Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
|
|
Chương 30
Tầm mắt Trầm Hoan gắt gao chăm chú dừng trên màn hình TV> Theo thanh âm biên tập viên, trên TV xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trên đường phố máu chảy đầm đìa, xe cứu thương của bệnh viện, cảnh sát võ trang hạng nặng, chấp nhất súng ống tuần tra. Một màn này đã kích thích Trầm Hoan thật sâu. Ba rạp hát khắc Tarot, đó không phải là nơi Phó Tư Dịch muốn đi sao? Hồ Tĩnh từng nói, hắn còn ở đó muốn xem ca kịch. “Làm sao vậy, cô có bạ ở kia?” Trần San nhìn sắc mặt cô không đúng, thử thăm dò hỏi. “Có.” Thanh âm Trầm Hoan đang run rẩy. “Có thể liên hệ được không? Mau gọi điện thoại hỏi một chút. Đây đều là việc phát sinh đêm qua. Cô vẫn đều bận rộn, cũng không biết.” Lời này đã nhắc nhở Trầm Hoan, cô lung tung gật đầu, vội vàng ra cửa. Lấy ra di động trong túi, Trầm Hoan đi tới nơi yên tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, cô gọi cho Phó Tư Dịch, trong điện thoại vẫn là âm thanh đô đô. 40 giây sau, giọng nữ máy móc lạnh băng đúng giờ vang lên. “Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry! The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later.” Cô hung hăng ngắt máy, lại ấn gọi lại một lần. Chưa bao giờ nôn nóng như thế này, lòng bàn tay vì khẩn trương mà toát mồ hôi, một khắc đều không ngừng lại, không ngừng hoạt động bước chân. “Nghe điện thoại, Phó Tư Dịch, tiếp điện thoại,......” Trầm Hoan cơ hồ bật khóc. Hành lang phía sau có hai người đàn ông đi đến, đối thoại của họ rõ ràng rơi vào tai Trầm Hoan. “Ngày hôm qua, tập kích ở Paris đã chết không ít người a. Tôi nghe nói còn có người chết là người Trung Quốc.” “Phải không?” “Là minh tinh. Cậu nói có phải hay không xui xẻo, ở rạp hát xem ca kịch đang tốt, đụng phải chuyện xui xẻo, mạng đều mất.” “Ai nói không phải đâu? Đang yên đang lành, ai da!” “.........” Người đi xa, thanh âm nghị luận cũng xa dần, tay chân Trầm Hoan lạnh lẽo, trong lóng lại càng lo lắng, trên mặt một mảnh tăm tối, lẩm bẩm nói, “Sẽ không trùng hợp như vậy, nhiều người như vậy, như thế nào sẽ là hắn.” Lời cô nói không làm vơi bớt chút bất an trong lòng, ngược lại làm bản thân càng sợ hãi, Trầm Hoan run rẩy tìm trong danh bạ. Cô nhớ rõ cô có số điện thoại của Tiểu Dư trợ lý Phó Tư Dịch, hẳn là có thể liên lạc được. Như cô dự đoán, điện thoại thật mau đã được kết nối, vừa kết nối được, Trầm Hoan đã gấp không chờ nổi mà mở miệng, “Xin chào, là Dư Trạch sao? Phó Tư Dịch đâu, Phó Tư Dịch có gọi điện thoại cho anh không?” Đối phương im lặng trong chớp mắt, ngữ khí đồng dạng nôn nóng, “Hứa tiểu thư, điện thoại của Phó tiên sinh từ tối qua vẫn luôn không có người nghe máy. Tôi cũng không biết ngài ấy ở nơi nào.” Trầm Hoan sững người, đầu óc một mảnh hỗn độn. “Tôi đang muốn tìm người, nhưng tôi không có biện pháp phân thân, Hứa tiểu thư, cô có thể hay không, giúp tôi đi tìm người.” “Có.” Cô cực lực trấn định bản thân. “Tôi nhờ bạn ở Paris hỗ trợ tìm, cô đi chung cư của Phó tiên sinh xem hắn đã trở lại hay không, địa chỉ tôi cho cô.” “Được, mau đưa tôi.” Rõ ràng khi buổi sáng đi, thời tiết còn mát mẻ, không nghĩ tới chạng vạng, liền mưa to tầm tã, chân trời mây đen dày đặc. Trầm Hoan không kịp mang dù, liền chạy vào trong mưa, phất tay đón taxi. “Đi đường Nam Hoa.” Cô đọc địa chỉ dị thường rõ ràng. Tài xế thấy cô một thân nước mưa, tóc đều ướt, kinh ngạc, “Cô gái nhỏ, mưa lớn như vậy mà cô không mang dù?” “Bác tài, tôi có việc gấp.” Trầm Hoan nhăn mi. “À.” Tài xé không nhanh không chậm mà đạp chân ga, xe đi ra ngoài. Trong xe có radio, tài xế mở đến kênh DJ, đúng lúc nói đến sự kiện tập kích ở Paris, miêu tả thực tường tận, thời gian chuẩn xác đến từng phút, Trầm Hoan nghe được hốt hoảng. Phảng phất toàn thế giới đều bị sự kiện Paris tập kích bao trùm. “Con gái tôi mấy ngày hôm trước còn nói muốn đi cái rạp hát gì gì kia, may mắn không đi, bằng không, gặp chuyện thì làm sao bây giờ.” Tài xế lảm nhảm, mới nghe xong vài câu, liền không nhịn được tiếng cảm thán. Bên ngoài mưa tầm tã đập vào cửa sổ xe, từng vệt nước uốn lượn chảy xuống, thời tiết như vậy, giống như là có người muốn rời đi. Trầm Hoan mím chặt môi, không nói lời nào. Tài xế thấy cô thật lạnh nhạt, hậm hực mà ngậm miệng, chuyên tâm nghe tin tức. Không bao lâu, tốc độ xe liền chậm lại, là gặp kẹt xe. “Thời điểm này đều như vậy, kẹt xe.” Tài xế thấy thần sắc cô nôn nóng, giải thích đơn giản. “Cô cũng không cần sốt ruột, chờ một lát liền tốt, tôi chạy xe nhiều năm, trong lòng đều hiểu rõ.” Trầm Hoan dựa vào ghế, cầm lấy di động, lại gọi điện thoại cho Dư Trạch, thật mau liền có người nghe máy, cô hỏi trước, “Thế nào, có tin tức không?” “Còn không có, tôi còn đang tìm. Hứa tiểu thư, cô tới rồi sao?” “Trên đường kẹt xe, tôi đang chưa đi được.” Trầm Hoan cười khổ, thật là nhà dột còn gặp mưa dầm. Phía sau lưng ướt, quần áo lạnh như băng dán trên người, thật không thoải mái, Trầm Hoan không rảnh bận tâm, “Anh tiếp tục tìm đi, tôi cúp máy.” Tài xế tốt bụng mở điều hòa, giảm bớt lạnh lẽo trên người cô, Trầm Hoan thấp giọng nói cảm ơn. Tài xế xua xua tay, ý bảo không có việc gì. Một lát sau, nhìn thần sắc cô không đúng, không khỏi lo lắng, “Cô gái, cô gấp như vậy, là muốn làm cái gì a?”
|
Chương 31
Rõ ràng là ngốc trong xe nhưng cô có cảm giác mưa đang rơi trên người mình, bị nhốt trong xe từng giây từng phút đều như bị giày vò. Tài xế nhiệt tình như vậy, cô yếu ớt muốn giải tỏa nôn nóng bấ an trong lòng, nhất thời nói, “ Tôi muốn tìm người, hắn cũng đi Paris, liền sợ xảy ra chuyện, từ đêm qua không thể liên hệ được cho hắn.” “Người quen biết đều đi tìm?” Trầm Hoan lắc đầu, cô trừ Phó Từ Dịch và Dư Trạch ai cô cũng không quen biết. “Cô gái nhỏ, cô đừng vội, ta nghe tin tức nói cũng chỉ có người Trung Quốc bị thương, giống như còn là minh tinh. Bạn cô sẽ không có việc gì.” Trầm Hoan cười khổ, cô cũng hy vọng không có việc gì, chính là Phó Tư Dịch là người trong giới giải trí, làm như thế nào cô không lo lắng đây. Mấy ngày hôm trước, cô còn đối với Phó Tư Dịch nói lời tàn nhẫn, đến nay Trầm Hoan còn nhớ rõ lúc ấy trên mặt