Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
|
|
Chương 179: Đừng nhìn nhận dễ dàng như vậy!
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu hỏi của anh, cô chớp chớp mắt mấy cái, ngập ngừng trả lời: - Không.. không phải, anh đương nhiên cũng có chút nguy hiểm... nhưng mà.... không nhiều như những người kia, tôi có thể thấy được! "Tôi có thể thấy được" "Tôi có thể thấy được" Sau lời giải thích của cô, thứ còn đọng lại trong đầu của Âu Dương Vô Thần chỉ có một câu này, nó khiến anh phải suy ngẫm, đồng thời, từ sâu trong trái tim như có thứ gì đó đang tràn ra, kì lạ đến đau đớn. Âu Dương Thiên Thiên, cô luôn bày ra bộ mặt ngây thơ như thế này sao? Hay là... chỉ duy nhất trước mắt tôi, cô mới như vậy? Cô quen biết tôi bao lâu? Cô ở bên cạnh tôi được bao nhiêu thời gian? Cô... có thể hiểu được cái gì chứ? Mọi thứ mà người ngoài nhìn thấy, thì cô cũng nhìn thấy, nhưng đó là thứ tôi muốn phô ra, là cái vỏ bọc do chính tôi tạo dựng, còn thực sự bên trong, cô liệu có muốn biết tất cả? Chỉ e là, đến lúc cô nhận ra bản chất thật của tôi, thì.... Đừng.... đừng nhìn nhận tôi dễ dàng như vậy! Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, sau một lúc, anh mới dời đi. Điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy kì lạ. Lúc đầu, quả thật cô có chút sợ anh, nhưng mà khi tiếp xúc, dần dần cô nhận ra, anh ta không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ ngoài của mình. Anh ta rất trưởng thành, rất thông minh, rất mạnh mẽ, và... rất đáng để tin tưởng. Với mỗi chuyện trải qua, cô học được rất nhiều thứ từ anh ta, những lúc cô khó khăn, cũng là Âu Dương Vô Thần xuất hiện giúp đỡ. Dù đôi khi anh ta hơi hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, biến thái một chút, nhưng mà... suy cho cùng cũng là một người tốt. Thật sự không giống với đám người kia. Băng bó lại xong cho Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần đứng lên, anh đem hộp sơ cứu để lại chỗ cũ, rồi nói: - Nằm nghỉ một chút đi, tôi đi xuống trước. Dứt lời, anh xoay người đi về phía cửa, thế nhưng, đúng lúc anh vừa mới nhấc chân, tay đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp nắm lại, quay đầu nhìn, mới phát hiện tay Âu Dương Thiên Thiên bắt lấy từ lúc nào. Cô ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, lên tiếng hỏi: - Sẽ không sao chứ? Một mình anh đi xuống đó... sẽ không sao chứ?
|
Chương 180: Hồ Ly tinh!
Âu Dương Vô Thần xoay người lại, anh nhìn tay Âu Dương Thiên Thiên đang nắm tay mình, chợt hỏi: - Cô sợ cái gì? Nghe câu nói của anh, cô gái lắc đầu, có chút ngập ngừng đáp: - Không phải... không sợ... chỉ là, cảm thấy bọn họ... không thiện ý mấy.... Người đàn ông chớp mắt, bình tĩnh trả lời: - Tôi đã nói rồi, bọn họ đều là bạn tôi, sẽ không gây hại gì cả! Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, gật đầu xem như hiểu: - À... vậy sao... Vừa nói, cô vừa thu tay mình về, xúc giác trong lòng bàn tay đột nhiên bị tách ra, khiến Âu Dương Vô Thần cảm thấy trống trải. Theo bản năng muốn nắm lại tay cô, thế nhưng, chưa kịp động thì Âu Dương Thiên Thiên đã thả tay ra rồi. Âu Dương Vô Thần nắm chặt tay mình, không làm gì tiếp theo nữa, chỉ lên tiếng: - Được rồi, cô nằm nghỉ đi, một lát nữa đến giờ cơm tối sẽ có người lên gọi. Dứt lời, anh xoay người rời đi, không cần nghe đến câu trả lời của cô gái phái sau. Cánh cửa đóng sầm lại, Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên giường, cô rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, mím môi không nói. Âu Dương Vô Thần, làm em gái của anh chưa được bao lâu, nhưng tôi biết anh là người tốt. Chí ít thì.. điều anh thể hiện ra với Âu Dương Thiên Thiên là không xấu. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng anh không giống như những người kia, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ. Bởi dù là tôi hay là cô ấy đều không thích cái cảm giác không an toàn đó. Người mà Âu Dương Thiên Thiên đã chọn, cho đến cùng, dù tôi không thể tán tỉnh được, cũng không mong mình sẽ rời đi trong thương tích đầy mình... - ------------...-------------...------------ Âu Dương Vô Thần đi xuống lầu, anh dặn dò Kỳ Ân một số chuyện, rồi mới hướng chỗ đám người đi tới. Ngồi xuống ghế đối diện, anh lạnh nhạt lên tiếng: - Mấy người cũng rãnh rỗi thật, lúc kêu về Trung Quốc thì không ai chịu đi, đánh mắng cũng lì lợm bám trụ lại Mỹ, bây giờ không cần bên đó nữa, thì rủ nhau về hết nơi này, tính làm loạn sao? Elena liếm môi, cô vẫn còn cay cú vụ lúc nãy, liền đáp: - Không về thì để anh bị con hồ ly tinh nào đó mê hoặc mất rồi, vừa hôn trên sóng truyền hình, vừa sống chung, vừa đi làm chung, em không biết cuộc sống của anh từ khi nào lại phong phú như vậy đấy! Những lời này lọt vào tai Âu Dương Vô Thần, từng chữ đều vô cùng khó nghe, khiến anh nhíu mày. Liếc mắt về phía người phụ nữ, anh lạnh giọng hỏi: - Elena, cô nói ai là hồ ly tinh? *Hôm qua Tiêu vào khoảng 7h tối thì thấy phiếu vẫn chưa đủ, nên là viết chap đăng lên, nhưng mà lúc viết xong vào lại thì thấy nó đủ rồi. Cũng không kịp thời gian nữa, nên hôm nay sẽ bão nhé*
|
Chương 181: Ai cũng như nhau!
Elena nghe giọng của Âu Dương Vô Thần, hơi nhướn mày nhìn lại, không hề tỏ ra sợ hãi đáp: - Thế nào? Em nói cô gái đó là hồ ly tinh, anh giận sao? Wa, nhìn xem khuôn mặt anh có bao nhiêu biểu cảm kìa, đúng là lần đầu được mở mang tầm mắt mà. Nhưng vô ích thôi, em không sơ đâu. Cũng không phải lần đầu anh nổi giận với em! Dừng một chút, người phụ nữ lại nói tiếp: - Nhưng mà cái nhà Âu Dương gia đó cũng thật tức cười, không biết giáo dục con gái mình như thế nào mà để cả chị lẫn em năm lần bảy lượt quấn lấy anh không buông vậy? Chẳng lẽ cái dòng tộc đó sinh con gái đều có tính là hồ ly tinh sao? Âu Dương Vô Thần liếc mắt, giọng càng ngày càng lạnh lẽo, lên tiếng: - Elena, cô cũng biết cô ấy là em gái tôi, còn muốn so đo cái gì nữa? Cô nói phụ nữ bên cạnh tôi đều là hồ ly tinh, vậy cũng là đang nói cô sao? Người phụ nữ mở to mắt nhìn anh, dường như không tin được là mình bị nói lại như vậy, há miệng thở hắt ra một hơi, nhếch môi đáp: - So đo? Em sao? Phelan, anh nghĩ em giống đám phụ nữ vây quanh anh chắc? Đừng đánh đồng em với những kẻ thấp hèn đó! Âu Dương Vô Thần quay mặt lại, không nhìn Elena nữa, chỉ nói: - Với tôi ai cũng như nhau, phụ nữ đều là phiền phức, không đáng để quan tâm. Người phụ nữ dường như có chút tức giận, liền phản bác: - Chính anh cũng nói là phiền phức, vậy tại sao còn.... - Elena! - Ngay lập tức, một giọng nói truyền đến, Stefan ngồi bên cạnh Âu Dương Vô Thần, liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, trầm giọng cảnh cáo. Andrew thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng ngăn cản: - Elena, em nói ít vài câu đi! Dứt lời, người phụ nữ cắn răng, không can tâm quay mặt đi, hừ lạnh vài tiếng khó chịu. Nếu như không có anh hai ở đây, cô nhất định sẽ nói một mạch ra lẽ với Âu Dương Vô Thần! Mặc kệ anh có đánh đuổi cô đi hay không. 