Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
|
|
Chương 80
Những bàn gỗ quý được in hoa văn thanh nhã, những người phục vụ quán trà Lục Vũ mặc sườn xám đơn giản, mỗi một bộ thiết kế đều là những mối tình sâu sắc, sườn sám phủ khắp quán trà vì khách pha trà, châm trà, quầy cũng đều mang màu sắc cổ điển, ngồi ở đâu cũng cảm thấy thời gian giống như đang quay trở về thời Minh mạt Thanh sơ. Nhưng với nơi lịch sự vào tao nhã này, Tình Tình lại chẳng có nửa điểm hưởng thụ. Giữa trưa, quán trà vừa mới bắt đầu buôn bán không lâu, đại đa số mọi người cũng ít đến đây vào bữa trưa, cho nên lúc này, trong quán trà không có người khách nào. Nhìn quán trà cảnh trí kín đáo, Tình Tình nắm thật chặt cái ly nhỏ trong tay, ngồi càng lâu, lòng của cô càng lo lắng. Không sai, cô đang đứng ngồi không yên hay là tại đám người kia. Cô đang đợi đến mười hai giờ, Berlin có thể sẽ tới nơi này hay không. Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Hay là trên đường bị kẹt xe? Bọn họ trước kia ở chung một chỗ, chỉ cần là ra ngoài chơi, luôn luôn đều là anh đang đợi cô. Nhưng hôm nay. . . . . . Ở nhà cùng Mộ Dung Trần rất không vui vẻ, lại ồn ào, cô nhanh chóng thay xong quần áo trốn ra cửa. Bảo tài xế đưa cô ra ngoài nội thành này, nói tài xế rằng mình đi dạo một vòng liền đến công ty tìm Mộ Dung Trần, sau đó bảo tài xế đi trước. Cô lái xe đi tới cửa công ty thực phẩm Thanh Vinh của Dương gia, cô không dám gọi điện thoại đến Dương gia, chỉ sợ là mẹ Dương nghe điện thoại. Thật ra chỉ muốn xem thử một chút xem Berlin có ở công ty hay không, dù sao trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không thể nào yên tâm đến trường. Không nghĩ tới, cô mới xuống xe không lâu, vừa hay nhìn thấy Dương Bách Lâm một thân một mình lái xe đến công ty . Nghe tới cái giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến thì Dương Bách Lâm chẳng thể tin được lỗ tai của mình, mới vừa xuống xe, cửa xe cũng không có tới kịp đóng, cứ như vậy ở bên trong sửng sờ . Anh không dám động đẩy, chỉ sợ vừa động, liền cho là mình đang nằm mơ! Cách xa nhau lâu như vậy, lần nữa nghe được giọng nói của cô, anh không có biện pháp tỉnh táo lại. Muốn nhìn lại không dám nhìn, trong lòng một hồi đau đớn, một hồi lo lắng. . . . . . Cho đến khi lần nữa cô gọi tên của anh, anh mới dám quay đầu nhìn lại. Lần trước ở cửa chính nhà Mộ Dung vội vàng gặp mặt, đã là chuyện của cách đây hơn một tháng, hôm nay nhìn kỹ cô gái hai mươi tuổi kia, cái người đã từng nắm tay anh cùng nhau hẹn ước một đời một kiếp, chân mày đã không tự chủ nhíu chặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào người con gái quyến rũ phong tình, thân thể mảnh khảnh, đường cong lả lướt, da thịt trơn bóng trắng noãn, so với ngày bọn họ còn ở chung với nhau thì nay càng thêm xinh đẹp động lòng người, chỉ trừ đôi mắt như thế nào lại không hết đau thương. Là con dâu một gia đình giàu có, một thân mặc quần áo xa xỉ, mà lại dùng thắt lưng màu bạc đã cũ kỹ ra ngoài, sang trọng xa hoa, lớn lên như một đóa hoa, càng phát triển càng xinh đẹp, nếu như anh không nhìn lầm, thì bộ quần áo kia là trong show thời trang mới nhất của nhãn hàng Milan, đây là chiếc áo Givenchy được yêu thích nhất. Xem ra, người đàn ông kia đối với cô cũng không tệ lắm! Nhưng cô tìm đến anh là vì chuyện gì đây? Bọn họ cái gì cũng không kịp nói, bởi vì chưa đến công ty ba của anh đã gọi điện thoại hỏi anh lúc nào thì đến. Trong công ty còn có chuyện khẩn cấp chờ anh đi xử lý, cho nên anh chỉ có thể để cho cô tới quán trà này đợi anh một chút. Chỉ là một chút của anh chính là hơn hai tiếng. "Tình Tình. . . . . ." Lúc Tình Tình đang phân vân không biết anh có tới hay không, thì bỗng giọng nói quen thuộc từ cửa truyền vào. "Thật xin lỗi, anh tới đã muộn!" Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Dương Bách Lâm liền ngồi xuống đối diện với Tình Tình. Sau đó người phục vụ nhanh chóng rót cho anh một ly trà, anh liền khoác tay ý bảo người đó ra ngoài. "Không sao!" Phục vụ đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, trong phòng trà an tĩnh trừ khí nóng lượn lờ trên cao, hai người ngồi trong phòng chẳng thể nào hít thở được. Tình Tình ngẩng đầu nhìn Dương Bách Lâm, dưới đôi lông mày, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng vốn là một chàng trai trẻ có thể tự do bay nhảy nay sớm phải khoác trên mình một thân Tây trang bó hẹp, bất đồng là ôn hòa với gương mặt nhiều nét âm trầm. Thì ra người lớn lên cần phải trải qua một quá trình đau đớn như thế! Tình Tình chưa từng bao giờ nghĩ đến, bọn họ đã trải qua đủ loại chuyện đau đớn nhưng nay vẫn chỉ là hai người xa lạ gặp nhau, hẳn bây giờ ai cũng đau lòng. "Berlin, em thật xin lỗi anh" sau chốc lát trầm mặc, Tình Tình nói ra lời mà thật ra cô cần phải nó từ khi hai người buộc phải xa nhau, đến nằm mộng cô cũng muốn nói câu này với anh. "Tình Tình, em tìm anh, chỉ vì muốn nói câu xin lỗi này thôi sao?" Dương Bách Lâm lẳng lặng nhìn cô, cặp mắt trong suốt hình như đã ngấn nước mắt. Tâm anh đau, anh vươn tay muốn cầm lấy đôi bàn tay cô, cũng thấy trên tay cô có một chiếc nhẫn cưới tinh xảo, thoáng đó tay anh ngừng lại ở không trung. “Tình Tình, đừng khóc, được không?” "Thật xin lỗi!" Nước mắt không thể nào nhịn được, thật không nhịn được, nhưng rất nhanh, trước mặt cô xuất hiện một chiếc khăn trắng. "Hiện tại công ty nhà của anh như thế nào?" Tay không ngừng lau nước mắt, Tình Tình trực tiếp hỏi. Lần trước ba Dương ở cửa nhà Mộ Dung nói xong liền thê thảm như vậy, thật không biết trong khoảng thời gian này ông như thế nào nữa . Cô là cái tên đầu sỏ gây hại nhưng chỉ có thể núp ở phía sau, không giúp đỡ được gì. "Từ từ đã khôi phục lại quỹ đạo bình thường." Bỏ ra cái giá cao như thế làm sao có thể để mặc anh ngã xuống đây? "À, chuyện anh cùng Mộ Dung Cầm là thật sao?" Lời hỏi ra miệng, Tình Tình xoay mặt ra ngoài. Đáp án đã rất rõ ràng, bằng không, Lâm Thục Mẫn không thể nào trước mặt mọi người lại nói như thế. Cô không phải là muốn chính miệng nghe anh nói sao? "Tình Tình. . . . . ." Dương Bách Lâm chỉ cảm thấy cổ họng bị một cỗ đau đớn ép xuống, mắt nhắm lại lần nữa mở ra "Em cảm thấy anh còn có lựa chọn nào khác sao?" Nếu như anh có con đường nào khác anh sẽ không chọn con đường này. "Berlin, anh không thương cô ấy, như vậy hôn nhân sao tiếp nhận được?" Tình Tình không biết những đôi tình nhân khác sau khi chia tay lại gặp mặt có cảm giác gì, nghe nói người kia sắp kết hôn với người khác sẽ có loại tâm tình ra sao, nhưng cô biết mình trong lòng có cổ vừa đắng vừa chát rồi lại không thể không khuất phục thực tế, chậm chạp cảm nhận sự khó chịu! Thật khó chịu! Song, hai người chia xa, không phải không có tình cảm, không phải hiểu lầm, càng không phải có nguyên nhân gì khác. . . . . . "Tình Tình, vậy em nói cho anh biết, em có yêu người kia không? Nếu như không yêu, vậy tại sao em phải lựa chọn cùng anh ta kết hôn?" Thậm chí ngay cả lời giải thích cũng không có Dương Bách Lâm rốt cuộc không nhịn được đưa tay lau nước mắt của cô. Tâm tư của anh thì làm sao cô có thể không hiểu đây? Làm sao có thể không hiểu? Nhưng chất vấn đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
|
Chương 81
