Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
|
|
Chương 70: Phong Ba
“A Trần, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi” Mộ Dung Nghiễn khẽ thở ra một hơi thuốc, thuận tiện cũng vì một vị khác nhà Mộ Dung cũng khổ sở vì tình. Lúc Mộ dung Trần nghỉ phép hưởng tuần trăng mật, hắn tạm thời thay thế chức vụ của hắn. Thật khéo để anh nhìn thấy phần báo cáo thẩm hạch được phong kín này. Cộng thêm ngày đó buổi tiệc cưới trong vườn hoa, con gái nhỏ nhất của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Cầm khóc sướt mướt, Mộ Dung Nghiễn không phải là người nhiều chuyện, nhưng cũng lần đầu tiên lấy việc công để xử lý việc riêng. Vừa đúng lúc, công ty cũng tính độc lập khai thác dự án B11, bằng không nếu như hắn làm vậy, cha với anh cả không lột da của hắn sao. Thanh Vinh thực phẩm cũng được xem như một công ty lớn, nhưng nếu so với tập đoàn Mộ Dung, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, không có tài lực và gia thế ủng hộ vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi. “Vì tốt cho tôi?” Mộ Dung Trần nhịn không được nhếch mày lên: “Vì tiểu Thất thôi” Tâm tư nhỏ của Mộ Dung Cầm làm sao anh không biết? Chỉ là, nếu như Mộ Dung Nghiễn vì lý do này mà làm vậy, hắn không đồng ý. Anh làm sao có thể để cho tên tình địch đó làm rể nhà Mộ Dung? Nằm mơ? “Nếu như anh dùng phương pháp này, thì không cần phí sức tôi sẽ không đồng ý” Chẳng qua, nếu có thể xử lý tốt, cũng không phải không có biện pháp để bọn họ triệt để mất hết hy vọng. “Không ai cần cậu đồng ý” Người trong cuộc đồng ý là được rồi. Đương nhiên chỉ cần ông nội cho phép là ok rồi. “Mộ Dung Nghiễn, anh cút xa một chút cho tôi” Thật vất vả mới kiềm chế sự nóng nảy, lại lần nữa bộc phát, Mộ Dung Trần đứng lên chồm qua mặt bàn nắm lấy cổ áo của anh hai anh. “Này, A Trần, cậu đối xử với anh hai cậu như vậy sao?” Mộ Dung Nghiễn gạt tay của hắn ra, sửa sang lại quần áo bất mãn nói. Nếu như không phải thấy tâm trạng của hắn không thoải mái, hắn thật sẽ ra tay. Luôn luôn không biết lớn nhỏ còn chưa tính, bây giờ còn muốn ra tay đánh anh. “Anh có đi hay không?” Mộ Dung Trần nhìn Mộ Dung Nghiễn chằm chằm, tựa hồ nếu như hắn còn nói thêm câu nào anh sẽ cho hắn một trận. “Tôi có thể đi sao?” Mộ Dung Nghiễn cười cười, nhìn cánh cửa phòng nghỉ vẫn đang khép chặt: “Chỉ sợ là có người không muốn bị làm phiền. Người ta dù sao vẫn còn là một cô sinh viên, tại sao cậu lại không biết kiềm chế thú tính như vậy chứ?” "Nói xong chưa?" Đôi bàn tay để trên bàn của Mộ Dung Trần đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm. “Những điều nên nói, không nên nói, tôi đã nói xong rồi” Vừa nói vừa không để lại dấu vết lui về phía sau mấy bước. “Vậy thì cút đi” Mang theo âm thanh sư tử hống, tay đấm mạnh xuống mặt bàn. Tứ thiếu gia nhà Mộ Dung luôn luôn cao quý, ưu nhã, cũng có ngày biến thành bộ dạng này? Thức thời là trang tuấn kiệt, anh nên đi nhanh một chút, nếu không sẽ gặp nạn! ** Đã 3 ngày Mộ Dung Trần chưa có về nhà, vừa mới bước vào cửa thì mẹ Thái Chi Lan bước lên đón, nhìn thấy con trai lập tức quở trách một trận. “A Trần, mấy ngày nay con rốt cuộc làm sao vậy? Công việc bận như vậy sao? Có phải cãi nhau với Tình Tình không?” Mấy ngày trước nghe Cổ quản gia nói sáng sớm Tình Tình đã đến công ty tìm con trai, kết quả đến buổi chiều người lại do Cổ quản gia phái đi đón trở về, hơn nữa còn trong tình trạng hôn mê, kì quái hơn là, người luôn luôn yêu thương vợ như con trai cũng không trở về. Hơn nữa, mãi cho đến buổi tối, Tình Tình cũng không tỉnh lại, chờ đến lúc người giúp việc đi lên mới phát hiện nàng sốt cao. Lúc bà lên thăm Tình Tình, sau khi nghe người giúp việc kể lại tình huống nhìn thấy ở công ty, lại nhìn những dấu vết phơi bày trên cánh tay của cô, những dấu vết trên cổ, đại khái bà cũng biết đã có chuyện gì xảy ra rồi. Đứa nhỏ này bình thường làm càn cũng không sao, tại sao dám làm chuyện như thế ở công ty? Nhưng lúc Tình Tình tỉnh lại, cũng không muốn bà gọi điện cho anh quay lại. Hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?, Cô lại lắc đầu nói không có việc gì. Không có việc gì tại sao có thể như vậy chứ? Nhưng mà muốn biết chuyện gì từ miệng của cô e rằng rất khó. Sau đó, A Nghiễn trở về nói, bà mới hiểu được một số việc. Tình Tình, đứa nhỏ này vừa quật cường vừa nặng tình, chuyện của Dương gia cũng không thể hoàn toàn trách cô, nếu muốn trách chỉ có thể trách con trai nhà mình không có chừng mực, đã cưới nhau rồi, còn không biết kiên nhẫn một chút sao? Lúc đầu, bà cũng cho bằng vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, kết quả, 3 ngày con trai không trở về nhà, con dâu cũng phát sốt liên tục, bà không thể không gọi điện gọi con trai về. Còn tiếp tục tình trạng