Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời Quyển 1 và 2
|
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 340 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 12
Edit: Tinh Niệm Cũng là kỳ quái, kẹo sữa kia , không có nhãn hiệu, cái gì cũng không có. Vỏ bao bên ngoài chỉ là hình dâu tây nhỏ cùng một con bò sữa. Hắn tìm mãi cũng không thấy nhãn hiệu nào tương tự. Kết quả là, lăn lộn thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới Tô Yên. Liền vội vàng gọi điện thoại hỏi. Lúc này mới có một màn hiện tại này. Tô Yên nghe Kỷ Tinh Vũ tự thuật một lần, trầm mặc trong chốc lát, nói "Hắn vẫn luôn uống thuốc an thần?" Kỷ Tinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bác sĩ Trương. bác sĩ Trương lúc này đây rốt cuộc mới nói "Đúng vậy." Tô Yên cùng ông ta đối diện, lại lần nữa nói "10 năm uống thuốc an thần, trong cơ thể hẳn là đã sinh ra kháng thể, hiện tại đối với hắn, thuốc an thần có thể cho hắn ngủ trong bao lâu?" Cô thực nghiêm túc hỏi. Bác sĩ Trương suy nghĩ trong chốc lát "Hai giờ, cũng có thể ba giờ." Tô Yên trầm mặc, không nói chuyện nữa. Cô không phải bác sĩ, loại sự tình này, luôn là không có cách nào hỗ trợ. Chỉ là nhìn Kỷ Diễn bây giờ, chỉ thấy trong lòng một trận bực bội. Mà ngay lúc này, bác sĩ Trương đẩy đẩy mắt kính "Tô Yên tiểu thư, chúng ta ...... có thể nói chuyện chút không?" Tô Yên ngẩng đầu, nhìn ông. Mười phút sau, người trong phòng khách đều rời đi. Chỉ còn lại có Tô Yên cùng bác sĩ tâm lý của Kỷ Diễn . Nửa ngày sau, bác sĩ Trương cười ra tiếng "Tôi nhìn ra được, cô rất quan tâm Kỷ Diễn." Tô Yên nhìn ông ta, không có nói tiếp, tựa hồ là đang đợi ông nói xong. Bác sĩ Trương nhìn cô trầm mặc, sửng sốt, nói tiếp "Kỷ Diễn có chút tự bế, không muốn cùng người xa lạ giao lưu, nhưng tôi thấy hai người hợp ý, không bằng .....ngày sau, cô có rảnh hãy lại đây nhiều chút?" Bác sĩ Trương nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược bệnh trạng của Kỷ Diễn . Hiển nhiên là đã quên lúc trước báo cáo bệnh trạng cho Kỷ lão gia tử, Tô Yên cũng có mặt. Cho nên cô biết bệnh của Kỷ Diễn rất rành mạch. Bác sĩ Trương biểu hiện thực bình tĩnh. Nhưng thật sự tới lúc nhìn thấy Tô Yên gật đầu đồng ý. Bút ký tên bị bác sĩ Trương nắm chặt trong tay, rốt cuộc được thả ra để vào trong túi áo blouse trắng. Sau đó, bác sĩ Trương đứng lên, cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Tô Yên. "Kỷ Diễn ngày thường ít nói, cũng không muốn người khác chạm vào cậu ấy, điểm này còn mong Tô Yên tiểu thư chú ý một chút." Tô Yên gật gật đầu. Bác sĩ Trương móc ra đồng hồ, nhìn một chút thời gian, sau đó chỉ vào cửa phòng "Lúc này, Cậu ấy chắc là đã tỉnh. Khó khăn lắm cậu ta mới có bạn bè, tôi liền không ở nơi này quấy rầy 2 người nói chuyện, tôi đi trước." Bác sĩ Trương nói giỡn, cầm lấy túi tiền, đi ra ngoài. Nếu chỉ nghe bác sĩ Trương miêu tả, thật đúng là sẽ cho rằng Kỷ Diễn chỉ là người tự kỷ nhẹ, an tĩnh, có điều mắc chứng sạch sẽ không muốn bị người khác chạm vào người. Nhưng thực tế, trời mới biết bệnh của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng. Bác sĩ Trương vừa đi ra biệt thự, sắc mặt liền khôi phục nghiêm túc, vội vã đi đến biệt thự đối diện. Tô Yên ngồi ở phòng khách, móc ra một viên kẹo, ăn luôn. Ngồi trong chốc lát, mới đứng lên, đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia. Nghe ý tứ vị bác sĩ này, cô về sau, có thể quang minh chính đại tùy thời đều có thể tới tìm Kỷ Diễn? Nghĩ như vậy , cô duỗi tay đẩy ra cửa phòng. Giống như là bác sĩ Trương nói, Kỷ Diễn thật sự tỉnh. Chỉ là khi nghe tiếng mở cửa, Kỷ Diễn lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy. Viên kẹo đặt ở gối đầu trên giường, bị hắn nắm chặt ở trong tay. Tô Yên đi đến trước giường, ngữ điệu mềm ấm "Tỉnh rồi sao?" Kỷ Diễn không dám mở to mắt.