Phó Tư Dịch đều là chua xót. Càng nghĩ càng hối hận, cô không nên nói như vậy. Nếu hắn......... Trầm Hoan nhắm mắt, không dám tiếp tục nghĩ. Cũng may xe rốt cuộc lại cỏ thể di chuyển, hai mươi phút sau, đã tới đường Nam Hoa. Trầm Hoan đẩy ra cửa xe đi thẳng xuống xe, phía sau tài xế tốt bụng muốn cho cô mượn dù, Trầm Hoan cũng không để ý tới. Nơi Phó Tư Dịch ở chính là một khu xa hoa, bảo vệ cửa thật nghiêm khắc, cô muốn đi vào, bị ngăn lại. Trong lúc giằng co, trong cửa đi ra một bảo an thân hình cao lớn, nhìn cô bị nước mưa ướt như con gà bị rớt vào nồi canh, nhíu mi, “Cô là kêu Hứa Trầm Hoan?” “Đúng.” Trầm Hoan ngẩn ra một chút, gật đầu. “Vậy cô vào đi.” Bảo an đối với người chỉ huy bên trong xuống tay ý bảo cho đi. Trầm Hoan cảm kích mà cảm ơn, theo khe hở mở rộng bước nhanh đi vào. Bảo an mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh như thế nào lại để cho cô ấy vào?” “Vừa rồi có điện thoại từ hộ gia đình lầu bốn, nói có người tên Hứa Trầm Hoan đến liền để cô ấy đi vào.” Bảo an cao lớn vuốt cái ót một chút, tùy ý giải thích. “Thì ra là tìm Phó tiên sinh.” Người kia nhìn đền sáng trên lầu chung cư, làm như vô ý mà gật gật đầu. Cô một đường đi tới, trong lòng còn không có nghĩ tới vì sao bảo an chỉ hỏi cô một câu có phải Hứa Trầm Hoan hay không, liền cho cô đi vào. Thang máy cũng đã tới lầu bốn, theo biển số nhà nhìn từng cái, Trầm Hoan tìm được số nhà 403 Dư Trạch nói cho cô. Ngừng ở cửa, Trầm Hoan đem tóc ướt bai bên sườn mặt vuốt sang một bên, trực tiếp ấn chuông cửa. Liên tục ấn ba lần, không ai mở cửa. Trầm Hoan dừng một chút, ngón tay ấn chuông cửa run nhè nhẹ. Cô run run hạ tay, chưa từ bỏ ý định mà liên tục ấn thêm vài lần. Cửa màu xám bạc không chút sứt mẻ. Trầm Hoan tuyệt vọng, tay vô lực mà buông xuống. Hắn không ở đây. Một lát sau, đinh một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, Trầm Hoan nháy mắt như sống lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trợn to mắt. Cánh cửa kẹt một tiếng được mở ra, ánh sáng chiếu ra, lộ ra thân hình một người, ngược sáng, thân hình cao lớn. Một người hoàn hảo không chút hao tổn. Cảm ơn trời đất, là Phó Tư Dịch. Thân hình Trầm Hoan buông lỏng, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng. Tay Phó Tư Dịch còn chống trên khung cửa, đầu hơi hơi cúi, tầm mắt dừng trên người cô như gà rớt vào nồi canh, mắt lộ kinh ngạc, “Trầm Hoan, em sao vậy? Như thế nào cả người đều là nước?” Tác giả có lời muốn nói: Mượn sự kiện tập kích Paris. Hiện tại cả người chật vật, ướt đẫm, ống quần còn nhỏ nước, có thể thấy được bên ngoài trời mưa có bao nhiêu lớn. “Mau vào đi.” Phó Tư Dịch không đợi cô đáp, liền túm lấy tay áo ướt đẫm của cô kéo vào. Vào cửa, Trầm Hoan cúi người muốn đổi giày, Phó Tư Dịch ngăn cô lại, “Em nên đi tắm nước nóng trước. Bằng không, sẽ cảm mạo.” “Tôi không có quần áo.” Trầm Hoan nắm vạt áo, quẫn bách đến cực điểm. Khi nói chuyện, cô đã bị Phó Tư Dịch mang vào phòng tắm. Hiện tại Trầm Hoan cả người ướt đẫm, quần áo dán vào người, đường cong trên người đều lộ.
