Tình Yêu Của Em Mãi Dành Cho Anh
|
|
Chương 35
Lộ diện
Cảm giác mong chờ từng ngày đứa bé lớn lên thật sự ý nghĩa và hạnh phúc. Trước đó cô đã từng đấu tranh rất nhiều nhưng giờ đây, cô hoàn toàn hài lòng về quyết định mình đã đưa ra.
Hơn một tuần sau khi qua Mĩ và “phá hỏng” đám cưới của Minh Hải, Gia Tuệ trở về thành phố B thăm Tâm Chinh. Đợt này công việc không quá bận rộn nên cô có cơ hội vui chơi nhiều hơn, chồng cô Nhật Phong cũng muốn nhân dịp này vợ được nghỉ ngơi nên càng ủng hộ cô về thăm bạn. Đáng ra thì chuyến đi sẽ rất là vui vẻ nếu không có chuyện xảy ra với Hạnh Nguyên. Vì lo lắng cho bạn nên dù mang tiếng là đi nghỉ nhưng tâm trạng của cô vẫn chẳng thể nào thoải mái được.
Gia Tuệ ngồi trong quán Sun, tay khuấy cốc matcha latte khiến Tâm Chinh chóng hết cả mặt, bực mình phải gõ mấy cái xuống bàn. Gia Tuệ ngẩng lên nhìn bạn ánh mắt vô tội, rồi lại tiếp tục công việc dang dở. Tâm Chinh lườm cô bạn một cái, khó chịu lên tiếng.
“Này, cậu không uống thì cũng không cần làm tình làm tội cái cốc của tớ thế đâu.”
Gia Tuệ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn, bĩu môi nói. “Kệ tớ, cậu thương xót cái cốc hơn cả bạn thân của cậu à?”
“Ừ, đúng vậy đấy.” Tâm Chinh cũng chẳng chịu thua, Gia Tuệ nói một câu khó nghe cô đáp lại không kém cạnh. Cuộc đối thoải tưởng như châm chọc nhưng thật ra lại là cách thể hiện tình cảm rất riêng. Đáng nhẽ hai người họ còn đấu khẩu tiếp nếu như không có sự xuất hiện của một vị khách đặc biệt. Cả Gia Tuệ lẫn Tâm Chinh đều ngạc nhiên khi người đó đứng trước bàn của cả hai và cất tiếng chào.
“Lily, Sophia, chào hai em!”
“Anh Trác Thần!” Tâm Chinh mau chóng lấy lại sự tự nhiên, mỉm cười đáp lại Lăng Trác Thần rồi đứng lên kéo ghế cho anh ngồi.
“Lâu lắm rồi mới gặp, em càng ngày càng đẹp lên đó Lily.”
Gia Tuệ có phần ngại ngùng trước câu nói của Lăng Trác Thần, cô lại cúi đầu khuấy cốc matcha latte rồi mới trả lời.
“Anh cứ nói quá. Mà lâu không gặp nên đâm ra xa cách thì phải, em thích anh gọi là Tuệ chứ không phải là Lily.”
Lăng Trác Thần cười có chút gượng gạo, quả thật thời gian trôi quá nhanh. Cô bé ngày nào còn nhõng nhẽo chạy theo anh giờ đã lớn, đã thành gia lập thất, ăn nói sắc sảo hơn chứ không còn vô tư như trước. Theo năm tháng, mọi thứ cũng cần phải thay đổi.
“Con bé này, anh Trác Thần gọi vậy có sao đâu mà cậu phải bắt bẻ?!” Tâm Chinh vừa trở lại với cốc capuchino trên tay liền biết ý giải vây cho Lăng Trác Thần. Anh nhận lấy ly nước từ tay cô, cười như một lời cám ơn thầm kín.
“Vậy sao cậu vẫn gọi là anh Trác Thần, đó không phải là cách xưng hô ngày bé à?”
Gia Tuệ hôm nay dường như không chịu nhường Tâm Chinh một chút nào, cô bạn nói câu nào cô cũng phải đáp trả cho bằng được. Tâm Chinh nhíu mày khó chịu, đang định nói tiếp thì Lăng Trác Thần đã lên tiếng trước, lái câu chuyện sang một chủ đề khác.
“Hai đứa, có chuyện này anh muốn hỏi?”
“Sao vậy anh?” Tâm Chinh ngay lập tức chuyển sự chú ý qua Lăng Trác Thần, cô hừ mắt với Gia Tuệ, coi như lời cảnh cáo ngầm cô bạn không được như lúc trước nữa. “Anh nói đi.”
“Về Hạnh Nguyên, hai đứa có biết giờ con bé đang ở đâu không? Anh thực sự thấy rất lo.”
Gia Tuệ cùng Tâm Chinh quay sang nhìn nhau, Lăng Trác Thần lộ rõ sự bất lực trên khuôn mặt nhưng hai cô gái lại chẳng cho anh được một câu trả lời thỏa đáng.
“Thật ra bọn em cũng không biết gì cả.”
