Tô Hoàn phát hiện, bé chẳng qua đi học có một buổi, hình như cái gì trong nhà cũng đều thay đổi.
Lúc bé về nhà, Tô Tịch Nhược nói với bé: "Tiểu Hoàn, cuối tuần này mẹ con mình chuyển nhà."
"Hả?!"
Tô Hoàn biểu tình thật đờ đẫn, nhìn Tô Tịch Nhược bận rộn trong ngoài chuẩn bị dọn dẹp đồ vật, bé hỏi: "Tại sao lại chuyển nhà?"
Lần này là Vũ Úc Đông giải thích, vô cùng trực tiếp, nói: "Ba và mẹ con đã kết hôn, muốn dọn đến ở cùng nhau."
Tô Hoàn: "Dạ."
Cậu bé không có biểu tình gì, tròn mắt nhìn hai người lớn bận việc.
Hai người này không lo dọn dẹp thì thôi, còn cố tình thường thường mắt đi mày lại, hở chút hôn má trái, chút hôn má phải, chút...
Thật sự không quan tâm đến tinh thần của một đứa bé chín tuổi, còn nằm trong độ tuổi trẻ vị thành niên ý sao?
Bé đứng ở tại chỗ, giống như linh hồn bị bỏ quên, nhìn Tô Tịch Nhược dọn dẹp đồ vật, Vũ Úc Đông phụ đông phụ tây.
Vũ Úc Đông là vòng từ phía sau lưng Tô Tịch Nhược, cánh tay ôm trọn lấy cơ thể cô.
Tô Hoàn nhìn thấy Vũ Úc Đông cúi đầu, khoảng cách môi giữa hai người càng ngày càng gần, cuối cùng gần sắp hôn vào nhau.
Trước kia bé nghe người lớn nói phấn hồng bay bay trong không trung, bé không hiểu nó có nghĩ là gì, nhưng hiện tại nhìn thấy ba mẹ, bé tự nhiên hiểu ra.
Vũ Úc Đông ôm Tô Tịch Nhược từ sau lưng, trân trọng ôm cô vào trong ngực.
Tô Tịch Nhược lơ đãng ngẩng đầu, thấy được Vũ Úc Đông đang cúi đầu nhìn chăm chú cô.
Trong con ngươi đen nhánh của anh, tất cả đều là bóng dáng, biểu tình của cô.
Tầm mắt của Vũ Úc Đông di chuyển đến bờ môi phấn nộn mềm mại của Tô Tịch Nhược đang nằm ở dưới mí mắt của anh, đang khép khép mở mở. Rốt cuộc chịu không nổi dụ hoặc, trực tiếp hôn lên.
Nụ hôn ủa anh rất dịu dàng, Tô Tịch Nhược ngẩn ra một lát, sau đó phối hợp với anh.
Tình chàng ý thiếp, không khí vô cùng hài hòa hoàn mỹ.
Trừ bỏ cậu con trai đứng sau lưng ở bọn họ, Tô Hoàn chứng kiến toàn bộ.
Không biết qua bao lâu, Tô Tịch Nhược ngượng ngùng tránh thoát Vũ Úc Đông, gương mặt trở nên ửng đỏ.
Tô Hoàn trực tiếp lướt qua bọn họ, ôm cặp sách vào trong phòng ngủ.
Tô Tịch Nhược nhìn thấy bóng Tô Hoàn, lập tức đi theo vào: "Tiểu Hoàn đã trở lại, hôm nay muốn ăn cái gì?"
Tô Hoàn đặt cặp sách lên bàn học, quay đầu, giọng nghiêm túc lại bình tĩnh nói với mẹ mình: "Mẹ, môi của mẹ sưng lên kìa."
Tô Tịch Nhược: "...!!!"
Cô ngượng ngùng chùi lau môi: "À, Tiểu Hoàn..."
