Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
|
|
Chương 120: Đi Tra Giúp Tôi Đứa Bé Này Có Thân Phận Đứa Bé Gì
Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt như nước hồ thu lên, trong veo động lòng người: “Không giống nhau, tôi nói là mảnh đất này, không có nói là người sinh thằng bé nhưng không có nuôi dưỡng nó, không cần tôi nói, Tiểu Ảnh cũng sẽ không yêu quý.”
Trong lòng Bùi Vũ Triết ổn định lại một chút, đưa tay muốn ôm cô vào lòng, lại bị một tiếng “Aiz” của cô ngăn lại.
“Anh không nên lộn xộn a, trên người tôi ướt nước mưa, anh phải chờ tôi lau khô sạch sẽ mới được.” Dụ Thiên Tuyết lui về sau một bước, cười cười ngăn anh đến gần.
“Trên người em là cái gì cũng không quan hệ…..” Bùi Vũ Triết cúi đầu nói, vẫn lại tiến lên ôm cô vào lòng.
Đang ở trên sofa xem CD, Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua nhìn hai người ôm nhau thì chậc chậc hai tiếng, xem ra, ngoài ở chỗ của mình thì không cách nào ngăn cản được tình cảm nồng nàn của chú Bùi, mẹ, ráng chống đỡ! Mẹ không chịu nổi nữa sẽ đến lượt con tới quấy rối!
Ở trong lồng ngực ấm áp của anh Dụ Thiên Tuyết có chút không thích ứng, thở dài nói: “Anh vừa mới xuống máy bay không mệt mỏi sao? Nhanh chóng nghỉ ngơi đi, hội diễn tấu ngày mai nhất định là hai đến ba tiếng đồng hồ, anh phải chống đỡ mới được.”
“Ngày hôm qua anh đã ngủ bù.” Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nói, hôn lên trán cô một cái: “Không mệt.”
Dụ Thiên Tuyết né tránh anh đụng chạm, theo bản năng nhìn nhìn Tiểu Ảnh, cậu bé ngồi trên sofa chuyên chú nhìn CD, cũng không biết là đang nói về kiến thức gì, tóm lại cô cũng không nghe được.
“Trước tiên tôi sẽ ở đây hai ngày, mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm, sau khi tìm được sẽ dẫn theo Tiểu Ảnh chuyển đi, không quấy rầy anh nữa.” Giọng nói của Dụ Thiên Tuyết ngọt ngào mà trong trẻo, quyết định sớm nói rõ ràng với anh. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Thân thể Bùi Vũ Triết có hơi cứng đờ.
“Nơi này không tốt?”
“Không có gì không tốt, chỗ nào cũng tốt vô cùng.”
“Vậy tại sao muốn dọn đi?”
“Nơi này không phải là nhà của tôi, Bùi Vũ Triết, tôi và Tiểu Ảnh ở cùng nhau là điều tất nhiên, bây giờ anh đã tốt hơn rồi, giao dịch của tôi với dì Bùi cũng có thể kết thúc, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu dựa vào người khác nữa, tôi còn đôi tay, tôi có thể tự nuôi sống mình và con trai của tôi.” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết lấp lánh ánh sáng, kiên định nói.
“Anh nói rồi, anh có khả năng để cho em dựa vào, chỉ cần em muốn.” Bùi Vũ Triết cũng nhìn cô, nghiêm túc nói.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Hai chuyện khác nhau, anh không thể thấy trên đường có người không nhà để về thì liền đi tới đưa tiền, gây ra chuyện không tốt cũng sẽ bị người nhà chửi mắng một trận, bởi vì con người ta chẳng qua là phải tùy chỗ mà tay làm hàm nhai, ban ngày đi làm vài tiếng tiếng hồ thì có thể kiếm được tiền, cũng chẳng phải ra ngoài ăn xin.”
Cô….. Từ trước đến giờ sắc bén như châm, đâm vào người khác muốn tránh cũng không được.
Bùi Vũ Triết chậm rãi cau mày: “Thiên Tuyết, em biết là anh không có ý đó.”
“Như thế cũng xin đừng tùy tiện rửa hình hai người chúng ta lớn như vậy treo trên đầu giường, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, mặc dù không phải là hình cưới, nhưng nhìn cũng không sai biệt lắm với hình cưới, anh cảm thấy bình thường sao?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, giọng nói mát lạnh như suối nước, chảy xuôi theo dòng.
Tiểu Ảnh nhàm chán nhìn CD cũng cười ra tiếng, mẹ, thật trực tiếp nha!
Bùi Vũ Triết không nói gì thêm nữa, nhưng bàn tay ấm áp chậm rãi chạm lên mặt cô, vuốt ve môi của cô, thoáng nở nụ cười: “Sao lúc nào em cũng tựa như con nhím vậy? Trước kia, thời điểm anh ngã bệnh em vẫn luôn kích thích anh thế này, hiện giờ anh đã khỏe mạnh em lại vẫn như vậy, xem ra không phải em có phương pháp trị liệu chứng uất ức, bản thân em chính là khắc tinh, trời sinh.”
Mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, tiếp tục nói: “Nếu anh đang khen tôi, tôi tiếp nhận, còn nếu như là bắt bẻ, tôi bác bỏ, tôi chính là như thế, mà tôi sinh được đứa con trai thông minh lanh lợi, thế thì sao?”
Bùi Vũ Triết lắc đầu: “Sinh con cũng không phải một mình em thì có thể sinh, Thiên Tuyết.” Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, kinh ngạc một chút, thế nhưng ngẫm nghĩ thật kỹ lại, rốt cuộc thì tên trời đánh khốn kiếp kia có chỗ nào tốt để cho Tiểu Ảnh có thể thừa kế, suy nghĩ mấy giây mới phát giác được có cái gì đó không đúng, trong ánh mắt quật cường thoáng hiện lên chút suy yếu: “Không có quan hệ gì với anh ta, Tiểu Ảnh là của một mình tôi.”Bùi Vũ Triết còn muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra khỏi miệng, nhìn nhìn Tiểu Ảnh, lúc này mới quay đầu lại hạ thấp giọng nói bên tai cô: “ Vậy tại sao không thể coi anh như Tiểu Ảnh, thằng bé là của em, anh cũng có thể là của em.”
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết mặt hồng tim đập, cô né ra một chút, thật sự không quen người khác thân mật với cô như vậy, cho dù là năm năm nay sớm chiều sống chung cùng với Bùi Vũ Triết.
“Em có biết, thật ra em chỉ cười với một mình thằng bé hay không, chỉ tốt rất tốt với một mình nó, những người bên cạnh em đều không để mắt đến.” Bùi Vũ Triết cúi đầu tiếp tục nói: “Trước đây em cũng rất tốt với anh bởi vì anh là người bệnh, nhưng kể từ khi anh khỏe lên, hay nói đúng hơn, từ lúc anh bắt đầu không còn coi em như bảo mẫu của anh nữa mà là một người phụ nữ đáng giá để anh theo đuổi, cả người em bắt đầu có gai đối với anh….. Thiên Tuyết, tại sao, em cần gì phải như vậy?”