“Đợt trước đúng là cậu ấy có về thành phố C với bố mẹ em, xong được vài hôm đột ngột dọn đồ đi. Em có gọi điện nhưng không liên lạc được, Gia Tuệ cũng tìm đủ cách rồi mà cậu ấy như biến mất khỏi trái đất này vậy. Sau đó em có nhận được tin nhắn nói là cậu ấy đang rất ổn, không cần lo lắng. Em nghĩ chắc là Hạnh Nguyên cần thời gian để bình tâm và suy nghĩ kĩ nên thôi, không tìm kiếm nữa.”
Lăng Trác Thần trầm ngâm lắng nghe hai cô gái nói, gương mặt anh dường như có phần đăm chiêu hơn khi nãy rất nhiều. Gia Tuệ và Tâm Chinh lại quay ra nhìn nhau rồi nhìn Lăng Trác Thần, không biết nên nói gì.
“Tuệ, hôm trước anh nghe nói em đã sang Mĩ tham dự lễ cưới của Minh Hải?” Câu hỏi đột ngột của Lăng Trác Thần khiến Gia Tuệ hơi giật mình, cô nhìn anh trân trối. Thật ra sự thất thần đó là bởi cái cách gọi tên thân mật mà hình như trong lúc bối rối anh đã nói ra, cô chợt xao nhãng trong giây lát nhưng rồi mau chóng lấy lại vẻ tự tin, khẽ nhếch môi cười.
“Anh nói thế nào ấy chứ, em đâu có tham dự, phá đám thì đúng hơn.”
“Nhưng sao anh lại hỏi chuyện đó? Em không hiểu, anh quan tâm đến Hạnh Nguyên thì là đương nhiên nhưng còn Thẩm Minh Hải, sao anh lại biết rõ chuyện của hai người họ vậy?” Thắc mắc của Tâm Chinh ngay lập tức nhận được sự đồng tình của Gia Tuệ, hai cô gái cùng nhìn về phía Lăng Trác Thần đầy chờ đợi. Anh cũng nhìn lại cả hai, có chút ngập ngừng rồi cất tiếng.
“Thật ra, anh nghĩ là chúng ta đang có sự hiểu lầm ở đây.”
…
Tại khách sạn K thuộc thành phố J ngày hôm nay ngay từ lúc trời còn chập choạng đã vô cùng nhộn nhịp và náo nhiệt. Đương nhiên rồi vì đây chính là khách sạn năm sao lớn nhất thành phố và ngoài ra, tại đây còn thường xuyên tổ chức các bữa tiệc lớn và đón các nhân vật nổi tiếng khắp đất nước xuất hiện.
Thành phố J so với thành phố B không nổi trội hơn về diện tích hay dân số nhưng lại được biết đến là nơi có chất lượng sống cao nhất cả nước. Hầu hết các doanh nghiệp lớn đều tập trung tại đây, cùng với thành phố B thì thành phố J luôn có một sức hút không hề nhỏ đối với các nhà đầu tư trong và ngoài nước.
Tối nay, sự kiện được giới doanh nhân thành phố chú ý nhất chính là bữa tiệc công bố dự án mới của tập đoàn Q. Với ưu thế vượt trội và khả năng lãnh đạo tài tình của Tổng Giám đốc Lương Hạo Quân, tập đoàn Q ngày càng mở rộng quy mô và vươn lên đứng trong top 10 tập đoàn lớn nhất cả nước. Chính vì thế mà sự chú ý đương nhiên càng được đổ dồn vào khách sạn K, nơi tổ chức bữa tiệc. Ngay từ sớm đám phóng viên đã túc trực ở ngoài cửa để săn đón và chộp cho mình bức ảnh hot nhất. Sau đó khi càng gần đến giờ khai tiệc, các nhân vật tên tuổi trong giới kinh doanh cũng lần lượt xuất hiện.
Tổng Giám đốc tập đoàn Q Lương Hạo Quân hôm nay khoác lên mình bộ vét sang trọng màu đen, mái tóc vuốt keo ngược ra sau càng nổi bật khi đi cùng người đẹp tóc ngắn trong bộ đầm thiết kế đặc biệt của Dior. Nhìn cả hai đẹp đôi và hoàn hảo đến mức ai cũng phải ganh tỵ với họ.
Sau màn giới thiệu hết sức sống động, bữa tiệc chính thức được khai màn. Khách mời bắt đầu thưởng thức những món ăn đặc biệt của khách sạn do các đầu bếp nổi tiếng thế giởi trổ tài. Liễu Trí Hàm cầm cho mình một ly Bordeaux năm 1986, đi gần như khắp gian phòng để làm quen và mở rộng mối làm ăn cho mình. Hôm nay anh ta đại diện cho tập đoàn V đến đây, đầu tiên là chúc mừng cho Lương Hạo Quân – đối tác làm ăn chính, tiếp theo là tìm cách để khai thác thị trường thành phố J. Biết là nơi này đã có một con hổ lớn là tập đoàn Q nhưng nếu chưa thử, sao biết mình sẽ không làm được.
Đi một hồi phát danh thiếp đã được kha khá, Liễu Trí Hàm dừng lại dùng mấy món ăn nhẹ. Trong lúc anh ta đang thưởng thức món bò cuộn phô mai hấp rượu thì chợt nhìn thấy bóng dáng một cô gái lượt qua. Anh ta nhíu mày mất vài giây rồi vội vàng đuổi theo. Cô gái dừng lại ở ban công hít thở không khí thoáng mát, Liễu Trí Hàm bước đến ngay sau đó. Anh ta có chút chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng.