Tô Hoàn đứng ở trong phòng, bóng dáng nhỏ nhỏ gầy gầy bị ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ kéo thật dài, bé hơi hơi rũ đầu, thấp giọng nói: "Mẹ không cần ngượng ngùng, sau này con sẽ còn thường xuyên nhìn đến."
Tô Tịch Nhược cảm thấy cô không còn mặt mũi nhìn con trai, giờ này phút này cô chỉ muốn lôi Vũ Úc Đông ra đánh một trận.
Định nghịa chồng là gì, chồng là muốn vào đúng điểm mấu chốt lôi ra trút giận.
"Ờ..."
Tô Tịch Nhược quay đầu, lại không biết nên nói cái gì, nói sau này tận lực không để Tiểu Hoàn nhìn thấy?
Loại lời nói này cô làm cách nào cũng không thể nói ra lời, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Sao hôm nay nhìn con buồn vậy?"
Hình như từ lúc trở về Tô Hoàn chưa từng hé răng nói chuyện.
"Dạ, không có gì."
Tô Hoàn nhỏ giọng nói: "Mẹ, con muốn làm bài tập."
Tô Tịch Nhược nhìn Tô Hoàn, lúc sau cười cười, đi đến gần người Tô Hoàn, kéo bé ngồi lên trên giường, còn cô thì ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Có phải Tiểu Hoàn không vui vì chúng ta dọn vào ở chung với ba hay không?"
Tô Hoàn: "Dạ, không phải."
"Thật sự?"
"Thật sự!"
"Được rồi, mẹ tin con."
Tô Tịch Nhược nói tiếp: "Vậy con nói thẳng cho mẹ nghe đi, tại sao con lại không vui?!"
Tô Hoàn: "... "
Tô Tịch Nhược không biết lý do tại sao bé lại buồn.
Bé nhỏ giọng nói thầm: "Con cũng không có buồn, chính là vừa trở về thì đã nhìn thấy... Mẹ và chú Vũ ở bên nhau, thật sự rất rất rất gần."
Giống như đã không có vị trí của bé trong nhà vậy.
Tô Tịch Nhược nhìn Tô Hoàn có chút cô đơn, còn có chút ganh tỵ, nghiêm túc hỏi: "Vậy con không thích cả ba chúng ta ở chung sao?"
Tô Hoàn cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: "Không có."
Chính là... Cảm thấy ba và mẹ ở bên nhau, thì không có vị trí nào giành cho bé, thoạt nhìn bé như là bị dư thừa ra.
Bé không phản đối ba mẹ ở bên nhau.
Rốt cuộc chú Vũ là ba ruột của bé.
"Được rồi, mẹ không hỏi nữa."
Tô Tịch Nhược quan sát thấy Tô Hoàn là thật sự không phản đối, cũng an tâm rồi, sau đó cười nói: "Tiểu Hoàn kết thêm nhiều bạn, nói không chừng tương lai con còn có bạn gái nữa kìa, con sẽ có thế giới của riêng mình, có bạn bè... Hiện tại con cảm thấy có chút xa lạ, nhưng tương lai sẽ không như vậy."
Nói cái gì mà bạn bè, đặc biệt là bạn gái còn không biết ở nơi nào.
Gương mặt nhỏ của Tô Hoàn đỏ rần, không được tự nhiên chuyển đầu nhìn sang nơi khác, có chút không vui mà nói: "Tại sao mẹ lại nói nhưng lời này ..."
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm nhìn Tô Hoàn.
Ba người cơm nước xong, Tô Tịch Nhược nhận được cuộc gọi từ Tưởng Thiên Hồng, đi vào phòng nói chuyện.
Vũ Úc Đông và Tô Hoàn ngồi xem TV.
Hai cha con ngồi ở trước TV, nhưng lực chú ý lại không có ở trên TV.
Vũ Úc Đông nhìn nhìn xem xem tin tức, cầm di động, làm như vô tình hỏi Tô Hoàn: "Con tính khi nào gọi ba là ba?"
Tô Hoàn nhăn nhăn trán, không trả lời.