“Tôi…..” Lời nói của Dụ Thiên Tuyết bắt đầu không mạch lạc, không tìm được lời lẽ thích hợp để cãi lại.
“Chú, mẹ cháu có bóng ma tâm lý, chú không nên ép mẹ trả lời vấn đề này.” Tiểu Ảnh nhảy từ trên sofa xuống, nhíu đôi lông mày nhỏ đi qua nắm lấy tay Dụ Thiên Tuyết: “Mẹ khẩn trương thì đổ mồ hôi a, chú xem chú xem.”
Bùi Vũ Triết: “…..”
Gương mặt tuấn tú hơi lộ vẻ lúng túng, nắm lấy một tay khác của cô, quả nhiên, cảm giác được bàn tay kia lành lạnh, trong lòng bàn tay lại cứ thấm ra mồ hôi.
“Được rồi, chúng ta không nói nữa.” Giọng Bùi Vũ Triết mềm nhũn, ánh mắt trìu mến nhìn cô: “Lễ phục hội diễn tấu ngày mai anh đã cho người đưa tới đây, em hãy nhìn thử xem, có chỗ nào không thích hợp còn có thể đổi.”
“Vậy có phần của cháu không?” Tiểu Ảnh cẩn thận dè dặt hỏi.
Bùi Vũ Triết thoáng nở nụ cười, nhẹ nhàng vò đầu tóc của tên quỷ nhỏ này một cái: “Cháu nói đi?”
Dụ Thiên Tuyết thật vất vả mới không khẩn trương nữa, nhìn bộ dáng vui vẻ của con trai yêu quý, trong lòng có hơi vững bụng, thật ra thì làm sao cô lại không biết tâm tư của Bùi Vũ Triết? Chẳng qua là, suy cho cùng thì cô đâu còn là cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi không hề kiêng dè như xưa kia nữa, cô không phải là viên ngọc không tỳ vết, cô không có gia cảnh giàu có, thậm chí cô đâu phải một thân một mình để có thể yêu đương kết hôn, cô yêu bảo bảo của mình, tự nhận là không xứng với Bùi Vũ Triết, một nghệ sĩ dương cầm đã có danh tiếng trong và ngoài nước như thế.
Hạnh phúc, vào năm năm trước, tại khoảnh khắc cô bước vào phòng giải phẫu kia, cũng đã bay xa không thể chạm tới.
*****
Hội diễn tấu Piano God- Garden, được tổ chức trình diễn ở đại sảnh hào hoa cực lớn ở tầng năm khách sạn Warner.
Vé vào cửa ‘ngàn vàng khó cầu’, có thẻ Vip kim cương trên người thì có thể dễ dàng đi vào.
Nam Cung Kình Hiên vừa mới từ rời khỏi một buổi đấu thầu, gương mặt anh tuấn lộ ra mấy phần khắc nghiệt tàn ác, từ từ tản đi, bắt tay với người phụ trách hạng mục đang khen ngợi không dứt lời, dùng tiếng Anh chuẩn giọng Luân Đôn lớn tiếng than thở, Nam Cung Kình Hiên dừng lại nói với anh ta hai câu, trực tiếp đi vào thang máy lên lầu năm.
“Tôi nghe nói người đảm nhận hội diễn tấu này vợ chưa cưới của anh, La Tiểu thư, phải hay không?” Người đàn ông tóc xanh mắt xanh hỏi.
Nam Cung Kình Hiên ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới chuyện La Tình Uyển mời anh tham gia hội diễn tấu, anh lại có thể quên mất không còn một mống.
“Đúng, là Tình Uyển.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt lên tiếng.
“A, thật sự quá thần kỳ rồi, phu nhân của tôi cực kỳ thích nghệ sĩ dương cầm đến từ Trung Quốc này, không biết có cơ hội nào có thể giới thiệu thu nhân của tôi gặp mặt cùng nghệ sĩ dương cầm này hay không? Vợ tôi rất sùng bái anh ấy!”Người đàn ông tóc xanh mắt xanh rất hưng phấn.
Nam Cung Kình Hiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, lễ phép nói: “Tôi sẽ nói với Tình Uyển một tiếng, yên tâm, có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh và phu nhân của anh.”
Người đàn ông sau lưng vẫn còn đang cảm thán, ngỏ lời cám ơn, Nam Cung Kình Hiên đã sải bước chân.
Hôm nay, hẳn là không đi được rồi.
|
Chương 121: Đi Tra Giúp Tôi Đứa Bé Này Có Thân Phận Đứa Bé Gì (Tt)
Anh không có mang theo thẻ vào hội diễn tấu mà La Tình Uyển đã đưa cho anh, quên mất, chắc là vứt trên bàn viết rồi.
Cho nên, có thể không đi được không?
Nam Cung Kình Hiên đi tới cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tình Uyển.
“Kình Hiên, thế nào?” Đang loay hoay sứt đầu mẻ trán ở phía sau, La Tình Uyển tranh thủ chút thời gian nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Thẻ em đưa cho anh quên mang theo, hôm nay không có biện pháp đi, em nghe một mình vui vẻ.”
“Khôngcó….. Không có mang?” Trong lòng La Tình Uyển một trời thất vọng, cắn cắn môi, tránh né tiếng động ồn ào xung quanh, đến trong góc nói điện thoại với anh: “Vậy anh đợi chút, bên này cực kỳ nghiêm ngặt không thể tùy tiện dẫn người vào, em đi mượn thẻ giúp anh là được.”
“Vậy cũng được sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi, biết một thẻ loại này mấy triệu một tấm thật sự là không có ai dễ dàng cho mượn như vậy: “Em không cần phiền phức, anh cảm thấy cũng không hứng thú lắm với Piano.”
“Anh đừng nói những lời như thế có được hay không? Em chuẩn bị toàn bộ hơn hai tháng, làm đủ loại tuyên truyền, chính là vì để có thể cùng anh nghe âm nhạc mà em thích nhất, Kình Hiên, anh chờ một chút, em lập tức nghĩ biện pháp.” La Tình Uyển cúp điện thoại.
Trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên không lộ vẻ gì, cũng cúp điện thoại.
Chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Tầm mắt của anh từ từ quét nhìn trong đại sảnh, bỗng nhiên một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt anh, đứa bé trai có đôi mắt to đen bóng như kim cương kia, trong suốt sáng ngời, mặc trên người bộ lễ phục nhỏ lộ ra quý khí, thế nhưng cậu bé lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai không tương xứng, che kín nửa bên mặt, chỉ thấy trước ngực đeo một tấm thẻ VIP trị giá ngàn vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Rất kỳ quái, ngũ quan của đứa bé kia quen thuộc mà thân thiết như là dấu ấn khắc ở trong lòng anh.
Nam Cung Kình Hiên nhớ đây chính là đứa bé trai mà mình đã gặp phải ở sân bay ngày đó.
Mắt anh híp lại, chậm rãi đi tới.
“Một mình cháu ở trong này?” Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm người xuống chầm chậm nói, anh luôn luôn nói chuyện lạnh như băng, hôm nay thấy đứa nhỏ này lại không nhịn được để giọng mềm nhũn, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cậu bé.