“Cô là Lý Hạnh Nguyên đúng không?”
Mặc dù là có người đang hỏi nhưng cô gái dường như chẳng hề quan tâm. Liễu Trí Hàm có chút khó chịu, nhìn cô bằng ánh mắt tức giận nhưng vẫn cố kiên nhẫn.
“Tôi là Liễu Trí Hàm, là bạn của Thẩm Minh Hải. Tôi từng nhìn thấy ảnh cô trên điện thoại của cậu ấy.”
Mặc cho Liễu Trí Hàm giới thiệu cô gái vẫn không mảy may chú ý. Cô quay người lướt qua anh ta, định đi vào trong thì bị cánh tay Liễu Trí Hàm giữ lại.
“Này, sao tôi nói chuyện với cô mà cô không đáp lại?”
“Anh đang nói với tôi sao?” Lần này thì rõ ràng là Liễu Trí Hàm không nhịn được nữa, mắt anh ta trợn trừng lên, hung tợn chẳng giống vẻ lịch lãm lúc trước. Thái độ ngây thơ của cô gái càng khiến cho máu trong người anh ta sôi lên sùng sục.
“Ở đây còn có ai khác ngoài cô với tôi à? Không lẽ tôi nói chuyện với không khí?”
“Ồ vâng, nếu thế thì xin lỗi vì đã không chú ý đến anh. Hôm nay quả thật khách mời có hơi nhiều, có gì tiếp đón chưa chu đáo anh thông cảm nhé!”
Cô gái nở một nụ cười nhẹ rồi bước đi, Liễu Trí Hàm đứng đó đơ mất mấy giây, không biết nên thông suốt chuyện này như thế nào. Vừa rồi khi nhìn thấy cô gái đó anh ta đã chắc mẩm là Lý Hạnh Nguyên, tính đi theo hỏi cho ra lẽ thì cô ấy lại chẳng buồn ngó ngàng đến. Nhưng mà kì lạ ở chỗ, không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, lẽ nào còn có bí mật gì đằng sau. Hơn nữa, khi nãy người xuất hiện cùng Lương Hạo Quân chính là cô gái này, nếu đúng là Lý Hạnh Nguyên, không nhẽ cô ấy đã phản bội Minh Hải?
…
“Người tiếp theo, Lý Hạnh Nguyên!”
“Vâng!”
Nghe y tá đọc đến tên mình, Hạnh Nguyên liền đứng dậy đi theo vào phòng bác sĩ. Bác sĩ Trương điều trị cho cô, nở một nụ cười thân thiện rồi nói:
“Thai nhi rất khỏe mạnh, yên tâm nhé! Chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, tránh suy nghĩ nhiều và đến tái khám định kỳ là được.”
“Cám ơn bác sĩ.” Hạnh Nguyên gật đầu rồi đứng dậy ra về. Khi ra phía ngoài, cô đưa tay lên xoa bụng mình thật nhẹ. Mặc dù là đứa trẻ mới được hơn ba tháng, bụng còn chưa thấy rõ nhưng cô có thể cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong người mình. Cảm giác mong chờ từng ngày đứa bé lớn lên thật sự ý nghĩa và hạnh phúc. Trước đó cô đã từng đấu tranh rất nhiều nhưng giờ đây, cô hoàn toàn hài lòng về quyết định mình đã đưa ra.
Bim… Bim…
Tiếng còi xe ô tô làm Hạnh Nguyên hơi giật mình, cô còn đang định bắt taxi thì chiếc Audi màu đen bản giới hạn đã trờ tới ngay trước mặt. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bước xuống từ chiếc xe, ánh mắt đầy cảm kích.
“Sao rồi, bác sĩ nói thế nào?”
“Rất tốt, thai nhi phát triển bình thường.” Hạnh Nguyên ngồi lên ghế sau nhờ sự giúp sức của người đó, cô cười tươi quay sang nhìn khi cả hai đã yên vị trên chiếc xe sang trọng.
“Lần sau có đi khám thì cứ nói tôi đi cùng, không thì kêu tài xế chở đi, cậu đang mang thai không nên đi đâu một mình.”
“… Cảm ơn cậu, Hạo Quân.” Hạnh Nguyên dùng ánh mắt cảm động nhìn Lương Hạo Quân, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô và gật đầu.
“Với tôi cậu còn khách sáo vậy à? Giờ đi ăn nhé, không cháu của tôi đói đấy.”
Câu nói của Lương Hạo Quân khiến Hạnh Nguyên bật cười, cô vui vẻ tiếp lời. “Cậu chăm cho mẹ con tôi béo tốt thế này, mai sau tôi biết trả công thế nào đây?”
“Thì cậu cứ sinh đứa bé ra, nuôi nó trắng trẻo mập mạp rồi gả cho con tôi là được.”
“Đã biết là trai hay gái đâu?”
“Quan trọng gì, có bác Phan làm chứng, chúng ta kết làm thông gia rồi đấy nhé!”
Cuộc trò chuyện vui vẻ diễn ra suốt từ trên xe cho đến khi dùng bữa tại nhà hàng. Hạnh Nguyên được ăn các món đúng khẩu vị nên cảm thấy rất thoải mái. Sau khi ăn xong, cô khoan khoái tựa lưng vào ghế nhâm nhi ly trà nóng. Trong khi đó Lương Hạo Quân lại nhàn nhã ngồi cạnh thả mồi câu cá. Cả hai cùng im lặng tận hưởng cảm giác yên bình chẳng dễ dàng mà có được.
“Hạnh Nguyên!” Mãi một lúc sau Lương Hạo Quân mới phá vỡ đi bầu không khí ấy. Hạnh Nguyên vẫn đang nhắm mắt lại, hờ hững đáp.
“Ừ!”
“Hôm qua kêu cậu đến bữa tiệc không sao chứ?
Hạnh Nguyên hơi chần chừ trước câu hỏi của Lương Hạo Quân, suy nghĩ một hồi mới đáp. “Thật ra có chút không quen, người ta cứ nghĩ tôi là người phụ nữ của cậu nên tôi thấy ngại.”
“Một vài lần rồi sẽ quen thôi. Nhưng mà cậu ổn thật không?” Lương Hạo Quân buông cần câu, quay sang nhìn Hạnh Nguyên đang thư giãn trên ghế. Trông thoáng qua có vẻ như cô đang rất bình thản nhưng nếu hiểu rõ mọi chuyện, sẽ dễ dàng đoán ra là không phải vậy. Anh không chờ cô đáp lại mà tiếp tục luôn. “Gặp được người không muốn gặp rồi phải không?”
Hạnh Nguyên im lặng không trả lời câu hỏi của Lương Hạo Quân, cô mở mắt ra nhìn lên bầu trời xanh ngắt không gợn mấy kia. Mặc cho ánh sáng có khiến cho việc nhìn gặp khó khăn thì cô vẫn cố để nhìn bằng được, mắt căng ra rồi cay xè buộc cô phải nhắm mắt lại luôn.
“Cậu cố tình sắp đặt đấy à?” Giọng nói của Hạnh Nguyên phảng phất chút buồn bã, cô nở một nụ cười gượng gạo. “Cậu đang giúp tôi hay là thử thách tôi vậy?”
“Tôi là bạn cậu, những việc tôi làm chỉ là muốn tốt cho cậu thôi. Nếu không sao mọi tin tức về cậu lại có thể khó tìm như vậy. Cậu đừng có coi thường khả năng của Trình Gia Tuệ chứ?!”
“Ừ, đúng là tôi mang ơn cậu. Nhưng, tôi thực sự không biết là bản thân tôi muốn như thế nào nữa?!”
Trong câu nói của Hạnh Nguyên có chút mâu thuẫn và bất lực, Lương Hạo Quân có thể nhận ra điều đó nhưng anh không muốn ép bạn mình đi đến bước đường cùng. Chuyện tình cảm vốn dĩ luôn khó nói, đúng hay sai chỉ là ranh giới rất mong manh. Nhưng nếu có cơ hội để ở bên người mình thương yêu, không nên dễ dàng mà đánh mất nó.
“Tôi không cần cậu phải biết ơn, với tư cách là một người bạn tôi rất mong cậu sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Bản thân tôi nghĩ chuyện này không khó giải quyết, nếu cậu đã có đủ can đảm để từ bỏ thì đã không mất đến mười năm để chờ đợi phải không? Thế nên hãy nghe lời trái tim mình mách bảo, cô bạn của tôi à!”
Những lời thấu tình của Lương Hạo Quân khiến Hạnh Nguyên phải mở mắt ra mà nhìn anh chăm chú. Rồi cô lại tự cười, bao năm qua dù ít gặp mặt nhưng cũng chưa khi nào cô thấy bạn mình như vậy. Hóa ra đúng là thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ, trong lòng mỗi người đều có khoảng tình cảm riêng, chỉ là không phải ai cũng bộc lộ theo một cách cố định.
Lương Hạo Quân cảm nhận được ánh nhìn của cô bạn, quay sang với tay cốc nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói. “Đừng có nhìn tôi như vậy chứ, tôi không phải ai đó của cậu đâu.”
“Có cho tôi cũng không thèm.”
“Thật sao? Có lẽ cậu đúng, tôi vốn là con người cô độc mà.”
“Hạo Quân, cậu thay đổi nhiều quá!”
“Cuộc đời đã dạy cho tôi nhiều thứ. Tôi thấy người ta nói đúng, có những thứ mất đi rồi mới thấy hối tiếc, lúc đó ân hận thì đã quá muộn.”
Hạnh Nguyên có chút xúc động nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình, cô mỉm cười vô thức khiến Lương Hạo Quân cũng cười theo. Dưới lớp kính đen thật khó để nhận biết cảm xúc thật của anh nhưng qua cách nói chuyện, cô cảm nhận được sự chân thành và thật tâm trong đó. Ngẫm lại chuyện của chính mình, Hạnh Nguyên mặc dù phải đấu tranh rất nhiều nhưng dường như cuối cùng đã thông suốt. Con đường này là do cô chọn, cô sẽ đi đến cùng. Phía trước dù có chông gai gập ghềnh thì cô cũng sẽ bình thản mà đối mặt.
|
|
hay lam
|
|
Chương 36
Đáp trả
“Tớ vốn đã rất khó khăn để đưa ra quyết định, nhưng nếu không chắc chắn về chuyện sẽ cho đứa trẻ một gia đình đầy đủ, tớ sẽ không giữ nó lại. Chỉ là giờ tớ khó mà yếu đuối được nữa rồi, hạnh phúc này muốn có được thì phải mạnh mẽ mà đấu tranh thôi.”