như vậy thật không hay! “Mẹ, con về phòng trước” Mộ Dung Trần không muốn nhiều lời về chuyện của bọn họ. Hơn nữa, anh cũng vội vã muốn lên xem cô một chút. Làm sao có thể phát sốt 3 ngày không bớt? Tại sao đến bây giờ mới thông báo cho anh biết? “A Trần, bác sĩ đã cho truyền nước biển, đợi Tình Tình tỉnh lại, con không nên kích động nó, có nghe không? Con là đàn ông, đừng hơn thua với nó, nếu có thể thì nên nhường nhịn nó một chút!” Thái Chi Lan sau khi gả vào nhà Mộ Dung liên tục sinh 3 đứa con trai, vốn là Mộ Dung Hàng Nhậm không muốn bà tiếp tục sinh, nhưng vì muốn có con gái nên bà mang thai lần thứ tư, kết quả vẫn là con trai. Bây giờ, không dễ dàng gì, con trai mới có thể cưới được một con dâu vừa an tĩnh nhu thuận như vậy, mặc dù không giống quý phu nhân danh môn có tài giao tiếp cao siêu, nhưng lại thỏa mãn ước muốn không có con gái nhiều năm của bà. “Mẹ, con biết rồi” Không để ý đến Thái Chi Lan nữa, Mộ Dung Trần trực tiếp lên lầu. Đi vào phòng mà 3 ngày anh chưa về, bước chân của Mộ Dung Trần trở nên nhẹ hẳn. Ngày đó, sau khi Âu Thánh Nguyên mang thuốc đến, anh để nữ giúp việc đứng chờ ở ngoài, sau đó anh tự mình tắm rửa cho cô, thoa thuốc rồi ôm cô đang ngủ mê man lên xe để người giúp việc đưa về. Ngày đó cãi nhau, đột nhiên làm cho anh cảm thấy mệt mỏi, mà cô bị anh tổn thương như vậy nhất định sau này sẽ không muốn gặp anh. Nếu như nhìn thấy anh, chỉ làm cho tâm trạng của cô càng thêm kích động, vậy không bằng yên tĩnh một chút. Anh không dám cam đoan, lúc cô kích động, anh có thể giữ được tỉnh táo. Chỉ là, vốn mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao cô lại bị sốt? "Tứ thiếu gia!" Y tá ngồi ở bên giường nhìn bình nước biển nhỏ từng giọt một thấy Mộ Dung Trần đi vào, lập tức đứng dậy. “Cô ấy sao rồi?” Mộ Dung Trần ngồi ở bên mép giường, nhìn thân thể nho nhỏ co rút thành một cục nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay hoàn toàn nhọn, trắng bệch, mỏi mệt, mái tóc đen nhánh giống như hải tảo phủ đầy trên gối, lại khiến cô trông càng mảnh mai hơn. Cặp mắt to trong veo như nước bây giờ đang nhắm thật chặt, đôi môi đỏ thẳm vì mấy ngày sốt à trở nên tái nhợt thiếu sức sống Đưa tay sờ trán của cô, nhiệt độ hơi cao, nhưng không còn dáng vẻ sốt cao nữa, nhưng tay nhỏ bé của cô tại sao lại lạnh như vậy? Đáng chết! Tại sao có thể như vậy?
|
Chương 71
“Sau khi truyền nước biển, cũng bắt đầu giảm sốt. Chờ truyền xong chai này, thì tốt rồi” Y tá dù thường xuyên cùng bác sĩ đến nhà Mộ Dung, nhưng nhìn tứ thiếu gia bình thường rất văn nhã, hôm nay dường như tâm trạng không được tốt, lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. “Vậy tại sao lại sốt mấy ngày không hạ?” Giọng nói của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào lỗ tai của y tá giống như thiên quân vạn mã đang gào thét. Quay đầu nhìn bác sĩ đang bị tứ thiếu gia lờ đi đứng ở một bên, y tá nuốt nước miếng một cái: “Thiếu phu nhân là bởi vì cảm lạnh, cộng thêm….” Y tá nói ấp a ấp úng, khuôn mặt trong phút chốc trở nên đỏ bừng, cô là một thiếu nữ chưa trải qua chuyện đó, loại chuyện như vậy làm sao nói ra miệng được chứ. “Thiếu gia, thực ra cũng không có bệnh nặng gì, chỉ là cậu túng dục quá mức, thân thể của thiếu phu nhân không chịu nổi cộng thệm bị cảm lạnh cho nên….” Bác sĩ ngồi ở bên một bên không đành lòng nhìn thấy vẻ khổ sở của y tá nên trực tiếp mở miệng nói. Lần trước ông đã nói qua, bảo hắn chú ý một chút. Tốt rồi, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng. Lão già như ông cũng thật không biết nói mấy thanh niên bây giờ như thế nào. Không biết kiềm chế là gì cả. Thói đời cũng thật không công bằng: “Kiềm chế cũng chết mà phóng túng quá cũng chết” Người đàn ông một khi đã cứng lên, thì không thể nào kiềm chế được, mà thiếu gia nhà bọn họ, giống như được ăn xuân dược, luôn đòi hỏi vô độ. Nhưng làm đến trình độ này, cũng thật quá đáng rồi! Mộ Dung Trần hiếm khi không có lên tiếng phản bác bác sĩ, lần này đúng là anh làm quá mức. Được rồi, anh thừa nhận. “Bác sĩ, vậy lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?” “Qua tối nay là không có chuyện gì rồi! Để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, khoảng thời gian này tôi sẽ trở lại kê cho cô ấy một phương thuốc điều dưỡng thân thể, phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, sau này sinh con mới không chịu khổ” Hầu hạ một con sói cũng không phí sức như thế này! Những lời này, đương nhiên bác sĩ chỉ nói ở trong bụng, cũng không dại mà nói ra khỏi miệng mình. Không bao lâu, giọt nước biển cuối cùng cũng được truyền xong. Bác sĩ dặn dò một chút chuyện sau đó cũng mang y tá rời khỏi. Trước khi đi, cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Mộ Dung Trần