Tình Yêu Của Em Mãi Dành Cho Anh
|
|
Chương 42
Ra mắt
Nhưng suy đi tính lại, chuyện anh nói vẫn phải thực hiện. Mối quan hệ của cả hai đã đi đến nước này rồi, giờ cũng không còn gì ngăn cản, đã đến lúc cần phải thông báo với mọi người.
Sân bay thành phố Los Angeles ngày hôm nay lần đầu tiên chứng kiến sự xuất hiện của Hạnh Nguyên bên cạnh Minh Hải. Sau chuyến bay kéo dài, cả hai xếp hàng chờ lấy hành lý với một tâm trạng vui vẻ, nụ cười luôn thường trực trên môi. Minh Hải đặc biệt quan tâm đến Hạnh Nguyên, lo cho cô mọi thứ khiến đôi lúc cô có cảm giác mình như một nàng công chúa vậy.
“Em ổn mà, trên máy bay ngủ suốt nên giờ chỉ thấy đói thôi.” Hạnh Nguyên khoác tay Minh Hải, vừa giải thích vừa kéo anh đi ra phía ngoài. Từ lúc xuống máy bay đến giờ anh liên tục hỏi cô nào là có thấy mệt, có đau hay cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Sự chăm sóc của anh làm cô thực sự thấy hạnh phúc.
“Yên tâm, về nhà bây giờ là có thể ăn liền.”
Minh Hải nựng má Hạnh Nguyên rồi hai người gọi một chiếc taxi. Sau khi sắp xếp hành lý thì chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường. Hạnh Nguyên tựa đầu vào vai Minh Hải ở băng ghế sau, yên lặng nhìn ngắm thành phố xa hoa của nước Mĩ. Đây không phải lần đầu tiên cô ra nước ngoài, càng không phải lần đầu đến với Los Angeles, chỉ khác là hiện tại mục đích của chuyến đi lại không giống những lần trước.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, tình cảm của cả hai lại càng thêm khăng khít. Minh Hải lúc đó đã đề nghị với cô chuyện về ra mắt gia đình anh. Thật ra ban đầu Hạnh Nguyên hơi lo lắng vì cô đang mang thai, đi máy bay lâu như vậy sợ ảnh hưởng đến con. Nhưng suy đi tính lại, chuyện anh nói vẫn phải thực hiện. Mối quan hệ của cả hai đã đi đến nước này rồi, giờ cũng không còn gì ngăn cản, đã đến lúc cần phải thông báo với mọi người.
“Hạnh Nguyên, em đang nghĩ gì vậy?”
Câu nói của Minh Hải làm cắt ngang dòng suy tư của Hạnh Nguyên, cô ngẩng lên cười tươi rồi đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn. Minh Hải có chút bất ngờ, xong lại kéo cô vào một nụ hôn say đắm khác. Khi buông nhau ra, hai người cùng cười, niềm hạnh phúc lan tỏa khắp xung quanh khiến người tài xế cũng phải ghen tỵ.
Xe dừng tại biệt thự nhà họ Thẩm rồi Minh Hải nắm tay dắt Hạnh Nguyên vào. Trước đó người giúp việc đã thông báo nên khi cả hai mới bước vào cửa thì Lâm Hinh cùng Triệu Thi Thi đã tíu tít chạy ra đón.
“Cậu út!”
“Cậu út ơi!!!”
“Thi Thi, Tiểu Hinh.” Minh Hải cũng tỏ ra vui vẻ, anh bế hai đứa cháu lên, thơm vào má mỗi đứa một cái rõ kêu. Trong khi Thi Thi thích thú thì Lâm Hinh lại phụng phịu tỏ vẻ hờn dỗi.
“Cậu út lại quên rồi, con đã nói cậu phải con là Jason mà, sao cậu cứ gọi Tiểu Hinh vậy, con không thích.”
“Thằng nhóc này thật là, xin lỗi con cậu út quên.” Minh Hải quay sang nhìn Hạnh Nguyên tỏ vẻ bó tay rồi dỗ dành Lâm Hinh. “Cậu sẽ chuộc lỗi bằng một món quà thật lớn chịu không?”
“Dạ!!!”
“Minh Hải, em về rồi đấy à?” Sự xuất hiện của Thẩm Minh Hy làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ba cậu cháu, Minh Hải thả hai đứa nhóc xuống, gật đầu với chị gái mình. “Mau vào đi, bố mẹ đang chờ đấy. Cả Hạnh Nguyên nữa.”
Thẩm Minh Hy vui mừng dẫn Minh Hải cùng Hạnh Nguyên vào trong phòng khách. Ông bà Thẩm cùng vợ chồng Thẩm Minh Hiên đã có mặt ở đó từ lâu, nhìn thấy Minh Hải và Hạnh Nguyên mỗi người một biểu hiện.
“Bố mẹ! Để con giới thiệu, đây là Hạnh Nguyên.”
“Cháu chào hai bác.”
“Ừ, hai đứa ngồi xuống đi. Bay đường dài như vậy cháu không mệt chứ?” Trong khi ông Thẩm ân cần hỏi thăm thì bà Cố Di An ngồi bên cạnh dù không nói gì nhưng vẻ mặt lại tỏ rõ sự không vui. Hạnh Nguyên đương nhiên nhìn ra sắc mặt bà nhưng cô không quá để tâm, chỉ tập trung trả lời ông Thẩm.
“Dạ không sao, cháu cũng từng phải đi công tác xa nên thấy không ảnh hưởng gì nhiều ạ.”
“Chẳng mấy khi mới sang đây, em nhớ ở lại lâu một chút, mà ở lại luôn cũng được đấy.” Thẩm Minh Hy hào hứng nói khiến Hạnh Nguyên có chút ngại ngùng, cô chỉ biết cười nhẹ. “À để chị giới thiệu, đây là chị hai và anh rể của chị với Minh Hải. Còn đây chồng chị. Hai đứa nhỏ em gặp khi nãy Lâm Hinh là con trai anh chị ấy, Thi Thi là con gái chị.”
“Dì ba hôm nay đột nhiên sốt sắng thế, miệng lưỡi linh hoạt quá đi. Cái này chắc cô ấy cũng phải biết rồi chứ, cần gì phải nói dài dòng?” Thẩm Minh Hiên nói một cách mỉa mai, câu nào câu ấy chẳng kiêng dè ai. Thẩm Minh Hy ngây người mất vài giây, quay lại nhìn chị mình khó chịu. Hạnh Nguyên quan sát cử chỉ của hai người con gái, trong lòng dần đoán ra mối quan hệ của họ không được tốt đẹp lắm. Cô hơi nhìn sang phía Minh Hải, anh cũng nhìn cô. Tròng mắt màu cà phê dịu dàng trìu mến, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
“Em chào anh chị, em là Lý Hạnh Nguyên.”
“Mẹ ơi, con đói…”
“Thôi, chúng ta vào bàn ăn đã, hai đứa đi lâu như vậy chắc đói rồi, có gì lát nói chuyện sau.” Câu nói của ông Thẩm giúp bầu không khí bớt khó xử, tất cả cùng đứng lên và theo chân ông vào phòng ăn. Minh Hải vẫn luôn ở bên Hạnh Nguyên, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Thẩm Minh Hy nhìn thấy hai người như vậy thì cứ trêu đùa trong khi Thẩm Minh Hiên dù không thể hiện quá rõ nhưng thi thoảng lại châm chọc mấy câu làm mọi người mất hứng. Ông Thẩm cũng tỏ ra khá hài lòng về Hạnh Nguyên, hỏi han nhiều thứ, đôi lúc lại khen ngợi cô thông minh lanh lợi. Bà Cố Di An thì lại lạnh lùng trái ngược với tính nết thường ngày, dù có nhìn thế nào thì bà vẫn chẳng thể vừa ý với cô con dâu này, thế nên vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng.
Buổi tối hôm đó Hạnh Nguyên trằn trọc mãi không ngủ được vì chưa quen múi giờ. Vì cô như vậy nên Minh Hải cũng cùng thức, anh lúc đầu thì đọc sách cho cô nghe, lúc sau khuya rồi thì hai người chỉ yên lặng nằm bên cạnh nhau. Hạnh Nguyên nằm sát vào Minh Hải, cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của anh. Cô mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua để lên ngực anh, nhỏ giọng gọi.
“Hải!”
“Ừ! Sao vậy em?”
“Mẹ anh có vẻ như vẫn chưa chấp nhận em?” Suốt từ lúc đến nhà họ Thẩm thái độ bà Cố Di An ra sao Hạnh Nguyên đều có thể thấy rõ nhưng cô vẫn đối đáp bình thường, không có chút ý kiến nào. Thật ra cô vốn biết bà yêu quý Kiều Gia Nhi, sự thất bại của cô ta dù khiến bà thất vọng nhưng dù sao thì trong lòng bà vẫn dành cho cô ta một tình cảm nhất định, khó mà từ bỏ ngay được. Hơn nữa trước đó bà đã có định kiến với cô, cộng với việc Minh Hải nhất quyết không nghe lời nên không tránh được việc bà đối xử lạnh nhạt như vậy.
Minh Hải nắm bắt vấn đề vô cùng nhanh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cất lời trấn an. “Điều đó không quan trọng, bố anh đã ưng thuận rồi. Với lại, đây là cuộc đời của anh, chỉ cần anh luôn yêu em thì em không cần phải lo lắng gì cả.”
“Vâng… Nhưng dù sao em cũng mong tình yêu của mình nhận được sự chúc phúc từ tất cả mọi người.”
“Anh hiểu, em đừng suy nghĩ gì. Chuyện với mẹ cứ để anh lo, việc em cần quan tâm nhất vào lúc này là dưỡng thai, anh không muốn con trai mình sau này ra đời rồi sẽ kêu la là chúng ta không chăm sóc cho nó đâu.”
“Gì mà con trai, bác sĩ còn chưa thông báo giới tính mà?! Anh thực sự mong đứa nhỏ sẽ là trai sao?” Hạnh Nguyên đánh yêu lên người Minh Hải một cái, cô ngồi dậy nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi.
“Con nào anh cũng thích, trai hay gái đâu phải là vấn đề. Chúng ta còn sinh nhiều đứa chứ đâu phải chỉ một.”
Mặc dù câu trả lời của Minh Hải đã phần nào làm Hạnh Nguyên hài lòng nhưng cô dường như vẫn chưa chịu dừng lại, muốn trêu trọc anh đến cùng.
“Ai nói là em sẽ sinh thêm con cho anh chứ, một đứa là quá đủ rồi.”
Minh Hải cúi xuống nhìn Hạnh Nguyên, ánh mắt vô tội hết sức có thể. “Đâu phải em nói không muốn sinh là không sinh, cái này đã hỏi qua ý kiến anh chưa?”
“Sao lại phải hỏi, em nói không là nhất định không sinh.”
“Mình em muốn là được chắc?!” Minh Hải vừa nói dứt lời liền kéo Hạnh Nguyên vào một nụ hôn dài nóng bỏng, môi lưỡi dây dưa không dứt. Hạnh Nguyên sau phút ban đầu bỡ ngỡ dần bị cuốn vào sự đam mê của anh, đến khi cả hai buông nhau ra vẻ mặt cô đã chuyển sang màu hồng, giọng nói cũng có chút ngại ngùng.
“Chỉ được vậy là giỏi thôi.”
Minh Hải càng cười đắc ý hơn khi nghe Hạnh Nguyên nói vậy, anh ôm cô nằm lại xuống giường, thì thầm bên tai.
“Khuya rồi, đi ngủ em nhé. Thức đêm không tốt cho con đâu.”
“Nhưng em không thấy buồn ngủ, anh phải thức với em.”
Trước sự nhõng nhẽo của Hạnh Nguyên, Minh Hải không còn cách nào khác là phải chiều theo ý cô. Hai người nằm bên nhau trò chuyện đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ, chính vì thế nên đến tận trưa ngày hôm sau Hạnh Nguyên vẫn chưa thức dậy.
Minh Hải thì dù có chênh lệch múi giờ nhưng trước đây anh cũng thường xuyên đi lại giữa thành phố B và Los Angeles nên không ảnh hưởng mấy, vẫn sinh hoạt đúng với thời gian biểu. Lúc ra ngoài mua đồ ăn cho Hạnh Nguyên trở về anh bất ngờ chạm mặt mẹ mình, bà Cố Di An nhìn con trai tay xách nách mang thì tỏ vẻ không vui, chẳng nói chẳng rằng đi vào nhà bếp. Minh Hải vội vã đuổi theo mẹ, đưa cho bà một cốc nước rồi từ tốn cất tiếng.
“Mẹ, con mới ra ngoài, có mua cho mẹ vài thứ để tẩm bổ này.”
Bà Cố Di An dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn con trai, một hồi lâu sau mới đáp lời. “Chứ không phải là mua cho con bé đó, xong rồi mới chợt nhớ đến bà già này sao?”
“Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế?”
“Dù gì cũng đến làm khách nhà người ta, vậy mà trưa đến nơi rồi vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu. Mẹ không hiểu con yêu con bé đó ở điểm gì nữa?”
“Gần sáng Hạnh Nguyên mới ngủ được vì lệch múi giờ, con không muốn đánh thức cô ấy. Con xin lỗi nhưng mẹ hãy thông cảm cho bọn con.”
Minh Hải nhìn mẹ mình phân trần, từ nãy đến giờ ánh nhìn bà Cố Di An dành cho anh không hề có sự thay đổi nào. Bà khó chịu bỏ ra ngoài, Minh Hải thở dài ngao ngán rồi đi theo, đúng lúc bắt gặp Hạnh Nguyên đang đi từ trên tầng hai xuống.
“Minh Hải…!”
Nghe tiếng gọi mình Minh Hải liền chạy lại đỡ Hạnh Nguyên, bà Cố Di An nhìn thấy cảnh này càng thấy chướng tai gai mắt nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có thể tức tối mà bỏ về phòng.
“Sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?”
“… Em… em thấy đau bụng quá!” Câu nói của Hạnh Nguyên làm Minh Hải giật mình, anh nhìn kĩ lại thì thấy mặt cô nhợt nhạt không có sức sống, mồ hôi lạnh lấm tấm rơi trên trán. Chẳng chần chừ thêm nữa, anh vội vã bế cô lên rồi đi một mạch ra xe. Hạnh Nguyên dù cảm thấy đau đớn nhưng vẫn gắng chịu đựng, nắm chặt tay Minh Hải như để tiếp thêm sức mạnh cho mình. Đứa con là mạng sống của cô, cô không thể nào để mất nó được.
“Chúng tôi đã kiểm tra cho cô Lý, chỉ là bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều nhưng để chắc chắn hãy ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi thêm.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Minh Hải thở phào nhẹ nhõm rồi bắt tay với bác sĩ. Khi nãy trên đường chở cô đến bệnh viện anh đã vô cùng lo lắng, thấy cô đau như vậy chỉ e chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. May mắn là cả cô và con đều ổn, nếu không anh không biết mình sẽ thế nào nữa.
Minh Hải sau khi làm thủ tục nhập viện thì trở về phòng bệnh của Hạnh Nguyên, đúng lúc ấy thì ông bà Thẩm cùng Thẩm Minh Hy cũng đến. Ông Thẩm tỏ ra không vui vì cả hai không nói đến chuyện Hạnh Nguyên mang thai, lời nói có chút trách móc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm và vui mừng trong đó.
“Các con thật là, đáng ra phải nói sớm để mọi người biết mà chăm sóc cẩn thận cho Hạnh Nguyên, nếu thế thì đâu có đến nông nỗi này.”
“Bố nói đúng đấy, làm chị khi nãy lái xe mà tay cứ run không biết đã xảy ra chuyện gì. Hạnh Nguyên đang có thai nên em nhất định phải chăm sóc cho con bé thật tốt đấy.” Thẩm Minh Hy dặn dò em trai một cách cẩn thận, cả ông Thẩm và cô đều đã nói xong những gì cần nói, riêng có bà Cố Di An là nãy giờ vẫn im lặng. Sau cùng thì bà vẫn phải lên tiếng, mặc dù là có vẻ miễn cưỡng nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, bà còn phản đối được hay sao?
“Mẹ có nấu cháo, lát con nhớ múc ra cho Hạnh Nguyên ăn. Mang thai lần đầu không phải chuyện dễ dàng, cháu nhớ phải cẩn thận, việc gì làm không được cứ kêu thằng Hải nó làm.”
Bà Cố Di An đặt tay lên tay Hạnh Nguyên, khuyên bảo chân thành. Cô nhìn bà ánh mắt cảm động, khóe mi nước đã đong đầy lúc nào không hay.
“Thôi con ở lại chăm sóc cho Hạnh Nguyên, chúng ta về để cho con bé còn nghỉ ngơi. Có gì nhớ gọi điện về báo.”
Ông Thẩm căn dặn con trai rồi cùng bà Cố Di An và Thẩm Minh Hy rời khỏi phòng bệnh. Minh Hải đi theo tiễn ba người, khi anh trở lại thì Hạnh Nguyên đã nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Anh bước nhẹ đến, ngồi xuống bên cạnh và nhìn ngắm cô. Quãng thời gian qua cô đã phải chịu khổ nhiều, sắp tới đây sẽ không còn nữa mà chỉ có sự vui vẻ cùng hạnh phúc mà thôi.
“Hải!!!”
“Ừ.” Hạnh Nguyên đang nhắm mắt là vậy nhưng vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của Minh Hải, cô nằm xích ra rồi vỗ vỗ tay xuống chỗ trống, ý muốn Minh Hải nằm xuống cạnh mình. Anh hiểu ý liền cởi áo khoác và giày, chầm chậm đặt mình xuống, vòng tay qua ôm lấy cô. Hạnh Nguyên rúc vào trong ngực anh, tham lam tận hưởng mùi hương bạc hà quyến rũ chỉ thuộc về riêng mình anh.
Cả cuộc đời này điều hạnh phúc nhất đối với cô là có anh, chỉ cần như vậy thôi, cô không mong muốn gì hơn nữa. Có thể được nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại, đó chính là mong ước lớn nhất và duy nhất của cô.
Tình yêu cô dành cho anh là mãi mãi, tha thiết và thủy chung.
|
Chương 43
Tất cả vì em
Có những người hạnh phúc đã ở trước mắt rồi mà chẳng thể nào nắm lấy, chỉ đành buông tay. Nhưng cũng có những người, sau nhiều khó khăn rốt cục đã tìm được bờ vai vững chắc dành cho mình.
Sau khi tình hình sức khỏe không có gì đáng lo ngại Hạnh Nguyên đã được bác sĩ cho xuất viện. Cô trở về nhà họ Thẩm trong sự chào đón và đối xử hoàn toàn khác đến từ bà Cố Di An. Ban đầu bà quả thật không chấp nhận cô nhưng nay cô đã mang thai, hơn nữa chuyện này đến cả ông Thẩm cũng ưng thuận thì nếu bà còn phản đối sẽ vẫn là không có kết quả gì. Thôi thì chịu nhún nhường một chút, cả nhà cùng yên vui êm ấm.
“Hạnh Nguyên, ăn thử món này đi.”
“Vâng!” Bà Cố Di An nhiệt tình gắp cho Hạnh Nguyên một miếng ức gà thơm phức, cô ngại ngùng đưa bát nhận lấy. Quả thật mấy ngày hôm nay thái độ của mẹ Minh Hải thay đổi quá nhiều, trong lòng cô rất vui vì cuối cùng bà đã chấp nhận mình nhưng vẫn có gì đó chưa thực sự quen.
“Mẹ cũng ăn đi chứ.” Minh Hải ngồi bên cạnh biết ý múc canh vào bát của bà Cố Di An, bà mỉm cười hiền hậu nhìn con trai. Khung cảnh đầm ấm như thế này, đáng lẽ phải diễn ra lâu rồi mới đúng.
“Con không ăn nữa đâu, con xin phép.”
Bữa cơm gia đình đang vui vẻ là thế thì Thẩm Minh Hiên bỗng dưng buông đũa, bỏ đi trong sự khó hiểu của mọi người. Bà Cố Di An có gọi theo nhưng Thẩm Minh Hiên chẳng hề giải thích lí do, Minh Hải nhìn Hạnh Nguyên lắc đầu thất vọng.
“Bốn mươi tuổi đến nơi rồi mà tính tình vẫn chẳng khác gì trẻ con.”
“Sao con lại nói chị mình như thế?”
“Hải!” Thẩm Minh Hy thấy em trai đang định phản bác lại mẹ liền lên tiếng ngăn cản, cô ra hiệu cho anh không được tiếp tục nữa. “Chắc vẫn là chuyện ở công ty, để lát con nói chuyện với chị xem sao.”
Dùng bữa xong cả gia đình nhà họ Thẩm lại quây quần bên nhau trong phòng khách, vừa xem tivi vừa trò chuyện. Hai đứa trẻ Lâm Hinh và Triệu Thi Thi cứ bám lấy Hạnh Nguyên, sau khi biết cô sau này sẽ sinh em cùng chơi đùa với chúng thì lại càng quấn quít hơn, cứ một hai đòi ở bên cạnh cô. Minh Hải làm cách nào cũng không kéo hai đứa nhóc ra được, phải đợi đến khi chúng về nhà anh mới có thể được gần cô.
Hạnh Nguyên tựa vào thành giường lắng nghe Minh Hải đọc sách dành cho người mang thai lần đầu. Dù không cười nhưng trên khuôn mặt cô, hai chữ “hạnh phúc” được khắc họa một cách rõ nét. Minh Hải cũng chẳng khác là bao, đối với anh chuyện này đúng là giấc mơ có thật, anh cuối cùng đã có cơ hội thực hiện lời hứa, cùng cô đi hết cuộc đời này.
“Sao anh không đọc tiếp?” Hạnh Nguyên thắc mắc quay sang khi thấy Minh Hải dừng lại, anh gấp quyển sách trên tay, nhìn cô chăm chú. Tròng mắt màu cà phê dịu dàng càng khiến Hạnh Nguyên khó hiểu hơn, cô chưa hiểu chuyện gì thì bỗng bị anh ôm chầm lấy, cánh tay siết chặt.
“Chỉ là anh cảm thấy vui thôi.”
“Vui ư?”
“Ừ, vì được ở bên cạnh em.” Câu trả lời đầy tình cảm của Minh Hải làm Hạnh Nguyên bật cười, nụ cươi tươi rói không chút phiền muộn. Đương nhiên là cô cũng cảm thấy vui rồi, vì hiện tại cô đang có anh, là thật chứ không phải mơ. “Anh yêu em, yêu rất nhiều.”
“… Em cũng vậy!”
Một nụ hôn nóng bỏng sau đó được hai người trao cho nhau, dây dưa kéo dài như không muốn dứt. Khi Minh Hải buông Hạnh Nguyên ra, mặt cô ửng hồng vì xấu hổ. Anh cười trước biểu hiện của cô, kéo cô nằm xuống giường và ôm lấy cô sát vào mình.
Hạnh phúc là thứ không dễ dàng mà có, để đạt được phải trải qua không ít sóng gió. Có những người hạnh phúc đã ở trước mắt rồi mà chẳng thể nào nắm lấy, chỉ đành buông tay. Nhưng cũng có những người, sau nhiều khó khăn rốt cục đã tìm được bờ vai vững chắc dành cho mình. Điều quan trọng nhất chính là niềm tin và biết cách nắm bắt.
Cuộc đời ngắn lắm, hạnh phúc không tự tìm đến nên hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để khi nhìn lại chỉ còn là sự hối tiếc.
