Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
|
|
Chương 35
Cô muốn biết, bộ dáng khi Phó Tư Dịch nấu cơm, trong lòng đều cảm thấy ngứa ngáy tò mò. Ánh đèn phòng bếp sáng ngời, cô thấy rõ trang phục trên thân người đàn ông. Bên hông Phó Tư Dịch buộc tạp dề màu xanh nước biển, còn điểm lấm tấm màu trắng. Có chút buồn cười. Trầm Hoan đi vào đứng sau lưng hắn, làm một người khách hảo tâm thanh âm nhè nhẹ hỏi, “ Có gì muốn em hỗ trợ không?” Hắn sớm đã nghe được tiếng bước chân của cô, nên cũng không cảm thấy đột ngột, chỉ quay đầu cười với cô, “Không có gì, em quay lại phòng khách xem TV đi, đây toàn khói dầu, sẽ ám lên người.” Cô “Dạ” một tiếng, lại đứng không nhúc nhích. Hắn lại cười một cái, xoay người tiếp tục động tác trong tay. Cầm trái cà chua đặt trên thớt, lưỡi dao sắc bén hạ xuống, cắt cà chua thành hai nửa, chất lỏng màu đỏ chảy ra. Trên ngón tay thon dài của Phó Tư Dịch cũng dính chút màu đỏ, hắn lại đem cà chua cắt thành lát mỏng. Bỗng nhiên, Phó Tư Dịch ngừng động tác, xoay người nhìn cô. Trầm Hoan nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?” Phó Tư Dịch không tiếng động lắc đầu, lại tiếp tục. Kỳ thật, hắn muốn hỏi cô có thể ra phòng khách ngồi. Cô lẳng lặng nhìn hắn xắt rau như vậy, hắn sẽ thật khẩn trương. Hắn không thể nào hiểu vì cái gì mà mình lại khẩn trương? Chỉ là, chỉ cần tưởng tượng đễn cô ở bên cạnh, hắn làm cơm cho cô, Phó Tư Dịch liền không khống chế được nội tâm nóng bỏng. “Biết nấu cơm không?” Hắn lấy chiếc đĩa sạch, đem cà chua xắt xong chuyển sang đĩa, thanh âm ôn nhu hỏi. “.....Biết một chút.” Nấu cơm thì cô vẫn có thể. Còn mặt khác thì..... Phó Tư Dịch nhìn qua, Trầm Hoan mấp máy môi, khô khan mà nói, “ Cũng không tính là quá tốt, nhưng về sau em sẽ học.” “Không quan hệ.” Ý này Trầm Hoan thấy khó hiểu. “Không cần thiết phải học, về sau anh sẽ phụ trách nấu cơm. Cái gì em cũng không cần học.” Phó Tư Dịch nhìn cô, nghiêm túc bảo đảm. Hắn nói như vậy, giống như cùng cô xác định cả đời. Cô cúi đầu, mặt đỏ càng lợi hại. Lại ngẩn ngơ một chút, cũng không biết hắn sẽ nói gì làm người mặt đỏ tim đập, Trầm Hoan hậm hực đi ra ngoài. Phó Tư Dịch khóe miệng khẽ giơ lên cười, lắc đầu, tiếp tục xắt rau. ** Cơm nước xong, Phó Tư dịch dẫn nàng đến phòng ngủ, Trầm Hoan nhìn ra được, đây là phòng ngủ của hắn. Điều khiển điều hòa ở đây, nếu mở thì ở đây có một chiếc chăn mỏng. Có cần gì kêu anh một tiếng là được.” Trầm Hoan gật đầu, cuối cùng hỏi hắn, “Vậy anh ngủ chỗ nào a?” “Còn có phòng khác có thể dùng.” Kỳ thật, chung cư này chỉ là nơi ở tạm thời khi ở thành phố M, mà cũng không có bộ chăn đệm nào khác, hắn chỉ có thể ở phòng khách tạm một đêm. “À.” Trầm Hoan tin, Phó Tư Dịch dặn cô đi ngủ sớm, xoay người đi ra ngoài. Cô không có lập tức lên giường, đi vào phòng ngủ riêng tư của Phó Tư Dịch, đối với Trầm Hoan mà nói, là một thể nghiệm hoàn toàn mới, còn kích động hơn