nên an phận một chút. Tình Tình sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là chuyện của mấy tiếng sau. Cô mở mí mắt nặng trĩu, trên tay, vì truyền nước biển nhiều ngày nên cảm thấy hơi đau. Nhưng cô cảm thấy khát nước, thế nhưng trong phòng không có một bóng người, rèm cửa sổ được kéo lại, căn bản không nhìn thấy rõ bây giờ bên ngoài là sáng hay tối. Cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân đau đến mức không còn sức lực. Tên đàn ông cầm thú đó, sau khi biến cô thành bộ dạng như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu? Tủi thân và bất đắc dĩ lại trào dâng trong lòng, tên đàn ông đáng ghét, làm hại cô bây giờ ngay cả muốn đứng lên uống ly nước cũng không được, y tá bình thường ở bên cạnh cũng không thấy. Trong lúc cô không biết làm sao, cửa két một tiếng mở ra, không quá vài giây, Mộ Dung Trần bưng khay đi vào. Nhìn thấy Tình Tình đã mở mắt, anh để cái khay ở trên đầu giường, ngồi xuống mép giường muốn đưa tay sờ lên mặt cô, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt phòng bị của cô nên thu hồi lại: “Đã tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?” Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, cô không thoải mái, chính là khi nhìn thấy anh, lại nhớ đến anh đã làm những chuyện đê tiện đó. Mà cô, bây giờ cũng không có hơi sức để cãi nhau với anh. “Ngồi dậy, uống chút nước được không?” Cô trầm mặc, thái độ lạnh lùng khiến Mộ Dung Trần cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến cô vừa mới tỉnh lại không thể bị kích động cho nên anh nói chuyện rất dịu dàng. Dù cô không muốn đối diện với anh, nhưng cũng phải ăn uống chứ. Mộ Dung Trần bế cô ngồi dậy, cầm cái gối để cô dựa lưng vào đầu giường, sau đó đưa cho cô ly nước ấm, thấy cô đưa tay cũng có chút run rẩy sau đó uống từng ngụm nhỏ rồi đưa cái ly không về chỗ cũ. “Còn muốn uống không?” Anh đối với cô vốn rất có kiên nhẫn, 2 ngày trước nổi giận là bởi vì cô đâm trúng cái gai trong lòng anh. Không thấy người đẹp đáp lại là chuyện bình thường, Mộ Dung Trần cầm khay cháo do phòng bếp nấu xong: “Ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?” Ban đầu thân thể vốn mệt mỏi, Tình Tình cũng không có khẩu vị, cộng thêm mới uống một ly nước thân thể cảm thấy thoải mái một chút bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc, cho nên dứt khoát nhắm mắt không để ý đến anh. “Tình Tình, ăn một chút được không?” Cô gái này càng lúc càng quá mức. “Lấy đi, tôi không muốn ăn” Tình Tình mở mắt, muốn nằm xuống ngủ một giấc. “Không ăn thân thể làm sao khỏe lên được” Tính nhẫn nại của anh trong nháy mắt mất sạch, cô gái này thật biết cách chọc anh nổi giận. “Tôi không muốn ăn” Tình Tình quay đầu tránh anh. "Không được, ít nhất ăn một nửa." "Tôi nói không muốn ăn chính là không ăn, lấy đi lấy đi. . . . . ." Tình Tình không chịu nổi người đàn ông này luôn ép cô, dưới tình thế cấp bách cũng làm chén trong tay anh đổ trên mặt đất. Cái chén tinh sảo rơi trên mặt đất, bởi vì có thảm lông dày, không có vỡ, nhưng tất cả cháo đều rơi trên người của Mộ Dung Trần. Tình Tình cắn môi không nói lời nào, ai bảo anh ta luôn ép cô? Cô không phải cố ý. Cô mới không cần tiếp nhận ý tốt của anh. “Tiết Tình Tình, em chán ghét tôi như vậy sao?” Rõ ràng là cô làm sai, nhưng lại làm ra vẻ bị tổn thương, Mộ Dung Trần giận đến mức muốn bóp chết cô. “Đúng, tôi chán ghét anh, không được sao?” Cô thật ghét anh, ghét anh ta không từ thủ đoạn mà ép buộc cô, bây giờ còn liên lụy đến Dương gia, dù anh ta đối xử tốt với cô thì có lợi ích gì? Vĩnh viễn không bù đắp được lỗi lầm của mình. “Tiết Tình Tình, em nhất định phải chọc giận tôi đúng không?” “Không ai bảo anh ở chỗ này để bị sỉ nhục” Anh đại khái có thể giống như 2 ngày trước, ném cô ở nhà, một mình ở ngoài làm đại thiếu gia tiêu dao, cần gì trở về nhìn sắc mặt của cô chứ? “Tiết Tình Tình, em nói là tự tôi chuốc phiền phức đúng không?” Cái cô gái này, thật là có bản lĩnh bức người khác đến điên lên. Mộ Dung Trần mặc kệ quần áo trên người có bẩn hay không, cúi người xoay mặt của cô qua đối diện mặt của mình. Cặp mắt tròn tròn bởi vì 2 ngày ngã bệnh mà trừng lớn hơn, Tình Tình quật cường không muốn mở miệng nói chuyện với anh. “Tôi thật sự tự chuốc lấy phiền nhiễu” Mộ Dung Trần yên lặng nhìn cặp mắt kia, trong mắt trong suốt nhưng lại không có anh, một chút cũng không có. Thất bại cùng chán nản lại lần nữa dâng lên trong lòng, nặng nề thở dài một hơi, anh buông cô ra, không nói câu nào nữa đi ra ngoài. Rõ ràng đã sớm biết cô không yêu anh, anh còn vì điều này buồn phiền. Khó chịu cái gì? Bên ngoài có nhiều phụ nữ thiên kim bá mị anh không cần, cũng chán ghét, lại khăng khăng miễn cưỡng muốn hái một đóa hoa nhỏ, có thể trách ai đây?