…
Ngày hôm sau, Hạnh Nguyên sau khi ngủ trưa dậy liền đi dạo trong vườn cho tinh thần thoải mái. Minh Hải đã ra ngoài, ông bà Thẩm đi vắng nên căn nhà chỉ còn cô và người giúp việc. Cô ngồi ở chiếc xích đu ngoài vườn, thảnh thơi cảm nhận bầu không khí trong lành. Những tia nắng nhẹ nhàng lướt qua, đem theo sức sống cho các nhành cây. Trong khi đó gió lại khẽ khàng len lỏi qua những tán cây, khiến những bông hoa rung lên. Một chú chim non đậu trên cây, vươn người về phía trước cất giọng hót. Âm thanh lanh lảnh đầy vui tươi , như tỏa sáng giữa bầu trời trong xanh không gợn mây.
“Cô đúng là có nhã hứng thật đấy.”
Hạnh Nguyên đang mải mê tận hưởng thì bị làm giật mình bởi một giọng nói, cô đứng lên quay lại nhìn thấy Thẩm Minh Hiên đang bước đến. Hạnh Nguyên gật đầu chào nhưng thái độ Thẩm Minh Hiên rõ ràng là chẳng quan tâm đến nó. Bước đến trước mặt cô, Thẩm Minh Hiên cười đầy cao ngạo.
“Chị Tracy, chị tìm em à?”
“Cô thật là sung sướng an nhàn, giờ đây thì mọi người trong nhà đều yêu quý cô quá rồi. Mang thai cháu đích tôn cơ mà.” Ánh mắt Thẩm Minh Hiên nhìn Hạnh Nguyên không thiện chí, giọng nói đầy vẻ chán ghét. Hạnh Nguyên ngây người trước cách cư xử của chị gái Minh Hải, cô cũng biết là chị ấy với Minh Hải có quan hệ không tốt nhưng điều này đâu có phải do lỗi của cô.
“Em không hiểu…”
“Thôi đi, cô không cần phải giả bộ ngây thơ.” Thẩm Minh Hiên vẫn dùng thái độ khó chịu mà nói chuyện với Hạnh Nguyên, dường như là sự kiêu căng và ngạo mạn thường ngày chưa thể bỏ đi được. “Để tôi xem cô sẽ sống như thế nào trong cái nhà này, không phải cứ tỏ ra hiền lành là sẽ được quan tâm bao bọc đâu, cô nghĩ mình là ai chứ?”
“Chị…”
“Thẩm Minh Hiên???”
Thẩm Minh Hiên vừa nói vừa dồn Hạnh Nguyên lùi về phía sau, cô lúng túng chưa biết làm gì thì đột ngột có tiếng của Minh Hải. Anh vừa từ bên ngoài về, thấy người giúp việc nói cô đang ở ngoài vườn nên chạy vội đi tìm. Nào ngờ chưa gặp được cô thì đã phải chứng kiến cảnh chị gái mình đang hăm dọa cô một cách quá đáng. Minh Hải tức giận đi tới đẩy Thẩm Minh Hiên ra, nắm chặt tay Hạnh Nguyên kéo cô đứng ra phía sau mình.
“Hải!”
“Chính chị mới là người nên tự biết mình là ai, chị có tư cách gì để nói câu đó với Hạnh Nguyên?”
“Kìa anh.”
“Chú…”
“Lâu nay tôi luôn nhịn nhưng hình như càng vậy thì chị càng được thể làm quá. Trong nhà này chị không còn coi ai ra gì nữa phải không, tự tung tự tác muốn làm gì thì làm.”
Thẩm Minh Hiên nhìn em trai sợ hãi, chưa khi nào cô thấy Minh Hải như vậy. Khi nãy không thấy có ai ở nhà nên cô định dằn mặt Hạnh Nguyên một chút, nào ngờ xui xẻo lại bị Minh Hải bắt gặp. Giờ ra nông nỗi này chẳng biết còn cách nào để cứu vãn không?
“Minh Hải, anh đừng nói nữa.” Hạnh Nguyên nhìn tình huống cảm thấy không ổn, ra sức can ngăn cơn lửa giận đang hừng hực trong người Minh Hải. Anh nhìn cô, vẫn là tròng mắt màu cà phê dịu dàng nhưng giọng nói thì lại lạnh lẽo đến vô cảm.
“Chúng ta đi.”
Minh Hải dẫn Hạnh Nguyên rời khỏi nhà họ Thẩm, trước khi đi không quên dành cho Thẩm Minh Hiên một cái nhìn sắc lạnh. Cô kinh sợ đứng yên tại chỗ, cho đến khi hai người kia đi một lúc lâu rồi mới dám trở vào nhà.
Trên chiếc xe Porsche, Hạnh Nguyên cứ chốc chốc lại quay sang nhìn Minh Hải, vẻ lo lắng bỗng hiện trên khuôn mặt cô. Cô không dám lên tiếng vì sợ lại càng khiến anh bực mình hơn, còn Minh hải thì chỉ tập trung vào lái xe, không quan tâm đến điều gì khác. Khi chiếc xe dừng lại tại bãi biển, Minh Hải liền bước xuống. Anh đứng trước những con sóng đang tới tấp đánh vào bờ, tâm trạng dần bình ổn lại. Hạnh Nguyên cứ để mặc anh như vậy, một lúc sau mới mở cửa bước ra. Cô đi đến ôm anh từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng vững chắc của anh. Minh Hải cầm lấy hai tay cô, siết chặt.
Hai người cứ như vậy một lúc, cho đến khi nhận thấy thủy triều sắp lên mới quay lại ô tô.
“Anh xin lỗi, lại để em phải chịu uất ức rồi.”
“Em không sao… nhưng anh đừng như vậy nữa.” Minh Hải hơi ngạc nhiên nhìn Hạnh Nguyên, cô bị bắt nạt đến mức thế rồi mà vẫn còn nghĩ cho chị gái anh, cô quá thánh thiện bảo sao người ta không được thể chèn ép. “Dù gì hai người cũng là chị em.”
“Chuyện này anh biết cách giải quyết, em không cần bận tâm đâu.”
“Anh…”
“Ngoan, nghe lời anh.”
Trước sự cương quyết của Minh Hải, Hạnh Nguyên không còn cách nào khác là phải gật đầu đồng ý. Hai người sau đó tính đi ăn tối rồi mới về nhà nhưng Minh Hải lại nhận được điện thoại của Hồng Hưng, thế là liền đi gặp nhóm người bọn họ.
Địa điểm ban đầu đáng lẽ ra là chỗ quen thuộc, phòng VIP của King’s nhưng do Minh Hải nói dẫn theo Hạnh Nguyên nên đám người Hồng Hưng đành phải chuyển địa điểm đến Little. Nhà hàng Ý này là do Khương Tân Việt đầu tư, được giới chuyên gia đánh giá là nhà hàng năm sao, mọi năm phục vụ đến hàng triệu khách. Những món ăn ở đây đều do các đầu biếp nổi tiếng thế giới đích thân nấu, từ khâu nhập nguyên liệu đến chế biến trình bày đều được làm một cách cẩn thận. Thực khách đến một lần rồi chỉ muốn đến thêm nhiều lần nữa, điều này giúp Khương Tân Việt luôn làm ăn có lãi, dần nổi lên thành thiếu gia trẻ tuổi có gia tài đồ sộ.
Khi Minh Hải cùng Hạnh Nguyên đến Little thì đám người Hồng Hưng đã có mặt sẵn ở phòng VIP. Phục vụ dẫn cả hai vào phòng, cả nhóm hào hứng chào hỏi nhau. Hạnh Nguyên mỉm cười đáp lễ nhưng rồi cô nhận ra ngay sự có mặt của một người dù ngồi xa nhất nhưng lại vô cùng thân quen.
“Anh!”
Biểu hiện của Hạnh Nguyên khiến mọi người đều phải quay ra nhìn, cô không quan tâm quá nhiều, đi đến ôm lấy Lăng Trác Thần.
“Cô gái ngốc, cuối cùng đã gặp lại em rồi.”
“Sao anh lại kêu em ngốc chứ?” Hạnh Nguyên buông Lăng Trác Thần ra, ánh mắt có chút hờn dỗi.
“Lại còn không à, ngốc nên mới yêu thương và tin tưởng thằng bạn thân này của anh lâu đến như vậy.”
Lăng Trác Thần vừa dứt lời thì Minh Hải bước đến chào hỏi với anh ta, câu trả lời khi nãy cũng giúp mấy người kia hiểu ra vấn đề.
“Hai người hóa ra là anh em?”
“Ừ, mẹ Hạnh Nguyên là em họ mẹ tớ. Mối quan hệ này không nhiều người biết.”
“Thảo nào, mà chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cô Lý còn nhớ chứ?” Liễu Trí Hàm quay sang phía Hạnh Nguyên bắt chuyện. Cô nhìn anh ta, gật đầu có phần ngại ngùng.
“Xin lỗi anh vì thái độ khi đó của tôi, cũng vì có nhiều chuyện xảy ra quá.”
“Không sao, tôi là người không tính toán.”
“Tớ đã gọi món rồi, Hải xem Hạnh Nguyên còn muốn ăn gì thì gọi cho cô ấy nhé.” Hồng Hưng nói trong lúc đưa cho Minh Hải một ly rượu. Hạnh Nguyên nhìn mấy món phục vụ đang bê lên, tỏ ý không cần thêm. Vậy là mấy người đàn ông cạn ly với nhau trong khi đó cô một mình ngồi thưởng thức các món ăn. Thời điểm này đã không còn nghén quá nhiều nhưng cô vẫn chỉ ăn những món mùi vị nhẹ và thanh, không ăn đồ quá nồng.
Trong suốt cuộc gặp, tất cả cùng nói chuyện vui vẻ với nhau. Liễu Trí Hàm cùng Khương Tân Việt tranh nhau kể xấu về Minh Hải khiến Hạnh Nguyên cười lên cười xuống. Minh Hải trong hoàn cảnh này có muốn xử lý hai người bạn cũng không được, chỉ đành cười trừ. Hạnh Nguyên cũng tranh thủ trò chuyện với Lăng Trác Thần, cô cám ơn anh vì thời gian qua đã luôn lo lắng cho cô. Lăng Trác Thần kêu cô khách sáo, Hạnh Nguyên liền mỉm cười, nụ cười ấy càng tươi hơn khi cô nhìn về phía Minh Hải.
Cuộc sống của cô, nếu thiếu đi con người này sẽ chẳng bao giờ có thể vui vẻ bình yên được.
Khi Hạnh Nguyên và Minh Hải trở về biệt thự nhà họ Thẩm thì cũng không còn sớm, tuy vậy ông Thẩm vẫn ngồi ở phòng khách đợi họ. Khỏi nói cả hai đều thấy ngạc nhiên như thế nào, cứ nhìn nhau liên tục.
“Hai đứa về rồi đấy à?”
“Bố, sao giờ này chưa ngủ?” Minh Hải nhìn ông Thẩm kì lạ, ông lại nhìn Hạnh Nguyên, định đáp lại thì cô đã lên tiếng trước.
“Cháu xin phép lên phòng trước, chúc bác ngủ ngon ạ!”
“Ừ, chúc cháu ngủ ngon.” Trước hành động của Hạnh Nguyên, Minh Hải đã đoán ra được ý tứ của ông Thẩm. Anh đi đến sofa và ngồi xuống, chờ đợi bố mình lên tiếng trước. Ông Thẩm ngồi đối diện con trai, lắc đầu chán nản. “Hải này, chuyện của con với Hạnh Nguyên sao rồi, cũng phải cho con bé một danh phận chứ?”
“Con đã chuẩn bị hết rồi.” Minh Hải nhìn ông Thẩm, từ bé đến lớn ông luôn nghiêm khắc với anh, vậy mà giờ lại ấp úng không biết bắt đầu như thế nào. “Bố có phải định nói chuyện về chị hai?”
“Ừ, lúc tối con bé đã nói với bố. Dù gì hai đứa cũng là chị em, chị con có sai nhưng con hãy bỏ qua cho nó.”
Những lời của ông Thẩm chứng tỏ tình yêu to lớn mà ông dành cho con cái là như thế nào, Minh hải hoàn toàn hiểu nhưng lần này anh không thể nghe lời ông được.
“Bố, con xin lỗi. Con đã nhún nhường quá nhiều rồi, vấn đề là chị hai không bao giờ chịu thay đổi. Bài học trước vẫn chưa đủ để chị ấy hối lỗi, vẫn tự tung tự tác như vậy.”
