Tâm sự giấu kín bị đào bới, mặt Vân Lệ cứng đờ.
Hai tay anh ta chống lên bàn siết chặt, ánh mắt phức tạp, mãi mới cắn răng hỏi ngược: "Đúng thì sao?"
Quen biết tám năm, ở bên cô năm năm.
Nhưng vì khuyết thiếu ba năm mà giờ đã cảnh còn người mất.
Trời xui đất khiến như vậy, Vân Lệ khó lòng chấp nhận.
Thương Úc nhìn vẻ mặt dần trở nên dữ tợn của Vân Lệ, lạnh nhạt nhếch môi, nâng tách trà tỏ ý: "Tiếc thay, cô ấy chỉ có thể là của tôi."
Một câu trần thuật đơn giản lại khiến khí huyết trong lồng ngực Vân Lệ cuồn cuộn.
Thương Thiếu Diễn lấy thái độ tỉnh táo nhất để nói ra những lời ngông cuồng nhất.
Môi Vân Lệ trắng bệch, anh ta không nhịn được muốn móc súng ra.
Nhưng vừa mới mò ra sau lưng, anh ta lại tuyệt vọng nhớ ra, đã đưa cho Lê Tiếu khẩu Colt kia rồi.
Vân Lệ thu tay, lòng bàn tay siết chặt tách trà, ngó lơ hơi nóng cuồn cuộn hun đốt da thịt, nghiến từng chữ: "Nhưng nếu cậu chết rồi thì cô ấy không phải nữa."
Anh ta thật sự muốn giết người.
Khi Thương Thiếu Diễn cho nổ tung trụ sở chính, làm em trai mình bị thương, anh ta cũng chưa từng muốn giết đối phương.
Nhưng khi nghe được Lê Tiếu đã biến thành cô gái của cậu ta, Vân Lệ thật sự muốn giết người.
Chỉ cần Thương Thiếu Diễn chết đi, Lê Tiếu sẽ không còn là cô gái của cậu ta nữa.
Vân Lệ sát khí quanh người, tách trà bị nứt dưới lực siết của anh ta, trà nóng cũng trào ra theo kẽ hở.
Anh ta nghĩ rằng, dù không có súng, tay không cũng chưa chắc sẽ thất bại.
Đột nhiên một khẩu Desert Eagle vàng kim bị ném lên bàn, tiếng "cạch" vang lên khiến Vân Lệ giật mình.
Anh ta cúi đầu nhìn súng, lại nhìn Thương Úc chằm chằm, sự điên cuồng hiện lên nơi đáy mắt.
Thương Úc gác một tay lên góc bàn, hất cằm về phía khẩu Desert Eagle: "Anh có thể thử xem."
Thử gì?
À, thử giết Thương Thiếu Diễn, liệu Lê Tiếu có thuộc về anh ta không à?
Vân Lệ thả lỏng tay cầm tách trà, lăm le khẩu súng, khoảng cách gần trong gang tấc.
Chỉ cần anh ta cầm lên nhằm ngay trán Thương Thiếu Diễn, như vậy... mọi thứ sẽ kết thúc.
Nghĩ là làm, Vân Lệ cầm khẩu Desert Eagle lên, nhắm ngay giữa trán Thương Úc.
Ngón trỏ Vân Lệ đặt ngay cò súng, lạnh lùng nhìn đối phương, đôi lần muốn dùng sức nhưng chần chữ mãi không ra tay.
"Thương Thiếu Diễn, cậu thật sự không sợ chết?"
Giọng anh ta căng như dây đàn, nghe rất khàn.
Thương Úc hơi cụp mắt, nhếch môi, vẫn duy trì tư thế ngồi ưu nhã biếng nhác.
Anh im lặng thay câu trả lời, nhưng điều đó vượt lên tất cả mọi lời nói.
Cùng lúc đó, cửa phòng bao mở ra.
Lê Tiếu chậm rãi đẩy cửa vào, ngẩng đầu nhìn, gương mặt lập tức lạnh lẽo.
Tất cả phản ứng tiếp theo của cô đều xuất phát từ tiềm thức.
Cô tiến lên, đoạt lấy súng dưới dự kinh ngạc của Vân Lệ, trở tay nhắm họng súng ngay tường, bắn liên tục.
Trong mấy giây, tổng cộng chín phát đạn, vách tường trang trí tinh tế toàn dấu đạn ghim.
Sau tiếng súng, mọi thứ đều bình ổn.
Lê Tiếu đặt súng lên bàn, nét mặt không đổi nhìn Vân Lệ: "Muốn động đến anh ấy thì động vào em trước đã."
Ngay khi dứt lời, cô móc khẩu Colt ra, chậm rãi đặt lên bàn.
Ánh mắt Vân Lệ run rẩy... Desert Eagle của Thương Úc, Colt của anh ta.
