Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 59: Chuyển biến của anh Lại thêm một lần triền miên. Mây mưa qua đi, tôi nằm bên sườn, quay lưng về phía anh. Anh đã nói tới mức này, ngoài im lặng ra tôi còn biết làm thế nào nữa. “ Xoay người lại, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.” Thanh âm rõ ràng không chút hờn giận của Hoa Thần vang lên. Tôi xoay người lại đối mặt với anh, nhưng anh im lặng không lên tiếng. Một lúc lâu sau, tôi hơi chần chờ nói:” Hoa tiên sinh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, dù sao tôi cũng không có quyền phát biểu ý kiến.” Thêm một lúc nữa, anh mới ôm tôi vào trong lồng ngực, thản nhiên nói:” Tôi không thích phụ nữ quá mạnh mẽ, cũng không thích phụ nữ có tâm địa quá thâm sâu. Tô Thiển Thiển, nếu cô có thể dịu dàng ngoan ngoãn giống như trước đây, hợp đồng có thể tiếp tục, nếu cô dám đùa giỡn ở trước mặt tôi, thì biến ngay đi.” Anh nói tôi tự đánh giá cao bản thân mình, theo tôi thấy người tự đánh giá cao chính mình phải là anh mới đúng. Tôi căn bản không yêu anh, việc gì phải uổng phí tâm tư cho anh cơ chứ. Đêm nay, anh thân mật với tôi hai lần, cả hai lần đều nói những lời khó nghe. Lần đầu tiên xúc phạm tôi, lần này thì cảnh cáo tôi. Tuy rằng tôi không yêu anh, nhưng mà nghe thấy những lời anh nói, lòng vẫn ngổn ngang trăm thứ hỗn tạp. Tô Thiển Thiển, một người đàn ông sau khi ân ái với mày, lại lập tức xúc phạm và cảnh cáo mày, tin chắc là bất kì người phụ nữ nào bị đối xử thế này cũng đều cảm thấy khó chịu trong lòng giống mày thôi! “ Sao không nói gì?” Hoa Thần thấy tôi im lặng, tiếp tục truy vấn. Anh đã nói đến mức này, tôi còn có thể nói gì nữa đây, còn có thể làm gì nữa đây:” Ừ, tôi biết rồi.” “ Về sau tránh xa Hạ Mộc Lạo một chút, ở Mộ Phong các người dây dưa thế nào tôi mặc kệ, nhưng từ nay về sau, nếu cô dám loằng ngoằng với thằng đàn ông khác, thì đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” “ Tôi biết rồi.” “ Thiển Thiển, nếu, cô vẫn ngoan ngoãn như vậy, sau khi hợp đồng kết thúc tôi có thể gia hạn thêm.” Nghe được hững lời này của anh, tôi phải mất một lúc lâu mới phản ứng được, thứ nhất bởi vì anh gọi tôi là Thiển Thiển, thứ hai là anh nói gia hạn hợp đồng. A, lời này quả thực chói tai. Anh cho rằng tôi nguyện ý làm tình nhân cho anh cả đời chắc? Có lẽ việc bao dưỡng tôi đối với anh ta mà nói., chỉ là bố thí cho tôi, được anh ta bố thí tôi hẳn là phải quỳ lạy cảm tạ trời đất mất. Ở trong mắt anh, tôi chỉ xứng để anh bố thí mà thôi. Ở trong mắt tôi, anh chỉ là đối tác giao dịch tiền bạc, nửa năm trước nếu người đàn ông đó không phải là anh, thì tôi vẫn sẽ lựa chọn con đường này. Tôi không quan tâm việc gia hạn hợp đông có phải là của bố thí của anh ta cho mình không, cũng không hy vọng anh sẽ thay đổi cách đối xử với tôi. Tôi chỉ muốn hợp đồng mau mau đến ngày hạn định, nếu tình hình cứ như thế này, tôi sợ mình không nhịn được qua năm năm,” Ừm, tôi biết rồi.” Anh hình như rất hài lòng với câu trả lời của tôi, nắm hai tay tôi thật chặt, tôi cũng vứt bỏ lá gan quay lại ôm anh, hai người lõa thể toàn thân kề sát cùng một chỗ. Hơi thở ấm áp của anh khẽ phả lên trán tôi:” Về sau, cũng chủ động như thế này nhé!” “ Tôi đã nhớ kĩ.” Một đêm triền miên. Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên người là một khoảng trống, không có lấy một chút ấm áp, giống như chưa từng có ai tới. Khóe miệng phiếm ra một tia cười khổ, Hoa Thần, một người sống nội tâm như anh hóa ra cũng giống Hạ Mộc Lạo, hễ há miệng ra là nói những lời làm tổn thương người khác, hơn nữa còn nói không chút do dự. Những ngày sau e rằng sẽ không còn dễ chịu nữa. Hạ Mộc Lạo đã đông ý cố gắng tránh xa tôi, nhưng việc gặp gỡ Hoa Thần thì không thể tránh được, chẳng những không thể tránh, mà còn phải làm bộ ngoan hiền trước mặt anh. Đêm qua, anh thình lình chuyển biến khiến tôi cảm thấy thật hoang mang, tôi không biết tai sao anh lại biến chuyển thái độ nhanh như vậy. Vốn dĩ còn nói đuổi tôi đi, sau lại nói gia hạn hợp đồng. Nếu có một ngày nào đó anh thực sự đuổi tôi, tôi cũng sẽ vui vẻ rời đi, tôi đang mòn mỏi chờ ngày hợp đồng hết hạn, có thể đi trước thật không gì có thể hạnh phúc hơn.