Thành phố J hai ngày nay tuyết rơi ít hơn nhưng thay vào đó mưa lại xuất hiện khiến không khí càng thêm rét buốt. Mưa rả rích cả ngày cảm giác như có chút gì đó não nề xen lẫn lạnh giá.
Hạnh Nguyên đứng bên kia sổ ngắm nhìn mưa rơi, những hạt mưa long lanh hất vào cửa sổ tạo nên sự mờ ảo. Tiếng lách tách vang lên liên tục, càng khiến cho cảm xúc trong lòng Hạnh Nguyên trở nên nặng trĩu. Cô bỗng nhớ đến Minh Hải, không biết lúc này đây anh đang làm gì?
Suốt thời gian qua, dù rời xa nhưng cô chưa khi nào thôi nhớ về anh. Vẫn là sáng sáng tỉnh giấc, cứ ngỡ như anh vẫn ở bên. Nhưng hóa ra, căn phòng vốn là lạnh lẽo cô đơn. Có những khi cô không tài nào ngủ nổi chỉ vì nghĩ đến anh, lại lặng lẽ khóc trong đêm. Những giọt nước mắt ấy, có lẽ anh sẽ chẳng thể nào biết nhưng cô không trách anh. Tất cả đều là sự lựa chọn của cô.
Cộc… Cộc…
“Tiểu thư, khách của cô đã đến.”
Trong lúc Hạnh Nguyên đang trầm ngâm thì có tiếng gọi cửa của người giúp việc, cô nghe thấy liền gật đầu nói với họ.
“Tôi sẽ xuống ngay.” Nói xong Hạnh Nguyên quay vào lấy chiếc áo khoác mỏng, cô đặt nhẹ tay lên bụng, mỉm cười một cách thoải mái. Khi quyết định giữ đứa trẻ này thì có nghĩa là cô đã có câu trả lời.
Đó chính là tin tưởng, niềm tin của cô chưa bao giờ thay đổi.
Gia Tuệ cùng Tâm Chinh ngồi trong phòng khách biệt thự của Lương Hạo Quân mà vẫn chưa hết thắc mắc. Khi nhận được tin nhắn từ Hạnh Nguyên cả hai đã ngay lập tức bay đến thành phố J. Lúc này đây khi sắp được gặp cô bạn thân rồi lại thấy có gì đó không chân thực.
Hạnh Nguyên bước xuống từ cầu thang, vừa nhìn thấy hai cô bạn đã lên tiếng gọi. “Gia Tuệ, Tâm Chinh!”
“Con bé này, có biết là tớ lo lắng lắm không hả?”
“Đi đâu mà mất tăm mất tích, đến bọn này cũng giấu?” Gia Tuệ với Tâm Chinh mỗi người một câu trách móc nhưng thật ra là quan tâm đến Hạnh Nguyên rất nhiều. Cô ôm hai người bạn rồi kéo họ ra sofa ngồi. Người giúp việc sau khi bưng trà lên liền biết ý rời đi, trả lại không gian ấm úng cho ba cô gái.
“Mau nói rõ mọi chuyện đi, bọn tớ chẳng hiểu gì cả?” Tâm Chinh vội thúc giục, trước đó dù nói là yên tâm nhưng thật ra cô lo sợ khá nhiều. Chỉ là vì Gia Tuệ chẳng thể tìm ra tung tích Hạnh Nguyên nên đành tin tưởng vào mấy lời nhắn đó.
Gia Tuệ không vội vàng như Tâm Chinh nhưng Hạnh Nguyên có thể nhìn rõ tâm tư cô ấy, cô cũng hiểu là nếu đã mời hai người bạn thân đến đây thì không nên che giấu họ điều gì nữa.
“Tớ xin lỗi, đáng ra nên nói với các cậu từ sớm. Chẳng qua tớ muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ thật kĩ. Tớ ở đây rất tốt, chẳng phải đụng tay đụng chân gì cả, cái gì cũng có người giúp việc lo. Hai cậu có thấy tớ béo tròn hơn trước không hả?”
Tâm Chinh bật cười trước câu nói của Hạnh Nguyên, cô ấy lặng lẽ quan sát rồi cũng không hỏi gì thêm.
“Hai tháng là đủ rồi chứ, cậu đã đưa ra được quyết định chưa?”
Gia Tuệ cất tiếng chậm rãi, nhấp một hụm trà rồi nhìn hai cô bạn vẻ lạnh lùng. Tâm Chinh định nói gì đó nhưng bị Hạnh Nguyên ngăn lại, đành ngồi im. Hạnh Nguyên nhìn thẳng vào Gia Tuệ, không chút né tránh, cất giọng chắc nịch và tự tin.