"Berlin, em. . . . . ." Tình Tình cứng họng rồi. Làm sao cô có thể yêu anh ta? Nhưng đáp án kia không thể nói cho anh biết. "Tình Tình, nói cho anh biết, tại sao em muốn cùng anh ta kết hôn?" Anh chỉ muốn một cái đáp án mà thôi, cũng không được sao? "Berlin, thật xin lỗi!" Trừ nói xin lỗi, cô không biết cô còn có thể nói gì với anh. "Tình Tình, em cũng biết anh không phải muốn em xin lỗi như thế." Dương Bách Lâm cười khổ, đã đến lúc này cô còn không nguyện ý nói cho anh biết sao? Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với cô như thế nào, cô không cảm thấy sao? Còn có chuyện gì là không thể nói sao? Không phải là không thể, chỉ là không nguyện ý mà thôi. Có lẽ anh làm nhiều như vậy, vẫn không thể là người cùng cô chia sẻ tất cả vui buồn hờn giận. Anh có nên cảm thấy lòng chua xót hay thấy mình nên tỉnh mộng hay không làm được gì khác? "Berlin, chẳng lẽ trừ kết hôn, không có biện pháp khác?" Tình Tình quay đầu không nhìn Dương Bách Lâm nữa, cô lại không dám dùng những vẻ mặt vô vị như thế. Biện pháp khác? Nếu quả như thật có, cô cho là anh sẽ hy sinh hôn nhân của mình như thế sao? Tình Tình, em chính là không hiểu anh, em thật là ngu hay là giả ngu ngốc đây? "Nếu như anh không cùng Mộ Dung Cầm kết hôn, vậy em có thể cho anh biết tại sao em muốn cùng Mộ Dung Trần kết hôn?" Một đổi một, thua thiệt là em hay là anh. Nhưng vì đáp án kia, anh nguyện ý để mình chịu thua. "Berlin, có thể không cần bàn chuyện của em được không?" Biết rất rõ ràng không có đáp án, tại sao muốn lặp lại câu hỏi ấy? “Hôm nay em hẹn anh ra ngoài, không phải là vì muốn nói chuyện của em và Mộ Dung Trần." "Tình Tình, nếu như em chỉ là vì chuyện này mà đến, anh có thể xác minh cho em biết, anh và Mộ Dung Cầm đã đính hôn, không có đường quay về rồi !" Dương Bách Lâm khổ sở nói. "Nhưng Berlin. . . . . ." Tình Tình không biết còn có thể nói thêm gì nữa, "Em chỉ là muốn anh có thể hạnh phúc!" Cúi đầu, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ. Hạnh phúc là cái gì chứ? Tại sao hai chữ này nói ra khỏi miệng cảm giác phải đau khổ như thế? Thật là buồn cười, một đôi không hiểu lý do liền tách ra cưới những người khác, lần nữa gặp mặt, thế nhưng giữa bọn họ lại có khoảng cách xa xôi đến lạ. "Tình Tình, hạnh phúc của anh ở nơi nào, làm sao em lại không biết vậy?" Chỉ là, anh còn có quyền theo đuổi hạnh phúc sao? "Berlin, thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi!" "Tình Tình, hôm nay em nói rất đúng, chúng ta đã không thể có hạnh phúc bên nhau. Không có quan hệ, anh hiểu rõ em nhất định rất khó xử, thật, anh hiểu được em mà." Tựa như cô cùng anh là một, vì cha mẹ, vì Dương gia, anh chỉ có thể đồng ý yêu cầu của nhà Mộ Dung, huống chi, cùng nhà Mộ Dung kết thân, nói đến vẫn là anh với cao rồi, có cái gì chưa đủ đây? "Berlin. . . . . ." "Tình Tình, vật này. . . . . ." Dương Bách Lâm từ trong túi tây trang móc ra một vật tinh xảo, cái hộp nhìn rất quen mắt, ngày trước nó cũng từng là một vật luôn đi bên cạnh Tình Tình. Tình Tình kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt lên nhìn, đây không phải là chiếc nhẫn ngày đó bị tên khốn Mộ Dung Trần quăng mất sao? Đêm hôm đó cô rõ ràng tìm thật lâu đều không có tìm được, làm sao lại ở trong tay Berlin? Có phải hay không chỉ là kiểu dáng giống nhau mà thôi? "Là ba em tự tay giao cho anh" Dương Bách Lâm đem chiếc nhẫn kia đặt ở trước mắt "Trong phút chốc lấy lại từ trong tay bác trai, anh biết ngay, mình không còn cơ hội sẽ đeo cho em lần nữa, chỉ là, anh không muốn vứt bỏ. Giữ lại, coi như là kỷ niệm, có thể không?" Tiết Thiệu Trạch giao cho anh? Đêm hôm đó Tiết Thiệu Trạch không thể nào biết cô đang tìm cái gì. Làm sao có thể tìm và giao cho Berlin đây? Chuyện này, trừ cô và Mộ Dung Trần ra, không có người khác biết. Vậy không cần nghĩ cũng biết là Mộ Dung Trần giao phó cho Tiết Thiệu Trạch làm việc này. "Berlin, em. . . . . ." Tình Tình nhìn chiếc nhẫn anh đưa tới, chậm chạp không dám nhận lấy. Đúng vậy, không dám. Cho dù giữa bọn họ đã không còn có thể, thế thì chiếc nhẫn đại biểu tình yêu này cô nên giữ lại sao? Như vậy có ý nghĩa gì? Không nhận, lại là đả thương lòng của Berlin. "Tình Tình, nếu như em thật không muốn, vậy coi như không có. Anh