“… Vẫn là con dại cái mang, là bố mẹ quá chiều nó.” Ông Thẩm thở dài bất lực, một tay nuôi lớn ba người con, tính cách chúng ra sao làm sao ông không hiểu. Con trai ông đã nói vậy rồi, cơ hội để xoay chuyển dường như chỉ là con số không.
“Bố đừng tự trách mình, chị hai lớn rồi, chuyện chị ấy gây ra thì phải tự mình gánh lấy. Bố mẹ không thể đi theo chị ấy cả đời được.”
Sự cương quyết của Minh Hải khiến ông Thẩm thất vọng, ông đặt tay lên vai anh rồi đứng dậy. Anh liền dìu ông về phòng, trên đường đi còn nói thêm. “Con và Hạnh Nguyên sẽ về thành phố B, ở đây cô ấy không hợp. Đám cưới cũng sẽ được tổ chức ở đó, khi nào đứa nhỏ ra đời bọn con sẽ xem xét xem có quay về không?”
Ông Thẩm nhìn con trai hồi lâu, ánh mắt toát lên sự thấu tình không thường có. “Ừ, khi nào đám cưới diễn ra bố mẹ sẽ về. Chỉ cần các con luôn hạnh phúc là bố mẹ an tâm rồi.”
|
Chương 44
Hạnh phúc
“Anh vô cùng biết ơn vì mười năm em đã chờ đợi anh, vì những điều em đã hy sinh cho anh. Thế nên, hãy cho anh cơ hội để đền đáp tình yêu ấy của em.”
“Hải, các con phải đi thật sao?” Bà Cố Di An buồn bã nắm lấy tay Hạnh Nguyên trong khi ánh mắt lại nhìn Minh Hải đầy lưu luyến. Dù sao thì con trai bà cũng mới trở về chưa được bao lâu, nay lại đi ngay thế này bà có chút không nỡ. Hơn nữa, lần này đi chưa biết đến lúc nào cả hai mới trở lại Los Angeles.
Hạnh Nguyên nắm chặt tay bà Cố Di An động viên, cô cũng nhìn Minh Hải nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Tối hôm trước anh đã nói với cô về quyết định này, cô khi đó chỉ còn lựa chọn duy nhất là đồng ý. Cuộc sống ở thành phố xa hoa này quả thật không hợp với cô, cô vẫn muốn về thành phố B. Tất nhiên, ngoài lí do đó thì việc hai người rời đi cũng có phần liên quan đến thái độ của Thẩm Minh Hiên. Minh Hải đã nói ra nghĩa là anh sẽ không thay đổi, cô dù biết vợ chồng ông bà Thẩm sẽ buồn nhưng vốn là không thay đổi được gì.
“Con xin lỗi.”
Minh Hải không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng nói với bà Cố Di An rồi kéo tay Hạnh Nguyên tỏ ý là nên đi. Hạnh Nguyên nhìn mọi người trong nhà cúi chào, khi nhìn đến chỗ Thẩm Minh Hiên, cô bỗng nhận được một cái lườm sắc bén. Hạnh Nguyên không giật mình, chỉ thấy ái ngại. Cô định bước đến nói vài câu với Thẩm Minh Hiên thì bị Minh Hải ngăn cản, anh giữ chặt tay khiến cô không thể bước đi. Thẩm Minh Hiên đương nhiên nhìn ra hành động của em trai, nỗi bực tức trong lòng đột nhiên trào dâng mạnh mẽ. Cô bước đến trước mặt Minh Hải, dùng ánh mắt chán ghét nhất mà nhìn em trai.
“Làm tốt lắm, Lý Hạnh Nguyên. Cô quả thật cao tay, tôi bái phục rồi đấy.”
Mặc dù là dành cho Minh Hải ánh mắt không chút thiện chí nhưng câu nói của Thẩm Minh Hiên lại nhắm vào Hạnh Nguyên. Điều này khiến Hạnh Nguyên bất ngờ, cô vẫn chưa hiểu vì sao Thẩm Minh Hiên lại ghét mình đến vậy.
“Mọi việc là do chị tự làm tự chịu thôi.”
“Chú im đi, nếu không phải là do cô ta, tại sao tập đoàn JK lại rút vốn khỏi dự án của công ty tôi chứ?!”
Tiết lộ của Thẩm Minh Hiên khiến ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên, ngoại trừ ông Thẩm và Minh Hải, những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Thẩm Minh Hy vội vàng đi về phía chị mình, nghi hoặc hỏi lại.
“Chị, sao lại như thế? Chẳng phải là lúc trước Tổng giám đốc Trình đã phê duyệt và đồng ý cấp vốn cho dự án của chị rồi ư?”
“Nếu muốn biết rõ sự tình thì dì nên hỏi cô em dâu yêu quý của dì ấy.”
Thẩm Minh Hy vừa mới nhìn Hạnh Nguyên, còn chưa biết có nên mở lời không thì Minh Hải đã cất tiếng, giải đáp thắc mắc cho mọi người.
“Chuyện này không liên quan đến Hạnh Nguyên, người yêu cầu tập đoàn JK rút vốn là tôi.” Giọng nói bình thản nhưng chất chứa sự lạnh lẽo của Minh Hải làm Thẩm Minh Hiên ngây người, hơi thở có phần dồn dập vì sự thật khó chấp nhận kia. “Cũng không phải do cuộc đối thoại hôm trước của chị với Hạnh Nguyên, là bản thân tôi thấy chị nên tự lập là tốt nhất. Công ty là do chị thành lập, chị nên có trách nhiệm với nó. Lúc đầu Hạnh Nguyên giúp chị là do cô ấy có ý tốt, nhưng chị thì lại không muốn đón nhận. Thế nên, khoản nợ JK có thể giúp chị, còn vực lại công ty ra sao chị nên tự xoay sở thì hơn.”
Thẩm Minh Hiên ngồi phịch xuống sofa, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Gần bốn mươi năm sống trên cuộc đời này, chưa khi nào cô thất bại như bây giờ. Ánh mắt buồn bã của những người thân trong gia đình càng khiến Thẩm Minh Hiên mệt mỏi hơn. Bất giác cô bật khóc nức nở, Thẩm Minh Hy lại phải chạy đến an ủi chị. Bà Cố Di An nhìn cô con gái đầu lòng cũng chẳng muốn lên tiếng khuyên bảo gì nữa, có lẽ trước đây bà và ông Thẩm đã bao bọc cô quá nhiều, thế nên cô mới kiêu căng hiếu thắng như vậy, gặp việc không như ý là không bằng lòng. Đã đến lúc cô nên nhận được một bài học, như vậy mới có thể trưởng thành và chín chắn hơn.
“Thôi đến giờ ra sân bay rồi, bọn con đi đây. Bố mẹ ở lại giữ gìn sức khỏe, chị ba nhờ chị chăm sóc bố mẹ dùm em.” Minh Hải nhìn một lượt bố mẹ mình rồi dẫn Hạnh Nguyên ra ngoài. Bà Cố Di An không nỡ, định chạy theo thì bị ông Thẩm ngăn lại. Cái lắc đầu của ông làm nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà. Bà sụt sịt một hồi, cố nén nỗi đau vào trong lòng. Nhìn con trai mình ra đi như thế, làm gì có người mẹ nào vui cho được. Nhưng dù sao Minh Hải cũng đã lớn, anh cần phải đi con đường riêng của chính mình. Từ bé cậu con trai này đã rất độc lập, giờ bà có muốn níu giữ cũng chẳng được.
Bà Cố Di An hơi tựa vào người chồng, trên gương mặt là nét buồn bã nhưng trong thâm tâm lại dần nở nụ cười. Cuối cùng, đã đến ngày con trai bà tung cánh bay giữa bầu trời bao la, và bà sẽ chờ ngày anh vinh quang trở về.
Trên suốt đường đi và lúc ra đến sân bay Hạnh Nguyên vẫn chưa thôi trách Minh Hải về chuyện của Thẩm Minh Hiên. Ngày đó khi cô mở lời với Gia Tuệ là chỉ mong giúp được chút ít, cứ ngỡ mọi chuyện xong xuôi rồi ai ngờ cuối cùng vẫn chẳng ra đâu vào với đâu. Minh Hải tất nhiên có lý của riêng anh nhưng dù sao chuyện này khơi nguồn cũng là do cô, giờ ra thế này cô chỉ càng thấy nặng lòng hơn mà thôi.
“Tất cả mọi chuyện là do anh, em không cần tự trách mình. Anh làm thế thật nhưng cũng sẽ không để cho chị ấy “chết” đâu.” Minh Hải trấn an Hạnh Nguyên nhưng dường như cô vẫn cảm thấy không yên tâm. Anh đành phải dùng biện pháp mạnh, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Hạnh Nguyên có phần giật mình khi thấy Minh Hải như vậy, lúc đó mới thôi không “cằn nhằn” nữa.
“Thôi mẹ về đi, con lên máy bay đây. Mẹ và bố giữ gìn sức khỏe nhé, con xin lỗi vì không ở bên hai người được.”
Trong lúc Hạnh Nguyên và Minh Hải đang trên đường vào cửa soát vé thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cả hai cùng quay ra nhìn và đập vào mắt họ chính là một nhân vật không hề xa lạ, Kiều Gia Nhi. Kiều Gia Nhi vừa tiễn bà Kiều quay về, đôi mắt rưng rưng. Khi cô ta xoay người lại thì đồng thời cũng nhìn thấy Minh Hải và Hạnh Nguyên. Sáu con mắt nhìn nhau một hồi, dường như tất cả đều chưa sẵn sàng cho việc gặp lại bất ngờ như thế này.
“Trái Đất đúng là tròn thật, chưa gì đã gặp nhau rồi.”
Vẫn là Kiều Gia Nhi lên tiếng trước, cố gắng đè nén cảm xúc, tỏ ra tự tin như ngày thường. Cô ta bước tới gần chỗ hai người, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.
“Shirley! Cũng không ngờ lại gặp cô thế này.” Minh Hải chẳng nể nang khách sáo gì, đáp lời như mối quan hệ trước đây không hề tồn tại. Kiều Gia Nhi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, sau đó khẽ nhếch môi cười.
“Hôm nay đúng là một ngày không tốt lành.” Kiều Gia Nhi thu lại ánh mắt của mình, bước qua không muốn bận tâm đến hai người nữa. Hạnh Nguyên lúc đó đột ngột cất tiếng, câu nói của cô làm Kiều Gia Nhi phải dừng lại.
“Shirley, dù sao thì mọi chuyện đã là quá khứ rồi, đừng ôm khư khư mãi như thế.”
“… Cô lại còn dạy đời tôi sao? Kiều Gia Nhi này không cần ai phải dạy tôi làm sao cho đúng, không cần phải giả bộ.”
“Ý tôi không phải như thế.”
“Thôi đi, đừng cố tỏ ra là người tốt. Kết cục rõ ràng là cô thắng tôi thua, không cần phải nói mấy lời đó để sỉ nhục tôi.”
Mặc dù là lời nói của Hạnh Nguyên rất chân thành nhưng nó lại không hề lọt tai Kiều Gia Nhi. Cô ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô một lần nữa rồi bước đi không ngoảnh lại. Hạnh Nguyên chưa kịp giải thích, chỉ đành thở dài một tiếng. Minh Hải nắm lấy tay cô, trầm giọng an ủi.
“Bỏ đi, cô ta cố chấp như vậy em có nói thế nào cũng không lay chuyển được đâu.”
“Thật ra bản chất Shirley không xấu, là do cô ấy đã quá mù quáng với tình yêu…”
“Đấy là sự chiếm hữu và ích kỷ, không phải tình yêu. Cô ta chỉ muốn có được mà lại không muốn phải hy sinh, người như thế sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc.”
Minh Hải đeo kính râm lên, quay sang cười dịu dàng với Hạnh Nguyên. Cô vẫn còn đang trầm ngâm với câu nói của anh, lát sau mới gật đầu. Hai người tay trong tay vui vẻ lên máy bay, cùng một tâm trạng háo hức trở về thành phố B.