|
Chương 32
“Em đi vào trước, quần áo để anh nghĩ cách.” Hắn chuyển tầm mắt, xoay người đi mở nước nóng. Trầm Hoan đứng ở trong phòng tắm, xấu hổ đến không biết làm sao. “Quần áo không nhanh như vậy, anh trước tìm cho em áo tắm dài. Em mặc tạm trước đã.” Phó Tư Dịch sau khi pha nước tắm ổn thỏa,lại đi ra ngoài. Thân thể Trầm Hoan lạnh lẽo, ôm chặt cánh tay chính mình, trầm mặc để Phó Tư Dịch sắp xếp. Chỉ chốc lát, Phó Tư Dịch quay lại, trong tay là áo ngủ màu trắng to rộng, còn có một kiện áo sơmi, nhìn dáng vẻ, là kiểu nam. Không cần nghĩ, Trầm Hoan liền biết nhất định là của Phó Tư Dịch, cô đỏ mặt. “Đây đều là đồ mới. Em trước mặc tạm một chút.” Phó Tư Dịch nhẹ nhàng khụ một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên. Trầm Hoan trầm thấp dạ một tiếng. Im lặng một lát sau, Phó Tư Dịch lui ra ngoài, lúc gần đi, còn tri kỷ giúp cô kéo cửa kính đóng lại. Phó Tư Dịch ở cửa một lát, xoay người đi ra ban công gọi điện thoại, “Giúp tôi dưa một bộ quần áo nữ lại đây. Cao tầm 1m67, 95 96 cân đi. Còn có một bộ nội y, kích cỡ.....” Phó Tư Dịch nhắm hai mắt nghĩ lại dáng người Trầm Hoan, nhẹ nhàng than một tiếng, cười, “Khả năng 34B.” Trợ lý bên kia không biết như thế nào, mãnh liệt ho khan, thanh âm xông thẳng đến tai Phó Tư Dịch, sắc mặt hắn ửng đỏ, vội vàng cúp điện thoại. Buồn rầu vuốt nhẹ thái dương, Phó Tư Dịch thở dài. Phỏng chừng, cằm trợ lý của hắn không biết rớt nơi nào rồi. Trầm Hoan tùy ý mở nước giặt sạch đồ cũ, sau đầu tóc xù xù, liền đứng phát ngốc. Bên trong cô tổng thể đều không mặc cái gì, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên ngoài là kiện áo choàng tắm. Ngừng một lát, Trầm Hoan mắt sắc phát hiện máy sấy, lúc này mới thở phào một hơi. Từ trong quần áo lấy ra nội y ướt nước, thổi máy sấy một hồi lâu, cảm giác có thể mặc, mới mặc lên người. Áo choàng tắm to rộng, vạt áo dài tới mắt cá chân, bên hông lỏng lẻo, cô nhìn mình trong gương bọc mình giống như nhộng, mặt còn đỏ mà đạt cái loại hiệu quả này. Cô biết chính mình nên đi ra ngoài, chính là đi ra ngoài lại làm sao bây giờ? Phó Tư Dịch hỏi cô, cô nên trả lời như thế nào đây. Bên ngoài ẩn ẩn có tiếng nhạc truyền đến, hình như là một khúc dương cầm. Trong thanh âm du dương, đột nhiên truyền đến một tiếng “lạch cạch”, như tiếng đóng cửa phòng bếp. Cô nghe một lát, rốt cuộc đi ra ngoài. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, không ít nhà sáng lên ánh đèn. Phòng khách không có ai, cô khó xử đứng ở cửa, do dự không bước. Phó Tư Dịch đúng lúc từ phòng bếp bước ra, thấy cô đứng ngốc ở đó, thanh âm trầm thấp, ôn nhu nói, “Lại đây uống chút canh gừng, làm ấm người.” Lúc này Trầm Hoan mới nhìn đến trên bàn trà có một chén canh gừng, hơi nóng lượn lờ. Cô thuận theo mà đi qua, ngồi xuống, bưng chén lên. Chén canh còn chưa chạm đến khóe miệng, liền cảm giác ghế sô pha bên cạnh run