sẽ giữ lại." Cái này là lần đầu tiên anh vô cùng nghiêm túc đối với cô gái vừa yêu vừa hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cô ấy suốt cuộc đời, dù về sau, anh căn bản cũng không có cơ hội đứng bên cạnh cô nữa, anh cũng không thể nén nó đi được. Về sau, quan hệ của bọn họ cũng không còn là người yêu của nhau, không là bạn tốt nữa, mà biến chuyển thành một loại làm cho người khác đau lòng, thậm chí làm cho người ta lúng túng. Cuộc sống sau này, nên đối mặt ra sao, cũng không ai biết. Không thấy mặt, liền không thể có chuyện. "Berlin, cám ơn anh, cám ơn!" Cuối cùng không chống cự nổi tâm đau đớn của mình, Tình Tình đem chiếc nhẫn Dương Bách Lâm để vào trong tay. Cái đó vốn anh ta tự mình trả lại cho anh, hôm nay lần nữa trở lại trên tay của cô. Không thể nói ra được cảm xúc đang xông lên đầu! "Tình Tình, đừng khóc!" Nhìn cô lại đang rơi lệ, Dương Bách Lâm không nhịn được than thở, trước kia Tình Tình chưa bao giờ giống như bây giờ động một chút là khóc "Nếu như cảm thấy làm khó em, vậy coi như không có đi!" “Em không sao. Chính là muốn khóc mà thôi!” “Anh ta đối với em có tốt không?” Anh muốn biết vấn đề này nên dù đau đớn vẫn muốn hỏi ra. "Berlin, em không muốn nói!" mặc kệ là ai, đã muốn hỏi cái này vấn đề này? Nó có quan trọng hay không? Không quan trọng, thật không quan trọng! "Tình Tình, vậy trước anh đưa em về được không?" Dương Bách Lâm đứng lên, buổi chiều công ty còn có một ít chuyện cần anh và ba xử lý, hôm nay có thể cùng cô gặp mặt, thấy cô tốt như thế là đủ rồi! "Không cần! Anh nên đi trước đi. Sau đó em sẽ bảo tài xế đến đón em!" Tình Tình cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô về của Dương Bách Lâm, không nên cũng không thể như thế. Hơn nữa hiện tại tâm tình của cô thật không tốt, tạm thời không muốn trở về cái nhà kia. Huống chi buổi sáng, cô cùng người đàn ông kia còn có chút cãi vã, cô chỉ muốn đi ra ngoài một chút. Như thế cũng tốt! Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô đơn độc đi ra ngoài, cô muốn ình nhiều hơn chút không gian tự do. "Cũng tốt." Dương Bách Lâm suy nghĩ một chút, cũng đúng, anh đưa cô trở về thật không thích hợp, "Tình Tình, có thể cho anh một cái ôm cuối cùng không?" Dương Bách Lâm đi tới bên cạnh vươn tay ôm lấy Tình Tình. Yêu cầu như thế không quá sai chứ? Chỉ là một cái ôm mà thôi, không phải sao? "Berlin, thật xin lỗi!" Thật không từ chối được! Tình Tình dựa vào trong ngực Dương Bách Lâm, lồng ngực đã từng cho cô những ấm áp và khích lệ, về sau cũng không có nữa! Không bao giờ nữa thuộc về cô nữa! Cô nên vì thời kỳ trưởng thành của tình yêu mà nói với anh một tiếng ‘gặp lại sau’! Nhưng một tiếng từ biệt cuối cùng không thể nói ra, có lẽ chỉ có loại ly biệt này mới không cần ngôn ngữ như thế. Nếu như được làm lại từ đầu, cô tình nguyện để hai người bỏ lỡ nhau! Tình Tình không muốn khóc thêm nữa, nhưng tâm là một mảnh trống trơn đau đớn, có lẽ đau hết lần này nữa, về sau mỗi người sẽ có một cuộc sống mới, quên đi đối phương. Vốn là coi như cái ôm ly biệt, nhìn chăm chú trong mắt người khác, lại thành một loại thủ đoạn kích thích. Mới vừa từ trên xe xuống Tiết Tình Tình chính mình không thể tin được ánh mắt mình, dùng sức dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn không có nhìn lầm, cái con nhỏ chết tiệt Tiết Tình Tình lại dám ở bên ngoài cùng người đàn ông khác thân mật ôm ấp, hơn nữa còn là đàn ông đã có vợ chưa cưới. Đường đường là con dâu nhà Mộ Dung lại làm ra chuyện mất mặt này, nếu như bị báo chí lên tiếng thì sẽ ra sao! Trước mặc kệ báo chí, tạp san có thật dám đăng không, nhưng họ chụp được tới tuyệt đối sẽ không có sai! Cũng không biết mẹ có thật sự đợi cô thật không, Tiết Tình Tình nhanh chóng từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, ấn phím gọi. . . . . .