|
Chương 72: Yêu Đơn Phương
Đêm khuya, trong nhà Mộ Dung, đã ngon giấc từ sớm Nơi đình nghỉ mát trong vườn hoa, có một đốm sáng nhỏ lúc sáng lúc tối, có người ở đó hút thuốc lá Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn đó không sợ gió mùa đông giá rét vậy mà chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng trong gió rét Rốt cuộc điếu thuốc trong tay rơi xuống, Mộ Dung Trần xoay người trở về Lại tức giận, nếu không anh cũng không đành lòng rời xa cô giống như mấy ngày trước. Cô ngã bệnh, dù anh muốn đi cũng đi không được. Nhưng lại sợ khi trở về sẽ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô. Cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này, hóng gió để đầu óc tỉnh táo một chút. Đầu óc tỉnh táo, lòng của anh như một hố đen không đáy, ép anh khó chịu không thôi Anh đã trả giá rất nhiều cho phần tình yêu này, buông tay anh không cam lòng, không buông, cũng không được Tình yêu là một thứ gì đó rất kì diệu, không phải mình muốn là có thể có được, không cần là có thể vứt đi. Nếu không, bây giờ anh yêu sẽ không đau khổ như vậy Chỉ có điều, anh đặt cô ở trong lòng bàn tay che chở yêu thương, cô đã từng dùng tâm để cảm nhận không?. Rốt cuộc anh phải làm sao mới đúng? Một người yêu đơn phương kiên trì như thế nào mới không cảm thấy mệt?. Đơn phương bỏ ra chỉ khiến cho bản thân tổn thương năng hơn, nhưng, anh không thu trở lại được thì làm sao bây giờ? Chỉ một mình tổn thương sao?. Đã trễ thế này, không biết cô đã ngủ chưa?. Ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất đã tối đen như mực, trong đó cô đang yên lặng chìm vào giấc ngủ của mình phải không? Nhưng chân của anh vẫn không tự chủ được đi về phía nơi yên tĩnh đó, anh không buông bỏ được, càng muốn khuấy động không gian yên tĩnh ấy. Anh đau, anh nghĩ không bằng để bọn họ cùng đau đi! Ở trên con đường đau khổ, có người làm bạn mới không cảm thấy tịch mịch, con đường của 2 người nhưng chỉ đi có một mình không phải dễ dàng như trong tưởng tượng của anh a! Cô muốn hận, vậy để cho cô hận đến cùng đi!. Anh muốn rút cái gai ra khỏi người côm trần trụi ở trước mặt cô "Mộ Dung Trần!" Khi thân thể cao lớn bước lên bậc thang vào cửa, thì từ sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc. Anh dừng lại một chút, không quay đầu anh cũng biết là ai Đã trễ thế này, cũng có người giống như anh sao? "Có chuyện gì sao?" Mộ Dung Trần lạnh nhạt lên tiếng. Cho dù thật sự có chuyện, đã trễ thế này, cũng không thích hợp để nói “Em chỉ muốn hỏi anh một câu, sẽ không làm lỡ thời gian của anh” Phó Cảnh Ca vò vò áo khoác trên người. Cô ta không vén lên mái tóc dài, gió lạnh thổi qua, trong buổi tối như vậy làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng mà, người nên thương tiếc cô ta không phải là anh “Em dâu, mời nói” Hai tay bỏ ở trong túi quần, Mộ Dung Trần nghiêng người qua dựa vào cây cột, nhìn không ra biểu tình trên mặt “Mộ Dung Trần, em ở trong lòng anh chỉ là em dâu thôi sao?” Trước kia, ít nhất anh cũng nguyện ý gọi cô một tiếng “Cảnh Ca”. Chỉ là, vừa nghĩ tới trước kia, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc “Chẳng lẽ tôi nên gọi cô là Phó tiểu thư sao?” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói, không phải anh cay nghiệt, mà tâm trạng của anh thật không tốt, không có rảnh đi để ý người khác có bị tổn thương bởi lời anh nói hay không? Có lẽ đối với tình yêu, 2 người bọn họ đều ngu ngốc giống nhau. Đâm đầu vào mà hy sinh, cũng không quan tâm người khác có đồng ý tiếp nhận hay không “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi vào trước” Mộ Dung Trần muốn đi. "Chờ một chút." Phó Cảnh Ca lần nữa ra tiếng. "Em dâu, còn có chuyện gì?" “Anh . . . . . Năm đó có yêu qua em không?" Phó Cảnh Ca khó khăn mở miệng hỏi, nghi vấn nhiều năm như vậy. Rõ ràng trong lòng biết rõ đáp án, nhưng không chính tai nghe thấy, cô thật không cam lòng! Nhiều năm