6 năm trời rồi, cô theo đuổi Âu Dương Vô Thần không phải là chuyện lạ nữa, nhưng mà, điều làm cô cảm thấy bức xúc, đó chính là người đàn ông những tưởng cả đời không cấm sắc này đột nhiên lại quan tâm tới một cô gái, mà kẻ đó lại không phải là cô. Bao nhiêu năm gây sự chú ý, theo đuổi, cái gì cô cũng đã làm, nhưng có bao giờ nhận được cái nhìn thật sự từ Âu Dương Vô Thần chứ? Vậy mà, một con nhóc?? Làm sao có thể có được sự quan tâm đặc biệt như vậy? Lúc cô xem tin tức trên ti vi, không ai biết cô đã sốc đến mức nào đâu. Người đàn ông chưa bao giờ để cô lại gần đó, chưa bao giờ cho phép cô chạm vào đó, lại hôn một cô gái khác. Càng tìm hiểu, cô càng kinh ngạc hơn, hai người đi chung một xe, ở chung một nhà, làm chung một chỗ, cái gì cũng thân mật như vậy, sớm tối gặp nhau, có phải đến chuyện cô không nghĩ tới nhất cũng đã xảy ra rồi không? Nếu như không phải vì hoảng sợ tới mức đó, cô đã không cấp tốc quay về Trung Quốc để gặp Âu Dương Vô Thần rồi! Nhưng mà... cảnh đầu tiên cô thấy là gì chứ? Cảnh hai người ngồi chung 1 bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện sao? Thật là gai mắt mà!!!!
|
Chương 182: Xảy ra chuyện rồi!
Lần đầu tiên, người đàn ông không hề biết chăm sóc phụ nữ là gì, lại ngồi nhắc nhở một cô gái ăn rau? Chỉ vì sợ vết thương chưa lành của cô ta? Lần đầu tiên, người đàn ông không bao giờ ăn đồ ngọt, lại gọi tráng miệng cho một người khác ư? Lần đầu tiên, lần đầu tiên... cái gì cũng là lần đầu tiên cả, nhưng tại sao... mọi thứ lại là dành cho một cô gái khác, chứ không phải dành cho cô? Nếu như không phải nhìn cảnh đó tức giận đến nỗi thấy tên Mark kia đang buôn bán vũ khí bất hợp pháp mà giơ súng lên bắn hắn ta, thì cô làm gì bị lộ mặt chứ? Lúc ấy, thấy Âu Dương Vô Thần lo cho con nhóc đó như vậy, còn bảo cô ta chạy trước, cô đã không suy nghĩ mà chạy theo chặn đầu lại, chỉ để xem cô ta có bản lĩnh gì được anh ấy quan tâm. Nhưng mà, sự thật lại khiến cô vô cùng thất vọng. Cô gái đó vừa yếu đuối, vừa vô dụng, không hề có một chút gì xứng đáng để ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần cả. Cô không can tâm, thực sự không can tâm. Nếu như thấp hèn như vậy, thì có tư cách gì chứ? Một người tài giỏi, xinh đẹp như cô còn không có tư cách, cô ta lấy quyền gì.... mà muốn có tư cách "vinh hạnh" đó chứ? Elena mím môi, cô quay mặt đi, hít ra thở vào mấy lần, cố bình tĩnh lại sự tức giận của mình. Cô đố kỵ... thật sự là đố kỵ... đố kỵ đến phát điên lên! Andrew nhìn thấy biểu hiện trên mặt Elena, nhưng không lên tiếng nói gì. Anh liếc sang Stefan và Âu Dương Vô Thần, chợt nghe Stefan lên tiếng: - Vô Thần, lần này tôi trở về không đơn giản chỉ quan tâm đến việc của cậu, mà còn có một chuyện nữa, cần cậu giúp. Âu Dương Vô Thần thở một hơi, lạnh nhạt hỏi: - Là việc gì mà đến cậu cũng không giải quyết được? Stefan chớp mắt, nghiêm túc nói: - Bên bang Lão Hổ, xảy ra chuyện rồi! Lần này còn có một phần Thời gia giúp đỡ, chuyện rất không đơn giản! Nghe tới đây, ánh mắt Âu Dương Vô Thần hơi khựng lại, sau vài giây suy nghĩ, mới hỏi: - Thời gia? Không phải là tộc lâu năm ở Trung Quốc sao? Có thành lập bang bên Mỹ? Stefan nhẹ gật đầu, đáp: - Có, tuy chỉ là 1 bang, nhưng rất lớn mạnh. Lúc trước chỉ có 1 phần nhỏ thực lực Hứa gia thôi, nhưng sau này được Thời gia sáp nhập, nên lớn hơn hẳn. Âu Dương Vô Thần mím môi, lại hỏi: - Người đứng đầu Thời gia bây giờ là ai? Stefan đảo mắt, như nhớ đến cái tên nào đó, anh lên tiếng trả lời: - Hình như là đồng bang chủ Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ!