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 340 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 13
Edit: Tinh Niệm Nhưng là không biết vì cái gì, gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng. Ngực phập phồng cũng lớn chút. Kỷ Diễn không nghĩ tới, người tiến vào chính là cô. Thế cho nên vừa nghe đến thanh âm của cô, trong đầu lập tức liền hiện lên hình ảnh cô hôn chính mình. Vốn dĩ cho rằng cô còn muốn nói gì nữa. Kết quả đợi cả nửa ngày, cũng không có nghe được động tĩnh. Nghĩ đến đây, hắn mở to mắt đi xem. Kết quả là mới mở mắt, nữ sinh kia đã lại hôn đến. Xúc cảm mềm ấm, còn có, cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào. Điều này làm cho trái tim hắn nhảy lên càng ngày càng kịch liệt. Thậm chí một lần hôn qua, bởi vì bị chạm vào mà mang đến đau đớn. Tô Yên hôn một cái, nhìn thấy hắn mở to mắt, liền buông ra. Sau đó chớp chớp mắt, thực nghiêm túc "Anh là đang đợi em hôn tỉnh hay sao?" Bởi vì một câu này, Kỷ Diễn trực tiếp đỏ cả mang tai. Cả người đều có vẻ hoảng loạn. Bởi vì tự bế, rất ít cùng người khác giao lưu, huống chi là giải thích cãi cọ. Thế cho nên hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói, lại một câu cũng nói không nên lời. "Không, không phải." Nghẹn hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu như vậy. Nói xong, nhìn thấy Tô Yên gật đầu. Hắn lại trở nên càng hoảng loạn, "Tôi, tôi ....." Tô Yên duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn, an ủi "Anh chậm rãi nói, em đang nghe." Thanh âm mềm mỏng, thực nghiêm túc. Kỷ Diễn cả nửa ngày, mới bình phục tâm tình, môi mỏng giật giật "Tôi, không có, cảm thấy không tốt." Hắn không hy vọng cô hiểu lầm. Tô Yên nghe hắn nói, cắn cắn môi do dự trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói "Cho nên, anh thích em hôn anh?" Cô cẩn thận tổng kết lời nói của Kỷ Diễn. Hẳn là, ý này đi? Tiểu Hoa đối với việc ký chủ chính mình nói trắng ra, không nỡ nhìn thẳng. Này, đây là không phải quá ngay thẳng sao? Nó có nên download một ít tài liệu 36 chiêu thức tán giai gì đó cho ký chủ nhìn xem hay không? Mà càng làm cho Tiểu Hoa cảm thấy quỷ dị chính là. Lời nói ngay thẳng này, thế nhưng làm Kỷ Diễn vừa mới tiêu tán đỏ bừng, lại lần nữa hồng thấu khuôn mặt. Chỉ nhìn vành tai hắn tái nhợt, hiện tại lại đỏ đến sắp lấy máu. Hình ảnh ở trong mắt Tô Yên, giống như là cam chịu. Kết quả là ...... Cô nghĩ, Kỷ Diễn bệnh rất nghiêm trọng, hắn muốn chính mình hôn hắn, vậy liền hôn nhiều hơn mấy cái. Môi hắn thực lạnh, thực mềm, như là thạch trái cây vậy. Kết quả là, đồng chí Tô Yên của chúng ta, một bàn tay đè ở trên gối đầu, thân thể trực tiếp dán qua, cách tấm thảm cùng quần áo, hẳn là sẽ không đau đi? Nghĩ như vậy, bẹp, lại lần nữa hôn lên. Chỉ nhìn thấy Kỷ Diễn, cổ đến lỗ tai đỏ bừng a đỏ bừng. Cô nghiêm túc chỉ đạo "Lúc em hôn anh, anh phải nhắm mắt lại." Kỷ Diễn cổ đỏ bừng, thế nhưng không phản kháng, thật đúng là nghe lời nhắm mắt lại. Rõ ràng là không biết làm sao, thế nhưng còn rất phối hợp tiếp tục. Thế là, Tô Yên cắn cắn nơi này, hôn hôn chỗ nọ, đối với đôi môi mỏng kia lặp lại chà đạp. Theo dõi ở một bên khác. Hai vị bác sĩ ngồi ở trước máy theo dõi , nhìn điện đồ nhịp tim của Kỷ Diễn, trực tiếp sắp đến 200. Trong đó một người nhíu mày bất an "Cứ như vậy có được không? Thân thể hắn không thể thừa sự tình quá kích thích, rất dễ dàng xảy ra chuyện." Bác sĩ Trương uống một ngụm trà, có vẻ bình tĩnh rất nhiều. "Đối với Kỷ Diễn mà nói, đã không còn chưa lựa chọn. Con đường này tuy rằng không biết sẽ đến đâu, nhưng cũng may còn là một con đường." Hiển nhiên, vị bác sĩ kia vẫn là có chút không đồng ý. Bác sĩ Trương vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thả lỏng.
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 341 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 14
Edit: Tinh Niệm Bác sĩ Trương nói: "Sợ cái gì, dù có vấn đề, có ông ở chỗ này, lập tức cho trái tim hắn sống lại rồi giải phẫu, không chết được." Bác sĩ kia vừa nghe, càng cảm thấy hoang đường "Ông cho rằng hắn không chết được liền liều mạng lăn lộn?" Bác sĩ Trương thở dài "Ông nói, còn có biện pháp khác sao? Nhưng nếu có biện pháp tốt hơn, tôi sẽ đem tiền đặt cược cho người xa lạ như thế này sao??" "Ông có thể tìm người chuyên nghiệp hơn tới trợ giúp hắn." "Đúng, nhân tài chuyên nghiệp tốt nghiệp tâm lý học có một đống, lúc trước không phải cũng từng thử cho bọn họ bồi Kỷ Diễn rồi hay sao? Ông xem Kỷ Diễn khi nào biểu hiện ra để ý? Hắn ngay cả chính mình cũng không để bụng!" Nói xong, bác sĩ Trương cũng kích động. Cuối cùng, hai người đều từng người trầm mặc. Bác sĩ Trương sở dĩ lựa chọn Tô Yên,bởi vì ông nhìn thấy Kỷ Diễn khó có được để ý đến một vật, còn chỉ là một viên kẹo nữ sinh kia lưu lại. Đây quả thực ....thực ấu trĩ, thực buồn cười. Nhưng, hiện tại, đây là cọng rơm duy nhất. Đương nhiên, bên này khắc khẩu, không thể truyền đến Tô Yên cùng Kỷ Diễn. Bởi vì Tô Yên lúc này tựa hồ ..... hôn quá độc ác. Chỉ thấy Kỷ Diễn cả người đều bọc thảm lông, đưa lưng về phía Tô Yên. Cũng không biết là thẹn thùng không nghĩ cùng Tô Yên nói chuyện, hay là không muốn cùng Tô Yên nói chuyện. Tô Yên lôi kéo một góc chăn, mờ mịt chớp chớp mắt. Cô đều là theo ý hắn a. Vì cái gì trở mặt, không muốn cùng cô nói chuyện? Thế cho nên Tô Yên suy nghĩ hơn nửa ngày, rốt cuộc nghĩ đến một cái lý do, kết quả là ra tiếng "Em có phải hay không hôn đau anh?" Bệnh thần kinh cảm giác đau của hắn lại tái phát, cho nên mới quay đi? Sau đó, chỉ nhìn người kia tránh ở trong