so với lần đầu cô ra album ở kiếp trước. Trên bàn một chồng tạp chí thương nghiệp đặt ngăn nắp, Trầm Hoan liếc liếc mắt một cái, đều là số mới, còn chưa có dấu hiệu được đọc qua. Cô tắt đèn, xoay người trở lại trên giường. Trong bóng tối, ngửi được hương thơm trên gối đầu, là hương thơm của hắn. Trầm Hoan ngửi một hơi thật sâu, hai tay ôm gối đầu, trầm trầm mà cười. Cô rất vui mừng. Vui mừng không gì sánh kịp. Sau một giấc ngủ, trước khi đi ngủ Trầm Hoan ăn quá nhiều quẩy mặt, lúc này có chút khát. Bật đèn đầu giường, ánh sáng màu cam tản ra. Khi ra cửa, cô không quen đường, vô ý đụng ngã thùng rác ở chỗ ngoặt. Không khỏi mà thấp giọng hô một tiếng. Một hồi thích ứng được bóng đêm, Trầm Hoan ngồi xổm xuống chuẩn bị dựng thùng rác lên. Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng vang sột soạt, đôi mắt Trầm Hoan bỗng nhiên mở to. Thời điểm sợ hãi, “lạch cạch” một tiếng, đèn phòng khách bật sáng. Phó Tư Dịch mặc áo ngủ màu đen, phác họa thân hình cao lớn, thấy bộ dáng của cô, giật mình thật sâu, đã đi tới, “Làm sao vậy? Ngủ không được?” Trầm Hoan ngây người, “Như thế nào anh lại ở phòng khách?” Cô mới vừa nói xong, liền thoáng nhìn trên sô pha một đoàn quần áo. Làm như để làm ấm chỗ ngủ. “Anh ngủ ở chỗ này?” Phó Tư Dịch xấu hổ mà xoay người, che dấu nói, “Phòng có chút nóng, anh liền ra nằm chỗ này trong chốc lát.” Trầm Hoan hồ nghi nhìn hắn. “Như thế nào lại tỉnh? Ngủ không được sao?” Phó Tư Dịch lại đem đề tài chuyển đến bên người cô. “Em có chút khát.” “Em chờ một chút, anh đi rót nước cho em.” Vạt áo ngủ của hắn tạo ra một trận gió nhẹ, người đã đi vào phòng bếp. Khi trở ra, trong tay bưng một chén nước, đưa cho cô, hắn cười đến thật ôn nhu, “Nước ấm.”
|
Chương 36
Trầm Hoan nhận chiếc cốc, không uống, tay vuốt dọc theo thành cốc. Một lát sau, đột nhiên nói, “Phòng tôi có chút lạnh.” “Là em không mở điều hòa sao? Để anh đi xem thử xem.” Phó Tư Dịch định bước về phòng cô mở điều hòa. Thân mình vừa động, ngón tay mảnh khảnh của Trầm Hoan kéo lấy dây lưng áo ngủ bên hông hắn. Phó Tư Dịch quay đầu nhìn cô, có chút không rõ nguyên do. “Cái kia… giường rất lớn, đủ…đủ cho hai người chúng ta ngủ.” Trầm Hoan quay đầu đi, vành tai có chút hồng. Kinh ngạc trong mắt Phó Tư Dịch chợt lóe rồi biến mất, cười trấn an, “Không cần, anh là đàn ông, ngủ ở đâu cũng giống nhau.” Trong tay Trầm Hoan vẫn còn kéo dây lưng bên hông, hắn giật mình, không kéo ra. Cô không nói lời nào, ngón tay vẫn bướng bỉnh dùng sức. Ý tứ quật cường không cần nói cũng biết. Phó Tư Dịch bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, xoay người cầm lấy tay cô, trêu đùa, “Đừng kéo, kéo nữa quần áo đều bị kéo ra.” Trầm Hoan 囧 囧, tay còn không có động. Hắn đi đến gần cô, đầu ngón tay dùng sức, Trầm Hoan bị hắn kéo vào trong ngực. Cô hơi hơi tránh, cánh tay Phó Tư Dịch vòng đến thắt lưng cô, lần thứ hai dùng sức. “Anh nghĩ muốn hôn