|
Chương 82
Sau khi Dương Bách Lâm đi, Tình Tình một mình ngồi ở trong phòng trà, trong tay vẫn cầm chiếc nhẫn đính hôn cùng Berlin trước kia, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, cứ như vậy ngây ngốc ngồi một buổi chiều. Cô không nghĩ tới, thế nhưng ở tại cửa ra vào cô lại đụng phải người không nên đụng, không, nên nói là chỉ nghe được hai người nói chuyện mà thôi. Tại cửa quán trà, có hai cây cột điện to, cạnh bên hai cột điện còn có một bồn cây Lục La to lớn và xanh um, cho dù có người núp ở phía sau muốn nhìn rõ cũng khó. Cái giọng nói kia làm thế nào Tình Tình quên được. Ít nhất cô không nguyện ý nghe, thì cô cũng đã nghe mười năm rồi. Tại sao Lữ Bích Viện phải tới nơi này? Hơn nữa nghe cái giọng nam đứt quãng kia, không phải Tiết Thiệu Trạch! Này, người đàn ông kia là ai đây? Cô không thể ra đi, cũng không muốn trực tiếp cùng Lữ Bích Viện gặp mặt; cho nên, Tình Tình chỉ có thể tiếp tục ngừng thở, lẳng lặng đứng ở cây cột phía sau. "Bích Viện, em thật không thể giúp anh nói một cái sao?" Giọng nói của người đàn ông lần nữa truyền vào lỗ tai Tình Tình. "Trọng Khải, anh cho rằng Tiết Thiệu Trạch dễ dàng cho anh định đoạt như vậy sao? Thật xin lỗi, em không có cách nào giúp anh." Lữ Bích Viện lạnh mặt nói, bà biết gần đây Trương Trọng Khải gặp chuyện không tốt, mà tất cả các chuyện này dĩ nhiên không thoát được quan hệ cùng Tiết Thiệu Trạch. Nhưng bà làm sao ở trước mặt Tiết Thiệu Trạch bàn chuyện của Trương Trọng Khải? Dù là trước kia bà cùng Trương Trọng Khải không phải có quan hệ tốt, Tiết Thiệu Trạch cũng sẽ không nghe lời của bà! Những năm này, bà quá rõ rồi! Hôm nay bà nể mặt đi gặp ông ta đã là tốt cho ông ta lắm rồi, huống chi bà lại cùng đến đây với con gái, ông ta còn có gì chưa thấy đủ sao? "Vậy còn có Tinh Tinh? Chẳng lẽ Tiết Thiệu Trạch chẳng không quan tâm sao?" Trương Trọng Khải còn chưa phải chết tâm. "Anh cho rằng Tiết Thiệu Trạch là ai? Tóm lại một câu nói, Trọng Khải, em thật sự không giúp được anh, chính anh tự giải quyết cho tốt đi!" Thấy con gái ở nơi đó gọi một chiếc xe, Lữ Bích Viện nửa phút cũng không muốn nữa tiếp tục ở lại đây, bởi vì căn bản là nửa điểm ý nghĩa cũng không có. Nếu như Tinh Tinh thật có thể dắt được Tiết Thiệu Trạch, vậy bây giờ mẹ con bọn họ cũng sẽ không rơi vào nông nổi này. "Bích Viện, em giúp anh lần này được không?" Thấy Lữ Bích Viện không có nửa điểm tình cảm thương hại ông, vô tình rời đi, Trương Trọng Khải đưa tay bắt được cánh tay của bà, không muốn làm cho bà đi. "Trương Trọng Khải, anh buông tay em ra. Không thể cho người khác nhìn đến chúng ta như vậy." Lữ Bích Viện nhanh chóng rút tay về, cực kỳ tức giận. Nơi này chính là nơi công cộng, nếu như bị người chụp lại đăng lên báo, thì bà vĩnh viễn không ở nổi trong Tiết gia nữa. Làm sao bà có thể cam tâm đi theo bên cạnh Tiết Thiệu Trạch hai mươi năm lại không nhận được gì kia chứ? Quyết không có khả năng này! "Bích Viện, em là sợ Tiết Thiệu Trạch thấy sao? Hả?" Trương Trọng Khải chợt hả hê cười, "Nếu như mà anh đem chuyện Tinh Tinh nói ra, em nói xem Tiết Thiệu Trạch sẽ có phản ứng như thế nào?" "Trương Trọng Khải, anh dám!" Lữ Bích Viện thét chói tai. "Bích Viện, em mạt nộ như thế có thể làm cho bên ngoài đều nghe thấy chúng ta đang nói gì đó. Cho nên, em tốt nhất mau sớm nghĩ biện pháp đem Tiết Thiệu Trạch thu vào tay đi." "Trương Trọng Khải, anh là đồ vô sỉ!" Lữ Bích Viện mắng một câu nói rồi xoay giày cao gót rời đi. Nghĩ nắm lấy Tiết Thiệu Trạch dễ dàng như vậy sao? Huống chi hiện tại con gái của ông ta lại đang là bà lớn nhà Mộ Dung, có núi dựa ở đây, cho dù thật bắt được, vậy thì làm gì được ông ta đây? "Anh vô sỉ sao? Hai chúng ta là