Vũ Úc Đông không nhanh không chậm nói đạo lý với Tô Hoàn.
"Ba là ba ruột của con, cũng đã kết hôn với mẹ của con. Dù là từ quan hệ huyết thống hay là từ quan hệ pháp luật, con đều phải kêu ba là ba. Ba biết, con có khả năng sẽ trách ba trước đó không có kết thúc trách nhiệm của một người làm ba. Nhưng mấy tháng nay, ba đã cố gắng hết mình để làm một người ba, ba tin con cũng có thể nhìn thấy sự nỗ lực của ba. Sau này ba sẽ vẫn luôn nỗ lực làm một người ba tốt."
Tô Hoàn buồn không hé răng.
"Cho nên, con tính khi nào kêu ba là ba?"
Tô Hoàn chậm rì rì hỏi: "Tại sao chú lại chấp nhất với xưng hô đó như vậy?"
"Vì ba muốn nói cho những người khác, con là con trai ruột của ba mẹ."
Vũ Úc Đông nghĩ nghĩ, cười khẽ một tiếng: "Có lẽ đây là một phương pháp công khai biểu thị chủ quyền."
Tô Hoàn: "... "
Thật ra bé có chút kháng cự.
Bé gọi chú Vũ lâu rồi, trong khoảng thời gian ngắn thật khó có thể sửa miệng.
Tô Tịch Nhược từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Tô Hoàn và Vũ Úc Đông đang ngồi ở trước TV, hai cha con đang mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ nghĩ, chen vào giữa hai người ngồi xuống trên sô pha, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Hoàn nói: "Mẹ, chú Vũ vừa mới phê bình giáo dục con."
Vũ Úc Đông không dám tin mà nhìn Tô Hoàn, không biết thằng nhóc nhỏ này còn có chiêu trợn tròn mắt nói dối.
Tô Tịch Nhược lập tức tò mò hỏi Vũ Úc Đông: "Tô Hoàn làm sai cái gì mà anh lại muốn phê bình giáo dục thằng bé?"
Vũ Úc Đông tỏ vẻ bản thân thật oan uổng, anh bất đắc dĩ mà nói: "Cái đó không phải là phê bình giáo dục, mà là..."
"Là cái gì?" Tô Tịch Nhược hỏi.
"Anh hỏi thằng bé, khi nào mới gọi anh là ba."
Một người đàn ông gần 30 như Vũ Úc Đông, ở trước mặt vợ con, khó được có chút ủy khuất: "Anh thật sự không có phê bình giáo dục thằng bé."
Nhiều lắm chính là, giọng điện, ờ, có hơi chút áp bức người thôi.
Tô Hoàn cúi đầu, bậm môi nhỏ, ánh mắt cậu bé như là có chút hạ xuống.
Tô Tịch Nhược nghĩ, ngày hôm nay Tô Hoàn đã tiếp nhận rất nhiều thông tin, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể sửa miệng cũng rất bình thường, nên nói với Vũ Úc Đông: "Chuyện này cũng không gấp gì, anh không cần nóng vội buộc thằng bé làm gì."
Vũ Úc Đông: "Ờ."
Vì thế, sau khi kết hôn, cha con lần đầu tranh đấu, 1: 0 phần thắng thuộc về Tô Hoàn, người thua chính là Vũ Úc Đông.
Tô Hoàn thực mau đứng lên về phòng làm bài tập, trước trở về phòng bé chúc mẹ ngủ ngon. Sau đó cũng quay sang nói câu ngủ ngon với Vũ Úc Đông, lúc nói với Vũ Úc Đông, cố tình cường điệu chữ " chú Vũ".
Mặt Vũ Úc Đông có chút đen.
Chờ Tô Hoàn đi vào trong phòng, Vũ Úc Đông lập tức đóng TV, cũng kéo Tô Tịch Nhược vào phòng.
Nhà anh và Tô Tịch Nhược ở đối diện nhau, tối qua anh đã sớm dời quần áo cùng đồ dùng cá nhân sang một căn phòng trống khác trong nhà Tô Tịch Nhược, công khai chiếm cứ làm phòng ngủ của chính mình.