hy sinh như vậy, chỉ muốn biết rõ đáp án, để từ đây cô hoàn toàn chết tâm, có được không? Ở nước ngoài du học, biết anh, vừa gặp đã yêu, chủ động theo đuổi, thời gian lâu dài, bên ngoài cũng đồn bọn họ là một đôi, thật ra, anh chưa bao giờ cho cô bất kì hứa hẹn gì, thậm chí cử chỉ thân mật cũng không có, anh chỉ lười giải thích quá nhiều với người khác mà thôi Cho đến khi, cô không cam lòng khi anh luôn lạnh nhạt với cô, nên cô mới hạ xuân dược, kết quả lại là trời xui đất khiến. Cho đến khi cô cuối cùng bị buộc gả cho Mộ Dung Khiêm, thật lâu sau đó cô mới có thể chấp nhân được được, anh không thương cô “Không có” Câu trả lời của anh, vĩnh viễn không chậm trễ chút nào “Cho nên….. qua lại 2 năm rưỡi, anh chưa bao giờ muốn em, cũng chưa bao giờ có ý tưởng cầu hôn với em” “Lòng dạ của tôi cô cũng biết rõ, mặc dù đi vào hôn nhân, nhưng mà tương lai cũng chỉ là theo nguyện vọng của 2 nhà thôi” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói : “Hơn nữa tôi cũng không muốn ly hôn” "Mộ Dung Trần, anh thật là ngoan độc” “Cảm ơn, thủ đoạn của em dâu cũng không kém” “Anh có ý gì?” “Ngũ đệ, đối với cô như thế nào, cô không biết sao?” “Tôi không hiểu anh đang nói gì?” “Chẳng lẽ muốn tôi nói rõ ra sao?. Cần gì như vậy, coi như cô cố ý muốn tránh, nhưng có một số việc có tránh cũng không khỏi” . Mộ Dung Trần dừng một chút : “Đừng đặt tâm ý trên người tôi, Cảnh Ca” Đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, Mộ Dung Trần cũng không quay đầu, trở về phòng mình Điều anh làm, cũng chỉ có như thế! Đưa mắt nhìn bóng dáng cao to ấy đang đi xa dần, Phó Cảnh Ca lệ rơi đầy mặt, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng anh cũng để lại cho cô 2 chữ “Cảnh Ca” rồi bỏ đi Kết thúc thật rồi, tất cả đều kết thúc! Cuộc tình kéo dài suốt 8 năm, yêu đơn phương không có bất kì ý nghĩa gì, đã kết thúc ở trong đêm rét lạnh Chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống sau này, phải trôi qua như thế nào đây?. Cô đã sớm không có mục tiêu rồi Người đàn ông cùng cô chung giường chung gối suốt mấy năm. Thật như những gì Mộ Dung Trần nói sao?. Có thể sao?. Bọn họ bắt đầu đã là sai lầm, làm sao có thể có kết cục? Hơn nữa, lòng của hắn sâu đến đáng sợ, chỉ mới suy nghĩ một chút thôi, mà thân thể của cô đều phát run. Làm sao cô có thể tin được người đàn ông luôn tìm mọi cách hành hạ cô ở trên giường cũng yêu thương cô? Cô không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ Một đạo ánh đèn xe chói mắt thẳng tắp bắn vào trên mặt cô, Phó Cảnh Ca trực tiếp đưa tay che mắt lại. Đã trễ thế này, còn có ai mới về sao? Hơn nữa, tại sao không đem xe đỗ ở gara mà dừng lại ở trước cửa lớn?. Cô đang muốn xoay người không để ý đến, nhưng, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng ngày càng quen thuộc, luồng hơi thở áp bức càng ngày càng đến gần, bước chân của cô như nhũn ra, vô lực ngừng lại “Sao vậy?. Ngay cả chồng mình về cũng không muốn nhìn một chút đã muốn đi?” Mộ Dung khiêm đứng ở trước mặt cô Phó Cảnh Ca hít sâu rồi thở ra một hơi, cố gắng để ình bình tĩnh lại, không để ý đến Mộ Dung Khiêm trực tiếp xoay người bước đi. Bọn họ ở chung một chỗ cũng không có chuyện gì tốt để nói, chỉ toàn gây gỗ Không phải mấy ngày rồi anh ta chưa trở về nhà sao?. Sao hôm nay tâm trạng lại tốt nửa đêm biết đường về nhà?. Không lẽ mới vừa rồi anh ta nhìn thấy cô với Mộ Dung Trần ở chỗ này? Thấy thì thế nào đây? "Phó Cảnh Ca. . . . . ." Mộ Dung khiêm vươn tay kéo cánh tay của cô không để cho cô đi. “Mộ Dung Khiêm, tôi không muốn cãi nhau với nhau với anh ở chỗ này” Phó Cảnh Ca cao ngạo ngẩng cao đầu, cố gắng để mình giảm bớt sợ hãi một chút “Vừa hay, tôi cũng không muốn. Vậy thì cùng nhau trở về phòng từ từ nói chuyện” Nói đến phần sau, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Về phần muốn nói như thế nào. Đóng cửa phòng lại rồi sẽ biết !
|
Chương 73: Chúng Ta Ly Hôn Đi !