Tiểu Ảnh ngẩn ra, nâng mũ lưỡi trai lên mới nhìn thấy người, đây là chú làm rớt điện thoại di động ở sân bay ngày đó.
“Chào chú.” Tiểu Ảnh nghi ngờ trong lòng, vẫn lễ phép lên tiếng chào: “Cháu chỉ có một mình.”
“Ba mẹ cháu đâu?” Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày: “Sao bọn họ để một cháu ở chỗ này?” Đột nhiên anh cũng có chút phiền não, thằng bé nhỏ như vậy, người lui tới tới lui rất dễ dàng nhấn chìm thằng bé.
Tiểu Ảnh giật mình một cái, trong lòng sinh ra một chút đề phòng.
Cậu bé lắc lắc đầu nói: “Mẹ có chuyện phải làm, mẹ biết cháu ở đây, chú không cần lo lắng.”
“Tại sao không nhắc ba cháu?” Nam Cung Kình Hiên hỏi, không tự chủ được sửa sang lại cái áo sơ mi nhỏ có chút méo lệch giúp cậu bé: “Ông ấy bỏ mặc cháu hay sao?”
Tiểu Ảnh xoay mặt, né tránh anh đụng chạm: “Cháu có mẹ là đủ rồi, cần ba làm cái gì!”
“Cháu không có ba?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.
“Cháu có!” Tiểu Ảnh kích động, mở mắt thật to: “Cháu có a, ai nói cháu không có, chú không biết gì về cháu chú nói như vậy để làm gì!”
Tên tiểu tử này, vừa nhắc tới chuyện này liền gào to, mắt trừng to tròn trịa, bướng bỉnh tức tối mười phần.
Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nhìn cậu bé, không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn cậu bé.
Tiểu Ảnh bị nhìn đến khó chịu, mở miệng hỏi: “Chú, chú tới nghe diễn tấu sao? Không có thẻ chú không vào được nha!”
Nam Cung Kình Hiên gật đầu: “Ừ, chú tới nghe diễn tấu, mà chú lại quên mang theo thẻ ra vào.”
“À? Là như thế.” Tiểu Ảnh nhìn nhìn anh, cảm thấy anh không giống như người có thể nói láo.
Hội diễn tấu sắp bắt đầu rồi, đại khái còn hơn mười phút nữa, tất cả mọi người đang ở tại đại sảnh đều hướng về phía bên trong đi tới, cười yếu ớt, cao nhã mà nói chuyện khéo léo.
Tiểu Ảnh nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Chú, chú cùng đi với bạn gái sao? Không phải là cô ấy chờ chú ở bên trong chứ?”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mềm mại đi rất nhiều, nghĩ nghĩ: “Ừ, phải.”
Tiểu Ảnh do dự một chút, giơ tay lấy tấm thẻ ra vào xuống nói: “Vậy chú lấy của cháu vào trước đi, cháu không nghe, khẳng định là bạn gái của chú chờ chú rất nóng ruột.”
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên dâng lên mấy phần kinh ngạc.
“Cháu biết giá trị của tấm thẻ này không? Cháu muốn cho chú?” Ánh mắt thâm thúy của anh liếc nhìn gương mặt của đứa nhỏ này.
“Cháu giữ lại cũng vô dụng, nghe qua rất nhiều lần rồi, mẹ nói không nên so đo những thứ này, có đôi khi người khác càng cần hơn so với chúng ta thì giúp một chút, chú, chú cầm đi.” Tiểu Ảnh nhét tấm thẻ vào trong tay anh.
Nam Cung Kình Hiên vẫn lẳng lẳng nhìn chằm chằm cậu bé như cũ, hỏi lại lần nữa: “Cháu tên là gì?”
“Chú gọi cháu là Tiểu Ảnh được rồi, hội diễn tấu sắp bắt đầu, chú đi vào nhanh lên.” Tiểu Ảnh thúc giục anh.
Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Gửi lời chào đến mẹ cháu thay chú, cháu rất hiểu chuyện.”
“Dạ, được, chào tạm biệt chú!” Tiểu Ảnh ngồi trên ghế, lắc lắc hai chân, thoải mái mà vẫy vẫy tay với anh.
Sau cùng Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé thêm mấy lần rồi cầm lấy tấm thẻ sải bước đi vào trong, chậm rãi nắm chặt tấm thẻ kim loại lạnh như băng trong lòng bàn tay, bởi vì anh biết rõ, những tấm thẻ này khi phát ra đều rất hạn chế, bên trong từng cái có lưu tin tức cặn kẽ của mỗi người.
Anh muốn hiểu thêm về đứa bé này.
Anh càng muốn biết vì sao mỗi một lần đứa bé này xuất hiện đều mang đến cho anh những rung động không nhỏ.
Trong nháy mắt đi vào trong, dưới ánh đèn, khuôn mặt của La Tình Uyển lộ ra vẻ lo lắng rất rõ ràng, liếc thấy Nam Cung Kình Hiên xuất hiện ở cửa, cô mừng rỡ chạy tới.
“Quản gia đưa tới sao? Thật tốt quá!” La Tình Uyển đi qua nắm tay anh: ”Chỗ ngồi của chúng ta ở trước mặt, tới đây, em dẫn anh đi. ”
Nam Cung Kình Hiên mặc cho cô lôi kéo đi tới trước, đi ngang qua khán phòng, nghe được rất nhiều phụ nữ tán thưởng, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai! Sống mũi anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt thâm thúy như đầm nước sâu, liếc mắt nhìn cũng khiến người ta say mê, cả người anh tản mát ra hơi thở lạnh lùng lại làm cho người khác không dám đến gần.
Thời gian bắt đầu hội diễn tấu còn có ba phút, Nam Cung Kình Hiên kêu đến một người.
“Nam Cung thiếu gia, có gì dặn dò sao?” Người bồi bàn thấp giọng hỏi.
“Đi tra giúp tôi đứa bé này có thân phận gì, tôi muốn tài liệu cặn kẽ, bên trong này có.” Nam Cung Kình Hiên đưa cái thẻ cho người bồi bàn, nhẹ giọng nói khẽ.
|
Chương 122: Dụ Thiên Tuyết, Em Trở Về Rồi Sao
“Dạ, Nam Cung thiếu gia.” Người bồi bàn gật đầu rời đi.
Hội diễn tấu chính thức bắt đầu, ở chính giữa vũ đài là bóng dáng một người đàn ông cao to, vầng trán như ẩn hiện vẻ cô đơn và lạnh nhạt, ưu nhã tự nhiên, trong lúc đọc lời chào mừng thì dẫn đến thính giả kinh hô một trận, anh thanh nhã cười, trước sau như một.
Đây cũng là lần đầu tiên xem Bùi Vũ Triết trình diễn, Nam Cung Kình Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi không chú ý nữa.
Ngón tay thon đặt trên Piano, trong bầu không khí an tĩnh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nhạc như nước chảy, tựa như sương khói phiêu tán, du dương quyến rũ, trong sự yên lặng dễ chịu, tản ra – Làm cho ý thức cũng quấn quanh.