Ban ngày, buổi sáng bọn họ đi đăng ký lãnh chứng, Vũ Úc Đông dọn dẹp đồ vật, nhưng không bao lâu thì bởi vì tập đoàn xảy ra chút chuyện nên ra khỏi nhà đến công ty, 4-5 giờ chiều mới trở về.
Cho nên, ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, hai người bọn họ cũng không có dinh mãi một chỗ.
Nhưng hiện tại, đã tới buổi tối... Chính là thời gian thích hợp làm vận động hài hòa.
Tô Tịch Nhược bị Vũ Úc Đông kéo vào trong phòng, bỗng nhiên có cảm giác không khí xung quanh bọn họ rất ngọt ngào.
Vũ Úc Đông trực tiếp đóng cửa lại, một tay đẩy cô dựa vào trên tường, một bàn tay khác chống ở phía tên trán của cô, hoàn thành một tư thế "Tường đông" đầy tiêu chuẩn.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai hơi hơi cúi người xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nhìn một lát, không chút do dự hôn đi xuống.
Anh hôn rất sâu, không biết qua bao lâu, lại buông ra, Tô Tịch Nhược thở dồn dập hổn hển.
Giọng Vũ Úc Đông mang theo chút khàn khàn: "Giúp đỡ thằng nhóc kia ức kiếp anh, hửm?"
Âm cuối nằm trong họng, mang theo một chút khàn khàn, vô cùng mê người.
Lỗ tai Tô Tịch Nhược lập tức đỏ lên.
"Không, không có..." Giọng của cô rất nhỏ, nhỏ gần như thì thầm.
Anh nghe không rõ, cố tình để sát vào cô, hỏi: "Em nói cái gì?"
khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Tô Tịch Nhược có thể nhìn thấy lông mi của Vũ Úc Đông.
Thật dài, như là lông mi được uốn cong.
"Không, không có gì..."
Vũ Úc Đông trực tiếp ôm chặt cô, gắt gao ôm, độ ấm trên người cả hai xuyên thấu qua vật liệu may mặc mỏng manh như thông báo cho đối phương về cảm giác của nhau.
Vũ Úc Đông thực kích động, một lát sau anh nói với cô: "Anh đi tắm trước."
Tô Tịch Nhược theo bản năng nhìn thời gian: "Mới có 8 giờ, có quá sớm hay không?"
"Sớm sao?"
Vũ Úc Đông cười như không cười nhìn cô: "Anh cảm thấy một chút cũng không còn sớm, đã bắt đầu một đêm dài, chúng ta có rất nhiều thời gian chậm rãi tìm hiểu lẫn nhau."
Anh nói xong, lập tức đi vào trong phòng tắm.
Phòng ngủ chính chỉ có một phòng tắm, Tô Tịch Nhược ngồi một mình ở trên giường lớn, nghe được tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm.
Cô thật hy vọng Vũ Úc Đông tắm chậm một chút, lại chậm một chút, làm cô có thêm thời gian chuẩn bị.
Đến độ tuổi này của bọn họ, rất rõ ràng sau đêm đầu tiên sau khi kết hôn sẽ xảy ra chuyện gì...
Cô không phải kháng cự, chỉ là, theo bản năng mà khẩn trương thôi.
Cô chưa từng có kinh nghiệm, sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, cô biết rõ...
Cô nắm ngón tay, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Cơ thể cô vẫn luôn căng chặt, không chú ý tới tiếng nước trong phòng tắm ngừng khi nào, Vũ Úc Đông đứng ở trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, hỏi: "Sao em lại nắm tay chặt như vậy?"
Anh dùng bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng vuốt phẳng đầu ngón tay trắng bệch của cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang mặc áo tắm dài to rộng đứng ở trước mặt cô, có bọt nước nhỏ giọt ở ngực, chảy xuống... Cơ bụng của anh thật không tồi...