|
Chương 60: Em nhớ anh Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi , tôi lập tức rời giường, tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị ra ngoài. Cũng nên về thăm mẹ một lát, không biết mẹ có nghi ngờ gì không nữa. Còn chưa đi tới cửa, đã thấy một anh chàng trẻ tuổi cầm một túi dụng cụ tiến vào, ngờ vực nhìn về phía bảo mẫu, bà hình như biết tôi đang muốn hỏi cái gì, bèn trả lời:” Tô tiểu thư, Hoa tiên sinh nói đèn trong phòng ngủ bị hỏng, cho nên gọi thợ tới đây sửa chữa.” Gật đầu, đi ra khỏi biệt thự. Ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời xanh ngắt, ngàn dặm không có một gợn mấy, hít vào một hơi thật sâu, muốn diễn kịch, toàn thân nhất định phải cảnh giác, đem kĩ thuật diễn xuất phát huy tới cảnh giới cao nhất. Đứng ở bên đường, vẫy một chiếc taxi,” Xin hỏi cô muốn đi đâu?” “ Đến khu Dụ Vi.” Bác tài xế kia quái dị nhìn tôi liếc mắt một cái, vừa đi ra từ một biệt thự xa hoa, lại muốn đến một khu dân cư nhỏ đã cũ kĩ, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy kì quặc. Sau khi về đến nhà, mẹ đang ở trong phòng bếp nấu cơm. Tôi bỏ túi xuống, đi vào bếp:” Mẹ, con đã về rồi.” Mẹ quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi trên mặt bà lập tức lộ ra một nụ cười yêu thương:” Thiển Thiển, về rồi à, , nghỉ một lát đi, cơm xong ngay đây. Đi ra ngoài ngắm cảnh là mệt nhất, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong đầu, nước mắt cũng theo khóe mắt tràn ra, ôm sau lưng mẹ, thấp giọng nũng nịu:” Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Trong lòng nói không nên những lời tự trách, áy náy. Mẹ một lòng một dạ lo cho tôi, thế mà tôi lại lén sau lưng bà làm tình nhân trơ trẽn của một thế nhân nào đó. Mẹ cả một đời phải sống trong nghèo túng bần khổ để nuôi tôi khôn lớn, ấy vậy mà tôi lại lừa bà thêm một lần nữa. Trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động, tôi phải nhanh chấm dứt quan hệ với Hoa Thần để trở về bên cạnh mẹ. Nếu bây giờ tôi kết thúc với Hoa Thần, mẹ có lẽ sẽ tha thứ cho tôi, nếu tiếp tục qua để qua bốn năm năm nữa, mẹ nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ sủng nịch nói:” Thiển Thiển, muốn ra ngoài ăn thì được thôi, tại sao lớn rồi mà còn khóc thò lò mũi xanh như thế này hả.” “ Mẹ, mấy ngày nay con nhất nhớ mẹ, rất, rất nhớ.” “ Đứa con ngốc nghếch này, mới có vài ngày mà đã nghĩ như vậy, về sau con kết hôn rồi, nhỡ không chịu được, chẳng lẽ lại chạy về đây mỗi ngày sao?” “ Con không kết hôn đâu, con sẽ ở bên cạnh chăm sóc mẹ.” Mẹ nghe xong cười vui vẻ không ngừng:” Lúc bằng tuổi con mẹ cũng từng nói như vậy, nhưng làm sao mà không kết hôn được, thỉnh thoảng nhớ về thăm bà già này là được rồi.” “ Mẹ, con đói bụng, mau đi thay quần áo rồi chúng ta cùng ra ngoài ăn.” “ Rồi, biết rồi mà, mẹ đi thay ngay đây.” Thừa dịp lúc mẹ đi thay quần áo, tôi đi ra ngoài cửa, lấy di