Quả nhiên, đúng là không giống nghe diễn tấu trong phòng thu âm, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cảm thán.
Không lâu sau, người bồi bàn trở lại, thấp giọng nói: “Nam Cung thiếu gia, tư liệu anh cần đã gửi tới điện thoại di động của anh.”
Nam Cung Kình Hiên gật đầy, sau khi người bồi bàn rời đi anh lấy điện thoại di động ra xem.
“Ở đây phải giữ im lặng, điện thoại di động nên để chế độ rung đi.” Ở trong khuỷu tay anh La Tình Uyển ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, hơi nóng nhu hòa phả lên cằm anh, mặc dù biết anh làm việc luôn cẩn thận nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một chút: “Để em giúp anh….. Đây là cái gì?”
Ánh mắt trong suốt của cô nhìn tư liệu trên điện thoại di động của anh.
‘Dụ Thiên Ảnh, năm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, thân thuộc của nghệ sĩ dương cầm nổi danh Bùi Vũ Triết, địa chỉ : Los Angeles…..’
Đứa bé trai trong tấm hình linh động hoạt bát, đôi mắt đen bóng sáng ngời thông minh.
Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nhói đau một cái, anh khép điện thoại di động lại nắm chặt ở trong lòng bàn tay, tựa vào chỗ ngồi, tâm tư đột nhiên bấn loạn.
La Tình Uyển cũng nheo mắt nhìn anh, duỗi cánh tay qua ôm hông anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Bùi Vũ Triết có con sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi.
La Tình uyển ngẩn ra, lắc đầu: “Không có, anh ấy chưa có con, anh cũng biết anh ấy mắc chứng uất ức nhiều năm, do đó sự nghiệp cũng trì hoãn mấy năm, mới làm việc lại gần hai năm nay, sao thế? Sao bỗng nhiên anh hỏi chuyện này?”
Nếu không có con, vậy thì Dụ Thiên Ảnh này có quan hệ gì với anh ta?
Nam Cung Kình Hiên ngồi im, nhưng bàn tay cầm điện thoại di động chặt đến sắp bể nát, xương ngón tay hơi trắng bệch, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.
Đúng, anh phải thừa nhận, tên tuổi đứa nhỏ này khiến cho anh không thể ức chế mà nhớ tới người phụ nữ kia….. Người phụ nữ đã bị anh tổn thương đến thương tích đầy mình.
Anh nhớ rõ ánh mắt trong suốt mà quật cường của cô, nhớ giọng nói của cô….. Động tác của cô, một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô.
Năm năm trước, trong phòng giải phẫu lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết cầm kìm phẫu thuật dí vào cổ của mình, nói với anh: “Anh đừng ép tôi, Nam Cung Kình Hiên, hôm nay anh dám đụng đến bé con của tôi! Tôi sẽ chết cho anh xem!”
Cô ấy đã chết rồi sao? Hay là bỏ đi? Mất tích?
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên dần trở nên tái nhợt, nhớ đến ngày đó, trong đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại nỗi đau mãnh liệt.
Anh còn nhớ rõ tiếng thét thảm thiết kia, anh cho là tất cả đều đã kết thúc, nhưng đến lúc Dạ Hi từ phòng giải phẫu ra ngoài, lại thấy hai mẹ con bình yên vô sự, đứa nhỏ nằm trong hộp giữ nhiệt, ngoại trừ sinh non ra, tất cả dấu hiệu đều rất bình thường.
Sắc mặt Nam Cung dạ Hi suy yếu, lại giễu cợt nhìn anh: “Em chính là cố ý lừa gạt anh, vậy thì thế nào? Không lừa anh thì làm sao anh có thể thay em dạy dỗ con đàn bà đê tiện đó! Anh trai, anh không được quên, là cô ta đẩy em đến chiếc xe, là cô ta muốn em chết, nếu như vận số của em không tốt, em và con của em đã sớm chết hết rồi!”
Ngay lập tức, Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, lạnh giọng hỏi: “Chiếc xe kia là như thế nào? Nam Cung Dạ Hi, mày không sợ tao truy xét thì tốt nhất chính miệng nói cho tao biết!”
Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi trắng bệch, không chịu nói, Nam Cung Kình Hiên tức giận đến muốn đánh cô ta lại bị hộ vệ sau lưng ngăn cản, lạnh nhạt nói: “Thiếu gia, tiên sinh đã dặn dò không được để cho tiểu thư bị một chút tổn thương nào, chuyện vừa rồi là chúng tôi không làm tròn bổn phận, xin đừng làm khó chúng tôi, chiếc xe kia….. Là tiểu thư an bài, chẳng qua là tiểu thư cũng đã chịu khổ, thiếu gia cũng đừng trách cứ tiểu thư nữa.”
Nói cách khác, chiếc xe kia, vốn là chuẩn bị đụng chết Dụ Thiên Tuyết.
Nam Cung Kình Hiên nhớ rõ ràng một khắc kia, trong đầu anh có cảm giác ầm ầm như long trời lỡ đất, anh ngơ ngác suy tư hai giây, chạy như điên về phía phòng phẫu thuật phá vỡ cửa, lại chỉ thấy máy móc tràn đầy máu tươi, còn có y tá mang gang tay plastic đang xử lý bàn mổ.
“….. Cô ấy đâu? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên té đụng vào bàn mổ, đôi mắt đỏ hồng, nghiến răng hỏi.
Y tá bị bộ dáng của anh dọa sợ, khiếp đảm nói: “Vị tiểu thư kia đi rồi, vừa làm xong là cô ấy đi liền, còn đứa bé….. Cũng chưa phải là đứa bé, mới hơn một tháng căn bản là chưa thành hình, anh nhìn thử chỗ đó đi.”
Theo ngón tay của y tá, anh chỉ thấy plastic trong thùng, một ít máu tươi đỏ thắm cũng không phân biệt được hình dạng gì cả.
Đó là tự tay anh hủy diệt, chính sinh mạng con trai của anh.
Nam Cung Kình Hiên chợt mở mắt ra, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu li ti, một trận vỗ tay vang dội, một bản nhạc đã kết thúc.
“Hậu trường ở đâu?” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt tay, khàn giọng hỏi.
Anh nhất định phải đi tìm đứa bé kia, phải hỏi mẹ nó rốt cuộc là ai, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy, anh nên biết điều này từ lâu!
La Tình Uyển ngẩn ra: “Anh muốn đi vào hậu trường bây giờ sao? Nhưng diễn tấu còn chưa kết thúc, anh đừng gấp gáp, có chuyện gì đợi lát nữa kết thúc em đi làm cùng với anh, có được hay không?”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn hội trường an tĩnh, cố nén ham muốn xông tới lên tiếng hỏi cho rõ, khó khăn gật đầu một cái. Tâm tư La Tình Uyển cũng thấp thỏm, tựa sát vào người anh lần nữa.