Chuyến bay kéo dài nhiều giờ liền khiến Hạnh Nguyên có phần mệt mỏi, về khách sạn là cô ngủ li bì. Minh Hải khá lo lắng, đến ngày hôm sau thấy cô ăn uống lại bình thường mới yên tâm hơn chút. Anh sau đó nhất quyết bắt cô đi khám, chỉ khi bác sĩ nói sức khỏe cô và con đều ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ở lại khách sạn vài hôm, sau đó liền đi thăm bố mẹ Hạnh Nguyên. Quỳ trước mộ ông bà Lý, Minh Hải hứa sẽ chăm sóc và yêu thương cô suốt cuộc đời, anh sẽ làm mọi việc để đem đến cho cô cuộc sống bình yên và vui vẻ. Hạnh Nguyên đứng bên cạnh nghe những lời nói chân thành của anh, nước mắt không kiềm lại được lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Minh Hải sau đó trêu trọc cô mau nước mắt khiến cô giận dỗi, trên đường về chẳng buồn ngó ngàng đến anh.
Buổi tối hôm đó, Minh Hải chuộc lỗi bằng cách dẫn Hạnh Nguyên đi ăn rồi đến Sun. Tâm Chinh không có ở quán, cả hai đi đến chiếc bàn quen thuộc mình từng ngồi, đồ uống tất nhiên vẫn là những thứ họ hay uống rồi. Trong lúc đợi phục vụ mang nước lên, Minh Hải tranh thủ đi rửa tay. Hạnh Nguyên thử liên lạc với Tâm Chinh nhưng không được, cô hơi khó hiểu vì buổi tối đông khách, cô nàng kia sao có thể không lo? Có lẽ nào là đi hẹn hò với Học Vũ?
“Chị Anita, đồ uống của chị đây.”
Cô nhân viên Rita cười tươi đặt ly nước ép bưởi đến trước mặt Hạnh Nguyên, cô gật đầu lịch sự. Hạnh Nguyên nhìn quanh nhưng vẫn chưa thấy Minh Hải, cô cúi xuống khuấy cốc nước của mình rồi đột nhiên cầm cái cốc lên, dường như đáy cốc có một vật gì đó. Cô nhíu mày khó hiểu, dùng cái thìa cố gắng khều cái vật đó lên. Cũng phải mất vài giây thì cô mới xác định được đó chính là một chiếc nhẫn, đôi lông mày khẽ giãn ra, khóe môi dần nở một nụ cười.
Đúng lúc này thì quán Sun đột nhiên vang lên giai điệu của bài hát “Everyday I Love You”, Hạnh Nguyên cầm chiếc nhẫn trong tay mắt thì nhìn ngang dọc. Giai điệu trầm bổng cùng giọng ca ngọt ngào của nhóm Boyzone khiến Hạnh Nguyên không ngăn được dòng cảm xúc, khóe mi đã đong đầy nước mắt. Và khi Minh Hải xuất hiện cùng với bó hồng đỏ trên tay cũng là lúc những giọt lệ lấp lánh tuôn rơi trên khuôn mặt cô.
I don’t know, but I believe
(Anh không chắc nhưng anh tin)
That some things are meant to be
(Số mệnh chúng ta đều đã được định sẵn)
And that you’ll make a better me
(Và rồi em tới khiến anh hạnh phúc siết bao)
Everyday I love you
I never thought that dreams came true
(Anh chưa bao giờ tin mộng ước sẽ thành sự thật)
But you showed me that they do
(Nhưng rồi em đã minh chứng tất thảy)
You know that I learn something new
(Anh đã ngộ ra một điều)
Everyday I love you
Hạnh Nguyên vội vàng đứng lên khi Minh Hải đã đến trước mặt cô, cô không biết làm gì ngoài việc khóc. Anh bước lại gần trao cho cô bó hoa, dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia, mỉm cười nói.
“Cô gái ngốc, sao em lại khóc?”
Nước mắt Hạnh Nguyên dường như lại rơi nhiều hơn, cô run run đưa chiếc nhẫn ra trước mặt anh nhưng Minh Hải lại cho tay vào túi và lấy ra một thứ đồ khác. Đó chính là chiếc lắc tay mà anh đã tặng cô trước đó. Hạnh Nguyên sửng sốt, cô cứ nghĩ mình đã đánh rơi nó và đã buồn một thời gian khá lâu. Thật không ngờ là nó lại ở trong tay anh.
“… Hải!!!”
Hạnh Nguyên vội ôm chầm lấy Minh Hải, nước mắt cô rơi thấm xuống cả vai áo anh. Cô đã biết mà, sự lựa chọn của cô chưa bao giờ sai. Tình yêu này, thật sự là một phép màu đối với cô.
“Cô gái ngốc, em không được khóc nữa, phải cười lên mới đúng chứ?! Anh ban đầu đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng nhưng cuối cùng lại thực hiện nó một cách đơn giản thế này đây. Bởi suy cho cùng, anh vẫn nghĩ là chỉ cần được ở bên cạnh em là mãn nguyện lắm rồi. Cả cuộc đời anh, điều tuyệt vời và cũng may mắn nhất chính là được gặp gỡ em. Cho dù chúng ta đã phải trải qua rất nhiều sóng gió thì đến lúc này, cánh cửa hạnh phúc đã ở trước mắt rồi. Anh vô cùng biết ơn vì mười năm em đã chờ đợi anh, vì những điều em đã hy sinh cho anh. Thế nên, giờ hãy cho anh cơ hội để đền đáp tình yêu ấy của em. Đồng ý cùng anh mở ra cánh cửa hạnh phúc nhé, Hạnh Nguyên!!!”
Minh Hải nói một đoạn dài, câu nào cũng đầy ý tứ thâm sâu, thể hiện rõ sự chân thành của anh. Hạnh Nguyên đột nhiên ngừng khóc, cô nhìn anh đang đeo chiếc lắc lên tay mình, một cảm giác lạ lùng đột nhiên lan tỏa khắp người. Cô mỉm cười, khẽ “vâng” một tiếng.
‘Cause I believe that destiny
(Bởi rằng anh tin định mệnh ấy)
Is out of our control (Don’t you know that I do)
(Được sắp đặt cho đôi ta – Em có thấu chăng?)
And you’ll never live until you love
(Và cuộc sống sẽ thực vô nghĩa khi ta chưa yêu nhau)
With all your heart and soul
(Bằng cả con tim và tâm can)
It’s a touch when I feel bad
(Là nguồn khích lệ mỗi lúc anh suy sụp)
It’s a smile when I get mad
(Là nụ cười em mỗi khi anh nổi cáu)
All the little things I am
(Mọi ngóc ngách nơi tâm can anh)
Everyday I love you
Everyday I love you more
Everyday I love you
Trải qua bao gian nan thử thách, cuối cùng hai người yêu đã được ở bên nhau. Tình yêu giữa Hạnh Nguyên và Minh Hải thật đáng ngưỡng mộ và ghanh tỵ.
Mười năm chờ đợi trong một cảm giác có thể nói là vô vọng nhưng cô gái trẻ ấy chưa khi nào đánh mất đi niềm tin. Cô luôn tin vào một ngày người cô yêu sẽ trở về và tìm cô. Dù có những lúc mệt mỏi, chán nản muốn buông xuôi nhưng rồi cô vẫn giữ cho mình sự kiên định đáng ngạc nhiên. Sẽ có người nói cô ngu ngốc, ngây thơ vì chờ đợi vào thứ sẽ chẳng biết kết quả, nếu như Minh Hải không trở về thì cô sẽ phải làm sao? Hạnh Nguyên tất nhiên đã từng nghĩ đến rất rất nhiều tình huống, cô đã không biết bao nhiêu lần muốn từ bỏ nhưng con tim lại không chịu nghe lời. Đơn giản là bởi hình bóng anh trong trái tim cô đã quá sâu sắc, cô không thể nào chấp nhận một người nào khác.
Còn đối với Minh Hải, anh ra đi với một sự luyến tiếc và trở về cùng một sự tò mò. Ngày ra đi anh không dám hứa hẹn vì không biết trước liệu mình có chiến thắng được bệnh tật hay không? Lúc quay trở về lại là vì một cảm giác lạ. Anh đã quên hết kí ức về cô, nhưng khi thoáng nhìn thấy hình bóng ấy lại cảm thấy quen thuộc vô cùng. Những cảm xúc lẫn lộn buộc anh phải đi tìm hiểu và rồi cuối cùng, như là định mệnh sắp đặt, trí nhớ có thể mất đi nhưng sự rung động của con tim thì không thể thay đổi. Anh vẫn lại yêu cô, còn sâu sắc và mãnh liệt hơn. Khi nhận ra được những việc cô đã làm cho mình, anh chẳng thể nói được một điều gì. Đơn giản là bởi anh quá may mắn mới có thể gặp gỡ và được cô trao tặng tình yêu này.
Thời gian đã khiến nhiều thứ thay đổi nhưng tình yêu cô dành cho anh vẫn luôn như thế, chân thành và thiết tha.
Thời gian cũng đã khiến anh quên mất cô nhưng rồi anh vẫn tìm về bên cô.
Chính là định mệnh, là số phận gắn chặt hai người với nhau.
Dù có trải qua bao năm tháng, tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại.
Đẹp đẽ và nồng nhiệt….
Thủy chung và tha thiết…
Khăng khít và mãi mãi…
|
Ngoại truyện 1
Lần đầu tiên gặp gỡ giữa tôi và anh không ồn ào, vui vẻ mà trái lại, nặng nề đến mức có lẽ chẳng ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ có thể tiến xa hơn. Ngày hôm đó cũng là một ngày đầu tháng tám và chúng tôi mới trở lại trường sau những ngày hè nghỉ ngơi sảng khoái. Anh là học sinh mới chuyển đến và được cô giáo sắp xếp ngồi cạnh cô Bí thư năng động, nhiệt tình là tôi đây. Nhưng tôi lại hoàn toàn không để ý gì đến anh, coi anh như không tồn tại.
Anh gọi tôi không thèm thưa, anh hỏi tôi không buồn trả lời. Ngay cả đến nhìn, tôi cũng không dành cho anh thêm một lần nào sau giây phút bất ngờ khi thấy anh ngồi xuống cạnh mình.
Tôi khi ấy trót thương thầm một cậu bạn trong lớp, nhưng trái tim cậu ấy lại chỉ dành cho cô gái khác. Nhìn thấy hai người vui vẻ đi bên nhau mà tôi không sao chịu nổi, cảm giác buồn bã thất vọng trào dâng trong người. Cả ngày hôm ấy đầu óc tôi như treo ngược cành cây, chẳng làm được việc gì cho ra hồn.
Tôi đã khóc một chút, không phải quá đau khổ mà chỉ thấy nghẹn lại, như kiểu con gấu bông mình thích bị người khác mua mất vậy. Sau khi giải tỏa được thì tôi cũng dần nguôi ngoai. May là luôn có nhỏ bạn thân Tâm Chinh ở bên cạnh động viên an ủi, nếu không có cô ấy có lẽ tôi sẽ còn rất mất thời gian để thoát ra khỏi những chuyện này.
Choang
“Hạnh Nguyên, có chuyện gì vậy?”
“Dạ, thưa thầy…”
“Tại sao ống thí nghiệm của em lại vỡ tung như thế này?”
Trong một buổi thực hành hóa học, khi ấy chẳng hiểu tôi lơ ngơ thế nào mà khiến cho mấy cái ống vỡ tung tóe, dung dịch bắn đầy bàn. Thầy giáo lúc đó nhìn tôi ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận. Tôi không biết giải thích với thầy ra sao, có lẽ lúc trước tôi đã cho nhầm dung dịch nên nó mới như vậy.
“Em xin lỗi!”
“NaCl đâu có dùng trong thí nghiệm này, em làm gì mà lại không tập trung như thế?”
“Thưa thầy, là do em đưa nhầm lọ cho Hạnh Nguyên nên bạn ấy mới bị vỡ ống thí nghiệm.”