động ra, tìm số điện thoại của Hoa Thần. Bên kia vừa thông máy, Thanh âm của Hoa Thần đã truyền đến:” Nói đi, có chuyện gì?” Cố lấy dúng khí nói:” Hoa tiên sinh, em…” Tôi nghĩ nói thẳng là: chúng ta chấm dứt đi, nhưng mà lại nhớ đến những lời mà anh nói tối hôm qua, nhất thời dũng khí hoàn toàn biến mất, nói chưa nổi vế đầu mà vế sau đã không có. May mắn là giọng anh nghe không tức giận, cũng không kiên nhẫn:” Làm sao vậy?” Do dự mãi, tôi biết cuộc điện thoại này mình không thể không nói gì, bèn lí nhí nói:” Em…em nhớ anh…”
|
Chương 61: Đoạn tình Lời nói còn chưa dứt, tôi đã cúp máy. Từ mặt tới cổ bổng cảm thấy nóng bừng, tim đập dị phần nhanh. Những lời này chính là những lời nói buồn nôn nhất trong mười mấy năm sống trên đời của tôi. Khi nói với mẹ tôi cảm thấy rất dễ chịu, nhưng khi nói với Hoa Thần lại cảm thấy không được tự nhiên. Sau này gặp anh chắc xấu hổ chết mất. Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khôi phục lại nhịp tim không được bình thường. Vừa quay đầu lại, đã thấy Tử Kiềm có chút đăm chiêu nhìn tôi. Trong đầu nhất thời trống rỗng, tim đập càng thêm dữ dội. Hắn, xuất hiện từ lúc nào vậy? Tất cả những lời tôi vừa nói, lẽ nào hắn đã nghe được? Ngại ngùng cười cười:” Tử Kiềm, cậu, nhìn cái gì?” “ Thiển Thiển, cậu vừa mới gọi điện thoại cho ai thế?” Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng, vội quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn:” Tớ vừa gọi cho Hiên nhi, tớ biết cậu không thích chị ấy, cho nên chỉ liên lạc bằng điện thoại thôi.” ( Trong tiếng trung, lúc đối thoại chỉ dùng cách xưng hô 我 (tôi) – 你 (bạn), khác với người Việt mình thường dùng rất nhiều từ xưng hô, vậy nên TT mới có thể qua mặt được TK, chứ như nhà mình, nhỡ nói câu “ em nhớ anh” ra mà bị bố mẹ bắt được thì chỉ có chít ) Tử Kiềm tới gần một bước, tôi lại lùi về phía sau một bước, mãi cho đến khi chạm tới vách tường, không còn đường thối lui nữa mới dừng lại. Tử Kiềm sắc mặt u ám, đáy mắt tất cả đều là nghi ngờ:” Thiển Thiển, đưa di động ra đây.” Tôi vội giấu di động ra sau lưng, lắc đầu cự tuyệt. “ Thiển Thiển, tốt nhất là cậu tự mình đưa ra đây, bằng không thì tớ sẽ đoạt đấy.” “ Tử Kiềm, cậu loạn đủ chưa? Cậu cứ nhất quyết muốn xem nhật kí điện thoại của tớ để làm gì? Tự trấn an mình, thấp giọng quát. “ Thiển Thiển, người loạn bây giờ chính là cậu, mau lấy di động ra đây.” Hắn chống hai tay lên tường, nhốt tôi ở bên trong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đột nhiên cảm thấy khác xưa rất nhiều, đỉnh đầu của tôi chỉ tới cằm hắn, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra Tử Kiềm đã cao lớn như thế này nhỉ? Khoảng cách giữa tôi và Tử Kiềm từ khi nào trở nên xa như vậy? Còn nhớ rõ trước đây, vóc dáng chúng tôi không sai biêt lắm, hắn thường xuyên nắm tay tôi đưa tôi đi mua kem. Hắn luôn miệng nói hắn không thích ăn kem, liền cho tôi