Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời Quyển 1 và 2
|
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 344 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 17
Edit: Tinh Niệm Bởi vì sau đó, bạn gái mới không biết từ chỗ nào nhảy ra của Hướng Trùng xem cuốn sổ nhật ký đó. Trong đó ghi lại tất cả đều là một loạt tâm tình nguyên thân đối Hướng Trùng yêu thích từ khi cô ấy yêu thầm hắn ta . Bạn gái Hướng Trùng đem chụp hết lại, phát lên trên mạng, còn @ nguyên thân. Làm cho nguyên thân ở đại học, bị người chê cười cả một học kỳ. Đại khái nguyên thân quá thích Hướng Trùng. Loại tâm tình này bại lộ, bị triển lãm trước công chúng, Cô sẽ càng cảm thấy thẹn. Làm cho nguyên thân buồn bực không vui, ngày này qua ngày khác. Nói tóm lại, chính là, gặp loại người không tốt, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu. Hiện tại, nguyên thân nguyện vọng duy nhất chính là, phải lấy lại sổ nhật ký cùng đồ vật đã đưa cho Hướng Trùng, từ đây cắt đứt hết tất cả quan hệ. Bởi vì ký chủ chiếm cứ thân thể nguyên thân, cho nên nhiệm vụ này là không cách nào từ chối, cần phải hoàn thành. Tô Yên nắm chặt di động, không nói chuyện. Tiểu Hoa thấy ký chủ vẫn luôn trầm mặc, khẽ meo meo ra tiếng "Ký chủ? chị không sao chứ??" Tuy rằng Tiểu Hoa cảm thấy nhiệm vụ này quả thực là đơn giản đến không được. Nhưng là, ký chủ cũng không biết suy nghĩ cái gì, nãy giờ đều không nói gì. Tiểu Hoa ra tiếng "Nếu không ...... chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này trước, rồi lại đi tìm nam chủ?" Tô Yên chớp chớp mắt "Ta vừa mới nãy đã nói cùng Hướng Trùng rất rõ ràng, vẫn là cách một đoạn thời gian sau lại nói." Tiểu Hoa bận rộn lo lắng gật đầu "Ân ân ân" Tiểu Hoa rất tin tưởng ký chủ mình. Ký chủ của nó nhìn qua thực ngoan, nhưng là rất có nguyên tắc, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ký chủ đều biết. Nó chỉ cần trợ uy cổ vũ là tốt rồi, ân!! Tiểu Hoa trong lòng yên lặng nghĩ. Thời gian này, là lúc ăn cơm trưa a. Nguyên thân biết nấu cơm, nhưng Tô Yên không biết....... Chỉ có thể đi ra ngoài mua đồ ăn. Vừa nghĩ, cô đứng lên, lấy chìa khóa đi ra ngoài. Kết quả vừa mới đi ra cửa, đã thấy một em gái nhỏ xinh đẹp đứng ở đó. Ách .....cũng không thể xem là em gái nhỏ, tuổi cô ấy cũng xấp xỉ với Tô Yên. Người kia mặc đồng phục cao trung thánh đô, trong tay cầm một cái hộp cơm trưa rất lớn . Nữ sinh sửng sốt "Chị Tô Yên, chị muốn ra ngoài sao?" Tô Yên hồi tưởng, nữ sinh này tên Lâm Y Nhân. Là học sinh cao trung Đế Đô, năm nay học cao tam. Bởi vì có một số việc, nguyên thân ra tay giúp Lâm Y Nhân, thế cho nên đến bây giờ hai người cảm tình thực không tệ. Tô Yên gật gật đầu "Đói bụng." Cô nói trắng ra. Lâm Y Nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó giơ lên hộp cơm trong tay, lộ ra khuôn mặt nhàn nhạt ý cười "Mẹ em làm cơm trưa, bảo em mang tới cho chị ăn." "Được" Tô Yên đang sờ sờ túi tiền, rất nhanh liền đáp ứng. Sau đó mở cửa phòng ra, lại quay vào trong. Lâm Y Nhân đi vào, phi thường tự nhiên, tự động đổi dép. Đem hộp cơm đặt trên bàn, tự động bắt đầu giúp Tô Yên dọn nhà. Tô Yên nghi hoặc "Em không ăn sao?" Lâm Y Nhân cười lắc đầu "Em đã ăn rồi." Tô Yên gật gật đầu, mở ra hộp cơm. Hai món ăn, một phần canh, phía dưới cùng là cơm trắng. Tô Yên cầm lấy đôi đũa, đang chuẩn bị ăn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Y Nhân "Em thật sự không ăn?" Đại khái, đây là số lần ít ỏi cô nhận sự giúp đỡ từ người khác. Lâm Y Nhân lắc đầu, động tác trong tay phi thường nhanh nhẹn giúp Tô Yên thu dọn quần áo. Xác định xong, cô liền cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 345 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 18