em.” Hô hấp hắn ấm áp dừng ở bên cổ cô, tê dại. Kích thích hơn so với cái này càng là tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt cô. Tay trái Trầm Hoan mềm mại dừng trên ngực hắn, tay phải còn cầm cốc nước, bởi vì động tác của hắn, cả người đều cứng đờ. “Trầm Hoan.” Hắn gọi. Lông mi Trầm Hoan nhẹ nhàng run lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu khẽ ừm một tiếng. Phó Tư Dịch thở dài, tay nâng cằm cô lên, dưới ánh mắt xấu hổ của cô dặn dò, “Nhắm mắt lại.” Ở thời điểm Trầm Hoan vẫn còn đang mê man suy nghĩ, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi Phó Tư Dịch đã bao phủ lên. Ấm áp, mềm mại, hắn còn chưa nóng lòng công thành đoạt đất, ngược lại, cẩn thận tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi cô, một lần lại một lần, như dụ dỗ. Khi Trầm Hoan xấu hổ đến囧, cảm giác Phó Tư Dịch nắm tay cô vòng lên sau cổ hắn. “Đông” một tiếng, cốc rơi xuống đất, nước bắn tới trên cổ chân cô, có chút lạnh. Hắn quá cao, Trầm Hoan không nhịn được nhón mũi chân, cánh môi cũng dần mở ra, tiếp nhận thân mật của hắn. Hô hấp của Phó Tư Dịch càng nặng, bước chân xoay chuyển, ép Trầm Hoan trên vách tường, hắn nâng gáy cô, nụ hôn cũng trở lên mãnh liệt, quả là muốn làm tư thế khiến cô khó thoát. Mười ngón tay nắm chặt, hô hấp giao triền, tiếng vang ái muội trong đêm tối càng trở nên mẫn cảm, ở nơi nào đó có chút sung sướng. Cuối cùng cô bị Phó Tư Dịch ôm vào trong phòng ngủ, bởi vì cô bị hôn đến nhũn cả chân, hoàn toàn không tìm được thần trí trở về. Phó Tư Dịch ở bên tai cô cười trầm thấp, “Trầm Hoan, em thật tốt.” Khóe môi cô tê dại, đem mặt chính mình chôn sâu trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập như trống nổi, cảm thấy cả người đều như nhũn ra. Cánh tay Phó Tư Dịch mở ra, “lạch cạch” một tiếng, đèn liền tắt. Ngay sau đó, cô liền bị Phó Tư Dịch bọc kín trong chăn ôm vào trong ngực. “Yên tâm, tư thế ngủ của anh rất tốt, sẽ không đè vào em.” Cằm hắn để trên đầu Trầm Hoan, thanh âm mang theo ý cười. “Vâng.” Trầm Hoan nho nhỏ đáp một tiếng. Náo loạn lâu như vậy, cô đã mệt mỏi. Tìm một tư thế thoải mái, ngủ. Đợi hồi lâu, Phó Tư Dịch nghe được tiếng hít thở đều đều, đoán được người trong ngực đã ngủ. Lúc này mới an tâm nhắm mắt. Ở trong đêm tối, con người sẽ phá lệ mẫn cảm, sự chột dạ cũng trở nên dễ dàng mà đến. Giờ phút này, hắn chột dạ, cũng thỏa mãn. Hắn là người trọng sinh, đương nhiên biết sự việc tập kích ở rạp hát. Trong lúc từ Paris trở về Phó Tư Dịch nhận được không ít điện thoại, đều là những người biết hắn đi Paris, bạn bè hắn có an toàn không. Cũng có ba mẹ hắn. Sau khi an ủi ba mẹ xong, một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn. Phó Tư Dịch chạy về nước, vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Trầm Hoan. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, lựa chọn không nghe. Đồng thời lại gọi điện thoại cho trợ lý của hắn Tiểu Dư, cẩn thận dặn dò một phen, mới chạy về chung cư đang ở thành phố M. Sau đó giống như kế hoạch hắn đã sở liệu, Trầm Hoan tìm đến nơi này, một thân chật vật, hai mắt đỏ bừng. Khoảng khắc nhìn thấy hắn từ cửa, biểu tình của cô trong nháy mắt liền thả lỏng, hai mắt đẫm lệ ngơ ngẩn mà nhìn hắn. Ngôn ngữ đều không thể hình dung chấn động của Phó Tư Dịch ở lúc ấy. Hắn hướng cô thổ lộ, cô không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Từ phòng tắm đổi quần áo đi ra, cô nói phải đi. Cuối cùng kế hoạch đầu voi đuôi chuột kết thúc, Phó Tư Dịch rất mất mát. Giày cô ướt, hắn cũng không nghĩ nhiều, thuần túy chỉ cảm thấy cô đi giày ướt không thoải mái, liền mua giày cho cô, tự mình đi giúp cô. Chỉ là bản năng thôi. Cuối cùng cô ở lại. Nguyện ý vì hắn mà ở lại. Phó Tư Dịch thỏa mãn. Kể cả việc hắn sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng vẫn thỏa mãn. Hiện tại cô ở trong ngực hắn, hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tĩnh, phảng phất cô cả đều thuộc về hắn. Còn có cái gì so với cái này quan trọng hơn? Trong bóng đêm Phó Tư Dịch nhắm mắt lại.
|
Chương 37
Sau khi Trầm Hoan ngủ một giấc dậy, bên cạnh đã không còn ai, Phó Tư Dịch không ở trong phòng ngủ. Khi cô ra ngoài, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, Phó Tư Dịch cúi người trước bàn làm gì đó. Thấy cô tiến vào, cười, “ Anh mua sữa đậu nành và cháo gạo kê. Ngồi xuống đi, ăn xong anh đưa em đi làm.” Hôm nay cô phải thu gameshow. Đều đã hơn 8 giờ, thời gian tương đối gấp gáp, Trầm Hoan vội vàng ngồi xuống. Cô ăn vội, đều không màng đến hình tượng, sợ mình đến muộn. Mới vừa uống cháo xong, liền đứng dậy muốn đi, Phó Tư Dịch ấn cô ngồi trở về ghế, trong ánh mắt nghi hoặc của cô vươn ngón tay sạch sẽ lau đi chút sữa đậu nành còn dính bên miệng cô. “Được, có thể đi rồi.”Phó Tư Dịch ôn nhu cười. Mặt Trầm Hoan chợt đỏ, cúi đầu đi phía trước. Ngày hôm qua tới vội vàng, không giúp Tần Thành xin chữ ký. Hôm nay vừa lúc có thể gặp Tần Thành, cô gọi điện cho Trần San nhờ cô ấy lấy ảnh chụp chờ ở đại sảnh công ty, nhờ Phó Tư Dịch ký xong có thể đưa cho Tần Thành luôn. Trầm Hoan vừa ngồi trên ghế phụ, Phó Tư Dịch liền đưa qua một chiếc kính râm, trong ánh mắt khó hiểu của cô, ôn hòa giải thích, "Gần đây anh tham gia hoạt động quá nhiều, bị paparazzi theo dõi. Ra cửa thì phải cẩn thận chút.” Hắn đưa cho cô là một chiếc kính râm kiểu nam, rất lớn, Trầm Hoan đeo vào kính đều trùm đến mũi, không thể không thường xuyên đưa tay đỡ một chút. Trông khá buồn cười. “Về sau lại mua chiếc thích hợp, hôm nay dùng tạm trước đã.” Bộ dáng cô mang kính râm có chút khôi hài, Phó Tư Dịch nhìn một hồi, cười. “Vâng.” Trầm Hoan quay đầu, có chút xấu hổ. “Trưa hôm nay cùng nhau ăn trưa chứ?” Hắn đưa tay, bắt lấy tay Trầm Hoan đặt ở lòng bàn tay, như có như không vuốt ve. “Vâng, được.” “Đúng rồi, chút nữa anh đừng đi vội. Tần