Hội diễn tấu kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, đi ngược chiều giữa dòng người, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi vẫn đi tới, La Tình Uyển nhếch nhác đi theo anh ở phía sau, kêu to: “Kình Hiên, anh đừng đi nhanh như thế, sau khi hội diễn tấu kết thúc còn có liên quan ở khách sạn, Bùi Vũ Triết có thể sẽ ở đó, anh đừng đi nhanh như vậy!”
Nam Cung Kình Hiên không để ý đến cô, chỉ đẩy nhân viên làm nhiệm vụ chặn cửa ra, hướng về phía hậu trường đi tới.
“Aiz, tiên sinh, anh là…..” Nhân viên làm việc trong hậu trường nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt.
“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, chỉ muốn qua đây nhìn một chút, mọi người đừng phiền lòng!” La Tình Uyển thở hồng hộc đi theo kịp, duy trì dáng vẻ ưu nhã của tiểu thư khuê các, nhẹ giọng nói.
“Bùi Vũ Triết đâu?” Nam Cung Kình Hiên nhìn thoáng qua bộ trang phục trình diễn máng trên mắc áo, lạnh giọng hỏi.
“Vừa kết thúc thì Bùi tiên sinh đã đi, ngay cả phỏng vấn của truyền thông cũng không tiếp nhận, đúng rồi chị Tình Uyển, liên hoan anh ấy cũng không tới, nói cám ơn ý tốt của chị, nhưng anh ấy có người nhà đợi ở đằng sau…..”
“Người nhà nào? !” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của người nhân viên.
“Kình Hiên!” La Tình Uyển nhẹ giọng kêu lên, tiến đến vòng lấy cánh tay của anh để anh đừng nóng nảy.
Người nhân viên sợ tới mức có phần rụt rè, không biết dạng đàn ông tuấn lãng như thiên thần thế này sao có thể có lạnh lùng có lực uy hiếp đến thế, cả người tản mát ra sự mị hoặc không bình thường, chị Tình Uyển nhìn đàn ông thật đúng là vô cùng tinh mắt.
“Bùi tiên sinh không có nói người nhà của anh ấy là ai, nhưng anh ấy đi ra ngoài từ cửa hông.”
Nam Cung Kình Hiên nghe xong, tách tay của La Tình Uyển đang vòng lấy cánh tay mình đẩy ra, nhìn cô chằm chằm nói: “Anh có việc phải xử lý, em ở trong này đừng đi đâu, anh tìm tài xế đưa em về, không cần chờ anh.”
Nói xong, bóng dáng cao ngất liền rời đi.
“Kình Hiên!” La Tình Uyển vội vàng đuổi theo anh: “Anh gặp phải chuyện gì, em có thể giúp anh không?”
“Em không giúp được anh!” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đẩy cửa hông ra đuổi theo.
La Tình Uyển ở phía sau còn gọi mấy tiếng nữa nhưng không có bất kỳ câu đáp lời nào.
Ánh nắng ấm áp, phía sau khách sạn là một con đường lớn xe qua lại không dứt, Nam Cung Kình Hiên mặc tây trang màu đen dưới ánh mặt trời tản ra vẻ lạnh lùng, quần tây phẳng phiu vượt qua một dãy xe đang đỗ, mắt nheo lại nhìn xung quanh.
Không có.
Không có gì hết.
Nhưng đột nhiên, anh bị một hình ảnh ở đối diện phía bên kia đường hấp dẫn.
Bùi Vũ Triết mặc áo khoác ngoài màu trắng mở cửa xe, cười yếu ớt, ôm một đứa bé trai đội mũ lưỡi trai nâng lên cao khỏi đỉnh đầu, rồi hạ xuống vui đùa với cậu bé, tiếng cười từng trận từng trận, mà đứng ở bên cạnh anh là một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp động lòng người, áo khoác màu vàng nhạt làm thân hình mảnh khảnh yểu điệu của cô càng thêm nổi bật, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, lông mi thật dài chớp chớp như cánh bướm, mái tóc xõa tán loạn trên bờ vai, cũng vẫn y như năm đó.
Dụ Thiên Tuyết.
Trong nháy mắt kia, Nam Cung Kình Hiên cho rằng mình đã nhìn lầm người.
Anh run rẩy muốn đi tới, lại bị một tiếng kèn trước mặt làm giật mình, mấy chiếc xe qua lại nhanh như gió lướt qua thân thể của anh, Nam Cung Kình Hiên bị bức phải lui về ven đường, ngước mắt lên nhìn, thấy Bùi Vũ Triết đặt cậu bé kia vào trong xe, lúc này mới ôm eo của Dụ Thiên Tuyết kéo qua, cúi đầu in một nụ hôn lên môi cô.
Cô không tránh, nhưng lúc anh hôn xong cô cau mày nói gì đó với anh, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự quật cường.
Bùi Vũ Triết thản nhiên cười, cho dù là cô trưng ra bộ dáng gì cũng đều đẹp.
Cái loại quật cường quen thuộc đó, cả đời của Nam Cung Kình Hiên không bao giờ quên được.
Dụ Thiên Tuyết….. Em trở về rồi sao?
Cũng không thèm quan tâm dòng xe qua lại như nước chảy nữa, Nam Cung Kình Hiên sải bước trực tiếp băng qua, mấy chiếc xe đang chạy như bay trên đường bị dọa sợ tới mức bấm kèn loạn xạ, bất thình lình có một chiếc xe thắng lại, nhưng có điều thắng không kịp nên lướt sát qua thân thể của anh, bởi vì Nam Cung Kình Hiên vịn lấy lan can phân tuyến đường phóng qua, cùng chiếc xe đó gần trong gang tấc.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh cuồn cuộn sóng lớn, cái gì cũng không thèm để ý, chỉ muốn giữ người phụ nữ kia lại hỏi xem mấy năm nay rốt cuộc là cô đã đi đâu, rốt cuộc là đã đi tới nơi nào! Còn nữa, đứa bé kia, rốt cuộc là ai? !
“Vù ----- !” Một chiếc mạnh mẽ lao thẳng tới.
Ánh nắng mặt trời nướng mặt đất nóng ran, trên trán Nam Cung Kình Hiên đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ kịp liếc mắt nhìn chiếc xe kia, bước chân đã không ngừng lại được, chiếc xe cũng nhanh chóng phản ứng lách ra, nhưng vẫn không thể kịp thời tránh anh, đành cố hết sức lách sát qua thân thể anh, kính xe đập mạnh vào trên cánh tay phải của anh! !
“Phịch!” Bị va chạm mạnh từ bên hông, Nam Cung Kình Hiên nghiêng người lộn qua té trên mặt đường, hàng mày tuấn mỹ nhíu lại, đau nhức làm cho cả người anh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Mà giờ khắc này, Dụ Thiên Tuyết đã ngồi vào trong xe lại bị động tĩnh lớn bên ngoài thu hút, đôi mắt trong veo nhìn sang hướng bên này.
Ở bên cạnh lại vang lên giọng nói thanh thúy của Tiểu Ảnh, xe cũng đang chậm rãi khởi động.