Edit: Tinh Niệm Cũng không biết là do ảnh hưởng của mỗi thân thể trong từng vị diện hay thế nào, mà lượng cơm Tô Yên ăn giống như lớn hơn rất nhiều. Cô cúi đầu ăn cơm, Lâm Y Nhân liền từ phòng ngoài thu thập đến phòng trong. Ở trong trí nhớ, cảnh tượng như vậy phát sinh qua rất nhiều lần. Cơ hồ mỗi cuối tuần Lâm Y Nhân đều sẽ tới tìm nguyên chủ, hơn nữa đưa cơm cho cô ăn. Đại khái là các cô đã quen biết từ lâu, thế cho nên đối với hành vi như vậy của Lâm Y Nhân cô đã tập mãi thành thói quen. Hai mươi phút sau. Tô Yên cơm nước xong. Lâm Y Nhân cũng đem căn nhà này thu thập thỏa đáng, sau đó ngồi vào ghế đối diện Tô Yên, lộ ra tươi cười . "Chị, em dọn nhà có được không?" Tô Yên gật gật đầu "Rất lợi hại." Lâm Y Nhân duỗi tay lau mồ trên mặt, nhìn thấy Tô Yên đã ăn xong rồi. Sau đó đi lên trước, đem hộp cơm thu thập tốt. "Kia, ách, chị... em đi trước." Tô Yên an tĩnh trong chốc lát "chị muốn đi mua đồ." Lâm Y Nhân sửng sốt, sau đó không xác định hỏi "Em đi cùng chị được không?" Tô Yên gật đầu. "Được" Lâm Y Nhân bị lời này của Tô Yên làm cho có chút không kịp phản ứng. Nhưng mà vẫn thật nhanh đổi giày chờ Tô Yên. Tiểu Hoa tiếp xúc không nhiều người lắm, ách .....ờm thì, nó cũng chỉ cùng ký chủ tiếp xúc qua. Nhưng, cũng không biết vì cái gì, Tiểu Hoa cảm giác Lâm Y Nhân này có điểm quái quái. Không phải nói cô có ý xấu. Mà là nói.... cùng ký chủ không quá giống nhau. Rốt cuộc, sau nửa giờ hai người trầm mặc cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Hoa rốt cuộc nhịn không được. "Ký chủ, ngài có cảm thấy Lâm Y Nhân cùng những người khác không giống nhau không?" "Chỗ nào không giống nhau?" "Ách..... cô ấy hình như là thiệt tình đối tốt với chị, thật sự là loại người yên lặng trả giá. Hơn nữa, cũng giống như, thật có thể ủy khuất chính mình vì chị a." Nhưng, loại người này..... có thể thực sự là người tốt sao? Đại khái, Tiểu Hoa tự mình bổ sung tri thức đến quá nhiều, thế cho nên cứ nhìn ai tới gần ký chủ mình, lại cảm thấy người đó có mưu đồ. Tiểu Hoa vẫn luôn đợi, kết quả ký chủ chậm chạp cũng chưa trả lời. Sau đó, Tô Yên đi vào một cửa hàng bánh kem, mua một khối bánh kem Black Forest. Duỗi tay đưa cho Lâm Y Nhân. Lâm Y Nhân vội vàng vẫy vẫy tay "Không không không, chị Tô Yên cứ ăn đi, em không quá thích ăn đồ ngọt." Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát "Thật sự?" Lâm Y Nhân gật gật đầu "Chị cứ ăn đi, không cần phải mua cho em." Tô Yên trầm mặc trong chốc lát. Cô yên lặng hỏi Tiểu Hoa "Tiểu Hoa, cô ấy không muốn ăn, nhưng cái này là ta mua cho cô ấy, nên làm cái gì bây giờ?" Tô Yên năng lực xã giao bằng 0. Cho nên vẫn là yêu cầu trợ giúp từ Tiểu Hoa. Mà đồng chí Tiểu Hoa chúng ta ..... "Ký chủ, chị có nghĩ ăn bánh kem này không?" "Ta cũng nghĩ thế" "Vậy chị có thể ăn luôn a. Bằng không quá lãng phí tiền." Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó cầm lấy nĩa lên ăn. Đi dạo phố một buổi trưa. Trừ bỏ một khối bánh kem Black Forest kia, cái gì cũng chưa mua. Trên cơ bản, Tô Yên cùng Lâm Y Nhân đối thoại như sau "Cái quần áo này em thích không? chị mua cho em." "Không không không, chị Tô Yên , không cần phiền toái." "Kia cái này thì sao? Thích không? chị mua cho em." "Không được, không được." "Vòng cổ đây? Thích không? chị mua cho em" "Không cần, quá quý giá, chị Tô Yên ." Kết quả là, khi mặt trời xuống núi. Hai người một thứ cũng không mua được. Kỳ thật Tô Yên lần này đi mua đồ, chính là muốn trả thay cho bữa cơm kia. Kết quả, Lâm Y Nhân cái gì cũng không cần. Ban đêm buông xuống, vốn dĩ phải về nhà.