giống nhau đó chứ?" Lạnh lùng nhìn Lữ Bích Viện rời đi, Trương Trọng Khải cũng xoay người rời đi. Không thử một chút cứ như vậy chết à, ai mà nguyện ý? Cho đến khi bên ngoài cũng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, Tình Tình mới từ cây cột phía sau bước ra. Cô thật không phải là cố ý nghe người ta nói chuyện, nhưng rõ ràng đoạn đối thoại đó lại từng câu từng chữ truyền vào trong lỗ tai, để cho nội tâm đang hỗn loạn của cô càng thêm hỗn loạn . Mới vừa rồi, người đàn ông kia chính là cha ruột của Tiết Tinh Tinh? Thật buồn cười, bọn họ cho là Tiết Thiệu Trạch không biết Tiết Tinh Tinh không phải là con ruột của mình sao, mà Tiết Thiệu Trạch lại nghĩ cầm Tiết Tinh Tinh làm tiền đánh cuộc cuối cùng. Chỉ là, mới vừa rồi người đàn ông kia nói đồ trên tay Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là cái gì đây? Thôi, mặc kệ bọn họ là tranh đấu gay gắt vì cái gì, cũng không liên quan đến cô, cô cũng không quản được! Đáng thương nhất còn là Tiết Tinh Tinh mà thôi. Bây giờ là không phải chỉ có một mình cô ta vẫn chưa hay biết gì thôi sao? Tình Tình với chuyện của mình đều rối loạn, ở đâu ra thời gian đi quan tâm người khác nhiều như vậy chứ?
|
Chương 83
Đi một mình trên đường lớn, cô cũng không biết mình phải đi đến nơi nào, chỉ đơn thuần biết mình không muốn về nhà. Bên ngoài mọi người náo nhiệt đều cùng cô không có liên quan. Đèn đường rực rỡ, dòng xe chạy, người đi, Tình Tình đứng ở đường phố xa lạ, cô không biết mình rốt cuộc đi qua bao nhiêu con đường, chỉ biết mình không muốn dừng lại, đang ở trong cơn gió rét. Cô cứ bước đi thẳng, đi thẳng. . . . . . Cho tới bây giờ, đứng ở cái nơi xa lạ này, nhìn ngọn đèn lấp lánh, tâm lại mù mờ, ngỡ ngàng không biết nên làm gì? Hiện tại mấy giờ rồi? Tình Tình lấy điện thoại di động trong túi xách ra muốn xem giờ, lại phát hiện điện thoại di động đã sớm bởi vì hết pin mà tự động khóa máy. Không trách được, cả buổi chiều, điện thoại của cô vẫn không có vang lên. Cô nghĩ đến sẽ có người nào quan tâm đến cô không? Mộ Dung Trần sao? Anh đối với cô là rất tốt, cô không phải là không biết, đoạn thời gian ở nơi này sự mệt mỏi bên trong dần tiêu tan, cô không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với anh, thậm chí cô vẫn không cho phép mình tha thứ cho anh. Yêu một người, chính là muốn chiếm giữ như vậy sao? Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, không từ thủ đoạn nào, phí hết tâm tư? Cho nên, giữa bọn họ vẫn không có cách nào đạt được nhận thức chung. Ở chung một chỗ, trừ đối xử lạnh nhạt với anh, cô căn bản cười không nổi. Quan hệ như vậy, anh nhất định cũng chịu không được. Chỉ là, đoạn hôn nhân này nên dùng phương thức gì để tiếp tục? Gió lạnh tận xương tủy đập vào mặt, thổi lên mái tóc dài của cô, cô khép lại áo khoác ngoài, ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu không khí mát mẻ, cô tiếp tục từ từ đi dọc theo đường phố, không có phương hướng xác định. Cô không cách nào làm rõ cảm xúc rất nhỏ trong lòng mình, đi ở cái đường phố quen thuộc này, trước nay chưa bao giờ cô thấy cô đơn và lạnh lẽo như thế. Khi sắc trời toàn bộ tối xuống, thì cô phát hiện mình đứng ở cạnh trạm xe điện ngầm, giống như một đứa bé bị lạc đường, rất muốn biết nơi đây là nơi nào. Cô còn có thể đi đi đâu đây? Biết mẹ ở Tiết gia đã ra về, không thể nào trở về, cô cuối cùng vẫn phải trở lại cái lồng giam xinh đẹp của mình. Khe khẽ thở dài, xoay người liền muốn gọi một chiếc xe để trở về, bỗng một chiếc xe cao cấp phóng không ngừng đến bên cô, làm cho Tình Tình liền giật mình, sợ hết hồn. Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, khuôn mặt quen thuộc tươi cười. "Tình Tình, em muốn đi nơi nào?" Âu Thánh Nguyên thò đầu ra nhìn vẻ mặt hoang mang của cô gái trước mặt. "Giáo sư Âu, có thể hay không quấy rầy thời giờ của anh rồi?" Tình Tình ngồi ở một gian phòng ấm áp, tỉ mỉ quan sát, lần trước Mộ Dung Trần có mang cô tới, gian phòng này khá tinh sảo. Vốn là Âu Thánh Nguyên là muốn đưa cô trở về, kết quả là việc đầu tiên sau khi cô là xe là kéo cô đi ăn cơm, sau đó lại đem cô tới nơi này. Cô biết Âu Thánh Nguyên sau giờ làm ở trường học, lại về chăm sóc phòng nghiên cứu, Tình Tình lo lắng ình sẽ làm trễ nãi thời gian của anh. Hơn nữa, anh không phải chăm sóc bạn gái sao, thế thì thời gian bên cô ấy là bao lâu? "Sẽ không, làm sao em lại nghĩ như vậy chứ? Anh thấy được tâm tình của em không tốt, thế nào, có phải hay không A Trần khi dễ em không?" Đem đưa rượu lên miệng thưởng thức một ngụm, sau đó anh đuổi phục vụ đi xuống, Âu Thánh Nguyên rót ình thêm một ly rượu nữa rồi mở miệng hỏi. Thật ra thì anh đã lái xe đi theo phía sau cô thật lâu, cô đều không có phát hiện, chỉ là một người không yên lòng đi. Nhìn ra được, tâm tình của cô thật không tốt, cho nên anh không có quấy rầy cô, lại không yên lòng để cô một mình đi dạo lung tung, cứ như vậy lái xe đi theo cô thật lâu. Như thế nào, cô cũng coi như là học sinh của anh, vừa vợ của bạn tốt anh, anh quan tâm một chút là cần thiết. Ha ha, chủ yếu anh còn là muốn xem xem bọn họ có phải hay không đang cãi nhau. Nếu không, từ khi cô lên xe đến bây giờ, đã qua hai giờ rồi, trễ như thế không trở về nhà, ông xã yêu thích cô kia sao lại không điện thoại tới đây? Theo trình độ của bạn tốt quan tâm đến cô, hẳn không phải là như vậy mới đúng a! Anh thừa nhận anh là thật sự có điểm nhàm chán, chính là muốn nhìn đôi vợ chồng nhỏ này rốt cuộc như thế nào.
|
Chương 84
"Âu giáo sư. . . . . ." Cái vấn đề này muốn cô nói thế nào đây? Cô và anh cũng không quen thuộc đến mức có thể mang chuyện vợ chồng ra mà giãi bày? "Dừng!" Âu Thánh Nguyên trực tiếp để ly rượu xuống, đưa một bàn tay đến trước mặt của Tình Tình ngăn cản: "Tình Tình, ở đây cũng không phải là trường học, cô có thể không cần gọi tôi Âu giáo sư. Cứ gọi là A Nguyên đi!" Cô cứ luôn miệng gọi anh là Âu giáo sư, làm cho anh lúc này có cảm giác mình như một loại cầm thú. Cho nên là dừng ở đây đi! "Tôi có thể không nói ra không?" Mặc kệ là đối mặt người nào, chuyện tình với Mộ Dung Trần, cô tuyệt không muốn nói, cũng không biết là nên nói từ đâu. "Ừm. . . . . . Cô không muốn nói cũng được, nếu như A Trần dám bắt nạt cô thì cứ nói cho tôi biết." Âu Thánh Nguyên làm sao lại không nhìn ra trên mặt cô học sinh nhỏ của mình vừa khó xử lại vừa e ngại đây? Nếu cô không muốn nói thì thôi, chỉ là không biết chuyện này với chuyện em họ Phó Cảnh Ca mất tích có liên quan với nhau hay không! “ Nào, tâm tình không tốt thì uống một chén đem những chuyện không vui quên hết đi." Âu Thánh Nguyên cười cười, rót một ly rượu đưa tới trước mặt của Tình Tình. Nếu như Mộ Dung Tứ thiếu biết anh muốn rót rượu mời vợ của cậu ta thì nhất định sẽ giết chết anh. Nhưng mà anh cũng không có ngu đến nỗi gọi điện thoại cho cậu ta tới đây ngay bây giờ. "Thật xin lỗi, tôi không uống rượu." Tình Tình không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt Âu Thánh Nguyên. Không nói đến vấn đề có thể hay không, sau lần đầu tiên cô uống rượu ý thức không rõ ràng dẫn đến hậu quả đáng tiếc kia cô đã thề sẽ không bao giờ động đến rượu nữa. Nhìn ly rượu trong tay Âu Thánh Nguyên, một mùi hương ngọt ngào của anh đào từ miệng chén tỏa ra, cộng thêm bơ sữa tươi trắng tinh phủ lên trên trông thật bắt mắt. Tựa như đôi môi đỏ mọng của thiên sứ, dưới ánh đèn lại càng cực kỳ mê người, nhưng cô vẫn không dám