Tô Tịch Nhược khẩn trương lên, không biết làm cái gì, nên chú ý tới điểm này.
Ý thức được bản thân đang làm cái gì, Tô Tịch Nhược lập tức kinh giác gục đầu xuống, từ trên giường nhảy dựng lên, nói: "À, em đi tắm đây."
Cô đi vào trong phòng tắm, hận không thể tắm càng lâu càng tốt.
Nhưng, chung quy không thể vẫn luôn tránh ở trong phòng tắm.
Cô vẫn là bóp bụng, dùng tốc độ chậm nhất đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Vũ Úc Đông đã đứng ở trước cửa phòng tắm chờ cô, chậm rì rì mà nói: "Thật ra anh vẫn luôn nghĩ, em còn muốn kéo dài thời gian ở trong phòng tắm bao lâu nữa."
"Em... Em không có kéo dài thời gian..." Tô Tịch Nhược có chút chột dạ mà trả lời.
Câu trả lời của Vũ Úc Đông là trực tiếp ôm Tô Tịch Nhược, quăng lên trên giường.
Anh một tay ôm cô, một bàn tay khác tắt đi đèn ngủ trong phòng.
Giọng của nah mơ hồ không rõ truyền đến: "Chúng ta còn có cả đêm dài..."
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tô Hoàn rời giường, chỉ có Vũ Úc Đông ở nhà ăn, đang đổ thức ăn sáng ra tô chén.
Tô Hoàn hỏi: "Mẹ con đâu?"
Vũ Úc Đông mang theo thắng lợi cùng thỏa mãn mỉm cười trả lời: "Mẹ con có hơi mệt mỏi, còn ngủ ở trong phòng, con đừng vào làm phiền mẹ."
Vài phút qua đi, bé hỏi xác nhận: "Có hơi mệt, còn ngủ?!"
Tô Tịch Nhược từ trong phòng đi ra, tư thế đi không quá bình thường, bước chân khó khăn lết tới bàn ăn, ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa sáng.
Tô Hoàn nghi hoặc hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"
Tô Tịch Nhược: "À, không có việc gì."
Tô Hoàn càng thấy kỳ lạ.
Tô Tịch Nhược xấu hổ, giải thích chuyện này với bé: "Không có gì, chỉ là tư thế ngủ đêm qua của mẹ không đúng cho nên mới đi như vậy."
Vũ Úc Đông nỗ lực làm bản thân không cười ra tiếng.
Thật ra anh cảm thấy tư thế rất đúng.
Ừm, nhưng công nhận là có chút mệt mỏi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cho nên sau đó mới cảm thấy tư thế không đúng.
Lần sau bọn họ có thể đổi một tư thế khác.
Tô Hoàn nhăn mày nhỏ, cảm thấy càng kỳ lạ, nhưng khi bé quan sát thấy sắc mặt của mẹ, lại nhìn không ra tới chuyện gì.
Sắc mặt Tô Tịch Nhược trắng sáng ửng đỏ, quả thực không thể càng tốt, chắc là... Không có chuyện gì lớn đâu ha.
Tô Hoàn đi học.
Vũ Úc Đông không đi làm, ở nhà dùng notebook xử lý công việc, nhân tiện bàn chuyện hôn lễ và tuần trăng mật với Tô Tịch Nhược.
"Anh đã bàn với chị, Tiểu Hoàn có thể ở với gia đình chị anh, còn có Hoài Thụy chơi chung. Chị của anh rất hy vọng Tiểu Hoàn qua ở, chỉ có mặt của Tiểu Hoàn, Hoài Thụy mới học tập."
Tuy rằng Tô Tịch Nhược có chút ngượng ngùng khi nhờ vả chị của Vũ Úc Đông, nhưng cũng cảm thấy đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.
"Vậy đã giải quyết xong một việc, bây giờ là địa điểm kết hôn và tuần trăng mật, em nghĩ thử xem, em thích tổ chức hôn lễ ở đâu, em thích đi tuần trăng mật ở đâu." Vũ Úc Đông trực tiếp đưa ra một sấp danh sách cho cô lựa chọn.