lên, Trầm Hoan liếc mắt một cái, thì ra Phó Tư Dịch ngồi xuống đối diện cô, đồng thời còn thuận tay tắt nhạc đi. Hương vị canh gừng có chút cay, độ ấm vừa vặn, Trầm Hoan uống một ngụm rất nhỏ. Một chén cạnh này, cô uống mất sáu bảy phút. Phó Tư Dịch cũng không thúc giục, tư thái trước sau thanh thản. Cô liếm liếm canh còn sót lại bên miệng, nhìn như chưa hết thèm mà đặt chén xuống. Tầm mắt Phó Tư Dịch nhìn qua, cười hỏi, “Còn muốn uống nữa sao?” Trầm Hoan lắc đầu. Vừa rồi cô uống chậm như vậy, không phải cố tình biểu hiện hình tượng thục nữ gì, chỉ là cố tình kéo dài thời gian thôi. Canh cũng uống xong rồi, có nhiều lời nên nói thẳng. Tỷ như, cô vì cái gì một thân chật vật, dầm mưa đến đây? Đến làm gì? Cô biết Phó Tư Dịch sẽ hỏi. Chỉ là cô không biết biết hắn sẽ lấy hình thức gì tới hỏi. “Quần áo rất nhanh sẽ đưa tới, em chờ một chút.” “Được, cảm ơn.” “Đợi thêm chút nữa anh đưa em về, em giống như không mang dù, đừng để bị ướt.” Thanh âm Phó Tư Dịch ôn hòa đàm đạm. Trầm Hoan mê man mà ngẩng đầu, không biết nói gì mà nhìn hắn. Hắn muốn đưa cô về? Cái gì cũng không hỏi? Không hỏi đột nhiên sao lại chạy tới? “Làm sao vậy?” Hắn nhận được biến hóa cảm xúc của cô, có chút lo lắng. Giờ phút này, mặt mày Phó Tư Dịch ôn nhu, tay còn thanh thản đặt trên lưng sô pha. Đột nhiên Trầm Hoan một khắc liền minh bạch, Phó Tư Dịch là cho cô lựa chọn. Kỳ thật, hắn có thể nói thẳng, bức cô nói ra đáp án hắn muốn, nhưng hắn vẫn dung túng cô thay đổi thất thường, do dự. Nếu, Trầm Hoan hiện tại cũng không cho hắn một lời giải thích, Phó Tư Dịch cũng sẽ không hỏi. Nếu cô nói muốn đi, chỉ sợ hắn cũng không nói một câu giữ lại, mà tự mình đưa cô đi hay chỉ đưa cô một cây dù che mưa chắn gió, im lặng nhìn cô rời đi. Trầm Hoan nhìn chằm chằm hoa văn trên dép lê, vô thức mà đùa nghịch ngón tay. “Tôi vừa rồi có gọi điện thoại cho anh, nhưng không ai nghe máy.” Trầm mặc hồi lâu, cô rầu rĩ mở miệng. “Em gọi điện thoại cho anh? Di động anh ngày hôm qua bị trộm khi đi dạo phố, cũng không biết.” Phó Tư Dịch hơi hơi nhíu mày, có chút ảo não. “Làm sao vậy, là có chuyện gì sao?” Cô nắm ngón tay mình, hồi lâu mới phun ra một câu, “Cũng không có việc gì, chỉ là nghe Paris gặp tập kích, gọi điện thoại cho anh không được, có chút lo lắng.” Phó Tư Dịch ngẩn ra, sau đó cười, “Thì ra là như thế. Ngày hôm qua anh có chút việc, liền không đi, tránh thoát chút hỗn loạn. Xin lỗi, làm em lo lắng.” Trầm Hoan “Ngô” một tiếng, vẫn cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, “Ngày đó, thực xin lỗi.....” Phó Tư Dịch mày vừa động, không rõ nguyên do. Cô lại chỉ cúi đầu, không có nói nữa. Cô đối với hắn đúng là có chút oán khí, chỉ là chút oán khí này khi biết được hắn có thể gặp nguy hiểm đã biến mất không chút tăm hơi. Lúc ấy cô đã quên mất những oán khi đó, chỉ có thể nghĩ nhanh tìm được hắn, biết hắn vẫn bình an.