Thành có một bức ảnh muốn xin chữ ký của anh.” “Tần Thành?” Phó Tư Dịch mày vừa động. “Vâng, hắn là fans của anh, thật lâu trước đây đã hâm mộ anh rồi. Nhưng mà, sau đó anh lại ẩn lui, hắn liền không có gặp qua anh, cảm thất rất đáng tiếc, nên đặc biệt nhờ em giúp hắn xin chữ ký của anh” Khi nhắc đến Tần Thành, ngữ khí của Trầm Hoan trở nên nhẹ nhàng. Phó Tư Dịch gật gật đầu, không tỏ vẻ gì. "Cái đó... anh không trách em tự mình làm chủ chứ?"” “Không đâu.” Hắn đáp rất nhanh, quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, đột nhiên lại nói, “Anh biết em cùng hắn quan hệ rất tốt.” “Có thể là tính tình hợp nhau đi!” Nhớ tới Tần Thành, cô liền cảm thấy ấm áp. Bọn họ quan hệ bạn bè giằng co mười mấy năm, cũng coi như bằng hữu cả giới giải trí đều biết. Phó Tư Dịch “ừ” một tiếng. Sau đó, bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn. Khi tới đến trước sảnh truyền hình, Trầm Hoan liếc mắt thấy Trần San đang chờ. Cô chạy chậm qua, khi Trần San đưa cho cô ảnh chụp, liếc mắt nhìn chiếc xe hơi phía sau Trầm Hoan, “Ai đưa cô tới vậy?” “Một người bạn.” Trầm Hoan nhận ảnh chụp, chạy lại phía xe hơi, phía sau Trần San lại kêu, “Nhanh lên, chị Tĩnh đã ở bên trong.” Trầm Hoan ở phía xa xa đáp một tiếng, quay người liền chui vào xe Phó Tư Dịch, đem ảnh chụp đưa cho hắn, “Chị Tĩnh đến rồi, ký xong em liền phải đi.” Phó Tư Dịch nhận lấy ảnh chụp Trầm Hoan đang cầm, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhướn mi, “Khỏa thân?” “Là nửa thân trần.” Chuẩn xác mà nói là chỉ lộ ra nửa người và mấy khối cơ bụng trên đó. Phó Tư Dịch hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt lại nhìn Trầm Hoan, trầm ngâm, “Dáng người cũng không tệ lắm, cơ bụng đều có.” Trầm Hoan một囧, hàm hồ mà gật đầu, “Vâng, không tệ.” Cô sao lại muốn cùng Phó Tư Dịch thảo luận cơ bụng một người đàn ông khác đây. Phó Tư Dịch liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rất ý vị sâu xa, “Còn nhìn rất cẩn thận!” Trầm Hoan còn không biết người đàn ông trước mắt trong lời nói ấp ủ toàn dấm, liền không chút nào cảm kích mà gật đầu. “Nhìn anh, anh so với cậu ta còn nhiều hơn.”
|
Chương 38
Trầm Hoan ngẩn ra, mê hoặc mà nhìn hắn. Cái gì kêu anh so với cậu ta còn nhiều hơn? Phó Tư Dịch cười khó lường, bỗng nhiên cầm tay Trầm Hoan hướng đến bụng hắn sờ soạng. Trời ạ, Trầm Hoan ngây người một giây. Bỗng nhiên liền hiểu rõ vừa rồi Phó Tư Dịch nói cái gọi là----- anh so với cậu ta còn nhiều hơn là có ý tứ gì. Phó Tư Dịch cũng có cơ bụng, giống như còn rất nhiều. Đầu ngón tay Trầm Hoan nóng lên, bỗng nhiên rút tay về, quay đầu đi, không nhìn phía người đàn ông không chút thú vị kia. Phó Tư Dịch cười trầm thấp, tâm tình rất tốt mà xoẹt xoẹt ký tên mình lên ảnh chụp. “Cho em.” Trầm Hoan tiếp nhận ảnh chụp, muốn rời đi. Kết quả, lại bị Phó Tư Dịch ôm trở về, còn ôm cô đặt trên đùi. Hắn vòng tay qua eo cô, chậm rãi xiết chặt, ấm