“Em đưa sao?”
Trong lúc tôi đang cố gắng để đưa ra một lời giải thích hợp lý nhất cho thầy giáo thì Thẩm Minh Hải cũng chính là anh đã lên tiếng bênh vực cho tôi. Tôi quanh sang nhìn anh không thể ngạc nhiên hơn còn thầy giáo thì vẫn nhìn tôi, xong thầy nói sẽ bỏ qua và chỉ bắt chúng tôi đi rửa đồ coi như phạt.
Thực sự thì thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc trong trường, học trong giờ của thầy mà không chú ý sẽ bị khiển trách ngay. Thầy không nói gì chắc chắn tôi sẽ phải mừng lắm nhưng sao, tôi lại chẳng hiểu cảm giác trong mình lúc này là gì? Không phải là sự vui sướng mà chỉ là câu hỏi không có đáp án, tại sao anh lại giúp tôi?
Tôi đem theo thắc mắc đó cùng anh ra đến khu vệ sinh. Một mình anh rửa còn tôi thì đứng suy nghĩ vu vơ.
“Lúc nãy tại sao cậu lại nhầm lẫn như vậy, Hạnh Nguyên?”
Anh hỏi nhưng tôi không đáp lại, thật ra thì tôi đâu có chú tâm nên không biết anh đang hỏi điều gì.
“Cậu không muốn trả lời cũng không sao.”
Thấy tôi im lặng anh lại tiếp tục rửa đống đồ thí nghiệm. Tôi len lén nhìn xuống chỗ anh như muốn thăm dò nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh, tôi vội vã quay đi.
“Tại sao cậu lại giúp tôi, cậu không sợ bị thầy giáo phạt à?”
Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau tôi mới nói chuyện với anh, vừa nghe thấy giọng tôi anh liền vui mừng ngẩng lên. Nhưng nụ cười trên môi anh không tồn tại lâu, thay vào đó anh bối rối đến kì lạ.
“Vì… chúng ta… là cùng một nhóm mà. Cùng nhóm thì phải giúp đỡ nhau chứ.”
Nghe anh nói vậy mà tôi lại càng khó chịu hơn, lí do chỉ đơn giản thế thôi ư?
“Nhưng xưa nay tôi không thích mắc nợ ai cả.”
Tôi nói một câu đầy lạnh nhạt và vô tình. Rồi tôi quay người bước đi, nhưng chưa được ba bước thì bàn tay anh đã níu tôi lại, cảm giác đó mới ấm áp làm sao. Tôi đứng trơ ra như tượng, không biết phải phản ứng thế nào? Lần đầu tiên có một người con trai nắm tay tôi chặt như thế.
“Vậy cậu hãy làm gì đó cho tôi, coi như trả ơn.” Câu nói của anh kéo tôi trở về với thực tại. Tôi cố gắng quay người lại, dường như không muốn anh buông tay mình ra.
“Được, nếu thế… tôi sẽ mời cậu một bữa coi như…”
“Không cần, chỉ cần cậu đưa tôi đến nơi đẹp nhất ở thành phố này, nơi mà cậu thực sự muốn đến.”
~*~
Giữ đúng lời với anh, ngày chủ nhật được nghỉ học tôi đưa anh đến tòa nhà Kim Thánh, nơi cao nhất thành phố. Đứng trên sân thượng của tòa nhà có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của thành phố, và với tôi, đây chính là nơi đẹp nhất.
“Ở đây thực sự rất tuyệt, cám ơn Hạnh Nguyên vì đã đưa tôi đến đây.”
“Không có gì, tôi chỉ thực hiện lời hứa của mình thôi.”
Tôi vẫn cư xử với anh bằng một thái độ dửng dưng và lạnh nhạt nhưng anh dường như không bận tâm đến điều đó, vẫn luôn mỉm cười và trao cho tôi những cái nhìn đầy trìu mến.
Đứng trên tòa nhà cao tầng và ngắm nhìn cảnh vật ở dưới, chúng thật nhỏ bé. Tôi thấy tâm trạng thật thư thái, cảm giác mọi phiền muộn đều nhanh chóng bị gió cuốn đi. Gió cũng là nguyên nhân khiến mái tóc dài của tôi bị thổi đến mức tôi không tài nào giữ nổi chúng. Sau cùng tôi đành bất lực để gió “trêu đùa” với mái tóc của mình. Tôi vẫn đứng và nhìn về phía xa xăm mà không để ý, có một người đã luôn dõi theo tôi từ phía sau, mỉm cười một mình. Người đó không ai khác chính là anh, chàng trai chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của tôi và luôn bên tôi mỗi khi tôi không vui.
“Hạnh Nguyên, uống nước đi.”
“Cám ơn.”
Tôi đưa tay ra đón lấy lon nước từ anh, là nước ép bưởi, thứ đồ uống yêu thích của tôi. Tôi đưa mắt nhìn sang anh, vẫn là cái cảm giác ấy, kì lạ và khó hiểu. Anh vào lúc này đã không chú ý đến tôi nữa mà chỉ mải ngắm cảnh. Và giờ đến lượt tôi nhìn ngắm anh.
Ở một khoảng cách gần như vậy, tôi đã được nhìn rõ vẻ bề ngoài của anh. Anh thực sự rất đẹp trai, gương mặt anh tuấn, vầng trán cao, tròng mắt màu cà phê mang lại cho người đối diện sự thu hút và ấm áp lạ thường.
Tôi cứ như vậy đứng nhìn anh, quên đi mất sự tồn tại của thời gian. Trời giờ đã ngả sang màu đồng, mặt trời cũng đang dần khuất núi. Giật mình vì chút nắng cuối ngày chiếu thẳng vào mắt, tôi thôi không nhìn anh nữa.
“Muộn rồi, chúng ta về đi.”
“Hạnh Nguyên, có muốn viết thiệp không?”
“Tôi… không thích.”
Bất ngờ nhận được lời đề nghị viết thiệp rồi gắn lên lan can như mọi người khi lên đây thường làm nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối. Anh thấy tôi như vậy thì không nói gì nữa và lặng lẽ theo tôi ra thang máy để đi xuống dưới. Thật ra thì không phải là tôi không thích mà là tôi đã từng nói, tôi sẽ chỉ viết thiệp với người tôi yêu, tôi muốn lưu giữ kỉ niệm với người khiến trái tim mình trật nhịp.
~*~
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, tôi đã dần trở lại với cuộc sống của mình. Thái độ dành cho Minh Hải cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn, dù tôi vẫn giữ khoảng cách thì mỗi lần nói chuyện tôi lại thấy trong mắt anh ánh lên niềm vui. Tôi thực sự chẳng bận tâm quá nhiều, cho đến một ngày tôi được nghe từ chính anh những lời nói mà tôi chỉ có thể khẳng định là nó rất chân thành.
Chiều hôm ấy như thường lệ tan học là tôi về nhà. Bình thường tôi đi xe đạp nhưng vì xe bị hỏng nên tôi phải đi xe buýt. Lúc tan trường vì muốn đi dạo ngắm cảnh nên tôi đã không đón xe, một mình lang thang trên các con đường.
Tôi bước đi thật chậm, nhìn người ta hối hả trở về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc. Chợt mỉm cười một cách khó hiểu rồi tôi lại bước đi, những tia nắng nhạt cuối ngày như cứ muốn theo chân tôi cho đến khi tắt hẳn vậy.
“Hạnh Nguyên!”
Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, tôi giật mình nhìn xung quanh.
“Sao cậu lại đi bộ thế?” Anh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi vội vã lùi lại.
“Xe đạp tôi hỏng, mà tôi lại không thích xe buýt nên đi bộ.”
“Nhưng cậu là con gái, đi một mình như vậy nguy hiểm lắm.” Nghe anh xong rồi tôi mới chợt nhận ra là mình kì lạ, sao tôi lại phải báo cáo với anh như thế chứ? Để chữa thẹn cho mình tôi liền tỏ thái độ bất cần, giọng điệu khó chịu.
“Có sao đâu.”
“Để tôi đưa cậu về nhé!” Anh mỉm cười nhìn tôi, nhiệt tình nói nhưng tôi lại lườm anh rồi bỏ đi.
“Hạnh Nguyên!”
“Cậu về đi, mặc kệ tôi.” Tôi gắt, đẩy anh sang một bên rồi bước đi tiếp.
Rào… Rào…
Cơn mưa bất thình lình trút xuống, trong lúc tôi bối rối chưa biết tìm chỗ nào để trú thì đã thấy mặt mình không ướt nữa. Vừa mới quay sang, chưa kịp hỏi điều gì thì đã bị anh nắm lấy tay và kéo tôi chạy. Chúng tôi chạy một đoạn khá xa mới gặp một trạm xe buýt để trú mưa.
Tôi thì nhờ áo khoác của anh nên không ướt quá nhiều nhưng anh thì từ đầu đến chân không chỗ nào không ướt. Tôi có chút áy náy, cảm thấy bản thân đối xử với anh tệ như vậy mà sao anh vẫn luôn quan tâm đến tôi?
“Cầm lấy đi.”
Tôi lại gần chỗ anh và đưa gói giấy ăn ra, anh nhìn tôi mỉm cười như không có chuyện gì. Tôi trả lại áo cho anh rồi lại ra một góc đứng. Hai người chúng tôi mỗi người một góc trạm xe buýt, chỉ đứng nhìn mưa rơi mà chẳng ai nói với ai câu nào.
“Hạnh Nguyên!”
Một lúc sau cơn mưa vẫn không ngớt. Anh đi về phía tôi, định nói gì đó nhưng tôi đã cướp lời anh.
“Tại sao… lại quan tâm đến tôi như thế?”
“…”
“Không phải là tự dưng mới làm vậy phải không? Hãy nói đi, cậu muốn điều gì ở tôi?”
Anh kéo tay tôi lại để tôi phải quay ra nhìn anh. “… Chỉ có yêu cầu đơn giản thôi, đó là luôn nhìn thấy đôi mắt thuần khiết và nụ cười tươi sáng của cậu.”
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt anh, tròng mắt màu cà phê thật đẹp, thật cuốn hút. Những lời anh nói khiến tôi vừa bất ngờ vừa cảm động. Tại sao lại có người muốn bảo vệ cho tôi nhiều như thế?
Tôi ngại ngùng rút tay mình lại, lại quay ra nhìn mưa chứ không nhìn anh nữa. Dù không nhìn nhưng tôi biết là anh vẫn đang nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt ấm áp và trìu mến, anh đối với tôi vẫn luôn là như vậy. Trong lòng tôi lúc này chợt có một cảm giác khó tả, hoài nghi xen lẫn vui vẻ.
Sau hôm bị dính nước mưa anh đã phải nghỉ học mấy hôm. Không thấy anh đến lớp khiến tôi rất lo lắng, chỉ vì che cho tôi nên anh mới bị cảm. Tôi thấy bản thân mình có lỗi thật nhiều, muốn đến nhà xem anh ra sao nhưng phần không biết địa chỉ, phần lại sợ. Tôi biết anh sẽ không trách tôi nhưng lương tâm tôi không thể thôi không cắn rứt, chỉ mong anh sẽ không có chuyện gì.
Khi anh đi học trở lại, tôi đã rất vui. Thái độ dành cho anh cũng đã đổi khác, thân thiện và cởi mở hơn. Khỏi phải nói cũng biết là anh vui như thế nào, nụ cười trên môi anh đã nhiều nay lại càng xuất hiện dày đặc thêm.
~*~
Thấm thoắt mà đã hai tháng trôi qua, chúng tôi đã bắt nhịp được với lịch học dày đặc của năm cuối. Dù bận rộn học tập nhưng cũng nhờ quãng thời gian này mà tôi với anh lại càng trở nên gắn bó hơn. Chúng tôi thường xuyên trao đổi, làm bài tập với nhau. Cái nhìn của tôi dành cho anh khác xưa rất nhiều nhưng trong tôi vẫn có một cảm giác rất khó để giải thích.