thảm lông, một chút phản ứng cũng không có. Tô Yên đợi một hồi lâu, rốt cuộc lưỡng lự. Hắn đây là không muốn thấy cô chứ?? Do dự một lúc "Em..... nếu không ngày mai em lại đến tìm anh, anh trước nghỉ ngơi đi?" Một câu này, rốt cuộc làm hắn giật giật thân thể, lại không có quay đầu, cũng không nói gì. Tô Yên liếm liếm môi, đây là..... muốn cô rời đi? Kết quả là, cô nhận mệnh từ mép giường rời đi. Lúc đi tới cửa, nói "Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về sau lại đến tìm anh." Cô nói xong, liền nghe được người trên giường phát ra một thanh âm nức nở. Sau đó, Tô Yên đi rồi. Chờ đến khi cô rời khỏi biệt thự, vẫn nghĩ rằng, hay là hắn cảm thấy mình hôn không đủ nhiều, hay là không đủ ôn nhu? Đại khái là cô đi quá nhanh, thế cho nên bỏ lỡ câu nói của người trốn trong chăn "Tôi, không đau." Lúc này Kỷ Diễn, chậm rì rì xoay người lại, phát hiện Tô Yên không còn ở đây nữa. Hắn ngẩn người. Sau đó buông xuống mặt mày. Hắn không có ý muốn cô rời đi. Nhưng, quá khẩn trương, hắn ở trong lòng lặp lại vài lần, mới nói ra được. Nhưng mà, cô đã đi rồi. Một khắc kia, Kỷ Diễn cảm thấy, chính mình quá vô dụng a. Hắn duỗi tay, chạm chạm vào môi mình . Chỗ đó vẫn nóng rát đau đớn. Nhưng, cũng không biết do cô hôn quá nhiều, hay là vì quá khẩn trương, giống như, cỗ đau đớn kia đã nhỏ hơn rất nhiều. Ít nhất không phải đau đến ngất, chỉ là có điểm đau đớn. Hắn nâng mắt lên, lại thoáng nhìn một cái qua cửa phòng. Sau đó xác định, cô xác thật rời đi. Kỷ Diễn nắm chặt kẹo trong tay, trong đầu không ngừng nghĩ lời nói cô trước khi đi. Vừa mới nãy cô nói là ngày mai lại đến xem chính mình. Sau đó, cô lại nói, về sau mới đến xem chính mình. Kia, có phải hay không bởi vì bản thân nãy giờ không nói gì, cô chán ghét mình?
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 342 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 15
Edit: Tinh Niệm Cảm thấy hắn rất phiền toái sao? Nghĩ như vậy, Kỷ Diễn lông mi run rẩy. Sau đó, lại đem chính mình chui vào chăn. Mà Tô Yên đi ra rồi làm gì đây? Về nhà, live stream a. Nguyên thân là chủ bá trò chơi. Bởi vì lớn lên xinh đẹp, nói chuyện phi thường vui tai, hơn nữa kỹ thuật thao tác không chê đi đâu được, cho nên ở giới chủ bá trò chơi cũng coi như là có chút danh tiếng. Hiện tại ......nhìn xem thời gian này, cũng nên phát sóng trực tiếp rồi. Về đến nhà, Tô Yên đi vào trong phòng. Thiết bị cực kỳ chuyên nghiệp, mở máy tính ra. Tiếp đến, Tiểu Hoa trong đầu nói "Ký chủ, tuyệt địa cầu sinh gọi tắt là trò chơi ' ăn gà ' ,mỗi vòng trò chơi bắt đầu có một trăm người, có nhiều loại hình thức lựa chọn, có thể chơi tổ đội giết địch, cũng có thể lựa chọn đơn lẻ. Chị phải nghĩ cách sinh tồn đến cuối cùng chỉ còn một người. Giống như là tên của game này vậy." Tiểu