Dụ Thiên Tuyết không nghe rõ Tiểu Ảnh nói gì, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy người bị xe đụng té trên mặt đất, chính là người đàn ông kia ----- Mặt mày anh tuấn của anh quá mức quen thuộc, ở trong đoạn trí nhớ thống khổ nhất của cô, sự ngoan độc hung ác trong đôi mắt cùng quyết định tàn nhẫn kia, đã cho cô ấn tượng khắt cốt ghi tâm nhất!
Trong cơn đau nhức, Nam Cung Kình Hiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ở trong chiếc xe kia quay đầu lại, khuôn mặt thanh thấu của cô có hơi tái nhợt, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi lạnh lùng di chuyển ánh mắt như người không quen biết.
|
Chương 123: Mẹ Sợ Con Bị Người Ta Lừa Bán
Thời gian dường như bất động, quá khứ như dòng nước chảy xuôi, dọc đường Dụ Thiên Tuyết cũng có chút không tập trung.
Đến nơi, Tiểu Ảnh kéo kéo tay cô nói: “Mẹ, chúng ta đến rồi!”
Lúc này Dụ Tuyết mới hồi hồn, kinh ngạc nhìn Tiểu Ảnh, dắt tay cậu bé cùng xuống xe, Bùi Vũ Triết dặn dò tài xế ít lời rồi để anh ta lái xe đi, bóng dáng cao to mạnh mẽ đi tới mở cửa cổng, ở phía sau Dụ Thiên Tuyết ngồi chồm hổm xuống, đột nhiên cô giơ hai cánh tay ôm lấy Tiểu Ảnh, vòng ôm có hơi chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần lo lắng.
“Ưm….. Mẹ, mẹ làm sao à nha? ” Tiểu Ảnh mở to hai mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt con trai trong ngực, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi chăm chú nhìn Tiểu Ảnh nói: “Tiểu Ảnh, mẹ phải giữ con thật kỹ. ”
“À?” Tiểu Ảnh có chút ngoài ý muốn, giơ bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán Dụ Thiên Tuyết nói: “Mẹ sợ con gặp phải bọn buôn người sao? Mẹ lo lắng con sẽ lừa bán bọn buôn người hả?”
Dụ Thiên Tuyết cảm thụ được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ bé, cô nhắm mắt lại, nở nụ cười.
“Tiểu Ảnh, con nhớ kỹ, bất kể là ai chạy tới nói là ba con, con cũng không được tin, người nọ có lẽ là tên bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh, tóm lại không phải người tốt, biết không?” Sau khi cười xong, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn có chút hoảng hốt, hơi căng thẳng khẩn trương nói.
Tiểu Ảnh cũng có chút mờ mịt, nhưng vì để cho Dụ Thiên Tuyết không lo lắng, vẫn gật gật đầu.
Bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh ----- Đây là đánh giá của mẹ đối với ba sao?
Oh, my god, đây là sự thật?
Bùi Vũ Triết ở trước mặt cũng nghe được lời cô, trên gương mặt tuấn tú thoáng vui vẻ, mở cửa để bọn họ đi vào, nhưng ngay khi Tiểu Ảnh đi vào trong thì ở phía sau chậm rãi ôm eo của Dụ Thiên Tuyết, cùng cô đi vào nhà. “Thiên Tuyết, em làm sao vậy?”
“.….” Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập lỡ một nhịp: “Cái gì?”
“Vì sao em lại nói những lời vừa rồi với Tiểu Ảnh?” Bùi Vũ Triết vuốt vuốt tóc cô, có chút bận tâm: “Ngày thường em đâu có nói những lời như vậy, có phải gặp chuyện gì hay không? Em nhìn thấy ba của Tiểu Ảnh rồi hả?”
Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, quay đầu lại nói: “Không có, chỉ là năm năm trước tôi đã từng sống ở nơi đây, có ít người tôi rất không muốn gặp, cũng không muốn để cho bọn họ biết Tiểu Ảnh tồn tại.”
“A..... Em có thù nhà?” Bùi Vũ Triết cười hỏi.
Trên khuôn mặt thanh thấu của Dụ Thiên Tuyết để lộ ra vẻ mơ màng hồi tưởng, nhớ tới sắc mặt của người một nhà Nam Cung và La Tình Uyển năm đó, nhất là gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên vô số lần phóng đại trong giấc mơ của cô, nở nụ cười thảm cô lắc đầu: “Xem là như thế đi, tóm lại là không muốn gặp, cũng chưa hẳn là không thể gặp, tránh không khỏi thì tôi cũng không có biện pháp nào, chẳng qua là không còn sợ như hồi đó.”
Cô cởi áo khoác, để lộ ra lễ phục tinh xảo bên trong phơi bày bờ vai trần trắng nõn.
Bùi Vũ Triết dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, đôi mắt chợt lóe sáng.
“Y phục rất đẹp, đáng lẽ anh tính dẫn em cùng nhau tham gia tiệc liên hoan, nhưng em không muốn đi, anh chỉ đành theo em về, bây giờ ngẫm lại vẫn còn rất mong đợi em ăn mặc xinh đẹp như thế này đứng cùng một chỗ với anh.” Bùi Vũ Triết không nhịn được đi tới quan sát cô, tay vén mấy sợi tóc trên mặt cô: “Lần này thật là đáng tiếc, lần sau.....”
Dụ Thiên Tuyết có phần kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ xin lỗi: “Không phải anh nói là anh không thoải mái cho nên mới cùng về với tôi sao? Bùi Vũ Triết, tôi thật sự cho là anh thấy khó chịu, anh cũng không có nói là vì tôi không muốn đi mà anh bỏ qua, anh.....”
“Được rồi.” Bùi Vũ Triết cười ngắt lời cô: “Anh chỉ tùy tiện nói thế thôi, em không nên tưởng thật.”
“Anh đừng tùy tiện như thế.” Khuôn mặt thanh thấu nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết có vẻ nghiêm túc: “Đây là hội diễn tấu đầu tiên anh trở về nước, anh vốn nên cùng bên tài trợ liên hệ nhiều hơn, như vậy mới có lợi với sự phát triển của anh.” “Em nói La Tình Uyển sao?” Vẻ mặt Bùi Vũ Triết lạnh nhạt: “Mấy ngày nữa anh sẽ dành thời gian thăm hỏi cô ấy là được.”
Vừa nghe đến cái tên kia, Dụ Thiên Tuyết cơ hồ có chút hít thở không thông.
“Anh..... Anh nói nhà tài trợ lần này là La Tình Uyển?” Cô hơi nghẹn giọng, khó khăn hỏi.
“Ừ, thế nào?” Bùi Vũ Triết phát hiện cô có gì đó không đúng.
Dụ Thiên Tuyết sợ run một hồi mới đón nhận sự thật này, không nhịn được lắc đầu ----- Thành phố Z quả nhiên quá nhỏ, nhà Nam Cung và nhà họ La là danh môn vọng tộc hiếm thấy, đương nhiên là có thực lực tiếp nhận tài trợ những việc như thế này, cô lại có thể không suy tính đến.