|
Chương 33
Thời khắc anh vừa mở cửa, thấy anh một người hoàn hảo, đứng ở cạnh cửa, quan tâm hỏi cô vì sao cả người ướt đẫm. Trầm Hoan tâm liền mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Cô không có biện pháp lừa chính mình, làm thế nào oán anh, cô vẫn là rất thích anh. Nghĩ đến đây, ủy khuất hai đời của Trầm Hoan đồng loạt kéo tới, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, mím môi nhìn về phía Phó Tư Dịch. Nhìn cô một bộ dáng muốn khóc, ngực Phó Tư Dịch đột nhiên chấn động, lúc này mới thấy chính mình có chút quá đáng. Hắn đứng lên, một bước tới trước mặt cô, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô. Tay bị cầm, Trầm Hoan ngơ ngẩn nhìn đôi tay to hơn tay cô rất nhiều, lấy một tư thế khống chế, hoàn toàn bao trọn tay cô ở giữa. Nước mắt, không kịp phòng bị mà đột nhiên lăn xuống. “......Phó Tư Dịch, anh thật là rất đáng giận.....” Cô khụt khịt, lên án, vẫn là không tránh khỏi độ ấm đầu ngón tay anh. Phó Tư Dịch trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc kết quả như hắn dự đoán xuất hiện. Hắn cũng không có thật sự vui sướng, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng co thành một đoàn. Ai nói yêu không phải là lưỡng bại câu thương đây? “Trầm Hoan, thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.....”Hắn lẩm bẩm, một lần lại một lần. Càng khẩn trương mà nắm chặt tay cô, cúi người về phía trước, hôn lên nước mắt trên má cô. Nước mắt Trầm Hoan càng chảy dữ dội, hắn hôn đến càng nhẹ nhàng mềm mại, càng dày đặc. Trong miệng vẫn là câu nói “Thật xin lỗi.” Thật xin lỗi, không nên ích kỷ như vậy. Rõ ràng biết lún sâu vào vũng bùn, lại còn đối với cô không ngừng mơ tưởng, nghĩ buông cô ra, nhưng lại luyến tiếc. Thật xin lỗi, lại hại cô khóc. Thật xin lỗi, trước kia, sau này, đều thật xin lỗi. Còn nghĩ muốn cô, chỉ nghĩ đến một mình cô. Nước mắt cô, làm anh thật đau lòng, cũng tự trách. Về sau không để cho cô khóc, được không? Hắn tự nói trong lòng. Dần dần nước mắt Trầm Hoan dừng lại, bị hắn hôn làm cho thật ngượng ngùng, đầu nghiêng sang một bên, không chịu nhìn hắn. Phó Tư Dịch vẫn nhìn cô, ánh mắt chớp động, “Ngày đó, buổi biểu diễn đã bắt đầu, nhưng em không tới. Anh cho rằng em hận anh, không muốn tới. Sau đó, trong chỗ nghỉ, có người nói với anh, em đi máy bay xảy ra chuyện, lại hoàn toàn không có tin tức của em. Em không biết, anh có bao nhiêu lo sợ.” “Sau đó, tin tức em gặp nạn được chứng thực, anh thật muốn.....” Phó Tư Dịch dừng một cái chớp mắt, lại nói, “Lễ tang của em ngày đó, trời đặc biệt tốt. Tốt đén hết thảy đều không giống hiện thực.” “Ngày hôm qua, ở Paris anh có việc, không đi rạp hát, tránh đi tai nạn kia. Sau đó, anh nghe được chuyện xảy ra. Anh liền nghĩ, như thế nào bản thân không đuổi kịp, hai em bị nhiều như vậy.....” “Đừng nói.... Đừng nói nữa.” Trầm Hoan giơ tay chặn môi Phó Tư Dịch, không cho anh nói tiếp. Cô nghe anh nói lời này, nghĩ đến mà đã thấy sợ. Phó Tư Dịch miễn cưỡng cười một cái, ngồi dậy, nâng mặt cô lên, hôn lên ấn đường cô, khẩn cầu nói, “Trầm Hoan, anh biết mình quá phận. Có thể hay không cho anh một cơ hội. Anh không nghĩ sẽ lại hối hận, không nghĩ em sẽ lại rời xa anh.” Trầm Hoan ngẩn ngơ nhìn lại anh, đỏ hốc mắt. “Em......” Cô mở miệng. “Đinh!” Chuông cửa vang lên, lời nói của Trầm Hoan đến đầu môi lại lặng lẽ nuốt trở về. Phó Tư Dịch nhăn mày lại, không nhúc nhích. “Đinh, đinh.” Chuông cửa vang lên liên tục vài tiếng. Hắn không thể làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, chống thân thể, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa là trợ lý đưa quần áo tới, cửa vừa mở, trợ lý nhịn không được đưa mắt nhìn trong phòng. Phó Tư Dịch ngăn trở tầm mắt trợ lý rình coi, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, duỗi tay tiếp lấy túi quần áo, ngữ điệu lạnh lùng, “Nhìn cái gì?” “Cái kia.....” Tâm bát quái siêu cường của trợ lý còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa lớn liền đóng lại. Phó Tư Dịch cầm quần áo, đi trở về, nhìn cô lại cúi đầu, chỉ đành ôn nhu dặn dò, “Trước đi thay quần áo.” Việc cô mặc áo ngủ của mình thực sự làm hắn sung sướng, nhưng cũng không tốt lắm. Phó Tư Dịch thấy Trầm Hoan nghe lời mà cầm túi vào phòng tắm, chính mình xoay người thu thập chén để vào phòng bếp. Sau khi thu thập tốt chén đĩa, Trầm Hoan cũng vừa từ phòng tắm ra tay xách theo một cái túi. Trong túi là quần áo ướt của Trầm Hoan. “Cái kia, chị San gọi điện thoại tới thúc giục em trở về.” Lúc ấy cô vội vàng chạy đi, qua lâu như vậy cũng chưa gọi điện về, Trần San thật lo lắng cho cô. Phó Tư Dịch ngẩn ra một chút, dấu đi thần sắc mất mát bên trong, hào phóng mà nói, “Được, anh đưa em về.” Cô đi theo Phó Tư Dịch ra tới cửa, thấy giày cô ướt đẫm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà nằm ở một bên. “Vừa rồi quên nói cô ấy lấy đôi giày lại đây, quá ướt, không thể đi.” Phó Tư Dịch nhíu mày, hối hận chính mình sơ ý. “Không quan trọng, ướt cũng có thể đi.” “Ướt như vậy đi thế nào đây?” Hắn nhăn mày lợi hại hơn. Trầm Hoan há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra lời. Phó Tư Dịch phát hiện ngữ khí chính mình quá mức nghiêm khắc, khụ một tiếng, xoay người đem cô đẩy trở về phòng khách, “Em trước tiên ngồi đây, anh đi mua cho em đôi giày.” Không để cô cự tuyệt, thân ảnh cao lớn của Phó Tư Dịch cũng đã biến mất ở cửa. Trầm Hoan yên lặng thở dài, thành thật chờ đợi. Hai mươi phút sau, Phó Tư Dịch đã trở lại, trong tay còn xách theo một cái hộp. Có thể bên ngoài mưa còn chưa ngừng, đầu vai anh ướt một mảnh. Hắn muốn thay cô đổi giày, Trầm Hoan vội vàng đứng lên, ý tứ cự tuyệt. Phó Tư Dịch ấn chân cô xuống, khiến cô ngồi trở về, “Đừng nhúc nhích.” “Em tự mình có thể.” Tay hắn đụng phải gan bàn chân cô, nhiễm hơi ẩm bên ngoài, có chút lạnh, Trầm Hoan nhịn không được rụt chân lại, lại bị Phó Tư Dịch kéo trở về.
|
Chương 34
“Anh biết em có thế đi, chỉ là anh muốn làm như vậy.” Hắn cúi đầu, nghiêm túc rút đi đôi dép lê, thanh âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng. Tâm tư kháng cự của Trầm Hoan liền không còn, cả người đều đắm chìm trong vui sướng chua chua ngọt ngọt của Phó Tư Dịch. “Còn tốt, lần này anh còn không có quên mua vớ.” Phó Tư Dịch cười cười, muốn giảm bớt khẩn trương của Trầm Hoan. Cả người hắn khiêm tốn mà ngồi xổm dưới gối cô, đầu gối đặt hai chân của Trầm Hoan, chân cô cùng tay to của hắn đối lập, còn nhỏ hơn một chút, một tay có thể cầm toàn bộ. Phó Tư Dịch vươn tay, còn rất hứng thú mà cầm thử, liếc nhìn cô một cái, thanh âm liền nhiễm ý cười, “Thật nhỏ.” Trầm Hoan không dám nhìn, mặc cho sắc đỏ che kín gương mặt. Có thể đừng nói chuyện hay không. Cô rất khẩn trương. Phó Tư Dịch ngưng thần buộc dây giày, đặt xuống, “Xong rồi, đi thử xem cảm giác thế nào.” Hắn chọn cho cô là một đôi giày thể thao màu trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đơn giản. Trầm Hoan đi thử vài bước, thực thoải mái, khẽ nói, “Thật thoải mái.” Phó