Hoa giới thiệu rất đơn giản. Thông qua nhiều vị diện như vậy. Tiểu Hoa đối vớ ký chủ của mình phi thường yên tâm. Chỉ cần ký chủ hiểu rõ cách chơi, khẳng định cô có thể xử lý cực kỳ tốt. Ngay khi phát sóng trực tiếp mở ra, rất nhanh liền có không ít người tiến vào phòng live stream. Tô Yên tên phát sóng trực tiếp là ' Yên Hỏa ' Thế cho nên tiến vào phòng phần lớn là " Yên Hỏa, cô cuối cùng cũng tới." "Có phải đi hẹn hò hay không? Như thế nào đến hôm nay mới mở live vậy??" ' Tiểu Yên, nhanh lên bắt đầu đi, chờ không kịp a. ' ' lão Thiết 666, sao dạo này ít xuất hiện thế???? ' Mọi người mồm năm miệng mười, khẩu khí thực thân mật, xem ra là những người xem trung thành của nguyên thân a. Sau đó, đều là một ít quà tặng, cũng không tính là nhiều. Tô Yên mở máy tính ra, mở game tuyệt địa cầu sinh. Ngón tay chậm rãi di động con chuột. Tiểu Hoa nhìn kỹ ký chủ của mình bộ dáng nghiêm túc lại nghiêm túc . Ách ...... cũng không biết vì cái gì, cứ cảm thấy quái quái. Nửa giờ sau. Khi Tô Yên đã chết năm lần, lần thứ sáu lại lần nữa tiến vào trong trò chơi. Tiểu Hoa bừng tỉnh "Ký chủ, chị......kỹ thuật này là chỉ có bị ăn hành thôi aaa." Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đều là tức giận mắng chửi cùng vui cười trộn lẫn. Tức giận mắng chính là những người mới tiến vào xem live steam "Con mẹ nó!!! Chủ bá có cái kỹ thuật gì đây? Chỉ bằng loại thủ pháp này mà cũng mở phát sóng trực tiếp?" "Nhanh cút trở về nhà đi thôi, làm mất thời gian của tôi!" "Cũng vừa mới vào cửa đã chết, cô một người cũng chưa giết chết, thế mà còn chơi đến năm lần, trình độ này còn không biết xấu hổ tự xưng kỹ thuật cao?" Mà một ít fan quen thuộc của Tô Yên, đã cười thành một mảnh "Ha ha ha ha ha, Yên Hỏa đồng chí, đây là sao? chưa tỉnh ngủ, hay là dì cả tới?" "Ôi mẹ ơi, Tiểu Yên hỏa ..... ha ha ha ha ha, cô có thể đừng dùng biểu tình nghiêm túc như thế hay không?" "Vừa thấy biểu tình kia của Yên Hỏa, ta cho rằng cô ấy muốn phóng đại chiêu, kết quả .....,con mẹ nó, ha ha ha ha" Tô Yên chậm rì rì, đẩy đẩy con chuột. Chính là động tác di chuyển chuột, đều mang theo mới lạ. Tiểu Hoa thấy thế, nhỏ giọng hỏi ký chủ "Ký chủ nhìn qua, bộ dáng không quá quen thuộc a." Tô Yên giật giật ngón tay, cô nhìn về phía camera phát sóng trực tiếp, sau đó nói "Đã lâu không chơi, hơi lạ." Biểu tình nghiêm túc kia, lại lại lần nữa đưa tới một trận cười ầm cùng với tức giận mắng chửi. "A a a a a! Ha ha ha, trời ạ, đây vẫn Yên Hỏa hay nói lời thô tục sao? Tôi như thế nào cảm thấy ...... có điểm manh đây?" "Yên Hỏa! Ta yêu ngươi, ta vĩnh viễn theo dõi ngươi!!" "Yên Hỏa đồng chí, ngươi nói lời này là nghiêm túc sao?" Sau đó Tô Yên nhỏ giọng cùng Tiểu Hoa giao lưu "Ta không quá quen thuộc những sản phẩm điện tử." Cô giải thích.