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 346 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 19
Edit: Tinh Niệm Kết quả di động vang lên, người gọi đến là Kỷ Tinh Vũ. Cô tiếp máy "Alo ?" Đầu kia điện thoại "Cô giáo, chị ở đâu?!" Ngữ khí sốt ruột. Bỗng dưng, trong đầu Tô Yên liền xẹt qua bộ dáng Kỷ Diễn. Tay nắm chặt di động thoáng căng thẳng "Ở quảng trường Kim Đỉnh." "Được, cô giáo, chị đứng ở đó đừng đi đâu, tôi đi đón chị." Nói xong, điện thoại liền cắt đứt. Lâm Y Nhân thấy Tô Yên dừng bước chân, phi thường tốt bụng hỏi han "Chị Tô Yên có phải có việc hay không?" Tô Yên gật đầu. Sau đó Lâm Y Nhân nói "Em có thể tự trở về, chị Tô Yên, em đi trước." "Đợi đã." Tô Yên ra tiếng. Lâm Y Nhân cho rằng Tô Yên còn có việc, dừng lại nhìn cô. Tô Yên dừng trong chốc lát, vẫn là nói "Em hôm nay giữa trưa mời chị ăn cơm, chị muốn tặng lại em một ít đồ." Lâm Y Nhân lập tức hiểu được, trách không được chiều nay Tô Yên vẫn luôn hỏi cô có thích hay không. Cô còn tưởng rằng, Tô Yên đang khách sáo với mình. Lâm Y Nhân lắc lắc đầu, "Cái gì em cũng không cần." Tô Yên nghiêm túc "Chị không thích thiếu nợ người khác." "Nhưng chị đã cứu mẹ em với em, ơn này em còn chưa có trả đủ đâu a." Lâm Y Nhân ngữ khí cũng thực thành khẩn. Hai người ở chỗ này nói chuyện, một chiếc xe bảo mẫu đã ngừng ở trước mặt hai người. Lâm Y Nhân nhìn xe bảo mẫu, sau đó nói với Tô Yên "Chị Tô Yên, người đón chị tới rồi, em đi trước." Lúc này, cửa xe mở ra. Kỷ Tinh Vũ lên tiếng "Cùng lên xe đi, tôi đưa cậu trở về." Lâm Y Nhân lắc đầu "Không cần." Tô Yên nghe Lâm Y Nhân lại lần nữa cự tuyệt, mày nhăn lại. Duỗi tay, lôi kéo Lâm Y Nhân, xoay người liền hướng lên trên xe . Vừa đi vừa nói "Em không phải nói chị cứu em, ân tình rất lớn sao? chị đây muốn em ngồi xe đi, em nên nghe lời chút." Cuối cùng, Lâm Y Nhân thất tha thất thểu vẫn là bị kéo lên xe. Ba người ngồi ở trong xe, không biết vì cái gì, vốn dĩ trong điện thoại Kỷ Tinh Vũ thực sốt ruột cũng trở nên trầm mặc. Không khí phá lệ yên tĩnh quỷ dị. Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng "Hả ? Lâm Y Nhân này rốt cuộc là làm sao vậy?" "Cái gì?" "Cô ấy như thế nào một chút cũng không kinh ngạc? Kỷ Tinh Vũ không phải rất nổi tiếng sao? biểu hiện của cô ấy có phải quá bình đạm rồi hay không?" Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân ngồi bên người mình, lại nhìn nhìn Kỷ Tinh Vũ đối diện. Hai người kia vừa lên xe, đều trầm mặc. Tô Yên chớp chớp mắt, ra tiếng "Hai người quen nhau sao?" Hai người vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lâm Y Nhân nói "Chúng em là bạn cùng lớp." Tô Yên hiểu rõ gật gật đầu "À." Đại khái là không khí quá trầm mặc, quá quỷ dị. Để đánh vỡ cục diện bế tắc này, Kỷ Tinh Vũ lấy ra hai bình nước, đưa cho hai người đối diện. "Uống nước đi." Tô Yên nhận lấy, vặn nắp ra, "Cảm ơn" Căn cứ việc Tiểu Hoa trường kỳ dạy dỗ, một ít lễ phép đơn giản và giao lưu, cô sớm đã biết. Chỉ là ..... cô nhìn về phía bên cạnh. Lâm Y Nhân trầm mặc uống nước. Tô Yên nghi hoặc "Vì cái gì chị mua đồ vật cho em, em không cần, cậu ấy cho em thì em nhận? em không phải kêu chị là chị sao?" Theo logic của Tô Yên , một người là bạn học, một người là ân nhân cứu mạng, kia phải là đối với người sau càng tốt đi? Cô như thế nào cảm thấy Lâm Y Nhân càng thân hơn với Kỷ Tinh Vũ đây? Lâm Y Nhân sắc mặt đỏ bừng một chút, cử chỉ vô thố "Em, không có, không ......." Tô Yên xem cô khẩn trương như vậy, nói "Chị chỉ là có điểm nghi hoặc, không phải ý muốn chất vấn em, em không muốn nói, có thể không trả lời."
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 347 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 20
Edit: Tinh Niệm Lâm Y Nhân lại lần nữa trầm mặc. Đối diện, Kỷ Tinh Vũ tựa hồ cũng đang đợi Lâm Y Nhân nói. Chỉ là thấy Lâm Y Nhân trầm mặc, liền dời đi ánh mắt. Lúc này, bát quái Tiểu Hoa đột nhiên ra tiếng "Ký chủ, ký chủ!" "Ân?" "Nàng là Y Nhân" "Ta biết" "Không, không phải, tên Lâm Y Nhân, cùng tên với bản tình ca đầu tiên của Kỷ Tinh Vũ." Tô Yên trầm mặc, ngẩng đầu lại nhìn hai người kia liếc mắt một cái. Kỷ Tinh Vũ bằng vào album tình ca 《 Y Nhân 》 nổi tiếng đến rối tinh rối mù. Nghe nói là ca khúc đề tài yêu thầm . Ân, có biến. Bất quá Tô Yên không phải Tiểu Hoa, cô không bát quái. Chỉ là biết điều này, cũng đã rõ vì cái gì Lâm Y Nhân đối với Kỷ Tinh Vũ có thái độ đặc thù. Nhưng mà cũng may, quảng trường Kim Đỉnh cách biệt thự của Kỷ Diễn cũng không xa, rất nhanh đã tới nơi. Tô Yên vừa xuống xe, lực chú ý liền không ở trên hai người kia. Kéo ra cửa sắt bên cạnh, đi vào bên trong. Không có hình ảnh bác sĩ hộ sĩ một đoàn khẩn trương ra ra vào vào như trong dự đoán. Mà lại rất an tĩnh. Kỷ Tinh Vũ từ trên xe xuống, sau đó móc ra chìa khóa mở cửa phòng ra. Hắn nhanh chóng nói qua một chút tình huống. "Anh tôi từ buổi sáng hôm nay vẫn luôn bọc thảm nằm ở trên