thử. Huống chi hiện tại chỉ có cô nam quả nữ ở trong phòng. Xem ra hôm nay đầu của cô thật sự choáng váng rồi, mặc dù Âu Thánh Nguyên ở trường học thầy giáo của cô lại còn là bạn tốt của Mộ Dung Trần nữa. Nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông, cô cũng không nên đơn độc cùng anh đi uống rượu được. Cô rốt cuộc làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Có lẽ là hôm nay thật sự không phải là ngày tốt rồi! Ai! "Không sao đâu, cái này do tôi bảo người bán rượu đặc chế pha: " thiên sứ hôn nhau", rất thích hợp cho sinh viên nữ uống!" Nhìn ra được trên mặt Tình Tình chợt lóe lên đề phòng, cô sẽ không ghi hận chuyện lần trước anh hạ dược trong đồ uống của cô đấy chứ? Xem ra người ta thật không thể làm chuyện xấu, nếu không đều sẽ bị người khác nghi ngờ cả đời. Ha ha, nhưng mà anh cũng không ngại! "Uống ly rượu này có thể làm cho phiền não của cô tất cả biến mất. Cũng có thể đem suy nghĩ của mình nói cho người mà cô muốn nói. Tình Tình, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ thuốc vào trong rượu đâu." Âu Thánh Nguyên nói xong lời nói vô cùng cảm động kia thì tay lại giơ ly rượu kia lên. Tâm tình của cô thật không tốt, nếu quả như thật có thể một say một chút thì cũng không phải là chuyện xấu gì! Nhưng mà rượu này thật sẽ làm say lòng người sao? "‘Thiên sứ hôn nhau ’?" Đang lúc Tình Tình còn do dự có nên uống hay không thì cửa phòng bị đẩy ra: "A Nguyên, cậu xác định không phải là đang muốn quyến rũ thiên sứ đấy chứ?" Tình Tình nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông cao to tóc húi cua lần trước đã gặp qua, trong tay đang ôm một cô gái dáng người tuyệt hảo cùng nhau đi vào. "Trầm Ngôn, sao cậu lại ở đây?" Âu Thánh Nguyên không nghĩ đến tên ăn chơi Trầm Ngôn này lại xuất hiện ở chỗ này. Haiz, xem ra tối nay nhất định là rất náo nhiệt rồi. "Âu giáo sư cũng có thể tới, mình làm sao lại không thể?" Trầm Ngôn ôm cô gái kia ngồi xuống bên cạnh Âu Thánh Nguyên, lúc này mới thấy rõ ràng đối diện thiên sứ lại là Tình Tình, sự phát hiện này thật đúng là làm cho người ta sợ hãi khóc than ! Không biết đang diễn ra tuồng gì ở đây?"A Trần đâu rồi?" "Anh ấy không có ở đây." Tình Tình cắn cắn môi. Sớm biết tới nơi này sẽ đụng phải những trư bằng cẩu hữu của anh cô cũng sẽ không cùng Âu Thánh Nguyên đi đến đây. "Chưa có tới sao?" Trầm Ngôn nhướng cao lông mày nhìn về phía Âu Thánh Nguyên, bạn bè xung quanh ai lại không biết Mộ Dung thiếu gia đối với người vợ mới cưới thương yêu ra sao? Mà Âu Thánh Nguyên lại dám một mình hẹn vợ của cậu ta đến hộp đêm bao riêng một phòng để uống rượu, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ rồi! Nếu như không phải là mới vừa rồi ở đại sảnh người bán rượu lúc quen thuộc nói cho anh biết Âu Thánh Nguyên cũng tới, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái nữa. Phải biết là từ trước tới nay cậu ta chưa từng dẫn một cô gái nào đến đây. Anh tò mò nhìn lên, thật không biết cậu ta đang diễn tuồng gì! Vợ bạn không thể đùa giỡn, đạo lý này chẳng lẽ người luôn là tấm gương sáng cho người khác như Âu giáo sư lại không hiểu? Hay là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải? "Thu hồi những tư tưởng xấu xa của cậu lại!" Âu Thánh Nguyên hung hăng trừng mắt liếc Trầm Ngôn và cô gái đang cười duyên trong ngực cậu ta: "Cô ấy và A Trần cãi nhau, tâm tình không tốt, cho nên mình mới đem cô ấy đến đây." "Gây gổ?" Trầm Ngôn giống như là không thể tin, với mức độ quan tâm của A Trần đối với người vợ này làm sao lại có thể gây gổ ầm ĩ đây? Cho dù là có gây gổ cũng không tới phiên anh quản? Nhưng mà, Âu Thánh Nguyên không giống như là đang nói láo làm cho anh không thể không tin tưởng.
|