ăn nốt que kem của hắn, khi đó tôi ngu ngốc tin là Tử Kiềm không thích ăn kem, còn cho rằng ăn kem là đã giúp đỡ hắn rất nhiều rồi. ( Chậc! Đúng là trẻ con, xanh đến tội, ai mà không thích ăn kem cơ chứ…) Lúc chúng tôi bất hòa với những đứa bạn khác, liền bị bọn họ cô lập, khi có người chúng tôi im lặng không nói, Nhưng khi không có người, chúng tôi vui vẻ cười đùa. Cho đến khi vào cấp ba, Nhiễm Nhiễm luôn đi phía sau chúng tôi nói cười, chúng tôi mới có người bạn đầu tiên, từ hai người trở thành ba người. Bây giờ có sự tham gia của Hiên nhi, Tử Kiềm ắt sẽ không vui, dù sao tình cảm được hun đúc mười mấy năm lại bị một người xa lạ xâm nhập vào, bất kì ai cũng đều khó tiếp nhận. Nghĩ lại, tôi hồi đó quả thực rất ngây thơ. Qua nhiều năm như vậy, Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi. Nhưng hôm nay cái tính chấp nhất nghi ngờ của hắn lại khiến tôi cực kì khó chịu. Chúng tôi cuối cùng đã trưởng thành, muốn quay về quá khứ cũng không được. Hắn trước mắt cao hơn tôi một cái đầu, không phải là Tử Kiềm năm đó cao bằng tôi, không phải là Tử Kiềm năm đó nắm tay tôi mang tôi đi mua kem. Tất cả đều là quá khứ, đều theo thời gian đi xa, bây giờ chỉ có thể nhớ lại trong hồi ức. Chống lại ánh mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, tình cảm mười mấy năm rốt cục cũng không chịu được một mũi dao,” Tử Kiềm, cậu thật sự không xem không được sao?” Đáy mắt hắn tràn ngập khẳng định:”Đúng, không xem không được.” Tử Kiềm, cậu thực sự muốn như vậy sao? Cậu có biết cậu làm vậy sẽ khiến tớ bị tổn thương không?” Được, cậu muốn xem mà, cầm lấy mà xem đi.”
|
Chương 62: Trở lại quá khứ Đưa di động tới trước mặt hắn. Tử Kiềm, nếu cậu thực sự nhìn, tình cảm của chúng ta sẽ kết thúc như vậy. Sự tham gia của Hiên nhi, chỉ có thể khiến chúng ta không gần gũi nhau được như trước thôi. Nhưng nếu cậu xem nhật kí điện thoại của tớ, đó chính là đoạn tuyệt tình nghĩa. Lần này không phải là tớ phản bội tình bạn, mà do chính cậu đã không cho tớ cơ hội tự do. Nếu chuyện của tớ bị lộ ra ngoài, cậu bảo tớ phải đỡ kiểu gì đây? Tử Kiềm hình như không nghĩ tới là tôi sẽ ngoan ngoãn đưa di động ra. Ánh mắt tối lại, chưa tới một phút đồng hồ, hắn giương tay ra cầm lấy điện thoại. Thất vọng lắc đầu, khóe miệng phiếm ra một tia cười khổ: “ Tử Kiềm, tớ không nghĩ là cậu lại cầm nó, tớ nghĩ cậu sẽ giữ lại cho tớ một chút riêng tư. Nhưng mà lại ngoài dự kiến, tự nhiên tớ cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về cậu, mà cậu thì hiểu quá rõ con người tớ, tớ thực sự không biết sau này nên sống chung với cậu như thế nào nữa. Ngày đó cậu nói rằng sẽ cho tớ tự do, nhưng hình như cậu đã quên rồi, quên tất cả rồi.” Ánh mắt Tử Kiềm dần dần trở nên mềm mại, nâng tay lên sờ đầu tôi, tay dừng lại ở không trung. Động tác này của hắn làm tôi nhớ đến quá khứ, trước kia hắn thích sủng nịch sờ đầu tôi, sủng