Tư Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa lòng gật gật đầu. “Đi thôi, anh đưa em về.” Hắn đi vài bước, phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, nghi hoặc xoay người lại, nhìn người không nhúc nhích đứng yên tại chỗ hỏi. “Làm sao vậy?” Trầm Hoan ngơ ngác nhìn giày mới dưới chân, thanh âm nhỏ như muỗi kêu. “Phó Tư Dịch, em đói bụng.” Tác giả có lời muốn nói: Không cần đánh tôi, tôi xác thực thích tạp văn. Phó Tư Dịch sửng sốt một chút, phút chốc mà nhẹ giọng bật cười. Hắn nhìn cô một hồi lâu, mới cất bước đến bên người cô, nhìn người đang cúi thấp đầu, ôn nhu hỏi, “Là muốn ra ngoài ăn hay ở đây?” Im lặng một hồi, Trầm Hoan vẫn nhỏ giọng nói, “Nơi nào cũng được.” Ánh mắt Phó Tư Dịch sáng vài phần, tay nắm lại một chút lại buông ra, “Ta nhớ rõ tủ lạnh còn chút mì, liền làm.” Hắn kiệt lực dể thanh âm chính mình bình tĩnh. “Muốn ăn??//?? Sao?” “Có thể.” Phó Tư Dịch đứng ở bên người cô không nhúc nhích, Trầm Hoan nhịn không được ngẩng đầu ngước mắt liếc mắt nhìn hắn một cái. Một cái nhìn làm tim cô nhấc tới cổ họng. Ánh mắt hắn càng nhìn càng nóng, phảng phất như hiểu rõ suy nghĩ trong tim cô. “Trầm Hoan, anh nấu cơm tương đối chậm, hao phí thời gian rất dài,.....” Hắn nhìn cô căn môi, ánh mắt liền nhân từ, “ Dài đến đêm nay em có khả năng đều không thể trở về được.” Trầm Hoan ngừng một lúc, yên lặng dời đi tầm mắt. Cô liền biết hắn khẳng định đoán được ý cô muốn ở lại. “Cái kia.... Em liền gọi điện thoại cho Trần San nói một tiếng..... Nói cô ấy không cần chờ em.” Trầm Hoan né tránh ánh mắt hắn, đi tìm di động trong túi. Phó Tư Dịch nhìn cô bộ dáng tay chân luống cuống, cực lực ức chế ý nghĩ xúc động muốn ôm cô, im lặng đứng nguyên một lúc, mới xoay người đi vào phòng bếp. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Trầm Hoan cũng không vội mà gọi điện cho Trần San, nắm di động mà ngốc tại chỗ. Cô kỳ thật vẫn là mềm lòng. Khi Trầm Hoan gọi điện tới, cô nên rời đi. Một mặt, lời nói của Phó Tư Dịch làm cô tâm loạn như ma, cô còn chưa có chuẩn bị tốt tiếp thu phần tình cảm này. Mặt khác, cô lại ngốc ở chung cưa của một người đàn ông, có chút kỳ cục. Khi cô nói phải rời đi, Phó Tư Dịch thật rõ ràng mà ngẩn ra một chút, nhưng lại thật nhanh đem cảm xúc mất mát giấu đi. Giày cô ướt, Phó Tư Dịch chạy đi mua giày cho cô. Sau khi trở về, hắn quỳ một gối, trong tay nâng chân cô. Hắn đổi giày cho cô, không chút cẩu thả, cao quý lại ôn nhu. Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước ào ào, cùng với thanh âm xắt rau, Trầm Hoan thở dài một tiếng, do dự trong nháy mắt liền dừng lại. Cứ như vậy đi! Cô thỏa hiệp mà nghĩ. Không hề nói ai phụ ai, cũng không hề nghi ngờ ai lừa ai. Tình yêu vốn là vất vả, không phải ai đều có thể biết hết tất cả. Con người đều quá ích kỷ, ham an nhàn cùng hưởng lạc, đồ vật ưa thích nhất định phải đoạt tới tay mới thỏa mãn. Hắn quá ích kỷ, nhưng lại ích kỷ làm cô đau lòng. Cô không bỏ xuống được, cũng ném không xong. Tương lại còn dài như vậy, trước cứ như vậy đi! Trầm Hoan mở TV, yên lặng mà nghĩ. Trong TV chiếu chính là gameshow cực hot, giờ phút này là phân đoạn khách quý chơi trò chơi, không khí náo nhiệt, tiếng cười không ngớt. Cô lại nhìn đến thất thần, lỗ tai tất cả đều là âm thanh xắt rau “thình thịch” của Phó Tư Dịch. Trầm Hoan nghiêng đầu xem xét vài lần, lại cũng không nhìn thấy cái gì, tầm mắt lại phải trở lại trên TV. Lại ngồi vài phút, Trầm Hoan rốt cuộc nhịn không được mà đứng lên, hướng về phía phòng bếp.
|