giường. Vừa mới bắt đầu, bác sĩ Trương không để ý, nhưng là mãi cho đến hiện tại, vẫn còn nằm, bác sĩ Trương sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, liền bảo tôi kêu cô giáo đến xem." Từ buổi sáng đã thế .... cũng chính là từ khi cô đi đến bây giờ vẫn luôn ngốc ở trong chăn? Chưa uống một giọt nước? Tô Yên nghĩ nghĩ liền đi vào bên trong. Mặt khác một bên, bác sĩ Trương nhìn màn hình theo dõi trong phòng, người kia vẫn không nhúc nhích. Thực nghiêm túc. Bên cạnh, bác sĩ vệ sĩ sớm đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần vừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, lập tức trước tiên chạy qua. Bác sĩ khoa ngoại sắc mặt có vẻ không tốt. Nhìn đến máy theo dõi thấy Tô Yên xuất hiện, nhịn không được hỏi "Vì cái gì chúng ta không trực tiếp đi vào xem, ngược lại hao hết tâm tư gọi cô ấy tới?" Bác sĩ Trương nhìn màn hình, nửa ngày sau mới ra tiếng "Rất rõ ràng, Kỷ Diễn sở dĩ như vậy, là bởi vì Tô Yên. Cởi chuông còn cần người cột chuông." Bác sĩ Trương khẩu khí nói chuyện như mọi khi. Nhưng là trời biết, trong lòng hắn khẩn trương tới cực điểm. Lúc này đây, là mạo hiểm. Kết cục là tốt hay là không tốt, quyết định sau này bọn họ sẽ dùng kế hoạch gì với Tô Yên. Kỷ Tinh Vũ không đi theo Tô Yên vào phòng ngủ. Hắn lẳng lặng chờ ở cửa. Cẩn thận nghe tình hình bên trong. Tô Yên đi vào. Trong phòng kín không kẽ hở, vẫn là đen nhánh một mảnh. Chỉ có ánh đèn sáng lên mỏng manh ở đầu giường. Cô đi đến mép giường, nhìn Kỷ Diễn bao vây kín mít. Ra tiếng "Kỷ Diễn." Cô vừa lên tiếng, liền nhìn người trên giường giật giật, sau đó không biết vì cái gì, bọc đến càng chặt. Tô Yên không nói nữa, cô đứng ở mép giường lẳng lặng chờ. Thật lâu sau, người trên giường chậm rãi vươn một bàn tay, sau đó kéo xuống chăn mỏng, tựa hồ là muốn nhìn xem Tô Yên còn ở đây không. Sau đó, hai đôi mắt, gặp nhau. Tô Yên ngồi xổm ở mép giường, nhìn cặp mắt Kỷ Diễn đen nhánh có chút ươn ướt Cô ra tiếng "Anh có đói bụng không?" Kỷ Diễn giật giật môi, mấp máy nửa ngày, vẫn là không nói ra lời. Cô tựa hồ cũng không có đem Kỷ Diễn trở thành một người bệnh, cô cũng chỉ nói chuyện giống như hắn là người bình thường. Đợi nửa ngày, không nghe được Kỷ Diễn nói, cô lại nói tiếp "Em chưa có ăn cơm, đói bụng." Cô biểu đạt trắng ra. Lúc này đây, Kỷ Diễn rốt cuộc ngồi dậy. Chăn từ trên người hắn chảy xuống, lộ ra bệnh phục sọc xanh sọc trắng. Bất an dò hỏi "Vậy, đi ăn cơm?"