Tôi còn nhớ một lần tan học về sớm anh rủ tôi đi đến một nơi bí mật, tôi cứ nghĩ nó ở đâu hóa ra là cánh đồng hoa bồ công anh ở phía đông thành phố. Tôi có chút thất vọng nhưng khi nhìn thấy vẻ hào hứng trên khuôn mặt anh, mọi lời định nói ra lại thu vào. Hai chúng tôi mỗi người đi một chiếc xe đạp, vui vẻ trò chuyện trên suốt đường đi. Khi đến nơi, gió thổi nhẹ nhàng làm tà áo đung đưa, hoa bồ công anh cũng theo gió mà tung bay lả tả.
Thật kì lạ, hôm nay lại chẳng có ai ở đây ngoài hai chúng tôi cả. Nhưng mà thế càng dễ dàng để tận hưởng cảm giác tự do và thoải mái này. Tôi dựng xe một góc, chạy đuổi theo những cánh hoa như một đứa trẻ. Hoa bồ công anh thực sự rất nhẹ, chỉ cần một cơn gió khẽ thổi thôi đã làm cho cánh hoa bay tứ tung rồi. Nhưng mà khi ấy thực sự rất đẹp, như những trái bong bóng được thổi ra liên tiếp vậy.
Sau một hồi chạy mệt nhoài tôi liền quay lại chỗ để xe, nhìn thấy anh đang ngồi ở đó, đột nhiên khó chịu giận dỗi anh.
“Rủ tôi đến đây rồi cậu ngồi một mình thế à?”
“… Ngồi đây ngắm hoa cũng đẹp mà, với cả tôi thích nhìn cậu chơi đùa hơn.”
“Cái gì?!” Câu nói của anh khiến tôi sửng sốt, hai má chợt thấy nóng bừng phải vội vàng quay đi chỗ khác. Thật là, sao anh có thể nói ra mấy lời như thế chứ?
Lúc sau tôi len lén liếc nhìn thì thấy anh đang cười, tôi cũng mặc kệ, chẳng buồn nói chuyện với anh. Hai chúng tôi cư thế một lúc thì đột nhiên anh lên tiếng gọi tôi.
“Hạnh Nguyên!”
“Gì vậy?”
“Hoa bồ công anh được biết đến là lời tiên tri cho tình yêu đấy. Nó mang một vẻ đẹp đồng nội, giản dị nhưng cũng thật đậm đà, quyến rũ.”
“… Cánh hoa mỏng manh quá, chỉ cần gió khẽ đung đưa…” Tôi chầm chậm quay sang phía anh, chạm phải tròng mắt màu cà phê đẹp dịu quyến rũ khiến tôi ngây ra. Mấy giây sau trấn tĩnh lại được tôi liền đứng lên. “Có khi nào bồ công anh ngừng bay trong gió không?”
Không đợi câu trả lời từ phía anh, tôi lấy xe đạp và trở về nhà. Thật ra khi hỏi câu đó trong tôi cũng đã có sẵn đáp án.
Bồ công anh sẽ không bao giờ ngừng bay theo gió.
~*~
Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, anh đã hẹn tôi đi chơi công viên giải trí. Vì cũng muốn thư giãn sau những ngày học tập căng thẳng nên tôi đồng ý. Anh chở tôi trên chiếc xe đạp của anh, chầm chậm lướt qua những con phố.
Chúng tôi đến công viên và chơi gần hết các trò chơi ở đây. Tôi đã có những giây phút rất vui vẻ và anh cũng vậy.
“Cám ơn cậu, ngày hôm nay tôi rất vui.”
Tôi đưa cho anh một cây kem, coi đó thay như lời cám ơn của tôi. Anh mỉm cười nhận lấy nó, nhưng tôi lại có cảm giác nụ cười ấy không còn như mọi khi.
“Hạnh Nguyên!”
Tôi chỉ mải ăn cây kem của mình mà không nhận ra anh ngồi im lặng nãy giờ, cây kem trên tay còn nguyên. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, sao hôm nay trông anh không tươi tỉnh chút nào vậy?
“Thật ra… từ trước đến giờ anh đã nói dối em… Anh xin lỗi…”
“…”
“Anh hiện là sinh viên chứ không phải học sinh mới chuyển trường, chỉ vì muốn ở cạnh em nên anh đã xin chuyển đến trường em.”
“Cậu… đang nói gì vậy?”
Tôi lắp bắp, người đơ ra, chẳng hiểu anh đang nói gì nữa. Đầu óc tôi rối tung cả lên, cùng một lúc lắm thông tin như vậy, mà lại toàn cái khó hiểu thì bảo sao tôi không rối.
Anh đột nhiên cầm lấy tay tôi, nhìn tôi chân thành. Tôi cũng nhìn anh, gương mặt chưa hết bàng hoàng nhưng tôi biết anh không hề nói dối.
“Vậy… tại sao cậu… tại sao anh lại muốn ở cạnh em?”
“Vì anh thích em. Ngay từ lần đầu nhìn thấy em ở buổi giao lưu giữa hai trường con tim anh đã trật nhịp, anh luôn muốn có cơ hội để làm quen với em.”
“…Là vậy ư?”
“Anh…”
“…Em… chuyện này bất ngờ quá, hãy cho em thời gian để suy nghĩ.”
Sau câu nói của mình tôi vội vàng đứng lên và rời khỏi công viên giải trí. Tâm trạng tôi hoàn toàn rối bời, không thể nghĩ được điều gì. Cả buổi tối hôm đó tôi nhốt mình trong phòng, cố gắng nghĩ lại mọi chuyện. Đúng là anh đối với tôi rất lạ, tôi sớm đã nhận ra điều này rồi, đặc biệt là sau lần đi chơi ở cánh đồng bồ công anh. Nhưng bản thân tôi lại chưa bao giờ chịu thừa nhận và đối mặt, luôn cố làm ngơ về điều đó. Chính vì thế mà ngày hôm nay tôi mới rơi vào tình huống khó xử thế này đây, thật không biết nên trả lời anh ra sao nữa?
Ngày hôm sau tôi đến lớp rất sớm, câu hỏi trong đầu vẫn không thể tìm ra được đáp án. Nhưng anh lại không đi học, tôi thấy thật may vì tôi chưa sẵn sàng để đối diện với anh. Qua ngày hôm sau nữa anh vẫn không đến lớp. Vì trước đó thi thoảng anh cũng nghỉ học hai đến ba hôm nên tôi không lấy làm lạ. Nhưng một tuần trôi qua, tôi không hề thấy bóng dáng anh.
Tôi cảm thấy rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì? Anh chưa bao giờ nghỉ lâu như vậy, lẽ nào ngày anh rủ tôi đi chơi là điềm báo cho tất cả chuyện này.
Tôi hỏi xin địa chỉ nhà anh từ phòng giáo vụ nhưng khi đến nơi, hàng xóm cho tôi biết gia đình anh đã đi Mĩ từ hai hôm trước. Tôi như rơi xuống địa ngục, mọi chuyện rốt cục là như thế nào? Anh tệ bạc đến thế ư, bày tỏ với tôi xong đùng một cái không nói không rằng bỏ đi, anh coi tôi là gì đây?
Cứ nghĩ anh là người tốt, là người sẽ có thể bảo vệ cho tôi nên tôi đã muốn cho mình một cơ hội nhưng cái mà tôi nhận được, là một sự thật phũ phàng quá. Tôi ghét anh, ghét rất nhiều, đã từng vứt bỏ những thứ anh đã tặng tôi, cố xóa bỏ hình ảnh anh trong tâm trí mình.
Nhưng càng cố quên lại càng nhớ, tôi không thể gạt bỏ anh ra khỏi đầu óc của mình. Đặc biệt khi một tháng sau đó tôi nhận được email từ anh. Anh nói xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nếu có duyên phận thì một năm nữa, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi hãy đến lớp học của chúng tôi và chờ anh.
Tôi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm đó, tôi ân hận vì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, không trân trọng quãng thời gian được ở bên anh. Nhưng tôi tin anh và chính vì thế, tôi không để mọi thứ ảnh hưởng đến mình nữa. Tôi cố gắng học tập thật tốt và tôi sẽ chờ ngày anh trở về bên tôi.
|
Ngoại truyện 2
Một tháng sau khi Minh Hải cầu hôn đám cưới lãng mạn của cả hai đã được tổ chức ở thành phố B. Ngày hôm ấy cả gia đình nhà họ Thẩm, chú thím Hạnh Nguyên, Gia Tuệ, Tâm Chinh đều có mặt đông đủ để chúc phúc cho hai người. Hạnh Nguyên cảm thấy mọi thứ như là một giấc mơ vậy, trải qua bao sóng gió cuối cùng cô đã có thể được nở nụ cười.
Khi khoác tay chú mình bước vào thánh đường, Hạnh Nguyên đã không thể nào kiềm lại những giọt nước mắt nóng hổi. Minh Hải đang ở ngay bên cạnh cô, chân thực chứ không phải chỉ còn là trong mơ. Lúc Cha sứ tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng, cô bật khóc không sao ngưng lại được. Những giọt nước mắt giờ đã trở nên ngọt ngào chứ không hề đắng ngắt. Cả cuộc đời này, chỉ cần được ở bên anh, đó là ước nguyện lớn nhất của cô.
“Bà xã, em đang làm gì vậy?”
Minh Hải chầm chậm bước đến chỗ vợ mình, mỉm cười nhìn cô trìu mến. Hạnh Nguyên gấp lại cuốn album ảnh cưới, cô xoa bụng bầu đã khá lớn của mình, tựa lưng vào ghế sofa. Minh Hải ngồi xuống bên cạnh, ghé tai vào bụng cô nghe ngóng tiếng của đứa trẻ. Cô cười tươi nhìn anh, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Em đang xem lại hình đám cưới của chúng ta, lúc nào cũng thấy nó thật tuyệt vời.” Minh Hải ngẩng lên nhìn vợ, hôn nhẹ lên má cô.
“Cám ơn em, vì đã cho anh cơ hội để chăm sóc cho em và vì em đã đồng ý làm mẹ của các con anh nữa.”
“Chỉ lần này thôi đấy.” Hạnh Nguyên phụng phịu, cô tựa vào vai anh, tay lại xoa bụng mình. “Thật sự mang thai quá cực khổ, lại còn là hai đứa nữa chứ.”
“Vì thế mới nói là em vô cùng cao cả mà, về sau anh sẽ dạy các con phải biết hiếu thuận và nhớ ơn mẹ chúng như thế nào.”
“Anh chỉ được cái giỏi nịnh, dạy chúng biết ơn em mà không biết ơn anh ư? Không có anh chúng cũng đâu ra đời được?”
“Nhưng em là người mang nặng đẻ đau, những vất vả em phải chịu nhiều hơn anh.”
Mấy lời chân thành của Minh Hải làm Hạnh Nguyên vui vẻ cười tươi, mọi mệt nhọc như tan biến. Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, chỉ muốn như vậy mãi không rời.
“A… a… đau quá…”
Hạnh Nguyên đang ngồi cùng Minh Hải thì bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, cô kêu lên khiến Minh Hải cũng giật mình lo lắng.
“Bà xã, em sao vậy?”
“Em… hình như… vỡ nước ối, em sắp sinh rồi…”
“Sao, không phải còn hơn một tuần nữa ư?” Thấy Hạnh Nguyên đau đớn Minh Hải cũng cuống quýt chẳng biết làm gì.
“Em… đâu có biết. Anh mau đưa em đi bệnh viện đi, đau quá… em sắp không chịu nổi nữa…”
“Ừ ừ, anh bế em xuống nhà.” Nói là làm Minh Hải vội bế Hạnh Nguyên lên rồi thẳng xuống dưới lầu. Chiếc taxi phóng như bay đến bệnh viện thành phố, trên xe Hạnh Nguyên không ngừng kêu la làm Minh Hải đổ mồ hôi như tắm. “Bà xã, em ráng chịu chút đi, sắp đến bệnh viện rồi.”
“Em đau quá, a…. đau quá… a…”
Khoảng nửa tiếng sau Tâm Chinh cùng Học Vũ hớt hải chạy đến thì thấy Minh Hải đang đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Tâm Chinh chạy đến trước cửa phòng nghe ngóng, xong quay lại nhìn Minh Hải hoài nghi.