“Ừ, bấy nhiêu thôi.” Cô mỉm cười dịu dàng. “Cảm ơn cậu, Tuệ!”
Gia Tuệ lẫn Tâm Chinh lần này không hẹn mà gặp đều tỏ ra ngạc nhiên với thái độ của Hạnh Nguyên. Cô đương nhìn ra thắc mắc của hai người họ, toan giải thích thì một giọng nam giới vang lên làm cắt ngang cuộc hàn huyên của cả ba.
“Hạnh Nguyên!”
Thanh âm truyền cảm và thân mật dường như khiến bầu không khí có phần gượng gạo. Khi Lương Hạo Quân đến gần, Gia Tuệ và Tâm Chinh đều nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ. Trong khi đó Hạnh Nguyên lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Sao lại về vào giờ này?”
“Nghe nói có bạn cũ đến chơi, phải về chào hỏi một câu chứ.”
Câu nói đùa của Lương Hạo Quân làm Hạnh Nguyên bật cười, quay sang hai cô bạn thân, có vẻ như họ vẫn đang cố gắng tiếp nhận thông tin có phần khó hiểu này. Cô thấy vậy liền lên tiếng giải đáp.
“Đợt trước khi về thành phố C tớ tình cờ gặp Hạo Quân, sau đấy bị cậu ấy thuyết phục nên đã về thành phố J. Các cậu không tìm được tớ cũng là vì tớ nhờ Hạo Quân ém nhẹm tin tức.”
“Thảo nào, các cậu chơi trò ú tim vậy thì sao mà bọn tớ tìm ra.” Tâm Chinh sau một hồi thông suốt mọi chuyện liền cười tươi nói. “Cậu vất vả rồi Hạo Quân, cám ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho Hạnh Nguyên.”
Lương Hạo Quân chỉ gật đầu không nói gì trước mấy lời của Tâm Chinh. Trái ngược với cô bạn, Gia Tuệ lại trầm ngâm thấy rõ. Hạnh Nguyên đã giải thích vậy rồi thì tất cả bây giờ đã quá rõ ràng. Với thế lực của Lương Hạo Quân tại thành phố J bảo sao cô lại không thể kiếm được một tin nào hữu ích. Cô không lo lắng chuyện Hạnh Nguyên ở cùng Lương Hạo Quân, mà là lí do cô và Tâm Chinh được gọi đến đây ngày hôm nay. Không rõ là bạn cô đang có ý định gì nữa?
“Mà thôi các cậu nói chuyện tiếp đi, tôi phải về công ty còn có cuộc họp. Khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ nói tiếp.”
“Tạm biệt.”
“Lái xe cẩn thận nhé!” Lương Hạo Quân chỉ lưu lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi, các cô gái lại có cơ hội tiếp tục chủ đề đang dang dở khi nãy. Tâm Chinh dường như vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Hạnh Nguyên về Lương Hạo Quân nhưng Gia Tuệ đã không cho cô ấy làm điều đó khi ngay tức khắc quay lại vấn đề chính.
“Nói vào trọng tâm đi.”
“Này này, cậu ấy cũng đã nói đến vậy rồi còn gì?” Tâm Chinh quay sang nhìn bạn thân bằng ánh mắt khó chịu nhưng đáp lại, Gia Tuệ vẫn giữ vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt. Cô đành nhìn Hạnh Nguyên, nói như kể tội cô bạn. “Con bé này mấy hôm nay lạ lắm, toàn chuyện bé xé ra to, những cái nhỏ nhặt cũng không bỏ qua. Như mỗi cái chuyện xưng hô thôi cũng bắt bẻ anh Trác Thần.”
Tâm Chinh vừa nói xong liền bị Gia Tuệ quắc mắt nhìn lại, cô nàng bĩu môi tỏ ý không sợ, khuôn mặt vênh lên như trêu ngươi bạn. Hạnh Nguyên không nhịn được cười với hai cô bạn, đành phải lên tiếng can ngăn. “Thôi, hai cậu có còn trẻ con nữa đâu mà cứ như vậy thế?! Mà Tâm Chinh, chuyện với anh Trác Thần là sao, anh ấy về thành phố B à?”
“Ừ, mấy hôm trước anh Trác Thần có đến tìm bọn tớ, anh ấy rất lo cho cậu đấy.” Tâm Chinh nhắc đến Lăng Trác Thần lại có chút gì đó ngập ngừng, quay qua Gia Tuệ như hỏi ý nhưng bạn cô lại chẳng bận tâm đến, gần như là không muốn tham gia vào. “Hạnh Nguyên, có chuyện này tớ không biết có nên nói không?”
Ánh mắt Hạnh Nguyên nhìn bạn ban đầu có chút chưa hiểu nhưng rồi cô mau chóng mỉm cười, chậm rãi nói. “Ừ, tớ biết cậu điều cậu định nói rồi. Đó cũng là lí do vì sao hôm nay tớ kêu hai cậu đến đây. Tớ vốn đã rất khó khăn để đưa ra quyết định, nhưng nếu không chắc chắn về chuyện sẽ cho đứa trẻ một gia đình đầy đủ, tớ sẽ không giữ nó lại. Chỉ là giờ tớ khó mà yếu đuối được nữa rồi, hạnh phúc này muốn có được thì phải mạnh mẽ mà đấu tranh thôi.”
