng lại khoát tay, đụng phải cực nóng của anh, tay cô run lên, đã cảm thấy anh vốn là ôm cánh tay của cô, khẽ dùng sức, giống như là muốn chặt đứt eo nhỏ của cô. mặt Bạc Sủng Nhi, không tự chủ được đỏ lên, tay vội vàng dịch khỏi, chống đỡ lồng ngực của anh, muốn dùng sức đẩy ra, nhưng vẫn không nhúc nhích được. Tịch Giản Cận ngưng mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, tầm mắt có chút hoảng hốt, hô hấp của anh, từ từ dồn dập, cảm thấy trong ngực, thân thể của cô, mềm mại hương phức, làm anh có chút hít thở không thông. Hít thở không thông như vậy, mang theo vẻ quyến luyến quen thuộc. Bạc Sủng Nhi nghe hô hấp của anh, cũng đã biết đáy lòng của anh giờ khắc này ý gì, hơn nữa cũng cảm giác được thân thể của anh, rõ ràng đã bắt đầu có biến hóa, cô há miệng, giương mắt đi xem anh. Tịch Giản Cận cũng đã chậm rãi vươn tay, đẩy cô ra, cô cũng không có giống như là ngày thường, hướng trên người của anh quấn lấy, phía ngoài có A Thánh, cô đâu dám làm chuyện này. Tịch Giản Cận nhanh chóng chà lau nửa người dưới của mình, sửa sang lại quần áo, đi rửa tay. Từ đầu đến cuối, Bạc Sủng Nhi cũng đang ngó chừng nhìn anh. Tiếng nước chảy róc rách, anh làm việc, từ trước đến giờ chăm chú, lúc này rửa tay, cũng mang theo vài phần chuyên chú.
|
Chương 239: Khách quan, đem chim tới đây đi! 【2】
Bạc Sủng Nhi nhìn có chút mê mẩn. Đáy lòng mang theo chua xót khổ sở. Đây là người đàn ông cô thích... Cẩn thận tỉ mỉ... trên đời này, chính là thói quen cùng phẩm chất nhất tốt đẹp, đều xuất hiện ở trên người của anh... Anh mê người, cũng không phải bởi vì tướng mạo của anh cỡ nào mê người, mà ở, trong anh, là có nội hàm cỡ nào. Đúng... Cô Bạc Sủng Nhi từ khi sinh ra, đều muốn tốt nhất. Tốt nhất trên đời này. Coi như là, người đàn ông, cô cũng muốn chọn tốt nhất. Mắt của cô, thoáng cái hiện lên đau thương, nghiêng đầu, nhìn vách tường, mở miệng: "Tịch Giản Cận... Thân thể của anh, không gấp gáp sao?" "Không gấp gáp. " dừng hồi lâu, anh mới lạnh nhạt trả lời. Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhìn Tịch Giản Cận thái độ ôn hoà, đáy lòng của cô giống như thiên quân vạn mã chạy qua, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng cát bụi, tràn ngập. Tịch Giản Cận nghiêng đầu, ý định đi ra phòng vệ sinh, thấy Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, cô lúc này xem ra giống như là có mấy phần xuất thần, tuy nhiên vẫn không che dấu được một ít ngạo khí không giây phút nào không tỏa ra ngoài. Anh giống như là nghĩ tới điều gì, hướng về phía cô đứng ở nơi đó, trong lúc bất chợt mở miệng, nói một câu: "Tối hôm đó... Thật xin lỗi." Tối hôm đó trong miệng anh, cô tự nhiên biết là một đêm kia. Ở trên đường, ở trong xe, lần đầu tiên, anh tỉnh táo làm cô. Một cuộc yêu, làm từ đầu đến cuối, đều là anh đè ép cô. Cô không có lên tiếng, từ lúc gặp lại, đến bây giờ, anh chỉ nói với cô mấy chữ thật xin lỗi. Một lần, cô mượn rượu tát gió, đem anh đặt ở trên giường, hết sức trêu chọc, anh hôn cô. Ngày hôm sau tỉnh lại, anh hướng về phía cô dị thường nghiêm túc nói một câu thật xin lỗi, giống như thật sự thật xin lỗi, anh thật sự là vô ý hôn cô, làm cho cô khó chịu muốn chết. Còn “thật xin lỗi” lần này, không giải thích được vì sao làm cho cô khổ sở. "Không sao... Dù sao A Thánh cũng đánh anh, mặc dù anh cũng đem A Thánh đánh tới nhập viện rồi... Nhưng mà, em nghĩ, anh làm cho em bự tức, cũng tiêu tan rồi." Bạc Sủng Nhi cười cười, luôn mồm A Thánh, mềm giọng mà gọi, đặc biệt êm tai. Tịch Giản Cận gật đầu, sắc mặt khẽ biến thành tối sầm, mở cửa, đi ra.
|
Chương 240: Khách quan, đem chim tới đây đi! 【3】
Cô đứng ở nơi đó, nhìn sắc mặt anh ảm đạm, không nhịn được khẽ cong khóe môi. Cô cũng biết... biết, đáy lòng của anh, là để ý cô! Nhưng là, đáy lòng của anh, tồn tại oán hận đối với cô nhiều hơn yêu thương đối với cô đi, cho nên anh mới không chịu cùng cô bắt đầu một lần nữa. Chẳng qua là, oán hận như vậy, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể tiêu tan? Bảy năm sau, cô thật đã đem việc cô có thể làm, cũng vì anh làm... Cô có cô tôn nghiêm của mình, nếu để cho cô cúi xuống trước, hướng về phía anh giống như là người phụ nữ khác van xin anh, cả đời cô, cũng không làm được! Cô tin chắc, tình yêu cùng tôn nghiêm, thật ra là không phân chia đấy! Bạc Tình nhà cô, năm đó yêu Thất Thất, thời điểm yêu đến xương tủy, nhưng không một lần nào, bỏ qua tôn nghiêm của mình! Tôn nghiêm, là thứ người Bạc Gia bọn cô, bẩm sinh đã có, coi như là Thất Thất nhà cô, năm đó ở thời điểm thảm nhất, cũng không bỏ qua tôn nghiêm của mình. Cho nên, tôn nghiêm, ở đáy lòng của cô, cả đời, đều là rất cao như vậy đấy! Thật ra thì không phải là cô không hối hận, năm đó, thời điểm biết chuyện kia, hẳn là nên tìm anh, hỏi một câu, có phải anh hay không, nhưng là lúc ấy còn trẻ, bồng bột nóng nảy... Cô không có đi hỏi... Cho nên... Liền bỏ lỡ. Bao nhiêu năm sau, chuyện này, nhưng không thể nào hỏi rồi. Thật ra thì, đáy lòng cô có chút sợ. Về phần sợ cái gì, chính cô cũng không nói ra được... Có lẽ là, sợ sau khi hỏi anh, nhưng là anh không làm... Như vậy, cô... nghĩ, thế giới của cô cũng sẽ sụp đổ! Bất luận như thế nào, Tiểu Tịch, cô là tuyệt đối, sẽ không buông tha... Cả đời, cũng sẽ không bỏ qua... * 【 tại sao muốn ép tôi như vậy? Có biết hay không, địa phương hắc ám nhất thế giới, là đáy lòng một người】 Kế tiếp qua mấy ngày, mỗi ngày Bạc Sủng Nhi cũng sẽ tới bệnh viện dạo một vòng, quan hệ của Tịch Giản Cận cùng cô cũng không có chuyển biến tốt đẹp, hình như cô cũng giống như là lạnh xuống, không có quấn lấy Tịch Giản Cận nữa rồi! Mỗi ngày đều là quấy nhiễu ở bên người Tần Thánh, quan tâm tỉ mỉ, nghiễm nhiên, giống như là một cái bạn gái nhỏ thân thiết. Tần Thánh nhìn ra được Bạc Sủng Nhi đang diễn trò, anh không nói hai lời diễn bồi, tất nhiên ở trong quá trình, ăn không ít đậu hủ, nhưng cũng không có dám vượt qua lôi trì, đơn giản chẳng qua là ôm một cái, hôn lại hôn, nói một ít lời ngon tiếng ngọt, ngấy người chết.
|
Chương 241: Khách quan, thả chim đến đây đi! (4)
Tịch Giản Cận trầm mặc, con ngươi lại càng phát lạnh. Tay trong chăn, mỗi lần nghe được cô nói lời kia với Tần Thánh, đều sẽ không tự chủ được nắm chặt, đem toàn bộ ga giường, nắm có chút nhăn. Anh nói để cho cô tìm bạn trai, nói chuyện yêu đương thật tốt. Cô thật sự là đi tìm sao? Tịch Giản Cận cảm thấy đáy lòng có chút chua xót, rõ ràng chính mình để cho cô làm, đã đạt thành mục đích của, vì cái gì, anh lại cảm thấy bực bội? Là trách cô sao? Trách cô không đem anh thành chuyện đáng kể, ở trong lòng cô, căn bản cũng không có tồn tại của anh! Anh cảm thấy mình giống như là lâm vào hang ổ, không cách nào tránh thoát ra được. Anh cảm thấy, nhân sinh bi ai nhất, không ai qua được, biết rõ trước mặt là luồn khí độc, lại vẫn không tự chủ muốn tới gần. Tịch Giản Cận, anh cảm thấy mình ở trong thế giới của cô, cũng là một tôm tép nhãi nhép! Bảy năm trước, anh đã một lần như là thằng hề mong muốn đơn phương, bảy năm sau, hắn tuyệt đối sẽ không biết rõ rồi mà còn cố phạm phải! Tần Thánh nhìn một màn này, tỏng lòng không biết làm sao, hai người đều là người cao ngạo, người nào cũng không chịu vì người nào cúi đầu xuống một bước, anh đã từng có thể lý trực đánh Tịch Giản Cận, mắng anh lòng lang dạ sói, trước đối với Bạc Sủng Nhi bất nghĩa, nhưng bây giờ, anh đến lý do mở miệng cũng không có. Chuyện năm đó, không phải anh làm! Nếu quả như Tịch Giản Cận nói, thì đó là một số phận trò đùa. Tịch Giản Cận hận Bạc Sủng Nhi, so với lúc trước, anh nghĩ còn muốn hận 1000 lần, thậm chí, gấp một vạn lần! Tần Thánh day trán, trong lòng nghĩ, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, tra được chân tướng sự tình...... Tịch Giản Cận cùng Tần Thánh thể chất không tệ, khôi phục cũng rất nhanh, vốn là phải nằm viện một tháng, thế nhưng Tịch Giản Cận ở ngày thứ mười đã rời phòng bệnh đi làm. Mà Tần Thánh đến ngày thứ mười lăm, cuối cùng rời khỏi phòng bệnh. Tập đoàn Bạc Đế cùng Tịch gia, từ trước đến nay đều giữ bình ổn thân thiện nhất, ngược dòng năm đó, nhưng cũng là sâu xa. Bây giờ, đứa trẻ hai nhà, ra tay đánh nhau như vậy, hiện nay xuất viện, sợ ảnh hưởng tới tình cảm, tất nhiên là ý nghĩa tượng trưng mời ăn cơm.
|