áp mà hôn nhẹ lên sườn má cô, Trầm Hoan có chút ngứa, cười trốn sang một bên. “Anh đừng náo loạn, chị San còn đang đợi em.” Lời nói của cô có ý vị xin tha. “Được.” Tuy rằng Phó Tư Dịch lên tiếng, nhưng nụ hôn kia vẫn chưa ngừng nghỉ nửa phần. “Phó Tư Dịch.” Trầm Hoan thấy nóng nảy, bên ngoài Trần San đang đợi, Hồ Tĩnh cũng tới rồi. Hắn còn ở đây hồ nháo. “Xin lỗi.” Hắn thấy cô sốt ruột, trở nên an phận, khắc chế mà kéo dãn khoảng cách với cô, thở dài một tiếng, “Anh chỉ là không nhịn được.” Đối với ánh mắt chân thành của Phó Tư Dịch, âm điệu của Trầm Hoan nhỏ đi, “Em thật sự phải đi, giờ còn không đi liền bị mắng.” “Được, em đi đi.” Hắn đang cười. Rốt cuộc Hồ Tĩnh thấy Trầm Hoan khoan thai tới muộn, đang muốn răn dạy một hồi, bỗng nhiên thoáng nhìn cô mắt ngậm ý cười, mặt lộ vẻ e lệ, nghiễm nhiên là bộ dáng cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu. Khí tức nghiêm khắc tan đi một nửa. Xem ra là bị Phó Tư Dịch cuốn lấy. “Phó Tư Dịch đã trở về?” Thanh âm Hồ Tĩnh nhàn nhạt. “Vâng.” Trầm Hoan ngượng ngùng đáp. “Trách không được muộn như vậy. Cô biết hôm nay là ngày đầu tiên phát hành ca khúc sao? Không đi xem thành tích sao?” Hồ Tĩnh liếc cô một cái, ngữ khí lãnh đạm. “Tôi....đã quên.” Cô cũng không biết còn có chuyện này. Hồ Tĩnh khoanh tay, không cảm xúc mà lên tiếng, “Trầm Hoan, cô không để tâm đến chính mình. Đến việc này đều không chú ý, chờ tôi tới xem a. Là cô muốn nổi tiếng hay là tôi muốn nổi tiếng. Nói chuyện yêu đương....” “Hồ Tĩnh, cô đây là....” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, hơi mang chút nghi hoặc. Lời nói Hồ Tĩnh dừng lại, xoay người nhìn sang phía người xuất hiện, tức khắc kinh ngạc một chút, “Thẩm công tử. Đã lâu không gặp a!” Thân mình Trầm Hoan cứng đờ, lập tức bất động. Thẩm Khiêm cười một cái, tầm mắt chuyển đến Trầm Hoan cúi đầu đứng một bên, ý vị xem kỹ chợt lóe rồi qua, lại thu trở về, “Nghe nói cô thu một người mới, là người này đi.” “Đúng vậy, là Hứa Trầm Hoan, Trầm Hoan, lại đây chào Thẩm công tử.” Hồ Tĩnh hướng phía cô vẫy tay. Trầm Hoan đi tới, cúi đầu, thanh âm cứng đờ, “Thẩm tiên sinh, chào anh.” Thẩm Khiêm nhìn lướt qua, gật đầu, không tỏ vẻ gì. Tầm mắt hắn trở về trên người Hồ Tĩnh, “Nghe nói sắp tới cô đầu tư một bộ phim điện ảnh. Chiêu bài này của hai vợ chồng cô đánh thật là không tồi. Giá thị trường thế nào? Có nắm chắc lấy được phần thường hay không?” “Muốn nói đến giá thị trường, ai có thể so được với ánh mắt của anh, tôi còn muốn hỏi anh một chút, anh ngược lại đến đây hỏi tôi.” Tay Thẩm Khiêm còn cắm trong túi, không thể không suy nghĩ mà cười. Trà trộn nhiều năm trong giới, hắn cũng coi như một tay già đơn, nhưng sự lão luyện của Hồ Tĩnh không thua kém gì hắn, nhiều lúc Thẩm Khiêm không chiếm được nửa phần tốt. Đáng tiếc, em gái hắn còn rất nhỏ đang đi học. “Anh lần này tới, là vì vị trong phòng kia?” Cằm Hồ Tĩnh hướng phía