|
[Quyển 2] [Edit tiếp] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên - Chương 343 điện cạnh đại thần, đừng tự bế 16
Edit: Tinh Niệm Tiểu Hoa nghe, hiểu một chút "A, như vậy a, nếu không ..... ký chủ, hôm nay chị phát sóng trực tiếp tới đây thôi, chúng ta luyện tập một chút rồi lại phát sóng trực tiếp?" Nhảy dù thì nhảy vào trong sông, lúc thì dính độc chết đến ba lần. Cuối cùng có một lần cầm một khẩu AK thế mà lại bị người ta dùng tay không đánh chết. Tô Yên lần thứ sáu trong trò chơi, chết. Cô cảm thấy ..... ân, trước luyện tập một chút lại nói. Kết quả là, nói với camera một câu "Hôm nay live tới đây thôi." Nói xong, liền đóng phát sóng trực tiếp. Tô Yên ngồi ở trên ghế, tự bưng lên một chén nước uống, muốn bình phục một chút tâm tình. Kết quả, chuông điện thoại vang lên. Nhìn thoáng qua tên. Hướng Trùng. Cô chớp chớp mắt. Hướng Trùng, bạn trai cũ của nguyên thân. Một tên bạn trai nửa tháng hồi cao trung. Lúc ấy lý do chia tay, cũng rất thú vị. Chia tay trước khi thi đại học ba ngày. Hướng Trùng khuôn mặt thâm tình, lôi kéo tay nguyên chủ, nói "Yên Yên, anh không thể làm ảnh hưởng em thi đại học, chúng ta chia tay đi, em ổn định tâm tình tham gia kỳ thi, chờ đến khi kết thúc, lại suy xét việc chúng ta, được không?" Bởi vì cùng Hướng Trùng chia tay, làm cho nguyên chủ ba ngày kia tâm tình rất tồi tệ, ngày thi đó tâm tình kém tới cực điểm. Phát huy cực kém. Nhưng dù là như vậy, cô vẫn đạt thành tích cao nhất của cao trung Thánh Đô, nhập học đại học Thánh Đô. Vốn dĩ, thi đại học kết thúc, nguyên thân còn có hy vọng tới Hướng Trùng, cho rằng hắn rất nhanh sẽ trở về bên mình. Kết quả ..... chờ chờ. Chờ tới khi Hướng Trùng ở trên mạng tuyên bố cùng một nữ sinh khác thổ lộ thành công, hơn nữa còn ở bên nhau. Nguyên thân chịu không nổi đả kích, nửa học kỳ sau đại học mắc phải bệnh tâm lý, sau đó...... nhảy lầu. Tô Yên không quên, chính mình chiếm cứ thân thể nguyên chủ, thì cần phải thực hiện một tâm nguyện chưa hoàn thành của cô ấy. Điện thoại vang lên thật lâu, bởi vì Tô Yên chậm chạp không tiếp máy, nên bị cắt đứt. Cô hỏi Tiểu Hoa "Tiểu Hoa, nguyện vọng nguyên chủ là muốn cho ta thay cô ấy báo thù sao?" "Ách, ký chủ.... này, không phải nguyện vọng của cô ấy ......." Lúc này Hướng Trùng lại lần nữa gọi tới Cô tiếp máy "Alo?" "Tiểu Yên, là anh." Đại khái cho rằng Tô Yên không nhớ hắn, cho nên tự báo tên. "Có việc sao?" Đầu kia điện thoại bị Tô Yên việc công xử theo phép công như vậy khiến cho hắn an tĩnh thật lâu. Sau đó, nói "Tiểu Yên, chúng ta có thể gặp mặt không?" Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát "Lý do gì?" Thanh âm bên kia đã trở nên có chút nôn nóng "Tiểu Yên, chẳng lẽ, em không nghĩ muốn gặp anh sao? Chúng ta dù có chia tay, cũng vẫn là bạn bè, gặp nhau một lúc mà thôi, em không cần phòng bị anh như vậy." Tô Yên thanh âm thong thả "Thứ nhất chúng ta không phải bạn bè, thứ 2, nếu anh không có lý do đầy đủ, tôi cũng không muốn cùng anh đơn độc gặp mặt." Nghe thế, Hướng Trùng thở dài "Tiểu Yên, anh không có ý khác ....... tính, Tiểu Yên anh nghe ra được, tâm tình em không tốt, chờ tâm tình em tốt lên một ít anh lại gọi điện thoại cho em." Nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó, Tô Yên tiếp tục hỏi Tiểu Hoa "Nguyện vọng củ nguyên chủ là cái gì?" Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, nói "Ký chủ, nguyện vọng nguyên chủ là muốn lấy về sổ nhật ký, còn có một phần lễ vật đầu tiên cô ấy đã đưa cho Hướng Trùng." Tô Yên nắm di động trong tay một lúc. Nửa ngày sau "Sổ nhật ký? Lễ vật?" "Ký chủ, nguyên thân tự sát, hơn phân nửa là bởi vì cô ấy tự ti , để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Mà phần lớn, có quan hệ với quyển nhật ký kia."
|