Trong tác phẩm truyện ngắn của Henry- một trong những tác giả người Mỹ nổi tiếng với chủ nghĩa hiện thực phê phán có nhắc đến : “Đời người là do khóc nức nở, khóc thút thít và mỉm cười tạo thành, mà khóc thút thít chiếm phần lớn trong đó….” Phó Cảnh Ca vẫn luôn cảm thấy lời này hết sức chính xác Rất nhiều khi, cô đè nén khóc nức nở, gượng cười, chỉ có thể trốn ở một góc mà người khác không nhìn thấy thỉnh thoảng khóc thút thít Nhất là ở trước mặt Mộ Dung Khiêm, bởi vì khóc chỉ làm cô càng trở nên yếu đuối mà thôi. Vì những thời khắc bị bức không thể không khóc đã làm cô mất thể diện không thôi “Em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Không giống như thường ngày, mới tiến vào phòng đã trực tiếp ném cô lên giường, Phó Cảnh Ca ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm Giữa bọn họ hẳn là không có chuyện gì để nói!. Trong lòng cô thầm nghĩ “Xem ra, tối nay tình cũ không rủ cũng tới, để lòng tự tin của cô tăng lên gấp bội a” Ném áo khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên, Mộ Dung Khiêm đi tới bên giường, cái cô gái này, hiếm có thời điểm trở về phòng, lại không sợ anh a! “Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa mà thôi” Thì ra hắn nhìn thấy được, thấy thì thế nào, cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa Dĩ nhiên cô sẽ không nói cho hắn biết, nửa đêm cô xuống uống nước thấy trong vườn hoa có bóng người nên mới đi ra ngoài, cô không có ngu như vậy “Lúc nửa đêm đụng nhau ở cửa?” Mộ Dung Khiêm cúi người kìm chặt cằm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên : “Phó Cảnh Ca, đây đúng là lý do thật khéo a!” “Mộ Dung Khiêm, anh đừng dùng vẻ mặt như đã bắt gian tại giường để nhìn tôi, giữa tôi và anh ta luôn luôn trong sạch” Phó Cảnh Ca cười khổ : “Hôm nay tôi thật sự có lời muốn nói với anh” Sắc mặt của Mộ Dung Khiêm rất khó coi, nhưng mà Phó Cảnh Ca lại cảm thấy mình thật sự có dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh như vậy Môi mỏng vẽ ra nụ cười châm chọc : “Phó Cảnh Ca, em muốn nói gì?” "Chúng ta, ly hôn đi!" Lời nói muốn nói rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra miệng, Phó Cảnh Ca cho là lòng của mình có thể buông lỏng, nhưng sau khi nói ra, thì một cỗ sợ hãi không biết tên xâm nhập khiến lòng nàng bất an Dường như không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khiêm trở nên xanh mét, giống như đang tiêu hóa lời nói của cô, thật lâu sau, giống như dã thú liếc nhìn cô : “Em nói cái gì?. Em nói lại lần nữa xem?” Người phụ nữ này muốn nói ly hôn với anh?. Cô dám nói ly hôn với anh? Hắn tựa hồ bị lời của cô chọc tức, trên trán xuất hiện những mạch máu li ti, trên mu bàn tay đang kiềm chặt cằm của cô cũng hiện đầy gân xanh “Tôi nói, chúng ta hãy ly hôn đi” Đôi mắt sáng trong của cô, bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại làm cho giận dữ trong lòng hắn trầm xuống "Là thật." Cô chăm chú nhìn anh nói : “Tôi không muốn tiếp tục như vậy, lúc trước tôi…. Tôi hạ quyết tâm nếu như không chiếm được cũng muốn sống bên cạnh anh ấy, nhưng bây giờ, tôi mệt mỏi! Không muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa. Tôi không biết vì sao 3 năm trước anh lại coi trọng tôi, vì sao lại muốn kiên trì cưới tôi, đối với mấy chuyện này, hiện tại tôi không muốn nghĩ đến nữa….” Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, những năm gần đây bản thân đều tự mình chịu đựng đau khổ cùng chua xót trong lòng, đối với đoạn hôn nhân này đều khiến bọn họ đều đau khổ “Giữa chúng ta thật sự nên kết thúc, tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, cuộc sống từng thuộc về tôi, những người ở đây, anh, và ân oán với nhà Mộ Dung, không còn quan hệ gì với tôi nữa, từ đây về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau nữa…” Cô run giọng nói xong, đau khổ cùng cảm giác khó thở đều dâng lên trong lòng, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi. Lần đầu tiên, cô tỉnh táo mà khóc trước mặt anh, về sau sẽ không như thế nữa Hai mắt Mộ Dung Khiêm nhìn thẳng vào cô, nhìn người phụ nữ đang khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt, hồi lâu sắc mặt mới âm trầm mở miệng nói : “Ly hôn, không thiếu nợ lẫn nhau?” Cứ suy nghĩ như muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ với anh?. Không có cửa đâu, anh giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ : “Phó Cảnh Ca, cô đừng mơ, từ ngày cô bắt đầu vào nhà Mộ Dung, cô nên hiểu, không thể nào ly hôn. Nhà Mộ Dung sẽ không để mất thể