nịch gọi tôi là “nha đầu”, không biết từ lúc nào, hắn không gọi tôi như vậy nữa, không sờ đầu tôi nữa. Đúng lúc này, di động tôi kêu lên, trong lòng sợ hãi, không phải là Hoa Thần gọi tới chứ? Thuận tay cầm lấy di động, Tử Kiềm tránh đi, nhấn nút nhận cuộc gọi, nói:” Thiển Thiển không thèm quan tâm đến mày đâu, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.” Nói xong liền tắt điện thoại. Đẩy hắn ra, hét to ra tiếng:” Từ Tử Kiềm, cậu quá đáng quá rồi đấy, sau này ít quản chuyện của tớ, cậu không có tư cách quản tớ.” Vừa mới dứt lời, thanh âm của mẹ đã truyền vào trong tai:” Thiển Thiển, con đang làm mình làm mẩy gì đó hả, mau xin lỗi Tử Kiềm đi.” Quay đầu lai, mẹ đứng ở cửa, lừ mắt nhìn tôi chằm chằm. A, mẹ, sao mẹ không hỏi rõ trắng đen đã nhận định là con sai? Hắn- Từ Tử Kiềm đối xử với con như vậy, con có thể không tức giận sao? Chẳng lẽ người thật sự sai là con à? Mẹ muốn con xin lỗi hắn? Được, con xin lỗi. Theo kẽ răng rít ra một câu;” Thực xin lỗi, về sau phiền cậu đừng quản chuyện của tớ nữa.” Nói xong, đoạt lấy di động rồi xoay người bước đi. Trong nháy mắt xoay người tôi rõ ràng nhìn thấy cơ thể Tử Kiềm run lên, trên mặt tất cả đều là cảm xúc bi thương. Biểu tình bi thương trên mặt Tử Kiềm ít ít nhiều nhiều cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu, dù sao cũng có mười mấy năm tình cảm, mười mấy năm ở chung. Cười tự giễu mình, trái với suy nghĩ, không phải đã muốn cắt đứt tình cảm sao? Tôi còn khó chịu cái gì? Ánh mắt mẹ đột nhiên trở nên sắc bén, cau mày, bất mãn nói:” Thiển Thiển, thái độ gì đây hả? Không cho Tử Kiềm quản, thế ngay cả mẹ cũng không được quản con sao?” “ Mẹ, con không có nói mẹ không được quản.” “ Con chưa nói, nhưng con đã nói không cần Tử Kiềm quản. Thiển Thiển, trước kia mẹ thường xuyên không ở nhà, là ai cả ngày mang con theo che chở con, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không cần Tử kiềm nữa, mới dùng khẩu khí này nói chuyện với nó. Thiển Thiển, mẹ muốn con phải xin lỗi Tử Kiềm, không được qua loa cho xong, phải có thành ý.” Trong lòng run lên, đúng vậy, mười mấy năm qua Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi, tôi sao lại có thể ích kỉ như vậy, hơn nữa hắn quản tôi cũng vì muốn tốt cho tôi. Cắn mạnh môi dưới, cúi đầu, khóe mắt ngân ngấn nước, nhưng không chịu rơi xuống. Tử Kiềm tới trước mặt tôi, một tay đưa khăn cho tôi lau nước mắt, tay kia thì nhẹ nhàng sờ đầu của tôi:” Nha đầu, ngoan , đừng khóc, là tớ không tốt, đừng khóc nữa mà.” Đột nhiên cảm thấy vừa thẹn vừa mắc cỡ, tôi vừa rồi còn có ý nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với Tử Kiềm:” Tử Kiềm, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tầm mắt tuy rằng bị nước làm cho lu mờ, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt cười hiểu ý của mẹ. Hôm nay, tôi và Tử Kiềm giống như cùng nhau quay trở về quá khứ.