“A… a… đau quá…”
“Sao anh không vào trong ấy cùng Hạnh Nguyên?” Thấy tiếng hét của bạn ngày càng lớn, lại có phần thảm thiết, Tâm Chinh càng khó hiểu hơn.
“Cô ấy không muốn anh vào, sợ anh nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình.”
“Hả, con bé này thật là, đến nước này còn xấu với chả hổ.”
“Oe.. Oe… Oe… Oe…”
“A, ra rồi kìa.” Tiếng trẻ con khóc khiến những người ở ngoài vừa vui mừng vừa hồi hộp. Minh Hải trên gương mặt vẫn còn nguyên nét căng thẳng, nụ cười chưa thể nào xuất hiện. Tâm Chinh cũng chung cảm xúc, đứng sát ngay cửa phòng cấp cứu chờ bác sĩ để hỏi thăm tình hình.
“Oe… Oe… Oe… Oe…”
Cạch
“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
“Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông. Sức khỏe chị nhà và hai cháu đều rất ổn.”
“Cám ơn bác sĩ nhiều lắm.”
Tâm Chinh vừa nói dứt lời thì y tá đẩy Hạnh Nguyên cùng hai đứa trẻ từ trong phòng ra, Minh Hải vội vàng chạy lại, ngắm con một chút rồi quay sang vợ mình.
“Vất vả cho em rồi.” Anh nắm chặt lấy tay cô, như một lời cảm ơn sâu sắc dành cho sự hy sinh cao cả của cô. Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn chồng, nghe được những lời đó của anh là đủ để mọi đau đớn trong cô như tan biến. Cô dần thiếp đi vì mệt mỏi, trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
~*~
“Tư Tuyên, Tư Tịnh, đừng có chạy lung tung kẻo lạc đấy.” Hạnh Nguyên vừa nói lớn vừa chạy theo hai đứa trẻ nghịch ngợm. Trong khi đó Minh Hải lại vất vả ở phía sau với một đống hành lý cồng kềnh. Chẳng là sang tuần là sinh nhật ba tuổi của Trình Hạo, con trai Gia Tuệ và Nhật Phong, cho nên Hạnh Nguyên cùng Minh Hải quyết định cho bọn trẻ đi du lịch một chuyến. Nhưng mà chúng lại quá nghịch, từ lúc lên máy bay đến giờ cứ nô đùa không ngừng nghỉ, khiến cho Hạnh Nguyên không tài nào chịu nổi.
“Hai con, mau lại đây đi nào.”
“Mặc kệ bố con nhà anh đấy, tự đi mà lo cho nhau.” Hạnh Nguyên phán một câu xanh rờn rồi kéo đống hành lý bỏ đi ra trước, để mặc Minh Hải xoay sở với hai đứa trẻ. Cô vừa mới đi ra phía ngoài đã thấy ngay vợ chồng Gia Tuệ cùng cậu con trai Hạo Hạo, Hạnh Nguyên liền vẫy tay vui mừng đi đến.
“Xin chào, lâu rồi mới gặp.” Gia Tuệ ôm chầm lấy Hạnh Nguyên, cười tươi hớn hở. Hạnh Nguyên cũng vui mừng không kém, từ Gia Tuệ chuyển sang ôm hôn con trai nuôi Hạo Hạo.
“Con trai mẹ lớn nhanh quá!”
“Mà này, ba bố con đâu?”
“Họ kia rồi.” Nhật Phong đáp thay cho Hạnh Nguyên rồi bước lại chỗ Minh Hải và hai đứa trẻ. Gia Tuệ nhìn Hạnh Nguyên tò mò, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đâu có gì, ở nhà mấy bố con thân nhau lắm nên tớ để họ tự chăm sóc nhau thôi.”
Hạnh Nguyên nói xong liền xoay người bước đi, Gia Tuệ sau vài giây hiểu ra vấn đề liền kéo cậu con trai Hạo Hạo đi theo, trên môi nở một nụ cười tươi.
Cuộc hội ngộ lần này còn có sự góp mặt của gia đình Tâm Chinh và Học Vũ. Ngày sinh nhật Hạo Hạo, gia đình nhà họ Trình tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời rất nhiều khách khứa. Chú nhóc mới bốn tuổi nhưng vô cùng lanh lợi và đáng yêu, ai nhìn thấy cũng muốn ôm hôn bế bồng. Hạo Hạo dẫn Tư Tuyên, Tư Tịnh cùng cô bé Hiểu Hạ nô đùa khắp khu vực dành cho trẻ em. Nhìn bốn đứa trẻ dễ thương khiến nhiều người tỏ ra ganh tỵ, cũng muốn sinh một đứa con trắng trẻo xinh xắn như thế.
“Tụi nhỏ dù ít gặp nhưng cũng quấn quít ra phết nhỉ?” Tâm Chinh vừa uống ly rượu nho vừa vui vẻ nói chuyện. Gia Tuệ cũng uống một ly, cười rạng rỡ.
“Thì về sau chúng ta làm thông gia là quá chuẩn rồi còn gì.”
“Thông gia á? Vậy con gái tớ phải lấy phi công trẻ à?” Hạnh Nguyên nghe đến đây vội phản bác, bĩu môi nhìn hai cô bạn thân. Ba ông chồng đang đàm đạo thấy ba bà vợ tranh luận sôi nổi liền quay sang góp vui, thế là chủ đề tưởng bình thường bỗng trở nên hot vô cùng.
“Đang nói chuyện gì vậy bà xã?”
“À, bọn em đang xem xét để sau này kết thông gia cho chuẩn.”
“Tớ sẽ cưới Hiểu Hạ cho Tư Tuyên nhà tớ, còn Tư Tịnh, cho con bé tự lựa chọn.”
“Ơ hay, nhỡ Hiểu Hạ con bé lại thích Hạo Hạo thì sao?” Gia Tuệ không vừa, thấy Hạnh Nguyên tranh giành trước liền cất tiếng không bằng lòng. Hạnh Nguyên nhìn bạn cười khinh bỉ, Học Vỹ thấy vậy liền lên tiếng phân giải.
“Thôi thôi, cứ để bọn chúng lớn rồi tự lựa chọn. Các cậu ngồi đây tranh luận trước thì có tác dụng gì không? Không khéo về sau mỗi đứa lại đem về một người khác ấy chứ?!”
“Các cậu lo sớm quá đấy.”
Hạnh Nguyên cùng Gia Tuệ sau đó cười ầm lên, mọi chuyện thật ra cũng chỉ là đùa vậy chứ sao có thể nói trước.
Chuyện tình cảm cứ để tự nhiên, nếu có duyên sẽ không lạc đường.
~*~
Buổi tối, sau khi cho hai đứa trẻ ngủ Hạnh Nguyên trở về giường với Minh Hải. Anh đang chăm chú đọc sách, thấy vợ liền kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Hạnh Nguyên ngó cuốn sách anh đang đọc, bật cười thích thú.
“Anh mà cũng phải đọc mấy cuốn thế này à?”
“Thì lấy kinh nghiệm chăm sóc hai đứa mà.”
“Uhm, thế thì từ nay em giao hết mọi việc cho anh nhé. Em đi làm kiếm tiền, bỏ bê công việc lâu quá rồi.”
“Hả, như thế đâu có được?” Minh Hải thấy vợ nói vậy thì giật mình phải hỏi lại ngay. “Anh sao có thể một mình lo cho các con?”
“Em thấy mấy ngày nay anh làm tốt lắm mà, chúng ta đổi vai cho nhau đi.”
“Không được, nhiệm vụ kiếm tiền là phải dành cho anh. Thời gian rảnh rỗi anh sẽ cùng em chăm con chứ để anh vật lộn với chúng thì… ” Minh Hải xuống giọng năn nỉ vợ, thật lòng thì công việc chăm sóc con quá vất vả và chỉ sau mấy ngày anh đã cảm thấy không chịu nổi rồi.
“Anh ấy, chỉ được cái giỏi nịnh thôi.” Hạnh Nguyên tủm tỉm cười rồi nằm xuống giường, Minh Hải bỏ quyển sách sang một bên, tắt đèn rồi cũng nằm xuống theo. Anh kéo cô sát vào người mình, nhẹ nhàng đặt lên một cô một nụ hôn nồng ấm.
“Cảm ơn em, bà xã tuyệt vời của anh.”
Hạnh Nguyên cười hạnh phúc, đáp trả anh bằng một nụ hôn say đắm không kém. Hai người quấn lấy nhau, môi lưỡi dây dưa như muốn nuốt trọn ô-xi của nhau. Bầu không khí trong phòng dần trở nên nóng hơn bởi những tiếng thở gấp gáp, quần áo trên người cả hai cũng dần được tháo bỏ. Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể tuyệt mĩ của Hạnh Nguyên nhưng Minh Hải vẫn không tránh khỏi được sự khao khát, cổ họng khô khốc khó chịu. Anh mải miết hôn lên khắp người cô, đi qua nơi nào đều như muốn đánh dấu chủ quyền thuộc về chính mình. Hạnh Nguyên khó mà kiềm chế những tiếng rên bởi hành động kích thích của Minh Hải, cả người cô run lên, vội vàng túm lấy tấm ga trải giường khi bờ môi gợi cảm của anh chạm vào nơi bí ẩn nhất trên cơ thể cô.
Sự mơn trớn của Minh Hải khiến Hạnh Nguyên không thể nào nằm yên, cả người như có ngọn lửa thiêu đốt. Khi gần như không chịu nổi nữa, cô kéo anh lên, trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng. Cả hai lại tiếp tục chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy, vật đàn ông của anh cứng ngắc tìm đến nơi ẩm ướt của cô, mạnh mẽ mà đâm vào. Hạnh Nguyên hơi giật mình đau đớn nhưng ngay sau đó, sự sung sướng đã lấp đầy tất cả. Anh nhẹ nhàng ra vào, xen kẽ là những nụ hôn nồng nhiệt lên bầu ngực căng đầy của cô.
Hạnh Nguyên rên rỉ không ngừng, hơi thở trở nên dồn dập. Minh Hải đột nhiên thay đổi tư thế, gác hai chân cô lên vai mình, động tác vẫn không hề chậm lại. Hạnh Nguyên cảm thấy cả cơ thể như căng ra, phía dưới truyền lên một cảm giác khó tả. Chẳng mấy chốc cô đã đến giới hạn của mình, cả người bắt đầu co rút. Minh Hải hiểu ý, ngưng lại động tác, đổi tư thế một lần nữa để giúp cô đạt khoái cảm lâu hơn.
Anh lật sấp người cô, lại tiếp tục ra vào đều đặn. Hạnh Nguyên rên những tiếng thật lớn, máu như dồn hết xuống hạ thể. Minh Hải cũng dần cảm thấy người căng cứng, anh thực hiện động tác nhanh hơn. Sau đó cùng một lúc hai người đều thở hắt ra, người co giật liên hồi. Minh Hải gương mặt đầy thỏa mãn nằm lên người Hạnh Nguyên, hôn nhẹ lên lưng cô. Hạnh Nguyên hơi thở vẫn còn gấp gáp, tim đập thình thịch nhưng trên môi lại nở một nụ cười mãn nguyện. Cô xoay người lại, nhìn Minh Hải trìu mến. Anh nằm về tư thế cũ, kéo cô sát vào người mình. Hạnh Nguyên rúc trong lòng anh, thiếp đi nhanh chóng vì sự mệt mỏi.
Cho dù có là lần thứ bao nhiêu đi chăng nữa, được ở bên nhau với cả hai người luôn có sự tươi mới và thăng hoa. Cảm giác muốn chiếm hữu chưa khi nào biến mất, luôn chỉ có đối phương mới làm mình thỏa mãn. Tình yêu không đồng nghĩa với tình dục, nhưng tình dục giúp tình yêu trở nên đẹp đẽ hơn. Hai người khi yêu nhau cần hòa hợp cả về tâm hồn và thể xác, để tình yêu ấy trở nên hoàn mĩ và vững bền.
|