|
Chương 183: Tôi có cách!
Âu Dương Vô Thần nghe tới hai cái tên này, ánh mắt anh chợt híp lại, ấn đường cũng nhíu chặt: - Thời Cảnh Thường? Hứa Sơ Sơ thì anh biết, nữ trưởng Hứa gia, nhiều năm trước gia tộc này bị tiêu diệt, đã từng gây nên làn sóng lớn trong các gia tộc lâu năm, anh có nghe nói tới rồi. Nhưng mà.... Thời Cảnh Thường thì... Andrew lúc này đột nhiên lên tiếng: - Thời Cảnh Thường, còn có một tên khác, chính là Kỷ Cảnh Thường, tôi biết anh ta. Con trai thứ hai của Kỷ gia - gia tộc hắc đạo lâu năm nhất. Mấy năm trước đã chính thức cưới trưởng nữ của Hứa gia là Hứa Sơ Sơ, hiện giờ cả hai đang là đồng bang chủ, cai quản Thời gia, càng ngày càng lớn mạnh! - Kỷ Cảnh Thường là một người rất điềm tĩnh, thông minh nhưng cũng rất quỷ quyệt. Anh ta có rất nhiều thế lực, tạm bỏ qua Thời gia ở Trung Quốc, anh ta còn có một anh trai tên Kỷ Từ Mặc, hiện là ông trùm sản xuất vũ khí. - Chưa kể, vợ anh ta tên Thẩm Băng, cũng là một lão đại có tiếng, thế lực rất lớn. Ở Trung Quốc này, Kỷ Cảnh Thường móc nối với rất nhiều người khác, điển hình là Tổng thống Sở Bắc, cũng là cậu ruột của Hứa Sơ Sơ, còn Tô gia... vân vân và mây mây.... - Nói tóm lại, Thời gia thế lực cực kỳ hùng hậu, bang Lão Hổ mà có thêm sự trợ giúp của họ, chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh! Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh mím môi, hơi thở tỏa ra nồng đậm sự kiêng dè. Thời gia địa vị ở Trung Quốc không nhỏ, so với Âu Dương gia nếu như không ngang ngửa thì cũng là lớn hơn, vậy mà không ngờ bên hắc đạo lại mạnh mẽ như vậy. Nếu như đối đầu trực diện, chỉ e là sẽ không lại! Không khí giữa những người ngồi đó đột nhiên thay đổi một cách âm trầm, dường như sự việc lần này đã gây ra tác động không hề nhỏ tới tất cả. Sau một hồi im ắng, Âu Dương Vô Thần lên tiếng: - Giúp tôi liên lạc với một trong hai bang chủ của Thời gia, càng nhanh càng tốt! Stefan nhíu mày, hỏi ngược lại: - Thời Cảnh Thường hoặc Hứa Sơ Sơ sao? Cậu tính làm gì? Âu Dương Vô Thần híp mắt, đáp: - Cậu cứ liên lạc đi, chỉ cần nói chuyện được với họ, tôi có cách thay đổi cục diện này!
|