Cô cầm Desert Eagle bảo vệ Thương Úc, lại trả Colt cho anh ta.
Có bao nhiêu lời cũng không thể nói rõ hết.
Vân Lệ chỉ biết, anh ta không đánh mà bại.
Cổ họng đắng chát, dường như trào lên mùi vị như rỉ sét.
Trong tầm mắt là Thương Úc nhếch môi ngồi bất động như núi với vẻ đương nhiên nhàn nhã.
Thương Thiếu Diễn đúng là thủ đoạn, giết người trước giết tâm, dùng cách này đâm anh ta một nhát trí mạng.
Vân Lệ nhìn khẩu Colt trên bàn, mãi không bình tĩnh nổi.
Anh ta cũng muốn ổn định tâm trạng, ngồi xuống lần nữa, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật quá khó khăn.
Ngay khoảnh khắc Lê Tiếu quên mình vì Thương Úc, anh ta tự biết mình là kẻ bại trận.
Vân Lệ không phải thằng oắt loi choi dễ kích động, dù trong lòng sóng bể cuồn cuộn thì nét mặt vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Anh ta cắn răng, cố ra vẻ chê bai đẩy khẩu Colt trước mặt Lê Tiếu, trợn mắt nhìn cô, cười khàn: "Em giận tôi sao?"
Gợn sóng trong mắt Lê Tiếu dần tan biến, cô nhìn Vân Lệ, thầm thở phào: "Không muốn em giận thì anh đừng nổi điên."
Vừa vào cửa, cô tận mắt chứng kiến Vân Lệ cầm Desert Eagle nhắm vào giữa trán Thương Úc.
Cơn giận và nỗi lo lắng nảy sinh trong tiềm thức khiến cô không chút nghĩ ngợi đã làm ra một loạt hành động.
Nhưng Lê Tiếu vẫn nể nang Vân Lệ.
Nếu là người khác, cô sẽ không bắn chín phát đạn kia vào vách tường.
"Gọi đồ ăn đi."
Thương Úc im lặng đã lâu trầm giọng nói, kéo lý trí của hai người về.
Ngay lúc ngồi xuống, Vân Lệ mới cảm giác hai chân mình đã tê dại.
Lê Tiếu nhận lại Colt, đưa Desert Eagle cho Thương Úc.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay hai người chạm nhau, cô không kiềm được mà giận anh.
Đang yên lành lấy súng ra làm gì!
Cứ tưởng cùng lắm hai người họ sẽ đánh đấm một phen, không ngờ lại dùng đến súng.
Nếu cô quay lại muộn mấy phút, hậu quả có thể tưởng tượng nổi sao?
...
Mười phút sau, phục vụ nối nhau mang đồ ăn lên.
Từ đầu đến cuối Vân Lệ đều cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi tiếng chuông phá vỡ phòng bao yên tĩnh, anh ta mới cầm áo khoác lên, đứng dậy ra ngoài: "Tôi nghe điện thoại."
Lê Tiếu thấy anh ta cầm áo khoác đi, còn chưa kịp hỏi han, bóng Vân Lệ đã khuất ngoài cửa.
Anh ta kiếm cớ rời đi, không muốn nhìn thấy sự ăn ý không thể nào xen vào được của hai người, càng không muốn Lê Tiếu nhận ra tâm sự của mình, cũng như muốn giữ lại một chút thể diện cho bản thân.
Vân Lệ đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong đóng mui lại.
Trong xe yên ắng, ánh mắt anh ta trống rỗng, nhìn thẳng vào hàng xe sang đối diện.
Một lúc sau, anh ta mới lục lọi trong hộp lưu trữ.
Không có thuốc lá.
Đây là xe mới, không có thuốc lá.
Vị đắng lan tràn trong miệng, anh ta cần một điếu để hóa giải tâm trạng.
Không lâu sau, chiếc Ferrari màu xanh lao vụt ra ngoài, nhanh chóng hòa vào dòng xe chạy.
Băng qua đường phố, Vân Lệ vào cửa hàng tiện lợi mua bia và thuốc lá, đỗ xe trên đường, ngồi trong xe hút thuốc nốc bia.
Khói cay nhất và cồn cũng không áp nổi vị đẳng nơi cổ họng.
Lâu rồi không hút thuốc, khói mù mịt sặc vào phổi, cay đỏ hốc mắt anh ta.
Lúc này điện thoại đặt trên bảng điều khiển đổ chuông.
Vân Lệ nốc nửa lon bia còn lại rồi bóp chặt, cầm điện thoại lên, khôi phục giọng trầm thấp lạnh lùng: "Nói đi."
Vân Lăng gọi điện thoại đến.
Gã không nghe ra sự bất thường của Vân Lệ, hào hứng nói: "Anh à, anh được ghê, hóa ra đã có chuẩn bị trước."