…
Minh Hải từ khi về thành phố B đến nay đã hơn một tuần mà anh vẫn chưa thể tìm được chút manh mối nào về Hạnh Nguyên. Hằng ngày anh đều ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn mới trở về khách sạn, với hy vọng dùng mối quan hệ ít ỏi của mình mà tìm ra cô. Nào ngờ, mọi thứ cứ như là mò kim đấy bể vậy.
Nỗi nhớ nhung ôm ấp trong đêm chỉ mình anh thấu hiểu. Đến giờ phút này anh hoàn toàn cảm nhận được những gì cô đã phải chịu đựng suốt mười năm qua. Anh vừa ra đi không lâu thì người thân cũng rời bỏ cô, khi đó cô đã phải chống chọi với quá nhiều nỗi đau. Anh thì lại không biết một thứ gì cả. Nếu khi đó ca phẫu thuật không thành công, anh có lẽ còn giữ cho mình được chút kí ức về cô. Đằng này, sau khi sang Mĩ sức khỏe anh đã dần phồi phục nhưng anh cũng gần như đã đánh mất điều quan trọng nhất của cuộc đời mình. Nếu không có lần tình cờ đó, chắc sẽ không bao giờ anh biết đến sự tồn tại của cô. Hóa ra, không phải chỉ là mới đây mà là định mệnh đã gắn chặt hai người với nhau, dù có đi đâu cuối cùng sẽ vẫn tìm về với nhau.
Anh tin tưởng vào điều này, tin vào tình cảm chân thành tha thiết cô dành cho anh suốt mười năm qua. Chính vì thế anh sẽ không ngừng tìm kiếm. Chắc chắn anh sẽ tìm được cô, như cách mà hai người gặp lại nhau vậy. Có thể mất nhiều thời gian nhưng anh chờ được, anh sẽ chờ ngày mà cô trở về trong vòng tay anh. Khi đó, sẽ không còn lần nào nữa anh buông tay cô.
“Tôi muốn lấy chìa khóa phòng.”
“Hải!”
Khi Minh Hải đang đứng ở quầy lễ tân của khách sạn thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Anh chưa cần quay mặt lại cũng biết đó là ai, nhận lấy chìa khóa rồi chậm rãi xoay người bước đi, coi người kia như vô hình.
“Hải, đợi em đã.”
Kiều Gia Nhi trước thái độ của Minh Hải chẳng mảy may bận tâm, vẫn cất tiếng gọi thân thiết như ngày nào. Cô ta chạy vài bước thì đuổi kịp anh, cố gắng níu lại cánh tay rắn chắc, trên mặt nước mắt đã đong đầy khóe mi.
Một rồi hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi nhưng Kiều Gia Nhi chẳng buồn lau đi, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế như trước. Còn Minh Hải, anh thậm chí chẳng buồn liếc Kiều Gia Nhi một cái, thẳng tay gạt cánh tay yếu ớt của cô ta ra. Kiều Gia Nhi giật mình loạng choạng suýt ngã, ánh mắt nhìn Minh Hải có chút oán hận. Anh vốn chẳng bận tâm đến cô ta, thong dong bước đến thang máy.
“Thẩm Minh Hải, anh đứng lại cho tôi.”
Kiều Gia Nhi tức giận hét lớn, sảnh khách sạn về đêm dù không còn nhiều khách qua lại nhưng sự việc như thế này vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Họ nhìn nhau chỉ trỏ một hồi, sau vì chẳng phải chuyện của mình nên lại trở về với công việc riêng. Kiều Gia Nhi giận điên người, cô ta đã xuống nước đến vậy mà Minh Hải lại chẳng coi ra gì. Nỗi nhục này khó mà nuốt trôi.
“Anh nghĩ là mình có thể dễ dàng hủy hôn như vậy sao?”
Câu nói này của Kiều Gia Nhi đã thành công trong việc khiến Minh Hải phải để ý, anh hơi liếc cô ta, vẻ mặt vẫn lạnh như thường. Kiều Gia Nhi nhìn thấy điều này trong lòng có chút vui mừng, ngay lập tức nói thêm.
“Buổi tối ngày hôm đó anh chưa quên phải không? Đúng là tôi nói không bắt anh phải chịu trách nhiệm nhưng giờ tôi đã có thai rồi, anh không thể bỏ rơi tôi được.”
Ting
Kiều Gia Nhi vừa dứt lời thì thang máy dừng lại, Minh Hải điềm nhiên bước vào, coi điều cô ta vừa nói chẳng có chút giá trị nào. Kiều Gia Nhi tức đến đỏ cả mắt, định đuổi theo thì giọng nói lạnh lẽo của anh đã vang lên, làm cô ta đứng chôn chân không nhúc nhích được.
“Những gì tôi đã làm tôi không quên mà nhớ rất rõ, cô chắc cũng như vậy chứ? Thế nên, trò đùa dừng ở đây được rồi đấy. Cô biết tôi rồi mà, tôi không phải là người có khiếu hài hước.”