phòng phát sóng điểm một chút. “Nhàn rỗi không có việc gì, liền tới nhìn xem.” “Người mới người cũ cùng nhau, vậy mà anh cũng có thể khống chế được. Trách không được, những phóng viên ven đường đều nói, chỉ cần có thể bám chặt Thẩm công tử, hot search khẳng định là không cần hỏi.” Thẩm Khiêm vẫn luôn có tiếng đào hoa, nhúng chàm không ít nữ minh tinh. Hắn trước sau ở cùng một chỗ với nữ phụ và nữ chính. Phim <<Đô thị tình duyên>>. Xác thật là người cũ người mới cùng đến. “Aii, tôi còn không biết tôi có năng lực lên hot search.” Thẩm Khiêm thuận tay điểm điếu thuốc, sau khi hít một hơi thật sâu, thở khói tràn ngập. Thanh âm hơi khàn. Trầm Hoan nhíu mi, lui về phía sau một bước, tránh đi sương khói cuồn cuộn bay đến nhưng lại không tránh được hơi thở, cô không nhịn được chán ghét nhăn mũi. Động tác né tránh của cô là xuất phát từ bản năng, không chú ý thu liễm biên độ, cho nên bị Thẩm Khiêm nhìn thấy, hắn hạ khóe miệng, hướng Hồ Tĩnh nói, “Tôi đi vào trước, về sau lại nói chuyện.” “Anh tùy ý.” Sau khi bóng dáng cao lớn của Thẩm Khiêm biến mất, Hồ Tĩnh nhìn Trầm Hoan, có điểm bất đắc dĩ, “Vừa rồi cô trốn cái gì, khói thuốc có thể độc chết cô? Vẻ mặt biểu tình dẫm phải phân, thật là! Cô nhỡ kỹ cho tôi, không thích một người, ở trong cái vòng này, đều nhịn xuống cho tôi, ngàn vạn lần không thể biểu hiện ra ngoài.” “Tôi đã biết.” Trầm Hoan nhấp môi, thanh âm rất nhẹ. Đối với người khác cô có thể nhịn. Nhưng đối mặt với Thẩm Khiêm, cô không nhịn được. ** Thẩm Khiêm mới vừa thoát ra được từ việc đầu tư thất bại, cũng không có tâm tình xem người phụ nữ kệch cỡm kia biểu diễn. Thuần túy chính là đêm qua, ở trên giường hắn đem cô ta làm quá độc ác, buổi sáng đối mặt cô ta một thân ô thanh, trong lòng khó có được một tia thẹn, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý đến xem.
|
Chương 39
Loại gameshow này, từ trước tới nay hắn không xem, một là không có thời gian, hai là kinh thường xem. So với xem mỹ nhân trên TV ăn bánh vẽ tranh chi bằng nói chuyện trên giường tùy ý âu yếm vuốt ve. Hắn hưởng thụ quá trình theo đuổi này, càng để ý đến việc sau khi theo đuổi được, đem người lên giường, một khắc thân thể giao hòa kia hơn. Cảm giác thành tựu rất không tệ, có loại cảm giác thỏa mãn biến thái. Bởi vì diễn một bộ phim thanh xuân ăn khách Lâm Khả lại là nữ chính, nhân khí càng lớn. Mới đầu hắn theo đuổi cô ta vì bạn bè đánh đố. Thẩm Khiêm uống nhiều mấy chén rượu, nhiệt huyết tăng cao, lập tức nói ba tháng có thể theo đuổi được Lâm Khả. Sau đó chính là những chiêu thức cũ kỹ, đưa trang sức, đầu tư quay chụp phim truyền hình cho cô ta. Sau hai tháng rưỡi, liền đưa được cô ta lên giường. Cùng một chỗ với một người quá lâu, phiền, hắn nghĩ nên đổi khẩu vị. Người dẫn chương trình trên sân khấu mang theo tiếng cười đùa của khán giả bên dưới, thật sự không thú vị. Thêm tầm mắt của Lâm Khả thường thường phóng