|
Chương 63: Kết hôn? Buổi chiều, chúng tôi lại giống như hồi trước, đi chân đất, dựa lưng vào nhau ngồi ở trên giường hắn đọc tiểu thuyết. Hắn đọc tiểu thuyết võ hiệp, tôi đọc tiểu thuyết viễn tưởng. Thực ra tôi cũng cảm thấy kì lạ là tại sao mình lại thích đọc tiểu thuyết viễn tưởng, rất nhiều nữ sinh thích đọc tiểu thuyết ngôn tình và tiểu thuyết đô thị, nhưng tôi đọc không nổi mấy loại tiểu thuyết này, đọc được vài tờ đã quên đoạn trước viết cái gì, lại phải lật lại từ đầu, từ đó tôi không đọc ngôn tình tiểu thuyết nữa, mà chìm đắm trong thế giở tiểu thuyết huyễn hoặc viễn tưởng. Nếu mẹ có thể kết hôn với chú Từ thì thật tốt biết bao, tôi sẽ có cha, Tử Kiềm cũng sẽ có mẹ, chúng tôi là một gia đình ấm cúng:” Tử Kiềm, cậu có muốn cha cậu kết hôn với mẹ tớ không? Tớ thực sự rất mong được như thế .” “ Nha đầu ngốc, chuyện của người lớn chúng ta không can thiệp vào được đâu, chúng ta chỉ cần học tập thật tốt là được rồi.” “ Tử Kiềm, tớ thấy mẹ hình như rất thích cha cậu, hay là, chúng ta giúp họ một chút đi.” “ Giúp bằng cách nào đây? Suy nghĩ của người lớn chúng ta có thể đoán được, tình cảm của bọn họ chúng ta cũng có thể vun đắp được.” Lập tức buông quyển sách trong tay ra:” Hai đứa mình đều đã trưởng thành rồi, nếu bởi vì sự tồn tại của chúng ta khiến bọn họ chậm chạp không đưa ra quyết định, chúng ta dọn ra ngoài ở đi, cho hai người ấy một chút không gian, vài ngày sau có khi bọn họ còn bàn tính đến chuyện kết hôn không biết chừng.” Tử Kiềm cũng bỏ sách xuống, không kiên nhẫn nói:” Nha đầu, chúng ta tuy rằng đã trưởng thành, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, tầm hiểu biết của chúng ta vẫn là số 0 á. Nếu chúng ta chuyển ra ngoài, bọn họ nói không chừng còn nghĩ rằng hai người bọn mình có vấn đề, bây giờ chúng ta chỉ có thể cư xử giống như lúc trước thôi, đối với chuyện của bọn họ thì ngậm miệng không đề cập tới.” Bĩu môi, khẽ nói một câu:” Nhưng mà tớ muốn cậu làm anh tớ, một người anh thực sự ấy.” Tử Kiềm, nếu mẹ tớ kết hôn với cha cậu, cậu liền trở thành anh trai thực sự của tớ, nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn muốn gọi cậu một tiếng anh, nhưng mà mãi vẫn không tìm ra lí do thích hợp. “ Nha đầu ngốc, cho dù bố mẹ chúng ta không kết hôn, cậu cũng có thể gọi tớ là anh trai mà.” “ Không, tớ không những muốn gọi cậu là anh, mà còn muốn cha cậu làm cha tớ cơ. Sau khi bọn họ kết hôn, cậu sẽ có mẹ, tớ sẽ có cha, chúng ta sẽ không còn là những đứa trẻ mồ côi nữa.” Tử Kiềm ôm tôi vào trong ngực, giọng nói chứa đầy đau lòng:”Nha đầu ngốc, chỉ là cách xưng hô thôi mà, cha tớ đã sớm xem cậu là con gái ruột của mình rồi, mẹ cậu cũng yêu thương tớ có khác gì cậu đâu, chúng ta vẫn luôn hạnh phúc, bọn họ không kết hôn có lẽ là muốn chờ chúng ta lớn thêm chút nữa, tớ tin rằng đến lúc chúng ta có thể tự lập, bọn họ sẽ kết hôn.” “ Nhưng tớ thấy chúng ta bây giờ cũng đã tự lập rồi còn gì, tớ muốn thấy mẹ được hạnh phúc, muốn thấy chú Từ được hạnh phúc. Tớ luôn có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy người đàn ông là cha tớ sắp xuất hiện rồi, tớ sợ chậm sẽ không kịp, tớ cảm thấy mẹ thích chú Từ, chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách để hai người bọn họ kết hôn trước khi người đàn ông kia xuất hiện. Nếu giấc mộng mười năm bỗng tan vỡ thành ảo ảnh, thì sẽ đau đớn thế nào, thống khổ ra sao. Tử Kiềm, cậu hiểu lời tớ nói chứ?” “ Nha đầu ngốc, tớ đương nhiên hiểu rồi, nhiều năm như vậy, tớ có thể không hiểu rõ con người của cậu sao? Cậu nói cảm thấy người kia sắp xuất hiện, tớ tin. Nhưng mà bọn họ mười mấy năm cũng không kết hôn, chúng ta nói dăm ba câu là có thể lay chuyển được sao?” “ Tử Kiềm, tớ sợ mẹ lại một lần nữa ở cùng người đàn ông kia, con người không có trách nhiệm đó không xứng với mẹ tớ, lại càng không có tư cách giữ được trái tim của bà.” “ Được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, khiến bọn họ sớm ngày kết hôn, chúng ta cũng sớm ngày thoát khỏi cảnh “trẻ mồ côi”.
|