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 348 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 21
Edit: Tinh Niệm Tô Yên gật đầu, "Hai chúng ta cùng nhau ăn." Một hồi đối thoại tiến triển thong thả, rốt cuộc có bước hành động tiếp theo. Mười phút sau. Hai người xuất hiện ở phòng khách. Tô Yên ngạc nhiên phát hiện, phòng khách chẳng những nhiều thêm một cái bàn dài, còn có thức ăn tinh xảo. Cô yên lặng nhìn, camera lập lòe ánh sáng đỏ . Kỷ Tinh Vũ không biết đi đâu, sau khi bọn họ ra khỏi phòng , cũng không nhìn thấy hắn. Thức ăn rất lành mạnh, lấy thanh đạm là chủ yếu. Đại khái là suy xét tới thân thể Kỷ Diễn. Tô Yên vẫn rất thích ăn. Sau nửa ngày, cô yên lặng ăn cơm, vừa nhấc đầu, phát hiện Kỷ Diễn đôi mắt đen nhánh nhìn mình, có chút bất an. Cô buông chiếc đũa, nhìn hắn "Anh có chuyện muốn nói với em?" Kỷ Diễn yết hầu trên dưới lăn lộn chút, thời gian qua một chút một chút , cảm giác đã thật lâu sau. Mới nghe được thanh âm hắn khàn khàn chậm rãi "Tôi cho rằng, em sẽ không tới tìm tôi nữa." Hắn ở trong lòng lặp lại ngàn vạn lần, hy vọng chính mình có thể biểu đạt rõ ràng, giống người bình thường vậy. Tô Yên không hỏi lý do, cô dừng trong chốc lát. Hỏi "Anh có di động không?" Kỷ Diễn thân thể cứng đờ, cúi đầu, nhẹ nói "Tôi , tôi không có." Không biết vì cái gì Tô Yên từ bên trong nghe ra ủy khuất. Cô đứng lên, đi quanh toàn bộ phòng khách tìm một vòng, rốt cuộc tìm được giấy cùng bút. Sau đó, viết xuống một chuỗi dãy số còn có địa chỉ. Tiếp đến, đem tờ giấy kia đẩy đến trước mặt Kỷ Diễn. "Đây là địa chỉ cùng số điện thoại của em, anh có thể gọi điện thoại cho em, cũng có thể đi tìm em." Cô nói rõ ràng, tốc độ nói chuyện chậm lại. Sau khi nói xong, cuốn tròn lại, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay Kỷ Diễn. Kỷ Diễn nhéo tờ giấy kia, rất rõ ràng, cảm xúc tốt lên không ít. Thậm chí đều có thể thấy được ánh sáng trong cặp mắt kia. Sau đó hắn rất trịnh trọng gật gật đầu "Ân" Có lẽ là bởi vì hắn cao hứng, cả khuôn mặt nhìn qua cũng có nhân khí nhiều hơn. Lúc đang ăn cơm, Tô Yên luôn là ngửi được một hương vị xa lạ. Mùi hương kia rất kỳ quái, như là máu còn có mùi bạc hà. Cho đến khi ăn xong cơm, tầm mắt cô trong lúc vô tình đảo qua tay Kỷ Diễn. Lúc trước, hắn dùng bệnh phục to rộng che đi cánh tay bị thương. Hiện giờ, chắc là bởi vì ăn cơm, lại thật cao hứng, thế cho nên đã quên việc này. Cánh tay lộ ra. Thế cho nên cô mới phát hiện trên cổ tay kia băng gạc màu trắng đã bị máu thẩm thấu. Cô nhìn miệng vết thương kia cả nửa ngày. Tô Yên tầm mắt quá rõ ràng, Kỷ Diễn cũng theo ánh mắt cô nhìn phía cánh tay. Tiếp đó, thân thể cứng đờ. Sau đó hắn lôi kéo tay áo, che khuất miệng vết thương trên cổ tay . Thấy Tô Yên biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn miết miết môi, cúi đầu "Có phải em bị dọa rồi hay không?" Tô Yên không nói chuyện. Hắn đưa cổ tay xuống phía dưới cái bàn, thanh âm nhỏ đi rất nhiều "Em, không cần sợ hãi, tôi về sau, sẽ che kín." Bởi vì Tô Yên chậm chạp không nói lời nào, hắn càng thêm co quắp. Một bàn tay hắn gắt gao nắm chặt cổ tay bị thương kia . Có ý đồ lau sạch vết máu trên đó. Tô Yên càng là trầm mặc, hắn liền càng ngày càng bất an. Cho đến khi, thấy Tô Yên trực tiếp đứng lên rời đi. Kỷ Diễn thân thể cứng đờ. Cả người trong nháy mắt lạnh cả người. Hắn cúi đầu, lôi kéo ống tay áo bệnh phục, ý đồ che đậy nơi bị thương kia. Bị chán ghét sao? Hắn cũng, không thích chính hắn. Kỷ Diễn ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy cả người phát đau. Một bàn tay để ở trên bàn, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống. Hắn phát bệnh sao? Hắn nghĩ, trước mắt từng trận biến thành màu đen, cả người đau đớn, cơ hồ sắp làm hắn ngất đi. Hắn đứng lên, muốn về phòng. Hắn biết chính mình hiện tại nhất định xấu xí khó coi cực kỳ, hắn trở lại phòng, trốn đi. Liền không cần lo lắng, dọa đến cô. Nhìn đến căn phòng cách đó không xa , bước bước chân. Từng bước một, hoạt động rất là cứng đờ.
|