tới, Thẩm Khiêm không khỏi càng thêm bực bội, bỏ tay áo sơ mi xuống, muốn rời đi. Đúng lúc này, thanh âm người dẫn chương trình truyền đến------- “Kế tiếp, xin mời Tần Thành cùng Hứa Trầm Hoan với ca khúc chủ đề---Đoán Ái. Mọi người vỗ tay hoan nghênh.....” Người xem phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Thẩm Khiêm dừng bước chân, mang theo vài phần tò mò mà dừng lại. Chính là Hứa Trầm Hoan vừa rồi sao? Cô có tài đức gì mà lại có thể thế cho Lâm Khả? Tuy hắn không thường xem nhưng cũng biết ở phân đoạn này, đều phải là nam nữ diễn viên chính song ca. Hứa Trầm Hoan thế nhưng thế chỗ cho Lâm Khả. Chẳng lẽ bời vì người đại diện của cô là Hồ Tĩnh, liền so với hắn người đầu tư còn hơn? Thẩm Khiêm lại một lần nữa ngồi trở về, chân trái gác lên đùi chân phải, tay chống cằm, ánh mắt hứng thú nồng đậm. Ánh đèn tối dần, ánh sáng le lói dần trở nên rực rỡ. Người bạn ngảy ôm lấy Trầm Hoan xuất hiện, cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, ánh mắt yên tĩnh, chậm rãi bước đến. Trong nháy mắt Trầm Hoan cất tiếng hát, ánh mắt Thẩm Khiêm bỗng nhiên sáng ngời, gật đầu khen ngợi. Trên sân khấu hai người rất ăn ý, ánh mắt thường thường đều sẽ hô ứng, ngẫu nhiên cũng sẽ cười khi ánh mắt chạm nhau. Như một đôi bích nhân. Trên mặt Thẩm Khiêm bình tĩnh, trong lòng lại có chút ngo ngoe rục rịch. Không nghĩ tới một người giản dị trên sân khấu lại tỏa sáng, tinh quang rạng rỡ. Một bài hát. Trên sân khấu Tần Thành bỗng nhiên ôm chặt Hứa Trầm Hoan, cùng với tiếng kinh hô của người xem, Thẩm Khiêm tinh tường thấy rõ khiếp sợ trong mắt Hứa Trầm Hoan. Lại bị cô chế trụ, thậm chí còn thuận thế phụ họa hành động của Tần Thành. Tiếng hoan hô không dứt. Hắn thấy Hứa Trầm Hoan ngẩng đầu, tầm mắt xa xăm, rồi sau đó lộ ra kinh ngạc, sau đó, chậm rãi nở một nụ cười nhợt nhạt. Thẩm Khiêm theo tầm mắt cô, xoay người, nhìn lại, quang mang sâu kín trong mắt hắn lấp lánh lập lòe. Người xem ở hậu trường, có một người, mơ hồ chỉ lộ ra góc áo khoác, mỉm cười với người trên sân khấu, thần sắc ôn nhu. Có lẽ nhận thấy được có người đang chăm chú nhìn mình, người nọ xoay tầm mắt, đụng tới hắn, ánh mắt liền lạnh lùng. Thẩm Khiêm không thèm để ý mà cười cười, tầm mắt lại quay lại trên người Trầm Hoan. Lại là Phó Tư Dịch, thật là oan gia ngõ hẹp. Thu xong tiết mục, Trầm Hoan đang chờ Tần Thành. Sau một lúc lâu, năm sáu người đí tới, Trầm Hoan quét mắt liếc một cái, đều là diễn viên chính. Nhìn dáng vẻ, hứng thú đều không tồi. Đám người đến gần, cô cũng không chủ động chào hỏi, chỉ lộ vẻ mỉm cười. Tần Thành nhìn thấy cố, đá sớm chạy tới, “Trầm Hoan, cô đang đợi tôi sao?” “Ừm. Ảnh chụp kia của ngươi, đã ký xong.” Cô đưa cho hắn. Lâm Khả đang cùng nữ diên viên nữ hai cùng diễn nói chuyện nhìn thấy, mắt nhíu lại, đi tới. Đầu ngó tới phía bọn cô nhìn ngó, Tần Thành thấy thế, đem ảnh chụp cất đi, nhướn mi, “Lâm mỹ nữ, cô muốn gì?”
|