Cô xem xem nhìn nhìn, Vũ Úc Đông nói tiếp: "À, chuyện hôn lễ, có cần phải nói một tiếng với mẹ của chúng ta hay không?!"
Tô Tịch Nhược nhìn Vũ Úc Đông, không hổ là người làm chuyện lớn, lập tức là có thể sắc mặt không thay đổi mà nói ra "mẹ của chúng ta".
Chuyện cô kết hôn còn chưa có nói cho mẹ Tô biết, nhưng nghĩ đến chắc mẹ Tô cũng không phản đối, rốt cuộc cô đã tìm cho bà một người con rễ cao lớn đẹp trai nhiều tiền.
Tô Tịch Nhược và Vũ Úc Đông bàn chuyện hôn lễ, sau khi quyết định xong địa điểm, từng người gọi báo cho người nhà của mình.
Quá trình có chút gà bay chó sủa, nhưng nói tóm lại vẫn nói xong.
Chờ Tô Hoàn tan học về nhà, hai người đã xong vụ địa điểm hôn lễ và tuần trăng mật, đang bàn chuyện hoa đồng.
"Anh cảm thấy Tiểu Hoàn và Hoài Thụy thật thích hợp làm hoa đồng." Vũ Úc Đông đề nghị.
Vì thế, mới vừa vào cửa, Tô Hoàn đã nghe được chuyện bản thân phải làm hoa đồng.
Tô Hoàn đờ đẫn đứng nghe, bỗng nhiên có loại cảm giác mình là ai, mình đang ở đâu mình đang làm cái gì.
Đợi đến lúc bé buông cặp sách, ngồi xuống, một lúc sau mới tiêu hóa xong, thì ra bé phải làm hoa đồng trong đám cưới của ba mẹ mình.
Bé bình tĩnh nghe hai người lớn nói chuyện, không rên một tiếng vểnh tai lắng nghe, đại khái nghe hiểu.
Lúc đến giờ cơm chiều, bé và Tô Tịch Nhược cùng nhau làm, Vũ Úc Đông đứng ở bên cạnh giúp lấy chén dĩa, một nhà ba người cùng nhau làm cơm, không khí thật ấm áp hài hòa.
Cơm nước xong, Tô Hoàn tính về phòng làm bài tập.
Bé đi ngang qua Tô Tịch Nhược, bỗng nhiên nhào vào trong lòng mẹ mình, lại còn cọ cọ mặt qua lại.
Sắc mặt Vũ Úc Đông đen dần, có thể thấy được bằng mắt thường.
Nơi ngày hôm qua anh thân mật hôn lên hôn xuống cứ như vậy bị thằng nhóc này chạm vào...
Anh tỏ vẻ rất khó chịu.
Bé con thân mật ôm mẹ mình một lát, nâng đầu, môi hồng răng trắng, nét mang theo sự ngây thơ của trẻ con, dùng giọng non nớt hỏi mẹ mình: "Mẹ, người mẹ thích nhất có phải là con hay không?"
Con trai ngày thường đều rất ngạo kiều, hiếm khi làm nũng với mình. Tô Tịch Nhược đột nhiên không kịp phòng ngừa thừa nhận con trai làm nũng, lại bị vẻ mặt đáng yêu muốn mạng của con trai làm tan chảy, một chút nguyên tắc đều không có, cười trả lời.
"Đúng vậy, đương nhiên người mà mẹ thích nhất chính là Tiểu Hoàn nhà chúng ta, Tiểu Hoàn đáng yêu nhất nhất trên đời này!"
Tô Hoàn đi phối hợp nói theo: "Con cũng thích mẹ nhất nhất nhất trên đời này."
Cậu bé có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không có lùi bước ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mang theo chút động tác nhỏ làm nũng.