“Không có gì.” Dụ Thiên Tuyết đi qua treo áo khoác, suy nghĩ một chút rồi nghiêng mặt qua đối diện với Bùi Vũ Triết nói: “Anh có thể cho tôi mượn mấy người hộ vệ được không? Không cần bảo vệ theo bên người, là mấy người mà chỉ cần tôi gọi điện thoại là có thể đến ngay..... Là được rồi.”
Bùi Vũ Triết có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, đi tới nhìn cô, thoáng nở nụ cười.
“Thiên Tuyết, thật ra thì em có thể trực tiếp hỏi ‘Bùi Vũ Triết, anh có thể giúp em bất cứ lúc nào hay không’, chỉ một câu này là được, câu trả lời của anh tuyệt đối là nhất định.” Gương mặt tuấn lãng của anh từ từ cúi xuống, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự dịu dàng: “Có điều là anh rất tò mò, rốt cuộc là trước kia em đã trêu chọc những người nào mà bây giờ cần vận dụng đến hộ vệ.”
Dụ Thiên Tuyết thoáng ngẫm nghĩ, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng: “Ác ma, so với ác ma còn xấu xa hơn, hộ vệ không phải bảo vệ tôi, là dành cho Tiểu Ảnh, tôi không sợ bọn họ.”
Bùi Vũ Triết càng kinh ngạc hơn nữa, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn cô bận bịu, trong đầu chậm rãi suy đoán.
“Mẹ, mẹ muốn để dành cho con cái gì a!” Tiểu Ảnh vừa định chạy tới phòng vệ sinh đi tiểu, đi được một nữa thì dừng lại tò mò hỏi.
Dụ Thiên Tuyết nhìn Tiểu Ảnh, trong lòng dâng lên chua xót, đi qua ôm lấy cậu bé, áp mặt mình vào mặt con trai nói: “Tiểu Ảnh không nên tùy tiện tin tưởng người khác, mẹ sợ người ta thấy con thông minh lanh lợi thế này liền bắt cóc con, con có thể thông cảm cho tâm tình của mẹ không?”
Tiểu Ảnh bị cô ghìm chặt đến thở không nổi, gương mặt nhỏ bé tuấn tú kìm nén đến đỏ bừng.
Thử tránh thoát cánh tay mảnh khảnh mềm mại nhưng không được, Tiểu Ảnh nhìn trời nói: “Con biết rồi, tất cả người không có ý tốt đến gần Tiểu Ảnh đều là bại hoại ác ma bệnh thần kinh, mẹ, con không phải ngu ngốc nha.”
“Con nhớ kỹ, nếu ai bắt cóc con, mẹ sẽ liều mạng với người đó.” Trên gương mặt của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ nghiêm túc, chuyên chú nhìn chằm chằm bảo bảo vàng ngọc của mình.
“Dạ, mẹ, con có thể đi tiểu chưa? Con sắp tè ra quần rồi.....”
Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết buông cậu bé ra, nhìn cậu bé tinh quái đóng cửa nhà vệ sinh lại, lo lắng trong lòng cũng không vơi đi.
Tiểu Ảnh đóng cửa lại, tự mình ngồi lên bồn cầu, lắc lắc chân ngẫm nghĩ gì đó.
Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một quyết định, kéo khăn giấy qua, đặt lên nắp bồn xả rồi cầm bút vẽ lên mặt giấy sần sùi, lệch qua uốn éo lại một bản đồ tuyến đường xuất hiện trước mặt cậu bé, cậu bé ghi chú lên trên bản đồ, trong đôi mắt thông tuệ lộ ra sự giảo hoạt.
Mẹ, lần này con có thể thay mẹ lừa bán người khác nha!
*****
Trong bệnh viện, La Tình Uyển tìm từng căn từng căn phòng bệnh, cuối cùng ở phòng bệnh cuối thấy được bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên.
“Kình Hiên!” Cô hoa mắt choáng váng, bỏ lại túi xách, chạy tới nhìn anh.
“Như thế nào? Anh ấy sao rồi?” La Tình Uyển túm cánh tay bác sĩ kéo qua một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ vẻ vô cùng lo lắng, mồ hôi li ti chứng tỏ tâm tình giờ phút này của cô.
|
Chương 124: Mẹ Sợ Con Bị Người Ta Lừa Bán (Tt)
Bác sĩ đeo khẩu trang, bởi vì bị cô kéo mà tay cầm bút vẽ một đường thật dài trên bệnh án.
“Cánh tay phải của bệnh nhân bị gãy xương, não chấn động nhẹ, không có gì đáng ngại.” Tính tình bác sĩ rất tốt, nói xong lật qua trang khác tiếp tục ghi chép, viết xong vỗ nhè nhẹ lên vai của La Tình Uyển một cái: “Chẳng qua chỉ là bị kính xe đụng vào, nhẹ, đừng lo lắng.”
Hàng mi dài của La Tình Uyển rủ xuống, gật đầu: “Làm phiền ông, bác sĩ.”
“Kình Hiên, anh cảm thấy như thế nào? Làm sao lại không cẩn thận bị xe đụng? Lúc em nghe được cũng bị hù sợ chết, sao anh không cẩn thận như vậy.....” La Tình Uyển đi qua nói với anh, đôi mắt đẹp đã sắp trào nước mắt.
“Anh không có gì.”Nam Cung Kình Hiên cố sức đứng dậy, gương mặt tuấn tú tái nhợt, thấy cô rơi lệ thì ngẩn ra, giơ tay trái phủ lên má của cô: “Chỉ là gãy xương, đừng khóc.”
La Tình Uyển khó được anh đối đãi dịu dàng thế này, cảm thụ nhiệt độ bàn tay của anh, rơi lệ càng nhiều thêm.
“Rốt cuộc là anh tìm Bùi Vũ Triết có chuyện gì, anh nói với em là được, em có thể liên lạc với anh ấy để các người gặp mặt, sao anh lại kích động một mình đuổi theo anh ấy như thế?” La Tình Uyển không nhịn được oán trách, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại.
“Không có gì.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, nhớ đến ánh nhìn kia của Dụ Thiên Tuyết, còn có bài học năm năm về trước, theo bản năng, anh không muốn để cho bất luận kẻ nào biết sự hiện hữu của cô, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia sáng: “Vợ của một đối tác rất sùng bái anh ta, nên anh muốn giới thiệu.”
“Chuyện nhỏ như vậy anh nói một câu là được, em sẽ hết sức đi làm giúp anh, anh làm sao vậy.....”
“Đã xảy ra rồi, đừng nói ahhh.....” Nam Cung Kình Hiên muốn cô nói ít một chút, giơ tay vuốt ve môi của cô, cố gắng để ánh mắt của mình dịu dàng một chút, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Lần sau anh sẽ cẩn thận.”
La Tình Uyển biết tính cách của anh, cắn cắn môi, nhịn xuống nước mắt cũng không nói gì nữa.
Cô vẫn canh giữ ở trước giường bệnh đến tối, thậm chí đến bữa tối còn muốn đút anh ăn cơm, Nam Cung Kình Hiên rất không thích ứng, mặc dù là tay phải bị gãy xương, anh vẫn không thể chịu được những hành động thân mật mập mờ của một người phụ nữ.