…
Câu nói cuối cùng của Minh Hải ám ảnh Kiều Gia Nhi cả mấy ngày sau đó. Cô ta luôn băn khoăn tự hỏi phải chăng là anh biết rõ những việc cô ta đã làm. Nhưng nếu đã biết vậy, sao anh còn đồng ý làm đám cưới? Không lẽ là vì muốn dạy cho cô ta một bài học? Nhưng như thế thì sao không vạch trần tất cả ở hôn lễ mà lại để cho nó lắng xuống nhẹ nhàng vậy? Với cả người hôm đó xuất hiện phá hỏng đám cưới dường như là không phải có sự sắp đặt.
Càng suy nghĩ càng khiến Kiều Gia Nhi cảm thấy đau đầu, cô ta quyết định xuống dưới quán cafe đối diện để thư giãn. Khi vừa đẩy cửa bước vào, người phục vụ đã dẫn cô ta đến một chiếc bàn có người ngồi sẵn. Kiều Gia Nhi toan đi ra chỗ khác thì bất thình lình ở phía sau xuất hiện hai người đàn ông to cao vạm vỡ, đeo kính râm kín mít như dân xã hội đen. Họ ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, vẻ mặt hung dữ khiến Kiều Gia Nhi hơi sợ hãi, đành phải nghe theo.
Mặc dù là nước uống đã được mang lên từ lâu nhưng người đàn ông đối diện vẫn không nói năng gì, Kiều Gia Nhi vì bối rối trước tình huống này nên càng không dám làm bậy. Cô ta không biết mấy người này nhưng trông họ có vẻ chẳng tốt lành gì, cứ nên đề phòng thì hơn.
“Cô Kiều Gia Nhi, uống trà đi chứ?!”
Câu nói bất ngờ của người đàn ông đó khiến Kiều Gia Nhi lo lắng, hơi đưa mắt lên nhìn anh ta rồi lại cúi gằm xuống. Người đó cười một cách thoải mái, nhàn nhã thưởng thức ly cafe của mình.
“Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?” Lấy lại được bình tĩnh rồi Kiều Gia Nhi mới dám mở miệng nói, cô ta nhìn người đàn ông sốt ruột nhưng anh ta lại vô cùng từ tốn.
“Chỉ là muốn tìm cô nói chuyện thôi.”
“Tôi không quen anh.”
Người đàn ông cười đắc ý trước câu trả lời của Kiều Gia Nhi, điều này càng làm cho cô ta khó hiểu hơn.
“Không vấn đề, quan trọng là cô hiểu những điều tôi sắp nói.” Anh ta châm cho mình một điếu thuốc, thả ra một làn khói khiến Kiều Gia Nhi nhăn mặt phẩy tay rồi mới tiếp tục. “Cô Kiều trông thì hiền lành dễ mến mà bản chất lại thật thâm sâu khó đoán.”
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy, tôi không có nghĩa vụ phải tiếp chuyện anh.”
Kiều Gia Nhi tức giận toan đứng lên thì hai người đàn ông phía sau đã tiến tới ấn cô ta ngồi lại. Người kia vứt ra trước bàn một tập ảnh, trông thoáng qua thôi mà hai mắt cô ta đã trợn lên vì ngạc nhiên và hoảng hốt.
“Sao rồi, có nhận ra ai trong mấy tấm hình này không?”
“Anh… anh là ai? Sao lại…, anh theo dõi tôi?” Kiều Gia Nhi nói một cách nhát gừng, khuôn mặt cô ta dần chuyển sang màu trắng vì sợ sệt. Người đàn ông kia lại cười, như một con thú đầy thỏa mãn trước sự run rẩy của con mồi.
“Cô nên hiểu là nếu không muốn bị phát hiện thì tốt nhất đừng có làm. Còn một khi đã xuống tay rồi thì nên biết sẽ có ngày hôm nay chứ.”
“Anh… rốt cục là anh muốn gì?”
“Đơn giản lắm, tôi tin là cô sẽ làm được thôi.” Người đàn ông ngoắc tay tỏ ý muốn Kiều Gia Nhi lại gần rồi thì thầm vào tai cô ta. Gương mặt cô ta chuyển từ trắng sang xanh, hô hấp cũng phần nào đó khó khăn vì sự tức giận xen lẫn sợ hãi.
“Sao tôi phải nghe theo anh chứ? Đây là việc riêng của tôi, anh không có quyền can thiệp.”
Người đàn ông gõ ngón tay xuống bàn vài cái, ánh mắt nhìn ra phía ngoài vô cùng thản nhiên. Kiều Gia Nhi vừa định thở phào thì ở phía sau cô ta, vật gì đó lành lạnh dí sát vào lưng. Mặc dù qua một lớp áo dày cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ nó, bộ não như được đả thông tức thì. Người Kiều Gia Nhi căng cứng, ánh mắt đờ đần vô hồn. Cho đến khi người đàn ông kia rời đi cô ta vẫn chưa thể nào trở về trạng thái bình thường nhưng câu nói cuối cùng của anh ta thì vẫn quanh quẩn bên tai.
“Nghe hay không là do cô, nhưng hậu quả như thế nào thì cũng là cô phải gánh lấy hết thôi. Suy nghĩ kĩ đi.”
|