Tô Tịch Nhược tan chảy thành nước, ôm con trai, hôn lấy hôn để lên mặt bé.
Không khí giữa hai người rất ấm áp hài hòa, người ngoài căn bản chen không vào.
"Người ngoài" Vũ Úc Đông: "... "
Tô Hoàn buông mẹ mình ra, trước lúc vào phòng, bé đứng ngay cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Úc Đông, cười nửa miệng, mang theo chút ngạo kiều.
Vũ Úc Đông: "... " Tức thành cá nóc.jpg
Nhưng Tô Hoàn cũng không có đắc ý bao lâu.
Tháng tám, sau khi bé hoàn thành chương trình lớp ba, chuẩn bị mấy tháng nửa sẽ chuyển trường vào lớp 4. Tô Tịch Nhược cùng Vũ Úc Đông tiến hành tuần trăng mật đầy lãng mạn của hai người tại Thụy Sĩ.
Trước lúc lên máy bay, hai mẹ con còn bịn rịn ôm nhau không rời, Vũ Úc Đông có chút chướng mắt, nhưng nghĩ lại cô sẽ là của anh trong suốt một tuần này nên cũng thoải mái nhường vợ yêu cho thằng nhóc này ôm trong chốc lát.
Hai người lên máy bay, Tô Hoàn theo gia đình Vũ Úc Lan rời khỏi sân bay, cả bốn người cùng nhau đến một nhà hàng ăn trưa.
Vừa vào ghế ngồi thì Hạ Hoài Thụy đã lôi kéo Tô Hoàn chơi ăn gà, Vũ Úc Lan và chồng nhìn mỉm cười, cũng không mắng Hạ Hoài Thụy, vì thành tính của bé nâng lên đáng kể, tất cả là công của Tô Hoàn, nên cũng cho hai đứa chơi thoải mái. Dù sao cũng là anh em họ, thân chút là điều bình thường.
Sau khi chọn món xong, bốn người ngồi chờ món ăn lên, thì cửa phòng mở ra, một bóng dáng già nua bước vào. Vợ chồng Vũ Úc Lan nhìn ra, có hơi giật mình, riêng Vũ Úc Lan thì nhăn nhăn mày, có chút không hoan nghênh người vừa bước vào kia.
Người đó không ai khác chính là ba Vũ.
Ông có hẹn với một vài người bạn già, một người bạn của ông trong lúc vô tình thấy gia đình con gái ông nên nói với ông một tiếng. Đã lâu ông chưa nhìn thấy con cháu, có chút nhớ, nên mới đến đây xem.
Vừa mở cửa thì thấy ngoài gia đình con gái mình thì có một cậu nhóc xinh đẹp đáng yêu giống con trai Vũ Úc Đông của ông đang ngồi cạnh cháu ngoại Hoài Thụy của ông.
Khỏi cần hỏi ông cũng biết đó là con ai.
Ông không khỏi giật mình, ông biết là con trai mình đã kết hôn, nhưng ông không biết Úc Đông đã có một đứa con lớn đến như vậy, nó không nói cho ông biết. Tối đó, Úc Đông chỉ gọi điện thông báo một tiếng với ông, ông chưa kịp hỏi người nó muốn lấy là ai thì nó đã cúp máy, ông gọi lại thì máy bận.
Ông cũng rất tức giận, muốn đến công ty nói chuyện với Úc Đông, nhưng đến mấy lần đều không gặp, thư ký Khâu nói nó ở nhà làm việc, dạo này ít đến công ty. Buồn cười là, ông thân là cha nhưng lại không biết nhà con trai mình ở đâu, ông ngượng ngùng hỏi thư ký Khâu, cậu ta dẫn ông đến đó, ông đến trước nhà Úc Đông, nhấn chuông hoài mà không thấy ai ra mở cửa.
Hỏi thư ký Khâu, cậu ta nói cũng không biết, gọi điện thì được thông báo máy bận. Ông đứng một lúc, biết thằng bé sẽ không ra gặp mình, đành ôm thất vọng đi về.