“Được rồi, anh còn có tay trái, em đi ra ngoài ăn đi, không cần ở đây ăn cơm dinh dưỡng.” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, gương mặt tuấn tú né tránh tay của cô, lạnh lùng nói.
“Kình Hiên, chừng nào thì anh mới coi em như vợ của anh, để em có thể chăm sóc anh thật tốt?” La Tình Uyển bỗng chốc hoảng hốt, có chút buồn bã nhẹ giọng nói.
Hoàng hôn chập chờn, một cô gái mỹ lệ dịu dàng như nước êm ái nói, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị rung động.
Ánh mắt thanh lãnh của Nam Cung Kình Hiên đang nhìn bên ngoài cửa sổ di chuyển tới trên người cô, theo bản năng buột miệng nói: “Vợ của anh không phải để chăm sóc anh, là để được anh yêu, không cần phải làm cái gì hết chỉ ở ngồi ở nhà cũng không sao, miễn là anh thích.”
Sau khi buột miệng nói ra, anh mới cảm thấy lời mình nói có bao nhiêu xúc động, nhưng đã không kịp thu hồi.
La Tình Uyển giật mình, suy xét lời anh nói, cũng bắt đầu đỏ mặt, cô thật không ngờ ý nghĩ trong lòng Nam Cung Kình Hiên là như thế này, ý tứ của anh có phải..... Để cho anh yêu cô là được rồi, cô không cần làm những việc cực khổ, là như vậy phải không?
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi khêu gợi, không nói một lời, cũng không giải thích đoạn thoại vừa rồi không phải là nói cho cô nghe.
“Dạ, em đi ăn cơm, khi em trở lại anh nhất định phải ăn hết những món này, em biết anh có thể, một dự án hợp tác anh có khả năng kiếm được mấy chục triệu trong vòng nửa tháng, dùng tay trái ăn cơm cũng không làm khó được anh.” La Tình Uyển cười duyên, giúp anh thu dọn một tý, lúc này mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Nam Cung Kình Hiên nhìn thức ăn trước mặt, giơ tay bấm gọi điện thoại.
“Đi vào nói chuyện.”
Vừa nói xong thì có một người đàn ông mặc tây trang màu xám tro từ bên ngoài đi vào, vừa mới đi tới trước mặt Nam Cung Kình Hiên đã nghe anh hỏi: “Tra được chưa?”
Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro gật đầu, mở văn kiện trong tay ra đưa cho anh: “Đây là tất cả tư liệu thu được, toàn bộ đều ở trong này, mấy năm nay Bùi Vũ Triết mai danh ẩn tích vẫn luôn không có tin tức, giới truyền thông cho rằng anh ta xuống dốc nên tìm được những tấm hình kia cũng mất không ít công sức.”
“Tôi không quan tâm mấy năm nay anh ta sống ra sao, tôi chỉ muốn biết Dụ Thiên Tuyết có quan hệ thế nào với anh ta, còn nữa.... Đứa bé kia là ai?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, chẳng qua là khi nói đến tên Dụ Thiên Tuyết, gương mặt tuấn tú có phần thâm tình hoảng hốt.
Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro thoáng trầm mặc, cầm văn kiện lật ra phía sau: “Những cái đó ở chỗ này.”
Đó là mấy tấm hình lớn nhỏ không đều nhau.
Về cơ bản không chụp được ngay mặt, có mấy tấm cũng không tính là chụp hình chỉ như lấy phong cảnh làm nền, trên đó Bùi Vũ Triết đều mặc quần áo thoải mái, sắc mặt tái nhợt có vẻ bệnh hoạn, mà bên cạnh anh chính là cô gái xinh đẹp động lòng kia, cho dù chụp không được ngay mặt, nhưng Nam Cung Kình Hiên biết đó nhất định là Dụ Thiên Tuyết.
Thân hình cô mảnh khảnh, xương bướm xinh đẹp, kể cả cái vết nhỏ màu nâu phía bên bả vai phải ở sau cổ.
Ở những đêm nước sữa hòa hợp xưa kia, anh so với ai khác cũng vô cùng rõ ràng.
Những ngón tay thon dài từ từ nắm chặt, Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm tấm hình cô dìu đỡ Bùi Vũ Triết, khí lạnh từ đáy lòng chậm rãi sinh ra quanh quẩn cả người anh.
“Căn cứ vào thông tin, ít nhất bốn năm trước vị Dụ tiểu thư này đã ở chung một chỗ cùng với Bùi Vũ Triết, đứa bé kia xác định là con của cô ấy, chỉ là không có ghi chép nào nói cô ấy và Bùi Vũ Triết có kết hôn, nhưng 80% khả năng, đứa bé kia là con của anh ta.”
Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro chậm rãi nói xong, nhưng thật không ngờ đang lúc nói đến câu cuối cùng, một tiếng ‘Pằng’ tập văn kiện bị quăng trên mặt đất, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng: “Lúc nào thì sức phán đoán của cậu lại dùng cái từ ‘có thể’ này để thay thế rồi hả?”
Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro thối chí tự giác im bặt, không nói lời nào nữa.
“Tôi muốn chính là tư liệu chuẩn xác hơn, nhất là đứa bé kia, cậu đi tra địa chỉ cụ thể hiện tại của Dụ Thiên Tuyết, tôi nhất định phải tìm được cô ấy ----- Còn nữa..... Cô ấy và Bùi Vũ Triết có kết hôn sinh con hay không, đừng lặp lại những lời như thế với tôi, tôi sẽ tự mình hỏi cô ấy.” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng dặn dò, hiển nhiên không thể tiếp nhận những tấm hình vừa rồi.
Năm năm.
Một khắc trước cô xóa sạch bé con, một khắc sau lại có thể cùng với người đàn ông khác kết hôn sinh con sao?
Dụ Thiên Tuyết, em tới nói cho anh biết đây không phải là sự thật!
Năm năm sau gặp lại nhau, cô có thể hận, có thể trả thù, có thể cắn xé đánh đấm phát tiết đối với anh không gì làm không được, nhưng không được phép coi thường sự hiện hữu của anh, rõ ràng cô cũng đã nhìn thấy anh rồi!
Trong tay anh còn có tất cả tài liệu tin tức của Dụ Thiên Nhu, em gái cô, năm đó, vì để cho cô an tâm ở lại bên cạnh mình, thậm chí anh đã không ngại ngăn chặn liên lạc của bọn họ, trừ phi thông qua anh, bằng không, căn bản là cô đừng nghĩ liên lạc được với Dụ Thiên Nhu.
Thiên Tuyết..... Em tới nói cho anh biết em không bỏ xuống được, em còn việc cầu xin anh, em không thể dễ dàng bỏ xuống như vậy đấy!
Lần này..... Anh sẽ không đối xử với em như thế nữa.
Nam Cung Kình nhíu chặt mày, nhắm mắt lại lẳng lặng trầm tư, người đàn ông mặc tây trang màu xám tro rất tự giác rời đi còn giúp anh đóng cửa lại, biết rõ giờ phút này anh cần nhất chính là sự yên tĩnh.
|