diện, quan trọng hơn là Phó gia nhà các người cũng không để mất mặt, cô không sợ sẽ bại lộ thân phận con gái riêng của Phó gia sao?” Đúng vậy, cô chính là con gái riêng của Phó gia. Hơn nữa, thân phận con gái riêng này vĩnh viễn không thể biến mất. Cô là con gái của tổng giám đốc Thượng Hoa quốc tế Phó Tu Diên, lại không phải là con gái của ông ta với vợ chính sinh ra, mà là với em vợ. Thật là tình tiết hết sức cẩu huyết a! trong lúc chị gái mang thai, em gái thường xuyên đi lại thăm hỏi, thường xuyên qua lại, dì nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp, hiển nhiên trở thành đối tượng để anh rể trước giờ phong lưu thành tính chiếm đoạt Nói là gặp dịp thì chơi cũng được, tâm đầu ý hợp cũng được, kết quả là em gái lỡ lầm mang thai, chị gái không đành lòng để cho em gái đi phá thai, thầm nghĩ chờ ình sinh đứa bé ra rồi ly hôn Đáng tiếc mẹ ruột của cô vì khó sinh mà qua đời, mà người cô vốn nên gọi là dì 2 thì trở thành mẹ của cô. Điều bí mật này đã che giấu suốt 22 năm, toàn bộ suốt 22 năm Nếu như không phải Mộ Dung Khiêm đem bí mật này ra uy hiếp ép buộc cô kết hôn, thì cho dù là đến chết, cô cũng sẽ không biết. Nhưng, vì sao lại muốn ép cô như vậy? Cô không muốn tin nhưng mà hắn đã sớm chuẩn bị một chồng tư liệu khiến cho cô trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục Đó không phải là chuyện xưa, đó là chân trướng. Chuyện xấu như vậy, làm sao có thể công khai ra ngoài? “Tôi không nợi anh cái gì” Cho tới bây giờ bị sỉ nhục, phẫn hận, sợ hãi, giờ phút này giống như thùng súng nổ tung trong đầu Phó Cảnh Ca. làm cô không cách nào kiềm chế được, kích động kêu khóc, dùng sức đẩy hắn : “Vì sao, vì sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?. Vì sao?” Biết rõ cô yêu người đàn ông khác, hắn dù chết cũng muốn trói cô lại bên người Mới đầu, cô trúc trắc bất lực, hắn càng cứng rắn làm càn, lại càng không biết tiết chế. Cô không thuận theo, hắn càng ép buộc cô, cô phản kháng hắn bắt cô cầu xin tha thứ. Cô lúc nào cũng bị giày vò đến sống không bằng chết, lại không dám phản kháng đòi hỏi thái quá của hắn Hắn cho rằng cho dù cả đời này cô không yêu hắn, hắn cũng muốn chiếm lấy cô làm của riêng cả đời. Nhưng mà, hôm nay, người phụ nữ luôn luôn không dám phản kháng trước mặt anh, thế nhưng lại đề xuất muốn ly hôn?
|
Chương 74: Hậu Quả
Tại sao? Tại sao? Nếu như trên đời này tất cả những câu hỏi tại sao đều có đáp án, vậy thì sẽ không có nhiều đau khổ bủa vây lấy con người? Được rồi, nếu cô không thương, sẽ mãi mãi không thể nào yêu, vậy thì tiếp tục để cho cô hận anh đi! Hận! Nếu như chỉ có hận mới có thể khắc sâu trong lòng không bao giờ quên, không cách nào nhớ, như vậy sẽ để cô hận nhiều hơn một chút. . . Anh cúi đầu, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. “Ừ. . . . . .” Phó Cảnh Ca tức giận, không ngừng đánh vào bả vai rộng rãi của người con trai bên cạnh, trên người anh đắt giá nhất là chiếc áo sơ mi, lại đang bị con mèo hoang nhỏ cào cấu. Đôi mắt người con trai hiện rõ sự tức giận, hiển nhiên tối nay anh bị cô chọc giận thành công, dùng một sức lực hung hãn bắt lấy hai tay của cô, đè cô ngã xuống giường. Vừa nóng bỏng vừa thô lỗ không ngừng hôn cô, như gió lốc lại có mưa rào rơi xuống, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng, vừa giống như muốn hoàn toàn hủy diệt cô. Phó Cảnh Ca đẩy không ra lại tránh không được sức mạnh của anh, cô bỏ qua giãy giụa cùng chống cự, cứng ngắc nằm yên, hoàn toàn để mặc cho anh. Áo quần trở nên xốc xếch, lộ ra bờ ngực trắng lung linh và mềm mại, lưỡi của anh thuận lợi đi vào trong miệng của cô, bàn tay gấp gáp sờ nắn đường cong tuyệt mỹ, thân dưới đang ngọ nguậy. Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô! Nhưng điều Mộ Dung Khiêm không nghĩ tới chính là, đột nhiên cô nâng cổ lên, hướng về phía anh đặt một nụ hôn sâu, đang lúc anh vẫn còn chưa hết ngạc nhiên với sự chủ động của cô thì môi lưỡi bỗng dưng đau xót. . . . . . Mèo hoang nhỏ lộ ra chiếc răng nhọn, đang dùng lực cắn anh! Đau đớn cùng mùi máu tanh, dục vọng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh. Anh không chút để ý, tùy tiện để cô cắn loạn một mạch, bàn tay tiếp tục mở quần áo trong – vật ngăn cản cuối cùng của cô và anh, khi anh cởi ra được, chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu đạp đá lung tung, nhưng anh vẫn im lặng tách nó ra. . . . . . Thật sâu! Nặng nề! Thật là đau! Đột nhiên đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Ca trợn tròn nhìn anh, miệng nhỏ còn đang bận cắn anh liền buông lỏng, cơ thể đau đến rung rẫy. Thật sự rất đáng hận, rất đáng hận! Anh phải để cho cô thật sự cảm nhận được đau đớn! Thân thể còn chưa khởi động cứ như vậy bị. . . . . . Mặc dù không là lần đầu tiên bị anh cứng răn đi vào như thế, nhưng trong lòng vẫn là uất ức. Mới vừa hoàn thành việc để mình quên đi một người, bây giờ trong tâm trí cô không có nữa điểm tâm tư cho chuyện nam nữ, lại bị đưa tới nơi này, bị người đàn ông này ức hiếp, làm sao cô không uất ức cho được? Nhưng người đàn ông phía trên căn bản không cảm nhận được sự uất ức của cô. Bao nhiêu năm kế tiếp, bọn họ ở cùng nhau trên giường, đã trải qua rất nhiều trận kích tình kịch liệt. Anh càng dùng sức, càng hăng say, cô cũng không chịu yếu thế mà dùng hết sức cấu anh, cắn anh. . . . . . Giống như tất cả yêu hận lẫn lộn đan xe trong lòng một con thú nhỏ, lựa chọn dùng nguyên thủy nhất giao hợp cùng võ lực, không muốn tiếp tục sống trong thù hận. Qua một trận “yêu đương” kịch liệt, cả hai đều bị tổn hại. Cô mệt mỏi nằm dưới người anh, giống như một đứa con nít thích an tĩnh không muốn nói chuyện, đôi mắt to mang đầy đau thương lặng lẽ nhìn chăm chú vào trong không trung. Môi của anh đều là vết thương, trong miệng tất cả đều là mùi máu tươi, khắp bả vai và cánh tay là những vết cắn sâu cạn không giống nhau. Cô gái này, lần này không nhường nhịn chút nào cả. “Anh còn muốn như thế nào. . . . .?” Thật lâu sâu, cắn người rồi vẫn cảm thấy không cam lòng, con mèo hoang nhỏ uất ức khóc đuổi người. "Tại sao còn chưa đi? Anh tránh ra. . . . . ." Bắp thịt căng phồng, hai cánh tay cô cố gắng tách anh ra khỏi cơ thể mình, anh lại như người trên cao nhìn chăm chú cô đang ở phía dưới, lấy một ánh mắt thầm trách nhìn chằm chằm cô. "Tôi chán ghét anh. . . . . . chán ghét chết đi". Từng giọt nước mắt giống như trân châu lăn dài xuống, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng ngọa nguậy, như đinh chém sắt thổ lộ tiếng lòng: "Tôi nhất định muốn ly hôn với anh, tôi muốn anh đi ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . . ." Tiếng khóc thúc thít tựa như tiếng nũng nịu của cô! Thì ra Phó Cảnh Ca không chỉ dùng nét mặt lạnh nhạt nhìn anh, mà Phó Cảnh Ca chỉ là đang tỏ ra cao ngạo chứ thật ra trong lòng lại rất yếu đuối, thì ra cũng có lúc Phó Cảnh Ca khóc như con mèo nhỏ. . . . . . Nhưng tất cả những điều này, đều là sau khi nói ly hôn với anh mới biểu hiện ra. Thì ra hai chữ “ly hôn” thật sự dồn người ra vào chân tường, bắt người ta phải sống thật là mình. Không khách khí nắm lấy cằm nhỏ của cô, nhìn vào một mảnh lớn trong tròng mắt, anh lạnh lùng nói với cô: "Đừng nằm mơ, anh sẽ không bỏ qua cho em, cả đời em cũng đừng nghĩ tới chạy trốn anh." Phó Cảnh Ca khó tin nhìn chằm chằm anh, không thể tin anh lại nói như vậy. Tại sao không chịu bỏ qua cô? Tại sao cuộc đời cô lại chịu hết tất cả loại chuyện này? Hận thù mãnh liệt giống như là trong đêm tối có một chiếc gai độc của cây Tử Đằng, từ trong lòng cô mọc ra, cuốn lấy khắp cơ thể, xâm nhập huyết quản của cô, trong mắt cô sự hận thù cũng như ẩn như hiện, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, bất bình kêu to: "Anh còn muốn như thế nào? Có phải hay không tôi chết đi thì anh mới có thể bỏ qua cho tôi?" Thay vì sống khó chịu như vậy, cô thật sự muốn liều mạng. Dù sao cũng sẽ không có người thật quan tâm đến cô! "Làm sao được chứ?" Anh chọc tức cô, ngược lại vẻ mặt lười biếng, đưa tay lên má phấn gỡ một sợi tóc trên mặt cô, còn có dư thừa lòng rỗi rãnh trêu chọc cô, hình như càng trêu chọc khiến cô nổi giận anh càng vui vẻ. "Em mới vừa rồi cũng không bóp chết được anh, anh như thế nào lại giết chết em? Như thế nào chịu. . . . . . bỏ qua anh em?" Anh tà ác nói, vừa dứt lời, cả người anh liền cương cứng “Không!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, theo bản năng quay người muốn chạy trốn. Một lần nữa, cô thật sự sẽ chết mất! Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đem cô ôm lấy, bão táp lần nữa lại tới. . . . . . Bàn tay đặt lên mặt của cô, hôn rất sâu cái miệng nhỏ nhắn. . . . . . Trong phòng ngủ lại một lần nữa vang lên đàn ông gầm nhẹ, phụ nữ thở dốc. . . . . . Coi như tất cả không có ngày mai, anh chỉ nghĩ hung hăng đem người phụ nữ đang nằm phía dưới làm cho hư, ệt mỏi, để cô muốn đi cũng không đi được. . . . . . Dám nói ly hôn với anh, thì đảm bảo phải gánh chịu hậu quả. . . . . . Ban đêm, trong một căn phòng nhà Mộ Dung, lại xảy ra một loạt những cảnh tượng khác. . . . .
|